Truyện gay: Tình đầu anh dành hết cho em – Tập 7 – Tuổi 18 – Phần 7
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
“Leng keng.. leng keng…!” tiếng chuông gió cạnh cửa sổ nghe thật êm tai, nhíu mày rồi cố đưa đôi mắt mình mở ra. Sói nuốt nước bọt rồi chóp chóp mắt nhìn xung quanh. Nhìn lên trần cái máy quạt đang xoay, cái bóng đèn trên vách tường, cái tủ kính có chậu hoa lan thật đẹp rồi dừng lại khi có thằng con trai trắng tươi, khuôn mặt nó khôi ngô, thanh tú nhất là đôi mắt long lanh như những ánh sao trên bầu trời đêm đang nhìn Sói. Mỉm cười nhẹ nhàng, hai cái lúm đồng tiền hiện ra đáng yêu không thể tả. Sói như không tin vào mắt mình, miệng Sói bập bẹ
– Sữa.. là là em sao Sữa !
– Ùm, em chứ ai chời, chả nhẽ thằng bồ nhí nào nữa hả ? – Sữa trợn mắt, nhíu mày dễ thương làm Sói rưng rưng rồi nhào tới ôm chầm lấy Sữa. Sói nghẹn ngào
– Anh nhớ ghệ lắm ! Nhớ nhiều lắm.. anh.. anh
– Em cũng vậy, em nhớ ghệ lắm ! – đôi tay Sữa đáp trả rồi đặt lên lưng Sói. Hai đứa nó ôm nhau thật chặt như sợ có ai đó sẽ lại bước vào. Sói mỉm cười nhưng chợt nó nghe tiếng nấc của Sữa. Hoảng hồn nó buông Sữa ra rồi vịn vai Sữa lại, mắt Sói trừng khi thấy Sữa khóc. Khuôn miệng Sói ấp úng, nhăn nhó luống cuống lau nước mắt cho Sữa
– Sao.. sao em lại khóc ?.. Sao thế ?
– Bởi vì… – ngước lên nhìn Sói, Sữa cất lời lạnh lùng trong khi nước mắt vẫn lăn -.. anh không còn yêu em nữa rồi !
– Đâu.. không bao giờ anh ngừng yêu ghệ cả ! Đừng.. đừng suy nghĩ thế mà ! – Hói hốt hoảng, nó nắm chặt vai Sữa hơn rồi cố bình tĩnh nhưng vẫn không thoát khỏi cái luống cuống, lo sợ. Sữa đưa ánh mắt nhạt nhòa nó hỏi
– Nếu một ngày nào đó, em biến mất.. liệu anh có nhớ và đi tìm em không !?
– Chắc chắn anh sẽ .. – Sói lại ấp úng, Sữa đáp ngay
– Im lặng !? – Sói im bặt, nó rưng rưng đôi mắt thấm đẫm nổi buồn nhìn Sữa. Sữa nói tiếp – anh sẽ lại im lặng, em sẽ lại đợi chờ. Rồi ngày anh cất lời, là ngày em đau đớn !
– Anh xin lỗi.. anh xin lỗi em ! Anh.. – Sói bật khóc, nó bặm môi run run, Sữa đưa tay lau nước mắt cho Sói. Nó đứng dậy, đưa đôi môi hồng nhạt hôn nhẹ vào trán Sói. Ánh mắt Sữa vô hồn nhìn Sói
– Cảm ơn sự vô tâm, hờ hợt của anh.. để em biết mình còn dừng lại ở đâu !
Rời Sói, Sữa quay bước đi lạnh lùng, Sói gào thét tên nó một cách đau đớn. Nhấc đôi chân định bước đi nhưng không tài nào nhút nhít được. Từng bước Sữa dần rời khỏi căn phòng trong ánh mắt thấm đẫm nước mắt của Sói. Sói tức tưởi cố thoát khỏi cái lực đè cực kì mạnh để có thể thoát khỏi cái giường bệnh mà ôm chầm, kéo Sữa lại. Cho đến khi Sữa quay lại nhìn nó lần cuối, mỉm cười rồi cánh cửa đóng nghe cái “rầm” thì Sói mới bật dậy rồi té khỏi giường. Nó thét lớn..
