Truyện gay: Tình đầu anh dành hết cho em – Tập 8 – Tuổi 19 – Phần Cuối A
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
..”hặc..hặc..” .. Tiếng ho kèm theo nhịp thở gấp gáp của một thằng con trai trong bộ vest đen, tóc chải tươm tất, mặt nó xuống sắc vì bệnh tật nhưng vẫn không thể làm mất vẻ đẹp trai, hoang dại, nam tính. Chống cây gậy nó nhít đi nhè nhẹ như một ông lão già nua trong rất khó khăn. Chợt chân nó hơi rung lạng choạng sắp té thì có một cách tay nắm chặt vai nó lại, đỡ nó ân cần ngồi xuống ghế.
– Có sao không anh ?
Đưa gương mặt trong sáng, thanh tú kê sát mặt Sói đang khẽ chao mày đáng yêu, lo lắng. Gương mặt ấy Sói nhìn như thuộc lòng từng mi-li-mét trên khuôn mặt nhưng mỗi lần nhìn nó đều không biết chán. Mỗi lần nhìn tim lại rộn ran, mỗi lần nhìn lại cảm thấy hạnh phúc, mỗi lần nhìn lại cảm thấy thân thương. Miệng mỉm cười đưa cái răng khểnh dễ thương, tay nó đặt lên tim, nhè nhẹ giởn hớt, tinh nghịch:
– Hơ..hơ.. anh căng thẳng quá đi, sao tự nhiên đau bụng, chột dạ zữ zậy nè?
– Nè..nè… cứng rắn lên coi coi, chưa có tuyên thệ đó nha.. nha! – Sữa rủa
– Anh sắp khóc rồi nè.. má ơi.. hạnh phúc quá.. sắp xa ba má về nhà chồng rồi, sắp chia tay cuộc đời trai tân rồi, sao mà xúc động thế này – Sói õng ẹo
– thánh thần ơi.. làm như anh anh về làm dâu không bằng ha ha – Sữa cười vì cái sự hài hước, ngố ngố của Sói, chợt nó đưa hai tay nắm lấy tay Sói, đầu nó cụng nhẹ vào đầu Sói, thỏ thẻ – Mạnh mẽ lên ông xã, anh chỉ cần yêu em thôi, còn cả thế giới.. cứ để em lo !
– Á đù, cà phê mạnh dữ ! – Sói hạnh phúc khi nghe Sữa thỏ thẻ, nó bật cười rồi hôn nhẹ – ừm, bà xã !
Lễ cưới được tổ chức ngay tại bệnh viện, hôm nay lại là màu trắng, màu thằng Sói rất ghét, nhưng ngược lại, màu trắng hôm nay rất đẹp. Dãy hành lang tiến vào phòng tổ chức cưới treo đầy những dãy lụa trắng tinh khôi, màn cửa sổ được buộc lại gọn gàn, gió thổi làm nó bay lất phất trong ánh nắng ban mai chíu rội trong đẹp lạ thường. Dọc hai bên dãy đường đi là những chậu hoa cẩm tú cầu trắng được dời từ khuôn viên rồi đem đặt song song theo lối đi, hoa nở rộ, nhìn như những bó hoa cưới của cô dâu hay cầm trong dễ thương vô cùng. Chợt tiếng cộc cộc.. kèm theo giọng nói của hai người đang nói chuyện
– Thiệt tình, còn đi học mà đi kết hôn, lại..lại.. đám cưới đồng tính nữa, chuyện này mà đồn ra ngoài thì không biết sẽ ra sao nữa ! Con với cái – Người phụ nữ trong bộ áo dài trắng nhung, cổ điển nhưng rất đẹp vừa đi, vừa lo âu
– Bà yên tâm, mình không nói ai đâu mà biết – Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần xám, khoát cái vest cũng xám xám cười xòa rồi bình thản – bà lo xa quá đó má nó ơi..
Đối diện đằng đầu kia của dãy hành lang, cũng có tiếng cộc cộc của người đang đi, tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng cương quyết
– Thiệt chứ.. cứ chiều chuộng nó riếc cho quen, chưa gì mà kết hôn sớm thế này, nó đồng tính đã đau khổ lắm rồi, giờ thêm đám cưới nữa, mốt tương lai nó rồi tính sao đây ? – Chiếc áo dài trắng màu kem nhìn quí phái, bà vừa đi vừa chỉnh đôi bông tay nói với chồng
– Lo gì.. hồ sơ xin việc thường đâu có giấy xác nhận là kết hôn rồi hay chưa đâu ! – Người chồng mặc vest đen bảnh bao, nhìn là biết giàu sang, chuẩn mực, vừa lau mắt kính, ông vừa cười
– Ông thiệt là..– bà bực bội
– Nếu có chuyện gì tôi chỉ cần ra tay là xong mà, ha ha – Ông vui vẻ đáp
– Sao ông có thể lạc quan như vậy chứ ! – Cả hai người phụ nữa từ hai phía dãy hành lang gặp nhau, cùng nhau nói một câu y chang nhau, rồi cả hai ông cũng đều đơ người “ơ !” lên một tiếng cho sự trùng hợp ngẫu nhiên này. Hơi bất ngờ rồi cả hai ông bà gật đầu chào nhau, hai ông đẩy nhẹ cửa để bước vào căn phòng được xem như là lễ đường để tham dự ngày trọng đại nhất của hai thằng con trai cưng từ hai gia đình.
Căn phòng bệnh giờ không còn chiếc giường bệnh, mấy tấm rèm hay mấy thiết bị khám chữa bệnh nữa. Giờ đây những thứ ấy được thay thế bằng chiếc piano trắng tuyệt đẹp đặt nơi góc phòng, tấm vải lụa trắng được trải dài từ cửa đến cái bụt trang trí có gắn mấy nhánh hồng, lan, cẩm tú cực kì công phu. Không gian rộng lớn, bao la của căn phòng đông đầy hạnh phúc trong tiếng nói cười đùa vui vẻ của tất cả mọi người, nhất là cái mùi thơm của hoa hồng trắng đặt hai bên dãy lụa tỏa hương khắp phòng tạo ra một không khí lãng mạng nhưng cũng không kém vẻ thiêng liêng đặc trưng của ngày chung đôi. Hai dãy ghế xếp hai bên cho hai họ giờ đã gần như đủ người.
Hôm nay mọi người ai cũng đều xinh đẹp, màu chủ đạo là trắng với điểm nhấn là đen. Trang diện cho mình cái váy trắng dịu dàng, tóc nhỏ uống nhẹ rồi cài cái hoa hồng trắng ngay tai trong rất nữ tính, điệu đà. Nó đang cười đùa hạnh phúc, buộc mấy dãy lụa lại với nhau nhìn y chang trong lễ đường ở nhà thờ. Lâm và Hà cùng mặc sơ mi trắng, áo khoát không tay và quần tây đen, hai đứa cũng đang cười hạnh phúc khi cùng nhau xếp mấy cái ghế, mở mấy cửa sổ để nắng sáng ngã vào.
