Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Cô Vy : Trong số 5 người, người nào cũng tài giỏi, nhưng trong đó người mà thực sự xuất chúng chính là chú ba cô, ba của thằng nhóc.
– Tui : Vậy…!!… Nên bị … ghét… hay sao?
– Cô Vy : Phải nói sự ganh đua của cô chú cô và cả ba cô là vô cùng lớn. Ba của Phong, không chỉ giỏi khai thác tiềm lực của toàn đất nước, mà còn mở rộng quy mô của công ty qua tận Châu Âu. Về cái gì thì cô không rõ, nhưng có liên quan nhiều lĩnh vực như dầu mỏ, khí đốt, còn cả… bánh kẹo lẫn cà phê. Không chỉ ba nó đâu, cả mẹ thằng bé cũng tài năng nghệ thuật vô cùng, bà đã bán không biết bao nhiêu tranh đủ thể loại cho phương Tây và còn xâm nhập cả lĩnh vực thời trang.
– Tui : Ôi~! Nghe chóng mặt, nhức tai quá~! Vậy mà thằng con…!!
– Cô Vy : Ừm! Ai nghe cũng không nghĩ nó là thế này đâu. Vì hồi còn nhỏ, nó thực sự là 1 đứa ngoan hiền, dễ thương hết mực mà.
Má ơi! Nghe “ngoan hiền, dễ thương hết mực” mà rợn da gà, nhưng dễ thương thì cũng có vì tui đã xem hình hắn lúc nhỏ rầu!
– Cô Vy : Chính vì là cặp vợ chồng có tiềm năng nhất, nên ông nội trước khi mất, lúc chia tài sản, đã chia phần nhiều cho chú ba. Mọi người bình thường đã khó chịu với cái thành tích “mạ vàng” ấy, giờ lại càng thêm tức giận. Nhất là ông ba bảo thủ của cô, là anh cả, tính gia trưởng ngập đến tận đầu mà lại thua kém em trai nhiều đến thế. Kể từ đó, gia đình này đã có 1 vết nứt khổng lồ. Mọi người tìm cách gây khó dễ cho chú ba trong việc làm ăn và cả chính trị, chú thấy vậy nên rút lui ra khỏi hệ điều hành đất nước 1 cách êm đẹp để lo làm ăn. Bởi vậy, dù có muốn cũng không ai gây khó dễ được cho gia đình chú. Vì là được bảo vệ trong gia đình có gia giáo, nề nếp và ôn hoà của cô chú ba, Phong nó không hề biết được mối thâm thù vô lý của cô dì chú bác nó lại cay nghiệt đến mức nào.
– Tui : Công … tử… bột…!
Hết Chap 10.
—————-
Truyen gay Thằng chết tiệt kia tao muốn mày ôm tao – Chap 11
– Cô Vy : Chuyện xảy ra cách đây 6 năm đã thay đổi cả cuộc đời thằng bé. Ba mẹ nó bị tai nạn … máy bay khi đang từ… Pháp trở về Việt Nam
Tui đóng băng vài giây khi nghe câu đó! Mất ba mẹ? Mất ư? Từ 6 năm trước?, Là lúc hắn… 11? Vậy… vậy… 2 số điện thoại trong danh bạ này là của ai? Tại sao lại như vậy? Kì quá!
– Tui : S… Sao lại…!? Nhưng mà số điện thoại…
– Cô Vy : Là của ba mẹ nó, 2 số điện thoại từ 6 năm trước, nó vẫn giữ trong máy.
– Tui : …!!… Hả?
– Cô Vy : Thật là sót quá mà! Nó đã không hề xoá đi… vẫn cứ giữ lấy… không biết là để tưởng nhớ, hay là vẫn còn muốn hy vọng.
– Tui : Hy vọng? Về… điều gì?
– Cô Vy : Hy vọng rằng ba mẹ vẫn còn sống. Năm đó rớt máy bay ngay giữ biển. Thân máy bay và xác của 1 số hàng khách là tìm được, trong đó không có cái xác nào của cô chú ba. Cái ngày mà… thằng nhỏ nhận được tin… Nó… nó ban đầu chả hiểu gì cả… nhưng… khi mọi chuyện xung quanh thúc đẩy nó phải hiểu ra thì… thì… Híc!… Ừm… * dụi mắt *.
