Truyen gay: Long đong phận trai nghèo – Chương 30
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Nói xong,Bảo Duy quay qua hỏi Thanh Hiếu:
– Hiếu! Em nói đi! Tụi nó đã ra tay với em như thế nào?Bây giờ,anh sẽ đáp lễ lại như thế ấy.
Thanh Hiếu lúc này đâu còn biết gì.Trong lòng Hiếu hiện nay là cả một sự chán chường.Không ngờ Hoàng Nam lại ra tay với Hiếu như vậy? Mà Hiếu có dám chọc ghẹo đụng chạm gì đến Hoàng Nam đâu?Thế sao lại ra cảnh này?Trong lúc Hiếu đang suy tư thì Văn Khôi đã lên tiếng nói với Phi Long:
– Anh Long! Anh còn nhớ lúc trước,lúc anh Phi Vũ ( anh trai của Phi Long) mới thành lập công ty in ấn và quảng cáo,lúc ấy chính tụi em đã về nói với gia đình ủng hộ anh Phi Vũ.Nhờ thế,tuy thành lập chưa được bao lâu mà công ty của anh Phi Vũ đã có khá nhiều khách hàng.Trong đó có nhiều khách hàng là những công ty của ba mẹ tụi em.Thế mà nay,anh không thể mở lời khuyên can anh Bảo Duy một tiếng nào sao?
Phi Long nghe thế mà ngẩn người.Nguyên trước kia,khi anh Phi Vũ mới thành lập công ty ,Phi Long có nhờ mẹ Bảo Duy và cả đám quý tử này để tạo khách hàng.Và chính cái đám quý tử này vì ngán Bảo Duy mà chúng nó phải về nhà vận động ba mẹ đến ủng hộ anh Phi Vũ.Nhờ thế,công ty in ấn và quảng cáo thành lập chưa được bao lâu mà đã có số lượng khách hàng khá lớn.Nay Văn Khôi nói thế làm Phi Long bối rối.Nếu quá thẳng tay với tụi này thì có phần không đúng.Còn nếu bỏ qua cũng không thể được.Thanh Hiếu bị tả tơi thế này,làm sao bỏ qua được?Thật là khó chịu vô cùng.
Trong lúc Phi Long còn đăm chiêu suy nghĩ thì Văn Khôi đã nói tiếp:
– Anh Long! Vụ này tụi em có lỗi với anh.Vậy thì,anh hãy nói với anh Bảo Duy hãy cho phép tụi em chuộc lỗi.Tụi em sẽ chịu phạt.Anh đồng ý không?
Bảo Duy lên tiếng:
– Tụi bay tính chịu phạt như thế nào?Mỗi đứa tính nộp phạt một trăm triệu phải không?
Nghe Bảo Duy nói thế,Văn Khôi làm thinh.Phi Long tiếp lời:
– Mấy đứa này mà kêu mỗi đứa nộp phạt một trăm triệu,thế nào ba má tụi nó cũng đến nhà Bảo Duy mắng vốn quá.Phải thế không?
Nghe Phi Long nói thế,chẳng ai trả lời.Lát sau,Bảo Duy tát Trường Giang một cái rồi hỏi :
– Sao? Thanh Hiếu có thù oán gì mà cả đám chúng mày lại hành hạ Thanh Hiếu như thế?
Trường Giang làm thinh.Thế là lãnh thêm vài cái tát.Bảo Duy quát:
– Sao? Nói không? Tại sao mày không nói?
Sau đó,Bảo Duy cho người lôi toàn bộ đám bạn của Hoàng Nam ra,lột hết quần áo treo ngược lên.Lúc này,Hoàng Nam mới lên tiếng:
– Anh Duy! Chuyện này đầu dây mối nhợ đều do em cả.Tụi nó không có dính dáng gì đâu.Xin anh đừng hành hạ tụi nó.
– Mày nói gì? Mày kêu tao đừng ra tay với tụi nó sao?Mày nói mọi việc đều do mày làm cả phải không? Mày cho rằng tao không dám làm gì mày sao?
Nói xong,Bảo Duy định nhào đến cho Hoàng Nam mấy quả đấm nhưng Phi Long cản lại.Phi Long nói:
– Từ từ đi Duy.Chuyện của Hòang Nam,cứ kêu ba nó đến giải quyết là xong.