Hôm nay Quân là người quay phim, nó cũng đang sữa micro, âm thanh trong khi nói chuyện, cười tít mắt với người yêu nó – nhỏ Vi đang lau cây đàn piano gần đó. Vi buộc tóc gọn gàn khoe cái cổ thon thả dễ thương, bộ váy ren trắng Vi mặt nhìn đơn giản nhưng rất xinh xắn, ngồi trên đàn trong nó còn xinh hơn. Trưởng vẫn chỉn chu, sáng chói như mọi khi, nhưng hôm nay nó có vẻ đơn giản hơn, cũng áo sơ mi trắng, cà vạt đen, quần đen, tóc chảy gọn gàn không có dựng lên óng ánh màu gel nữa. Nó đang xem rồi đọc thử mấy dòng tuyên thệ trước hôn lễ.
Bất ngờ nhất là có sự hiện diện của Đạt, Đức, Vũ và Thảo cùng Ngọc, cả năm đứa bước vào khiến nguyên nhóm Trang, Vi nhìn bất ngờ. Nhoẻn miệng cười rồi gật đầu chào nhau. Mọi người cảm thấy hạnh phúc hơn khi đám cưới tề tụ đông đủ như thế này. Ngồi dưới hàng ghế, cha mẹ hai đứa vô tình nhìn nhau, ánh mắt hai ông gật đầu chào nhau rồi cười hạnh phúc, mặt hai bà cũng thoải mái trong rất đôn hậu. Bên ngoài y tá, bác sĩ cũng lòng rộn ràn không kém, cười đùa tám chuyện vui vẻ, mấy đứa trẻ được giao nhiệm vụ rải hoa hồng nên rất thích thú bê cái giỏ, mặc áo mới, khoái chí cứ tíu ta, tíu tít cười đùa nôn nóng. Hôm nay ngày hạnh phúc ấy đã đến, cùng nhìn nhau lần cuối trước khi ra khỏi phòng chờ, Sữa và Sói hít vào rồi thở ra nhẹ nhàng, mỉm cười, nắm chặt tay bước ra khỏi phòng để đến lễ đường.
“Kính thưa.. “ giọng Trưởng đứng trên bụt vang lên, mọi người đều im lặng. Quân bật máy quay, Vi ngồi vào cây đàn, Trang đứng gần bụt tươi cười cầm giỏ hoa hồng, đối diện Quân cũng quay hình rồi ra hiệu OK
– Sự hiện diện của tất cả mọi người ở đây sẽ minh chứng cho tình yêu vĩnh cữu của họ.. – Trưởng cười, cả phòng vổ tay, xong nó bắt đầu hít một hơi rồi dõng dạc. – Và bây giờ, ngay giây phút này đây xin mời hai chú rể bước vào lễ đường…
Hà và Lâm nhìn nhau cười rồi cùng nhau mở cánh cửa ra, ánh sáng từ cửa sổ đối diện cánh cửa chíu vào, gió thổi nhè nhẹ bay mấy tấm rèm trắng tinh khôi. Hai người con trai nắm tay nhau khẽ mỉm cười tiến vào lễ đường, Vi đệm ngay khúc đàn “Happy Wedding” ngập tràn hạnh phúc, đám trẻ mừng rỡ thảy những cánh hoa hồng mỗi lần hai chú rễ bước ngang. Sói nắm tay Sữa nhít từng bước nặng nhọc, nó vẫn cố đi nhè nhẹ để không bị ngã. Sữa ôm chặt cánh tay Sói, nó cũng từ tốn bước nhẹ những bước đi hạnh phúc này. Cả phòng vừa vui mừng, vừa cảm động trước hình ảnh này..
– Em đẹp quá Sữa à ! – Đức buông miệng nói khi thấy Sữa chỉnh chu, sang trọng trong bộ vest thanh lịch, Đạt gật đầu cười
– Sữa chưa bao giờ xấu trong mắt em cả, từ ngoại hình cho đến phẩm chất !
– Sói mà Thảo yêu cũng đâu thua kém gì, mặc bộ đồ nam tính và trưởng thành quá, Thảo ao ước được thấy Sói mặc như thế lâu lắm rồi ! – Thảo đưa ánh mắt hiền nhìn theo hai thằng đang từ tốn bước vào.
– Ừm.. Ngọc cũng đã từng mơ mình sẽ được như thế.. nhưng sau bao chuyện, Ngọc nghĩ, vị trí cạnh Sói chắc chắn chỉ có mỗi Sữa mà thôi ! – Ngọc tiếc nuối nhưng nó vẫn tươi cười. Dõi theo hai thằng con trai kia, còn có một ánh mắt khác, ánh mắt ấy chợt rơi lệ. Thảo nhẹ lây người làm Vũ giật mình, nó cười rồi gật nhẹ đầu
– Họ xứng đôi quá.. cũng may Vũ đã tỉnh ngộ sớm, chứ không thôi làm gì Vũ được thấy cảnh tượng hạnh phúc như thế này ! – Thở nhẹ Vũ thỏ thẻ – em đẹp lắm, con vợ hụt của Vũ đầu gấu ! Ha ha
Đã đến cuối con đường, Sói và Sữa nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, chợt thằng Sói thở gấp khụy xuống, ai náy cũng đều hốt hoảng, mẹ Sói bật khóc ngay lập tức. Không ngoài dự đoán, cha Sữa liền kêu tụi thằng Hà và Lâm đem bình ô xy lại ngay tức thì, Sói thở phì phèo, Sữa nhìn nó lo sợ. Khẽ đưa tay nhìn Trưởng, Sói ra hiệu cho mọi chuyện tiếp tục được cử hành. Nhắm mắt, cố kiềm nén hai dòng nước như muốn trào ra, Trưởng vội lấy tay lau nhẹ khóe mắt rồi dõng dạc tiến hành tiếp. Đứng thẳng dậy, miệng vẫn thở ô xy nhưng nó vẫn mỉm cười rồi đưa hai tay lau nước mắt Sữa. Sữa cười rồi nhìn nó lắng nghe lời hẹn ước được thực hiện. Hít một hơi mạnh và lâu, Sói gỡ cái đồ thở ô – xy ra và nói
– Tôi.. Trương Quốc Trung.. xin nổ lực để sống thật lâu, thật vui vẻ để..”hặc hặc”.. để bảo bọc, che chở.. và hơn ai hết tôi xin hứa sẽ yêu thương em ấy trọn đời, trọn kiếp này !
Sữa cười, mắt long lanh xúc động, nó gật nhẹ đầu hạnh phúc khi nghe Sói đọc những lời yêu thương đó. Cả phòng từ người thân cho đến khách mời, ai cũng đều rưng rưng, mắt ngấn nước trước cảnh tượng thiêng liêng này. Trưởng lại nhìn xuống tờ giấy để dấu đi sự xuất động một lần nữa, ngước lên rồi đưa mắt nhìn Sữa, nó cười, rồi mời Sữa. Thở nhẹ, Sữa cười nó tuyên thệ:
– Tôi, Hồ Hoàng Dũng xin bỏ cái tật nóng nảy, ích kỉ – nó lườm Sói, Sói bật cười -.. để nhẫn nhịn, yêu thương anh ấy.. và dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi sẽ luôn bên cạnh anh ấy, luôn động viên anh ấy. Tuyệt đối không bao giờ bỏ cuộc – ánh mắt Sữa cương quyết làm nước mắt Sói rơi- ..và hơn bất cứ ai tôi xin yêu thương anh ấy trọn đời trọn kiếp !
