Truyện gay: Tình đầu anh dành hết cho em – Tập 4 – Tuổi 13
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– A lô hoa hậu nghe – Tiếng hót thánh thót của Sữa đang đắp dưa leo coi phim hoạt hình 3 con gián
– Ũa hông phải Sữa vợ em hả ? Xin lỗi em gọi lộn số – Quỷ Sói ghẹo nó
– Nè nè.. muốn chết hả tên kia – Sói bật cười ra mặt nhưng cố mỉa mai qua cái giọng lạnh lùng của nó, rồi cũng hạ màn mà xuống nước – Gọi Sữa có gì hở cưng ?
– Tự nhiên nhớ Sữa ghê – Sói ỏng ẹo
– Ủa chưa uống thuốc nữa hở anh ? haha – Sữa trêu lại
– Nè…. Giỡn thôi, chớ mai Sói chở mẹ ra tiệm nên hông có rước Sữa được, Sữa chịu khó đi với cha một bữa tới trường nha ! – Sói nói qua điện thoại, nghe tới đây mặt Sữa nhăn lại nhưng nó cũng không muốn Sói của nó bị khó xử
– Cha Sữa đi công tác ở miền Tây rồi nên mai Sữa đành “ngậm đắng nuốc cay” đi xe hơi với mẹ tới trường một buổi vậy – Sữa ỏng ẹo nói chuyện kiểu sang chảnh khiến bên kia đầu dây Sói bật cười trong khi chề môi cả thướt. Kết thúc cuộc “tâm sự mỏng” là màn hun chụt chụt đầy nước miếng của hai chúng nó.
Sáng hôm sau, trong khi Sữa tới trường, Sói nó vẫn đưa mẹ ra tiệm bán gạo ngoài chợ. Vừa định quày đầu xe thì mẹ nó gọi lại, nhìn sắc mặt bà có gì đó muốn nói, nó nhìn đồng hồ thấy cũng còn khoảng gần nữa tiếng mới vào học, nên nó dựng xe ngồi xuống nói chuyện cùng bà
– Có chuyện gì hả mẹ ?
– Ờ có chuyện này, mẹ muốn nói cho con nghe cả tuần nay rồi mà không có dịp với lại mẹ e là con.. – Mẹ nó nói tới đó thì ấp úng
– Không sao đâu, mẹ nói đi con nghe mà ? – Bình tĩnh thằng Sói hỏi rõ mẹ của nó
– Chuyện là ngoại con mới cho nhà mình miếng đất trên Đà Lạt, mẹ định mẹ với con lên trên đó sống, mẹ cũng dò la thử xong xuối hết trơn rồi, trên đó dì Út con có kiếm cho mẹ được một sạp gạo để bán ở ngoài chợ, do vậy không lo kinh tế gia đình, nhà thì mấy chú cũng con sẽ cất, họ không ăn lương vì ngoại con yếu rồi muốn sống gần con gần cháu. Con thấy đó, ở đây mẹ con mình thiếu thốn nhiều lắm, mức sống cũng cao, bây giờ còn lo được, mai này mẹ già bệnh tật thì sao, còn bệnh của con, yên tâm mẹ gặp chú Long cha của bẻ Sữa rồi, chú nói nếu được mẹ con mình cứ chuyển lên trên đó, gần đó bác sĩ khoa tim bệnh viện ZYX cũng là bạn của chú ấy, nên chú ấy sẽ nhờ bác sĩ đó theo dõi cho con.. ! – Mẹ Sói từ tốn giải thích
– Mẹ ơi nhưng mà con… – Mắt Sói đượm buồn, bà cũng biết được nổi lòng của thằng con mình, bà từ tốn an ủi
– Mẹ biết con không muốn xa bé Sữa phải không ? nhưng mà con cứ yên tâm, chú Long lâu lâu cũng sẽ dắt Sữa lên chơi với con mà, con đừng lo
– Dạ.. mẹ để con suy nghĩ kỹ mẹ nhé, giờ con đi học đây ! Con thưa mẹ con đi học !
Nắng buổi sớm ở đây thật đẹp, ngoại ô thành phố nhiều cây xanh, nên không khí rất thoải mái, thoáng đãng. Đạp xe trên con đường đến trường với hai hàng điệp xanh rì càng tôn thêm vẻ đẹp nơi ngoại thành này. Bình thường nếu có Sữa là hai đứa cứ líu lo líu lo chuyện trên trời dưới đất suốt. Hôm nay đi một mình chợt Sói nó thấy cảm giác lạnh lẽo, sợ hãi cô đơn như hồi bé một mình trong bệnh viện lại ùa về.
