Truyen gay: Long đong phận trai nghèo – Chương 31
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Đến tối,Đức Chiến tới thăm Hiếu.Nhìn thấy Đức Chiến có vẻ khác lạ,Hiếu hoài nghi.Hình như Chiến có điều gì đó muốn nói với Hiếu nhưng vì có mặt nhiều người nên Chiến làm thinh không nói.Sau khi hỏi thăm vài câu qua loa,Chiến ra về.Trước khi về,Chiến có hẹn khi nào Hiếu xuất viện,Chiến sẽ đến thăm.Hiếu mỉm cười gật đầu.
Hôm sau,Hiếu xuất viện.Lần này,nằm viện chỉ có vài ngày mà có quá nhiều người đến thăm.Ngay cả anh Nhân,Thảo,thằng Trí cũng vào.Chỉ có một người chưa vào.Đó là thầy Liêm.Hiếu không cho thầy Liêm biết tin Hiếu bệnh.Hiếu chỉ sợ thầy hay Hiếu bệnh,thầy lại lo lắng thêm.Quả thật,chuyện tình tay ba giữa Hiếu,thầy Liêm và anh Long,Hiếu vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết.Lòng Hiếu vẫn rối như tơ vò.Mấy ngày nằm viện,Hiếu có nghĩ đến vấn đề này nhưng vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.Chuyện này đúng là bế tắc thật rồi.
Sau khi về nhà,Hiếu nói với anh Phi Long là Hiếu muốn mượn xe hơi của anh để cùng với Anh Khoa đi thăm Tiến Dư.Chuyện Gia Bảo và Tiến Dư bị SIDA,Hiếu đã kể cho anh nghe tối hôm qua.Anh Long đồng ý.Thế là Hiếu với Anh Khoa chuẩn bị đến nhà Gia Bảo để đi thăm Tiến Dư.Hải Đăng và Văn Hậu cũng muốn đi.Thế là mọi người lên xe để Anh Khoa chở đến nhà Bảo.Trên đường đi,Hiếu bất ngờ nhận được điện thoại.Bảo cho hay Tiến Dư đã nhảy lầu tự tử.Mọi người đều bàng hoàng.Tuy vậy,xe vẫn lăn bánh.Mọi người vẫn đến nhà Gia Bảo.
Đến nơi,mọi người rủ Gia Bảo ra quán nước.Tại đây,Gia Bảo mới kể là Gia Bảo vừa mới nhận được điện thoại của Văn Quý.Chính Văn Quý đã cho Bảo hay,Tiến Dư không chịu nổi cú sốc nên đã nhảy lầu.Gia đình Tiến Dư đã lên Sài Gòn làm thủ tục để nhận xác về mai táng.Nghe Bảo kể,mọi người đều lặng thinh buồn bã không nói một tiếng nào.Không khí thật là u ám.Lúc này,trong lòng Hiếu lo lắm.Hiếu chưa xét nghiệm máu nên không biết mình có bị dính bệnh không?”Lạy trời! Nếu lần này không dính bệnh,Mình sẽ đi cúng chùa tạ lễ.” Hiếu thầm nghĩ trong lòng như thế.
Qua ngày hôm sau,Hiếu âm thầm đi xét nghiệm máu.Để chắc ăn,Hiếu đi xét nghiệm ở hai nơi.Vì bệnh mới hết mà phải lấy máu xét nghiệm hai lần,Hiếu muốn quỵ.Mặt Hiếu xanh như tàu lá.Phải nằm nghỉ một lúc,Hiếu mới về được.Về đến nhà,Hiếu nằm lăn một đống.Phi Long về thấy Hiếu như thế cũng hết hồn.Hỏi Hiếu chuyện gì vậy,Hiếu chỉ lắc đầu.Hiếu nói cảm thấy mệt mỏi nên muốn được nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc đã đời,Hiếu vừa tỉnh dậy thì nghe nói có Đức Chiến đến thăm.Lúc này,trong phòng chẳng còn ai.Hiếu bèn hỏi:
– Có phải Chiến có chuyện gì đó muốn nói với Hiếu không?
– Đúng vậy đó anh Hiếu.Em có chuyện này muốn nhờ đến anh.
– Chuyện gì vậy Chiến?
– Chuyện gia đình em thôi,anh Hiếu à.Em cần đến sự giúp đỡ của anh Bảo Duy.Nhưng em không dám gặp trực tiếp anh Bảo Duy.Vì thế,em mới nhờ qua anh.
– Chuyện thế nào?Từ từ Chiến kể đi!Hiếu đang lắng nghe Chiến nói.
Thế là Chiến bắt đầu kể:
– Nguyên gia đình Chiến có hai anh em.Anh của Chiến tên Đức Hải là kiến trúc sư,đã có vợ.Ba Chiến mất từ lâu.Gia đình Chiến ở trong một căn nhà nhỏ trong hẻm sâu bên quận tư.Mẹ Chiến mướn mặt bằng bên quận ba để mớ quán phở.Và sau này,chị Loan,con bà chủ nhà cho thuê mặt bằng đã trở thành chị dâu của Chiến,Kể từ đó,chị Loan phụ với mẹ Chiến buôn bán.Vì nấu khá ngon nên quán phở tương đối đông khách.Và bây giờ,Chiến bắt đầu kể qua ông bà ngoại.Ông bà ngoại của Chiến có căn nhà tương đối rộng lớn bên quận ba.Căn nhà ấy đã xuống cấp.
Trước khi mất,ông bà ngoại có viết di chúc để lại là căn nhà đó chỉ dùng để ở,không được bán.Ông bà ngoại có hai người con gái.Dì hai là chị,mẹ Chiến là em.Vì là căn nhà hương hỏa nên mẹ Chiến cùng với dì hai,hai gia đình cùng chung sống.Dượng hai làm tài xế xe tải.Dì hai có hai người con.Anh Văn Đạt là con trai lớn không nghề nghiệp phải theo ba làm lơ xe.Đứa em gái tên là Mỹ Uyên làm gái gọi.Vì nhà xuống cấp trầm trọng mà lại không thể bán(do di chúc của ông bà ngoại để lại) nên mẹ Chiến phải bỏ tiền ra để xây lại.
