Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 102: Cậu có phải đồ ngốc hay không?
Tác giả: Sài Kê Đản
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
(Edit: Tiểu Phong dâm đãng)
(Chương thứ nhất)
Bài hát của ngày hôm nay: Tình yêu Hà Dĩ- Chung Hán Lương.
Cố Hải cố ý mở cửa ra sau đó lại đóng cửa lại, làm ra âm thanh rất lớn.
Một tiếng đóng cửa này, Bạch Lạc Nhân nghe rất rõ ràng, chẳng lẽ đi xuống thật? Không thể nào, cậu ta cũng không ngốc mà! Bạch Lạc Nhân vẫn không yên lòng, rón ra rón rén đi đến bên cửa, áp tai vào cánh cửa nghe động tĩnh bên ngoài. Nghe khoảng năm phút rồi, bên ngoài không có động tĩnh gì. Bạch Lạc Nhân cau đôi mày anh tuấn lại, ấp ủ trong lòng vài phần nghi ngờ đi đến bên cạnh cửa sổ, cúi đầu liếc mắt nhìn xuống.
Cũng không nhìn thấy cái gì.
Phía dưới đông nghịt người, rất nhiều người nhốn nháo, mặc dù lúc đầu Cố Hải thực sự trèo, nhưng không hề bám vào cái gì được.
Năm phút lại qua, điện thoại phía ngoài vang lên.
Là chuông điện thoại của Cố Hải.
Từng tiếng từng tiếng nhéo lòng Bạch Lạc Nhân, hoàn toàn không có ai nhận hả!
Chẳng lẽ thật sự đi ra ngoài rồi?
Không phải là ở cửa mai phục chứ nhỉ?
Vì lý do an toàn, Bạch Lạc Nhân vẫn ngồi ở trong phòng ngủ đợi.
Không bao lâu, còi báo động 120 vang lên, Bạch Lạc Nhân nghe rất rõ ràng, có vẻ như đang ở dưới lầu.
Xong rồi, không phải ngã xuống chứ hả?
Bạch Lạc Nhân không nhẫn nại được, vặn chốt cửa, ló đầu ra bên ngoài nhìn qua một chút, thực sự không có ai. Cậu ta đang muốn đi giày vào, đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động của mình vang lên, trái tim cậu nhanh chóng bị siết chặt, không biết là….. Cố Hải gọi điện cầu cứu mình? Hay là ……. Bệnh viện gọi điện thoại tới?
Bạch Lạc Nhân cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, là số của Cố Hải.
Không đúng, vừa rồi điện thoại di động của Cố Hải còn ở phòng khách mà, sao lúc này lại có thể gọi được.
Nguy rồi, trúng kế!
Khi Bạch Lạc Nhân kịp phản ứng, hai chân đã không còn chạm đất, thắt lưng bị hai bàn tay kẹp chặt, đầu dốc xuống dưới, thấy đôi chân lộ ra phía dưới khăn tắm thẳng tắp to khỏe, gân cơ săn chắc nổi trên bắp thịt, phía dưới đi một đôi dép lê, thậm chí còn có thể cảm giác được đầu ngón chân đang vui vẻ vặn vẹo.
Từ khi Bạch Lạc Nhân cao một mét tám, cũng chưa có người nào vác cậu trên vai như thế.
Thằng cha cậu!
Bạch Lạc Nhân dùng sức đấm chỗ bị thương ngang hông của Cố Hải.
Cố Hải cười nói,”Thằng cha tôi? Hôm nay có thằng cha ai thì cũng không có tác dụng, ha ha…..”
Dứt lời, dùng đạp cửa mở ra, dùng đầu đẩy cửa vào, sau đó lách người đi vào phòng ngủ. Không hề vội vàng ném Bạch Lạc Nhân lên giường, mà đi lại trong phòng một vòng, lúc thì đi đến bên giá sách xem một chút, lúc thì nhặt con rối rơi trên mặt đất đặt lại vị trí cũ, lúc thì khẽ hát đi đến tủ đầu giường thu dọn đồ đạc bừa bộn…….
Toàn bộ quá trình, bất kể là đi hay ngồi xuống, cũng không hề buông Bạch Lạc Nhân xuống. Ý tứ của Cố Hải rất rõ ràng, chính là muốn cho Bạch Lạc Nhân biết, ở trong mắt của chồng, cậu giống như cô vợ bé nhỏ, tốt nhất cậu ngoan ngoãn cho chồng, chồng cậu có đủ bản lĩnh quản chế cậu.
Cố Hải ! Mặt của Bạch Lạc Nhân cũng đều bị nghẹn mà đỏ lên, giọng rống to hơn,”Cậu mau thả tôi xuống.”
Cố Hải bóp một cái lên mông căng tròn của Bạch Lạc Nhân, nói,” Cậu gọi một tiếng chồng, tôi thả cậu xuống.”
Sớm biết thế này tôi đã không theo cậu về.