– Tui : Nó là… trẻ mồ côi sao!?
– Cô Vy : Thì xung quanh nó chẳng còn 1 ai. Chưa bao giờ… cô thấy cảnh tượng 1 đứa nhóc hồn nhiên phải… gào khóc đến mức ngất đi… cho đến cái ngày hôm đó….
– Tui :…
– Cô Vy : Con biết không… Ác ôn lắm! Họ… đã tự tổ chức tan lễ cho anh em của mình… Quá trình với xác và giám định nạn nhân đang trong quá trinh thực hiện, mà đã vội phao tin chết mất xác. Mọi việc… mọi việc diễn ra chỉ sau 1 tuần xảy ra tai nạn, mặc cho… niềm hy vọng lớn lao kia… Híc!… đang cố gắng đấu tranh hết mức để chờ đợi…!!…
Dù có ghét hắn tới đâu, tui cũng không phải là đứa máu lạnh. Nên khi nghe kể, cũng sót xa và thương cảm và còn 1 cảm giác khác nhói lên trong tim tui lúc này… là đồng cảm chăng?
– Cô Vy : Nhanh đến đáng giận… Những ngày sau đó… Nó rơi vào câm lặng, bị nỗi đau giày xé bản thân… Bác sĩ thâm thần lúc đó, cũng phải hết sức cẩn thận… nhưng không vực dậy nổi tinh thần thằng bé. Khi ấy, cô … lại… bị hạn chế tới gần nó… tất cả anh chị em họ của nó… ngoài cô ra… thì đã bị cái tư tưởng ganh ghét vô lý của người lớn áp đặt và rồi cô lập thằng nhỏ… Dù cho vậy, cô cũng ráng trốn qua nhà nó… nhưng khi bị bắt lại thì… bị đánh cho không thể đi nổi, bị chưởi mắng, bị cấm túc… rất thê thảm. Nhưng cũng không thê thảm bằng thằng nhỏ phải chịu đựng 1 mình.
– Tui : Thế… Ai là người đã lo cho nó lúc đó, không thể bỏ không nó như vậy!?
– Cô Vy : Đó không phải là gia đình! Đó là 1 nơi đáng khinh bỉ. Ngay tức khắc, họ đã bàn bạc với nhau xem ai bảo hộ và cũng là người nắm giữ số tài sản khổng lồ ba mẹ nó để lại… Vì vậy, đã xảy ra 1 cuộc tranh giành mới.
– Tui : Th… thật là!
– Cô Vy : Trong lúc họ đang bận bịu tranh giành mồi ngon cho túi tiền, thằng nhỏ đã để ý. Nó là đứa ngây thơ ngoan hiền, nhưng cũng là đứa thông minh, nhạy cảm. Rồi dần dà… nó biết được đủ thứ chuyện xấu xa của cô bác 1 cách âm thầm. Ba của cô, là người đã chiến thắng trong việc nhận nuôi thằng bé. Nhưng, khi nó dọn qua nhà cô ở năm 12 tuổi, thì càng cảm nhận rõ hơn về thái độ khinh thường của mọi người.
Nói đến đây, tui và cô Vy trở nên im lặng. Tui thì đang định hình lại mọi sự việc, không ngờ hắn sống trong 1 thế giới vô cùng khác biệt đối với tui. Còn cô Vy, thì im lặng để kiềm nén nỗi bức xúc ngày nào.Được 1 lúc chừng 20 giây, câu chuyện lại tiếp tục.
– Tui : Rồi sao ạ…?
– Cô Vy : Rồi nó bắt đầu thay đổi…. Nó… không hề cười nữa, nó trở nên im lặng bất thường, không ai biết nó đang nghĩ gì trong đầu. Ngay cả cô, người duy nhất coi thằng Phong như đứa em ruột mà lúc nào nó cũng bám lấy, giờ chỉ còn được cho là thân hơn người ngoài “1 chút”. Và rồi, ngày nào nó cũng học, học, học… đến quên ngày đêm. Cho tới khi nó đạt được 1 đống thành tích mà trẻ con tuổi đó không thể đạt được, nó còn chưa chịu thoả mãn…
– Tui : G…Gì? Học á!!? Nó mà học…? N… Nó giỏi đến đâu mà cô nói dữ vậy?
