Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Coi cái mặt nó rạng rỡ chưa kìa, thiệt là…
– Tui : Xin lỗi, tao quá đáng…!!
– Bình : Chậc! Mày còn biết mày quá đáng nữa hả? Lát hồi tu 2 chai nước làm trò cho tao. Cấm chạy!
– Tui : Mày đúng là thâm ngoài sức tưởng tượng mà con “tó”.
– Bình : Chờ tao tí, để lấy mấy cái chai…
Làm thật hả??….Chuyến này sao nhịn vệ sinh 3 tiết sau đây?? Làm sao tao chịu nổi hả thằng mắc dịch kia??? Dù vậy, tui cũng khá vui khi được thằng này vực dậy tinh thần.He he, mình có phước lắm mới gặp được toàn đứa tốt thế này!!^^ (trừ cái thứ kia).Tui lúc đó đang đắm chìm vào sự phấn khởi, mà không để ý luồn sát khí đằng sau đã bao trùm lấy cái cổ bé nhỏ của tui
– Bảo : 1 lần kêu “chó” nữa, thì xác định ngày chết nhé !
Chả phải cái gì nguy hiểm đâu. Chỉ là cây bút chì bấm có ngòi ở trong. Nhưng có điều, cái cây bút chì này đang cắm ngay đúng cái huyệt chết sau gáy tui. Không biết là từ khi nào, nhưng chắc chắn là trước khi tui hạ giọng với thằng Bình, cậu ta đã ở đây rồi!
– Tui : Xin lỗi ! Tớ thề rằng tớ sẽ không bao giờ gọi nó như vậy nữa đâu. Xin đừng bấm bút!
– Linh, Hương * Thở dài: …Đúng là cái đống lửa này chỉ là đám lửa nhỏ dưới chân của 1 cái núi lửa bự mà thôi!
Lâu rồi không thấy. Nhớ cái lần mà lớp trưởng khống chế cả lớp chỉ bằng 1 đống bút. Người ta sinh trưởng trong 1 gia đình làm nghề y học cổ truyền. Dùng kim trâm huyệt để chữa bệnh. Mà y còn là thần đồng, nên chỉ mới ngần này tuổi, đã thuộc nằm lòng tất cả các huyện đạo trên cơ thể người. 1 cây bút loại có thể bấm được, chỉ cần nằm ở trong tay anh ấy, thì sẽ là 1 món vũ khí giết người thật sự chứ chả chơi. Cái lớp này chắc cũng gần hết số người bị lớp trưởng điểm cho sống dở chết dở rồi. Lý do bị điểm thì rất đơn giản : Không nghe lời. 1 lần nói không nghe thì lần sau xác định ngày chết đi là vừa. Tui thì may mắn chưa bị điểm lần nào, nhưng nếu không tự chủ trước mấy cái trò lố của thằng Bình thì chắc tui cũng lên dĩa….Oa~a… người ta vẫn còn chưa lành thương hết mà lại…!! (Tại cái miệng của chú chứ tại ai !)
À! Chắc ai cũng muốn biết lớp trưởng Bảo trông ra sao ha!
Nhìn từ trên xuống dưới thì chỗ nào cũng toát lên cái vẻ quý phái lạ thường á. Dáng người ước chừng thì xấp sỉ 1m8 nhưng không gầy gò mà đầy đặng từ trên xuống dưới. Đôi mắt to nhưng luôn hạ xuống chỉ còn lại nửa tròng đen, cảm giác như lúc nào cũng suy nghĩ sâu xa hay tính toán mấy cái âm mưu gì đó. Là người bình thường thì thực là chả muốn bị nhìn bằng ánh mắt đó đâu. Nếu nói cái con mắt híp kia như dao lam đâm vào người thì ánh mắt này, gây cho con người ta 1 cái chết thảm trong lòng mà, bởi xác định là có chuyện không tốt lành sẽ xảy ra với mình. Đeo 1 cặp mắt kiếng gọng kiêm loại mỏng màu vàng kim xen lẫn ánh hồng phản sắc ánh sáng. Mũi cao dọc dừa luôn nha! Cái đầu luôn được hớt 1 cách gọn gàng không kiểu cọ như 1 người đàn ông . Điểm nổi bật là mái hình chữ V, dưới đáy chữ V rất nhọn, ở ngay chính giữ khuôn mặt. Kiểu đầu này giống của Hijikata trong Gintama ấy. Mọi người cứ thế mà hình dung! Thật nhìn vào là thấy cái đẳng cấp nó khác hẳn a~!
