Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện gay: Trò chơi cá cược. Tác giả: Cancer. Đây là ngoại truyện 2 của truyện gay hay: Tình đầu anh dành hết cho em của tác giả Cancer.
Truyện gay: Tình đầu anh dành hết cho em – Ngoại truyện 2: Trò chơi cá cược
Tác giả: Cancer
Sân thể thao của một trường đại học X, 4 giờ chiều nắng vàng cháy cả một góc trời, nhất là cái đường đua màu nâu đất nổi bật trên nền cỏ thảm xanh mướt trong rực rở vô cùng. Dưới sân có một nhóm các “vận động viên” đang khởi động chuẩn bị cho lượt chạy của mình, trong khi bên trên các băng ghế dành cho người xem cũng đông đúc không kém. Chiều thứ 7 là vậy, sinh viên đến đây để xả stress sau một tuần học mệt mỏi nên rất đông và nhộn nhịp.
– Vào vị trí !
Cái áo thun ba lỗ được vén lên làm hiện 6 múi bụng quyến rũ khiến mọi người ở sân tập lẫn cái dãy băng ghế bên trên, ai cũng phải đưa mắt ngắm nghía một cách thèm thuồng. Lau nhanh những giọt mồ hôi trên trán bằng cái lớp áo đó, thằng con trai kia thở mạnh rồi vào vị trí. Hai cánh tay săn chắc hiện rõ từng cơ tay dưới cái nền da ngâm khỏe khoắn trong thật bắt mắt
– Sẵn sàng !
Nghe hiệu lệnh tiếp theo của ông trọng tài, cặp mông tròn đột nhiên “nhõng ben” hằn nguyên cái hình chữ nhật boxer bên trong hiện lên khi đang ở tư thế chuẩn bị làm cho không những tụi con gái đỏ mặt vì “lỡ” nhìn hay “cố tình” nhìn mà ngay cả mấy thằng straigh cũng rạo rực khi hai con mắt nghía tới. Chân mày nó nhíu lên cùng cái nhếch môi háo thắng, phía bên phải chân mày có cái thẹo nhỏ “xẹt” ngang là kỷ niệm trong một lần nó nghịch ngợm chơi bắt rược rồi tông vào cánh cửa của nhà hàng xóm. Không biết phải trời cho hay không khi càng lớn, cái vết thẹo này vô tình làm tôn thêm vẻ điển trai, thu hút cho khuôn mặt được nhận xét là tinh nghịch, quậy phá giống y như cái tên của mình, Quậy.
– Xuất phát !
Hầu như là trong tích tắt chưa đầy một giây, nó phóng nhanh như tên lửa. dưới đường đua đầy nắng vàng cháy rực, làn da nâu nam tính hiện lên được bôi trơn bằng lớp mồ hôi đầy nhiệt huyết. Trong Quậy như một vận động viên thể hình, rất đẹp và gợi cảm. Nhưng dưới đường đua ấy không chỉ có mỗi mình Quậy, đang bên cạnh nó là một thằng con trai khác cũng đang tranh giành cái đường đua cho bằng được. Cả hai vừa chạy vừa cạch mặt nhau. Trước đây ít phút, trong phòng thay đồ:
– Hội thao kì tới sắp diễn ra, nhóm chúng ta sẽ là những người ưu tú đại diện cho trường đi tranh tài với các trường đại học khác. Nên vì thế, các em phải cố gắn tập luyện nhiều hơn nữa, tập trung nhiều hơn nữa để có thể thi đấu một cách tốt nhất, rõ chưa ?
– Yes Sir ! – Ông thầy phụ trách bên mảng thể thao, hoạt động của trường sinh hoạt nhiệt tình. Nghe xong ai náy cũng gật đầu lía lịa, duy chỉ có Quậy cất tiếng làm cả đám xúm nhau cười. Một thằng trong nhóm chọc nó.
– Phòng thay đồ mà mày làm như sở cảnh sát không bằng. Coi ba phim Hồng Kông riếc bị liệu hả mảy ?