Mẹ Chiến phải bán căn nhà nhỏ bên quận tư.Hai vợ chồng anh Đức Hải cũng góp thêm ,Chiến cũng gom hết tiền bạc của mình phụ vào.Nhờ vậy,từ một căn nhà xuống cấp,anh Hải đã thiết kế thành một nhà lầu bốn tầng.Nhưng do thiếu tiền,anh Hải chỉ mới cho thợ xây được ba lầu.Nếu sau này có tiền,anh Hải sẽ cho xây thêm lầu thứ tư.Và anh Hải cũng có dự định biến căn nhà này thành khách sạn mini.Theo thỏa thuận ban đầu,gia đình di hai sẽ ở lầu một.Còn gia đình Chiến ở lầu hai và lầu ba ( vì toàn bộ tiền xây nhà toàn là tiền của gia đình Chiến,gia đình dì hai có phụ vào chút ít nhưng cũng chẳng được là bao).
Còn tầng trệt là của chung.Năm đầu tiên,hai gia đình chung sống vui vẻ.Nhưng qua năm sau bắt đầu có lục đục xảy ra.Do anh Đức Hải và Chiến thường hay bị mất tiền nên tình cảm giữa hai gia đình bắt đầu rạn nứt.Và một lần,anh Hải bắt gặp quả tang Văn Đạt đang lục túi quần mình để lấy tiền.Hai người chửi nhau rồi đánh nhau tưng bừng.Dượng hai bênh con,bênh anh Đạt,chửi anh Hải.Còn dì Hai cũng làm thinh,chẳng nói tiếng nào.Từ đó,dượng Hai cùng với Văn Đạt bắt đầu quậy,bắt đầu kéo giang hồ tụ tập về nhà mình.
Đám giang hồ ấy mấy lần kiếm chuyện rồi đánh nhau với Chiến và anh Đức Hải.Công an đã xử mấy lần mà vẫn không xong.Vì gia đình dì hai sống ở lầu một nên đám giang hồ tụ tập ăn nhậu ở đấy.Khi ăn nhậu,chúng cởi hết quần áo ra ,chỉ mặc quần lót ngồi ăn uống rất bầy hầy.Hôm bữa,chị Loan về nhà,bắt gặp Văn Đạt đang chơi gái ở ngay bậc cầu thang lầu một.Từ đó,chị Loan ở luôn bên nhà cha mẹ ruột,không dám bước chân về nhà này nữa.Ngay cả mẹ Chiến cũng ngại bước về đây.Chỉ còn Chiến và anh Đức Hải về đây,về để mà giữ nhà.
Dượng Hai và Văn Đạt cố tình đuổi gia đình Chiến ra khỏi nhà bằng cách tạo lắm cảnh bầy hầy.Hễ Chiến hay anh Hải mà lên tiếng thì đám giang hồ đòi đánh.Công an đã xử mấy lần.Văn Đạt và dượng Hai từng phải ra ngoài công an phường làm kiểm điểm.Sau này,do Mỹ Uyên cặp bồ,làm bé cho ông Vinh (ông Vinh làm ở tòa án quận),Văn Đạt và dượng Hai càng ngang tàng hống hách.Vì họ ngang ngược quá nên cả xóm đều ghét,công an khu vực,công an phường phải lắc đầu.Bà con hàng xóm đều ân cần khuyên gia đình Chiến nên bán nhà,chia đôi tài sản cho xong chuyện.Nhưng do di chúc của ông bà ngoại nên căn nhà chẳng thể bán được.Vì vậy,gia đình Chiến rất khổ tâm.Lúc này,Chiến mới nghĩ đến Bảo Duy.Nhưng vì ngần ngại nên Chiến mới nhờ qua Hiếu.
Nghe Chiến kể xong,Hiếu mới khuyên Chiến cứ yên tâm mà ra về.Chuyện của Chiến,Hiếu sẽ nhờ anh Bảo Duy giúp dùm cho.
Chiến về chưa được bao lâu,thầy Liêm gọi phone.Thầy muốn gặp Hiếu.Vì ba thầy Liêm còn ở nhà thầy để chữa bệnh nên thầy muốn cùng Hiếu đi khách sạn.Hiếu đành nói dối với thầy là Hiếu đang nghỉ phép,đang ở dưới quê nên không thể gặp thầy được.Hiếu hẹn với thầy khi nào Hiếu lên Sài gòn,Hiếu sẽ gọi điện cho thầy.Cúp máy rồi,lòng Hiếu buồn vô hạn.Đây là lần đầu,Hiếu đã từ chối thầy.Hiện nay,Hiếu còn chưa biết mình có bị SIDA hay không.Vì thế,Hiếu không dám quan hệ với thầy.Hiếu sợ,rủi mình bị bệnh,mình lây bệnh cho thầy thì sao?Ối trời! Nghĩ đến điều này,Hiếu cảm thấy khủng khiếp vô cùng.
Anh Bảo Duy lúc này bận rộn lắm.Vả lại,sắp tới thứ bảy rồi,anh Bảo Duy cùng với Quốc Cường còn đang chuẩn bị thưởng thức một đêm thác loạn,một đêm tắm tiên do Hoàng Nam tổ chức.Anh Bảo Duy gọi điện hỏi Hiếu có muốn tham gia không.Hiếu xin phép anh cho Hiếu không tham dự.Hiếu nói,lúc này Hiếu mệt mỏi lắm nên không thể đi được.Anh Bảo Duy nói Hiếu mệt thôi cứ nghỉ ở nhà,không tham dự cũng không sao.Phi Long nghe vậy,bảo Hiếu:
– Hay là thứ bảy này,anh với em đi Vũng Tàu chơi.Chủ nhật mình về.Hiếu đồng ý không?
Hiếu trình bày với anh là Hiếu đang lo ngại,không biết mình có bị SIDA hay không.Phi Long nghe thế,bèn hỏi:
– Thế đó giờ,có lần nào em quan hệ mà không dùng bao chưa?
– Dạ,lần nào quan hệ,ngay cả với anh,em cũng dùng bao cao su hết.
– Như vậy thì em cứ yên tâm.Không sao đâu.Nhưng để chắc ăn,anh cũng sẽ đi xét nghiệm.Còn đi Vũng Tàu,mình chỉ đi chơi thôi,không quan hệ.Em đồng ý chứ?