Còn hiện giờ, tui đang bị… doạ giết, mà cái lý do cũng chả rõ là như thế lào. Chỉ biết sau này bỏ ngay cái thói gặp ai cũng cờ hó 1 tiếng đi. Nhưng trừ thằng đó ra à…!!
Ngày hôm nay đi học vui nhất trong tuần. Tui dù bị 1 đám lu xu bu dìm cho không muốn nhìn trời nữa cũng cảm thấy số tui nó may mắn lạ thường. Tuy vậy, trên đường đi học về, tui cũng gặp 1 số cái…phải gọi là…!!
Cũng ngay tại bãi đất trống gần chi nhánh Suzuki, tui thấy hắn đang 1 mình dây dưa với… 1,2,3… 8 thằng. Cái quái… !!? Số lượng này không đáng là gì đối với cái thể lực trâu bò của hắn, nhưng với những gì mà hắn chịu mấy ngày liền thì quả thật có vấn đề. Vấn đề trầm trọng!. Lần này, rút kinh nghiệm, không đứng dửng dưng ở tầm mắt hắn nữa. Tui nép mình vô 1 góc khuất sau mấy cái thùng cactong chất đống gần đó mà quan sát.
Ai cha!! Vẫn như ngày nào, người cũng xém chút nữa được gọi là bay lên trời. Đánh người chả 1 chút thương sót. Coi kìa…!! Thằng đó nó như ngay chí mạng rồi, có cần phải đạp cho tay nó gãy luôn không!?? Cái con thú thích hành hạ người khác!
Đang đánh, thì…. Hình như…. Có cái gì nó dăng ra… À!… Là cái điện thoại… từ túi hắn. Không nhầm thì…* nhìn kĩ * là loại cảm ứng iphone đời đầu tiên ! ………!!………Ê! Coi chừng…!!….!!… Ui!… Chắc là cú đó đau lắm! Sao lại…? Đang đánh nhau mà không để ý gì thế hở? Có nằm mơ cũng không nghĩ hắn bị 1 gậy vào đầu từ đằng sau 1 cách dễ dàng thế này đâu. Là do cái điện thoại. Đang đà tấn công của tụi nó mà đi nhặt điện thoại! Thật là khùng quá đi mà!!
Hắn quỳ xuống sau cú đập đó… vuốt vuốt cái điện thoại…và cho trở vào trong túi quần… Lại đứng lên nữa rồi.
Ôi mẹ ơi! Nhẹ tay thôi! Dù tui có thích thú đến mấy cũng thấy chuyện này thật kinh khủng mà. Thằng vừa cầm cây đập nó từ đằng sau không biết phải chịu đến bao nhiêu cái đạp vào mặt, bụng, ngực và… chỗ ấy!! Hắn đánh mà mấy thằng khác phải hoảng hồn kéo hắn ra để bạn của mình còn có đường sống .
Gần xong rồi…!! …A!… Lại nữa, cái điện thoại 1 lần nữa văng ra khỏi túi hắn. Hắn không biết. …?…!!… Không xong rồi! Nè, đừng…..!!
C…RẮC!!!