Bảo Duy: – Được rồi.Em nghe anh.Quốc Cường! Em hãy gọi điện cho ba thằng Hoàng Nam,kêu ổng đến đây xem Hoàng Nam bày trò.
Quốc Cường lấy điện thoại ra và hỏi Bảo Duy:
– Anh Duy! Số điện thoại của ba thằng Hoàng Nam là số mấy?
– Chờ chút.Để anh gọi cho mẹ anh hỏi số điện thoại của ba Hoàng Nam.
Nghe thế,Hoàng Nam hết hồn.Lần trước,Nam đã bị một trận đòn rướm máu.Lần này thì….Nghĩ đến điều này,Nam vội lên tiếng:
– Anh Duy! Em xin lỗi anh.Xin anh đừng gọi điện cho ba em.Lần này em sai.Em xin lỗi anh mà.
Duy: – Vậy tao hỏi mày.Thanh hiếu có thù oán gì mà mày lại ra tay như vậy?
Nam: – Dạ,Hiếu với em không thù óan.Nhưng do em bị trận đòn bầm dập nên em mới lôi Hiếu ra mà trả hận.
Duy: – Làm gì mà mạy bị bầm dập?Tại sao mày lại lôi Hiếu ra mà trả hận?
Nam: – Dạ,lần trước mẹ anh đến nhà.Mẹ anh cứ toàn nói xỏ xiên ba mẹ em làm ba em nổi trận lôi đình.Sau khi mẹ anh về,ổng lôi em ra đánh tơi bời đến giờ vẫn còn lằn ngang lằn dọc.
Nói xong,Hoàng Nam cởi áo và quần dài ra,chỉ cho Bảo Duy thấy những lằn ngang dọc trên thân thể.Bảo Duy nhìn thấy bèn nói:
– Mày bị ông già mày đánh rồi mày lôi Thanh Hiếu ra trả thù.Mày làm thế coi được không?
– Dạ,nếu hôm đó mẹ anh không có nói móc họng thì em đâu có bị đòn như thế?Vì bị đánh quá đau nên em mới…
– Mới lôi Thanh Hiếu ra mà trả thù.Phải thế không? -Phi Long chua chát tiếp lời-Vậy do mối bất hòa giữa hai gia đình Hoàng Nam và Bảo Duy mà Thanh Hiếu phải trở thành nạn nhân.Cuối cùng thanh Hiếu mới bị tả tơi thế này.
Hoàng Nam: – Em biết em sai rồi,em có lỗi.Cho em xin lỗi.
Phi LOng: – Xin lỗi thì sao? Dù gì đi nữa Hiếu cũng đã bị bầm dập rồi
Thanh Hiếu: – Thôi bỏ qua đi anh Long! Dù gì mọi việc cũng đã lỡ hết rồi.Em không muốn vì em mà anh Bảo Duy với Hoàng Nam xảy ra xung đột.Rồi kéo theo sự xung đột giữa hai gia đình.
Nam: – Hiếu à,tôi đã sai .Tôi xin lỗi Hiếu.Mong Hiếu bỏ qua chuyện này.
Hiếu: – Nếu Nam đồng ý với tôi điều này thì tôi sẽ bỏ qua tất cả.
Nam: – OK.Hiếu muốn tôi phải làm gì?
Hiếu: – Chỉ cần sau này,Nam đừng có xích mích gì với anh Bảo Duy thì chuyện ngày hôm nay coi như bỏ qua hết.
Nam: – Nam đồng ý.Hiếu yên chí,từ đây về sau,Hòang Nam này sẽ không bao giờ làm mích lòng anh Bảo Duy nữa đâu.
Duy: – Hiếu! Chuyện này em tính bỏ qua sao?Không lẽ em chấp nhận chịu thiệt thòi như thế sao?
Hiếu: – Em thiệt thòi một chút cũng đâu có sao.Chứ nếu vì em mà anh và Hoàng Nam cứ xảy ra xung đột hòai,rủi xảy ra xung đột lớn thì sao?Em không muốn như thế đâu.Em chỉ mong sau chuyện này,tất cả những xung đột giữa anh và Hoàng Nam đều kết thúc.
