Truyện gay: Hoán đổi cô dâu – Chương 16: Biến cố – Phần 1

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Lại nói đến Khánh Ly, sau khi nói chuyện với Minh Hàn xong, lòng chị nóng như lửa đốt, bồn chồn không yên. Cả đêm hôm ấy chị không sao ngủ được. Chị nhìn đâu cũng thấy khuôn mặt thanh nhã đã xịu xuống của Minh Hàn khi bước ra khỏi phòng chị. Ánh mắt phủ lớp sương mờ của Minh Hàn vốn hiện ý cười hạnh phúc thì chị khiến nó phảng phất nét u hoài. Khánh Ly từng chứng kiến rất nhiều cảnh chia ly đau khổ nhưng chị không hiểu sao chỉ là ánh mắt chợt buồn của Minh Hàn lại in sâu trong tâm trí của chị đến vậy. Ánh mắt ấy xuyên thẳng vào cõi lòng chị như một lời oán trách chị. Chị có sai không khi mà chị chỉ muốn tốt cho họ? Khánh Ly không biết, chỉ biết rằng lúc này đây trong đầu chị xảy ra cuộc đấu tranh giữa cảm tính và lý tính. Cảm tính thì phê phán chị, trách chị sao vô ơn, sao nhẫn tâm chia rẽ tình yêu của ân nhân; lý tính lại bênh vực chị, nói rằng chỉ có làm như vậy thì chị mới giúp họ có một tương lai tốt đẹp. Khánh Ly không thể giải quyết được những mâu thuẫn ấy trong lòng chị, chúng như muốn bóp chị đến nghẹt thở, cào xé cõi lòng chị.
Phờ phạc sau một đêm mất ngủ, Khánh Ly vừa bước ra ngoài thì thấy Hoàng Dương khóc gọi Minh Hàn. Chị thật không biết phải làm sao trong tình cảnh ấy. Nhìn khuôn mặt đẫm đầy nước mắt của Hoàng Dương, Khánh Ly rất xót xa. Người đàn ông vui cười ngày hôm qua đây sao? Những giọt lệ tình của Hoàng Dương đã rơi, Khánh Ly hiểu anh đang vô cùng đau khổ.
Hoàng Dương hỏi Minh Hàn ở đâu? Chị chỉ biết cúi mặt thôi. Chị không biết quyết định của Minh Hàn là ra sao và chị không biết hiện tại Minh Hàn ở phương nào nhưng chị biết việc Minh Hàn rời xa Hoàng Dương chính là có nguyên nhân từ chị.
Nói với chị mấy câu nhưng giọng Hoàng Dương đã lạc hẳn đi, nghẹn ngào gọi tên Minh Hàn, Khánh Ly cắn môi nhìn theo bóng anh chạy đi. Tiếng xe của Hoàng Dương nhỏ dần rồi không gian trở lại yên tĩnh trong cõi lòng đang náo động của chị.
Khánh Ly đã đạt được bước đầu tiên đó là chia rẽ họ nhưng liệu họ có một tương lai tốt đẹp như chị mong muốn không? Nỗi đau mất người yêu ấy có thể phai nhạt theo thời gian không hay nó trở thành vết thương trong lòng không bao giờ lành? Chị đúng hay sai đây? Có thực là chị đang giúp họ không? Không thể nào trả lời được những câu hỏi đang dấy lên, nghe tiếng Hải Đăng khóc, Khánh Ly chỉ biết lắc đầu, tạm gạt những suy nghĩ ấy đi, chạy vào với Hải Đăng.
Suốt ngày hôm đó, Khánh Ly đứng ngồi không yên. Trong đầu chị mới đây là ánh mắt Minh Hàn nhìn chị, rồi lại khuôn mặt đau khổ của Hoàng Dương thế chỗ. Đầu chị như bị bổ làm đôi, một bên ủng hộ chị, một bên nguyền rủa chị.
Thời gian nặng nề trôi qua, một ngày sao mà dài đến vậy. Hải Đăng đã ngủ rồi, Khánh Ly ngồi lặng lẽ bên cửa sổ nhìn dòng người qua lại mà lòng day dứt. Bữa trưa vừa qua nhưng chị đâu có ăn được gì. Lòng chị buồn và nó không chấp nhận cho chị ăn một miếng cơm nào ngon miệng. Nghĩ lại đời mình rồi nghĩ đến chuyện Hoàng Dương và Minh Hàn, bất giác nước mắt lăn dài trên má Khánh Ly. Cuộc đời sao cứ hay đùa giỡn với con người? Hạnh phúc là gì và nó có thực sự tồn tại trên đời này không? Khánh Ly không thể biết, chỉ biết rằng lúc này chị cũng đang rất đau đớn. Nếu như nói tình yêu như một sợi dây hồng thì Khánh Ly chính là người cầm kéo cắt đứt sợi dây ấy của Hoàng Dương và Minh Hàn nhưng sao mà đau quá, xót xa quá như chính chị cắt đi khúc ruột của chị vậy.