Bể rồi! Xong rồi!! Cái điện thoại đã đi tong …!! 1 thằng trường dân lập đã đạp bể nó. Nhưng… hắn vẫn không phái hiện ra. Tiếng rắc cộng với cảm giác “ giòn tan “ dưới chân, khiến thằng đó quay đầu lại mà ngạc nhiên, bỏ mặt cú lao tới như vũ bão của hắn. ! 1 đấm!! Chuyến này thì xong rồi…!
Như ngày nào, chiến thằng thuộc về cục đen xì lì này ,nhưng màu đen ấy pha lẫn với màu đỏ khó chịu của máu. Là máu của hắn và máu kẻ địch. Trông hắn thảm đến đáng thương…! 1 phần lửa trong tui cũng ngụi đi phần nào. Khá là… thoả mãn a~!
Hắn cà ngắc, dùng chút sức lực và tinh thần còn lại để nâng cái cơ thể tàn tạ, nặng trĩu đi về. Nhìn hắn lết bước đến khuất sau ngõ hẻm, tui mới giật mình và muốn đi về. Nhưng chờ tý, hắn… không nhặt điện thoại, đúng hơn là hắn không biết. Mà cái điện thoại nó cũng… bẹp lép dưới thân thằng kia rồi, không biết có còn cứu được nữa không??
Tui đi tới, mạnh tay lật người thằng đang bất tỉnh này qua. Cái điện thoại quả nhiên…!!… Đã bể màng hình, lưng điện thoại cũng vỡ vụn mà khiến cho dây mạ bên trong đây lòi hẳn ra. Cũng chưa chính thức nhưng gần như là 1 thợ sửa điện máy, tui tiếc thương cho cái điện thoại này quá. Bèn đem nó về sửa vậy! Cứu được bao nhiêu thì cứu… Mà… thằng như hắn, con ông cháu cha nhà giàu có, chắc cũng chả luyến tiếc gì cái điện thoại đời cũ mà giờ còn bể nát thế này đâu…!!
Tui cẩn thận cầm nó về nhà. Về đến, đặt nó trên bàn sửa điện thoại, ipad các thứ dưới nhà, rồi đi lên lầu tắm rửa cho khoẻ người. Bé Hoa cũng lấy làm ngạc nhiên.
– Hoa : Anh hai ơi! Sao cái điện thoại này nó… thảm quá vậy?
– Tui : Ừ, để đó lát anh sửa.
– Hoa : Như thế này làm sao mà sửa? Mà cái này không phải điện thoại của anh, của ai vậy?
– Tui : Thì phải thử mới biết, nếu không được anh nhờ mẹ coi giúp.
Nói xong câu đó, tui đi 1 mạch lên lầu, bỏ mặc câu hỏi thứ 2 mà con bé hỏi tui. Mà cũng hài thiệt, trong 1 cửa hàng toàn đồ điện, tuy không lớn mạnh gì, nhưng mấy hiệu tuổi teen ưa chuộn, nhà tui không thiếu. Vậy mà lại có 1 cái điện thoại đời cũ mèm với lại còn không ra điện thoại nữa nằm ở đây.
Tối đến, sau khi ăn cơm xong, tui mới mò đến cái điện thoại. Nó màu đen, là đồ của tên đen thui đó mà! Trước hết, tui rút thẻ nhớ và sim ra. Lúc đó mới nghĩ tới, kẻ như hắn thật không tưởng tượng được là có những số nào trong danh bạ. Ba mẹ, anh chị em thì… đương nhiên là có rồi nhưng bạn bè thì… thật không tưởng. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì mẹ bước ra.
– Mẹ : Mẹ nghe bé Hoa nói, mày định sử cái thứ này đó hả?
– Tui : À… dạ mẹ…!! Dạ… Con định sửa, không biết còn cứu nó được hay không, nó tàn quá rồi!!
– Mẹ : Vẫn còn sửa được. Ban nãy về, mẹ đã coi thử rồi
– Tui : Thật hả?? * rạng rỡ * .Mày được cứu rồi đó nhóc con…!!