– Bậy à, tao đời nào coi Hồng Kông, tao coi phim Nhật không hà ! – Vừa nói thằng Quậy nhíu mày dâm đãng làm tụi con trai khoái chí hơn. Ông thầy cũng cười rồi nghiêm nghị
– Nè nè cái thằng này, mày coi riếc nhả hết đạn đi, tới chừng thi tao cho mày cầm cây súng không mà bắn tụi nó há ! – Đến đây, cả phòng còn khoái hơn trước độ dâm tặc của ông thầy. Quậy khoái chí nhưng nó cũng không vừa rồi đáp lại:
– Sir yên tâm, thằng Quậy này trang bị cầu mấy thùng trong người lận, nả tới sáng cũng còn dư à ! Ha ha
– Cái thằng này.. ! – Ông lắc đầu ngao ngán trước độ thú tính của nó, chợt ông im lại khi thấy đứng đằng góc có một thằng con trai khác vừa mang xong đôi giày thể thao. Ai cười chứ nó thì cứ im lặng nãy giờ. Ông mới cất tiếng – Cường cục cưng của thầy, sao im re thế con !
– Tự kỷ ! – Một thằng trêu nó thì bị nguyên cái liếc xéo hình viên đạn ngay lập tức làm thằng giỡn kia khựng lại. Thấy vậy, Quậy mới hất mặt binh bồ mình
– Nó giỡn cho vui, làm gì mày quạo dữ vậy !
– Tao không có rảnh để lãi nhãi với tụi đàn bà như mấy bây !
Cường lạnh lùng nói rồi quay lưng bước đi để lại cái không gian sững sờ và tức tối lại cho tất cả mọi người ở đó, đương nhiên có cả Quậy. Cường là sinh viên cùng lớp của Quậy, từ cái ngày bước vào giảng đường là cả hai cạch mặt nhau một cách hãi hùng. Quậy nghịch ngợm, chịu chơi thì Cường lại rất nghiêm túc, chuẩn mực. Quậy rất tài ở mảng sáng tạo nhưng lại hay hấp tấp, bất cẩn. Ngược lại, Cường thì ngăn nắp, chu đáo, đâu vào đấy nhưng về khoản sáng dạ, chiến lược thì còn thua xa thằng Quậy. Cứ thế, hai tụi nó hoàn toàn đối nghịch với nhau, chỉ giống nhau ở chổ là có tài năng “điền kinh” thiên bẩm nhưng lại cạnh tranh với nhau trên từng cây số.
Cường là thế, nó im re, ít nói. Chẳng thèm để mắt hay quan tâm đến ai nên vì thế, mặc dù đẹp trai thuộc dạng nhất nhì của khoa nhưng nó lại bị mọi người ai cũng ghét, bởi họ cho nó là chảnh. Duy chỉ có một người, đó Quậy. Nó bị thu hút ngay thằng con trai lạnh lùng này, tính Quậy thích phiêu lưu, chọc phá nên nó rất muốn tìm hiểu con người này ra sao. Dừng dòng suy nghĩ, nó lại chổ Cường đang khởi động. Cường khựng lại, nhíu mày thì Quậy cất tiếng:
– Có bực bội hay có chuyện gì không hài lòng thì mày cứ nói ra, chứ đừng có diễn cái vai tự kỷ như vậy ?
– Kệ mẹ tao ! – Khuôn miệng lạnh lùng cất lời, Quậy khoái chí
– Thì kệ mẹ mày, tao nói mày chứ đâu có nói mẹ mày ! Ha ha
– Tao không có rảnh háng để nói đùa giỡn với mày, tránh ra chổ khác trước khi tao không làm chủ được mình ! – Cường bắt đầu nóng máu. Thấy vậy Quậy nép sang một bên để Cường đi, nhưng khi Cường vừa cất bước thì nó dừng lại khi nghe Quậy lên tiếng:
– Cược không ? – thấy Cường dừng lại, Quậy khoanh tay đưa ánh mắt dao găm nhìn xa xăm – một vòng sân, ai thắng thằng đó làm vua !