Hiếu gật đầu đồng ý.
Vậy là,tối thứ bảy,Bảo Duy,Quốc Cường ,Hòang Nam cùng với đám bạn tắm tiên,vui chơi thác loạn thì Hiếu đã ở ngoài Vũng Tàu với anh Phi Long.Chính Anh Khoa làm tài xế cho hai người.Hiếu muốn chuyến đi chơi này phải thật vui vẻ.Biết đâu,đây có thể là lần cuối cùng Hiếu đi du lịch cùng anh.Sau chuyến đi chơi này,Hiếu sẽ về Sài Gòn.Hiếu sẽ lấy kết quả xét nghiệm.Hiếu nghĩ,nếu lỡ mà mình bị SIDA,chắc Hiếu cũng sẽ nhảy lầu tự tử như Tiến Dư quá.Và có thể sau chuyến đi chơi này,Hiếu sẽ vĩnh biệt anh Phi Long,vĩnh biệt tất cả mọi người.Hiếu sẽ trở về thế giới bên kia.Hiếu sẽ được gặp lại mẹ.Có lẽ giờ này,mẹ đang chờ Hiếu ở bên kia thế giới.
Hôm nay,đi lấy kết quả xét nghiệm mà lòng quá đỗi hồi hộp lo âu.Kết quả sẽ như thế nào đây? Liệu mình có dính bệnh không?Chưa đọc kết quả mà Hiếu đã toát mồ hôi hột.Tới chừng đọc kết quả,Hiếu mừng vô hạn.Hiếu đã không bị bệnh.Chạy qua bên kia,kết quả vẫn như thế.Cả hai nơi đều kết luận: Hiếu không bị SIDA.Vui mừng phấn khởi,Hiếu đã gọi điện cho anh Phi Long.Giọng Hiếu hí hửng chẳng khác nào một đứa học trò đi thi mà đạt điểm mười.Hiếu cũng cho anh Long hay,Hiếu sẽ ghé qua cúng chùa,tạ ơn trời đất rồi mới về.Nét mặt Hiếu lúc này đầy vẻ yêu đời.Hiếu cũng đã gọi điện cho thầy Liêm.Hiếu nói,tối nay,Hiếu sẽ ghé thăm thầy.
Buổi tối,vừa học xong,Hiếu gọi điện cho thầy Liêm.Thầy đã chờ sẵn Hiếu ở khách sạn.Hiếu đến với thầy.Sau khi quan hệ ái ân,thầy với Hiếu rời khách sạn.Hiếu trở về nhà.Anh Long vẫn chưa ngủ.Biết Hiếu vừa đi với thầy Liêm về,Phi Long rất buồn.Nhưng buồn rồi cũng chẳng giải quyết đựơc gì.Đây đâu phải là lần đầu tiên ,Hiếu đi với thầy Liêm.
Buổi sáng,vừa vào công ty với anh Phi Long,Hiếu nhận được điện thoại.Đức Chiến gọi điện hỏi thăm Hiếu.Chuyện Chiến nhờ,Hiếu đã nói với anh bảo Duy chưa.Thôi chết rồi! Mấy ngày nay cứ lo sợ bị dính bệnh SIDA nên Hiếu quên nói với anh Bảo Duy.Hiếu xin lỗi Chiến.Hiếu nói,một lát,Hiếu gặp anh bảo Duy,Hiếu sẽ nói.Hiếu vừa cúp máy thì anh Duy vào.Nhìn Hiếu,Bảo Duy cười hỏi:
– Hiếu nói chuyện với ai vậy?Sao lại có dính anh vào vậy?
– Dạ,Chiến có chuyện muốn nhờ đến anh.Nhưng Chiến ngại nên nhờ qua em.
– Chuyện gì vậy Hiếu?
Lúc này,Phi Long cũng bước đến.Hiếu kể cho anh Duy và Phi Long nghe câu chuyện của Chiến.Nghe xong,Bảo Duy cườic ười nói với Phi Long:
– Vô mánh rồi anh Long.Nếu chuyến này thành công,em và anh sẽ tặng Hiếu một căn nhà hén?
Phi Long mỉm cười vui vẻ.Hiếu ngạc nhiên hỏi:
– Anh Duy nói vậy là sao? Em chưa được hiểu lắm.
– Có gì đâu em.Mấy cái vụ mà anh chị em đấu đá tranh chấp nhau để giành gia tài cha mẹ để lại.mấy vụ đó ngon ăn lắm.Em và anh Long sắp xếp công chuyện công ty xong rồi,mình đi gặp Chiến luôn.Hiếu điện thoại cho Chiến hay đi.
Sau khi sắp xếp mọi việc,Phi Long,Bảo Duy cùng Hiếu đến gặp Chiến.Ở quán nước,Chiến đã trình bày rõ ràng mọi việc.Đợi Chiến trình bày xong,Bảo Duy mới nói:
– Với hoàn cảnh của gia đình em như vậy,anh nghĩ cách hay nhất là bán nhà.Bán nhà xong,cầm tiền mua căn nhà khác .Hai gia đình không ai dính líu đến ai.Mạnh ai nấy sống.Như vậy,mọi việc sẽ ổn thỏa.
– Gia đình em cũng muốn bán lắm.Nhưng bị kẹt di chúc của ông bà ngoại nên bán không được.
– Yên chí.Anh sẽ có cách.Chiến vể hỏi lại mẹ em và anh trai .Nếu mọi người đồng ý,anh sẽ mua căn nhà đó.
Chiến nghe vậy mừng húm,vội vã về ngay.Chiến nói để gặp mẹ và anh trai xong,Chiến sẽ gọi điện cho Bảo Duy.
Qua ngày hôm sau,Chiến gọi điện cho Bảo Duy.Chiến hẹn tối nay,nếu Duy đồng ý,Chiến sẽ đưa mẹ và hai vợ chồng anh Hải đến gặp mặt Bảo Duy bàn chuyện cụ thể.Bảo Duy hẹn 7h tối ở nhà Phi Long.Vì giờ đó Hiếu phải đi học nên tiếp gia đình Chiến chỉ có anh Phi Long và Bảo Duy.