Bạch Lạc Nhân tức giận mà nghiến răng nghiến lợi, bị người ta vác đi lắc lư lắc lư, cảm giác bị đùa bỡn có thể dễ chịu à! Cảm giác máu dồn xuống đầu có thể dễ chịu à! Điều làm cho cậu cảm thấy không thể chịu được đó là, cậu ta là một thằng con trai cao mét tám, bị một thằng con trai khác vác trên vai như thế, cái này gọi là gì đây hả? ! Nhục nhã! Vô cùng nhục nhã!
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, biết mình càng lớn tiếng kêu la, người này sẽ càng hăng hái, dứt khoát cứ chịu đựng như vậy.
Không gọi chồng hả? Gọi chồng đi sẽ thả cậu xuống.
Bạch Lạc Nhân nhắm mắt lại giả vờ không nghe thấy.
Cố Hải nghiêng đầu nhìn đầu Bạch Lạc Nhân rũ xuống, cổ cũng đều đỏ lên.
Bản thân là vợ mình cuối cùng thì cũng là vợ mình, sao lại nỡ hành hạ thế được! Cố Hải nhẹ buông tay, còn chưa kịp đem Bạch Lạc Nhân đặt lên giường, liền cảm giác được một trận đau đớn kịch liệt dưới hạ bộ, không biết từ lúc nào Bạch Lạc Nhân thò tay vào trong khăn tắm, đấm một cái lên nơi yếu ớt nhất của cậu.
(Hạ bộ: háng, đũng quần, tờ-rym đó)
Đau chết ông rồi!
Hai chân Cố Hải khép chặt, nghiến răng nghiến lợi gầm rống hai tiếng, nhưng vẫn không hề buông tay ra. Đến khi kịp bình thường trở lại, thì Bạch Lạc Nhân đang nằm trên vai cười đến mức run rẩy.
Cố Hải ném Bạch Lạc Nhân lên trên giường, thuận thế đè lên.
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân ửng hồng, trong ánh mắt chứa hơi nước, mơ hồ, nhưng đó là do cười nhiều quá mà ra.
Cố Hải bị làm cho tức giận, lại nhìn thấy gương mặt này lại yêu muốn chết, cuối cùng thì vừa tức vừa cấp bách, vặn khuôn mặt Bạch Lạc Nhân thẳng lại, đùng một cái cúi đầu hôn lên. Dư vị đau đớn còn chưa xua hết, Cố Hải lại không quên được, cậu muốn người này, muốn người này đến phát điên rồi, giằng co lâu như vậy, trong lòng sớm cuống đến phát hỏa rồi.
Đến khi răng môi hai người rời nhau, Bạch Lạc Nhân vẫn nhịn không được trêu đùa Cố Hải,”Cái đũng quần của cậu phải được bình chọn là cứng nhất lịch sử , tôi đấm một cái mạnh như vậy, vậy mà cậu cũng không hề lăn lộn trên đất, thật không đơn giản nha!”
Mặt Cố Hải kiên cường chống đỡ thêm một chút, rốt cuộc không chống cự nổi nội tâm yếu đuối, cổ mềm nhũn, rũ đầu xuống hõm vai Bạch Lạc Nhân.
Thực sự, ………Rất đau……. Cố Hải vừa nói vừa dùng môi cọ cọ vào vai Bạch Lạc Nhân,” Chân đau đến tê dại rồi, cậu xoa xoa cho tôi……..”
Bạch Lạc Nhân chỉ ném cho hai chữ,”Cho chết!”
Cố Hải nheo lông mày trợn trừng mắt,” Cậu độc ác như vậy hả?”
Ai bảo vừa rồi dám chỉnh tôi.
Cố Hải nhéo tai Bạch Lạc Nhân, nhéo nhẹ nhàng, vừa nhéo vừa chất vấn,”Ai chỉnh ai trước hả? Anh tôi ở bên ngoài, cậu còn không chịu nói với tôi, cố ý làm cho tôi xấu mặt đúng không?”
Bạch Lạc Nhân nổi dóa lên,” Việc này cậu có thể đổ cho tôi hả? Tôi bảo cậu quấn khăn tắm đi ra, cậu còn muốn trần truồng đi ra.”
Cố Hải nói không lại Bạch Lạc Nhân, dứt khoát quay lại chuyện thực tế hơn, kéo áo ngủ Bạch Lạc Nhân xuống, tách hai chân Bạch Lạc Nhân, khuôn mặt hướng phía Tiểu Nhân Tử mềm nhũn vội vàng đi tới.
Cậu muốn làm gì?
Lần này Bạch Lạc Nhân thực sự nôn nóng, đôi chân dùng sức vặn vẹo, tay đưa tới giật tóc Cố Hải, cảm giác được cậu nhỏ bị một vật ôn nhu bọc lại, trong lòng đột nhiên thì thầm một tiếng, xong rồi………….
Làm thế nào cậu cũng không hề nghĩ đến, Cố Hải vì cậu mà làm chuyện này.