– Hờ.. tao..
– Sợ à ? – Cường định nói thì Quậy đánh phủ đầu. Nghe Quậy khích, Cường cuộn tay thành nắm đấm nhìn nó như muốn ăn tươi, nuốt sống. Quậy khoái chí, nó cười nhếch mép -.. vậy thôi !
– Hừ, nếu mày muốn nhục mặt, tao chiều ! – Cường đáp, Quậy bật nút cười trong bụng nhưng vẫn giữ nét láo cá, hống hách trêu Cường. Cường chóng nạnh – thằng nào thua, theo hầu thằng còn lại một tháng !
– Ô cơ người đẹp ! – Quậy khoái liền, nó trêu hơn – mà em chuẩn bị đi nha, anh Quậy thấy vậy chứ khó chịu lắm à !
– Em con cặc ! – Cường nạt Quậy, nó tức điên lên, chỉ tay vào mặt Quậy – tao sẽ cho mày bỏ cái thói cà rởn của mày, chuẩn bị đi !
– Ờ hớ !
Mặt Cường đỏ bừng vì tức, nó xoay lưng bước đi trong khi Quậy búng ngón tay nghe cái “chóc” rồi nháy mắt cười. Tính thằng này là vầy, thắng thua thì nó không biết, chỉ biết nó sẽ chơi hết mình và thủ đoạn để thắng cho bằng được mà thôi. Cười nhếch môi nguy hiểm rồi vảnh mỏ huýt sáo rộn ran, chuẩn bị cho cái trò chơi cá cược của nó và Cường.
Hai con báo đốm Phi Châu đang rượt đuổi tại sân tập của trường đại học một cách quyết liệt. Cả hai không ai nhường ai cả, tập trung mà chạy hết tốc lực khiến tất cả mọi người gần như nín thở khi xem hai con báo ấy tranh tài.
“ – Đoạn cua quẹo là đoạn nguy hiểm nhất nhưng cũng là đoạn dễ bức phá nhất. Mày có sức chạy rất tốt nhưng về độ bền thì còn thua thằng Cường nhiều !
– Vậy sao để thắng mấy đứa như thằng Cường giờ thầy ?
– Ừm, phải có cái đầu một chút. Trước khúc cua quẹo mày cứ chạy nhanh nhưng phải giữ nhịp, tụ lại một lực trong người mày, để khi đến cua quẹo thì mày bung nó ra, tăng tốc và chạy hết những gì mày có ! Cái đó còn tùy thuộc vào sức lực hay ý chí của thằng đối thủ của mày nữa đó nghen !
– À.. con hiểu rồi ! Vậy là phải điếm thúi một chút mới được ?
– Nè nè, đấu công bằng à nha !
– Con biết rồi sư phụ ơi, đồ đệ thầy không chơi mấy chiêu hạ thấp vậy đâu !
– Ừa, biết vậy là tốt ! ”
Nó chào thầy, xoay bước đi rồi nói thỏ thẻ :“Mà con chỉ điếm thúi một cách có bài bản thôi !”
Quậy cười khi nhớ đến cái đoạn lúc nãy khi nó hỏi ông thầy nó về chhiến lược đánh kẻ địch. Vì thế nó mới hả hê, phủ phê mà tỉnh bơ khiêu chiến với một thằng nhất, nhì trong trường như Cường. Quậy mang gen thông minh, sắc sảo của bố lại mang cái thân hình, ý chí của ba nên nó hoàn toàn tự tin cho cái ván cờ này.
Đúng như dự đoán, Cường chạy nhanh lại rất đều và bền nên luôn giữ Quậy một khỏang cách nhỏ. Nó cũng đang cười thầm trong bụng khi chuẩn bị được hành hình thằng kẻ thù của mình. Trong tích tắt chưa đầy 3 giây ngay cua quẹo, Cường sơ hở khi bất ngờ thấy Quậy vụt nhanh lao lên phía trước làm nó bừng tỉnh. Không chịu thua, nó cũng dồn hết sức chạy nhanh về đích. Cả hai đều đang ở cự li cực gần đến nổi nhìn thấy, cũng không biết đứa nào hơn đứa nào cho đến khi bước nhích chân của Quậy đặt ngay vào vạch trắng, rồi mới đến cả bàn chân của Cường chạm lên vạch trắng qua cái màn hình laptop của ông thầy thì mới biết kết quả của trận cá cược này.