– Đừng bỏ anh.. làm ơn đừng bỏ anh mà Sữa !..
– Hả.. sao vậy con ? Con tỉnh rồi à.. bác sĩ… cô Nga ơi, y tá ơi.. Sói nó tỉnh rồi.. !
Sói thở hồng hộc, mồ hôi trán nhễu nhãi, nhất là đôi mắt nó ngấn lệ, nhìn xung quanh rồi nhận ra đây là phòng bệnh. Cơn đau đau thắt ở ngực khiến Sói ngã khụy trên đường rồi chìm vào giấc ngủ không tên. Đến khi tỉnh lại thì mới biết mình hôn mê đã gần 2 ngày. Mẹ nó lo lắng, sốt sắn mất ăn, mất ngủ mấy đêm liền. Cũng may cuối cùng Sói cũng đã tỉnh. Uống ly nước, Sói lau nhẹ môi rồi nằm xuống nghĩ, đưa mắt nhìn mẹ Sói đang thêu bức tranh chử thập, chợt nó chạnh lòng
– Mẹ, con xin lỗi ! – bà buông bức tranh xuống, tháo cặp mắt kính lão, mẹ Sói nhìn nó, hiểu ý thằng con trai muốn nói, bà lại bên giường, vuốt nhẹ đôi má Sói
– Không phải lỗi của con… là lỗi của mẹ mới đúng, cũng tại mẹ không tốt.. sinh con ra cũng không cho con một quả tim bình thường như bao người được nữa.. mẹ đúng là – mẹ Sói bật khóc, nó đưa tay lau nhẹ nước mắt mẹ mình rồi bình thản
– Mẹ, không phải lỗi của mẹ đâu, đó là do số phận nó an bài vầy rồi, con sao tránh được !.. Mẹ là người phụ nữ tốt nhất trong mắt của con, con không bao giờ hối hận hay thất vọng khi làm con của mẹ cả.. – Sói chợt nghẹn ngào -.. con xin lỗi mẹ bởi công ơn cha, mẹ nuôi con khôn lớn có lẽ con không thể báo đáp được rồi ! Có kiếp sau, con mong một lần nữa mình được làm con của cha, mẹ để báo hiếu, tròn đạo làm con của mình !
– Khùng.. mẹ không cho mày nói như vậy nữa nghen chưa ! – Mẹ Sói bật khóc bà ôm chầm lấy thằng con trai của mình mà lòng đau đớn khi bất lực nhìn thằng con trai mình ngày một yếu đi. Bà cố giương mắt mạnh mẽ -..con sẽ sống mà, sẽ sống ! Hiểu chưa ?
– Dạ.. dạ.. ! – Sói nấc nhẹ rồi gật đầu. Chợt nhìn cái điện thoại lạ trên bàn, mẹ Sói nhíu mày thắc mắc
– Ũa, điện thoại của ai vậy Sói ?
– Dạ của Sữa, mẹ ! – Sói đựơc trớn trả lời rồi đột nhiên nó trợn mắt nhớ lại, miệng Sói ấp a, ấp úng – a.. dạ..
– Sữa có lên đây gặp con à ? – Mẹ Sói hỏi tiếp
– Ơ…um dạ.. có nhưng mà hai đứa con, hai đứa con.. không có gặp !
– Hả ? là sao, mẹ hông hiểu ? – Thở cái hì, Sói đưa mắt buồn kể lại đầu đuôi câu chuyện, kể cả chuyện mẹ Sữa ép nó phải chia tay Sữa. Nghe xong Sói như muốn khóc tiếp thì mẹ nó ôm chầm lấy nó -.. tôi nghiệp con tôi, bệnh tật trong người, đến chuyện yêu cũng không có quyền nữa.. sao.. sao…
– Không sao đâu mẹ ! Như vầy cũng tốt, vầy thì Sữa sẽ không bị tổn thương nữa, dứt khoát không dây dưa ! – Sói buông mẹ nó ra rồi nhếch mép, mắt vô hồn
– Ừa, rồi người bị tổn thương lại là con ! – mẹ nó đáp làm Sói rưng rưng. Thở nhẹ, mẹ Sói tâm sự -..cũng là mẹ nên mẹ hoàn toàn hiểu việc làm của mẹ thằng Sữa. Nhưng nhìn thẳng vào vấn đề lâu dài thì bà ta hoàn toàn sai rồi !