Tối đến, Khánh Ly cố gắng ăn cho qua bữa bởi chị còn Hải Đăng nữa, nếu chị không ăn thì sẽ không có sữa cho thằng bé. Tuy nhiên, miệng Khánh Ly đắng ngắt, thức ăn xuống cổ họng như chỉ trực trào ra.
Trời nổi gió, Khánh Ly đóng cửa lại. Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm mất ngủ tiếp theo của chị. Lòng chị rối bời, Khánh Ly muốn gỡ chúng ra nhưng dường như càng gỡ chúng càng rối hơn. Chị đang đi giữa mê lộ mà chị không thể nào tìm được đường ra, đâu đâu cũng chỉ là ngõ cụt.
Nửa đêm, trời mưa. Khánh Ly nghe tiếng mưa. Chị buồn. Chị tự hỏi không biết giờ này Hoàng Dương và Minh Hàn ra sao? Hoàng Dương đã tìm được Minh Hàn chưa? Liệu họ có đến bên nhau nữa không? Có một điều chị chắc chắn biết đó là họ sẽ rất đau khổ khi bị chia rẽ, một người ngoài cuộc như chị còn không chịu nổi huống chi là họ nhưng chị không còn cách nào cả.
Mưa tạnh, trời gần về sáng, Khánh Ly vẫn không thể ngủ được. Thậm chí chị không dám nhắm mắt lại bởi chỉ cần nhắm mắt vào thôi là khuôn mặt đẫm đầy nước mắt của Hoàng Dương lại hiện lên oán trách chị. Dù Hoàng Dương chưa nói một câu nào trách chị cũng chưa thể biết Minh Hàn rời xa mình một phần là vì chị nhưng Khánh Ly thì bứt rứt không thôi.
– RẦM!!!! MỞ C…Ử…A!!!!
Khánh Ly không thể biết giờ này ai còn đập cửa nhà chị nữa. Hình như người đó đang say rượu thì phải. Chị hơi sợ, trong nhà lúc này chỉ có một mẹ một con, nếu như….thì chị chẳng biết phải làm sao. Thực sự chị không muốn ta mở cửa chút nào cả. Nhưng người đó gõ cửa mãi không thôi, cứ tiếp tục như vậy thì Hải Đăng sẽ thức giấc. Và hình như giọng nói đó quen quen…. không lẽ là….
Khánh Ly xuống giường.
Đèn sáng.
Cánh cửa mở ra.
Khánh Ly há hốc miệng:
– Hoàng Dương! Em…em…làm sao vậy?
Hoàng Dương đã gục xuống dưới chân chị và ngất đi.
– Tỉnh lại đi em!
– Hoàng Dương!
– Em nghe chị nói không?
Khánh Ly lay người Hoàng Dương nhưng chẳng ăn thua gì, anh hoàn toàn bất động. Người Hoàng Dương nồng nặc mùi rượu, quần áo thì đã ướt cả. Khánh Ly đưa tay đặt lên trán Hoàng Dương thì chị phải giật mình rụt tay lại vì lúc này trán anh quá nóng.
Khánh Ly lo lắng vực Hoàng Dương dậy. Chị biết Hoàng Dương đã uống rất nhiều rượu, lại ngồi dưới mưa lạnh, trong cái tâm trạng thất tình ấy không đổ bệnh mới là chuyện lạ. Và quả thực lúc này Hoàng Dương đã sốt quá cao, nếu như chờ đến sáng chị mới mở cửa ra thì có lẽ chị chỉ thấy một cái xác đã lạnh ngắt ở đây thôi.
Tuy biết thế nhưng Hoàng Dương quá cao lớn, một mình chị không thể nào mang anh vào nhà được. Hơn nữa, chị mới sinh Hải Đăng, sức khoẻ còn yếu. Khánh Ly cố gắng hết sức mà Hoàng Dương mới chỉ nhích được một đoạn ngắn.
Thở dốc, Khánh Ly biết mình không đủ sức, song lúc này chị cũng chẳng biết gọi ai giúp nữa. Chị không quen thân ai ở nơi đây, với lại vào giờ này họ đã ngủ say cả, chị không thể làm phiền họ được. Nhưng Hoàng Dương thì phải làm thế nào đây? Chị không thể để Hoàng Dương nằm dưới đất lạnh như thế này được.
Tính đi tính lại cũng không có cách nào khả thi, Khánh Ly một lần nữa đỡ Hoàng Dương dậy, chị chỉ còn biết dựa vào sức mình thôi.