Tên: 10-69e4a.PNG Xem: 73 KT: 565,7 KB
Cả phòng vỗ tay, tay Vi thướt tha lướt trên phím đàn, mắt nó nhắm để cảm nhận hương vị hạnh phúc cho đôi bạn thân của nó. Hà và Lâm đưa hai bó cẩm tú cầu cho Sói và Sữa. Xoay lại Sói và Sữa bước xuống dâng hai bó hoa cho cha hai đứa nó.
– Đừng phụ lòng tin của cha đó ! – Cha Sữa nhận hoa của Sói, ông cười hiền hậu
– Hai con phải cùng nhau tiếp bước nhé – Cha Sói nhận hoa từ Sữa, lau nước mắt ông đáp
– Cảm ơn cha vì đã ủng hộ cho chúng con – cả hai cuối đầu lễ phép
Thảo và Vi lại đưa hai bó hoa hồng trắng, Sói và Sữa xoay sang bên cạnh trước hai người mẹ đang ngấn lệ, cuối đầu hai đứa nó nói
– Thưa mẹ.. cảm ơn các mẹ vì đã phản đối đám cưới này ! – Cả hai bà chợt ngạc nhiên, ngơ ngác khi nghe tụi nó nói, Sữa nói giọng nghẹn ngào
– Con biết mẹ làm vậy là do lo lắng cho chúng con mà thôi
– Chỉ vì bất đắc dĩ mẹ mới phải đóng vai phản diện chứ chúng con biết.. – Sói cười nhẹ nhìn mẹ Sữa, mắt bà đỏ hoe
– Mẹ yêu thương chúng con hết mực. Vì thế, con xin các mẹ, hãy tin tưởng chúng con. Trước mọi người, chúng con xin hứa, sẽ mãi sống hạnh phúc về sau ! – Sữa cũng cười khi mẹ Sói nước mắt đầm đìa. Dâng bó hoa cho hai mẹ, hai bà lại bật khóc, rồi hai bà nhìn nhau chợt mỉm cười tươi đón nhận lòng thành hai đứa gửi gấm qua những bó hoa tươi thắm này. Cuối cùng đấng sinh thành cũng chấp nhận tình cảm bền chặt của hai đứa nó, cả hai vui mừng rồi cúi đầu chào lần nữa trước khi quay trở lên để Trưởng tuyên thệ.
– Trung, dù Dũng có gây ra lỗi lầm gì, có sai trái ra sao con vẫn yêu thương Dũng bằng tất cả con tim chứ, con có đồng ý lấy Dũng làm vợ hay không ?
– Con xin hứa trước sự chứng kiến của mọi người, con sẽ yêu Dũng bằng tất cả con tim này, con đồng ý ! – Sói cười hạnh phúc
– Dũng, dù Trung xảy ra bất cứ chuyện gì, yếu đuối thế nào con cũng sẽ luôn bên cạnh, luôn yêu thương Trung bằng tất cả tấm lòng chứ, con có đồng ý lấy Trung làm chồng hay không ?
– Con xin hứa trước tất cả mọi người ở đây, dù có bất cứ chuyện gì đi nữa, lòng này con mãi yêu Trung suốt đời, con..đồng ý ! – Sữa cảm động cười
– Vậy ta tuyên bố, Trương Quốc Trung – Hồ Hoàng Dũng chính thức là vợ chồng của nhau !
Tiếng piano tươi tắn bài nhạc khúc Endress Love được vang lên, cả phòng đều “ồ” lên rồi vổ tay vang dội chức mừng cho đôi uyên ương trẻ. Nhắm mắt, vòng tay, môi chạm môi, cả hai chú rể trao nhau nụ hôn vĩnh cữu trước tất cả quan khách, bạn bè và người thân tại nơi này. Gió thổi mấy cánh hồng bay khắp căn phòng thật lãng mạng. Nắm tay nhau, vội lau dòng lệ, tất cả mọi người củng nhau xum vầy bên hai chú rể xứng đôi, vừa lứa.
– Động phòng !… tùng.. tùng.. tùng.. – Trang tỉnh bơ hét lớn khi ai ai cũng đang nước mắt ngắn, nước mắt dài khiến tất cả mọi người bật cười. Lâm tuơi tắn chọt vào
– Ê, đám cứ tao khoái nhất màn đó đó ! Rồi hai cưng cứ tự nhiên, mọi người ở đây sẽ một lần nữa minh chứng cho hai cưng !
– Ơi là chời… ngày cưới mà cũng không để cho tao tu nữa bây ! – Sữa nhíu mày, liếc từng đứa – tao quăng chái mìn một cái là lòi hàng cả đám nha nha !
– Nè nè, lớn rồi, làm vợ người ta rồi đó nghen cu.. ăn nói cho tử tế, nghiêm túc lại coi ! – Trưởng kí nhẹ đầu Sữa, nó bật cười thích thú. Sói khoái chí tỉnh bơ hớn hở
– Đúng đúng.. mai mốt phải ngoan nghen chưa ? Không là chồng cho ăn đòn à !
– Há há mắc cừ quá, hông biết đứa nào cho đứa nào à ! – Sữa toe tét, Vi nhìn tụi bạn sum vầy, lòng nó chợt thao thức, dâng lên một cảm xúc khó tả. Miệng cười nhẹ, Vi cất tiếng
– Vi vui lắm ! – tất cả ngơ ngác, mắt Vi chợt có dòng nước tuôn nhẹ, lấy tay nó lau nhanh rồi nói nghẹn ngào -..vì cuối cùng, Vi cũng thấy được cảnh này !
– Tao cũng vậy ! – Lâm gãi nhẹ đầu cười, nó nghiêm túc ngước nhìn hai thằng bạn mình -…tao thích cái cảm giác này, cái cảm giác vượt qua mọi sóng gió, mọi khổ đau để đến với nhau. Tao thực sự rất ngưỡng mộ hai đứa bây lắm !
– Ừm, cứ như đây không còn chuyện tình của riêng hai đứa nữa. Mà là của tao, của tất cả tụi mình ! – Trang cười nhẹ. Sói và Sữa nhìn nhau cảm động, hai tụi nó dang rộng lùa mọi người vào tạo thành một vòng tròn lớn giữa phòng. Sữa nói trong khi mắt nó rưng rưng
– Đúng thế, đây không còn là câu chuyện của hai tụi tao nữa, mà là của tất cả chúng ta. Tao hạnh phúc lắm, không chỉ có cha, mẹ, có Sói mà có cả những người bạn chân thành đúng nghĩa như thế này nữa !
– Cảm ơn, cảm ơn cuộc sống đã đưa Sói gặp mọi người !