– Cô Vy : À! Đến đây xin lỗi nếu xúc phạm con nhưng… giáo dục nước mình chẳng là gì cả so với 1 khối óc thiên tài. Con cháu nhà cô, đều phải được những giáo sư ưu tú nước ngoài chăm lo. Thằng Phong, dù bị coil à “ con ghẻ “, cũng phải được giáo dục kĩ lưỡng. Họ… phải nói thật cũng phải tìm mọi cách để ngăn sự phát triển phi thường này, nhưng cũng chả làm gì được. Thằng bé quá giỏi, mạng thông tin internet thì đầy ra đó, nó đã tự lên mạng đọc sách nước ngoài và coi video của giảng viên quốc tế. Không biết… ưm… hiện giờ nói được 4 tứ tiếng chưa nữa, mà hồi nhỏ, nhớ là nó coi phim Mỹ với phim Nhật khỏi cần thuyết minh…
Hả? Hả? Hả? Mình vừa nghe cái quái gì thế? 4 thứ tiếng? 1 tiếng mẹ đẻ, 3 tiếng nước khác, coi phim không cần thuyết minh?? “Thú” mợ rầu!! Cái đầu ấy chỉ được gọi là thiên tài mà thôi. Mà khoan, chưa chắc à!
– Tui : Nhưng… nhưng có khi l…là… nó thích học ngoại ngữ nên cực giỏi về khoản đó… nhưng những môn học khác lại không để tâm đến thì sao?
– Cô Vy : À, còn mấy cái khác thì cũng vậy à! Giờ nó đang học tới mấy cái của ngành quản trị kinh doanh hay mấy cái cơ cấu về máy móc của cơ khí gì mà liên quan đến ba cái máy bay tàu điện ngầm bên Nhật với Trung Quốc ấy!
Mẹ ơi! Mẹ ơi! Chóng mặt quá!! Con đang nghe cái gì vậy? Luôn luôn có 1 điều tui chắc như đinh đóng cột trong đầu là tên không đó tuyện đối HỌC HÀNH KHÔNG RA GÌ! Đó cũng là lý do tui xem hắn là hạng COCC ỷ lại vào gia thế không màn việc mài giũa đầu óc, cứ thế mà coi thường!
– Cô Vy : Môn nào nói chung cũng xuất chúng. Duy chỉ có mấy môn xã hội như GDCD hay lịch sử dân tộc, nó chẳng màn tới, chỉ chú ý đến lịch sử phát triển kinh tế của thế giới thôi. Mà đặc biệt, nó ghét cay ghét đắng môn văn. Không hiểu sao 1 chữ nó cũng không chém được. Con người gì đâu mà không có 1 tý cảm xúc, cứ thẳng như ruột ngựa!
– Tui : Ôi~ôi… bực mình quá… cứ tưởng nó không ra gì… cái học hành là cái duy nhất con còn lên mặt được với nó đấy!… Giờ nghe cô nói vậy thì con còn thảm tới mức nào trong mắt nó nữa đây?? *Khóc!… Bực mình, bực mình quá!
– Cô Vy : Ủa vậy hả? Mà cũng đúng… Nhìn nó vậy chẳng ai dám nghĩ nó chăm học lắm đâu!
– Tui : Ủa? Nhưng… Nhưng… Sao bây giờ nó thành ra thế này?? 1 đứa ư là chăm học như cô nói… Sao bây giờ thành cái kẻ chẳng ai dám lại gần vì mấy cái “ chiến tích “ đổ máu của nó!?
– Cô Vy : À! Cô cũng vô cùng kinh ngạc khi nó bắt đầu tập tành đánh nhau ngoài đường. Nhưng khi để ý kĩ thì biết được ý đồ của nó… Là do thằng bé muốn thoát khỏi sự kiềm cặp của ba cô. Đường đường là 1 người thành đạt mà lại không dạy nổi 1 đứa cháu mồ côi, đó sẽ là lý do để người ngoài được dịp dòm ngó cái gia đình gia giáo, nề nếp. Ban đầu thì ổng có khuyên can, bày đủ biện pháp trừng trị, nhưng thằng nhỏ vẫn cứ gan lì, thuê người ngăn cản thì nó đánh luôn người ta… !! Ba cô đến bó tay, nhắm không thể chịu nổi nữa, đuổi nó về nhà cũ cho ở riêng!
