Truyện gay: Hoán đổi cô dâu – Chương 22: Khó khăn – Phần 2
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Thế nhưng Minh Hàn như đi guốc trong bụng anh vậy, mỉm cười nói:
– Em hỏi vậy thôi! Anh nghĩ gì em không biết thì đâu gọi là người yêu của anh nữa. Valentine anh không cần chuẩn bị gì đâu, chỉ cần ở bên em là em vui rồi. Anh chính là món quà em thích nhất đó.
Hoàng Dương thấy lòng ấm áp vô cùng, anh xiết chặt vòng tay hơn nữa.
Hai người im lặng, đều chung một suy nghĩ rằng trên đời không gì hạnh phúc hơn được ở bên cạnh người mình yêu, bên cạnh một người thấu hiểu mình hơn cả chính mình.
Buổi sáng, sau khi tiễn bố mẹ đi, Hoàng Dương trở lại trụ sở chính của tập đoàn Thiên An để chủ trì cuộc họp cổ đông định kì. Đây là là cuộc họp mà anh cảm thấy chán ngán nhất bởi các cổ đông phần lớn chẳng đưa ra ý kiến cũng như định hướng gì cho sự phát triển của công ty mà chỉ chú ý đến cổ tức họ được nhận là bao nhiêu. Thêm nữa, lần này công ty gặp khó khăn, không biết anh sẽ bị họ đem ra chất vấn như thế nào nữa đây. Hoàng Dương nghĩ mà đã đủ thấy ngán ngẩm.
Minh Hàn nhìn sắc mặt không lấy gì làm vui của anh thì hiểu ngay, chỉ nhẹ nhàng nói:
– Bây giờ anh về công ty họp đi nhé! Em sẽ đi đến các chi nhánh xem hoạt động ra sao?
Hoàng Dương nghe vậy chẳng muốn chút nào:
– Em không đến công ty với anh hả? Ngày mai chúng ta cùng đi cũng được mà!
Minh Hàn mỉm cười:
– Em đến công ty cũng có thể tham gia cuộc họp với anh được đâu! Em đâu phải cổ đông của công ty!
Hoàng Dương cũng có ý định tự mình đi thanh tra nhưng có điều anh quá bận nên chưa thể đi được. Bây giờ Minh Hàn đi giúp anh thì không gì tốt bằng, anh biết về mọi mặt Minh Hàn không những không kém anh một chút nào, thậm chí còn hơn nữa là đằng khác. Nhưng có một vấn đề là thực sự anh không muốn rời xa Minh Hàn một giây phút nào song anh hiểu điều đó là không thể. Thế nên anh đành ngậm ngùi gật đầu kèm theo tiếng thở dài não nuột.
Minh Hàn thấy anh như vậy, thơm nhẹ lên má anh, cười nói:
– Sao anh thở dài thế? Em đi có lâu đâu. Người yêu em từ khi nào trở nên yếu đuối như vậy?
Hoàng Dương cười:
– Yếu đuối thì không nhưng để em rời anh biết đâu có kẻ nào cướp em yêu của anh đi mất thì sao?
Minh Hàn ra vẻ đăm chiêu:
– Có kẻ nào to gan dám cướp người yêu của Tổng giám đốc tập đoàn Thiên An sao?
Hoàng Dương nói:
– Có hay không đề phòng vẫn hơn. Nói chung là anh không muốn xa em một chút nào.
Minh Hàn nhìn vẻ mặt thành thật của anh thì càng thêm yêu người đàn ông đang chiếm lĩnh trái tim mình, mỉm cười nói:
– Được rồi! Khi nào kẻ đó xuất hiện anh nói với em để em cho kẻ đó người không người, ngợm chẳng ra ngợm nữa.
Hoàng Dương phì cười, hôn lên bàn tay Minh Hàn, nói:
– Em có cần ai đi cùng với em không?
Minh Hàn lắc đầu đáp:
– Không! Chỉ cần mình em đi là đủ. Như vậy sẽ dễ kiểm tra hơn. Anh cho em bản đồ các chi nhánh của công ty trong thành phố là được.