Nghĩ tới mai này lỡ có xa Sữa chắc nó chịu không nổi mất ! Đột nhiên tim nó đau thắt lại, dừng xe nó thở gấp, ngày một gấp hơn, người nó trở nên nặng nề, tim đau nhói dữ dội.. “làm ơn.. làm ơn.. đưa cháu đến bệnh viện…. với !” … May thay mấy chú xe ôm thấy Sói ngã khụy liền bế nó lên xe và chạy gấp vào bệnh viện ngay lập tức. Sói được các chị y tá đưa vào phòng cấp cứu, chắc do quen hơi nên khi vào tới bệnh viện nó đỡ hơn chút xíu, lắc lắc cái đầu nó ngồi dậy được. Bác sĩ vào, không phải cha của Sữa, bác này cao tuổi hơn cha Sữa nhiều. Ông cười rồi đặt ống nghe vào ngực Sói ngay lập tức.
– Tưởng thằng nhóc nào ốm yếu tới chớ, cũng khỏe mạnh quá ha ! – Mở miệng chả có miếng duyên, nói chuyện cọc lóc, khác xa hoàn toàn với cha của Sữa, nghe ổng nói thằng Sói nhăn mặt, chao mày
– Dạ bác yên tâm, con uống thuốc ngủ nghỉ đầy đủ, đúng giờ lắm nên ít có khi nào bị đauu yếu đâu – Sói nói giọng tự tin
– Ừa, nghe vậy cũng mừng, ngồi đó xíu đi – Ổng coi coi mấy hồ sơ
– Dạ nhưng bác nhanh dùm con, hôm nay có dự giờ 2 tiết cuối nên con không nghĩ được – Nó nhíu mày khó chịu ra mặt
– Ừa biết rồi, bác khám nhanh thôi, con chờ xíu, đang coi kỹ hồ sơ bệnh của con đây này – Nói rồi ổng quay qua tiếp tục đưa ống nghe vào ngực Sói, vừa nghe ổng vừa nói thêm – Tuy bác nghe bác sĩ Long nói, con không thể sống đến 20 tuổi, nhưng con vẫn lạc quan sống như thế này là tốt !
Từng từ từng chữ một ông ấy nói ra, Sói nghe cứ như từng nhát dao đâm thẳng vào tim. Tai nó ù đi, mắt nó trừng ra, khuôn mặt lơ đễnh. Từ thời khắc của vận mệnh từ chốn xa xăm đột nhiên đến mà không báo trước… Nghĩ lại, đời người cũng chỉ như vậy thôi, khác nhau ở chổ là ngắn hay dài và Sói biết nó khoảng cách mà mình đang đứng. Sói biết vị bác sỹ này không có ác ý nhưng kỳ thực cứ như dao găm đâm thẳng vào ngực. Đau lắm
– Xong rồi, mặc áo vào đi con ! – Bác sỹ gỡ tai nghe, đưa mấy bọc thuốc cho Sói, nó vẫn đơ người ngồi đó, ông lại gần vuốt mái đầu của nó – Con phải cố gắn lên con nhé, hãy sống lạc quan, suy nghĩ tích cực, chắc hẳn cuộc sống sẽ không bất công với con đâu !
Cài lại cúc áo trong khi đầu óc nó không còn đủ tỉnh táo để biết đây là đâu nữa, Sói như người mất hồn, đứng dậy, lấy balo quẩy vào, mang giày vào, đóng cửa lại, dắt xe ra, ra về. Suốt đoạn đường đến trường nó chỉ biết dắt xe nhìn về phía trước, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra quanh mình. Tiếng xe cộ, tiếng rao bán, tiếng bàn chuyện, tiếng vật dụng,.. nhưng hầu như Sói không nghe được tiếng nào, bởi tai nó dường như đã bị ù đi kể từ khi bác sĩ nói ra sự thật bệnh của nó.
Chợt nó dừng lại, bởi cổng trường đã trước mặt, và nơi kia, phòng tận cùng, lầu 3 bên trái có một người luôn quan tâm, luôn chăm sóc, luôn che chở cho nó, chắc đang nóng lòng vì sao nó không đến trường học lắm ! Phải rồi, Sói chợt nhận ra “..mình không thể để Sữa thấy mình trong bộ dạng như thế này được, Sữa sẽ lo lắm !.. “.