Chậm chạp. Rất chậm. Từ cửa vào phòng có mấy bước chân nhưng Khánh Ly phải nghỉ lấy sức đến ba bốn lần. Cuối cùng thì chị cũng đặt được Hoàng Dương nằm lên giường.
Khánh Ly thở phào vì coi như việc khó nhất chị đã làm xong. Chị cởi chiếc áo ngoài đã ướt của Hoàng Dương ra, anh có thể cảm lạnh vì nó. Dùng khăn ấm lau mặt mũi cho Hoàng Dương xong, chị đắp lên chăn cho anh rồi ngồi xuống bên giường.
Nhìn đôi mắt đã sưng húp vì khóc của Hoàng Dương, Khánh Ly thực sự rất đau lòng. Chị đã sai rồi sao? Mới chưa đầy một ngày mà trông Hoàng Dương đã không ra người nữa rồi. Hoàng Dương liệu có chấp nhận được chuyện Minh Hàn rời xa mình không? Khánh Ly không rõ, nhưng xem ra việc đó là vô cùng khó khăn.
Khánh Ly đã thấy tám chữ ngắn ngủi mà Minh Hàn để lại cho Hoàng Dương. Chị biết Minh Hàn đã rời xa Hoàng Dương mà không giải thích một lời nào, tám chữ ấy khác nào những mũi kim đâm vào con tim Hoàng Dương và kẻ tạo ra những mũi kim đó thì lại chính là chị.
Hoàng Dương lúc mê lúc tỉnh, miệng gọi Minh Hàn. Nước mắt vẫn chảy ra trong cơn mê, Khánh Ly ngồi đó mà nhói lòng. Chị không thể làm gì giúp anh được ngoài việc nói vài câu an ủi với anh mà chị biết nó cũng chẳng có tác dụng gì cho một kẻ thất tình.
Trời sáng, Hoàng Dương cũng vừa yên giấc được một lát, Khánh Ly đi nấu canh giải rượu cho anh. Lúc này chị chỉ biết làm vậy thôi. Thực sự chị cũng đang mất dần phương hướng. Khi nói chuyện với Minh Hàn, chị tự tin rằng mình đúng bởi chị chỉ muốn tốt cho họ, song càng lúc niềm tin ấy càng vỡ dần và nó tan nát hẳn khi chị thấy Hoàng Dương mê sảng suốt không thôi.
Gần trưa thì Hoàng Dương cũng tỉnh dậy. Đầu anh đau như búa bổ. Ánh mắt lờ mờ từ từ mở ra, Hoàng Dương vẫn hy vọng người bên anh lúc này là Minh Hàn nhưng anh thất vọng khi nhìn rõ người đang ngồi bên giường là Khánh Ly.
– Em tỉnh rồi à? Đêm qua em khiến chị lo quá! – Khánh Ly cười nói.
Cổ họng khô cháy, Hoàng Dương hỏi:
– Tại sao em lại ở đây?
Khánh Ly giải thích:
– Trời tạnh mưa được một lát thì chị thấy tiếng đập cửa, chị chạy ra thì thấy em đã ngất đi nên chị mang em vào đây.
Hoàng Dương lắc lắc đầu cho tỉnh táo, anh mơ hồ nhớ lại việc hôm qua. Từ thung lũng Bách Hoa về, anh đã đi uống rượu rồi hình như anh gặp Tiến Lâm thì phải, sau đó anh ra biển và anh cũng chẳng hiểu sao mình lại tới nhà Khánh Ly nữa phải chăng đó là do hy vọng trong anh về Minh Hàn vẫn chưa dứt.
– Em thấy trong người thế nào rồi?
Khánh Ly quan tâm hỏi rồi chị với tay lấy bát canh giải rượu chị đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Hoàng Dương và nói:
– Em uống đi, chị mới làm xong đó! Uống đi cho nóng!
Hoàng Dương đỡ lấy bát canh, anh đưa lên miệng, uống chưa nổi một miếng đã vội bỏ xuống. Miệng anh đắng ngắt, thực sự nuốt không trôi.
Khánh Ly lo lắng nói:
– Em cố gắng uống một chút nữa đi, nếu không thì em sẽ không đủ sức……..
Khánh Ly định nói “sẽ không đủ sức đi tìm Minh Hàn” nhưng ngay lập tức chị vào nuốt lời nói ấy vào trong bởi nói vậy không khác nào gợi lại nỗi đau vừa tạm lắng của Hoàng Dương.
Hoàng Dương buồn bã nói:
– Minh Hàn đã bỏ em rồi, em cũng chẳng thiết sống nữa, uống để làm gì chứ?
Hoàng Dương để bát canh trở lại chỗ cũ. Im lặng một lát, anh nói:
– Chị có biết giờ này Minh Hàn đang ở đâu không? Liệu Minh Hàn có nhớ em không?
Khánh Ly cúi mặt xuống không dám nhìn vào Hoàng Dương, chị không thốt được tiếng nào.
