Truyện gay: Vợ ngốc Em là của anh – Chương 7
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Đưa tôi đi băng bó…
Hình như tiếng la hét thất thanh với volume cực lớn, kèm theo đó là hành động dãy giụa ko ngừng của Hạ Vi đã đốt cháy mất lòng kiên nhẫn của Tuấn Kiệt, cậu liền xa xả mắng nữ nhân đang hoa chân múa tay trước mặt mình.
– Aassiii… Cô làm cái gì vậy hả? Tại sao lại là tôi, cô ko có chân chắc?
– Vậy kẻ làm cho tôi bị ra thế này là ai hả?_Hạ Vi nhìn Tuấn Kiệt, nghiến răng.
– Ha. Là tại cô ko nhìn đường đó chứ.
– Tôi ko biết. Mau đưa tôi đi băng bó.
– Cô chỉ bị xước một chút chứ đâu có tàn phế?
– Anh…
– Tôi làm sao?
Đang cãi nhau với Tuấn Kiệt, bỗng ở cửa phòng Vip Khánh Đăng bước ra, hắn bế Gia Huy trên tay, nó nằm trong tay hắn đang ngủ, mi mắt khép lại, lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng trong từng hơi thở, khuôn mặt xinh đẹp tựa vào khuôn ngực hắn. Bình yên và tin tưởng.
– Gia Huy!_Hạ Vi nhanh chóng quên đi cuộc cãi nhau với Tuấn Kiệt, quay sang nhìn Gia Huy mừng rỡ.
Đôi mắt Khánh Đăng thoáng chút ngạc nhiên khi nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình với bộ dạng ko thể thảm hại hơn, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, người xây xát, chỗ chân váy bị rách một mảng nhưng trên khóe môi lại nở một nụ cười tươi rói.
– Ai?_Khánh Đăng nhíu mày nhìn Tuấn Kiệt khó hiểu
– Là… người từng làm “náo loạn” căng-tin.
Ánh mắt màu hổ phách lóe lên một đốm sáng
– Người đi cùng Trần Gia Huy?
– Ừm.
Khánh Đăng gật nhẹ đầu, ko hỏi gì thêm, hắn tiến lại gần chiếc xe, một người đàn ông trung tuổi bước đến mở cửa cho hắn vào.
– Này! Anh định đưa Gia Huy đi đâu vậy hả???
Khánh Đăng ko nói gì, cẩn thận ngồi vào xe. Chiếc Lincoln lặng lẽ lăn bánh, để lại một màn khói trắng mù mịt…
Hạ Vi giậm chân bình bịch xuống đất, miệng ko tiếc lời rủa xả tên tên thiếu gia lạnh lùng, ngạo mạn…
Và rồi…
Như chợt nhớ ra điều gì, Hạ Vi quay phắt lại thì thấy Tuấn Kiệt đã yên vị trên chiếc Lamborghini sành điệu và bắt đầu nhấn ga cho xe chạy… ko kịp nghĩ ngợi nhiều, cô liền đuổi theo sau.
– Này! Anh định ko đưa tôi đi băng bó sao? Tên khốn kia a a a…
Nhìn qua gương chiếu hậu, Tuấn Kiệt khẽ mỉm cười khi thấy Hạ Vi vẫn đang đuổi theo mình sát nút, cậu muốn thử xem cô ngốc này sẽ kiên trì được bao lâu. Nhưng… nụ cười đông cứng trên môi cậu khi từ xa Hạ Vi ko may vấp vào bậc cổng, cô ngã nhào ra đất với lực ko mấy nhẹ nhàng, chân tay chầy xước. Vết thương lúc nãy còn chưa kịp khô thì nay lại được dịp nặng hơn, máu tuôn ra như suối. Trong khi cô đang nằm gục xuống đất ko có ý định đứng dậy vì toàn bộ cơ thể cô lúc này vô cùng đau đớn thì Tuấn Kiệt vội vàng cho xe lùi lại, đôi tay mau lẹ mở cửa. Tuấn Kiệt bước ra ngoài, ko biết nghĩ ngợi thế nào, cậu đưa tay nhấc bổng cô lên.