Nó gửi xe rồi chạy tót vào phòng vệ sinh, hai bàn tay nhỏ hứng đầy nước rồi hất vào mặt mình, Sói lắc lắc mạnh cái đầu như một thằng bợm nhậu mới thức rửa mạnh cho tỉnh. Nhìn mình trong gương Sói lại tự hỏi.. “sao lại là mình ? Chỉ sống đến 20 tuổi thôi ư ?.. Sự thật là vậy ?.. Sống sao bây giờ ?..” hít một hơi rồi thở ra thật mạnh. Reng…reng… ! Tiếng chuông ra chơi sau khi kết thúc tiết thứ 3, nó như chợt tỉnh, nhìn mình trong gương lần nữa để bước vào lớp, gặp người nó yêu thương, mỉm cười nụ cười gượng gạo, đóng cửa cái rầm.
Lớp học vừa tan, cũng may dự giờ là 2 tiết cuối, vừa bước vào lớp Sói đã chạm ngay mặt Sữa và hứng thêm một màn “hót ra lửa” từ khuôn miệng xinh tươi, mỏng manh này
– Nèeeee đi đâu mà giờ này mới vào vậy ? Sao không báo cho ai biết ? Biết là Sữa lo cho Sói lắm hông ? Đã mang bệnh trong người, có chuyện gì cũng phải cẩn thận chứ, lỡ Sói…
– Hông sao mà ! Sói hông sao hết, tại phụ mẹ công chuyện nên vào trễ thôi, mà thấy Sữa lo Sói vui quá xá ! haha
– Chắc vui !
Nói qua nói lại, chuyện đâu cũng vào đấy, tính Sữa là vậy, luôn lo lắng, quan tâm đôi lúc hơi bị quá mức nhưng Sói biết, tất cả cũng chỉ vì Sói mà Sữa mới thế thôi. Vì vậy từ trước tới giờ Sói chưa một lần khó chịu hay than phiền, ngược lại nó còn cảm thấy thích nữa là khác. Chuông vào học lại reo, GV cùng các GV dự giờ khác vào lớp, tiết học bắt đầu. Trong khi mọi người chăm chú, phát biểu, trao đổi thì Sói nó vẫn ngồi ngừ một cục ở đó, không nói, không nhìn, không viết như một pho tượng.
Cách dăm ba phút, Sữa lại xoay sang hỏi Sói có sao không ? Có mệt không ? Cảm thấy thế nào ? Sói cũng ậm ừ cho qua, nhiều lúc còn cười giỡn, hơi bị lố nữa là khác. Sói đang cố tạo ra một chiếc mặt nạ để mình đeo vào, để không ai phát hiện nó đang hoang mang, lạc lõng giữa cái thế giới này. Sữa nhận ra điều đó, Sữa là người đi Đóc-tờ trong bụng thằng Sói, Sói nghĩ gì nó đều biết, đều cảm nhận được, do đó không chuyện gì của Sói qua mặt được nó cả. Sói mệt mỏi với những dòng suy nghĩ mong lung của mình, nó nằm xuống bàn, xoay mặt qua phía Sữa, nó lại tiếp tục lần thứ “n” ngắm dung nhan người mà nó yêu. Đang ngắm say sưa, chợt Sữa ngừng viết, ngã lưng nằm xuống bàn, xoay mặt về phía Sói. Hai đứa 4 mắt nhìn nhau, miệng trào bọt mép, Sói cười, Sữa cũng cười
– Sói có chuyện gì hả ?
– Đâu có chuyện gì đâu, tại tự nhiên thấy buồn buồn vậy thôi !
– Buồn Sữa hả ?
– Sữa.. thương muốn chết, buồn sao được !
Sữa cười, khẽ đưa tay vuốt nhẹ lỗ tai, đến cái má phúng phính của thằng Sói. Nó yêu Sói nhất trên đời. Không có câu từ nào có thể diễn tả tình cảm nó dành cho Sói. Nó đã từng hứa, miễn Sói muốn gì, sống chết nó cũng sẽ làm cho Sói, bên cạnh Sói, che chở Sói.
– Nhớ.. dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.. Sữa cũng sẽ bên Sói ! Nhớ nhé !