Tiếng vỗ tay kèm theo tiếng ồ vang lên khi cái màn hình laptop kết nối với cái tivi bành ki ở trên khán đài như trong mấy cái sân bóng chày của Mĩ chiếu cảnh thắng đậm của Quậy thì mọi người mới gào lên y như cổ động viên World cup.
Nằm ngửa trên thảm cỏ xanh mướt, bờ ngực lực lưỡng thở hỗn hễn ra vào thấm ướt những giọt mồ hôi đầy cái áo. Cường cắn môi rồi cuộn thành nắm đấm giọng mạnh xuống nền cỏ.
– Đừng lo, anh sẽ không trảm mày đâu !
Nghe cái giọng láo cá quen tai, Cường mở mắt rồi ném cái nhìn tia lửa cho thằng con trai đang chóng nạnh, mặt hớn hở nhe răng cười. Lại gần, đặt chai Cocacola xuống cạnh Cường, Quậy nháy mắt.
– Quà chúng mình quen nhau nhoa !
– Tao không cần thứ rác rưởi của mày !
Cường ngồi bật dậy, cầm chai Coca rồi quăng ngay, Quậy chụp được. Nó ngước lên nhìn Cường, rồi bất ngờ cầm cái chai phang thẳng vào Cường. Phản xạ tốt, Cường chụp lại được, định bật chửi thì nó khựng lại khi thấy gương mặt lạnh tanh của Quậy. Ánh mắt Quậy sắc bén, môi nó không một cái nhếch mép cà rởn hya nghịch ngợm như ngày thường, giọt mồ hôi chảy từ trên trán xuống bên má, xuyên ngang vết thẹo ngay chân mày làm tôn thêm vẻ hung hăng, hoang dại của Quậy. Cường rợn người, đây là lần đầu tiên nó thấy Quậy đáng sợ như vậy, hơn cả cái vẻ lạnh lùng của nó nữa. Thở nhẹ, Quậy cất giọng lạnh tanh:
– Uống cho tao ! – Cường nhíu mày, thì Quậy vẫn giữ nguyên vẻ óc cục của mình – tao kêu mày uống !
– Mày … !
Cường cãi lại thì chợt nó nhớ đến bản giao kèo của mình. Cuộn tay thành nắm đấm, Cường dẹp lòng tự trong, nó lấy tay quẹt mồ hôi rồi mở cái nắp chai nghe cái “xì”. Ực một ngụm nước, nó đóng lại rồi bất ngờ một lần nữa, Quậy cười. Dưới ánh nắng chiều tà, nụ cười của Quậy cực đẹp, hàm răng trắng đều như bắp được tô điểm bởi hai môi hồng đỏ bừng lên. Mái tóc nó còn đọng lại những giọt mồ hôi lung linh dưới ánh nắng y như những hạt sương mai, nhất là cái khuyên tai đen tuyền phá cánh làm nên một khuôn mặt nổi bật, nghịch ngợm, đẹp không thể tả. Tim cường đập loạn xạ, lần đầu tiên nó có cảm giác như thế.
– Ngoan, vậy anh mới thương nghen chưa ! – đưa tay nựng má Cường làm Cường tỉnh mộng. Nó nhíu mày tán nhẹ vào tay Quậy rồi hống hách
– Biến thái vừa thôi nha !
– Chưa đâu, còn dài dài ! Ha ha – Quậy tỉnh bơ làm Cường giật mình. Nó liếc Quậy, Quậy cà rởn cười dâm đãng rồi xoay lưng bước đi – uống cho hết chai nước à nha, tiền làm thêm của tao đó, đừng phí ! Bye mày !