– Dạ.. ?? Sao mẹ nói thế ? – nghe mẹ nói, Sói ngơ ngác. Bà thở nhẹ rồi nói tiếp
– Thằng Sữa chấp nhận xa cha, mẹ để được gần con chứng tỏ nó thương con còn hơn chính bản thân mình nữa, không có gì có thể chia cắt được. Bà ta làm vậy chẳng khác nào đang gây tổn thương cho chính thằng con trai yêu quý của mình !
– Nhưng mà mẹ à, con nghĩ dì ấy làm thế cũng đúng thôi.. bởi con chỉ sống..
– Đó là do bà ta đang ích kỉ, chỉ nghĩ chứ có đặt niềm tin vào con đâu – mẹ Sói đáp ngay làm Sói bắt đầu suy nghĩ -..người ta đâu có ruột rà với mình nên điều đó hoàn toàn không có gì là lạ. Nhưng việc cấm cản, phá hoại tình cảm như thế thì hai đứa lại càng đau hơn nữa là khác. Vấn đề không những được giải quyết mà còn tồi tệ hơn nữa kìa !
– Coi như mẹ nói đúng nhưng.. nhưng có lẽ, tình cảm của tụi con cũng không thể được như trước nữa rồi ! Bữa sinh nhật.. con.. con làm Sữa tổn thương nặng lắm. Chắc chắn em ấy không bao giờ tha thứ cho con đâu ! – Sói chùn xuống, nó thở nhẹ. Mẹ Sói mỉm cười nhẹ rồi đưa tay nâng má nó lên
– Chỉ cần có gió thì chuông gió sẽ lại kêu. Và chỉ cần có niềm tin thì yêu thương sẽ luôn đong đầy !
– Ố hồ hô… bữa nay mẹ con chơi vần nữa nha ! – Sói ngạc nhiên thích thú chợt nó nhíu mày vì câu nói này nó đã từng được Sữa nói, đưa mắt lên, nó thắc mắc nhìn mẹ mình thì bả nhoẻn miệng cười
– Trên cuốn tập Sinh lớp 11 của thằng Sữa có ghi dòng chữ này để trên bàn mày, mẹ vô tình đọc được đó ! – Sói cười xòa rồi chợt mẹ nó nói tiếp -.. điều đó có nghĩa, chưa bao giờ nó quên con cả Sói à !
– Vậy.. mẹ sẽ ủng hộ con tiếp tục yêu Sữa chứ ? – Sói long lanh, mẹ nó cười rồi gật đầu, bà cầm cái điện thoại của Sữa đưa cho Sói
– Cái điện thoại này, chỉ có con trả nó thôi ! Ngoài ra chẳng ai làm việc đó đâu ! – Sói nhìn cái điện thoại rồi cầm lấy, nó mỉm cười một nụ cười hài lòng, thoải mái
– Dạ… ! con cảm ơn mẹ ! – Bà đưa bàn tay của mình, có chiếc nhẫn cưới vàng óng dưới nắng sớm nổi bật. Chỉ vào nó, mẹ Sói cất tiếng
– Nếu muốn đi thật nhanh, thì con hãy đi một mình. Còn nếu muốn đi thật xa, thì hãy đi cùng với nhau mới được !
Ôm mẹ, lòng Sói ấm áp lạ thường. Hơi ấm từ tình yêu thương của mẹ như một liều thuốc thần kì giúp Sói nhanh chóng phấn chấn lấy lại tinh thần ngay lập tức. Nếu thực sự yêu, đừng tranh cãi thắng bại lúc cãi nhau. Nếu thực sự yêu, đừng dối trá nhau. Nếu thực sự yêu, hãy đứng ở vị trí của nhau mà suy nghĩ. Nếu thực sự yêu hãy tha thứ cho nhau nếu có thể, và nếu thực sự yêu, dù có thế nào cũng đừng buông tay nhau ra. Mỉm cười nhẹ rồi đưa mắt nhìn đôi chim sẽ đang hót líu lo ngoài cửa sổ, Sói thả nổi nhớ vào gió, mong cơn gió đông nơi đây sẽ mang nổi nhớ ấy đến nơi Sữa để Sữa biết, Sói nhớ nó đến mức nào.