Hoàng Dương vuốt vuốt tóc Minh Hàn, nói:
– Như vậy có vất vả cho em quá không? Có người đi cùng tốt hơn chứ?
Minh Hàn cười:
– Em không muốn đi cùng ai ngoài anh. Cũng đến giờ họp rồi đó. Anh đi mau đi. Em cũng chuẩn bị đi đây!
Hoàng Dương gật đầu, hôn Minh Hàn một cái trước khi đi. Nghĩ đến cuộc họp sắp tới, anh bỗng thấy ớn lạnh nhưng nhớ đến nụ cười trên môi Minh Hàn, bất giác anh mỉm cười và gạt đi mọi ý niệm không tốt.
Minh Hàn nhìn bóng anh khuất dần rồi lái xe đi. Nhìn vào bản đồ, Minh Hàn nghĩ mình nên đến những chi nhánh ở xa trước, như vậy khi làm xong việc sẽ về đến chỗ Hoàng Dương nhanh hơn. Nhớ đến cảm giác được bên anh, Minh Hàn mỉm cười hạnh phúc.
Trời vẫn mưa, những cơn mưa mùa xuân tưởng như không bao giờ dứt vậy. Minh Hàn xuống xe, bước vào chi nhánh đầu tiên cũng là chi nhánh xa nhất ở trong thành phố. Giống như lần đầu tiên đặt chân đến tập đoàn Thiên An, khuôn mặt đẹp như ngọc và lạnh như băng tuyết của Minh Hàn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, không chỉ những cô gái mà ngay cả những chàng trai. Đặc biệt đôi mắt sáng, sâu thăm thẳm, nhìn vào đó người ta không biết đến đâu là tận cùng của Minh Hàn chiếu đến đâu thì nơi đó mọi người phải nín thở. Nhưng tất cả sự thay đổi trong thái độ của mọi người từ khi Minh Hàn bước vào đối với Minh Hàn nửa điểm cũng không để tâm.
Nhân viên lễ tân nhanh chóng chạy tiếp đón và đề nghị giúp đỡ, Minh Hàn lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng về cô gái này chút nào từ dáng đi, giọng nói và đặc biệt là nụ cười. Một nhân viên lễ tân quan trọng hơn cả là có một khuôn mặt thực sự biểu cảm và một nụ cười thu hút khách hàng nhưng cô ta không đạt được điều đó. Nụ cười của cô gái này quá gượng gạo, Minh Hàn cũng hiểu một phần là do khuôn mặt quá lạnh lùng của mình nhưng dù sao thì như vậy vẫn không được. Minh Hàn xua tay, ngụ ý mình không cần phiền đến cô ta.
Nếu như những lần trước có thanh tra đến các chi nhánh, dù ít dù nhiều họ cũng bắt được một chút tin tức nào đó để chuẩn bị trước nhưng lần này thì hoàn toàn ngược lại, thậm chí họ còn không biết Minh Hàn đi kiểm tra bởi Minh Hàn đang đóng vai trò của khách hàng. Và họ tất nhiên không thể ngờ rằng một chi nhánh xa nhất trong thành phố lại bị thanh tra đầu tiên. Chính vì vậy, mọi thứ tốt cũng như chưa tốt đều bộc lộ đầy đủ trước mắt Minh Hàn.
Thoáng nhìn, Minh Hàn cảm thấy rằng so với những chi nhánh quanh trụ sở chính thì chi nhánh kém xa, thật đúng là càng xa càng dễ làm láo. Khách hàng thì chẳng được bao nhiêu trong khi lượng nhân viên lại quá nhiều. Người cười, người nói, kẻ chơi game, kẻ xem phim trong khi người khác thì xem đồ mua sắm qua mạng, thậm chí có nhân viên vừa tư vấn cho khách hàng vừa thỉnh thoảng tán gẫu với những nhân viên quanh mình. Những hình ảnh này để lọt vào khách hàng thì đâu có ai muốn đến tập đoàn Thiên An làm gì nữa. Dẫu biết rằng vì vắng khách, nhàn rỗi nên họ như vậy nhưng Minh Hàn vẫn không thể chấp nhận được phong cách phục vụ như thế này. Càng nhìn Minh Hàn càng không vừa mắt và đi được nửa vòng thì Minh Hàn quay trở về quầy lễ tân vì biết rằng có đi thêm nữa thì cũng thế thôi. Ngay một chi nhánh trong thành phố còn thế này thì Minh Hàn không dám tưởng tượng các chi nhánh trong các tỉnh khác thì còn tệ hại đến mức nào.