Cầm chai nước trên tay, Cường vẫn không ngưng nhìn tấm lưng đang khuất bóng khỏi góc sân. Tim Cường vẫn còn đập nhanh, nó chẳng biết sao mình lại có cái cảm giác này nữa. Cảm giác xao xuyến đến kì lạ, nhìn chai nước, môi Cường khẽ cười, nụ cười hiền dịu nhưng rạng ngời nhất mà Cường từng cười. Uống hết chai nước Cường cất vào ba lô rồi ra về. Nắng tắt trên cái khoảng sân đấu nhưng vẫn còn lưu lại vẻ đẹp của hai thằng con trai tụi nó, cá tính và rất nhiệt huyết.
Trong bếp, mùi thơm từ nồi canh chua cá linh và bông điên điển sực nức, thêm dĩa cá lòng tong kho, chút ít thịt kho tiêu cùng mớ rau muống xanh ươm trên bàn. Thằng con trai khéo léo bày trí một cách đơn giản nhưng lại rất tinh tế lên bàn ăn. Sống mũi cao đưa vào dĩa thịt kho tiêu hít hít rồi khuôn miệng mỏng nhoẻn cười, để lộ cái lúm đồng tiền ngoáy sâu rất đáng yêu. Bưng cái diã cuối cùng lên bàn, ánh mắt long lanh nhưng nhanh nhảu khẽ bừng lên khi miệng nó toe tét mỉm cười. Qua lớp kính cửa sổ phản chiếu một thằng con trai trắng phóc, áo ba lỗ trắng, quần sọt nâu đang xấp mấy cái ghế vào bàn. Gương mặt nó hiện lên một vẻ khôi ngô, tinh khiết. Chợt, nó cầm một cái chày đâm tiêu và cái nồi không. Thở nhẹ rồi đánh “beng beng beng” kèm theo cái chất giọng lảnh lót hát bài “Kìa con búm vàng” vang lên:
“- Giờn ăn tới rồi, giờ ăn tới rồi !
Lẹ đi thôi.. lẹ đi thôi
Cơm với canh đã xong rồi.. canh với cơm đã trên bàn
Mau giành ăn.. không thì thôi !”
Từ trên cầu thang chạy rầm rầm, tiếng giỡn hớt trêu đùa muốn rung rinh cả một ngôi nhà. Một người đàn ông trung niên đang đẩy thằng Quậy để giành xuống trước trong rất buồn cười. Cả hai cất tiếng:
– Ze, ba xuống trước, ba thắng ! Ha ha
– Ba ăn gian, chơi gì ghịch quần ! – Quậy nhíu mày, người đàn ông kia tỉnh bơ
– Ai mượn con vịn quần ! – vừa dứt lời thì một cái “cốc” làm người đàn ông kia đau điến – ây da ! Đứa nào chơi mắc dại dạ ?
– Đứa này nè ! – Tháo cặp mắt kiếng ra, một khuôn mặt tinh khôi khác nhíu mày đáng yêu đáp. Người đàn ông trung niên khoái chí bật cười
– Bà xã của anh !
– Bố, ba ổng ăn hiếp con ! – Định nhào lại ôm thì Quậy ngồi chen ngang tỉnh bơ ôm chầm lấy bố nó. Bố nó vuốt nhẹ tóc rồi hiền hậu
– Vậy hở con ! – Quậy phùn má gật đầu thì nó la làng “Ấy da !” khi ăn thêm cái cốc nữa. Ngước lên thì hứng nguyên bài hát – ba con bây mấy tuổi đầu rồi, như con nít zậy ! Nghĩ sao, cái cầu thang đã bằng gỗ lâu năm rồi, chạy như hai con heo mọi, dặm chắc banh mẹ nó quá !
– Banh thì mình sắm cái mới, có gì đâu mà lo hả em !