– Tui : À~! Thì ra là zậy! Nhưng mà… nhưng mà… vậy thì thôi chứ, sao nó cứ như dân anh chị thứ thiệt vậy? Đến mức người ta lỡ phật ý nó cái thôi cũng lôi ra đánh người ta. Nó còn đánh… cả con gái phải nhập viện!
– Cô Vy : Cả… con gái nữa à? Ôi trời! Thật không nghĩ thằng em mình lại ra như vậy! Haiz! Đúng đó là kế hoạch ban đầu của nó, nhưng hình như càng đánh nhau nó càng “lên máu” hay sao ấy. Cô cũng có cảm giác là bây giờ, đánh người ta là thú vui xả street của nó luôn rồi! Trong vẫn đề này thì… cô bất lực. * xoa tráng rầu rĩ *
– Tui : Thằng cuồng S! Mà… khoan… hình như chúng ta đã quên cái gì đoá! Á! Cái điện thoại, nãy giờ con chưa biết nó như thê nào !!
– Cô Vy : À ha! Quên… quên mất…Haha! Cô mãi đi xa quá rồi!! Cái iphone đo, nó rất quan trọng với Phong… vì là quà ba mẹ nó tặng sinh nhật thứ 11.
– Tui : Hả? Mới nhiêu đó tuổi mà được tặng iphone? Thứ như thế vào năm đó là hot lắm luôn! Vậy rất dễ hư !
– Cô Vy : Hehe!! Nó hồi nhỏ ngoan hiền có ý thức dữ lắm, sao mà hư, với cả COCC hết mà lại! Chiếc điện thoại đó, nó đã giữ đến giờ, nhất quyết không sài cái mới. Mà nó cũng chẳng cho ai tự tiện đụng vào đâu. Ban nãy con nói con cầm điện thoại nó cô hơi giật mình đấy. Thôi thì 1 là em, 1 là cháu, có bị nó đánh cho sống dở chết dở cô không tính tiền viện phí đâu ha!! * cười *
– Tui : Ôi trời đất ơi! Bác sĩ gì mà kì vậy?? Con đã thề không đánh nhau nữa và cũng không muốn bị đánh! Cô phải ra tay bảo kê con đó, dù sao thì nhờ con, cái điện thoại nó mới sống được à nha!
– Cô Vy : Rồi! Rồi! Cô biết rồi! Tuy nó chả còn than với cô như hồi xưa nhưng ít nhất nói lý nó cũng chịu nghe!
– Tui : Cô nói con mới để ý! Con mà tự nhiên đến đưa cái này cho nó, không khéo nó lại lao vào làm thịt con không chừng! Con với nó thù truyền khiếp mà!
– Cô Vy : Sao vậy? Cô chưa hỏi lý do tại sao tụi con ghét nhau, dù cô cũng đoán được do nó phần nhiều tính khí hung hãn nhưng chú mày cũng chẳng kém gì cả.
– Tui : Nói chung là… lu xu bu… Nó tưởng con kêu người đánh nó, bực mình con chả bao giờ làm vậy. Nhưng khi nó hết nghĩ xấu con thì… do con đánh nó, nó đánh con, nên cũng chả thèm nhìn mặt nhau! Con là đứa thua, đứa thê thảm nhất mà cũng chả nhận được lời xin lỗi, cũng đủ biết nó coi thường con đến cỡ nào! Xong mới đây, lại 1 lần nữa con bị cái đầu rỗng… à không, cái đầu dù thông minh nhưng bảo thủ kia nghi oan! Bực chết được! Óc quan tâm nữa!
– Cô Vy : Nhưng… Con đã đưa thằng bé vào bệnh viện… và còn lo lắng nên mới hỏi bác sĩ nó có sao không…
– Tui : Thì … tại có 1 chút chuyện, do không muốn cắn rứt lương tâm nên làm thế… Đừng bao giờ nghĩ con với nó có cái gì…
– Cô Vy : Không! Cô mong con với nó có cài gì thật!
– Tui : Hả!?
– Cô Vy : Đây là lần đầu tiên cô thấy có đứa chịu quan tâm đến nó như con… dù… cho con nói thù ghét nhau đến thế nào!