Hoàng Dương thấy biểu hiện khác thường của Khánh Ly, anh chưa thấy người phụ nữ sắc sảo này có nét mặt như vậy bao giờ cả. Nhìn thẳng vào mắt Khánh Ly, Hoàng Dương hỏi:
– Chị hãy nói cho em biết việc Minh Hàn bỏ đi có liên quan gì đến chị không?
Khánh Ly không ngẩng mặt lên, hoàn toàn im lặng, chị không biết đáp lại Hoàng Dương thế nào cả.
Hoàng Dương chiếu tia nhìn lạnh lẽo của anh vào người phụ nữ trước mặt mình, giọng không chút cảm xúc nói:
– Có phải Minh Hàn rời xa em là do chị?
Im lặng. Nước mắt lăn dài trên má Khánh Ly. Chị cũng đâu muốn thế, chẳng qua chị chỉ muốn tốt cho hai người họ thôi mà. Chị cũng rất đau khi chia rẽ tình yêu của người chị yêu quý.
Hoàng Dương gắt lên, lạc cả giọng:
– Chị nói đi! Có phải không?
Nói đến đây, nước mắt cũng trào ra trên gương mặt đã hốc hác hẳn đi của Hoàng Dương.
Khánh Ly không biết phải làm thế nào cho đúng, nước mắt lưng tròng, chị nói:
– Phải! Chính là chị! Nhưng em hãy nghe chị nói……
Hoàng Dương hất chiếc chăn trên người mình ra, anh nói lớn:
– Chị còn muốn nói gì nữa? Sao chị lại nhẫn tâm làm như vậy với em? Em đã làm gì sai hay em có lỗi gì với chị?
Khuôn mặt đong đầy nước mắt, Khánh Ly nghẹn ngào:
– Em không sai, em cũng không có lỗi gì với ai cả. Nhưng cuộc đời này không đơn giản như em nghĩ, rồi đây mọi người sẽ khinh thường em, ghê tởm em nếu như em và Minh Hàn đến với nhau…… Chị…chị không muốn nhìn em và Minh Hàn phải chịu như thế.
Hoàng Dương nói:
– Vậy thì đã sao? Người ta nói gì em không quan tâm, em làm phương hại gì đến họ chứ? Em chỉ cần Minh Hàn thôi…..
Chỉ tay thẳng vào mặt Khánh Ly, Hoàng Dương nghiến răng nói:
– Chính chị! Chính chị khiến Minh Hàn rời xa em. Chị muốn lòng em tan nát, em chết chị mới hài lòng sao?
Khánh Ly vội xua tay, gạt đi nước mắt không ngừng rơi:
– Không!….Không phải thế! …..Không phải thế đâu em!…..
Hoàng Dương giọng nghẹn ngào:
– Không phải vậy thì còn thế nào nữa? Chị khiến em tức chết mà. Em đối xử với chị thế nào, sao chị lại làm với em như vậy? Chị có biết giờ em đau lắm không?
Khánh Ly chỉ biết khóc, không nói nên lời.
Hoàng Dương hét lên:
– Chị nói đi! Sao chị im lặng vậy? Trả lời em đi!
Không một lời đáp từ Khánh Ly, chỉ có nước mắt rơi trên hai gương mặt đang đối diện nhau.
– Minh Hàn đang ở đâu? – Hoàng Dương tiếp.
Khánh Ly mím môi, lắc đầu. Chị làm sao biết được quyết định của Minh Hàn.
Hoàng Dương xuống giọng:
– Em xin chị đó! Chị nói cho em biết Minh Hàn đang ở đâu. Chị làm ơn với em một lần có được không?
Khánh Ly cắn môi, nói:
– Chị không biết!…..Chị không biết thật mà!!!
Thất vọng tột cùng, Hoàng Dương úp mặt xuống giường khóc nấc lên.
Khánh Ly cố gắng nuốt nước mắt vào trong, nói:
– Em hãy bình tĩnh đi! Hãy nghe lời chị, mọi thứ rồi sẽ qua nhanh thôi……
Hoàng Dương ngẩng lên, nhìn Khánh Ly cười khổ:
– Sẽ qua? Qua thế nào đây? Chị có biết có những vết thương không bao giờ lành được không?
Khánh Ly không thể trả lời những lời chất vấn của Hoàng Dương, chị khuỵ xuống, bưng mặt khóc.
– Chị bảo em phải làm sao? Em phải làm thế nào mới quên được Minh Hàn đây?
Thế rồi anh bật cười trong hai hàng nước mắt tuôn rơi:
– Quên ư? Minh Hàn! Anh có thể quên được em ư? Anh có thể hạnh phúc khi không có em sao? Hạnh phúc là thế này ư? Anh không muốn…..anh không muốn thế đâu……
Căn phòng lúc này chỉ còn lại tiếng khóc, tiếng nấc vang lên. Buồn bã. Sầu khổ. Đau đớn. Nước mắt tuôn rơi cho bi ai được đong đầy.