– Đu.. “Sói vựa trà” mà tưởng đâu “Cường đô la” không nha ! – thằng con trai bưng nồi cơm ra nói làm nguyên nhà bật cười. Để nồi cơm xuống rồi nó đưa má cho bố nó “mi” nghe cái chụt. Thấy vậy, Quậy cà nanh
– Ơi là chời, coi ổng thiên vị kìa ba ! Thằng Lì mới ruột hay gì á, còn đây là con ghẻ mà ! – Quậy mếu máo, thấy vậy Sữa cười nhẹ rồi trêu nó tiếp
– Đúng òi, bé Lì là cục cưng của bố, còn bé Quậy là cục ..
– Là cục vàng của ba, à hông, cục hột sàn của ba ! – Sói ỏng ẹo ôm hun thằng Quậy, cha con tụi nó bật cười. Lì nhíu mày đáng yêu y chang Sữa
– Ờ, vậy ba với anh chịu khó ăn cơm tiệm bữa nay, Lì làm cho bố Lì với Lì không hà, nè ăn đi bố !
– Ế ế.. gì chứ, Lì của ba là hết sẩy à nha, thương dễ sợ ! – Sói nghe đến đồ ăn thì xoay 180 độ, ôm kéo thằng Lì ngồi chính giữa. Hiểu ý đồng đội, Quậy cũng ngọt ngào
– Bé Lì của hai giỏi quá ta ơi, hông những đẹp mà khéo nữa, tự hào ghê luôn !
– Chắc tại giống bố đó con, đẹp mà giỏi nữa, khổ dễ sợ ! – Sữa nói làm cả ba trợn mắt, Lì bật cười rồi tỉnh bơ
– Chắc tối nay nhà mình ra đường ở quá ?
– Sao dạ con ? – Sữa hết hồn, Lì đáp
– Tại “kho mìn” Việt Nam mới zời lại đây đó bố, hông những một mà là một nhà lận !
– Ôi đệch.. ! Cái thằng khỉ này !
Bữa cơm rộn ràn đầy tiếng cười, nó vui nhộn mà ấm áp không thể tả. Hôm nay hai đứa út sang nhà Vi ăn ké nên ở nhà chỉ còn ba con tụi nó. Cuộc sống không quá giàu sang nhưng lại rất đầm ấm. Thấm thoát cũng nhanh, mấy đứa trẻ ngày nào được vợ chồng thằng Sói nhận nuôi từ ân nhân của mình giờ đã lớn, ăn học thành tài. Quậy rất giống Sói, nó hoang tàng nhưng lại đầy nhiệt huyết, thêm một chút cá tính mạnh mẽ và nghịch ngợm của Sữa nên nó luôn là đứa lí lắc, tạo bầu không khí vui vẻ cho cả nhà.
Lì thì thì ngược lại, Lì lại theo phe Sữa. Lì học sư phạm vì nó yêu thích cái công việc thiêng liêng và ý nghĩa ấy. Tính Lì khéo léo lại mềm mỏng, thông minh và rất hoạt bát nên vợ chồng thằng Sữa rất hài lòng khi thấy Lì bước đi trên mỗi chặn đường của nó. Ngoài ra còn có bé Út nhỏ, nó dễ thương và nữ tính, là cục cưng trong nhà và cũng là đóa hoa duy nhất trong cái mái ấm nhỏ này.
Nhìn tụi con khôn lớn, Sữa khẽ mỉm môi cười mãn nguyện cho cuộc sống hiện taị của mình. Đang ngồi nghĩ, chợt Lì bưng cốc sữa cho bố nó rồi ngồi xuống cùng Sữa. Nó nhoẻn miệng cười nụ cười dễ thương rồi nũng nịu:
– Mai mốt để con lấy xe rước bố, chứ bố đi một mình, con hông yên tâm !
– Bố mày 6 múi còn hiện nguyên nè, làm như tao già lắm hông bằng ! – Sữa cười cho suy nghĩ chu đáo của thằng con mình. Lì tít mắt
– Con biết rồi, bố khoe hoài, tại con coi ti vi thấy đường xá dạo này xe cộ không nên con lo lắm. Ba thì ổng có anh Quậy phụ ở tiệm rồi hay về chung rồi, có bố hà, bố hay tăng ca nữa..