Đã là bạn, suốt đời mãi là bạn chứ đừng như sông lúc cạn, lúc đầy. Mỗi người một cá tính, một suy nghĩ, một lối đi nhưng có chung một hướng, đó là luôn chân thành với bạn của mình. Cái ôm là một món quà lí tưởng, thích hợp cho mọi dịp, đem lại niềm vui cho cả người trao lẫn người nhận. Còn đối với hai đứa nó, hôn nhân đối với Sói và Sữa không còn là tượng trưng cho hạnh phúc nữa mà nó là một lời thách thức, là lời cầu nguyện để chống lại một thứ mang tên là vận mệnh ! Chiếc máy quay Quân cầm vẫn chạy đều, lưu giữ những kí ức, những thướt phim ý nghĩa này, có lẽ niềm tin trong ấy sẽ tạo nên một phép màu kì diệu giữa màu đen xám xịt của nghịch cảnh này.
Quên là một lẽ sống và rời xa cũng là một cách để yêu thương. Đức cười nhẹ mắc cỡ khi thấy Sữa sáng láng trước mặt mình, Sữa cười rồi tíu ta, tíu tít như ngày nào chọc anh ấy. Đạt vẫn vậy, nó thích ngắm Sữa mỗi khi Sữa rủa xả hay cái miệng rối rít, tía lia. Chợt Sữa nhìn nó rồi nhíu mày đáng yêu làm Đạt bật cười, chúng ta cười vì chúng ta hạnh phúc và đôi khi cũng ngược lại. Chúng ta hạnh phúc vì chúng ta cười.
– Anh Sói của em đẹp trai quá bây ơi ! Chụp hình với Ngọc nữa coi ! – Ngọc ôm cứng ngắt tay Sói, Sói ngại ngùng sợ Sữa điên lên. Nhưng cần gì đến Sữa, kế bên Thảo liền chen chét
– Nãy giờ chụp muốn banh mẹ cái ai-phôn rồi, chưa đã nữa hả má ?
– Tất nhiên là chưa rồi, Sói thế này, biết chừng nào mới có cơ hội thấy Sói mặc đẹp được zậy ! há há – Thảo định chửi thì Sói cười rồi choàng tay ôm Thảo lẫn Ngọc, nó thỏ thẻ
– Cảm ơn hai người ! – Cả hai chợt im bặt, ngơ ngác lẫn thắc mắc thì Sói bật cười – vì nhờ có cả hai mà Sói mới biết, bản thân mình yêu Sữa và cần Sữa biết chừng nào !
– Ừm.. em cũng cảm ơn anh, tuy chỉ là thoáng qua nhưng thật sự em rất hạnh phúc khi được bên cạnh anh đó Sói à ! – Ngọc cười nhẹ, Thảo gật đầu
– Đúng đấy, đau thì đau thiệt nhưng nhờ vậy mà Thảo mới biết yêu chân thành là như thế nào ! Hạnh phúc nhé hai người.. cho Thảo thấy thế nào là mãi mãi nha !
– Hi vọng vậy à không chắc chắn là vậy ! – Sói gật đầu chưa kịp đáp thì Ngọc nói làm cả hai mất hứng. Buông nhau ra, Ngọc bật cười -..yêu Sữa thì hạnh phúc thật. Nhưng yêu một thằng dễ thương lại dễ tính như Sữa thì…cũng mệt anh nhỉ ?
Đưa mắt về hướng cửa sổ, Sói bắt đầu phùn má khi thấy Sữa đang cười nhẹ với Vũ. Nó nhíu mày rồi cố lết từ từ trong rất buồn cười, Thảo và Ngọc nhìn theo chỉ có nước lắc đầu ngao ngán. Sau hơn một năm không gặp, Vũ trưởng thành hơn rất nhiều, mặt nó vẫn vậy, hung hãng, dữ tợn nhưng đôi mắt lại rất tình cảm, chân thành. Quần áo gọn gàn khác hẳn với thằng côn đồ lúc trước làm Sữa rất vui và hài lòng khi gặp lại Vũ. Vũ hơi ái ngại, nó không dám nhìn thẳng vào mắt Sữa cho đến khi Sữa đưa hai tay bợ má nó lên. Vẫn y như ngày nào, đôi má ún ín dễ thương Sữa rất thích, nhoẻn miệng cười Sữa hỏi..
– Ai đây ?
– Vũ đầu gấu ! – Vũ bật cười rồi đáp, cuối cùng thì nó cũng nhìn thẳng vào mặt Sữa. Ánh mắt Sữa nhẹ nhàng, long lanh khiến nó cảm thấy xao xuyến, dễ chịu. Thở nhẹ, đưa tay mình nắm tay Sữa, Vũ thỏ thẻ -..em.. à Sữa đẹp thật !
– Dũng Ngọc Trinh, không đẹp thì còn ai đẹp nữa chời ! – Sữa chề môi tinh nghịch, Vũ nhíu mày. Sữa nói tiếp – Sữa vui lắm, cuối cùng Vũ cũng về !
– Ừm.. có muộn quá không ? – Vũ hỏi
– Không ! Miễn Vũ tìm được chính mình, chưa bao giờ là muộn cả ! – Sữa đáp, nó hỏi ngược lại -.. chắc quãng thời gian qua, Vũ..
– Vũ vượt qua được ! – Vũ trả lời ngay, nó nhoẻn miệng cười -..bởi Vũ không muốn làm Sữa thật vọng !
– Ha ha.. Ừm, vậy mới là thằng bạn út cưng của Sữa chứ ! – Ôm chầm lấy Sữa, Vũ hôn nhẹ sau ót Sữa rồi cười khi mắt rưng rưng
– Hạnh phúc nha Sữa ! Mãi mãi nha.. Vũ không cho phép Sữa khóc nữa đó!
– Ừm, biết rồi, đầu gấu !
Có những nổi đau tự mình phải kết thúc, có những giọt nước mắt tự mình phải lau khô và có những nụ cười tự mình phải tìm lại. Từ Sữa, Vũ học được một điều rằng, tình yêu lớn không phải là yêu nhiều người mà là yêu ai đó và yêu họ suốt đời. Đang nồng nàn thì Sói phùn má, đứng khoanh tay nhíu mày làm Sữa và Vũ nhìn nhau bật cười, kéo Vũ vào cùng đám bạn thân đứng ngay bụt, cha mẹ, bạn bè, và tất cả mọi người tươi cười hạnh phúc trước ánh sáng của cái máy chụp hình. Cuộc sống luôn cho mình cơ hội thứ hai, nó được gọi là ngày mai, Sói thả cái nổi sợ mình vào gió, đầu nó hứng lấy những tia nắng vàng sáng đầy niềm tin. Đan chặt bàn tay một lần nữa, Sữa nhìn Sói cười nhẹ, môi nó mở ra chạm nhẹ vào môi Sói, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt. Có thể yêu nhau bao lâu không quan trọng, quan trọng là Sữa yêu Sói và Sói cũng yêu Sữa. Đối với cả hai chúng nó, ngay lúc này, ngay giây phút này và mỗi khoảnh khắt này sẽ là một sự vĩnh hằng.