Ba ngày sau,anh Bảo Duy và Phi Long rủ Hiếu đi xem nhà Đức Chiến.Và anh Bảo Duy có dẫn theo hai kỹ sư xây dựng của công ty .Đến nơi,Đức Chiến mở cửa mời mọi người vào nhà.Lúc này trong nhà chẳng còn ai.Dượng Hai và tên Đạt đã theo xe tải chở hàng.Còn Mỹ Uyên và dì Hai đã đi Vũng Tàu chơi.Vì thế.Đức Chiến dẫn mọi người xem nhà một cách thoải mái.Nhà Đức Chiến khá rông.Bề ngang hơn 4m,dài hơn 25m,một trệt ba lầu.Mỗi tầng lầu đều có hai phòng lớn,ba phòng nhỏ.Chiến còn nói:
– Nhà này móng rất chắc,có thể xây được 5 lầu.Vì không đủ tiền nên anh Hải mới chỉ xây có 3 lầu.Nếu anh Bảo Duy mua nhà này,anh có thể xây thêm hai lầu nữa để làm khách sạn.
Bảo Duy nghe thế cười cười,chỉ lo đi xem nhà.Mấy kỹ sư mà anh Duy dẫn theo chủ yếu là kiểm tra nền móng.Sợ đồ móng của nhà này,anh Đức Hải đã cho Bảo Duy và Phi Long xem.Sau khi xem nhà,mọi người kéo nhau ra về.Bảo Duy hẹn với Đưc Chiến là tối nay,gia đình Chiến hãy qua nhà Phi Long bàn cụ thể vấn đề.
Tối Hiếu đi học về,Phi Long đã kể lại mọi chuyện cho Hiếu rõ.Căn nhà của Chiến,Bảo Duy đã đồng ý mua với giá 400 lượng vàng SJC.Mọi thủ tục giấy tờ,Bảo Duy lo hết.Và để gia đình Chiến khỏi thiệt thòi,Bảo Duy sẽ sắp xếp mọi việc cho.Phần gia đình Chiến sẽ là 300 lượng vàng SJC.Phần gia đình dì Hai chỉ 100 lượng.Mọi việc cứ để Bảo Duy thu xếp.
Hiếu nghe thế mà giật mình:
– Anh Long ơi ! Căn nhà của Chiến theo em ước tính cũng phải trên 600 lượng vàng SJC.Thế mà anh Bảo Duy mua chỉ có 400 lượng.Như vậy là quá thiệt thòi cho gia đình Chiến.
– Đúng vậy.Căn nhà đó đúng là trị giá trên 600 lượng.Nếu sửa sang lại chút ít,bán từ từ thì có thể tới 650 lượng.Nhưng căn nhà đó vướng tờ di chúc làm sao mà bán được.Nếu Bảo Duy không mua thì người khác làm sao mua ?Đó là
chưa nói đến sự ngang tàng hống hách của Văn Đạt và dượng Hai.Nhưng để cho gia đình Chiến không thiệt thòi nên Bảo Duy sẽ nhờ Năm Thẹo ra tay .Bảo đảm gia đình Chiến sẽ nhận được 300 lượng.
Hiếu nghe thế mà thầm nghĩ,nếu xong chuyến này,anh Bảo Duy chắc chắn lời trên 200 lượng.Chu mẹt ơi! Sao mà anh Bảo Duy kiếm tiền dễ dàng thế này?Hèn gì chả trách ảnh ăn xài quá phung phí.
Theo kế hoạch,Năm Thẹo sẽ cho đệ tử gài độ Văn Đạt,gài cho Văn đạt đánh bài thua cháy túi.Và trong sòng bạc ấy cũng có mặt Bảo Duy.Lúc này,Bảo Duy sẽ làm người tốt bụng,sẽ cho Văn Đạt vay tiền.Cứ mỗi lần vay ,Văn Dạt đều viết giấy nợ.Vài ngày sau,chỉ vì bài bạc mà Văn Đạt đã nợ Bảo Duy tới năm mươi triệu đồng với lãi suất 10 phân,hẹn tuần sau sẽ trả.Cứ nghĩ Bảo Duy chỉ là một công tử nhà giàu lắm bạc,Văn Đạt cười thầm trong bụng.Tới ngày ấy,nếu Văn Đạt không có tiền trả thì huề cả làng,Bảo Duy sẽ chẳng dám làm gì.Nghĩ đến đây,Văn Đạt khoái chí.
Đến ngày hẹn,Bảo Duy cùng với Thanh Hiếu,Phi Long,Năm Thẹo và đám đệ tử đến nhà đòi nợ.Lúc này,Văn Đạt mới hết hồn.Ba mẹ Văn Dạt thiếu điều ngả ngữa.Đám giang hồ bạn bè của Văn Đạt gặp Năm Thẹo hoảng hốt giải tán.Lúc này mới biết Bảo Duy là thứ dữ,Văn Đạt cùng ba mẹ mới hết lời năn nỉ ỉ ôi.Bảo Duy mới nói,bây giờ không có tiền trả nợ thì bán nhà.
Nếu ba mẹ Văn Đạt đồng ý bán nhà thì Bảo Duy sẽ mua.Bảo Duy sẽ mua nhà này với giá 400 lượng vàng SJC.Số tiền 50 triệu coi như tiền đạt cọc.Vì nghĩ rằng căn nhà sẽ không bao giờ bán được nên ba mẹ Văn Đạt vội vàng đồng ý.Thế là giấy mua bán nhà đựơc thành lập.Bảo Duy mua nhà với giá 400 lượng vàng SJC,đạt cọc trước 50 triệu.Ba mẹ Văn Đạt cùng với Văn Đạt,Mỹ Uyên đều ký tên xác nhận đồng ý bán.
Qua ngày hôm sau,giữa Văn Đạt và Đức Hải đã có sự xung đột.Văn Đạt nhào đến đấm đá Đức Hải. Hai người đánh lộn với nhau.Công an vào giải quyết.Theo như sự sắp đặt của Bảo Duy và Phi Long,Đức Hải đã làm đơn kiện ra tòa án.Văn Đạt còn nghinh nghinh mặt lên thách thức.Y còn ỷ y vào sự chở che của ông Vinh làm ở tòa án quận.Nhưng y đâu có ngờ ông Vinh đã bị Bảo Duy đến thẳng nhà làm việc cho một chập.Vì thế,lần này,ông Vinh đâu dám ra mặt mà bênh vực cho gia đình Văn Đạt nữa.