– Bé Lì bố lớn rồi ta ơi ! – Sữa cất tiếng, vuốt nhẹ mái tóc của Lì, nó hạnh phúc khi có đứa con hiếu thảo. Lì cười nhẹ choàng tay ôm Sữa
– Ba với bố cực khổ nuôi anh, em con khôn lớn rồi ! Giờ tụi con đủ lông, đủ cánh, có thể tự lo cho mình. Bây giờ con còn đi học, nhưng mai này con ra trường, chắc chắn con sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và đền đáp công ơn mà hai bố đã nuôi dưỡng con thành người !
– Nghe con nói.. bố vui lắm ! – Sữa nghẹn ngào, hôn nhẹ má Lì. Chợt Lì sáng mắt rồi tíu tít.
– À bố bố, con tìm được việc làm thêm rồi, hí hí
– Gì.. mới chân ướt, chân ráo năm nhất đó nghen. Nhà mình đủ điều kiện cho mày học mà, cực chi vậy con ? – Sữa nhíu mày, Lì nũng nịu
– Thôi, con muốn tự trang trải chi phí sinh hoạt cho mình. Với lại con lớn rồi, làm được cái gì thì làm mà bố !
– Ừa, nhưng nếu mệt thì nghỉ ngay nghen chưa ! – Sữa cười nhẹ – mà con làm gì thế ?
– Dạ, con dạy kèm ! Dạy cho một em học sinh lớp 11 bên chợ đó bố. Tuần dạy có ba buổi hà, nên cũng không có ảnh hưởng tới việc học cũng như thời gian cá nhân của con. Ngược lại còn giúp con có kinh nghiệp dạy học nữa ! – Lì líu lo, Sữa cũng mừng rỡ
– Ừa, hay đó Lì. Công việc rất phù hợp với chuyên ngành của con. Nhưng mà nè, con có tự tin là làm được hông thế ? Thấy zậy chứ hông phải zậy à nha !
– Bố yên tâm, thằng Lì con Ba Sói đẹp trai, Bố Sữa xinh gái mà.. mấy chuyện này chẳng nhằm nhò gì ! – Lì nháy mắt, Sữa bật cười rồi kí đầu nó
– Gái con mắt mày, thằng khỉ này !
Ngoài sân, ba con thằng Sói cũng đang tâm tình, hạnh phúc. Thằng cha vắt đồ cho khô rồi quăng qua cho thằng con lấy móc máng vào, treo lên sào. Hai cha con lại giỡn hớt làm cho thằng Sữa trong đây vọng ra rủa rùm beng. Nghe rủa xong, cha con tụi nó lại xúm nhau giỡn tiếp. Thấy Sói khom lưng lấy mấy quần áo trong sọt, Quậy cười nhẹ rồi kéo cái rổ về mình. Nó nắm tay ba nó rồi để ông ngồi ngay băng đá. Quậy cười rồi tiếp tục công việc của mình, Sói biết ý con, nó nhíu mày lên tiếng
– Mày làm như ba già lắm zậy ! Để ba làm cho
– Dạ, con biết anh Sói đẹp trai vẫn còn “cuồn cuộn” lắm. Bởi vậy bố mới mê mệt phải hông ?
– Há há, thằng ranh con, dẻo miệng ! – Sói cười, chợt nó nhìn thằng con mình bằng cặp mắt tự hào. Mới ngày nào còn bòng nó trên tay, còn đẩy xe cho nó tập chạy xe đạp. Giờ thì nó đã lớn rồi, trưởng thành rồi. Quậy phơi cái áo, nó cười nhẹ khi biết ba đang dõi mắt sau lưng mình, nó cất lời tâm tình:
– Bây giờ con vẫn đang học đại học. Nhưng con chắc chắn, ra trường, con sẽ thành tài, sẽ kiếm thật nhiều tiền để săn sóc cho ba với bố ! – Xoay nhìn Sói, Quậy cười – con hứa đó !