– Cho tôi gặp Giám đốc! – Minh Hàn nói, giọng nói không có chút cảm xúc nào.
Người lễ tân nói:
– Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ!
Minh Hàn cười khẩy:
– Nếu không có hẹn trước thì không được gặp sao?
Người lễ tân cười:
– Thưa đúng ạ! Giám đốc của chúng tôi rất nhiều công việc không thể hễ ai muốn gặp là gặp ngay được, phải có hẹn trước ạ!
Câu nói của cô lễ tân làm nộ khí bốc ngùn ngụt trong người Minh Hàn. Nhưng quen kiềm chế bản thân, vạn sự không để trong lòng nên ngay lập tức Minh Hàn lấy lại giọng nói bình thường nhất:
– Cô gọi hỏi thử giúp tôi xem bây giờ Giám đốc có thể gặp tôi không? Tôi đang có việc rất gấp.
Cô gái lắc đầu:
– Dạ, xin lỗi anh ạ. Tôi không thể vì nếu tôi làm như vậy thì chính tôi sẽ bị trách mắng. Nếu anh muốn gặp Giám đốc thì vui lòng để lại tên tuổi, chúng tôi sẽ xếp lịch, sớm nhất là một ngày ạ.
Minh Hàn hỏi:
– Như vậy có nghĩa là trong ngày hôm nay dù Giám đốc rảnh tôi cũng không được gặp?
Cô gái cười:
– Dạ vâng ạ!
Lúc này thì ánh mắt Minh Hàn như toé lửa. Cô lễ tân không thể ngờ trong giây lát khuôn mặt Minh Hàn có thể trở nên đáng sợ như vậy. Dù từ khi bước vào đến giờ Minh Hàn vẫn rất lạnh lùng nhưng không thể đến mức này. Đặt lên bàn tờ giấy uỷ quyền của Hoàng Dương, Minh Hàn hỏi bằng giọng lạnh băng:
– Bây giờ thì tôi có thể gặp được chưa?
Người lễ tân nhìn vào đó bất giác hoảng hồn, run run nói:
– Dạ, anh chờ cho một lát ạ! Tôi sẽ gọi ngay.
Cô gái định nhấc điện thoại lên thì Minh Hàn nói:
– Khoan đã! Cô phải nói tôi là một khách hàng, muốn gặp Giám đốc có việc gấp, cảm phiền Giám đốc giúp tôi một lần.
Cô lễ tân run giọng nói:
– Vâng…vâng… tôi..biết rồi ạ!
Tuy cô ta sợ Giám đốc quở trách nhưng vẫn sợ Minh Hàn cho nghỉ việc ngay lập tức hơn. Cố lấy giọng thật bình thường, cô gái nhấc máy lên và làm đúng theo lời Minh Hàn. Ngay sau đó, một tràng ngôn từ không dễ nghe chút nào phát ra, tức thị Giám đốc đang giận dữ khiến cô lễ tân phải đưa máy lùi ra xa một chút. Và tất nhiên nó không thể nào ra khỏi tai Minh Hàn.
Nghe xong, Minh Hàn đập mạnh tay xuống bàn làm tất cả mọi người trố mắt nhìn, gằn giọng:
– Phòng bao nhiêu?
Cô lễ tân giật bắn mình:
– Dạ…dạ..307…ạ!