– Á.á.á.á… Anh làm cái gì vậy hả? Thả tôi ra… Đồ biến thái…_Hạ Vi giãy giụa trong vòng tay Tuấn Kiệt, tuy cô muốn cậu ta đưa mình đi băng bó, nhưng ko phải là… “bế” như thế này.
– Yên nào, chẳng phải cô muốn tôi đưa cô đi đó sao?_Tuấn Kiệt chăm chăm nhìn về phía trước, nói lạnh.
– Nhưng…
– Cô còn nói nữa tôi vứt cô xuống đây luôn đấy.
Bất đắc dĩ, Hạ Vi đành nằm yên trong vòng tay Tuấn Kiệt, khuôn mặt cố nặn ra một nụ cười méo mó.
– Này! Anh định đưa tôi đi đâu vậy hả?
– Vậy cô nghĩ là tôi sẽ đưa cô đi đâu?_Tuấn Kiệt nhướn mày, trên khóe môi nở một nụ cười mà theo lời Vi là rất rất Đ.ể.u.
– Làm sao tôi biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì.
– Này! Tôi cũng có mắt đó. Tuấn Kiệt tôi mà thèm giở trò với đồ vịt bầu như cô à? Tưởng bở.
Hạ Vi che miệng ho khan một tiếng, cô nhìn ra đằng trước mà ko hỏi thêm câu nào.
Tuấn Kiệt thở phì một cái. Tự dưng trong lòng cậu hình thành “nghĩa cử cao đẹp”, định đưa con nhóc này đến bệnh viện, vậy mà một lời cảm ơn cũng ko có, đã vậy còn bị mắng là “biến thái”. Tất cả những thứ đó kết hợp lại cũng làm nỗi bực mình trong người cậu dâng lên ko ít. Tuấn Kiệt nhấn ga cho xe chạy, nhưng đôi tai của cậu còn chưa kịp nghỉ ngơi phút nào đã một lần nữa phải chịu thêm tiếng hét vô cùng “nhẹ nhàng” với volume “cực nhỏ” của Hạ Vi.
– Á á á… Tên biến thái… Anh đi gì mà nhanh vậy hả? Chết người bây giờ… Đi chậm lại…. Chậm………lại………….
Tuấn Kiệt vẫn điềm nhiên, ko mảy may để ý đến nữ nhân đang la lối om sòm bên cạnh.
Chuông điện thoại rung
Tuấn Kiệt móc điện thoại ra nghe.
– Khánh Đăng?
– “…………”
– Uhm. Mình đến ngay đây.
Cúp máy. Tuấn Kiệt cho xe tấp vào lề đường, Hạ Vi còn chưa kịp mừng rơn vì cái cổ họng của mình sắp được nghỉ ngơi thì bị chúi về đằng trước, suýt đập mặt vào kính do tên Tuấn Kiệt phanh lại đội ngột.
Tuấn Kiệt xuống xe, bước vào một hiệu thuốc bên đường, 5p’ sau cậu bước ra, ném cho Hạ Vi một chiếc túi trắng, trong đó là bông băng, thuốc sát trùng… đủ các loại.
Tuấn Kiệt nhìn Hạ Vi, buông một câu lạnh lùng
– Cô cầm cái này rồi bắt xe tự về nhà đi, tôi có việc phải đi rồi.
– Anh ko thể đưa tôi về rồi hãy đi được sao?
– Ko kịp nữa rồi, Khánh Đăng đang đợi tôi.
Khánh Đăng? Chẳng phải giờ Gia Huy đang ở chỗ thiếu gia sao? Ánh mắt Hạ Vi sáng rỡ…
– Vậy tôi sẽ đi cùng anh.
– Ko được. Xuống xe ngay cho tôi!
– Không!
– Xuống ngay!
– Khônggggg….
– Xuống ngay!
– Khônggggg…..
Tuấn Kiệt ko muốn đôi co với nữ nhân ngang ngạnh này nữa, biết sẽ chẳng bao giờ cô chịu xuống xe nên cậu đành im lặng đeo tai nghe vào, mở volume cực lớn, mặc cho Hạ Vi bên ngoài đang cho cổ họng hoạt động hết công suất mà chẳng cần biết có lọt được lời nào vào tai cậu hay ko.
– Cái tên….. biến thái…… kia!!! Đi chậm lạiiiiiiiii…….