Hai chân bị bành ra hai bên, hai đầu gối bị bàn tay người này bao lấy, nửa chân cũng đều tê dại, thậm chí di chuyển cũng không di chuyển được. Cố Hải ngậm lấy Tiểu Nhân Tử, chậm rãi nuốt vào tận gốc, rồi lại chậm rãi nhả ra, giống như đang mút một cây kem, điểm khác biệt duy nhất chính là, bình thường cây kem càng mút càng nhỏ, bây giờ cây kem càng mút càng lớn.
Bạch Lạc Nhân ngửa cổ ra sau, ngực kịch liệt phập phòng, cậu rõ ràng cảm nhận từng động tác của Cố Hải, cảm giác xấu hổ, buồn nôn, tập kích từng dây thần kinh một. Kèm theo đó là khoái cảm run rẩy toàn thân, đầu ngón chân co quắp bấm vào ga giường, gân xanh trên cánh tay nổi lên, phần eo cũng đưa đẩy theo từng động tác của Cố Hải, trán chảy ra một tầng mồ hôi.
Sau khi nhanh chóng phun ra nuốt vào một trận, Cố Hải dùng đầu lưỡi liếm liếm mặt trên của đầu khấc hồng đỏ mềm mại.
Chân Bạch Lạc Nhân run lên một cái thật mạnh, lúc này cổ họng không kiềm chế được mà rên rỉ một tiếng khó nhọc.
Tiếng rên rỉ này không biết kích thích Cố Hải bao nhiêu, dường như cậu ta nhìn thấy tương lai không bao lâu sau, Bạch Lạc Nhân nằm ở dưới thân mình, lúc bị thao đến không kìm lòng được, rên rỉ kêu gào,”Chồng, nhanh lên một chút…… Chồng, thật là thoải mái…… Chồng, tôi không chịu nổi nữa…….”
Từng đợt điên cuồng khoái cảm ập đến, nửa người trên của Bạch Lạc Nhân đã tách khỏi giường, dùng sức đẩy đầu Cố Hải ra, thúc giục Cố Hải rời ra, giọng nói lúc này cũng khàn đặc.
Ừm………..
Trên mặt Bạch Lạc Nhân hiện ra vẻ vô cùng đê mê lại như mất hồn, không kịp né tránh, tất cả đều bắn vào bên mép của Cố Hải.
Cố Hải dùng đầu lưỡi liếm một cái, cười vô cùng dâm tà.
Chân Bạch Lạc Nhân vẫn còn run rẩy bất quy tắc, trông thấy Cố Hải nhìn mình chằm chằm, liền ném một cái gối tới. Xuống giường cầm khăn giấy qua, xấu hổ đỏ mặt lau dịch trắng đục trên mặt Cố Hải.
Đây là lần đầu tiên Cố Hải nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Bạch Lạc Nhân, nhất thời cảm thấy cậu ta rất dễ thương.
Đèn tắt, Bạch Lạc Nhân mở lời trước.
Vết thương trên lưng cậu là vì sao mà bị?
Bạch Lạc Nhân đã sớm biết trên lưng Cố Hải có một vết thương, thế nhưng phải lại gần mới có thể nhìn rõ được, là một cái sẹo dài hơn 10 cm.
Cố Hải khẽ cười một tiếng, lộ ra vẻ không quan tâm lại có chút rất đê ý.
Lúc nhỏ, anh tôi chém tôi.
Bạch Lạc Nhân rất bất ngờ,”Là Cố Dương hả?”
Ừm.
Vì sao anh ta lại chém cậu? Bạch Lạc Nhân hỏi.
Giọng nói của Cố Hải có chút âm u,”Khi còn bé hai chúng tôi cùng giành một quả dưa hấu, anh ta không hề cướp của tôi, mà dùng dao gọt hoa quả đâm vào lưng của tôi một cái.”
Bạch Lạc Nhân ứa mồ hôi lạnh, cả nhà cậu toàn người điên.
Cho nên cậu cảm thấy anh ta cho cậu tiền là nên làm hả, đối tốt với cậu cũng là nên làm? Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải cười nhạt,”Tôi không hề ép anh ta, chính anh ta can tâm tình nguyện.”
Nhưng nói công bằng thì…… Bạch Lạc Nhân nói dở chừng liền dừng lại.
Cố Hải nghiêng đầu qua, chờ Bạch Lạc Nhân nói hết câu.
So với cậu thì anh trai cậu đẹp trai hơn.
Ánh mắt của Cố Hải chậm rãi nổi lên một tia đằng đằng sát khí, dáng vẻ lần này hoàn toàn chua xót, chua xót đến hai hàng lông mày bị ép vặn vẹo đến mức nào nữa, chua xót đến mức khắp không gian đều nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc vỡ vụn.
Bạch Lạc Nhân không muốn sống nữa cứ thế mà xem thường người ta,”Tôi nói thật nhé, người khác thì tôi không biết nhưng quả thực anh ta đẹp trai hơn so với cậu.”