Không nói thêm một lời nào, Minh Hàn đi thẳng về phía cầu thang lên phòng 307. Lúc này tất cả các nhân viên khác ùa tới quầy tiếp tân hỏi thăm tình hình và ai nấy sững sờ, biết rằng phen này khó mà yên ổn.
– Cốc! Cốc! Cốc! – Minh Hàn gõ cửa.
Từ bên trong, một giọng bực bội vọng ra:
– Mời vào!
Minh Hàn đẩy cửa bước vào thì thấy một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, đang ngồi ngả người ra ghế nói chuyện điện thoại. Ông ta liếc nhìn Minh Hàn một cái, chỉ tay ra chỗ tiếp khách nói:
– Ra đó chờ tôi một lát!
Thế rồi, ông ta tiếp tục tán gẫu trên điện thoại.
Minh Hàn nén giận, đi thẳng đến trước mặt ông ta, đặt tờ giấy uỷ quyền lên bàn, nói:
– Tôi cho ông ba phút!
Nói xong, Minh Hàn đi ra chỗ ông ta chỉ định, ngồi xuống và chờ đợi.
Dĩ nhiên, Minh Hàn không phải chờ quá ba mươi giây. Nhìn tờ giấy Minh Hàn đặt trên bàn, vị Giám đốc đáng kính đứng hình, chết trân tại chỗ. Chiếc điện thoại buông rơi mà ông không hay. Khuôn mặt tái mét, cơ mặt giật giật, ông vội vàng chạy đến chỗ Minh Hàn, không dám ngẩng mặt lên, chân run run.
Minh Hàn cười khẩy:
– Thế nào? Ông chịu gặp tôi rồi hả?
Ông ta không nói nên lời, trong bụng ngấm ngầm lo sợ, nghĩ rằng cái ghế Giám đốc của mình hôm nay thế là không giữ được nữa rồi, việc làm cũng chẳng còn. Xưa nay chưa bao giờ ông sợ đến mức này, thường thì ông có chuẩn bị trước, nếu không dù bị bất ngờ cũng chưa có ai có bộ mặt lạnh lẽo như Minh Hàn và ông càng chưa có thái độ như vừa rồi với bất kì vị thanh tra nào bởi khi đến họ đều thông báo danh tính trước khi kiểm tra.
Minh Hàn chậm rãi nói:
– Những điều tốt thì ông đã viết lên báo cáo hết rồi, những điều chưa tốt thì tôi nghĩ ông cũng biết rõ nên tôi không nhắc lại làm gì cả. Tôi cho ông thời hạn từ giờ đến cuối tháng phải chấn chỉnh lại toàn bộ từ phong cách làm việc đến thái độ phục vụ khách hàng.
Nhìn ông ta một lượt từ trên xuống dưới, Minh Hàn nói tiếp:
– Nhân viên nhàn rỗi quá nhiều đó, ông tự xem xét và cắt giảm, bố trí công việc cho phù hợp. Đến cuối tháng, lượng khách hàng phải tăng gấp đôi, sang tháng là gấp ba. Nếu làm được thì tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra, còn nếu không thì ông chuẩn bị làm đơn xin nghỉ việc. Ông hiểu chứ?
Ông ta gật gật, mồ vôi vã ra như tắm trước thái độ nhẹ nhàng đến rợn người của Minh Hàn.
Minh Hàn đứng dậy, đi đến bên ông ta, ghé vào tai nói nhỏ:
– Từ nay có cần lịch hẹn trước mới gặp khách hàng không?
Ông ta lắp bắp:
– Không…không…không có..chuyện đó đâu!
Minh Hàn gật đầu bước ra khỏi phòng để lại ông ta vẫn tim đập chân run, ngây ngô đứng đó. Lúc đầu, ông ta cứ tưởng mình sẽ phải hứng cơn giận lôi đình của Minh Hàn, sẽ bị chất vấn đủ thứ tội mà chưa biết biện bạch thế nào. Ngờ đâu Minh Hàn chỉ nói vài lời nhưng vài lời đó thôi cũng đủ khiến thần hồn ông biến đâu mất tăm. Và tất nhiên ông không thể nào trái lời Minh Hàn.