– Tui : A! Gì nữa đây! Con đã bảo chuyện đó là không thể…!
– Cô Vy : Không biết! Chỉ mong vậy thôi. Với lại con là người đầu tiên cô tâm sự chuyện gia cảnh nhà nó. Cô… nếu được… cô muốn con quan tâm nó giùm cô… Nó chả có 1 người bạn nào từ khi ba mẹ nó mất đến giờ, nó không buồn kết bạn nên riết rồi đồi xử lạnh nhạt và tàn nhẫn với mọi người. Dù cho nó có là thiên tài, thì không có bạn bè cũng chả lớn lên được!
– Tui : Đó là mong ước của cô, nhưng cô coi lại tình hình đi! Nó ghét con, hễ gặp là muốn bay vào quýnh nhau ấy, làm sao con tới gần được!
– Cô Vy : Thế… con nghe chuyện rồi mà muốn bỏ mặt nó hả?
Trời ơi! Cổ đang lấy vụ cổ kể tui nghe hoàn cảnh bi thương của hắn áp đặt tui phải quan tâm hắn đây mà. Làm bạn kiểu quái gì được? Mấy thằng như thế làm gì thích người ta thương hại. Không kéo còn bị cho ăn đấp. Nhưng… nói thì nói vậy thôi, nghe xong chuyện thì tui phần nhiều cũng thay đồi suy nghĩ. 1 thế giới hoàn toàn khác tui… nhưng… cũng… có… chung cảm ngộ. Tui bắt đầu… thấy mình có tư cách để quan tâm hắn rồi.
– Cô Vy : Mà này, đi đến giờ này không sợ người nhà trông sao?
– Tui : …!!… Á!* hét *. Trời ơi! Sao bây giờ mới nhắc con??? 1h kém 15 rồi… mà điện thoại con để ở trường… Chắc chuyến này con không chỉ bị 1 người giết đâu… * Thảm thiết *. Cô Vy, làm ơn cứu con… cho con mượn điện thoại báo về nhà…đi…!
– Cô Vy : Được rồi! *bíp*
– Tui : Đưa con y!
– Cô Vy : Để cô nói cho!…!!… A lô, đại tỷ! Tỷ đang tìm quý tử của tỷ phải không?
Ê! Ê! Ê! Khoan nha! Tui có linh cảm không tốt về vụ này. Sao cổ lại nhìn tui mà cười gian tà đến không thể gian hơn thế kia!??
– Cô Vy : À! Chị đừng lo lắng nữa… Thằng nhóc đang ở chỗ em đây! … Hihi… Nó cứu người. Đang đi về thì gặp người ta ngất xỉu trên đường và đưa vào đây… À thì… nó nói có quên mang điện thoại đi học, cho nên chị gọi nó không nghe ấy mà. Hihi… yên tâm ha! Con giai chị ngoan lắm, không sao đâu…!!…Vâng! Em cúp đây! Pipi (^^)
– Tui : C…cám ơn cô… con đang không biết giải thích sao đây!
– Cô Vy : Khỏi cám ơn. Sau này sẽ nhờ vã!
– Tui : Hả!? Gì cơ?
– Cô Vy : Giờ con về trường lấy đồ đi rồi về nhà. Mẹ con nãy giờ đang muốn giết con luôn đấy. Mà nếu… cô nói đây là sự thật nhưng cũng từ đánh nhau mà vào đây thì coi chừng số! He he he… * bỏ đi *
X…xác định! Tui đang bị lợi dụng… cho cái mục đích nào đó của bả, cá nhiêu cũng cá là có liên quan đến cái cục đen xì ngầu kia! Tui đúng là ngu mà! Tính mạng mình hết bị tay người này nắm lại quoăng qua cho người khác giữ. Về nhà giải thích không khéo thì thế nào cũng bị mẹ giết. Qua được khiếp nạn đó mà bị đưa lại gần hắn thì… cũng sẽ bị giết. Mà cái đáng lo bây giờ là ngày mai sẽ bị Bảo đại ca làm thịt. Haiz~! Số tui nó khổ!