Đặt cái máy quay vào vị trí trên kệ, chỉnh lại tóc tai tươm tất, mỉm cười trước ống kính máy quay, hít nhẹ rồi thở ra, Vi cất giọng.. “Chào tất cả mọi người, tôi tên là Hạ Vi, hiện đang là sinh viên học viện X. Đã gần 2h sáng nhưng tôi vẫn không ngủ được, bởi tôi đang phải bật cười trong nước mắt khi nghĩ đến những cái nghịch lí mà cuộc sống này mang lại.
Chỉ còn đúng một tháng nữa, chính xác là 29 ngày 22 tiếng thì tôi sẽ phải chứng kiến cảnh tượng đau đớn nhất, đó là ngày người bạn thận nhất của tôi sẽ rời khỏi cõi đời này và đau đớn hơn chính là nhìn một tình yêu đẹp sắp sửa bị chôn vùi trong nghịch cảnh. Qua những khoảnh khắc phải nóivĩnh hằng của đôi bạn tôi, đẹp đúng theo nghĩa của nó giúp tôi học được rất nhiều điều. Trong số đó là điều này, yêu nhau rất khó, vì thế đừng thấy chút sóng gió rồi lại buông tay. Đồng cảm và tha thứ chính là nghĩa cử cao đẹp nhất mà bản thân mình dành cho đối phương. Tôi xin lỗi, có lẽ tôi hơi bâng quơ.. nhưng bây giờ trong tôi cảm xúc hỗn độn lắm. Không để mọi người bực bội nữa, tôi xin chia sẽ câu chuyện này, câu chuyện về tình bạn, tình yêu, những kí ức đẹp nhất mà tôi đã có và chứng kiến được qua những thước phim ngắn mà tôi đã kịp quay lại này..”
.. Loading 100%.. Vi thở phào nhẹ nhõm sau khi đăng đoạn clip nó vừa quay có chèn thêm những thướt phim kỉ niệm của nó và tất cả mọi người, trong đó có cả cái thướt phim đám cưới hạnh phúc nó mới dự hôm qua, cái thướt phim mà nó xem hơn chục lần vẫn khiến nước mắt nó lại rơi khi xem lại đoạn phim ấy. Ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, Vi nhắm mắt chấp tay nguyện cầu “ làm ơn nếu có phép màu hiện ra, xin hãy một lần cứu lấy ước mơ tuổi 20 sắp bị dập tắt kia, xin hãy làm ơn “. Lời nguyện cầu của Vi dường như được ơn trên nhiệm màu, đoạn clip nhỏ đăng được chia sẽ với tốc độ chống mặt, không những trong cộng đồng nước nhà mà còn được phiên âm sang tiếng Anh lan tỏa khắp ngoài nước.
“cạch cạch”.. tiếng guốc chạy thụt mạng nghe vang cả dãy hành lang bệnh viện, rẽ trái, chạy lên cầu thang, tiếng thở hồng hộc cố leo hết bậc thang cuối rồi tiếp tục rẽ phải chạy về căn phòng cuối cùng. Mở cái cửa nghe cái cạch, Trang thở hồng hộc nhìn Sữa đang ngồi cạnh Sói cười, hai đứa đang ngơ ngác thì Trang cất giọng.. trong nước mắt..
– Sói…Sói ơi mày được cứu rồi !
Qua ảnh chụp X-quang cũng như ảnh chụp từ bên trong, kiểm tra, xem xét kĩ lưỡng thì đây chính là quả tim mà Sói cần, hoàn toàn phù hợp. Các bác sĩ chuyên khoa trong đó có cả cha Sữa vui mừng khôn xiết khi xem kết quả bên phía nước ngoài vừa gửi qua. Mở cửa bước vào phòng, Sữa đặt Sói ngồi trên xe lăn rồi hốt hoảng, hồi hộp nhìn cha nó. Ông xoay người hiền hậu, tiến lại gần Sói, đưa tay đặt lên vai nó rồi nói trong ánh mắt long lanh, vui mừng
– Chỉ còn một bước nữa thôi, con sẽ được cứu Sói à !
Sói nhào đến ôm vào lòng cha Sữa, nó không còn từ ngữ nào để diễn tả cảm giác của nó hiện giờ. Niềm tin, niềm hi vọng cuối cùng cũng được nhen nhóm, chấp cánh hiện lên. Các bác sĩ nhìn thấy cảnh này, ai náy cũng đều vui lây cho cái hi vọng mong manh cuối cùng cũng được thực hiện. Mọi người đều tập trung xem xét, kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo mọi chuyện được diễn ra một cách hoàn hảo nhất có thể.
– Ta đa.. hoa hậu đến rồi đây – Giọng con Trang líu lo
– Thôi zìa bán bún đậu đi bà hoa hậu – Giọng õng ẹo của thằng Lâm
– Ôi đệch lâu quá hông gặp nói chiện vẫn láo lông như xưa – Trang lí sự
– Xạo quần, mới đi ăn mừng hôm qua giờ vát mặt zô nói lâu quá không gặp, lâu dễ sợ – Lâm lí nhí
– Thôi thôi mấy má ơi.. chổ yên tĩnh, bệnh nhân một nùi mà tụi bây rộn ràn như cái chợ, chúng chửi thấy bà nội mẹ rồi nói sao nha ! – Sữa gọt trái táo, nó rủa banh ta long
– Hông sao mà, em còn lạ gì mấy cái miệng lồn.. ơ lộn mấy miệng lớn này nữa – Sói hùa theo
– Chụy chọi một cái là lòi hàng nha đũy – Lâm cầm chiếc dép hâm he
– Hí hí…… chào mọi người – Vi bước vào mừng rỡ, nhỏ tíu tít
– Cười như ngựa má.. có chuyện zì zui hở ? – Trang ăn mấy trái nho trên dĩa hỏi
– Anh bạn trai cũ của Vi.. – Vi ngập ngừng khiến cả nhóm im lặng lắng nghe, nó nói tiếp -.. ảnh có bạn trai mới rồi !
– Ôi đệch ! Phắc zu ! Phắc phắc zu… – Sói rủa xả, cả đám bật cười
– Mà nè.. cảm ơn Vi.. cảm ơn tất cả mọi người – Sữa cười rồi cất lời
– Khùng zừa thôi, tụi mình là bạn, chuyện đứa này cũng chính là chuyện của đứa kia, có cục muối chia đôi, cục đường thì tao quất hết mà – Trang trêu
– Nhỏ này !.. mà thật sự Sói cảm ơn mọi người nhiều lắm.. nếu không có tụi bây ở bên cạnh, chắc chắn tao sẽ không còn sức để bước đến hôm nay đâu – Sói nghiêm túc, cảm động chia sẽ
– Đừng có nói nhảm như vậy, tụi mình là bạn, sẽ cười khi bạn mình cười, sẽ vui lây khi bạn nó vui nhưng tuyệt đối sẽ không khóc khi bạn mình khóc bởi vì – Vi nhỏ nhẹ – .. khi ấy tụi mình phải nắm tay và ôm lấy bạn mình mà !