– Mẹ : Hệ thống bên trong chỉ lòi ra chút thôi, không đứt dây nào quan trọng, nhưng muốn sài thì phải thay màn hình, lưng điện thoại, cả camera và loa phát nữa.
– Tui : B… Bội tiền chứ chả chơi…a~!
– Mẹ : Nếu mày muốn, có hứng thú sài loại điện thoại này thì còn 1 bộ lưng camera và loa ở trong kia kìa, dù đã cũ. Khách người ta muốn đổi cho mới, mẹ thấy vẫn còn dùng được, nên để lại. Còn màn hình thì ra ngoài lấy 1 cái vô đây ráp vào.
– Tui : Mẹ… Cho con hả?
– Mẹ : Ừ! Cái điện thoại của mày là loại đập đá. So với mấy đứa tuổi mày thì đúng là không bằng. Dù mày sài chỉ để liên lạc, tiết kiệm tiền mà không dễ bị trộm như mấy mẫu hàng hiệu, nhưng cũng nên đổi đi nếu muồn. Có thể chơi game, lướt web với mấy cái ứng dụng khác nữa. Vã lại, cái này cũng cũ và đời xưa, bị người ta vứt rồi nên sẽ không bị để ý lắm đâu.
Tui chỉ định cứu nó vì máu nghề nghiệp thấy nó đáng thương. Tuy nhiên, nghe mẹ nói, tui cũng muốn sài. Nhưng mẹ ơi, cái này không phải bị bỏ mà là của thằng con ghét cay ghét đắng nhất làm rớt… Dù có ghét tên khốn đó đến mức nào cũng không hạ mình mầm chuyện hèn hạ. Nếu lấy ra sài thì chả khác nào ăn cắm. Thấy rớt, nhặt lên làm của riêng. Nhưng tui không nói cho mẹ biết việc này làm gì, chỉ muốn sửa nó thôi. (Điểm này thì chú cực tốt đó nha!)
2 tiếng đồng hồ ngồi căng con mắt ra ráp, cũng đã xong. Cái điện thoại không còn đen 1 màu như lúc đầu. Cái lưng đã đổi thành màu trắng, màn hình cũng được thay mới. Tui lấy sim với thẻ nhớ gắng vào. Lúc này đang trên giường nằm, tận hưởng cảm giác khoang khoái gió từ cửa sổ luồn vào.
Đầu tiên, tui vô mục danh bạ….
A ha! Biết ngay mà! Những số điện thoại đương nhiên phải có. “Ba” và “mẹ”. Và còn…“Bệnh viện”. What? Ngoài nhà ra thì “Bệnh viện” là ngôi nhà thứ 2 của mi hả?? Mà… cái số này nhìn quen quen, hình như thấy đâu rồi. Không mấy ngạc nhiên, danh bạ của hắn cũng “đen” không kém, chỉ có vỏn vẹn 3 số. Bạn bè thì mơ đi mới tồn tại trong đây! Tiếp đó, theo thói quen, tui mở tiếp mục thư viện…
A! Có hình. Là… hắn??? Lúc nhỏ??? Cái mặt thấy ghét, nhìn vào là biết. Đúng là hắn, con mắt híp sách từ nhỏ và làng dan trắng hồng hồng 2 bên má. Nhìn thì cũng đáng yêu nhưng tui thì chỉ muốn đập…!! Kéo xuống phía hàng dưới 1 chút…!!… Là… chắc… là ba mẹ hắn đây. Cái đôi mắt híp kia là thừa hưởng từ mẹ… nhưng phụ nữ người ta dù sao cũng xinh đẹp nhìn dễ mến bội phần. Còn tên đen đấy thì chỉ thấy phản cảm. Còn người đàn ông bên này chắc là ba hắn rồi. Nhìn… sang, đẹp lão a~!