Nghe Sữa nói Sói cảm thấy ấm lòng rất nhiều. Từ bé đến giờ, ngoài mẹ và chú Long ra thì chỉ có duy nhất Sữa là người tốt thật sự với nó. Nó trân trọng tình cảm của Sữa và nó nghĩ, dù mọi chuyện xảy ra thế nào nó cũng nhất quyết không để cho Sữa bị tổn thương được. Sữa vì nó quá rồi, đã đến lúc nó để tình yêu của nó cho gió cuốn đi rồi thì phải. Hạnh phúc đâu cần phải được bên cạnh người mình yêu, đơn giản chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là được.
“..Những yêu thương giờ không bên cạnh anh
Giờ vội xa âm thầm bỏ rơi một ai chốn này
Gió cứ mang em đến rồi lại đi
Đùa vui trên nỗi đau gió ơi hãy trả em về ..”
Reng reng… cuối tiết học, chuẩn bị ra về, đột nhiên thầy chủ nhiệm xuất hiện để thông báo về việc lớp tham gia hội thao mừng ngày kỷ niệm thành lập trường. Nào là đá bóng nam, nữ, chạy xe đạp chậm, nhảy bao bố, kéo co… tất tần tật mấy trò chơi thời học sinh dấu yêu. Lớp nhốn nháo đăng kí tham gia lía lịa trong khi Sói thì nhăm mặt, chao mày muốn về nha sớm ngủ cho tỉnh, hoàn toàn khác với tính nết thường ngày của nó, Sữa thấy lạ nhưng do ghi chép tên đăng ký tham gia nên nó cũng không có cơ hội hỏi Sói ra sao.
– Đội trưởng đội … cổ động viên ! Thánh thần sao có zụ này nữa trời ?
– Haha mời mấy em xinh đẹp lớp mình mặc váy nhảy sexy đê tụi bây – mấy thằng con trai
– Áaaa ê hay tụi mình múa bông tua đi bậy .. – mấy tụi con gái
Bla…bla… một hơi, Sữa nóng máu, hét lên bây giờ ai đăng kí tham gia thì nói nó đăng kí ghi tên, cứ nhốn nháo bàn luận như cái chợ làm được quần què gì, đột nhiên
– Mình đăng kí !
Oaaaa…. Ai cũng ngỡ ngàng xoay lại nhìn super star có dũng khí đăng kí, không ai khác chính là Sói ca ca. Trong lớp người trên kẻ dưới ai cũng đều tán thành, hí hửng cho vị trí này. Vui nhất có lẽ là Sữa vì Sói tham gia CĐV nên không có động tay động chay, thôi thế là vui quá rồi còn gì.
“..Dù có chuyện gì đi nữa, tuyệt đối không để cho Sữa biết chuyện này !..”
– Tập thể lớp chúng em đồng lòng thi đấu hết mình và giữ vững tinh thần thể thao, đại diện lớp 6/1, em Trương Quốc Trung xin hứa, sẽ dốc hết mình giám sát & cổ vũ cho hội thao, ta đa .. ! – Kết thúc vẫn là cái màn “ta đa” khụy gối dang hai tay như chuẩn bị ôm cúp của Sói khiến cả sân trường toe tét nháo nhào, rộn ràng hẳn.
Quét……..!! Tiếng còi báo hiệu hội thao bắt đầu, đầu tiên là nhảy bao bố, rồi đến xe đạp chậm, đá bóng nữa… Sói hò hét vang dội, cứ như fan cuồng K-pop, róng cổ họng hét vang trong rất buồn cười, chu môi vảnh mỏ, mọi người nhìn vào cứ ngỡ Sói nó vừa trúng số độc đắt duy chỉ có một người cảm thấy bất an, không ai khác là Sữa. Sữa cảm nhận có gì đó là lạ với Sói, Sói hành động và thói quen không giống như thường ngày, nhất là cái tính khơi khơi như thế này, Sói chúa ghét những đứa như thế sao bây giờ lại y chang tụi nó. Sữa lo lắm, rồi cũng đến đá bóng nam, Sữa làm đội trưởng, vừa bước vào sân
– Sữa ơi cố lên, hiếp tụi nó bò càng nha Sữa !…. – Tiếng vang dội từ đài phát thanh Sói ca ca
Thằng Sữa gãi đầu cười cười quê quê rồi nói nhỏ một mình.. “Thánh thần có ai CĐV mà cổ vũ kiểu đó hông trời !..”. Màn thi đầu bắt đầu, tất cả mọi người vào cuộc, chân sút lẫn CĐV hò hét ầm ỹ, duy chỉ có Sói, nó coi thì coi, nghe thì nghe nhưng đầu óc nó đang gởi tận mây xanh. Dòng suy tư lại ùa về, lớp mầm non, rồi đến tiểu học, hết nhập viện rồi ra viện, tay chân mình mảy rãi đầy những vết kim tim, ngay cả chạy cũng không thể, ăn uống cũng kiêng kỵ không thoải mái như mọi người.. rồi đến 20 tuổi, tức là nó đang đi học đại học và nó.. sẽ chết ? Một đờia người như thế, Sói tự hỏi, không biết.. nó sinh ra là để vì cái gì.. ? Nó chui ra khỏi đám đông ngột ngạo, thơ thẫn vào lớp ngồi nghĩ, nhìn trời xanh qua cánh cửa sổ nhỏ, nó thấy sao tự nhiên cuộc sống sao ngắn ngủi thế này, chợt đưa mắt nhìn qua, trên bàn thằng Nam Hô có bọc trái cây, trong đó còn có con dao bấm, nó nhìn con dao rồi đột nhiên có một suy nghĩ tiêu cực chạy ngang..