Mẹ dặn: “Con đừng tùy tiện khóc vì ai..! Khóc cũng chỉ làm người ta khó xử và
không thay đổi được gì. Người yêu thương con thực sự sẽ không dễ dàng làm con khóc. Người làm con khóc hầu hết không quan tâm đến cảm giác và giọt nước mắt của con đâu, có biết chưa ?! Vì thế nghe lời mẹ đi nhé… ”.
Cơn gió chiều thổi vào mặt Sữa lành lạnh giúp nó lau đi những giọt nước mắt vô tình tuôn rơi khi nhớ về Sói. Thọt tay vào túi quần, Sữa ngẩn ngơ dạo bước dọc bờ biển thuộc khu resort của bạn Vân. Biển hoàng hôn trong rất lãng mạng, màu vàng cam nhòe đi rồi chập tối tạo ra một không gian đầm thắm, hữu tình. Nhìn cặp đôi vừa mới đi ngang, tay nắm tay, Sữa chợt buồn. Sữa quyết định từ bỏ không phải là vì nó đã hết yêu Sói mà vì đó là điều mà có lẽ Sói mong muốn. Xa Sói, bị tổn thương, rơi nước mắt nhưng nó vẫn cố giấu sau nụ cười, Sói vô tâm nên có bao giờ mà nhìn thấy.
Đưa ánh mắt buồn bã, Sữa ngắm nhìn mặt trời sắp sửa tắt đang lặn dần dưới đường chân trời. Đột nhiên có một cơn gió lạ thổi vào má Sữa, nhíu mày, đưa bàn tay sờ nhẹ lên má, có gì đó thân thương như chất chứa ân tình một nổi niềm mà ai đó muốn nhắn gửi. “Phải của Sói không nhỉ ?”. Chỉ là trong vô thức, Sữa bất chợt thấy nhớ Sói như một thói quen. Thở dài, Sữa nhớ tới lời khuyên mà người ta thường khuyên rằng: “thôi quên nó đi, một thằng con trai vô tâm, phản bội như nó thì không đáng để nghĩ ngợi đến đâu”. Nhưng người ta chưa bao giờ hiểu được cảm giác của người trong cuộc. Khi đã yêu thật lòng một người thì dù có xấu xa, tối tệ hay không đáng đến mấy thì mình sẽ vẫn quan tâm, lo lắng hết mực. Vì là yêu thương nên đâu dễ dàng gạt bỏ bao giờ.
– Lại bỏ Vũ nữa rồi ! – Ôm chầm lấy Sữa từ phía sau làm Sữa giật mình, Vũ kê môi thỏ thẻ bên tai – vậy mà nói là không bao giờ bỏ mặc người ta !
– Ha ha.. tại nãy thấy Vũ còn ngáy chứ bộ, nên Sữa đi một mình kẻo làm Vũ thức giấc thì sao ! – Sữa cười nhẹ
– Thức giấc thì đã sao.. sợ là sợ Sữa bỏ Vũ thôi ! – Vũ làm nũng
– Lần đầu tiên Sữa thấy một thằng đại ca hổ báo lại nhõng nhẽo như Vũ đó ! hố hố – Sữa trề môi trêu, Vũ nhíu mày tức tối
– Hả.. nè.. được rồi đừng trách chụy ác nghen tờ-rym ! – Vũ chơi chó, nó lấy tay bóp vú thằng Sữa làm Sữa tá hỏa la ong óng khiến ai gần đó đều ngoái lại nhìn làm nó muốn đội quần. Vũ cười ha hả khoái trá -.. dạ Sữa ?
– Dạ..a á ha .. ha .. – Sữa vừa đau, vừa nhột lại vừa mắc cười, Vũ hỏi tiếp
– Mốt còn bỏ anh Vũ nữa hông ?
– Dạ á a.. a.. ha ha dạ dạ hông ! – Sữa cắn môi, rồi nó nghịch ngợm – đừng.. đừng, làm ơn đừng..