Xuống dưới, Minh Hàn quét mắt qua tất cả các nhân viên một lượt trước khi rời khỏi khiến họ bất động không dám thở mạnh.
Đến trưa, Minh Hàn cũng chỉ đến thêm được một vài chi nhánh nữa. Đến mỗi chi nhánh, Minh Hàn đều có những cách khác nhau để kiểm tra tình hình mà không một ai nhận ra Minh Hàn là thanh tra hết. Có lúc Minh Hàn làm quen với một cô nhânn viên nào đó trong lúc cô ta rảnh rỗi để hỏi về cách làm việc ở đây. Tất nhiên với Minh Hàn điều đó là quá dễ dàng bởi các cô gái mong nói chuyện với Minh Hàn một lần còn chưa được huống chi Minh Hàn chủ động. Có khi Minh Hàn trong vai khách hàng cần sự tư vấn đầu tư. Đến chỗ khác lại trò chuyện với những khách hàng đang có mặt ở đó và trực tiếp lấy ý kiến của họ…. Nhìn chung không có gì có thể qua mắt Minh Hàn được.
Gần mười hai giờ, Hoàng Dương đã kết thúc cuộc họp và gọi cho Minh Hàn.
– Bao giờ em về? Anh nhớ em đến phát điên rồi này! – Hoàng Dương nói.
Minh Hàn mỉm cười:
– Em xong rồi đây! Em sẽ về ngay!
Minh Hàn nghĩ ngày hôm nay kiểm tra như vậy là đủ. Bây giờ có đi thêm nữa thì các chi nhánh cũng đã kịp thời thông báo cho nhau và họ đã có sự chuẩn bị, kết quả sẽ không còn đúng với thực tế nữa. Hơn nữa, lúc này Minh Hàn cũng đang rất muốn gặp Hoàng Dương nên chẳng có lý do gì Minh Hàn không về công ty cả.
Đang chuẩn bị lên xe thì bỗng Minh Hàn nghe thấy tiếng gọi:
– Cậu Minh Hàn!
Minh Hàn quay lại thì thấy đó là Quỳnh Nga. Nhếch mép cười khẩy, Minh Hàn nói:
– Chị gọi tôi hả? Tôi với chị có chuyện để nói với nhau sao?
Quỳnh Nga đi lại gần Minh Hàn, cô ta cười nhạt đáp lại:
– Tất nhiên! Tôi và cậu còn nhiều chuyện cần giải quyết.
Minh Hàn nghĩ hôm trước cô ta đang là cô dâu thì bị bỏ rơi trong lễ cưới kể ra cũng tội nghiệp thật song Minh Hàn trước nay vốn không biết thương người nên ý nghĩ đó chỉ thoáng qua và biến mất ngay tức khắc. Minh Hàn im lặng, cho tay vào túi áo, nhìn ra chỗ khác như trước mắt mình không có Quỳnh Nga vậy. Và thái độ khinh khỉnh này của Minh Hàn làm Quỳnh Nga tức không để đâu cho hết. Cô ta cố gắng lấy bình tĩnh nói:
– Chúng ta vào quán cà phê kia, tôi có vài lời muốn nói với cậu!
Minh Hàn thản nhiên:
– Tôi không thích! Chị nói nhanh lên đi!
Quỳnh Nga cười khẩy:
– Được! Nếu cậu không sợ xấu hổ thì tôi nói ngay tại đây cũng không sao.
Minh Hàn nói:
– Tôi đứt dây thần kinh xấu hổ từ lâu rồi. Và theo tôi được biết thì hình như chị bị đứt trước tôi.
Càng nói với Minh Hàn thêm lời nào thì Quỳnh Nga càng tức nghẹn họng thêm chừng ấy. Sau vài lần trò chuyện với Minh Hàn, cô ta nhận ra rằng mình nên đi vào vấn đề chính thì hơn, đua khả năng bình tĩnh với Minh Hàn thì cô ta thua xa. Nếu vòng vo thêm một lúc nữa để mất hết kiễn nhẫn thì sẽ chẳng đâu ra đâu cả.