Hiện tại Cố Hải giống như đang vung dao, băm vằm khuôn mặt của Cố Dương.
Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ lưng của Cố Hải, cố ý nhắc nhở một câu,”Cậu không thể để mất phong độ được.”
Cố Hải đè nén ngọn lửa trong lòng, nói cho Bạch Lạc Nhân nghe một chuyện hồi bé của Cố Dương và cậu.
Khi còn bé tôi và anh tôi thả diều, dây diều bị đứt, hai chúng tôi cùng đuổi theo nhặt diều, anh tôi vừa cười vừa đuổi theo, tôi vừa khóc vừa đuổi theo.
Đợi mười mấy giây sau, Bạch Lạc Nhân cười khanh khách.
Huyệt Thái Dương của Cố Hải đập mạnh mấy phát.
Bạch Lạc Nhân vừa cười vừa hỏi,”Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì với tôi hả?”
Cố Hải đen mặt lại, vặn lại một câu,”Lẽ nào từ chuyện nhỏ như vậy cậu không nhìn ra bản tính của hai chúng tôi khác nhau hay sao? Bản tính của tôi là hiền lành, của anh trai tôi là độc ác.”
Bạch Lạc Nhân cười càng vui vẻ hơn,”Không phải ……..Tôi chỉ muốn nói một chút này, diều bay đi rồi, cậu còn nhặt về sao! Cậu khóc cái gì? Có phải cậu có chút ngốc không hả?…..Ha ha ha…..”
Cố Hải,”…..”
—————
Truyện gay: Thượng Ẩn – Chương 103: Lão Bạch không phải người như vậy!
Tác giả: Sài Kê Đản
(Edit:Tiểu Phong dâm đãng)
Hà Dĩ Thâm chờ Triệu Mặc Sênh 7 năm, 7 năm liền.. (Không biết anh ó thủ dâm không??)
Nửa đêm, Cố Hải tỉnh dậy, Bạch Lạc Nhân quay lưng về phía cậu ngủ, đang ngủ rất say.
Một buổi tối yên tĩnh như thế này, một buổi tối khó có được như vậy, cứ như vậy ngủ hay sao? Quá lãng phí mà……
Tay của Cố Hải di chuyển theo tấm lưng trơn bóng sờ lên, mò đến bờ vai, sau đó dùng lực, đem thân thể Bạch Lạc Nhân lật ngửa ra. Xoa bóp, sờ soạng, sau đó lại dùng tay lật thân thể Bạch Lạc Nhân từ nằm ngửa đổi thành nằm nghiêng, khuôn mặt hướng về phía cậu.
Gương mặt tuấn tú mê hoặc người khác.
Cố Hải hôn chụt một cái lên môi Bạch Lạc Nhân.
Dường như Bạch Lạc Nhân phát giác ra một chút, liền hừ một tiếng, rất nhanh lại lật người trở lại, lưng hướng về phía Cố Hải.
Cố Hải lại dùng tay ấn vào vai Bạch Lạc Nhân, vẫn cứ lật cậu lại.
Thói quen khi ngủ của Bạch Lạc Nhân là quay sang bên phải, Cố Hải lại bắt cậu lại quay sang bên trái, bắt cậu ta quay về hướng Cố Hải, nhất định cậu ta sẽ rất khó chịu. Vì vậy lúc nửa tỉnh nửa mơ, vẫn luôn tìm tư thế thoải mái để nằm, nhưng mà làm sao có thể tìm được tư thế thoải mái chứ. Dường như vừa tìm được tư thế thoải mái thì lại bị một bàn tay người kia kéo qua phá hỏng tất cả.
“Lật tới lật lui đến bốn năm lần, cuối cùng Bạch Lạc Nhân cũng tỉnh.
Cậu làm cái gì vậy hả?”””
Cố Hải bắt đầu áp môi đến.
Bạch Lạc Nhân vô cùng buồn ngủ, nào có mà hăng hái được nữa! Đẩy Cố Hải ra, lật mình ngủ tiếp.
Kết quả, suốt cả đêm, Cố Hải liền coi Bạch Lạc Nhân là cái bánh rán, không ngừng lật qua lật lại. Lật đến mức suýt chút nữa ‘cái bánh’ Bạch Lạc Nhân nát vụn, đêm hôm khuya khoắt cứ thế bị Cố Hải nhéo, lật, kéo, kết quả cuối cùng thì cũng lực bất tòng tâm, lại bị Cố Hải bắt phục vụ dâm ý một lần nữa.
Sáng sớm trời còn chưa sáng, Bạch Lạc Nhân liền tỉnh, ngủ thế nào cũng không thể được, ngồi ở trên giường ngây ngẩn một hồi, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Hải, cậu ta đang ngủ rất ngon. Đúng vậy, cậu ta có thể ngủ không ngon hay sao? Tối hôm qua lăn qua lăn lại như vậy, cũng chỉ một mình cậu ta thoải mái.