– Hũm ? – Vũ vẫn mò, bóp nhẹ xuống rồi nhíu mày
– Đừng… dừng lại nha ! há há
– Ôi đệch cái thằng khỉ này, tao sẽ bóp nát zú mày ! – Vũ xoay Sữa lại bóp nắn, chọt lét làm Sữa cười sặc sụa miệng trào nước miếng, tiếng cười nó giòn tan nghe rõ mồn một. Chợt Vũ dừng rồi nhìn Sữa âu yếm, Sữa đón nhận ánh mắt ấy bằng sự mong lung, có gì đó hơi mắc cỡ khác hẳn với cái tính bạo dạng hay tự tin thường ngày, Sữa cất lời để pha tan cái không khí ngại ngùng này
– Hơ hơ.. mặt Sữa nổi mụn hay gì mà nhìn kinh thế gái !?
– Hông.. tại.. tự nhiên – Vũ cười rồi lắc nhẹ đầu kiểu mắc cỡ trong khi hai tay nó vẫn ôm Sữa như sợ Sữa sẽ bỏ đi nữa – tự nhiên, Vũ thương Sữa quá !
– Ớ… hơ hơ.. có zụ này nữa hả chời ! – Sữa nhếch môi, cười ngại ngùng
– Sữa.. Vũ biết Sữa vẫn còn nhớ Sói nhưng mà, Vũ xin Sữa.. cho Vũ một cơ hội để yêu Sữa được không ..? Vũ yêu Sữa lắm rồi, hơn chính bản thân mình nữa, nên xin Sữa.. làm ơn ! – Mắt Vũ long lanh nhìn Sữa một cách tha thiết, Sữa bối rối, có gì đó cảm động trước tấm chân tình của Vũ nhưng lí trí cố mách bảo, Sữa phải đủ tỉnh táo để đưa ra câu trả lời. Nhíu mày rồi cười nhẹ
– Xin lỗi Vũ, Sữa không thể vì cô đơn mà lợi dụng Vũ để yêu như một người thay thế được. Sữa không muốn thấy cảnh tượng sau này sẽ ngoảnh mặt làm ngơ khi Sữa đã ổn hay Sữa và Sói lại hạnh phúc bên nhau được !
– Không sao cả ! Vũ chấp nhận ! – Sữa đanh thép đưa ra câu trả lời tàn nhẫn nhưng Vũ vẫn kiên trì, nó chấp nhận. Sữa sững người khi thấy ánh mắt kiên định Vũ, nó thấy rõ khuôn mặt của mình trong đôi mắt sâu thẫm kia. Thở nhẹ, Sữa thỏ thẻ
– Đau lắm đó !
– Cách mấy Vũ cũng chịu được.. – Vũ vẫn nhìn Sữa, nó nhẹ chạm trán mình vào trán Sữa làm Sữa có một rung cảm rất mạnh, nó thoáng thấy bóng dáng của Sói đâu đây, gió thổi nhẹ làm nó nhíu mày rồi nhận ra đây là Vũ, Vũ âm thầm nhỏ nhẹ nói tiếp -.. miễn có Sữa !
– Ùm.. !
Đôi bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt to lớn của Vũ, môi Sữa hé mở đón nhận đôi môi khao khát tình yêu của Vũ. Vòng hai tay ôm nhẹ Sữa, Vũ cuối cùng cũng mãn nguyện khi được tận hưởng đôi môi mỏng xinh xắn của Sữa, nó hôn nhẹ nhưng say đắm, lưỡi đánh rồi tung hoành đùa nghịch với lưỡi Sữa, Sữa khẽ nhíu mày vì Vũ hơi nhiệt tình nhưng nó không tài nào thoát khỏi con trâu nước này, đành chịu trận mà đón nhận đôi môi thèm khát thôi.