– Ôm cái coi !
Sữa, Sói, Vi, Trang và Lâm cùng ôm nhau một cái ôm nghĩa tình, cái ôm chặt chẽ, ấm áp đầy yêu thương, trong sáng như để minh chứng một tình bạn trường tồn, bất diệt mà tụi nó có được.
– À quên nữa, chị Jodily, người hiến tim cho Sói có chuyện muốn nói với mọi người nè !
Vi mở cái cặp táp, nó lấy cái laptop, gắn cái USB rồi bật cái video đã lưu trong đó, mở video, trong hình là một chị gái độ 30 – 40, chị ấy trong cũng rất xinh đẹp, nhưng hốc hác, mệt mỏi, nhìn là biết ngay đang mắc bệnh nặng. Vi bắt đầu bật đoạn clip, cả nhóm im lặng theo dõi..
“Chào hai bạn Trung và Dũng, tôi tên là Jodily Yến, tôi là người Việt Nam sang định cư ở Phil hơn 5 năm nay rồi, hai bạn còn nhỏ hơn tôi nên tôi xưng chị kêu em cho nó thân tình như người Việt mình nhé (Chị cười)
Chị có xem đoạn clip mà bạn của các em có đăng vào tuần rồi, thực sự chị rất cảm động trước tình cảm bền bỉ, sâu đậm của hai em. Chị cảm ơn hai em rất nhiều.. vì sao ư ?! Vì hai em đã cho chị thấy niềm tin vào tình yêu, cái mà cực kì mong manh đối với những người thuộc thế giới thứ 3 như chúng ta. Ưm.. chắc hai em bất ngờ lắm phải không, đúng vậy chị là người đồng tính nữ.. (nước mắt chị rơi, lấy tay lau vội lau nhanh, chị cười rồi nói tiếp)
Từ nhỏ, mẹ đã không cho chị tiếp xúc nhiều với con trai, có thể bà sợ chị sẽ dính vào chuyện tình cảm trai gái mà không chuyên tâm vào học hành. Có lẽ vì thế mà sau này chị thích đi chơi với con gái hơn, vì chị được là chính mình, có thể nói tất cả những gì mình nghĩ, làm mọi chuyện mình thích. Đi bên một người con trai, chị luôn cảm thấy bị gò bó, mất tự do và chị cũng không có cảm giác gì trước những sự quan tâm mà con trai dành cho chị. Nhưng với con gái thì có.
Trong một lần về quê, chị có quen với một người con gái rất dễ thương, đáng yêu tên Trúc. Chị rất thích nghe giọng nói của cô ấy, thích đọc những tin nhắn ngọt ngào, quan tâm, hỏi han của cô ấy dành cho chị. Những lúc chị buồn, chị nhắn tin cho cô ấy, sau đó cô ấy nhắn lại, chị đọc và cảm thấy vui hơn rất nhiều. Hai đứa chị đã cùng đi dạo trên bãi biển, nằm trên cát ngửa mặt ngắm sao trời. Lúc đó, chị chỉ ước sao mình là một đứa con trai để có thể mang đến hạnh phúc trọn vẹn cho cả chị và cô ấy. Cứ như thế hơn 3 năm dài đăng đẵng, đong đầy tình cảm của tụi chị. Rất nhiều lần chị cố can đảm như hai em hay như một thằng con trai để công khai giới tính của mình, để đến bên Trúc một cách đường đường chính chính, không có lén lúc như thế nữa nhưng các em biêt đó, nghĩ là một chuyện, dám làm hay không là một chuyện khác.
Rồi cái gì đến nó lại đến, vào đêm hôm ấy Trúc gọi điện thoại cho chị khóc nức nở khi gia đình phải gả cô ấy cho một người đàn ông ở Biên Hòa như đã hẹn ước từ trước. Trúc hối hả, khóc lóc với chị, Trúc thu hết can đảm nói ra sự thật về con thật của mình và Trúc muốn chị cũng như thế để gia đình và mọi người biết được sự tình. Chị nghĩ thời điểm chắc có lẽ đã đến, chị cũng làm theo lời Trúc, can đảm định nói cả sự tình nhưng khi đứng trước mẹ của chị, người đàn bà đã cực khổ bán hủ tiếu từ sáng tới chiều vất vả chỉ để cho chị có cuộc sống ấm no, chăm lo học hành thì chị lại chùng bước. Chị sợ mẹ chị buồn, bà đã khổ lắm rồi, rồi chị suy nghĩ nếu mọi chuyện kết thúc tại đây, Trúc sẽ hạnh phúc hơn bên chồng, trở thành một người phụ nữ đúng nghĩa, chị sẽ ở vậy, sẽ một mình đi làm kiếm tiền chăm lo cho mẹ, như thế có lẽ sẽ tốt hơn. Thế là chị chia tay Trúc, lần cuối chị nghe giọng Trúc là câu nói..”..Em thật sự thất vọng về Yến, tạm biệt nhé tình yêu của em !”..
Gần hơn mấy tháng trời không nhận được tin nhắn của Trúc, cũng không hề có tin tức gì về cô ấy, nghĩ chắc có lẽ Trúc giận mình hay có lẽ giờ cô ấy đã hạnh phúc bên chồng ở Biên Hòa rồi cũng nên. Nhưng chợt tối hôm ấy, mẹ chị nghỉ bán sớm, thế là hai mẹ con ngồi nói chuyện, bất ngờ bà kể một tin tức vừa nghe được ở dưới quê, đó là.. Trúc uống thuốc tự vẫn vào trước hôm đám cưới vài ngày.. các em biết không, cảm giác đau lắm, tai chị ù đi không nghe được âm thanh nào, chị như người mất hồn, ngã xỉu tại chổ.. (chị ấy khóc nức nở, tiếp tục lau nước mắt chị ấy nói tiếp ). Chuyện buồn cứ nối tiếp chuyện buồn khiến chị đau lòng không xiết, mẹ chị bị tai biến nên ra đi vài tháng sau đó.
Phải mất một thời gian chị mới lấy lại được tinh thần, thế rồi chị đi xuất khẩu lao động sang Philippin, làm trong một công ty địa ốc đồng thời cũng công tác trong một cô nhi viện nhỏ ở Manila, tuy chỉ còn một mình nhưng bên cạnh những đứa trẻ, chị thấy lòng mình thảnh thơi, thoải mái lắm các em ạ ! (Hít một hơi, chị cười rồi nói ) Chị phát hiện mình có khối u não từ năm ngoái, đến bây giờ có lẽ nó đã bọc phát mạnh rồi các em à, có lẽ chị sẽ ra đi gặp mẹ chị, gặp Trúc nay mai thôi. Đời chị đã có rất nhiều sai lầm rồi, nên trước lúc ra đi, chị mong mình có thể làm một việc thiêng liêng, đúng đắn đó là trao quả tim của mình cho một người khác cũng đang khao khát, xứng đáng được sống và được yêu.