– Hic hic.. con.. con – Sói rưng rưng, mít ướt. Quậy lắc đầu bật cười vì cái tính mềm lòng của ba mình. Phơi xong cái áo cuối cùng, nó lại gần rồi ngồi với ba mình, đấm nhẹ bả vai, cất giọng nghiêm túc.
– Con lớn rồi ba, từ nhỏ hai ba đã lo cho con từ miếng ăn cho tới tấm áo. Nên bây giờ, con phải làm tròn phận con cái. Đây hông còn là nghĩa vụ nữa mà là trách nhiệm của con. Nên hai ba yên tâm, con đã tự chăm lo cho mình được rồi, giờ chỉ còn học để sau này ra đời nữa thôi !
– Ba biết là mày hiếu thảo, nhưng mà nè.. đừng có quá nóng tính, hấp tấp thế con. Con là chuyên môn có cái yếu điểm đó đó ! – Sói nhẹ nhàng, Quậy cười hớn hở
– Con biết rồi, hai ba nhắc con quài mà ! Học quản trị, lại có ba là cựu sinh viên ưu tú, con đây thừa sức dẹp loạn tụi nó hết mà, ha ha – nó nịnh ba nó. Sói khoái chí cười rồi hun nhẹ má thằng Quậy. Nó hỏi
– Tối nay là ngày đầu tiên con đi làm thêm phải hông ?
– Dạ !
– Nghĩ đi, làm chi hông biết ! Mày chỉ việc học thôi, cái khác để ba lo !
– Ba à.. ba từng là sinh viên nên ba biết mà. Đặc tính của ngành quản trị là thích bay nhảy, mê phiêu lưu và mạo hiểm. Chứ học không, không cọ xác thực tế thì cũng như không ! – Quậy lí sự. Sói vẫn nhíu mày
– Ừa, ba biết.. nhưng mà ba..
– Ba yên tâm, con của ba về học thức thì dư sức để trang bị, còn về kỹ năng mềm thì cũng thừa sức để giao tiếp mà. Với lại, con lực lưỡng, mạnh khỏe như thế này, lo gì bị người ta ắn hiếp ! – Quậy tự tin. Cuối cùng thì Sói cũng chào thua, cười nhẹ, Sói trả lời
– Haiz.. thôi được, mày làm gì đó làm đi nhưng nhớ, có gì rắc rồi là dừng ngay nghen chưa. Ba với bố bây có mình tụi bây nó.. có chuyện gì là ba chết à !
– Dạ, con biết rồi ! – Quậy hạnh phúc ôm ba nó. Đột nhiên nó lại lại nghiêm túc, nhìn xung quanh như đi ăn trộm làm Sói thắc mắc. Giọng nó thỏ thẻ – ba.. ba, có chuyện này, con muốn ba.. chỉ cho con !
– Hả.. chuyện gì ?.. sao mày làm ba lo quá dạ, dụ gì vậy con ? – Sói luống cuống, Quậy gãi đầu. Nó nhíu mày lo âu rồi hít hơi mạnh, nó thở ra rồi thỏ thẻ
– Ba.. con, con muốn.. um, con muốn quan hệ tình dục.. đồng tính !
– Hả ! – Sói la làng làm Quậy giựt mình bụm miệng ba nó lại. Nó lo lắng
– Nhỏ nhỏ ba.. bố nghe là chết á !
– Sao.. sao con.. ? – Sói ấp úng, Quậy bình tĩnh trả lời
– Con sao chắc chắn hai ba biết rồi mà ! Còn chuyện con muốn cái đó.. thì con lớn rồi, cũng muốn biết cảm giác xác thịt để thỏa mãn nhu cầu chứ ba !
– Nhưng mà, nhưng mà con.. – Sói nhíu mày – nhưng mà chuyện đó không có bậy bạ được, con chưa có người yêu mà với lại..
– Thực ra có chuyện này, con muốn kể ba nghe !
Anonymous says
Ok
Anonymous says
Hay wá canter ơj
thái says
Tiếp đi tác giả hay lắm.
Sky nguyen says
Viết típ yk tg! Đag hay