Chỉ có 2 tấm hình là hắn chụp với ba,mẹ… Còn lại phía dưới… Là hình hoa cúc trắng. 1 số hình thực. 1 số thì hình vẽ. Màu có, trù tượng có… Tóm lại… chả có gì đặc biệt… nhưng… dù là con thú không có nhân tính… cũng không muốn mất hình gia đình đâu. Nói tóm lại là… Tui không muốn sài cài này! Tuyệt nhiên sẽ không đem đi trả. Nếu hắn còn muốn dùng nó, thì tự mà gọi điện đến xin đi!
Hết Chap 6. Chap 7 sẽ có sớm nếu mình còn máu…!!
—————-
Truyen gay Thằng chết tiệt kia tao muốn mày ôm tao – Chap 7
Hôm nay hắn không đi học !
Từ đầu đến giờ, dù có tả tơi cách mấy, hắn cũng cố lê đến trường, và hình như chỉ để … ngủ! Nhưng hôm nay, lại không thấy đầu. A~ Tự nhiên cảm thấy cái khoảng dưới lớp nó trống trãi mà trong lành gì đâu á!
Tui ụp mặt xuống bàn, hướng mắt về phía cửa sổ. Cái gió lành man mát của mùa thu thật dễ chịu. Chỉ muốn ngủ thôi! Hèn gì hắn khoái cái chỗ đó, xác định là giường ngủ hết năm 11 rồi.
A~A… Cái tiết GDCD này chán chết thật! Chả thú vị tý nào.
– Tui : Nè 2 nàng, cho miếng bánh tráng!
– Hương : có 10 bịch lận, mua luôn đi, tui bán! * Măm! *…
– Tui : Cho 3 bịch!
Sột Soạt~Sột Soạt~… Măm…Măm….* Nhóp nhép *…~
Phải cố cầm cự để tiết sau không bị dư âm của tiết này đánh gục!
Vừa cúi thấp đầu ngậm bánh tráng, tui vừa nghĩ vẩn vơ cái gì có công lực làm cho cơn buồn ngủ này tiêu tan bớt. Cái điện thoại!! Ừm, để nhà sạc pin rồi mà có cũng chả dám lấy ra chơi như mấy đứa trên kia. Ưm…ừm~… !!
Nghĩ cũng hay thiệt. Đây là lớp học ở TP. Kể từ khi di cư đến đây. Chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió. Trường lớp thì do cũng có quen biết và thành tích ổn nên được đưa vào ngôi trường lành mạnh. Nhà cửa rộng rãi hơn dưới quê (nhưng không có sân vườn để vào chuồn heo, chuồn gà ngủ). Công việc làm ăn buôn bán thì ổn thoả, không cạnh tranh gay gắt, lại được ưa chuộn vì toàn hàng mẫu mới. Quan hệ bạn bè thì… tốt cực kì. Dù trong lớp nhiều đứa quái dị thật (Chú cũng vậy á!).
Nhưng… kể từ khi đước chân vào lớp 11, lại bị dính vào toàn ba cái chuyện đen đủi với tên khốn tự kỷ. Làm cho mình khó chịu, điên tiết, phải bộc lộ ra cái con người xấu xa. Ngày nào… ngày nào… cũng ngồi nhìn hắn mà săm soi đủ thứ điều. Tức giận chẳng thèm đói hoài gì nữa vẫn luôn có cảm giác hắn đang ở đây, trong cái lớp này, khuấy nhiễu bầu không khí vui vẻ, náo nhiệt của cả lớp. Giờ thì cái chỗ này thật trống…
Hắn… thực sự đã chiếm hầu hết diện tích trong tầm nhìn và tâm trí tui. Dù cho đó là sự ngứa mắt và thù đến tận sương tuỷ. Từ hồi nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên tui biết được sự căm ghét đến muốn giết chết mọi lúc mọi nơi của mình đối với 1 người là như nào. Và cũng là lần đầu tiên, tui biết mình không ra gì trong mắt của người khác. Tui, dù không được lòng người ngoài, cũng toàn những sự kính nể, sợ hãi hay ghen tỵ hướng vào con người mình. Còn đằng này… là sự khinh thường!