Thế là ra tòa,với sự làm chứng của bà con lối xóm và công an khu vực,với những lời nhắn nhủ từ phía mẹ Bảo Duy,tòa đã xử cho Đức Hải thắng kiện.Thể theo yêu cầu của Đức Hải và theo lời trình bày của công an khu vực,nếu hai gia đình sống chung với nhau thì trước sau gì cũng có án mạng xảy ra ,đồng thời Bảo Duy cũng đưa ra tờ giấy bán nhà do gia đình Văn Đạt ký nên cuối cùng tòa đã xử cho căn nhà ấy được phép bán.Và để bảo đảm an toàn cho sanh mạng của gia đình Đức Hải,tòa đã yêu cầu hai gia đình tạm thời phải tách riêng ra.
Khi nào bán nhà xong,mỗi gia đình sẽ nhận tiền trên ngân hàng rồi đường ai nấy đi,không được xích mích ẩu đả nhau nữa.Bảo Duy cũng đưa ra biện pháp là Bảo Duy sẽ kiếm cho gia đình Văn Đạt một căn hộ chung cư để ở trong thời gian chưa nhận được tiền bán nhà,Khi nào nhận tiền mua được căn nhà khác,gia đình Văn Đạt sẽ dọn đi.Còn mọi thủ tục mua bán nhà sẽ do Bảo Duy và Đức Hải đảm nhiệm.
Sau khi tòa án phán quyết xong,gia đình Văn Đạt mới kêu trời.Mỹ Uyên tức tối đi tìm ông Vinh trách móc.Nhưng không ngờ,ông Vinh bảo rằng,thế lực gia đình Bảo Duy mạnh lắm.Nay tòa đã phán quyết rồi,cần phải chấp hành.Hiện nay,gia đình Văn Đạt đang ở thế rất bất lợi.Công an địa phương và bà con lối xóm đều không ưa .Bởi thế,ông Vinh khuyên Mỹ Uyên không nên kiện cáo nữa làm gì.Chờ bán nhà xong,nhận tiền đi mua nhà khác cho yên chuyện.
Nghe ông Vinh nói thế,Mỹ Uyên ra về.Gia đình Văn Đạt rất buồn,đành phải dọn đến căn hộ chung cư của Bảo Duy,Họ hy vọng sau khi giấy tờ đâu đó xong xuôi,họ sẽ được nhận 200 lượng vàng để mua nhà khác.
Lúc này,Hiếu bận rộn túi bụi.Hiếu vừa lo việc ở công ty,vừa phải chạy giấy tờ mua bán nhà cho Bảo Duy.Phi Long đã đưa Kim Yến lên làm thư ký giám đốc để giảm bớt công việc cho Thanh Hiếu.Dưới sự chỉ đạo của Bảo Duy,với những cú điện thoại của mẹ Bảo Duy,Hiếu đã lo thũ túc giấy tờ nhanh chóng.Chỉ sau một tuần lễ,căn nhà đã đựơc sang tên cho Bảo Duy.
Và chính Bảo Duy đã làm đơn xin xây thêm hai tầng lầu làm mở khách sạn mini.Đúng là thế lực gia đình Bảo Duy quá mạnh nên Hiếu đi tới đâu,thủ tục giấy tờ cũng đều nhanh lẹ.Lúc này,Bảo Duy cũng đã giao cho Đức Hải 400 lượng vàng SJC.Đức Hải cũng đã đưa lại cho Bảo Duy 50 triệu mà lúc trước Bảo Duy đã đưa cho Văn Đạt.Nhận 50 triệu từ tay Đức Hải,Bảo Duy đã đưa cho Năm Thẹo.Lúc này,Bảo Duy cũng đã môi giới cho gia đình Đức Chiến mua một căn nhà khác bên quận 10 với giá 150 lượng SJC.Chính Hiếu cũng lo giấy tờ dùm cho gia đình Đức Chiến.
Hôm Đức Hải mang vàng lên giao cho gia đình Văn Đạt,Năm thẹo đã dẫn theo một đám đệ tử để hộ tống.Hiếu cũng có tháp tùng đi chung.Đức Hải mới kể rằng xưa kia gia đình Đức Hải xây nhà hết 200 lượng.Đức Hải còn phải trả lại cho Bảo Duy hết 50 triệu tiền đặt cọc mua nhà.Vì thế,Đức Hải đưa cho mẹ mình 100 lượng,đưa cho gia đình Văn Đạt 100 lượng.Tính ra,Đức Hải bị lỗ hết 50 triệu.
Gia đình Văn Đạt nghiến răng,mặt giận hầm hầm.Văn Đạt nhào vô định đấm vào mặt Đức Hải nhưng đã bị Năm thẹo cho một cái tát tay trời giáng.Trước vẻ mặt bậm trợn của Năm Thẹo cùng với sự hung hăng của đám đệ tử,gia đình Văn Đạt đành phải nhận lấy 100 lượng vàng .Trước khi về,Năm Thẹo còn dằn mặt,nếu gia đình Văn Đạt còn kiếm chuyện với gia đình Đức Hải thì sẽ biết tay Năm Thẹo.Hiếu còn nói thêm rằng,căn chung cư này trị giá 500 triệu.Nếu gia đình Văn Đạt đồng ý mua thì Bảo Duy sẽ bán lại cho.
Còn nếu không mua thì gia đình Văn Đạt hãy dọn đi nơi khác,trả nhà lại cho Bảo Duy.Còn nếu ở,gia đình Văn Đạt phải đưa Hiếu giữ 40 lượng vàng.Khi nào gia đình Văn Đạt dọn đi,Hiếu sẽ trả lại.Trước tình thế này,Gia đình Văn Đạt đành phải chấp nhận mua căn hộ này với giá 500 triệu.Hiếu nhận 40 lượng vàng (trị giá 480 triệu).Khi nào thủ tục giấy tờ xong,Hiếu sẽ đến lấy 20 triệu nữa.