Quét… hết hiệp 1 ! Sữa xoay người về phía thằng Sói định chạy lại ăn mừng cú sút thủng lưới vừa rồi nhưng không thấy nó đâu. Cảm thấy bất an, Sữa như ngồi trên đóng lửa, quay nhìn tứ phía, gặp ai nó cũng lây vai hỏi có thấy Sói của nó đâu không, nhưng nhận được chỉ là những lắc đầu hay 2 từ “không biết”. Đứng giữa sân, Sữa ôm đầu sợ sệt, cái cảm giác y như hồi nó nghe cha nó nói với mẹ nó về bệnh tình của Sói lại ùa về, đau đớn & cay đắng, sợ hãi & lo lắng nhưng rồi mắt nó dừng lại ở lớp 6/1. Nó chạy liền một mạch gần như nín thở.
“..Chỉ còn 7 năm nữa.. chỉ còn 7 năm nữa thôi mình sẽ chết ! Vậy nếu giờ mình chết.. chắc sẽ không khác nhau gì phải không ?…” Tự nói với mình, Sói kề dao thẳng vào khuôn ngực, nơi cha Sữa đặt ống nghe hơn ngàn lần. Nó nhắm mắt như để không thấy con da, không thấy máu, không thấy sự sợ hãi, năm nó nắm chắc, chỉ một chút nữa thôi.. một chút nữa… !
– Sói… áaaa…..
Nghe tiếng Sữa, Sói mở mắt buông con dao xuống, Sữa vào lớp do chạy thục mạng nên loạng choạng nhào té va vào góc bàn đầu tiên. Kết quả là tay trái nó bị xướt một đường, mãu chảy ra. Sói hoảng loạng chạy lại đỡ Sữa rồi nháo nhào đòi đem xuống phòng y tế nhưng Sữa ngăn lại
– Sữa hông sao… hông bị gì hết.. Sói làm ơn đừng làm như vậy nữa !
– Hở.. Sói… sao.. ?
– Xin Sói đó ! – Sữa nói, chợt nước mắt trào ra.
Sói nhìn Sữa, sững người, Sữa nhìn Sói, măt long lanh trào lệ. Gió thổi nhè nhẹ làm mấy tấm màn bay phấp phới, rặng tre bên hông trường là đưa xào xạt, đâu đó có tiếng hai thằng nhóc vang vội đâu đây….
– *Cốc* .. – Ui da sao tự nhiên ký người ta zạ ?
– Ai mượn gà mà tỏ ra nguy hiểm, haha Xí Sữa mà gà ?
– Tại Sữa hông muốn.. tại Sữa hông muốn ai giỏi hơn mình thôi mà !
……
– Cỏ 4 lá – Sói ngơ ngác đứng hỏi
– Ừa, người ta nói, nếu tìm được cỏ 4 lá, chắc chắn điều ước sẽ thành hiện thực đó ! Không, Sữa sẽ không về nếu không tìm được nó ! – Sữa bư bư tìm tìm.. trong đầu nó chỉ hiện lên một câu nói..”nếu tìm thấy nó Sói sẽ được cứu… nếu tìm thấy nó chắc chắn Sói sẽ được cứu mà…”
Từ trước tới giờ Sữa luôn che chở, luôn quan tâm đến nó, chưa bao giờ cho phép nó ngoài tầm kiểm soát của Sữa. Sống chết cũng chẳng bao giờ cho Sói vận động mạnh, hay thậm chí chỉ cần chạy bền một nữa vòng sân thôi là ở đây Sữa đã nhảy dựng lên rồi. Thể thao hay trò chơi vận động Sữa luôn kè kè bên Sói cứ như anh dạy em tập đi vậy. Sói chỉ ho hay hắc hơi một cái là coi như Sữa nó muốn rinh Sói vào bệnh viện liền.. mấy chuyện đó ghép lại, bây giờ Sói mới hiểu ẩn ý sâu xa, vì sao Sữa lại như vậy..