Quốc Cừơng: – Thanh Hiếu muốn bỏ qua chuyện này nhưng không thể bỏ qua dễ dàng như thế được.Ít ra phải bắt tụi thằng Nam làm bữa tiệc để mà chuộc lỗi chứ?
Hòang Nam: – Được.Nam sẵn sàng .Chẳng hay Cường muốn bữa tiệc như thế nào?Có gì,tối thứ bảy này tổ chức luôn.
CƯờng: – Thì tụi bây cứ tổ chức một đêm thật tưng bừng,thật vui vẻ ở khách sạn Thiên Thai.Nhớ kêu thêm chừng chục người mẫu là được.
Trường Giang: – Ok.Bữa đó,sẽ kêu chục người mẫu góp vui.Lúc đó,Cường và anh Duy sẽ được thưởng thức màn tắm tiên.Các người mẫu sẽ tắm bằng bia.Cường và anh Duy đồng ý chứ?
Duy: – Ok.Tao đồng ý.Và mời luôn cả chú Tư Phóng,anh Năm thẹo,anh Tuấn côn luôn.Còn mấy anh em của anh Năm Thẹo và anh Tuấn côn,tụi mày cũng phải kêu một đám vũ nữ đến mà phục vụ chứ?
Tư Phóng: – Chú già rồi,mấy vụ này xin kiếu nhé.Nếu mấy đứa muốn vui vẻ,chú sẽ dành sẵn mấy tầng lầu ở phía trên cho mấy đứa vui vẻ.( Chú Tư Phóng là chủ khách sạn Thiên Thai)
Nam: – Thế hôm đó anh Long và Hiếu muốn tham gia không?Nam sẽ kêu vài thằng người mẫu đến phục vụ cho
Hiếu: – Chắc hôm đó Hiếu không dự đâu.Hiếu mệt mỏi lắm rồi.
Nói đến đây,mặt Hiếu xanh ngắt.Hiếu lúc này như muốn quỵ.Phi Long hỏang hốt dìu Hiếu ra xe,chở thẳng đến bệnh viện.Lúc này,Bảo Duy nói với Hoàng Nam:
– Chuyện hôm nay kể như bỏ qua.Một lát,mày với Quốc Cường ra ngoài công an phường.Nhớ mang theo tiền.Cố gắngt hu xếp vụ này cho êm.Đừng để đổ bể tùm lum rồi mấy thằng phóng viên hay được thì phiền phức vô cùng.
Nam: – Anh Duy cứ yên tâm.Vụ này,em biết thu xếp mà.Tôi thứ bảy này,mình sẽ tưng bừng cả đêm ,anh Duy đồng ý không?
Bảo Duy gật đầu rồi đi .Bảo Duy cũng muốn biết tình hình của Hiếu như thế nào.Lúc này,mọi người cũng thu xếp chuẩn bị giải tán.Chuyện của Thanh Hiếu thế là được dàn xếp xong.Tất cả đã đựơc giải quyết bằng một đêm khoái lạc vào tối thư bảy này ở khách sạn thiên Thai.Chỉ có hai tên Hoàng và Thịnh đã phải chịu hậu quả nặng nề.Đó cũng bởi do ham bám đuôi đám ” con ông cháu cha”,con nhà quyền thế nên giờ mới lãnh hậu quả thế này.Sau này,Hòang và Thịnh bị Quốc Cường và Năm Thẹo bắt ép phải bán nhà trả nợ.Thế mà đám bạn của Hoàng Nam chẳng một đứa nào xót thương cho hai tên ấy.Đúng là tình đời!
Có lẽ do bị trấn nước,do bị khỏa thân suốt đêm lạnh lẽo,do bị hành hạ nên Hiếu đã bị cảm sốt.Phi Long đã đưa Hiếu vào nằm ở bệnh viện,phòng dịch vụ.Một mình Hiếu nằm riêng một phòng.Với sự cứu chữa nhiệt tình của các bác sĩ nên Hiếu hồi phục sức khỏe khá nhanh chóng.Chỉ nằm bệnh viện mới hai ngày mà có biết bao người vào thăm Hiếu.Chú Tư Phóng,Năm Thẹo cùng Tuấn côn cùng vào đây.Tuấn côn cám ơn Hiếu nhiều .Tuấn côn cũng biết vụ này lỗi hoàn toàn là do Hoàng Nam.Nhưng vì đã từng chịu ơn nên Tuấn côn phải có trách nhiệm bảo vệ Hoàng Nam tới cùng.