Cái thứ làm cho cổ họng Hạ Vi gần nổ ra suốt quãng đường cuối cùng cũng phải dừng lại trước cánh cổng sắt rộng lớn của tòa biệt thự màu ánh kim lộng lẫy, sang trọng. Ngồi trong xe cũng thấy Thiếu gia Khánh Đăng đang đứng trước cổng, 2 tay đút túi quần.
Hạ Vi nhanh chóng tắt loa phóng thanh, đôi tay mau lẹ mở cửa. Tuấn Kiệt ra ngoài trước, mỉm cười chào Khánh Đăng.
– Xin lỗi! Mình đến muộn.
– Vì cô ta?_Khánh Đăng hỏi Tuấn Kiệt nhưng đôi mắt vẫn nhìn vào Hạ Vi khiến cô bất giác rùng mình, đôi tay bấu chặt vào nhau đến toát mồ hôi.
– Ko phải như cậu nghĩ đâu_Tuấn Kiệt vội xua tay khi bắt gặp ánh mắt dò xét của hắn.
– Sao cô ta lại có mặt ở đây?
– Ừm… mình nghĩ sẽ ko có vấn đề gì đâu.
Hắn ko nói gì, vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt ko mấy hài lòng.
– Tin mình đi. Mình có thể lấy đầu ra đảm bảo_Tuấn Kiệt cao giọng, hất mặt vẻ tự mãn. Đương nhiên, mấy chuyện điều tra thông tin vặt vãnh này sao có thể làm khó được cậu cơ chứ. Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc sẽ chẳng có vấn đề gì khi để Hạ Vi ở bên chăm sóc cho Gia Huy, bởi vì quan hệ của hai người chỉ đơn thuần là tình bạn.
– Được!_Khánh Đăng tiến lại gần Hạ Vi, khiến cô bất giác rùng mình, hắn hất mặt vào phía trong nhà, bảo Hạ Vi_Cô vào đi! Hãy chăm sóc cho cậu ấy trước khi tôi trở về.
Giọng nói lạnh băng vang lên, tuy nhỏ nhưng ẩn chứa bên trong một mệnh lệnh ko thể ko tuân theo.
– Tôi… biết rồi_Hạ Vi ngước lên nhìn hắn, cô khẽ gật đầu.
Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh rời khỏi căn biệt thự. Chờ cho bóng Khánh Đăng và Tuấn Kiệt khất sau cánh cổng, Hạ Vi mới vội vàng chạy vào nhà, trên môi là nụ cười tươi tắn nhất.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra…..
Nụ cười trên môi Hạ Vi vụt tắt, cô cắn nhẹ môi, lặng lẽ bước đến bên nó. Từ trong đôi mắt Hạ Vi, hai hàng nước trong suốt chảy ra…..
Cách đây 9 năm…..
Trần Gia Huy khi ấy là một cậu bé 6 tuổi, hồn nhiên, vô tư và bướng bỉnh, là thiếu gia của tập đoàn thời trang nổi tiếng Trường Thịnh.
Hạ Vi khi ấy là con gái của bác Minh, quản gia của nhà Gia Huy, 2 người bằng tuổi nhau, nhưng vì mặc cảm nên ko bao giờ Hạ Vi nói chuyện với Gia Huy và Hải Băng, cô em gái song sinh của nó.
Một ngày mùa hè…..
Khi bắt gặp Hạ Vi đứng khóc ngoài vườn vì bị ba mắng, Gia Huy đã đưa chiếc chong chóng của mình cho Hạ Vi, đôi mắt trong veo nhìn Hạ Vi ko chớp, miệng nở một nụ cười thánh thiện.
– Sao bạn lại khóc?
– Mình… hix… bị ba mắng…..
– Thôi đừng khóc nữa, tý vào mình sẽ phạt bác Minh.
– Ko ko. Đừng phạt ba mình_Hạ Vi xua tay rối rít_Tại mình làm vỡ lọ hoa nên ba mình mới mắng_giọng Hạ Vi nhỏ dần
– Ừh, mình chỉ đùa thôi_Gia Huy cười, để lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ xíu bên trong_Mình làm bạn nhé?
– Ừh_Hạ Vi gật đầu.