Không biết bao lâu sau, khi nước mắt không thể rơi được nữa, chỉ còn lại những tiếng nấc vẫn không dứt, Hoàng Dương chán nản nói:
– Chị đã nói thế nào với Minh Hàn?
Khánh Ly lau đi khuôn mặt đầy nước mắt rồi chị kể qua về cuộc trò chuyện giữa chị và Minh Hàn tối hôm đó.
Nghe xong, Hoàng Dương không mặn không nhạt nói:
– Chẳng trách tại sao đêm hôm ấy Minh Hàn lại gọi em dậy hỏi như vậy.
Hoàng Dương đứng dậy, nói:
– Bây giờ thì em đã hiểu. Em đi đây!
Khánh Ly nói với theo:
– Em định đi đâu?
Hoàng Dương không đáp cũng không nhìn Khánh Ly một lần nào nữa, anh lên xe đi thẳng.
Bóng Hoàng Dương đã khuất, Khánh Ly cười khổ: “Mày đã sai rồi Khánh Ly à!”. Bất giác đôi mắt đã sưng đỏ của chị lại nhỏ nước.
Hoàng Dương cứ thế đi, anh lang thang đến tất cả những nơi anh và Minh Hàn từng đặt chân tới. Anh kiếm tìm lại những kỉ niệm của anh và Minh Hàn để cho thoả nỗi nhớ, cho con tim anh bớt xót xa. Nhưng những kỉ niệm đó cũng đâu có nhiều bởi Minh Hàn vốn lạnh lùng với anh, chẳng mấy khi ra ngoài, nói lời yêu anh chưa đầy ba ngày thì Minh Hàn đã xa anh.
Trở lại Hà Nội, Hoàng Dương đi khắp các nẻo đường của Thủ đô, mong sao tìm được hình bóng quen thuộc, song anh mỏi mắt cũng không thể thấy một dấu hiệu nào về sự xuất hiện của Minh Hàn. Minh Hàn đã đi đâu là câu hỏi không biết vang lên bao nhiêu lần trong tâm trí Hoàng Dương.
Xe cứ chạy, mắt cứ mải miết dõi tìm, hy vọng rồi lại thất vọng. “Yêu một người không nhất thiết phải ở bên người đó mà quan trọng hơn là làm thế nào cho người đó hạnh phúc” là thế ư Minh Hàn? Hoàng Dương tự hỏi rồi tự trả lời rằng anh hạnh phúc thế nào đây khi không có Minh Hàn. Hạnh phúc! Anh đã gửi cả nơi Minh Hàn, giờ đây Minh Hàn ra đi đồng nghĩa với việc hạnh phúc của anh đã ra đi chỉ còn lại trong anh là nước mắt, là khổ đau mà thôi.
Lang thang một hồi, Hoàng Dương cho xe ra vùng ngoại ô, trở lại ngôi nhà cũ, nơi Minh Hàn bị bắt cóc. Anh muốn được tìm lại mọi thứ liên quan đến Minh Hàn.
Xuống xe, Hoàng Dương đi vào trong. Ngôi nhà vẫn tối như ngày nào, bụi bặm phủ trắng hết cả. Anh cười khi nhớ lại cái cảm giác anh được biết sự thật về Minh Hàn. Sống cùng Minh Hàn cũng khá lâu nhưng anh vẫn không nhận ra Minh Hàn là con trai. Đó là anh do anh quá ngốc nghếch vô tâm hay bởi Minh Hàn cải trang quá giỏi? Hoàng Dương không cần biết nhưng nhớ lại những điều đó trong lòng anh có chút gì đó vương vấn và vui vui.
Đã lâu không có ai tới nơi này, những thứ đổ nát vẫn còn nguyên, chỉ khác nhau là hôm đó anh có Minh Hàn, có kẻ thù là lão già Hoàng Lâm còn hôm nay thì chỉ một mình anh mà thôi. Có lẽ đây là nơi đầu tiên cho anh biết cảm giác hạnh phúc và nguyện hi sinh tất cả cho người mình yêu là thế nào và nó cũng là nơi đầu tiên cho anh biết cảm giác người Minh Hàn ấm lên chứ không hoàn toàn lạnh giá.
Hình dung lại gương mặt sát khí của Minh Hàn ngày hôm đó, chẳng hiểu sao anh lại thêm yêu Minh Hàn, phải chăng là do anh yêu cái tính cách lạnh đến rợn người của Minh Hàn? Hoàng Dương không biết, bất giác anh nở nụ cười khi trong đầu anh lúc này là ánh mắt quan tâm của Minh Hàn dành cho anh, là khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của Minh Hàn lúc bế anh ra khỏi nơi này. Chẳng biết có phải là Minh Hàn quan tâm anh hay không bởi khi đó Minh Hàn vô cùng lạnh lùng với anh nhưng lúc này đối với Hoàng Dương đó là sự quan tâm mà anh khao khát đến cháy bỏng, mong sao nó trở về bên anh.