– Cậu cần điều kiện gì để buông tha Hoàng Dương đây? – Quỳnh Nga nói.
Minh Hàn thở dài:
– Tôi không cần điều kiện nào cả.
Quỳnh Nga nghe vậy mừng thầm song cô ta nghĩ chắc chắn không thể có chuyện dễ dàng như vậy:
– Cậu nói thật chứ? Cậu sẽ buông tha Hoàng Dương?
Minh Hàn nhếch mép cười:
– Tại sao tôi phải nói dối chị?
Quỳnh Nga ngẩn người chưa biết nói sao thì Minh Hàn tiếp:
– Tôi chưa thấy ai chấp mê không ngộ như chị. Tôi nói cho chị lần cuối: Thứ nhất, tôi không trói buộc Hoàng Dương nên chị bảo tôi buông tha là không thể được. Thứ hai, chị là ai mà nghĩ mình là ai mà đủ tư cách đặt điều kiện với tôi. Thứ ba, Hoàng Dương đã thề sống với tôi trọn đời, nếu anh ấy dám phản bội tôi thì chính tôi sẽ giết chết anh ấy. Chị biết tôi đủ khả năng làm điều đó chứ.
Quỳnh Nga nghe câu cuối cùng của Minh Hàn bất giác rùng mình. Cô ta không thể ngờ Minh Hàn lại có thể nói vậy. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc nào của Minh Hàn tất nhiên cô ta không chút nghi ngờ gì về điều đó. Quỳnh Nga đứng lặng hồi lâu không nói nên lời.
Minh Hàn mở cửa và bước lên xe nhưng trước khi làm đi đó, Minh Hàn buồn thêm một câu:
– Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng tôi phải nói chuyện với chị! Chào!
Xe đã lăn bánh song Quỳnh Nga thì chưa nhấc gót, cô ta nhìn theo chiếc xe của Minh Hàn không biết đầu mình đang nghĩ cái gì nữa. Trước khi gặp Minh Hàn, trong lòng cô ta sục sôi bao lời muốn nói, bao lời muốn trút ra. Nhưng hiện tại thì chẳng một lời nào chịu phát ra nữa. Phải chăng là bởi cái vẻ ngoài lạnh lùng của Minh Hàn hay đúng hơn là bởi cô ta chưa tạo được một cơ sở nào vững chắc trước khi đôi diện với Minh Hàn. Đôi lúc Quỳnh Nga tự hỏi Hoàng Dương có gì mà mình phải theo đuổi anh ta như vậy. Yêu anh ta? Thực sự có phải thế không thì Quỳnh Nga cũng không rõ nữa. Có lẽ là vì tiền? Cũng không đúng, Quỳnh Nga đâu thiếu gì tiền và cũng có biết bào chàng trai giàu có đeo bám cô ta kia mà. Những câu hỏi ấy xoáy vào đầu cô ta mà Quỳnh Nga lại chưa tìm ra lời giải đáp khiến cô ta chẳng thể hiểu mình được nữa. Thế nhưng, chỉ có một điều là nguyên nhân mà Quỳnh Nga không nhận ra là do cái tính muốn gì được đó từ nhỏ của Quỳnh Nga, bất kể thứ gì cô ta muốn là phải được và dù không được thì người khác lại càng không thể được. Cô ta muốn sở hữu Hoàng Dương song anh lại chẳng ngó ngàng gì đến cô ta nên mong ước chiếm hữu càng lúc càng lớn, muốn bỏ đi cũng không được nữa.
Một chiếc xe tiến lại gần Quỳnh Nga. Từ trong đó, người con trai chừng hai mươi tuổi với mái tóc màu bạch kim, khuôn mặt tựa Quỳnh Nga nói:
– Lên xe đi chị! Chị ướt hết rồi kìa!
Thế nhưng, Quỳnh Nga vẫn đứng đó như người mất hồn vậy. Cậu con trai đành xuống xe, vỗ nhẹ vào vai chị:
– Cậu ta đã đi lâu rồi! Chị đứng đây làm gì nữa.