Chính sự đồng ý bỏ qua tất cả của Hiếu nên mọi việc mới được kết thúc êm đẹp như vậy.Nếu không thì….không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chú Tư Phóng cũng gật gù tấm tắc khen ngợi hành động chịu bỏ qua của Hiếu.Ngay cả chú Tư Phóng thật lòng cũng không muốn va chạm xích mích với gia đình hoàng Nam.Chú nói,sau này Hiếu có chuyện gì cần đến chú.Hiếu cứ nói,chú sẵn sáng giúp đỡ.Năm Thẹo và Tuấn côn cũng hứa như chú Tư Phóng.Tuấn côn còn nói thêm coi như lần này,Tuấn đã chịu ơn Hiếu một lần.Sau này,Tuấn côn sẽ tìm cách báo đáp.
Chú Tư Phóng cùng Tuấn côn,Năm thẹo về rồi thì đến lượt Hoàng Nam và Trường Giang vào.Hoàng Nam và Trường Giang đã hết lời xin lỗi .Nam cũng nói thật với Hiếu là Nam đi chơi chẳng sợ ai nhưng lại rất ngán mẹ của Bảo Duy.Gia đình Nam và gia đình Duy vốn có nhiều hiềm khích.Nếu lần này ,mẹ Bảo Duy mà hay được,chắc chuyện lớn sẽ xảy ra.Nhớ tới trận đòn lần trước,Nam còn rùng mình.Lần này,mẹ Bảo Duy chẳng hay biết tí gì.Bởi thế,Nam cám ơn Hiếu vô cùng.Hiếu cũng khuyên Nam,nhân chuyện này,Nam hãy cùng anh Bảo Duy cố gắng xoa bỏ sự hiềm khích giữa hai gia đình.Nam gật đầu và nắm chặt tay Hiếu.Một sự cám ơn vô vàn không nói lên lời.
Sau Khi Nam và Giang về,Hiếu nằm nghĩ được một lát thì Phi Long đến.Hiếu vui vẻ chuyện trò với Long.Một nụ hôn ngọt ngào đã được đặt xuống.Lát sau,Long nói:
– Lần này thật khổ cho em.Hiếu đã chịu nhiều thiệt thòi quá!
– Không sao đâu anh.Đời em khổ đã nhiều rồi,thêm lần nữa cũng đâu có sao.Có điều sau chuyện này,mối hiềm khích giữa Hòang Nam với anh Bảo Duy đã được chấm dứt.Như vậy là quá tốt đẹp phải không anh?
– Đúng là mọi việc quá tốt đẹp.Nhưng riêng em thì có tốt đẹp đâu.
– Em chịu thiệt thòi một chút mà mọi chuyện đều tốt lành.Như vậy xem ra cũng đâu có thiệt thòi lắm.Vả lại,anh và anh Duy đã giúp đỡ em rất nhiều.Em còn mang ơn hai anh nhiều lắm.
Lúc này,có tiếng gõ cửa.Bảo Duy và Quốc Cường đến.Nhìn Hiếu với ánh mắt trìu mến,Bảo Duy hỏi Hiếu:
– Em có thấy khó chịu lắm không?
– Không sao đâu anh.Em cũng đã khỏe nhiều rồi.
– Lần này em bị bầm dập quá.Em có cần anh giúp gì không?
– Dạ.Chỉ cần anh giúp em kiếm tiền lo cho gia đình.Như vậy là em đã mang ơn anh Nhiều rồi.Em không dám mong gì khác hơn.
– Chuyện đó thì dễ mà.Hiếu cứ yên chí.
Ngồi trò chuyện một lát,Bảo Duy và Quốc Cường phải về.Còn Phi Long phải đến công ty.Phi Long bảo Anh Khoa hãy ở lại đây với Hiếu.Còn Phi Long sẽ tự lái xe đi một mình. Lát sau,Gia Bảo đến.Lúc này,Bảo tiều tụy quá.Thấy Bảo cứ ngồi xê ra xa,Hiếu ngạc nhiên:
– Bảo làm gì mà tránh xa Hiếu vậy? Bảo sợ Hiếu lây bệnh à?