Đi đến từng ngõ ngách trong ánh sáng lờ mờ của ngôi nhà u tối, Hoàng Dương chợt vui chợt buồn. Vui khi nhớ lại hình ảnh Minh Hàn, buồn khi nhận ra thực tại Minh Hàn đã không còn bên anh.
Trở ra, Hoàng Dương buồn bã nhìn cây những cây già đang sững sững vươn mình trước gió. Bầu trời u ám, những đám mây nặng nề che lấp mặt trời mùa đông vốn yếu ớt.
Chuông điện thoại reo, là Lê Thái gọi, Hoàng Dương đắn đo một hồi rồi cuối cùng anh cũng quyết định nhấc máy.
– A lô!
Bên kia giọng Lê Thái trách móc:
– Cậu làm gì mà mất tích lâu như vậy hả? Mình gọi cậu bao nhiêu lâu rồi mới được là sao?
Hoàng Dương hiểu Lê Thái không biết anh và Minh Hàn tới thung lũng Bách Hoa, rồi từ đó có bao nhiều chuyện xảy ra, anh cũng chưa có gặp hay trò chuyện với hắn lần nào. Không buồn giải thích, Hoàng Dương lạnh lùng nói:
– Gọi mình có chuyện gì?
Lê Thái xả ra một hồi, Hoàng Dương cũng chẳng đáp lại câu nào, anh hoàn toàn im lặng. Đến cuối cùng thì anh cũng được biết ngay bây giờ hắn muốn gặp anh và anh đã đồng ý.
Đến nơi hẹn, Hoàng Dương thấy Lê Thái đã chờ sẵn. Vừa nhìn thấy Hoàng Dương, Lê Thái đã phải lo lắng dò xét xem xung quanh anh có Minh Hàn đi cùng hay không bởi theo những gì hắn được biết trước đó thì hễ Hoàng Dương ở đâu là có Minh Hàn ở đó nên hắn cần đề phòng trước.
Nhìn ánh mắt của Lê Thái, Hoàng Dương tất nhiên biết nó dành cho ai nhưng lúc này người đó đâu còn bên anh nữa. Hoàng Dương ngồi xuống, buồn bã nói:
– Cậu không cần đề phòng như vậy, Minh Hàn không có đi cùng mình đâu!
Bấy giờ Lê Thái mới yên tâm nói:
– Cẩn thận vẫn hơn! Lấy gì đảm bảo cậu ta không xuất hiện ở đây chứ! Thường ngày hai người như hình với bóng mà.
Hoàng Dương gọi cho mình một ly cà phê. Xong xuôi, anh nói:
– Cậu gọi mình ra đây là có việc gì?
Lê Thái nói:
– Chẳng lẽ bạn bè cứ phải có việc mới được gặp nhau à?
Hoàng Dương nhớ không lầm thì lần nào gặp anh hắn cũng nói câu ấy thì phải. Thế nên, anh cũng không buồn đáp, chỉ nói:
– Vào vấn đề chính đi.
Lê Thái hẹn gặp Hoàng Dương dĩ nhiên có vài việc làm ăn song nhìn vẻ mặt Hoàng Dương lúc này hắn lại chưa muốn bàn ngay. Tuy bề ngoài hắn chẳng quan tâm đến chuyện gì, có gì nói nấy nhưng thực chất hắn cũng rất biết quan sát, nếu không thì hắn cũng chẳng kinh doanh nổi. Hơn nữa, làm bạn với Hoàng Dương bao nhiêu năm nay, thoáng qua hắn cũng hiểu đôi phần tâm trạng của anh. Không thấy Minh Hàn đi cùng Hoàng Dương đã là chuyện lạ, nhìn vẻ mặt âu sầu của Hoàng Dương, hắn biết chắc anh đang có chuyện buồn và chắc chắn hắn sẽ phải làm rõ chuyện này trước.
Khuôn mặt nghiêm túc, Lê Thái nhìn thẳng vào mắt Hoàng Dương nói:
– Nói cho mình nghe, cậu đang gặp chuyện gì không tốt?
Hoàng Dương tránh ánh nhìn của Lê Thái, ngoảnh mặt ra phía ngoài nói:
– Không có chuyện gì cả, mọi thứ đều tốt đẹp!
Lê Thái cười nhạt:
– Cậu giấu được mình sao? Mọi thứ tốt đẹp mà cậu lại khóc hả? Từ khi nào Hoàng Dương biết khóc thế?