Hắn hôm nay nghỉ học, nên tui mới có dịp bình tâm mà suy nghĩ đến những điều như thế này. Mà khoan… khoan… khoan!…!! Hình như có gì đó mình chưa để ý!! Nếu tên chết tiệt ấy vẫn nghĩ mình đầu sỏ… thì sao hắn không đánh mình?? Sao không chấm dứt chuyện này nhanh gọn bằng cách thủ tiêu thằng cầm đầu??
Cái ý nghĩ ấy, nó loé lên rất bất ngờ, kiến tui muốn lao đi tìm hắn để hỏi cho ra nhẽ. A!A! Mình đúng là giận quá mất khôn mà. Sao không để ý chuyện này từ sớm chứ…!!… Làm cả tuần nay hao tâm tổn trí với mấy cái suy nghĩ quá đà!!
Vậy là, lúc đó… điều tui nói, hắn đã chấp nhận? Rằng tui chả liên quan gì đến mấy chuyện này hết?? Phải vậy hông ta??? * Nhóp nhép *
BỐP!!
Hả!? Cái bốp đầu không mạnh… nhưng hình như có cái gì đó mạnh mạnh… có thể uy hiếp tui…!?? A! Cô… “Tiến sĩ gây mê”!! Và sau đó, là tui 1 mạch biến ra khỏi tiết học chán hơn con gián mà 1 lời biện hộ cũng không (Biện hộ quái gì nữa, bắt tại trận rồi!)
Haiz! Dù sao đứng như vậy cũng đỡ buồn ngủ, mà có điều, cái sổ đầu bài… chắc tui bị giết quá! Kẻ đen đủi ấy… chắc là đang nằm nghỉ ở nhà trong chăn êm nệm ấm và tô cháo gà nóng hổi… Ai~! Thật bực mình!
Trời đã gắt nắng rồi, 4 tiết tiếp theo tui học chăm chỉ để đền bù cho tiết đầu tệ hại (Tinh thần trách nhiệm cao nha!). Tui về đến nhà, lên trên phòng, định đi tắm thì ghé mắt qua cái điện thoại, coi chế độ sạc pin của nó có ổn không.
Cái!!!?? Cái quái gì…!? Cả đống cuộc gọi nhỡ từa lưa số thế này?? Những số này… không phải số của “cha”,”mẹ” hay “bệnh viện”. Số lạ hoắc… 08… điện thoại bàn là chính !
Ngẩm nghĩ 1 hồi lâu, tui quyết định gọi lại. Không biết có phải hắn gọi để kiểm tra tình trạng của điện thoại hay không nữa! Nhiều số quá…
– Đầu dây : A lô?
– Tui *Á! Là tiếng phụ nữ * : Cho hỏi, cô là ai? Ban nãy cô có gọi vào số này phải không ạ?
– Đầu dây : Tôi không có gọi, cậu là ai? Số cậu là gì??… Lừa đảo hả?
– Tui * Cái…quái!* : Dạ!? Không… con…
– Đầu dây : À mà khoan. Ban nãy có 1 thằng nhóc mượn điện thoại bàn ở quán tôi, thấy nó gọi nhiều lần mà không thấy người bắt máy, buổi đi rồi, thật phiền phức. Cậu là người nó gọi hả?
– Tui : … Dạ!… Chắc đúng là vậy… Mà… khoan… cô đừng dập máy!! * luống cống *. Cô cảm phiền cho con hỏi cái nữa… Thằng nhóc đó trông như thế nào?
– Đầu dây : Nó hả?… Nó mặc cái áo lạnh đen, hình như đồng phục học sinh hay sao á. Mà nhìn như cô hồn… là du côn…mặt mày kiểu gì bầm tím hết cả…!