– Không phải thế đâu Hiếu ơi! Bảo chỉ sơ Bảo lây bệnh cho Hiếu thôi.Bảo mắc bệnh SIDA rồi.
– Hả? Sao lại thế?Sao lại ra nông nổi này?Tại sao Bảo bị bệnh vậy?
– Những ngày ở trong tù,Bảo bị mấy thằng giang hồ nó đè ra mà làm đủ trò.Tụi nó chẳng đứa nào dùng bao cao su.Vì thế,Bảo đã bị nhiễm bệnh SIDA.Đời Bảo kể như đã hết rồi Hiếu ơi!
– Trời ơi! Sao mà cay nghiệt quá vậy?Hiếu có thể làm gì để giúp Bảo bây giờ?
– Trước đây,Bảo đã làm nhiều việc không đúng.Hiếu đã không giận Bảo .Đối với Bảo như thế là quá tốt rồi.Lần này,nghe Anh Khoa báo tin Hiếu nằm bệnh viện nên Bảo mới đến đây thăm .Chắc sau này,mình không còn có dịp gặp lai nhau nữa đâu ,Hiếu ơi!
– Tại sao lại không thể gặp lại nữa?Bảo định quyên sinh sao?Đừng làm thế nghe Bảo.
– Không ,không.Bảo không có ý định quyên sinh đâu.Bảo lúc này tham gia vào các công tác xã hội.Bảo đã trở thành tuyên truyền viên,tuyện truyền mọi người hãy phòng tránh SIDA.
– Thế sao Bảo lại nói mình không thể gặp nhau nữa?
– Bảo mắc bệnh mà.Hiếu không sợ Bảo lây bệnh sao?
– Nhưng bệnh này đâu có lây khi mình nói chuyện với nhau,đúng không Bảo?
– Ừ. Bảo chỉ sợ Hiếu khinh rẻ khi biết Bảo bị SIDA .Và Bảo cũng cho Hiếu biết tin này.Tiến Dư cũng bị SIDA rồi đó.
– Hả? Sao lại thế?
Cả Hiếu và Anh Khoa đều sửng sốt ngạc nhiên.Bảo mới kể cho hai người nghe.Nguyên Tiến Dư lúc này làm callboy ít khách.Một hôm,đang làm callboy trên mạng,Tiến Dư chát với một người khách.Anh ta xưng tên là Khánh,việt kiều ở MỸ mới về.Chát đã đời,hai người gặp mặt.SAu khi trò chuyện ở quán nước,hai người thỏa thuận với nhau là Tiến Dư sẽ đi chơi với anh ta trong 3 ngày với giá 100 USD.Nhưng anh ta yêu cầu thêm là trong lúc làm tình,hai người sẽ đâm qua đâm lại và không dùng bao cao su.Tiến Dư đồng ý.
Anh ta muốn chơi tay ba nên yêu cầu Tiến Dư rủ thêm một người.Lúc đầu,Tiến Dư rủ Tiến Minh.Nhưng do anh Khánh yêu cầu làm tình mà không dùng bao cao su nên Tiến Minh lắc đầu từ chối.Cuối cùng.Tiến Dư rủ thêm Văn Quý.Sau ba ngày đi chơi,làm tình miệt mài đủ kiểu,Tiến Dư và Văn Quý mỗi người được 100USD.Quý đưa cho Tiến Dư 200.000 VND gọi là tiền cò.
Sau lần ấy,tuần lễ sau,Tiến Dư nhận đựơc email của anh Khánh.Anh ta cho Tiến Dư hay anh ta vốn đã mang mầm bệnh SIDA.Nhưng vì không muốn chết một mình,anh ta muốn trả thù đời,muốn có nhiều người chết chung.Vì thế,Khánh đi chơi tùm lum,chủ yếu để lây bệnh cho mọi người,càng nhiều càng tốt.Anh ta bảo Tiến Dư hãy đi xét nghiệm máu.Đọc xong email,Tiến Dư hoảng hốt báo tin cho Văn Quý.Cả hai đều đi xét nghiệm mấy nơi.Kết quả đều như nhau: cả hai đã dính bệnh!!!!!