– Là thế… thì ra… ha ha – Sói ngổi phịt xuống, nó ôm đầu
– Sao – Sữa ngơ ngác, hoang mang
– Thì ra.. ra là Sữa đã biết hết rồi.. biết từ lâu rồi – Sói ngước nhìn thẳng vào mắt Sữa
– Chuyện.. chuyện.. – Sữa dường như cũng hiểu ra mọi chuyện, nó ấp a ấp ú khác hẳn với sự quyết đoán, tự tin thường ngày
– Chuyện Sói sẽ chết khi đến 20 tuổi !
Gió thổi mạnh tung cánh cửa lớp cái rầm, tán lá phượng rào rạc mạnh hơn, dưới sân tiếng còi, tiếng cười giỡn, tiếng nói chuyện vẫn vang vội. Ánh mặt trời sắp lên cao làm nắng càng chói chang, chiếu thẳng vào lớp học tạo ra một không gian rộng lớn nhưng trống trãi. Lại gam màu đó, gam màu trắng cô đơn, gam bệnh tật, gam màu sợ hãi.
– Con xong chưa Sói ? – tiếng mẹ Sói vọng dưới nhà
– Dạ xíu nữa là xong rồi mẹ !
Lấy cuộn băng keo dán cái thùng lại, Sói phủi tay phạch phạch, nó đứng lên, đứng chống nạnh nhìn bao quát một lần xung quanh, nhìn thật kỹ, nhìn thật lâu. Vậy là nó sẽ tạm biệt ngôi nhà nó đã ở suốt 13 năm trời. Tạm biệt nhé !
Dựa lưng vào góc tường, hướng mắt nhìn ra cửa sổ, hôm nay trời lại nắng, mây lại bây, gió lại thổi, tim lại đập, lòng Sói lại nhớ đến Sữa. Nhớ nhưng đã đến lúc Sói phải cất giấu ký ức, phải tạm biệt người mà nó nói “tình đầu anh dành hết cho em” rồi.. Đau thật đấy, nhưng phải chịu thôi, một lần rồi thôi, chắc sẽ khó nhưng cũng phải cố.
Nhắm mắt lại cho lòng thanh thản.. Sói sẽ đi, sẽ rời xa Sữa mãi mãi. Nó cùng mẹ sẽ lên Đá Lạt ở cho đến khi nó rời xa thế giới này. Cũng tốt, chết trên đó cũng hài lòng, cảnh đẹp, thời tiết ôn hòa, làm ma cũng dễ.. Sói bật cười với cái suy nghĩ khùng điên của nó. Việc Sói cùng mẹ rời khỏi nơi đây Sữa không hề biết, bởi sau hôm đó Sói vẫn đi học bình thường, vẫn nói chuyện, đùa giỡn bình thường, Sữa thấy lo đó nhưng Sói tỉnh táo như vậy Sữa nó cũng an tâm phần nào. Nhưng nó đâu hề biết mẹ Sói đang âm thầm làm hồ sơ chuyển trường cho con trai bà.
Chuyện này cha Sữa cũng biết, ông cũng hoàn toàn ủng hộ cách này bởi ông không muốn con trai mình bị tổn thương, càng gần gũi mai đây càng đau khổ hơn thôi. Ông và Sói cũng có một cuộc trò chuyện, vì vậy Sói hiểu và hoàn toàn thông cảm với ý định của ông. Về Sữa, nghĩ đến đây chắc Sữa giận Sói lắm, nhưng còn cách nào khác ngoài cách này, thì thôi vậy. Nếu có duyên Sói và Sữa sẽ gặp lại nhau thôi. Sói mong là đừng có duyên… có duyên lại thêm đau khổ mà thôi. Tiếng kèn bim bim của bác tài xế đã đến, lúc rời xa cũng đến rồi, tạm biệt nhé Sữa, vợ của anh !