Và thế là một Gia Huy hồn nhiên, tinh nghịch, một Hạ Vi ngây thơ, nhí nhảnh, một Hải Băng thân thiện, vô tư. Cả 3 đã cùng hợp sức lại tạo ra biết bao trò đùa nghịch tai quái cho cả nhà. Gia Huy và Băng Băng bị ba mẹ mắng, Hạ Vi cũng bị bác Minh mắng. Trước mặt người lớn thì tỏ ra ăn năn hối lỗi nhưng rồi đâu lại vào đấy. Mọi người trong nhà phải học cách tập chung sống với những trò đùa tai quái này vì ở đâu cũng tiềm ẩn những “nguy hiểm” rình rập.
Những tưởng cuộc sống cứ thế trôi đi bình yên, nhưng…… định mệnh là một chuỗi bất ngờ, và thảm kịch xảy ra năm Gia Huy lên 7 tuổi, đã đưa cuộc sống của nó sang một bước ngoặt mới, cướp đi nụ cười và sự hồn nhiên của nó.
Gia đình Gia Huy gặp tai nạn trong một chuyến đi nghỉ dưỡng…..
Ba mẹ mất, Băng Băng cũng bị mất tích ngay sau đó…..
Để lại một mình nó bơ vơ trên cõi đời…..
Những người họ hàng của Gia Huy, lúc trước đã ko ưa gì ba mẹ nó, nay thấy họ chết, đều nhảy vào tranh giành Trường Thịnh.
Cả những tập đoàn đối thủ với Trường Thịnh cũng chớp lấy cơ hội này mà chặn tất cả các đường, ko cho Trường Thịnh khôi phục.
Trường Thịnh phá sản…..
Ba mẹ đã mất…..
Mọi thứ vụt qua tầm tay Gia Huy nhanh đến nỗi nó ko thể nắm lấy, cũng ko kịp thích nghi.
Những đau khổ và mất mát này, liệu có phải là quá sức đối với một cậu bé lên 7 hay ko?
Mọi người trong lớp đều xa lánh Gia Huy, ko ai cho nó lấy một lời an ủi, ko ai cho nó lấy một sự sẻ chia. Nó cũng chỉ cười, cuộc sống này đúng là đầy rẫy những toan tính, mọi thứ đều là giả dối.
Người duy nhất ở bên cạnh Gia Huy đến phút cuối cùng là Hạ Vi, Hạ Vi cũng chính là người chứng kiến hết sự thay đổi trong trái tim Gia Huy, từ hồn nhiên, ngây thơ, thánh thiện đã trở thành một người lạnh lùng, vô cảm. Mà cũng đúng thôi, cả đời ba mẹ Gia Huy đã cả tin, nhân hậu mà phút cuối cùng cũng có tốt đẹp gì đâu.
Sau đó Gia Huy phải đến sống nhờ nhà Hạ Vi, vì ngôi nhà mà Gia Huy đang sống cũng bị tịch thu. Ông Hoàng Minh- ba của Hạ Vi, vì lúc trước đã từng mang ơn ba Gia Huy nên đã cưu mang nó, cho nó ăn học, yêu thương nó ko kém gì con gái mình. Gia Huy phải chuyển trường vì ông Hoàng Minh ko đủ sức lo tiền học cho nó ở trường quý tộc lúc trước. Ở đây, Gia Huy phải sống một cuộc sống ko còn là thiếu gia như trước nữa. Nhưng Gia Huy kể cả khi làm thiếu gia cũng ko bao giờ cư xử cao ngạo, luôn đúng mực, làm việc gì cũng tự lập, ko cần ai hầu hạ. Nên nó hoàn toàn ko bị mất cân bằng khi hoàn cảnh sống thay đổi.
Và cứ thế, cuộc sống trôi dần…..
………….
Khẽ lau đi những giọt nước mắt nóng hổi vẫn vươn đầy trên khóe mi và gấp lại một trang kí ức đau buồn. Hạ Vi kéo chăn đắp lại cho nó rồi bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa. Cô ko muốn sau khi tỉnh dậy, Gia Huy sẽ bị giật mình bởi bộ dạng vô cùng thảm hại của cô lúc này.
Gia Huy khẽ cựa mình thức giấc, ánh nắng trưa gay gắt chiếu xuyên qua tấm kính rọi vào mắt khiến nó ko thể nào tiếp tục giấc ngủ. Ngồi dậy, đưa tay rụi rụi mắt, nó giật mình khi phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Căn phòng này khá đẹp, đồ đạc tuy ít nhưng được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, ngay cả một hạt bụi cũng ko có.