À.. chị có một mong ước, mong hai đứa có thể thực hiện giúp chị, đó là nuôi dưỡng ba đứa con của chị, đây là hai bé song sinh và một bé út nhỏ hơn một tuổi chị nhận nuôi từ cô nhi viện – bên cạnh màn hình, y tá bế ba đứa bé độ 1,2 tuổi ra, hai trai, một gái trong dễ thương vô cùng – đây là anh trai tên cu Quậy, kia là đứa em trai song sinh tên Cu Lì, bé gái còn lại là Út Nhỏ, ba đứa bé này dễ thương lắm, chào hai ba đi mấy con – kê cái mặt mấy đứa bé chóp chóp mắt nhìn vào cái màn hình khiến cả nhóm Sữa, Sói đang nước mắt ngắn, nước mắt dài thích thú cười xuề xòa.
Chị đã khóc và thậm chí khóc rất nhiều khi xem đoạn ghi hình đám cưới của hai đứa. Chị không bao giờ quên cái ánh mắt long lanh hạnh phúc của Dũng khi nhìn Trung, chị cũng sẽ nhớ cái cảnh Trung cố gượng để nói cho bằng được lời thề nguyện với Dũng. Hai em đã cho chị thấy và cảm giác của hạnh phúc một lần nữa hiện về. Quả tim của chị coi như lời chúc hạnh phúc vĩnh cửu dành cho hai em nhé ! Chào tạm biệt các em, love guys ! ”
Đoạn clip tắt, mọi người đều có chút gì đó vương vấn nổi buồn trên khuôn mi. Đời là thế, có cái này thì cũng có cái kia, có vui tức nhiên sẽ có buồn, hạnh phúc thì cũng không né khỏi đau khổ. Nghe câu chuyện éo le của chị Yến mà Sữa chợt thoáng buồn, kể ra nó còn may mắn hơn chị ấy, được thoải mái bên cạnh người mình yêu, có bạn bè ủng hộ, gia đình đồng ý, chỉ có điều những giây phút ấy chỉ được gói gọn bởi con số 20. Nhưng giờ chị Yến đã trao cho nó niềm hi vọng, niềm tin tưởng bấy lâu nay, chỉ còn ý chí sống còn của Sói sẽ quyết định là thành công hay thất bại mà thôi. Nếu mai này vượt qua tất cả, có lẽ nó sẽ vui và hạnh phúc lắm, có thể là ngừơi hạnh phúc nhất trên cái cõi đời này.
5 giờ 45 phút sáng, ngày cuối đông, chuẩn bị sang xuân. Trời trong vắt, không mây, gió trong lành, chim trên cành hót líu lo như một bản nhạc cực kì êm tai. Bên ngoài hành lang, một đôi vợ chồng già khuôn mặt nhân hậu nhưng rất lo âu, đang ôm nhẹ lấy nhau đưa mắt nhìn vào bên trong căn phòng bệnh. Đó không ai khác là cha và mẹ của Sói. Chấp tay nguyện cầu, Trang mở mắt từ từ nhìn lên bầu trời xanh với nắng vàng óng ánh cầu mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp như bức tranh thiên nhiên này. Chợt có bàn tay chạm nhẹ vào hai bên vai của Trang. Xoay qua nhìn, thì ra đó là Lâm, Lâm mỉm cười, còn lại là Hà, Hà gật đầu nhẹ như “mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi”. Cả ba thở nhẹ, cười thoải mái rồi đưa mắt nhìn vào căn phòng trắng bệnh đó. Vi sốt sắn, đưa miệng cắn móng tay lo âu, đột nhiên có đôi bàn tay thô ráp, nắm chặt tay Vi. Quân nhìn Vi âu yếm rồi đưa tay còn lại vuốt đôi má vừa bị ướt bởi giọt nước mắt lăn rơi. Đôi môi xin xắn dần mỉm cười. Cùng nhau đưa mắt về căn phòng bệnh mà mọi người cũng đang dõi theo. Bên trong căn phòng ấy, đang có một thanh niên ngồi cạnh một thanh niên khác đang nằm. Nhìn nhau rồi phì cười..
– Anh hồi hộp quá bà xã ơi.. !
Sói lo âu, chợt từ trong khóe mắt nó tuôn trào một giọt nước nhỏ, giọt nước lăn dài cho đến khi có ngón tay đeo chiếc nhẫn cưới lau nhẹ. Ngước lên nhìn khuôn mặt khôi ngô, thanh tú kia, Sói mỉm cười. Người làm mình rơi nước mắt là người mình yêu nhất. Người hiểu được giọt nước mắt của mình là người yêu mình nhất và người lặng im ngồi lau nước mắt cho mình chính là người cuối cùng cùng mình đi đến hết cuộc đời. Sữa im lặng, mỉm cười má lúm đồng tiền dễ thương, nó nhỏ nhẹ
– Em hiểu cảm giác của anh, nhưng anh đừng lo, em sẽ bên cạnh anh, cùng anh vào phòng mổ, cùng anh vượt qua cánh cửa sinh tử, cùng anh đi đến hết chặn đường ! Em hứa rồi mà ! – nắm chặt tay Sói, Sữa nói làm Sói xuất động nghẹn ngào
– Anh hạnh phúc lắm Sữa à ! Lúc trước anh luôn trách số phận sao lại đối xử vậy với anh – đưa mắt nhìn lên trần, Sói đâm chiu, rồi miệng nó nhoẻn cười tươi -.. nhưng bây giờ anh hoàn toàn hài lòng với số phận của mình bởi tuy bệnh nhưng anh đâu có buồn bã gì, luôn có em và đám bạn chân thành đứng ngoài kia đối xử với anh hết lòng, luôn vui vẻ khi anh vẫn có những kỉ niệm đáng nhớ trong đời và nhất là luôn hạnh phúc khi được sống bên cạnh em, anh mãn nguyện lắm Sữa à !
– Um.. – Sữa hít mạnh rồi kê mặt sát mặt Sói thỏ thẻ, đưa tay nựng má Sói -.. chính vì vậy, anh phải sống để “mắc đền” em và mọi người đó nghen chưa ! Nhớ đó.. em không tha cho anh đâu !
Môi chạm nhẹ môi, Sói lẫn Sữa nhắm mặt lại cảm nhận hương vị hạnh phúc một lần nữa trước khi cùng nhau nắm tay vượt qua định mệnh. Cánh cửa phòng mở ra, chiếc băng ca đẩy Sói từ phòng bệnh vào phòng mổ chạy ra. Cha, mẹ Sói nhìn con nước mắt lăn dài, run rẩy lo lắng hồi hộp, miệng cầu khấn cho Sói vượt qua tai ương này. Chiếc băng ca chợt dừng đợi thang máy xuống, Sói ngoáy đầu nhìn rồi cười
– Cha, mẹ.. con thèm canh chua, cá kho quá lát về cha, mẹ làm cho con ăn nha !
– Ừa ừa.. để lát cha chở mẹ bây về mần liền, nhanh rồi về sớm ăn kẻo nguội nghen con ! – Cha Sói cười trong nước mắt, trong khi mẹ Sói chỉ còn nấc mà không noí được lời nào.