“…Mang yêu thương xếp vào quá khứ, khi mưa rơi đừng gọi tên nhau nữa
Đừng gợn lòng khi những ngày mưa kéo về lê thê…
Đưa môi hôn trôi vào thương nhớ, đưa tay anh đặt lên con tim
Anh cứ để cho tim nín lặng đôi lúc thôi… “
Tiếng vọng lớn trong phòng bệnh,..
– Sao lại như vậy ? Cha con biết chắc là cha biết Sữa đang ở đâu mà ? Cha ơi làm ơn.. làm ơn cho con biết đi cha… – Sữa vừa nói trong khi mắt nó lại một lần nữa long lanh, nước mắt rơi lả chả trong khi tay nắm mảnh thư Sói để lại một cách nhào nát.
– Sữa, ba biết tình cảm của con với Sói như thế nào mà, ba cũng biết làm như vậy chẳng khác nào lấy roi đánh vào con. Nhưng con phải biết, hiện thực là hiện thực, 20 tuổi Sói sẽ ra đi, cố nếu kéo hay hi vọng thì cũng không làm đucợ gì thôi con à. Hơn nữa con càng gần gũi, tình cảm hai đứa càng gắn kết, vậy khi rời xa nhau liệu con có chắc mình sống nổi không ? – Ông từ tốn nói với Sữa, dường như Sữa hiểu mọi lời ông nói đều đúng nên nó chỉ biết nín lặng, một hồi ông nói tiếp !
– Bệnh tình của Sói thì con yên tâm, cha có nhờ một người bạn cũng là bác sĩ khoa tim giỏi, có kinh nghiệm, bạn của cha hồi cha đi du học, chú ấy sẽ thay cha theo dõi và chăm sóc cho Sói ! Con trai à, Sói như là đứa con trai thứ hai của cha, lẽ nào cha lại không đau khi không thấy nó nghịch ở đây nữa. Nhưng con là, Nghịch cảnh đã an bài, phải chấp nhận thôi con, giờ chúng ta chỉ cầu mong Sói sức khỏe tốt là vui rồi
– Cha, những gì cha nói con đều hiểu, nhưng cha cứ yên tâm, con thương Sói nhưng chắc chắn sẽ không để tình cảm làm mình bị tổn thương đâu. Con biết bây giờ con còn nhỏ, chưa đủ chín chắn, chưa ý thức được chuyện sẽ ra sao. Nhưng con mong cha cho con một điều, cha đồng ý thì từ nay con sẽ không bao giờ nhắc đến Sói nữa – Lau nước mắt, hít lại mũi, nhìn trừng trừng vào cha bằng ánh mắt quả quyết, Sữa nói
– ..ùm.. con cứ nói.. nếu được cha sẽ đồng ý – ngẫm nghĩ hồi lâu ông cũng chấp nhận
– Từ đây đến năm 16 tuổi, tức là con lên lớp 10, lúc đó con nghĩ mình đã đủ trưởng thành để làm những gì mình muốn, đương nhiên theo hướng tích cực. Và con muốn đến năm con 16 tuổi cha sẽ cho con biết Sói ở đâu để con được ở bên cậu ấy những năm tháng cuối đời. Con hứa với cha từ bây giờ con sẽ luôn học tập tốt hơn nữa, có thành tích tốt hơn nữa, chắc chắn không để việc học bị ảnh hưởng, sa ngã đâu. Vì thế con mong cho hiểu cho con & thực hiện mong ước này
– ..nhưng mà.. chẳng phải.. – Ông chao mày
– Cha à, chẳng lẽ cha nỡ thấy một phi hành gia ra đi trong nỗi không cơ, lạnh lẽo hay sống trong cảnh cô độc, không bạn bè, không thân thích những năm tháng cuối đời hay sao ? Con biết cha lo cho con nhưng cha yên tâm, con là con của cha và con nghĩ cha biết con là đứa như thế nào mà ! Nói được là làm được ! – Sữa quả quyết, ảnh mắt nó ánh lên ngọn lửa kiên quyết
– Thôi được cha hứa… – Ông cười hiền hòa, lắc đầu trước cái tính lì của thằng con trai mình
– Con cảm ơn cha… cảm ơn cha… – Sữa ôm chầm lấy cha mình, như bắt được vàng, nó vui và hạnh phúc khôn tả !..