Gia Huy nhìn xung quanh, căn phòng như vậy nhưng tuyệt nhiên ko có thứ gì cho thấy chủ nhân của nó là nam hay nữ. Lật tấm chăn ra, Gia Huy bước xuống giường, lần mò ra ngoài cửa, chí ít nó cũng phải biết mình đang ở đâu chứ.
Cánh cửa gỗ vừa mở, Hạ Vi đã bước vào, nhìn thấy nó đang chuẩn bị bước ra ngoài, cô vội vàng cất tiếng
– Gia Huy! Cậu tỉnh rồi àh?
– Ưm….. Thiên Bảo… đâu?_cái tên ấy…… một lần nữa lại hiện hữu trong tâm trí nó, liệu có phải đó chỉ là một sự tình cờ?
– Cậu còn nhắc đến anh ta được sao?
– …………. _Gia Huy ko nói gì, đôi lông mày thanh tú hơi chau lại.
Thấy vậy Hạ Vi liền xả hết nỗi bực mình cho Gia Huy nghe, từ chuyện của Khánh Đăng rồi đến chuyện Tuấn Kiệt, vừa nói cô nàng vừa khoa chân múa tay làm động tác khiến Gia Huy chưa kịp thương xót vì những tai họa liên tiếp giáng xuống đầu Hạ Vi, thì đã phải bật cười vì hành động ko giống ai của cô bạn.
Nghe xong Gia Huy chỉ cười, rồi nhanh chóng bước xuống cầu thang
– Ơ này! Gia Huy… cậu đi đâu vậy?
– Về_nó thản nhiên
– Hả? Vậy còn Thiếu gia?
– Có liên quan đến mình sao?
– Dù sao thì anh ta cũng là ân nhân của cậu mà.
– Mình đâu có mướn.
– Vậy sao?_Gia Huy sững lại khi bị một bàn tay ai đó nắm lấy tay mình, bàn tay đó rất ấm và vô cùng mạnh mẽ….. dù là trong giấc mơ nhưng nó vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay ai đó truyền cho mình. Nhưng….. người đó sao thể là hắn???_Ko có gì để nói với tôi sao?_một lần nữa giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm vang lên, kéo nó trở về thực tại, khẽ ngước mặt lên, ánh mắt nó thoáng chút ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua như một cơn gió rồi lại trở về với vẻ lạnh lùng thường thấy.
– Có_Gia Huy hơi khó chịu
– Tôi đang nghe.
– Bỏ tay ra.
– Trừ câu đó.
– Tránh xa tôi ra.
– Cậu… Tôi đã cứu cậu mà cậu nói năng vậy sao?
– Tôi khiến àh?
– Cảm ơn một câu thì chết người chắc.
– Ừh.
Gia Huy ko ngần ngại mà tặng cho Khánh Đăng nụ cười nửa môi cố hữu của mình, rồi lạnh lùng quay lưng bước đi…..
Bàn tay Khánh Đăng rời khỏi cánh tay trắng muốt của Gia Huy, hắn cười, nụ cười khờ khạo.
“Tôi thua. Em giỏi thật…”
Bóng Gia Huy xa dần, Khánh Đăng nhìn theo, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm hơi trầm xuống.
– Ko giữ cậu ấy lại sao?_Tuấn Kiệt hỏi khi thấy Khánh Đăng chậm rãi bước lại ghế sofa, hắn ko nói gì, nhẹ nhàng tựa lưng vào thành ghế, đôi mắt mệt mỏi khép lại…..
*Buổi chiều:
Sự xuất hiện của Gia Huy trước cổng trường đã lôi kéo ko ít lời xì xào, bàn tán của các học viên trong trường. Chắc chắn tin đồn sáng nay đã làn tràn ra khắp học viện và thân ảnh Gia Huy cùng với hai má vẫn còn sưng tấy đã phần nào xác định được mức độ tin cậy của những tin đồn có sức công phá ngang một quả bom nguyên tử kia.
– Hải Băng đánh cậu ta.
– Cậu ta giám quyến rũ Thiên Bảo sao? Có nhầm ko vậy? Chán sống chắc.