Về đến nhà,Hiếu đưa 40 lượng cho Bảo Duy.Mim cười,Bảo Duy nói với Hiếu:
– Em hãy cầm lấy 100 USD này để dẫn bạn bè đi ăn uống.Để anh xây khách sạn xong rồi anh bán.Lúc đó anh sẽ thửơng cho em.Phần thửơng của em kỳ này sẽ là một căn nhà.
– Kỳ này anh cho em tới một căn nhà sao? Có nhiều qua không anh?
– Không nhiều đâu.Số em đã chịu khổ nhiều rồi.Kỳ trước,em bị Hoàng Nam hành hạ mà em cũng chấp nhận bỏ qua cho mọi việc êm đẹp.Vì thế,lần này ,anh muốn bù đắp cho em.Anh sẽ tặng em một căn nhà để em đưa gia đình em lên Sài Gòn sống.
Hiếu nghe nói mà mừng vô hạn.Đã rất nhiều lần Hiếu ước mong mình sẽ sắm được nhà.Nay ước mong đã sắp thành hiện thực.Hiếu vui mừng vô hạn.Còn vui nào bằng niềm vui này.Đời Hiếu chỉ mong có thế thôi.
Trong lúc Hiếu đang sung sướng trong niềm vui thì Bảo Duy lại tiếp lời:
– Ngày mai,anh sẽ đưa em tiền để em đi tạ lễ.Em sẽ mang phong bì đến đưa cho những người đã giúp chúng ta trong vụ này.
– Dạ.Tối nay anh chuẩn bị phong bì sẵn đi.Ngày mai,em sẽ đi đưa cho.
Thế là qua ngày hôm sau,Hiếu mang phong bì đến cho từng người.Mỗi phong bì là 200 USD.Chỉ có vài vị quan chức,Hiếu mới đưa phong bì 500 USD.Ngày cả công an khu vực và trưởng công an phường( nơi Bảo Duy chuẩn bị xây khách sạn mini),Hiếu cũng gởi mỗi người một phong bì 200 USD.Và chỉ trong vòng một ngày,Hiếu đã lo xong tất cả.Hiếu thầm nhẩm tính,anh Bảo Duy đã chi ra hết 4000 USD rồi.Nhưng căn nhà anh Bảo Duy mua,nếu bán từ từ có thể lời tới 250 lượng vàng.Còn xây khách sạn xong rồi bán,không biết chuyến này anh Bảo Duy sẽ lời bao nhiêu.Và anh Duy hứa sẽ thưởng cho Hiếu căn nhà.Không biết căn nhà anh Duy cho sẽ như thế nào? Chắc một căn hộ chung cư quá? Hiếu hồi hộp quá,cứ mong cho mau đến ngày mình sẽ có đựơc một căn nhà mới.
Sau khi cho các kỹ sư kiểm tra nền móng kỹ càng,Bảo Duy mới tiến hành cho xấy.Căn nhà được xây thêm hai tầng lầu nữa để làm khách sạn.Thợ được huy động đến mức tối đa.Vì còn kẹt mấy công trình của công ty nên Bảo Duy phải kêu thêm thợ ngoài.Để cho nhanh chóng hoàn thành,các thợ phải chia ra làm ba ca,xây ngày xây đêm.Hiếu lúc này vừa lo việc của công ty,vừa phải phụ với Bảo Duy lo vụ xây nhà này.Buổi tối lại còn phải đi học nên Hiếu mệt đừ.Nhưng nhờ có anh Nhân nên Hiếu cũng đỡ vất vả.
Còn hai cha con Văn Đạt lúc này quá uất ức .Căn nhà trị giá trên 600 lượng.Nếu bán chia đôi thì gia đình Văn Đạt cũng phải được hơn 300 lượng.Thế mà chỉ có 100 lượng.Căm hận quá,một lần say rượu,Văn Đạt đã kéo đám bạn giang hồ đến chửi bới um sùm.Anh Nhân điện thoại cho Hiếu hay.Đến nơi,thấy tình hình như thế,Hiếu liền điện thoại cho Năm Thẹo.Nhìn cảnh Văn Đạt cùng đám giang hồ la lối ,Năm Thẹo cho đám đệ tử đến giải quyết.Thấy Năm Thẹo,cả đám mau mau rút lui.Lúc này chỉ còn Văn Đạt bị Năm Thẹo đánh cho tơi tả.
Thấy con bị bầm dập,mẹ Văn Đạt cùng Mỹ Uyên kéo đến chửi bới,chửi Hiếu đủ điều.Năm Thẹo bèn cho mấy nữ quái giang hồ ra đánh hai mẹ con Mỹ Uyên một trận tả tơi.Cả hai mẹ con mặt mũi sưng vù.Thưa ra công an ,do lỗi Văn Đạt gây chuyện trước nên công an xử huề.MỸ Uyên tức tối đi tìm ông Vinh thì ông Vinh lắc đầu từ chối,không dám nhúng tay vào vụ này.Thưa lên báo chí ,các phong viên xuống điều tra.Khi được bà con lối xóm cho hay gia đình Văn Đạt vốn rất ngang ngược,các phóng viên đều lắc đầu rút lui.Thế là mẹ con Văn Đạt vừa bị mất tiền,vừa bị đánh tơi tả lại còn bị thiên hạ cười chê.Thậm chí,trong xóm có người ác mồm còn bảo: ” Đáng đời! Cái thứ ăn ở bất nhân bất nghĩa nên bị trời phạt”.
Hôm nay,chủ nhật rảnh,Hiếu dẫn mọi người đi ăn.Vì có 100 ÚD của Bảo Duy đưa nên Hiếu kêu mọi người cứ ăn thoải mái.Thằng Trí nghe thế cứ lựa món ngon mà kêu.Thấy Anh Khoa mặt bị trầy trụa,Hiếu mới ngạc nhiên hỏi duyên cớ thì Anh Khoa nói do té xe.Nghe Khoa nói thế nhưng Hiếu chẳng tin lắm.Lát sau,có dịp,Gia bảo mới nói nhỏ cho Hiếu hay .Sở dĩ mặt Anh Khoa bị trầy trụa là do đánh lộn.Và Bảo từ từ kể rõ đầu đuôi cho Hiếu rõ.