Bấy giờ Quỳnh Nga mới nhận ra thực tại. Mưa đã rơi từ khi nào và cô ta thì đang đầu trần đứng dưới mưa.
Quỳnh Nga lên xe, nhìn ra ngoài và thở dài. Người con trai thấy vậy, nói:
– Em thấy chị bỏ quách anh ta đi cho rồi. Bám lấy một thằng gay làm gì kia chứ.
Quỳnh Nga nghe vậy thì khó chịu, xẵng giọng:
– Mày thì biết gì. Đó là việc của chị.
Cậu con trai vừa cười vừa huýt sáo, miệng nói:
– Vâng vâng, em biết rồi thưa bà chị yêu quý.
Như nhận ra điều gì, Quỳnh Nga nhìn sang cậu con trai nói:
– Mà mày có việc gì xin chị thì nói nhanh lên đi. Không dưng tình nguyện làm tài xế cho chị là có vấn đề rồi.
Người con trai cười nịnh:
– Em thấy chị vất vả nên rủ chị đi chơi thôi mà, chị nghĩ đi đâu vậy…..
Quỳnh Nga lắc đầu, xua tay:
– Thôi, dừng lại ngay. Chị ngán nghe cái bài ấy của mày lắm rồi. Ai có thể tin lời mày chứ chị thì không tin được.
Cậu con trai nói:
– Chị em đúng là liệu sự như thần. Vậy em nói thật nhé!
Quỳnh Nga giục:
– Nói nhanh lên đi! Cần bao nhiêu tiền? Sao không xin mẹ?
Người con trai mỉm cười:
– Em mới năn nỉ mẹ gãy lưỡi mới xin được một chút hôm qua rồi. Hôm nay mẹ không cho đâu.
Quỳnh Nga giật mình:
– Cái gì? Mới xin mẹ hôm qua mà hôm nay đã phải xin chị là sao? Một chút cái gì chứ, lần nào mẹ cho mày chẳng vài chục triệu. Thôi đi, chị hết tiền rồi.
Cậu con trai gãi đầu:
– Hôm qua vận em xui lỡ thua hết rồi. Tôi nay nhất định em gỡ được bù lại cho chị gấp đôi.
Quỳnh Nga quay đi:
– Không là không. Đừng có phí lời nữa.
Mặc dù nói vậy song một lúc sau Quỳnh Nga cũng phải rút hầu bao ra. Trong nhà Quỳnh Nga thì bố mẹ cưng chiều Đức Tuấn nhất nhưng khi anh ta lấy cô vợ nghèo nàn nên đã bị thất sủng, song gần đây, Đức Tuấn và người chị dâu hờ kia đã chia tay nên địa vị của anh lại nhanh chóng được củng cố. Vì thế, Quỳnh Nga cần được sự hỗ trợ của người em trai này nữa phòng khi có việc gì còn có người về phe với mình. Hơn nữa, tính cách hai chị em cũng khá hợp nhau nên thân nhau hơn.
—————–
Thuộc truyện: Hoán đổi cô dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 2: Những bản hợp đồng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 3: Làm dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 4: Người trợ thủ đắc lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 13: Định kiến xã hội
- Hoán đổi cô dâu - Chương 14: Thiếu phụ bên bờ biển
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 18: Anh là cuộc sống của em
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 21: Khởi đầu mới
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 23: Kế hoạch hoàn hảo
- Hoán đổi cô dâu - Chương 24: Mùa xuân và tình xuân
- Hoán đổi cô dâu - Chương 25: Không khoan nhượng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 28: Đấu trí đấu lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 4
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 5
- Hoán đổi cô dâu - Chương 30
- Hoán đổi cô dâu - Chương 31: Giả người giả cảnh ra đi
- Hoán đổi cô dâu - Chương 32
- Hoán đổi cô dâu - Chương 33
- Hoán đổi cô dâu - Chương 34
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35 (tt)
Leave a Reply