Bạch Lạc Nhân rất hối hận một câu nói của mình,” Cố Dương đẹp trai hơn so với cậu.”
Kết quả một buổi tối này, Cố Hải không ngừng dày vò cậu, biến đổi bao nhiêu phương pháp đối phó với cậu, mỗi lần gần đến cao trào thoải mái dữ dội lại bị Cố Hải kiên quyết cản lại, luôn hỏi một câu rốt cuộc ai đẹp trai hơn. Nếu như Bạch Lạc Nhân còn nói Cố Dương đẹp trai hơn, ngay lập tức Cố Hải túm chặt cậu nhỏ không buông, không buông tay cũng không hầu hạ, cứ như vậy siết chặt dày vò không cho bắn. Dày vò đến cuối cùng Bạch Lạc Nhân không chịu nổi, lừa gạt lương tâm nói một câu Cố Hải đẹp trai, ngay lập tức cậu ta liền di chuyển tay, sung sướng đê mê vừa qua, lại còn muốn thêm lần hai, lần ba.
Đàn ông ghen tuông quả nhiên không thể động vào.
Bạch Lạc Nhân tha thân thể mệt mỏi đi vào phòng vệ sinh, đi tiểu, rửa mặt đánh răng…..
Trên kệ đặt một đôi cốc đánh răng giống nhau như đúc, bên trên còn có in hình chân dung hai người, không biết Cố Hải chụp hình lúc nào, càng không biết lúc nào cậu ta tìm người làm cái đó. Bạch Lạc Nhân cầm cốc đánh răng quan sát một hồi, trong lòng thầm mắng từng tiếng ấu trĩ, cầm ở trong tay lại có chút không nỡ dùng.
Khăn mặt sạch sẽ, mỹ phẩm dưỡng da đủ loại, tất cả mọi thứ đều là mới mua.
Chẳng lẽ muốn thoát khỏi quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới hay sao?
Bạch Lạc Nhân còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Theo thói quen Cố Hải sờ sờ cái gối bên cạnh, trống không.
Cậu ta ngồi dậy, thấy bóng dáng Bạch Lạc Nhân ở phòng vệ sinh.
Cố Hải cũng rời giường, chen chúc đi vào phòng vệ sinh cướp bệ rửa mặt của Bạch Lạc Nhân, lại còn quẹt luôn chỗ sữa rửa mặt mà Bạch Lạc Nhân vừa bóp ra đưa lên mặt mình xoa xoa, sau đó đi tiểu cũng hỏi Bạch Lạc Nhân có muốn đi chung không……. Bạch Lạc Nhân rất bội phục sinh lực của Cố Hải, tối hôm qua lăn qua lăn lại như vậy mà buổi sáng còn có thể khí thế dồi dào như vậy.
Tôi phải về nhà một chuyến. Bạch Lạc Nhân ngồi ở trên ghế sa lon mang giày vào.
Cố Hải ở bên cạnh nghịch điện thoại của mình, thuận miệng trả lời một câu,”Tôi còn có chút việc, cậu về trước đi, buổi chiều tôi đến tìm cậu.”
Không cần tới tìm tôi, ở với anh cậu nhiều một chút, không phải anh ta hai ngày nữa sẽ đi hay sao?
Cố Hải hừ lạnh một tiếng,”Tôi chỉ ước anh ta đi ngay bây giờ thôi.”
Bạch Lạc Nhân đi xong giày, ngồi ở trên ghế sa lon một lát, cảm giác tinh thần không còn chút nào cả, cả người mệt mỏi bủn rủn, giống như nhắm mắt lại là có thể ngủ, kỳ thực lại không thể ngủ được. Cậu ta xê dịch qua bên cạnh một chút, cả người cũng đều áp đến trên người của Cố Hải, đầu lệch qua bả vai của Cố Hải, coi cậu ta như cái ối ôm mềm mại mà dựa vào.
Thật mệt mỏi…….
Trong chớp nhoáng này, Cố Hải đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Có một số thứ, rất hiếm khi nhận được, cho nên vô cùng quý báu.
Thật giống như buổi tối mỗi ngày, Cố Hải ngủ không sâu, cậu ta không muốn bỏ qua bất kỳ một cái ôm chủ động nào từ Bạch Lạc Nhân, chỉ tới trong nháy mắt, cho dù cậu chỉ vô ý, Cố Hải cũng đều rất cảm động. Cậu ta đang mong đợi có một ngày như vậy, Bạch Lạc Nhân có thể rộng mở cánh cửa lòng hoàn toàn chấp nhận cậu, bọn họ từ anh em thân thiết chuyển qua là người yêu.
Vừa ra đến trước cửa, Cố Hải căn dặn Bạch Lạc Nhân,”Cầm điện thoại đi, có chuyện gì nhớ gọi cho tôi.”
Bạch Lạc Nhân gật đầu.