Hoàng Dương cười gượng:
– Mình khóc khi nào chứ?
Lê Thái hướng đến đôi mắt Hoàng Dương nói:
– Không khóc hay là khóc quá nhiều đến nỗi mắt sưng húp lên thế kia? Đừng nói với mình là bụi bay vào mắt cậu đấy nhé!
Hoàng Dương biết mình không thể giấu được Lê Thái, song anh không nói gì, chỉ im lặng thưởng thức ly cà phê đắng ngắt.
Lê Thái thấy khuôn mặt đã hốc hác đi nhiều của Hoàng Dương thì rất lo lắng:
– Nói với mình khó thế sao? Có thể nói ra cậu sẽ nhẹ lòng hơn đó!
Không có phản ứng nào từ Hoàng Dương cả nhưng một giọt nước mắt đã rỉ xuống khoé miệng anh khi bất chợt nỗi nhớ Minh Hàn dâng trào mãnh liệt trong anh.
Lê Thái nhìn giọt nước mắt của người bạn thân, hắn rất xót xa. Và rồi không cần Hoàng Dương nói, hắn cũng hiểu chuyện gì đã đến với anh. Lê Thái nhỏ giọng nói:
– Là cậu ta sao?
Lê Thái biết không khi nào Hoàng Dương chịu rời xa Minh Hàn, hôm nay lại chịu đến gặp hắn mà không có Minh Hàn đi cùng. Hơn nữa, hắn nghĩ cũng chỉ có con người đó mới có thể khiến Hoàng Dương ra nông nỗi này mà thôi.
– Rốt cuộc giữa cậu và Minh Hàn đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt chờ đợi, Lê Thái hướng đến Hoàng Dương.
Hoàng Dương đau khổ nói:
– Minh Hàn đã không còn ở bên mình nữa rồi!
Nếu là bình thường thì có lẽ hắn đã nói những câu đùa cợt nhưng lúc này hắn lại không muốn thế bởi hắn hiểu làm vậy không khác nào xát muối vào con tim đang rỉ máu vì tình yêu của Hoàng Dương. Lê Thái đơn giản hỏi:
– Tại sao?
Hoàng Dương cười khổ:
– Chẳng tại sao cả!
Lê Thái ngơ ngác:
– Cậu nói gì mình không hiểu gì cả? Minh Hàn không còn yêu cậu nữa? Hay cậu đã gây ra lỗi lầm gì?
Hoàng Dương buồn bã nói:
– Cả hai đều không phải! Mình rất yêu Minh Hàn và em ấy cũng vậy, mình cũng chẳng làm gì sai cả.
Lê Thái càng khó hiểu hơn, hắn chống mắt lên chờ lời giải thích của Hoàng Dương.
Hoàng Dương cũng không nói gì nhiều:
– Chỉ đơn giản là Minh Hàn muốn mình được hạnh phúc thôi!
Lê Thái như bị Hoàng Dương cho vào mê cung, hắn càng nghe càng không hiểu:
– Cái gì mà muốn cậu hạnh phúc? Muốn cậu hạnh phúc thì phải ở bên cậu chứ tại sao lại bỏ đi như vậy được?
Hoàng Dương cười nhạt:
– Cậu nghĩ vậy! Mình nghĩ vậy! Nhưng Minh Hàn và rất rất nhiều người khác không nghĩ thế. Minh Hàn nghĩ rằng nếu như ở bên mình thì mình sẽ trở thành đứa con bất hiếu với bố mẹ, sẽ bị người đời kỳ thị vì là một người đồng tính, tương lai sẽ không thuận lợi.
Lê Thái hiểu tại sao Minh Hàn lại có suy nghĩ ấy bởi đơn giản hắn cũng chẳng ưa gì những người đồng tính nhất là những kẻ bôi son chát phấn, õng à õng ẹo hơn cả con gái. Nhưng Hoàng Dương là bạn thân của hắn, anh cũng chẳng có biểu hiện gì như vậy và dẫu anh có thế thì hắn cũng vui vẻ coi anh là bạn, chuyện anh yêu ai không ảnh hưởng gì đến tình bạn giữa anh và hắn. Thế nên trong chuyện tình yêu của Hoàng Dương và Minh Hàn, Lê Thái hoàn toàn thoải mái, với hắn, chỉ cần ai làm cho Hoàng Dương hạnh phúc là hắn chấp nhận hết.
– Vậy sao cậu không nói cho Minh Hàn hiểu rằng chỉ khi nào ở bên cậu ta thì cậu mới có thể hạnh phúc, những thứ đó đâu quan trọng.
Hoàng Dương gạt đi nước mắt nói:
– Mình có cơ hội giải thích cho Minh Hàn sao? Minh Hàn đi đâu và đi lúc nào mình cũng đâu có hay, chỉ để lại cho mình tám chữ: “Hãy sống tốt và quên em đi!”