Tui về trường lấy cặp sách thì phải đi xuống phòng cô tạp vụ hỏi thì mới lấy được cặp. Còn bị mắng là không chịu quản lý tập vở cặp sách. Về đến nhà bị hỏi đủ điều nhưng may có cô Vy nói hộ nên không phải ăn cơm với nước mắm. Còn về phần cái điện thoại của hắn, nó vẫn đang còn nằm trong tay tui. Tuy nhiên, khoãn chiều tối, tui lại nhận được 1 cuộc điện thoại nữa. Lần này là đúng số trong danh bạ, “Bệnh viện”.
– Tui : A lô?
– Phong : A! Tôi là chủ của chiếc điện thoại đó đây. Thực… xin lỗi… anh… hôm nay… tôi không tới được… là có 1 vài chuyện… thành thật xin lỗi…!!
Hắn nói mà giọng run run, cô ngượng ép để nói, chắc là mới tỉnh dậy thôi. Bị như thế mà giờ này đã tỉnh, đúng thiệt trâu bò. Và tui cũng đoán ra được số điện thoại “Bệnh viện” này là của ai rồi. Hắn đang lo lắng đây!
Hết Chap 11.
—————-
Truyen gay Thằng chết tiệt kia tao muốn mày ôm tao – Chap 12
– Tui : Vậy hả? Tui cũng đã đến đó, nhưng có 1 vài chuyện tui phải làm gấp nên cũng bỏ đi.
– Phong : V…vậy hả? Anh… Tôi xin lỗi… đã phiền anh… Cái điện thoại của tôi giờ sao rồi?
– Tui : Tôi vẫn đang giữ nó đây!
– Phong : Vâng…!! Nhờ anh giữ giúp nó chỉ trong tối hôm nay nữa thôi… xin đừng để nó bị làm sao…!!
– Tui : Sao? Mai cậu vẫn muốn đến lấy?
– Phong : Hửm? Vâng…? Đương nhiên tôi không muốn phiền anh giữ lâu nữa! Anh bận gì à?
Chết! Tui biết tình trạng hắn hiện giờ nên đã buột miệng nói. Còn không biết giữ gìn sức khoẻ mặc cho bản thân mình ra sao, cô Vy có ngăn thì đảm bảo cũng chả ăn thua, hắn sẽ vẫn cứ đi.
– Tui : Mai tôi không rãnh!
– Phong : V…vậy à!… Anh có thể cho tôi địa chỉ nhà được không? Mai tôi sẽ qua lấy!
– Tui : Tôi không thích cho người lạ địa chỉ nhà mình! Nhất là người phiền phức như cậu!
– Phong : …!!… Xin lỗi!… Tôi không cố ý làm phiền đâu… anh… chừng nào chúng ta có thể gặp nhau?
– Tui : Ưm…! Nói thật ra… trong nay mai cậu không thể lấy điện thoại được!
– Phong : Hả? Tại sao…?
– Tui : Tôi đã mang nó đi sửa! Hiện giờ tôi đang ở tiệm sửa chữa và người ta cũng mới coi qua cho rồi…!!… Cũng xin lỗi vì không nói trước mà tự tiện nhưng vì nó muốn hư đến nơi, mà nó còn rất quan trọng với cậu. Tôi nghĩ mình vì tôi giữ nó nên giúp 1 chút… !! Không biết… có phật lòng cậu? * Hỏi trước cho chắc ăn, không bị đánh*
– Phong * im lặng 1 hồi rồi nói tiếp * : …!!… Không! Anh… thật sự đã mang nó sửa cho tôi… tôi không biết phải đền ơn anh sao nữa! Mà… tiền sửa chữa tôi sẽ trả lại anh… Hay anh còn muốn hơn thì cứ nói!
– Tui : Nè! Cậu coi tôi là hạng người gì vậy? Tôi mang đi sửa vì là thứ quan trọng của cậu đến thế. Tôi cũng đã có thứ quan trọng của mình nên tôi mới làm vậy.
– Phong : Xin lỗi! Vì… đã nói như thế… Tôi hiểu rồi!
– Tui : Chừng nào sửa xong, tôi sẽ hẹn cậu giờ gặp mặt, yên tâm đi!
– Phong : …!
Vĩnh Khôi says
Viết tiếp đi bạn…yêu bạn qá, vì truyện rất vui ^^
Huyen says
Nhanh ra chap moi