Không có chuyện gì cũng có thể gọi điện.Cố Hải lại bổ sung thêm một câu.
Bạch Lạc Nhân quay đầu đi, khóe miệng tràn ra vài phần vui vẻ.
Đi ra khỏi thang máy không quá hai phút, Bạch Lạc Nhân liền nhận được một tin nhắn.
Bảo bối, tôi rất nhớ cậu.
Bạch Lạc Nhân tức giận trả lời một câu,”Được rồi, đừng nói mấy lời buồn nôn như thế.”
Lên xe buýt, điện thoại lại nhận được một tin nhắn.
Tài khoản của quý khách nạp thành công năm ngàn tệ.
Xe buýt vừa cua, điện thoại trong tay Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa rơi ra, trong lòng cảm thấy lạ, người này muốn làm gì vậy? Làm sao một lần lại nạp nhiều tiền như vậy? Trong điện thoại có duy nhất một số, không phải dùng đến khi tốt nghiệp trung học cũng không hết được hay sao?
Đi vòng qua hẻm nhỏ, Bạch Lạc Nhân thấy có hai người láng giềng ở cổng nhà cậu chỉ chỉ chỏ chỏ.
Người này là ai thế nhỉ?
Không biết, tối hôm qua tôi đi mua đồ, nhìn thấy ông ta nằm ở dưới chân tường bên đó.
Ăn xin phải không?
Ăn xin không đi ra tàu điện ngầm, cầu vượt, chạy tới đây làm gì?
Bạch Lạc Nhân đi tới, hai người láng giềng cười cười chào hỏi vài câu với cậu, rồi cầm giỏ thức ăn đi.
Mạnh Kiến Chí vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, chiếc áo choàng ngắn không hề được phủi sạch bụi bẩn, ông ta cứ như thế nằm trên mặt đất, hai bàn tay đút vào túi áo, trên người đắp một chiếc áo bông dày rách lỗ chỗ, đôi chân co quắp, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Ông nằm ở cử nhà tôi làm gì?
Mạnh Kiến Chí vất vả lắm mới nhấc được đôi mắt mở ra, yếu ớt trả lời một câu trả lời một câu,”Canh chừng vợ con tôi.”
Canh chừng? Trong lòng Bạch Lạc Nhân cười khẩy hai tiếng. Cậu bước đến dùng chân đá Mạnh Kiến Chí một cái, thái độ cường ngạnh nói,”Thích đi đâu canh chừng thì đi đến đó mà canh chừng, đừng nằm ở trước cổng nhà tôi.”
Mạnh Kiến Chí ngồi dậy, con ngươi vẩn đục trợn lên nhìn Bạch Lạc Nhân.
Đừng tưởng tôi không biết, vợ con tôi đều nấp ở nhà các người. Người đàn ông bên trong kia là ba cậu phải không? Không phải là ông ta đang theo đuổi vợ tôi chứ hả? Cửa hàng của vợ tôi có phải là tiền của ba cậu không?
Bạch Lạc Nhân vừa muốn đưa chân đạp cho một cái, Mạnh Kiến Chí lại ôm lấy chân cậu.
Đừng đánh tôi, tôi rất ăn năn, trước đây tôi có lỗi với vợ và con trai tôi. Cậu gọi bọn họ ra hộ tôi, tôi có mấy lời muốn nói với họ, cầu xin cậu.
Im đi! Cút xéo nhanh!
Van xin cậu, cậu không muốn gọi bọn họ ra ngoài cũng được, cậu vào lấy cho tôi chút đồ ăn đi. Cả ngày rồi tôi không được ăn cái gì, tôi đói muốn chết rồi, không phải các người còn phải đưa tôi đi khám bệnh hay sao? Mạnh Kiến Chí bày ra gương mặt khổ sở.
Ai phải đưa ông đi khám bệnh hả? Dựa vào cái gì mà phải đưa ông đi khám bệnh hả?
Trong lòng Bạch Lạc Nhân bực bội không cam lòng, nhưng nhìn thấy Mạnh Kiến Chí tỏ ra dáng vẻ khổ sở, lại có chút không nhẫn tâm. Cậu tức giận đi vào nhà, sợ Mạnh Kiến Chí nhân cơ hội chạy vào trong liền đem cổng khóa lại. Đến phòng bếp tìm đồ ăn, vừa hay có mấy cái bánh bao, hơi nóng vẫn còn phảng phất, vừa nhìn đã biết là tay nghề của thím Trâu.
Bạch Lạc Nhân thực sự không muốn đem đồ tốt như vậy cho kẻ vô dụng này ăn.
Mạnh Kiến Chí ăn như hổ đói mà ngấu nghiến cái bánh bao, sắc mặt khô vàng rốt cuộc cũng đỡ một chút.
Bạch Lạc Nhân đứng ở một bên trầm mặc hồi lâu, nhịn không được mở miệng nói,”Ông có sức khỏe hay không? Bốn mươi tuổi vẫn chưa đâu vào đâu, đi làm cái gì mà kiếm cơm không được hả?”