– Bị đánh như vậy là còn nhẹ.
– Nghe nói Hải Băng đang đánh cậu ta thì Thiên Bảo và Thiếu gia cùng xuất hiện để cứu nguy cho cậu ta đó.
– Thật ko thể tin được.
Hạ Vi trừng mắt nhìn bọn chúng, còn nó thì chẳng bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình, vì vậy nó cũng muốn Hạ Vi giống mình, dửng dưng với bọn chúng.
– Lên lớp thôi!
Sau khi để lại cho đám học viên nhiều chuyện kia một cái nguýt thật dài, Hạ Vi cũng nói gót Gia Huy lên lớp.
Giờ giải lao
– Gia Huy! Xuống căng-tin đi, lúc trưa cậu đã ko ăn gì rồi mà_Hạ Vi lo lắng nhìn Gia Huy, sắc mặt nhợt nhạt.
– Ko sao đâu_nó đứng dậy, loạng choạng bước vào phòng vệ sinh.
Gia Huy vặn vòi nước, xả ra thật mạnh, nó đưa tay ra hứng lấy những giọt nước rồi tạt lên mặt. Đứng thẳng người lại, nó bất giác đưa tay lên, miết nhẹ vào tấm gương trước mặt. Đó là nó sao? Gia Huy cười nhạt. Trên đó là một cậu bé xinh đẹp, nhưng lại vô hồn, ko có lấy một chút sức sống. Trên khuôn mặt thiên thần ấy lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm duy nhất, ko vui, ko buồn, trơ lì như gỗ đá.
Mệt mỏi bước ra khỏi phòng vệ sinh nam, Gia Huy cảm thấy đầu óc choáng váng, dạo này ăn uống thất thường quá nên cơ thể đang muốn đình công, tất cả những thứ trước mắt nó đều phủ một màu xanh xanh đỏ đỏ nhập nhèm, hòa lẫn vào nhau, nhảy múa tán loạn.
Một đám nữ sinh đi ngang qua, thấy cái bộ dạng ẻo lả, đáng ghét của Gia Huy thì ko ngần ngại mà đi tới, cố tình đẩy nó một cái cho đỡ vướng mắt. Đã chóng mặt sẵn lại hứng chịu một lực đẩy ko nhẹ từ đằng sau, Gia Huy lảo đảo vài bước rồi ngã xuống. Vẫn còn tỉnh táo nên nó cũng cảm nhận được có một vòng tay vững chãi đưa ra, đỡ lấy thân người mảnh dẻ của nó đang mất thăng bằng.
Mấy nữ sinh vừa rồi đẩy Gia Huy giật mình sợ sệt khi bắt gặp ánh mắt màu hổ phách sâu thẳm khẽ lướt qua từng người, mang theo tia đe dọa. Chúng ko hẹn mà gặp, đứa nào đứa nấy run cầm cập rồi kéo nhau chạy biến khỏi dãy hành lang, ko dám quay đầu lại vì chính chúng cũng ko đảm bảo được sự sống cho mình nếu còn dám mạo hiểm mà ở lại.
– Ko sao chứ?_giọng nói lạnh lùng nhưng dễ dàng thấy được sự quan tâm, Gia Huy lắc nhẹ đầu, vẫn còn hơi choáng, nó đã biết giọng nói ấy của ai_Sao mặt cậu trắng bệch ra thế?_Khánh Đăng quan sát khuôn mặt nhợt nhạt của nó, nhíu mày hỏi.
– Ko sao_Nó lảo đảo đứng lên như người say rượu, nhưng dường như cảnh vật trước mắt nó vẫn chưa chịu trở về trạng thái ban đầu.
– Nhịn ăn àh?_Khánh Đăng cũng đứng lên, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn Gia Huy. Thấy nó ko trả lời, thân hình lại như muốn tiếp tục đổ xuống, hắn đưa tay ra đỡ lấy nó, hỏi_Nhịn làm gì vậy?
———————–
Thuộc truyện: Vợ Ngốc Em Là Của Anh (17+)
- Vợ Ngốc Em Là Của Anh - Chap 2
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 3
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 4
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 7
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 8
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 9
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 10
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 11A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 11B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 12A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 12B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 13
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 15
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 16
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 17
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 18
Leave a Reply