“Ừm” không có nghĩa là chấp nhận quên Sói, lao đầu vào yêu Vũ mà nó như một lời đón nhận tình cảm của Vũ nhưng không đảm bảo là mình sẽ đáp lại. Sữa thoáng buồn rồi giận bản thân khi mình mềm lòng chấp nhận, có thể sau này sẽ làm tổn thương Vũ mất. Nhưng biết sao bây giờ khi Vũ quá yêu nó rồi, thôi thì một lần làm người tổn thương người khác vậy, hơi tàn nhẫn nhưng đối với Vũ, đó là một điều tuyệt vời. Chính vì yêu, người ta có thể vì một phần ngọt ngào mà quên đi chín phần đắng cay. Đôi trai đẹp hôn nhau dưới buổi hoàng hôn thật đẹp khiến mọi người ở đó sững sờ nhưng cũng thoáng chút ngưỡng mộ. “Tách !” Tiếng máy chụp hình kêu nghe cái rõ, lấy ngay tấm ảnh mới chụp rồi vẫy vẫy cho nó lên hình. Vân mỉm cười nhìn thằng Vũ rồi nháy mắt thích thú. Bước đầu tiên coi như xong, Vân thở nhẹ rồi cất bước đi để lại cái không gian êm ấm này cho thằng em của mình.
Tối nay ở sảnh khu resort có tổ chức một cái party nhỏ, vừa kỉ niệm sinh nhật tròn 5 tuổi của resort, cũng là đêm vui vẻ khi thiếu gia bánh bèo nam tính, cái tên mà Sữa đặt, thực sự tên anh ta là Sang vừa mới tốt nghiệp đại học. Gì chứ mấy cái màn họp đêm hay tụ tập quẩy này Sữa không thích cho lắm, thà ngồi nhâm nhi, nhậu nhẹt hay ăn uống rồi ngắm biển, ngắm đường, ngắm trai thì còn có hứng. Chứ ca, múa lửa này thì Sữa xin kếu. Đứng trước cái gương, Sữa lấy chai gel đứng tạo dáng cho mái tóc của mình, trong Sữa cực kì nổi bật. Đang đứng ngựa trong phòng thì Vũ ào vào làm Sữa há hốc mồm. Nó chử tét bét trong khi thằng Vũ thì tỉnh bơ không quan tâm nó chửi gì rồi quăng cho Sữa cái áo sơ mi trắng, quần jean đen loại xịn mà chị nó vừa mới mua. Còn đang thắc mắc ngơ ngác thì Vũ kéo ngay Sữa, bắt đó mặc liền bộ đồ Vũ vừa đem qua. Ban đầu cũng hơi khó chịu nhưng khi Vũ nhíu mày một cái thì Sữa quéo lông, ba chân, bốn cẳng vào mặc liền. Quả không ngoài mong đợi, Sữa bước ra trong lịch lãm đẹp trai rạng ngời, y như mấy anh diễn viên Hàn Quốc làm Vũ nhìn mà không chóp mắt.
– Yeah.. ha ha, Vũ nói mà, Sữa mà mặc thì đẹp miễn chê !
– Chời, còn phải nói.. Sữa của cưng mà đi thi Hoa hậu hoàn vũ thì có nước mấy con bánh bèo đó mà xách chym ra về ! hố hố – Sữa vừa chỉnh cái tay áo, vừa chảnh chọe, thấy thế Vũ táp liền
– Mắc địch quá má ơi.. !
Sữa liếc xéo ngay lập tức chợt giờ nó mới để ý là thằng Vũ mặc áo cũng y chang mình, khác ở chổ áo thằng Vũ màu đen bóng, nó cũng thuộc dạng đẹp, có vóc dáng nên nhìn rất chất và menly. Nhưng cái tính hoang tàn vẫn đậm nét khi quần áo nó bận xóc xết, áo dài lòng thòng bên ngoài không bỏ vào quần, nút thì vạch tận 3 cái để khoe ngực. Quần thì nó tuột mẹ muốn rớt xuống y chang cái thằng Justin Bi-bơ khoe quần xì. Vũ đứng dậy chà chà đích mất nết định đi thì Sữa nắm tay kéo lại làm Vũ hết hồn. Tiến sát lại Vũ, Sữa gài nút áo đàng hoàng, mở phẹc tuy bỏ áo vào quần cho Vũ. Kéo áo thẳng, xoăn tay áo, chỉnh vai áo, kéo quần chỉnh tề. Với chai gel vuốt tóc, Sữa chuyên nghiệp chà chà rồi chỉnh lại quả đầu như Tae Yang của Big Bang cho Vũ. Ở một cự li cực gần Vũ nhìn Sữa không chóp mắt. Sữa đẹp thật, đáng yêu mà vẫn nam tính khiến Vũ tim cứ loan nhịp khi mặt Sữa cứ gần mặt Vũ. Thở cái hì, Sữa mỉm cười rồi cất tiếng ngưỡng mộ trước cái thằng con trai vừa mới “binh” lên
– Vũ.. đẹp trai quá bây ơi !