Nghe Bảo kể,Hiếu bàng hoàng cả người.Anh Khoa lên tiếng hỏi:
– Thế tay Khánh ấy có chắc là Việt kiều thật không? Hay hắn ta chỉ là Việt kiều giả?
– Việt kiều thật hay Việt kiều giả thì hắn ta cũng đã lây bệnh cho Tiến Dư rồi.
Hiếu bèn lên tiếng:
– Thế hiện này,Tiến Dư như thế nào?
– Tiến Dư lúc này thê thảm lắm! Nó định vài bữa nữa sẽ về quê.Việc nó bệnh SIDA,tối hôm qua ,nó mới cho Bảo hay .Bảo đã đi uống nước với Tiến Dư.Hiện nay,nó suy sụp lắm rồi.
– Ngày mai,Hiếu xuất viện rồi.Hiếu xuất viện xong,Hiếu sẽ đi với Bảo thăm Tiến Dư .
– Ừ.Khi nào Hiếu ra viện,Bảo sẽ đến rủ Hiếu đi.Nhưng Hiếu có sợ lây bệnh không?
– Mình cẩn thận chắc sẽ không sao đâu.
Anh Khoa lúc này lại lên tiếng:
– Khoa cũng muốn đi thăm Tiến Dư.Khoa có ý kiến thế này,Hiếu coi được không? Theo ý Khoa,Hiếu nên mượn xe hơi của anh Phi Long.Khoa sẽ chở Hiếu đến nhà Bảo.Rồi chúng mình cùng đi thăm Tiến Dư.Hiếu thấy được không vậy?
– Ừ,Để Hiếu gặp anh Long mượn xe.Sau đó,tụi mình sẽ đến gặp Tiến Dư.Mình cứ quyết định như vậy đi.
Sau đó,Bảo ra về.Và đêm ấy,Hiếu bắt đầu trằn trọc băn khoăn.Bữa trước,Hiếu bị hai tên Hoàng và Thịnh hãm hiếp nhừ tử.Mặc dù tụi nó có đeo bao cao su nhưng không biết có sao không?Liệu mình có bị dính bệnh như Bảo,như Tiến Dư không?Mình phải đi xét nghiệm liền mới đựơc.Nghĩ đến điều này,Hiếu lo lắng vô cùng.
————————
Thuộc truyện: Long đong phận trai nghèo
- Long đong phận trai nghèo - Chương 2
- Long đong phận trai nghèo - Chương 3
- Long đong phận trai nghèo - Chương 4
- Long đong phận trai nghèo - Chương 5
- Long đong phận trai nghèo - Chương 6
- Long đong phận trai nghèo - Chương 7
- Long đong phận trai nghèo - Chương 8
- Long đong phận trai nghèo - Chương 9
- Long đong phận trai nghèo - Chương 10
- Long đong phận trai nghèo - Chương 11
- Long đong phận trai nghèo - Chương 12
- Long đong phận trai nghèo - Chương 13
- Long đong phận trai nghèo - Chương 14
- Long đong phận trai nghèo - Chương 15
- Long đong phận trai nghèo - Chương 16
- Long đong phận trai nghèo - Chương 17
- Long đong phận trai nghèo - Chương 18
- Long đong phận trai nghèo - Chương 19
- Long đong phận trai nghèo - Chương 20
- Long đong phận trai nghèo - Chương 21
- Long đong phận trai nghèo - Chương 22
- Long đong phận trai nghèo - Chương 23
- Long đong phận trai nghèo - Chương 24
- Long đong phận trai nghèo - Chương 25
- Long đong phận trai nghèo - Chương 26
- Long đong phận trai nghèo - Chương 27
- Long đong phận trai nghèo - Chương 28
- Long đong phận trai nghèo - Chương 29
- Long đong phận trai nghèo - Chương 30
- Long đong phận trai nghèo - Chương 31
- Long đong phận trai nghèo - Chương 32
- Long đong phận trai nghèo - Chương 33
- Long đong phận trai nghèo - Chương 34
- Long đong phận trai nghèo - Chương 35
- Long đong phận trai nghèo - Chương 36 Hết
Leave a Reply