– Tui : Chính hắn! * hét *
– Đầu dây : Này, lũ phá làng phá xóm chúng bây đừng có đến đây mà dây dưa đập phá nhá… không bà kêu dân phòng nó hốt… * tút~tút ~…*
– Tui : Xin lỗi cô vì đã dập máy 1 cách vô lễ như vậy! Nhưng con chẳng muốn nghe cô nói tiếp đâu. Đừng có đánh đồng con với nó!
Tiếp theo đó, tui gọi lại từng số điện thoại lưu cuộc gọi nhỡ trong đây. Đa phần là điện thoại bàn ở các tiệm ăn, trà sữa, tạp hoá các loại… Lâu lâu còn có số di động hắn mượn của ai đó nữa chứ. Hết tất cả đầu dây đều miêu tả hình dáng mà nghe qua loa thôi cũng biết chính là hắn. Có cái số cuối cùng cũng là điện thoại bàn nhưng giữa chừng cạn sạch tiền. Tui không gọi nữa, có gọi thì cũng là mấy chỗ ngoài đường và tui cũng không có cái nghĩ vụ nạp tiền cho cái điện thoại tui không sài.
A~! Không bận tâm nữa, thế nào hắn cũng gọi lại thôi, mà có khi hắn đã từ bỏ rồi ấy chứ! Tóm lại, kết luận 1 câu : Từ sáng đến giờ hắn la cà khắp nơi, mượn điện thoại nhà dân để mong tìm được điện thoại của mình, chứ không nằm nhà dưỡng thương…!
Mai không phải là ngày nghỉ của tui, mà là ngày nghỉ của bé Hoa (thứ 7). Cả nhà tui “tay trong tay” đi đến trung tâm thương mại tuốt Quận 1. Bình thường mua đồ ở ngoài rẻ, mà chất lượng không kém mấy chỗ sang trọng như thế này là mấy. Nhưng lên TP hơn nửa năm rồi, phải đi để biết thương mại của thành thị với người ta.
Khu mua sắm quần áo trải dài từ lầu 15 đến tận lầu 25 của toà nhà 35 tần. Rầm rộ thật! Ưm~! Quần áo ở đây đa phần đều thấy bên ngoài rồi, nhưng khác cái, giá cả trên trời không! Mà không hiểu sao… mẹ và bé Hoa hào hứng tếh nhở!?. Chắc đây là lần đầu tiên con bé đến 1 nơi toàn ánh vàng sang trọng như thế, với lại, đồ con gái nhiều hơn con trai. Hơn 2 tiếng đồng hồ… 2 tiếng chứ chẳng chơi! Đúng là phụ nữ đi mua sắm! 2 chân của tui nó rã rời mà may có thang máy á, nếu lết cầu thang bộ chắc đuối như trái chuối khô luôn rồi. Đến tới lầu 21, tui ngay lập tức xin mẹ và em gái giải thoát cho mình. Còn đi thêm 4 lầu nữa thật chết luôn ấy!
2 người thấy cũng thương, nãy giờ đi mà có kiểu quần áo nào tui thích đâu, có thích thì chỉ muốn ra chợ mà mua, nên đã quyết định buông tha. Tha cho tui xuống dưới lầu 14 ăn KFC. Tui thực sự đã rất mừng với cái sự giải thoát này. Mai mốt, muốn đi đâu cả nhà thì phải hỏi trước mục đích mới được!
Ai da~! Đây rồi! Mùi đồ ăn~! Tui bay ngay vào gian gà nướng, kêu 1 phần gà chiên xù loại mới ra. Ngồi xuống ghế, tui chỉ biết thở dài thương cái chân đã tê mỏi đến không còn cảm giác.