– Hở.. – Vũ ngơ ngác rồi lắc đầu nhìn cái kiếng phía sau lưng Sữa, nó mở muốn banh con mắt khi thấy trong gương là một anh thanh niên nghiêm túc, đẹp trai, lịch lãm và rất phong độ. Ú ớ cái môi, Vũ khoái chí -..ơ..ôi.. sao mình đẹp zữ zậy nè !?
– Xuống xíu đi đũy.. em đu cột điện cao quá rồi ! – Đang cười, nghe Vũ nói Sữa tắt đài, mặt nó đểu cáng, tay với với nhìn lên trần như đang nhìn cây cột điện rồi trêu Vũ. Vũ bặm môi
– Mẹ khiếp.. thằng khỉ này ! – Vũ ôm chầm lấy Sữa định bóp vú nhưng đang mặt đồ lịch sự thì nó dừng lại. Hai tay vòng eo Sữa, Vũ ôm nhẹ, trán nó chạm trán Sữa, thỏ thẻ -.. Vũ yêu Sữa quá đi ! Được quan tâm, hạnh phúc ghê !
– Xí.. ai thèm quan tâm, tại Sữa thấy Vũ xệt xoạt nên “ngứa” mắt thôi !.. – Sữa phùn má thì chợt Vũ kê môi gần hơn, nhíu mày Sữa nhõng nhẽo -.. nè nè, môi người ta mới thoa kem dưỡng ẩm đó ! Nút liếm nữa đi..
– Thoa cho Vũ với coi, sao “binh” hết chừa cái môi zậy chời ! – Vũ nhíu mày trách lại, Sữa liếc yêu rồi định đi lấy thì Vũ vẫn ôm eo không buông. Bực mình Sữa nhíu mày
– Rồi.. zẩy kêu bôi ?
– Thì bôi bằng môi cũng được, khỏi mắc công đi tới, đi lui tốn calo ! – Sữa trợn mắt rồi lắc đầu chịu thua trước cái thằng to xác nhưng lí sự này. Chưa kịp đáp thì môi Vũ ngay lập tức hôn môi Sữa, lần này nó nhẹ nhàng hơn, ấm và ngọt lạ lùng. Sữa đáp trả nhiệt tình, lướt điêu luyện trên môi lẫn trong miệng làm Vũ sướng rần người. Cái cục u trong đũng quần Vũ tự nhiên trổi dậy. Hai thằng trợn mắt, Sữa hốt hoảng -..ế quây..quây… xì tóp hia ! Thôi đi ra ngoài kẻo chị Vân bã cạo đầu hai thằng à !
– Ơ..hơ hơ.. so ri so ri.. lí do kỹ thuật !
Vũ gãi gãi đầu quê độ, nó cười xòa rồi bước đi không quên nắm tay Sữa một cách âu yếm nhưng bền chặt, Sữa hơi bối rối nhưng cũng cho qua bởi tình cảm của Vũ là một thứ đáng để trân trọng cơ mà.
Tiếng nhạc xập xình kèm theo tiếng giỡn hớt, cười nói vui vẻ của mọi người làm cho cái không khí buổi tối nơi miền biển ở đây tưng bừng, rộn ràn hơn so với cái đặc thù của nó. Thằng Vũ và Sữa vừa bước vào thì thu hút ngay mọi ánh nhìn của hầu hết mọi người. Vân há hốc mồm trước độ đẹp trai, menly của thằng em mình, nó xáp lại ngay lập tức khen lấy khen để làm cho Vũ vừa khoái lại vừa ngại. Đám bạn của Vân thấy Vũ liền bắt chuyện ngay lập tức, trai, gái có đủ bu lại làm cho thằng Sữa đơ người vì bị cho ra rìa. Vũ cũng nhíu mày hơi khó chịu thì Sữa thỏ thẻ kêu Vũ cứ tiếp chuyện bạn bè chị Vân đàng hoàng kẻo làm chị ấy mất mặt trước đám bạn mình. Nghe lời Sữa, Vũ gật đầu rồi trò truyện hòa vào đám đông rơm rả, hôm nay Vũ mới biết được ngưỡng mộ, được người khác ngắm nhìn mình bằng cặp mắt thèm thuồng là như thế nào. Nó khoái chí nhanh chóng cuống vào vòng xoay tưng bừng, nhộn nhịp của những tiếng nói, tiếng cười, lời khen, lời gợi tình đầy hứng khởi.