– Nhưng khoan ngoài ra con cũng phải hứa với cha, học hành … ăn uống.. vui chơi… bla bla.. – Ông bồi thêm cái “sớ táo quân” đầy quy định ngiệt ngã dành cho thằng con trai mình, chung quy lại ông cũng chí muốn tốt cho nó mà thôi !.. Ai nói có con gái mới khổ, con trai mà lại gay thì khổ trăm bề….=))
.. Ngước nhìn lên cao, nơi cây đa già, thảm cỏ 3 lá thân thuộc. Sữa đứng sững, tay nắm chặt lại.. “NHẤT ĐỊNH NHƯ THẾ ĐÓ ! KHI TỤI MÌNH 20 TUỔI, KHÔNG LÀ CHẾT VỚI SỮA ĐÓ NHA !”. .. Ở nơi khác cũng có một người đang ngước nhìn lên bầu trời, chân đung đưa qua lại, đôi mắt buồn u uất nhưng rồi nhóc đó cũng nắm tay lại cương quyết..” HÃY CƯỚI SÓI KHI TỤI MÌNH LỚN LÊN NHÁ !”…
Hé lô é-ve-gy bó-đy, Tôi là Sói Ca Ca đây. Vậy là kết thúc những tháng ngày cấp 2 rồi. Tuy hơi tiếc bởi vì đó là một những khoảng thời gian đẹp nhất của đời người khi còn đi học.. Haha.. Mà cũng hông sao, lên cấp 3 còn nhiều điều thú vị hơn, có nhiều bạn hơn, chơi đùa vui hơn, và.. làm tình vui hơn, haha
Sữa nó đã hứa, đến khi lớn lên tức là học cấp 3 nó sẽ cho tui thoải mái, vì thế tôi rất nôn đến ngày được gặp em ấy. Vui cực
À quên trường cấp 3 tôi sắp học có rất nhiều điều thú vị. Mang tiếng là trường danh giá zậy chớ trong đây được hiểu như một ổ mại dâm trá hình. Tin không ? Đi theo Sói… khè khè.. đây là phòng Đờ Ka Bờ Cờ, dịch ra là Đụ không biết chán ấy.. ta đa.. (mở cửa)
– Á a…ơ..ơ… mạnh lên anh, zọng mạnh lên, thoải mái đi anh – Tiếng nam sinh đang trần như nhộng chỉ còn cái cà vạt trên người
– Ơ..ơ..ze..e.. chết mẹ mày nè.. chết mẹ mày nha con – Thằng phía sau thì có da có thịt hơn, còn mặc cái áoo sơ mi, nó nắm cái cà vạt của nhóc đang nhổng đích nắc một cách tới tấp, zựt zựt như đang cưởi ngựa trên đồng cỏ.
– Ơ ơ ơ… chết em.. chết.. chết em… anh ơi – tiếng rên càng nhanh trong khi thằng phía sau đang gấp gáp tăng tốc
– Yaa..aa..a…. – Càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh và..
– Aaaaaaaaaaaa… GÍAM THỊ TỚI !
Ô Mai Chuối ! Nhiêu thôi, còn dài dài mà, Duy Anh – thằng viết truyện phải đi học thỉnh giảng ngay thứ 7, CN rồi, vì vậy nếu sớm nhất hẹn gặp lại mọi người vào thứ 2 hoặc trễ xíu là thứ 3 hén !
Mặc dù chỉ có lượt đọc, chả có cái bình luận nào an ủi nhưng nó cũng rất vui khi được chia sẽ câu chuyện mìa lao này, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ >.^
– Sói………. Lẹ lẹ coi…. Chảy nước miếng rồi nè !
– Ô cê Vợ êu !.. hố hố
Thuộc truyện: Tình đầu anh dành hết cho em
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 2 - 9 tuổi
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 3 - 12 tuổi
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 4 - Tuổi 13
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 5 - Tuổi 16 - Phần 1
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 5 - Tuổi 16 - Phần 2A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 5 - Tuổi 16 - Phần 2B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 5 - Tuổi 16 - Phần 3A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 5 - Tuổi 16 - Phần 3B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 1A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 1B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 2A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 2B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 2C
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 3
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 4
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 5A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 5B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 6A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 6B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 6C
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 6D
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 7A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 7B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 1A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 1B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 2
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 3
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 4
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 5
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 6A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 6B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 7
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 8A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 8B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 8C
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 8 - Tuổi 19 - Phần 1
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 8 - Tuổi 19 - Phần Cuối A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 8 - Tuổi 19 - Phần Cuối B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Ngoại truyện 1
- Tình đầu anh dành hết cho em - Ngoại truyện 2: Trò chơi cá cược
- Anh thầy dạy kèm
Leave a Reply