Đang tận hưởng cảm giác nghỉ ngơi, thì 1 vòng đảo mắt xem các loại gian hàng coi có muốn kêu thêm gì không. Nhìn các vị khách ở đây, ai cũng … sành điệu, bằng tuổi thì mặc đồ teen vô đối, có mấy nàng đi 1 tụ nhìn dễ thương chết được! Cũng có thường dân như tui nì. Tự hạ thấp vậy thôi chứ con trai 1m74 này ăn mặt cũng không kém ai đâu nha! Kính đáo mà bảnh bao, không lụm thụm à na!
A! Sushi kìa, món mà bộ manga nào cũng đề cập tới dây mừ. Không biết tiền còn đủ để kêu không đây…cũng mắc chứ chả rẻ! Mới nhắc, mới nhắc a, có 1 chị phục vụ bưng nguyên đĩa Sushi ra kìa… Cho khách hàng ngồi gần quầy. Người này… nhìn hình như cũng trạc tuổi mình hoặc hơn, cao ráo quá. Là con trai, mặc từ đầu đến chân toàn một màu đen nhưng là trang phục phối rất hợp. Hihi…!! Da trắng ghê luôn!
CÁI WHAT THE…!!!
Kyaaaaaaaa!!!! Kya…a…!!! Sao lại ngay ở đây? Vào lúc này? Ngay bây giờ…??? Không…không nghĩ tới… có chết cũng không thể nghĩ tới… !!Cục sắt lạnh đen xì thường ngày lại ở 1 khung cảnh xung quanh toàn màu sang trọng, chói lọi… ở nơi công cộng, lịch sự, với cách ăn mặt hết sức lịch sự, 1 màu đen lịch lãm… chứ không phải ở trường học hay bãi đất trống với bộ dạng thê lương, máu me đầm đìa trong cái áo khoác xù lông bạc màu và cái quần xanh đen thuần của học sinh.Haha… dù biết là COCC nhưng mà không nghĩ đến hắn có được bộ dạng như thế này!
Đâu???! Mình nói quá rồi! Đồ thì lên nhưng thần thái nó thê thảm vẫn như ngày nào. Trên mặt vẫn đầy các dấu tích của hàng tá cuộc sung đột khiến chị phục vụ cũng phải dè chừng. Tay chân thì quần áo che hết rồi, nhưng cam đoan là bên dưới lớp áo đen, ánh kim ấy là những cơn đau cọ sát đến khó chịu.
Ấy! Ngày hôm nay cũng chả khác ngày bình thường, lại 1 lần nữa tui săm soi cái con người kia, chỉ khác cái bộ dạng lên lên được chút tý ty.
TINH~TINH~TINH~TONG~TONG~TINH!! *
Hả!? * giật mình * . Cái điện thoại! Tui mang hờ theo để nếu có cuộc gọi nào nữa thì bắt máy. Hắn thực sự đang gọi! Cái tình huốn này thật quá bất ngờ! Chưa bắt máy ngay, tui nhìn qua hắn, từ chỗ tui ngồi, chỉ cần nghiêng xéo đầu qua, là đã thấy hắn toàn bộ. Nhưng chỗ tui thì lại bị tấm lưng của dì đằng trước che rồi, nên không sợ bị thấy ngược lại.
Chờ hơi lâu, hắn trâu mày. Là lo lắng à…? Đôi mắt kia…đang chờ đợi 1 cái gì đó !!
– Tui : A lô !
Giật mình kìa! Hắn giật mình kìa! Ôi trời, cái thứ gì đang diễn ra trước mắt con hả ông trời?? Hắn hình như đang bất động. Điều duy nhất khiến tui nghĩ rằng hắn đang hoảng loạng đó là đôi mắt, mở to hết mức có thể a~!
Giống như có gì kẹt ngay cổ họng hắn ấy, chờ lâu quá…!
Vĩnh Khôi says
Viết tiếp đi bạn…yêu bạn qá, vì truyện rất vui ^^
Huyen says
Nhanh ra chap moi