Nguyên trước kia,khi còn lái taxi,Khoa thường hay gặp gỡ Thanh để làm tiền.Thanh vốn là một bóng lộ ,làm nghề móc túi,trộm cắp hay tự xưng là Phương Thanh.Thanh rất thích Khoa.Vì thế,Khoa đã lợi dụng Thanh để moi tiền.Móc túi được bao nhiêu tiền,Thanh đều cung phụng cho Khoa.Đến khi đựoc Hiếu giới thiệu làm tài xế cho Phi Long,Khoa tìm cách tránh né,rút lui,chấm dứt chuyện tình cảm với Thanh.
Nhưng Thanh không chịu,cố tìm cho đựoc Khoa.Khi gặp mặt rồi,Thanh trách móc Khoa . Không ngờ Khoa bảo với Thanh rằng chuyện ngày xưa nên chấm dứt,đường ai nấy đi,không ai dính líu đến ai.Xưa kia đã tốn biết bao tiền vì Khoa mà nay nhận những lời phũ phàng như thế,Thanh tức tối đã mắng nhiếc Khoa đủ điều.Khoa nổi nóng đã cho Thanh một bạt tay.Thanh bị đánh đau đã nhào vô cấu xé.Vì thế,mặt Khoa mới trầy trụa.Còn Thanh cũng đã bị Khoa đánh cho một trận nhừ tử.
Nghe Bảo kể mà Hiếu cảm thấy buồn.Không ngờ Khoa lại là người như thế.Tuy Hiếu không ưa gì mấy đứa bóng lộ nhưng khi biết Khoa lợi dụng tình cảm của người ta để moi tiền.Sau đó,Khoa còn giở trò vũ lực nữa,Hiếu thấy không được chút nào.Ăn uống xong,mọi ngừoi đều về cả,Hiếu mới nhờ Khoa chở đi công việc.Thực tế là Hiếu kéo Khoa ra uống nước hỏi rõ đuôi đầu.Thấy Khoa kể lại mọi việc với giọng quá bỉnh thản,coi như chẳng có gì ,Hiếu hơi bất mãn.Hiếu nói với Khoa:
– Tuy Thanh là bóng lộ nhưng Khoa cũng không nên làm thế.Khoa đã lợi dụng tình cảm của người ta để moi tiền.Nay lại còn dùng vũ lực nữa.Khoa làm thế coi không được chút nào
– Có gì đâu mà Hiếu qua nghiêm trọng vấn đề.Thì nó muốn làm tình với Khoa thì nó phải cung cấp tiền cho Khoa xài.Cái này gọi là có qua có lại mà.Đâu ai phải chịu thiệt thòi gì đâu.Còn bây giờ,Khoa đã nói rõ là Khoa không muốn quan hệ với nó nữa.Nếu nó muốn làm tình thì cứ việc đi tìm đứa khác chứ đừng đến làm phiền Khoa nữa.Khoa chỉ nói có thế thôi mà nó đã nhiếc móc chửi Khoa đủ điều.Bởi thế,Khoa phải cho nó một trận nhừ tử để cho nó nhớ đời,sau này đừng đến làm phiền Khoa nữa.
– Khoa ơi! Cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi.Đừng làm quá! Coi chừng tức nước thì vỡ bờ.Khoa đối xử với Thanh như vậy,không sợ Thanh trả đũa sao?
– Đố nó dám! Nó mà lạng quạng ,Khoa sẽ bụp cho nó thêm một trận nữa.Hiếu cứ yên chí, đừng quá lo xa như thế.Khoa bảo đảm với Hiếu chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.Nó bị trận đòn vừa rồi sợ muốn chết,không dám hó hé gì đâu.
Hiếu nghe Khoa nói thế chỉ còn biết lắc đầu.Không ngờ Khoa lại quá tàn nhẫn như vậy.Và Hiếu nghĩ,thế nào Khoa cũng xảy ra chuyện cho mà xem.Còn chuyện sẽ xảy ra thế nào,Hiếu không thể đoán được.
Quả thật,Hiếu dự đoán không sai chút nào.Ba ngày sau,Khoa đã xảy ra chuyện.Buổi sáng hôm ấy,khi Khoa lái xe chở Phi Long đến công ty.Lúc ấy,Phi Long đã xuống xe đi bộ vào.Khoa cho de xe đến bãi đậu rồi bước xuống.Thấy Thanh đang đứng ngay trên vỉa hè trước cửa công ty,Khoa mới đến để đuổi Thanh về.Không ngờ,Khoa vừa mới nạt Thanh có một câu thì cả một đám bóng lộ khoảng hơn 20 đứa từ quán cà phê bên kia đường kéo qua.Khoa chưa kịp hiểu chuyện gì thỉ cả đám đã kéo lại nhào đến vật Khoa xuống.
Lúc này,tên thanh mới léo nhéo chửi Khoa đủ điều .Đồng thời,Thanh còn kể rõ hết mọi việc phân trần cho mọi người đi đường nghe.Mấy đứa to khỏe đã vật Khoa ngả rồi xúm lại cào cấu.Quần áo Khoa rách tả tơi.Có một đứa đã chuẩn bị sẵn cây kéo.Nó đã dùng kéo cắt nát quần áo Khoa ra.Mấy đứa kia thì đứa đạp vào mặt,đứa nắm đầu nắm tóc,đứa bóp dái,cào cấu loạn xạ.Có một số nhân viên trong công ty định vào can nhưng tụi bóng lộ quá đông.Một số đứa lập thành vòng tròn bên ngoài chủ yếu ngăn cản không cho ai vào can thiệp.
Hiếu định xông vào nhưng Phi Long đã cản lại không cho.Phi Long gọi điện nhờ công an đến can thiệp.Trong khi ấy tên Thanh vẫn lãi nhãi kể lể đủ điều.Thế là cả công ty đã biết chuyện của Khoa.Chuyện Khoa đi lường gạt làm tiền một tên bóng lộ rồi dùng vũ lực đánh đập nên nay bị trả thù.Khi công an đến,đám bóng lộ bỏ chạy tứ táng.