Bắc Kinh này, người như tôi đây, không học hành không bằng cấp, lại không có quan hệ, tôi dựa vào cái gì mà đi tìm việc? Ai muốn nhận tôi hả?
Bạch Lạc Nhân nổi dóa,”Ông không thể đi làm khuân vác hả? Ai quét đường đều chết đói cả hả?”
Khuân vác? Mạnh Kiến Chí khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ cánh tay gầy yếu của mình,”Cậu nghĩ tôi có thể làm khuân vác hay sao?”
Ông là đồ lười!
Mạnh Kiến Chí phủi phủi mẩu vụn bánh bao người, cứng cổ cứng họng nói,”Tôi lười? Lúc tôi làm khuân vác cậu đâu có biết! Cơ thể của tôi khi đó bị giày xéo. Kết quả thì sao? Tôi vất vả lắm mới kiếm được một chút tiền, có một người phụ nữ bằng lòng theo tôi, kết quả cô ta mới nghe thấy tôi đã có vợ, liền cau mặt bỏ đi! Cậu nói xem tại ai? Tất cả là tại con điếm Trâu Tú Vân này! Nếu không vì bà ta, sao mà tôi lại có ngày hôm nay hả?”
Mạnh Kiến Chí càng nói càng kích động, sau khi ăn bánh bao càng có thể lực, cố tình hướng về phía trong sân lớn tiếng mắng chửi,” Nếu không phải là bởi vì bà ta, tôi có thể rơi vào cảnh bệnh tật hay sao? Bà ta buôn bán, tự mình mở cửa hàng, cuộc sống yên ổn, đem tôi quẳng sang một bên, tôi đến chỗ bà ta ăn một bữa cơm bà ta còn thái độ với tôi! Trâu Tú Vân, bà là đồ lòng dạ hiểm độc, đồ đê tiện, bà có con trai rồi mà còn đi dụ dỗ đàn ông khác! Bà đi ra đây cho tôi!”
Lúc này kêu gào, tất cả hàng xóm láng giềng đều chạy ra, ngay cả người qua đường cũng dừng lại xem náo nhiệt.
Mạnh Kiến Chí vừa nhìn thấy nhiều người, liền ngồi dưới đất mà bắt đầu than khóc, vừa khóc vừa vỗ nền đất, khóc lóc cũng rất nhiệt tình.
Ai u, tôi không có cách nào sống nữa, mọi người phân xử công bằng giúp tôi! Vợ tôi buổi tối chạy đến nhà bọn họ ngủ lang! Tôi vào thì họ không cho còn đánh tôi! Con trai sáu tuổi của tôi thật đáng thương! Ngay cả cha ruột của mình cũng không biết là ai! Thân tôi là đàn ông, khổ cực ra ngoài làm công, trở về vợ chạy theo người ta, tôi đi đâu nói lí lẽ đây hả……. hu hu hu……..
(Ngủ lang: không ngủ nhà mình, ý chỉ không đứng đắn)
Người chung quanh đều bàn tán.
Là đang nói Bạch Hán Kỳ hay sao?
Không phải ông ta thì còn ai nữa hả! Trong nhà này trừ ông ta ra thì còn ai độc thân nữa hả?
Ai u, làm sao lại gây ra chuyện như thế chứ?
Đúng vậy, nhìn lão Bạch không giống loại người như vậy mà!
—————
Thuộc truyện: [HOT] Thượng Ẩn – by Sài Kê Đản
- Thượng Ẩn - Chương 3 - 4: Hỏng Việc
- Truyện gay: Thượng Ẩn - Chương 5 - 6
- Thượng Ẩn - Chương 7 - 8: Tên tôi là ---- Đặc biệt.!
- Thượng Ẩn - Chương 9 - 10: Cậu sao có thể ăn như vậy hả
- Thượng Ẩn - Chương 11 - 12: Tặng một túi giấy vệ sinh
- Thượng Ẩn - Chương 13 - 14: Đi theo cậu bạn kia
- Thượng Ẩn - Chương 15-16: Tôi đây gọi là con bò đó
- Thượng Ẩn - Chương 17-18: Cố Hải quá xuất sắc
- Thượng Ẩn - Chương 19 - 20: Cháu rùa của ta
- Thượng Ẩn - Chương 21 - 22: Gừng càng già càng cay
- Thượng Ẩn - Chương 23 - 24: Cố Hải rất thích cậu
- Thượng Ẩn - Chương 25 - 26: Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện
- Thượng Ẩn - Chương 27 - 28: Cậu là đồ tạp chủng
- Thượng Ẩn - Chương 29 - 30: Cởi quần ra đã
- Thượng Ẩn - Chương 31 - 32: Hôm nay thời tiết thực sự ấm áp
- Thượng Ẩn - Chương 33 - 34: Cảm giác bắt đầu thay đổi
- Thượng Ẩn - Chương 35 - 36: Nhéo má cậu
- Thượng Ẩn - Chương 37 - 38: Cha con không đồng lòng
- Thượng Ẩn - Chương 39 - 40 - 41: Đáng tiếc tại là một kẻ đần độn
- Thượng Ẩn - Chương 42 - 43: Bất đắc dĩ ở lại
- Thượng Ẩn - Chương 44 - 45: Có phải anh bị tâm thần hay không
- Thượng Ẩn - Chương 46 - 47: Hai vợ chồng thương xót con trai.