Lê Thái thầm nghĩ ngoài Minh Hàn ra chắc chẳng có ai như vậy nữa. Người gì đâu mà….. băng giá có khi vẫn không lạnh bằng trái tim ấy. Tuy nhiên, hắn chỉ giấu suy nghĩ đó trong lòng, nếu nói ra, hắn chỉ khiến Hoàng Dương đã sầu thêm sầu, đã đau thêm đau mà thôi.
– Cậu đã đi tìm Minh Hàn chưa? – Lê Thái hỏi.
Hoàng Dương gật đầu:
– Mình đã đi đến tất cả những nơi mình và em ấy từng đến nhưng đều không thấy Minh Hàn.
Lê Thái với tay, đập vào đầu Hoàng Dương:
– Sao mình lại có thằng bạn ngốc như cậu chứ?
Hoàng Dương ngạc nhiên, tròn mắt nhìn biểu hiện có vẻ tức giận của Lê Thái.
Lê Thái nói:
– Yêu cậu ta làm cậu mất hết lí trí rồi hả? Cậu nghĩ xem nếu cậu ta muốn trốn cậu mà đến những nơi hai người từng đến khác nào lạy ông tôi ở bụi này, chờ cậu đến rước.
Hoàng Dương ngây ngốc:
– Theo cậu thì mình phải làm sao?
Không cần suy nghĩ nhiều Lê Thái nói:
– Ngoài những nơi đó ra cậu đã đi đến đâu rồi? Mình nghĩ với tính cách của cậu ta thì chỉ chỉ có thể là ở những nơi vắng vẻ thôi.
Hoàng Dương nghĩ một lát cũng không ra nơi nào Minh Hàn có khả năng tới nhất. Có lẽ đặt trong hoàn cảnh của anh, lý trí đã bị nỗi đau của con tim thống trị, không còn đủ tỉnh táo để suy xét nữa.
Lê Thái lắc đầu nói:
– Cậu hãy thử ra vùng ngoại ô, quê nội, quê ngoại của Minh Hàn tìm thử xem. Biết đâu Minh Hàn lại về đó thì sao?
Như vừa có một cái gì đó vừa xuất hiện, Hoàng Dương ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không biết rốt cuộc đó thế nào. Lê Thái vừa nói sao? “Hoàng Dương! Mày làm sao vậy?” Hoàng Dương toàn thần chăm chú suy nghĩ, trong đầu óc như có một cái gì đó mơ hồ, giá mà có thể chộp lấy, lôi nó ra trước mắt để nhìn cho rõ. Anh tự đập vào đầu mình cho suy nghĩ ấy xuất hiện lại nhưng dường như vô hiệu.
Lê Thái thấy vậy thì giữ tay Hoàng Dương:
– Cậu đang điên đấy à? Cậu đập đầu thì có tác dụng gì chứ?
Hoàng Dương gạt tay Lê Thái ra, tiếp tục đập vào đầu mình, nói:
– Hình như mình vừa nghĩ ra một nơi nào đó nhưng mình lại không rõ.
Lê Thái chịu thua anh, ngồi xuống, không nói gì nữa. Hắn biết tính cứng đầu của Hoàng Dương nên mặc kệ anh đến khi nào anh chán thì thôi.
– Lê Thái, mình vừa nghĩ ra một điều gì đó rất quan trọng liên quan đến Minh Hàn song lại không biết đó là gì. Cậu có biết hay không? – Hoàng Dương bất ngờ hỏi.
Một người nghĩ bao nhiêu chuyện, rối như tơ vò, tự mình lần không ra đầu mối, lại đi hỏi người bên cạnh, thật là điều vô lý. Lê Thái cười:
– Cậu nghĩ gì mình làm sao mà biết được.
Hoàng Dương vò đầu bứt tai, nói:
—————–
Thuộc truyện: Hoán đổi cô dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 2: Những bản hợp đồng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 3: Làm dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 4: Người trợ thủ đắc lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 13: Định kiến xã hội
- Hoán đổi cô dâu - Chương 14: Thiếu phụ bên bờ biển
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 18: Anh là cuộc sống của em
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 21: Khởi đầu mới
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 23: Kế hoạch hoàn hảo
- Hoán đổi cô dâu - Chương 24: Mùa xuân và tình xuân
- Hoán đổi cô dâu - Chương 25: Không khoan nhượng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 28: Đấu trí đấu lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 4
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 5
- Hoán đổi cô dâu - Chương 30
- Hoán đổi cô dâu - Chương 31: Giả người giả cảnh ra đi
- Hoán đổi cô dâu - Chương 32
- Hoán đổi cô dâu - Chương 33
- Hoán đổi cô dâu - Chương 34
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35 (tt)
Leave a Reply