– Nè cờ-hó, nhớ lẹ lẹ rồi đi thử đồ cưới với vợ chồng tao nữa đó nha, mày với thằng Sữa phải làm rể phụ cho hai vợ chồng tao à.. không là chụy cạo sạch lông chym à nha ! – Lâm hài hước nói khiến ai náy bật cười
– Biết òi Lâm Lâm cô nương ! – Sói nhe răng cười
– Sói ơi.. có chuyện này Vi muốn nói với Sói – Vi chọt vào khiến nguyên nhóm ngơ ngác -.. mấy lần ngủ chung với Sữa, Vi.. Vi lén thơm má Sữa hoài à, nên Sói mà “lười biếng” không cố gắn thì đừng trách sao Vi chơi ác với bạn bè á nha
– Ôi đệch… con.. – Sói vảnh mỏ trong khi mọi người khoái chí, Sói liếc tới con Trang – Còn mày.. còn chuyện gì thì nói mẹ luôn đi !
– Thật ra Trang yêu Sói ! – Trang tỉnh bơ khiến nguyên đám há hốc mồm, mắt banh hết cỡ nhìn Trang, Sữa định buông miệng chử thì Trang cười khì rồi nói tiếp -.. như một thằng anh trai ! Vì vậy, mày phải sống để tao có cờ-hó để ghẹo á nha !
– Chết mẹ mày nha Trang !.. con Bích ! – Sói liếc xéo
– Nè nhóc, hé lô anh trai, ê chào thằng khốn nạn ! – Trưởng, Đạt và Đức tiến tới nhe răng cười đá long nheo với Sữa rồi nhìn sang chọc tức Sói, Sói phùng má chử một tăng
– Diêm Vương ơi con chưa tham gia vòng xóa nợ mà sao Ngài cho tụi đầu trâu mặt ngựa lên me con sớm thế
– Nè nè.. cái thói cũng hông bỏ ha – Trưởng nhíu mày, chợt Đạt lên tiếng
– Anh Sói… nhớ câu nói em nói qua điện thoại chứ.. nhớ đó nhé, anh mà bỏ cuộc hay sơ sót 1 giây thì ..
– Mày yên tâm, mơ cũng hông có đâu nhóc ! – Sói nắm chặt tay Sữa, Sữa biết ý cuối xuống đưa má cho Sói hun cái chóc. Thang máy xuống, cửa mở Sữa cùng Sói bước vào thang máy, nhìn mọi người lần cuối, Sói nhe răng cười, ánh mắt sâu đậm, mở miệng nói lớn
– Sói sẽ sống !.. nên mọi người yên tâm.. chờ Sói nghen !
Cánh cửa thang máy đóng lại, cánh cửa phòng nổ cũng đóng luôn. Cha Sữa mặt bộ đồ mổ bước vào, y tá và các bác sĩ khác cũng đều có mặt. Mọi dụng cụ, thiết bị, mọi thứ đều xong xuồi. Nằm trên băng mổ, Sói cười nhẹ trong khi đôi bàn tay nắm chặt đôi bàn tay Sữa đang ngồi cạnh bên. Sữa đã hứa sẽ bên Sói, sẽ đi hết chặn đường cùng Sói và nhất là luôn cùng Sói trên từng bước đi. Đôi mi khép dần do thuốc gây mê đã phát huy tác dụng, miệng Sói vẫn mỉm, lòng cầu nguyện..
– Xin ơn trên nhiệm màu, cho con một lần được thực hiện lời thề nguyện suốt đời với người con yêu ! Làm ơn…
Hôm nay là trung thu, tại trường mầm non Hoa Nắng, tiếng cười nói rộn ràn của mấy đứa trẻ ở khuôn viên đang nô đùa làm um xùm, tưng bừng cả một góc trời. Ngồi xích đu đung đưa, đôi chân bé xíu trong đôi giày quai hậu mini đỏ – trắng dễ thương cứ chạm xuống đất rồi đẩy tới làm chiếc xích đu đung đưa nhanh và xa hơn. Xích đu bên cạnh cũng có một bé trai khác, nó mập mạp hơn nhưng cũng rất dễ thương đang đung đưa giống bé bên cạnh, chợt nó hỏi
– Ủa sao Lì ngộ quá à ?
– Ngộ cái zì ? – đứa trẻ tên Lì vừa nút bịt Vinamilk, vừa xoay ngang hỏi
– Sao cô dạy, gia đình là có cha và có mẹ. Nhưng gia đình của Lì thì lại có ba và có bố ? – đứa trẻ kia ngơ ngác, Lì lanh lợi thôi nút, nó đáp
– Có gì ngộ đâu, thì Lì hông có mẹ, nhưng có bố Sữa của Lì ân cần, chu đáo như một người mẹ đó thôi !
– Nhưng mà sao được… bố Sữa của Lì là con trai mà.. sao làm mẹ được ? – Đứa trẻ kia nhíu mày hỏi tiếp, Lì nhoẻn miệng cười
– Sao lại hông ? Vậy Lì hỏi Mỡ, mẹ Mỡ chăm sóc Mỡ như thế nào ?
– Thì.. làm đồ ăn cho Mỡ ăn, dắt Mỡ đi mua đồ mặc, chỉ Mỡ viết chữ.. rồi nhiều lắm ! – Mở vừa kể, vừa lắc lắc cái đầu rất đáng yêu, đung đưa cái xích đu, bé Lì nói
– Bố Sữa làm người đồ ăn cho gia đình, bố dắt anh em Lì mua quần áo bận, bố kèm cho Lì viết chữ đẹp, dạy anh Quậy viết số, chỉ Út Nhỏ tô màu và nhiều cái khác nữa !
– Ủa sao giống những việc mẹ Mỡ làm quá dạ ? – Mỡ nhíu mày
– Thì bởi vậy Lì mới nói Bố Sữa như mẹ của mình ! – Lì đưa má phùn ra, nhíu mày đáng yêu như thằng Sữa hay nhõng nhẽo, nó nói rồi cười
– Ờ.. hi hi Mỡ hiểu rồi !
——————-
Thuộc truyện: Tình đầu anh dành hết cho em
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 2 - 9 tuổi
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 3 - 12 tuổi
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 4 - Tuổi 13
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 5 - Tuổi 16 - Phần 1
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 5 - Tuổi 16 - Phần 2A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 5 - Tuổi 16 - Phần 2B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 5 - Tuổi 16 - Phần 3A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 5 - Tuổi 16 - Phần 3B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 1A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 1B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 2A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 2B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 2C
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 3
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 4
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 5A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 5B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 6A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 6B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 6C
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 6D
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 7A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 7B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 1A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 1B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 2
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 3
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 4
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 5
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 6A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 6B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 7
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 8A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 8B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 8C
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 8 - Tuổi 19 - Phần 1
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 8 - Tuổi 19 - Phần Cuối A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 8 - Tuổi 19 - Phần Cuối B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Ngoại truyện 1
- Tình đầu anh dành hết cho em - Ngoại truyện 2: Trò chơi cá cược
- Anh thầy dạy kèm
Leave a Reply