Lúc này,chỉ còn Khoa nằm dài trên đường,quần áo rách nát trông Khoa như một kẻ trần truồng.Thân thể và mặt Khoa bị cào cấu khắp nơi.Có mấy chỗ đã rướm máu.Công an đã bắt đựoc tên Thanh và một số đứa giải về phường.Còn Hiếu phải cởi áo ra cho Khoa che lại phần hạ bộ.Sau đó,Hiếu nhờ Hải Đăng về nhà lấy bộ quần áo khác cho Khoa mặc.Lúc này,chị Thanh Vân mặt giận hầm hầm.Vì đã nghe mấy lời lãi nhãi của tên Thanh,chị Vân đã đoán ra được phần nào câu chuyện.Chi Vân nói với anh Phi Long:
– Anh Long! Chiều nay anh hãy cho họp ban giám đốc để nghe Khoa trình bày sự việc.Và có thể anh cũng nên cho Khoa nghỉ việc.Chứ không thể chấp nhận một cảnh lố lăng như thế này diễn ra trước cửa công ty .
Hiếu nghe thế hết hồn ,mới năn nỉ chị Vân nên dời buổi họp sang chiều mai.Chứ chiều nay thì gấp quá.Thấy Hiếu năn nỉ,chị Vân đồng ý.Và lúc này,trông chị Vân có vẻ quyết liệt lắm.Mặt chị lúc này trông rất phẫn nộ.Thấy vậy Hiếu đâm lo.Không khéo kỳ này,Khoa có thể bị đuổi việc quá.
Việc chị Vân muốn cho Khoa nghỉ việc,Hải Đăng hay được liền báo chi Khoa biết.Và Hải đăng còn nói với Khoa rằng muốn khoi bị đuổi,hãy cầu cứu Hiếu.Chỉ có Hiếu mới có thể giúp Khoa trong vụ này.Bởi thế,tối nay,khi Hiếu tan học,vừa ra khỏi cổng trường đã gặp Hải đăng và Khoa.Hai người bèn kéo Hiếu vào quán nước.Tại đây,Khoa đã hết lời năn nỉ Hiếu,mong Hiếu hãy nghĩ cách giúp dùm.Thật ra,Hiếu đã tính đường giúp Khoa từ sớm mà Khoa không biết đó thôi.Hồi chiều nay,Hiếu kéo Bảo Duy đi xem tiến độ thi công của ngôi nhà.Sau đó,Hiếu đã hết lời năn nỉ Bảo Duy,mong Bảo Duy nói giúp vào một tiếng để Khoa khỏi bị đuổi việc.Bảo Duy đã gật đầu đồng ý.Hiếu dự định tối nay về sẽ thuyết phục thêm Phi LOng.Nay ở quán nước,nghe Khoa năn nỉ như thế,Hiếu mới trách:
– Việc này Hiếu đã dự đoán trước rồi.Lúc đó ,Khoa có chịu nghe Hiếu đâu.Đã thế,sáng nay,lúc gặp Thanh trước cổng công ty,phải chi Khoa dùng lời lẽ êm dịu thì đâu đến nỗi nào.Đằng này,Khoa nạt nộ để cho Thanh nổi cơn điên lên nên mới ra nông nổi này.
Hiếu nói xong,Hải đăng lên tiếng:
– Thôi việc đã lỡ rồi.Hiếu hãy nên tìm cách giúp cho Khoa đi.Chứ Khoa mất việc chỗ này rồi,chắc phải đi lái taxi lại quá.Hiếu coi có cách nào giúp Khoa không?
Hiếu bèn gật đầu hứa sẽ tìm cách giúp.Khoa nghe vậy mừng húm.
Tối về,nằm bên nhau,Hiếu mới ngỏ lời năn nỉ Phi Long.Hiếu phải năn nỉ muốn gãy lưỡi ,Phi Long mới gật đầu.Chứ thật ra sáng nay,việc xảy ra như thế,Phi Long bực mình lắm.Không ngờ Khoa lại là con người như thế.Lúc ở công an phường,tên Thanh đã trình bày hết sự việc trước mặt Khoa và Phi Long.Lúc đó,Khoa chỉ cúi đầu im lặng.Lúc ấy,Phi Long bực mình lắm chỉ muốn cho Khoa nghỉ việc.Nay thấy Hiếu năn nỉ như vậy,Phi Long cũng động lòng.Vì thế,Long mới nhận lời với Hiếu.Và Phi Long chỉ cách cho Hiếu để Hiếu chỉ cho Khoa cách trình bày vào buổi họp chiều mai.
————————
Thuộc truyện: Long đong phận trai nghèo
- Long đong phận trai nghèo - Chương 2
- Long đong phận trai nghèo - Chương 3
- Long đong phận trai nghèo - Chương 4
- Long đong phận trai nghèo - Chương 5
- Long đong phận trai nghèo - Chương 6
- Long đong phận trai nghèo - Chương 7
- Long đong phận trai nghèo - Chương 8
- Long đong phận trai nghèo - Chương 9
- Long đong phận trai nghèo - Chương 10
- Long đong phận trai nghèo - Chương 11
- Long đong phận trai nghèo - Chương 12
- Long đong phận trai nghèo - Chương 13
- Long đong phận trai nghèo - Chương 14
- Long đong phận trai nghèo - Chương 15
- Long đong phận trai nghèo - Chương 16
- Long đong phận trai nghèo - Chương 17
- Long đong phận trai nghèo - Chương 18
- Long đong phận trai nghèo - Chương 19
- Long đong phận trai nghèo - Chương 20
- Long đong phận trai nghèo - Chương 21
- Long đong phận trai nghèo - Chương 22
- Long đong phận trai nghèo - Chương 23
- Long đong phận trai nghèo - Chương 24
- Long đong phận trai nghèo - Chương 25
- Long đong phận trai nghèo - Chương 26
- Long đong phận trai nghèo - Chương 27
- Long đong phận trai nghèo - Chương 28
- Long đong phận trai nghèo - Chương 29
- Long đong phận trai nghèo - Chương 30
- Long đong phận trai nghèo - Chương 31
- Long đong phận trai nghèo - Chương 32
- Long đong phận trai nghèo - Chương 33
- Long đong phận trai nghèo - Chương 34
- Long đong phận trai nghèo - Chương 35
- Long đong phận trai nghèo - Chương 36 Hết
Leave a Reply