- Thượng Ẩn - Chương 48 - 49: Đấu vật
- Thượng Ẩn - Chương 50 - 51: Sao lại cố ý rơi vào cậu ta?
- Thượng Ẩn - Chương 52 - 53: Tiểu Hải khẩu chiến Khương Viên
- Thượng Ẩn - Chương 54 - 55: Chỉ muốn ở cùng với cậu.
- Thượng Ẩn - Chương 56 - 57: Trận đấu bóng rổ
- Thượng Ẩn - Chương 58 - 59: Vỡ bình dấm chua lâu năm!
- Thượng Ẩn - Chương 60 - 61: Trong lòng rục rịch
- Thượng Ẩn - Chương 62 - 63: Sạp hàng thím Trâu bị đập
- Thượng Ẩn - Chương 64 - 65: Vì sao tôi lại thích cậu như thế hả?
- Thượng Ẩn - Chương 66 - 67: Còn không bằng một con chó
- Thượng Ẩn - Chương 68 - 69: Cảm giác không tốt lắm
- Thượng Ẩn - Chương 70 - 71: Lương tâm Cố Hải thức tỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 72 - 73: Bạch Hán Kỳ gặp may
- Thượng Ẩn - Chương 74 - 75: Ba Bạch hóm hỉnh
- Thượng Ẩn - Chương 76 - 77: Rốt cuộc tình cảm cũng rạn nứt.
- Thượng Ẩn - Chương 78 - 79: Thân phận sắp bại lộ
- Thượng Ẩn - Chương 80 - 81: Vưu Kỳ đến tìm Nhân Tử
- Thượng Ẩn - Chương 82 - 83: Cố Hải thổ lộ tình cảm
- Thượng Ẩn - Chương 84 - 85: Điên cuồng tấn công
- Thượng Ẩn - Chương 86 - 87: Lá thư tình khôi hài
- Thượng Ẩn - Chương 88 - 89: Bây giờ kéo không ra
- Thượng Ẩn - Chương 90 - 91: Một đêm điên cuồng mê loạn
- Thượng Ẩn - Chương 92 - 93: Vợ chồng son mua đồ gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 94 - 95: Hai tên xấu xa làm giàu
- Thượng Ẩn - Chương 96 - 97: Hiểu tôi muốn cái gì
- Thượng Ẩn - Chương 98 - 99: Rốt cuộc cũng tìm được thủ phạm
- Thượng Ẩn - Chương 100 - 101: Cố Dương
- Thượng Ẩn - Chương 102 - 103: Cậu có phải đồ ngốc hay không?
- Thượng Ẩn - Chương 104 - 105: Cái gì mà gọi là không biết xấu hổ?
- Thượng Ẩn - Chương 106 - 107: Dương Mãnh bị đè
- Thượng Ẩn - Chương 108 - 109: Ngày đại hỉ của ba Bạch
- Thượng Ẩn - Chương 110 -111: Chỉ vì đó là cậu ấy
- Thượng Ẩn - Chương 112 - 113: Chính thức lập gia đình
- Thượng Ẩn - Chương 114 - 115: Cuộc điện thoại lạ
- Thượng Ẩn - Chương 116 - 117: Cố đại thiếu gia phát điên
- Thượng Ẩn - Chương 118 - 119: Tình địch của Đại Hải
- Thượng Ẩn - Chương 120 - 121: Ba ngày không xuống giường
- Thượng Ẩn - Chương 122 - 123: Cuối cùng vẫn chậm một bước
- Thượng Ẩn - Chương 124 - 125: Ngẫu nhiên gặp nhau trên phố
- Thượng Ẩn - Chương 126 - 127: Sắp đến bước đường cùng
- Thượng Ẩn - Chương 128 - 129: Tôi sai rồi
- Thượng Ẩn - Chương 130 - 131: Đừng khinh người như vậy
- Thượng Ẩn - Chương 132 - 133: Trai lớn như quả bom nổ chậm
- Thượng Ẩn - Chương 134 - 135: Ngủ đến không biết trời đất
- Thượng Ẩn - Chương 136 - 137: Nhân Tử phản kích thành công
- Thượng Ẩn - Chương 138 - 139: Thiếu tướng đến hỏi thăm
- Thượng Ẩn - Chương 140 - 141: Họ Cố tôi da mặt dày
- Thượng Ẩn - Chương 142 - 143: Nhà Nhân Tử có chuyện
Leave a Reply