Đứng một góc nhỏ cạnh cửa sổ, Sữa dựa lưng vào vách tường rồi đưa mặt hứng những cơn gió mát ngoài xa thổi vào, nó thở nhẹ rồi thả hồn theo gió. “Á.. ây da !” Nghe tiếng hét, Sữa giật mình xoay lại thì thấy có một nhỏ con gái mặc cái váy trắng, tóc tết dịu dàng bị trượt ngã. Nhanh chóng, nó phóng xuống đỡ ngay, đứa con gái ấy ngước gương mặt xinh xắn của mình lên định nói tiếng cảm ơn thì mắt nó mở to, môi nó khựng lại. Sữa cũng thế, đơ người khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, gương mặt dễ thương chợt mỉm cười kia.
– Sữa… Thảo xin lỗi ! – Xách đôi giày bị đứt quai, Thảo đi chân không chạm nhẹ trên lớp cát mịn, sóng vỗ nhẹ rì rào, đưa đôi môi, Thảo như muốn khóc, giọng nghẹn ngào nghe rõ -.. Thảo biết, dù mình có nói lời xin lỗi cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng Thảo vẫn muốn nói bởi có như thế, Thảo mới thấy bản thân mình biết ân hận là như thế nào !
– Ừm.. Sữa chấp nhận lời xin lỗi của Thảo ! – Sữa nhếch môi, nó nhìn theo đôi bàn chân trần mình đang đi trên cát, rồi cất giọng nhỏ nhẹ đáp
– Cảm ơn Sữa.. ! Sự dằn vặt luôn cấu xé trong người Thảo, có lẽ đó chính là hình phạt mà Thảo phải nhận, Thảo thấy đáng lắm ! – Thảo cười chua chát, nghe đến đây chợt Sữa khựng lại rồi xoay qua nhìn Thảo. Thảo khóc nhưng nhẹ, nước mắt nhỏ rơi trong khi môi vẫn cố mỉm cười với Sữa. Sữa suy nghĩ rồi nó đưa tay chạm nhẹ vào đôi má Thảo, lau vội giọt nước kia, Sữa an ủi
– Đừng dặt vặt rồi tự làm khổ mình, vui tươi lên Thảo ! Có nhiều chuyện qua rồi thì cứ cho nó qua đi, đừng nghĩ nhiều về nó nữa ! – Sữa cười dịu dàng, vén sợi tóc trước mặt Thảo, Sữa nói tiếp – hãy sống vì cuộc sống hiện tại và lâu dài ở tương lai. Ngày tháng vui vẻ còn nhiều lắm, nên Thảo đừng ngồi đó đau khổ nữa !
– Ưm.. Thảo .. cảm ơn hai người rất nhiều ! – Thảo cười tươi, khuôn mặt xinh xắn của Thảo dưới anh trăng trong thật đẹp, thở nhẹ Thảo cất tiếng nhỏ nhẹ -..cả Sói và Sữa thật đúng là những người xứng đáng được yêu, chân thành và vị tha thật ! – Nghe đến đây, Sữa chợt tắt hẳn nụ cười, Thảo nhạy cảm biết ngay có chuyện, nó ngơ ngác hỏi tới -.. ủm, có chuyện gì nữa sao Sữa ?
– Sói.. Sói có người khác rồi Thảo à ! – Đưa mắt nhìn lên ánh trăng xa tít, Sữa nặng trĩu. Thảo trợn mắt, nó sững sờ không tin
– Hở.. không có đâu, Sữa đừng hiểu lầm ! Sói yêu Sữa nhiều lắm.. cho dù..
– Sữa chứng kiến tận mắt, nghe tận tai, thấy tận chổ… đó Thảo ! – Sữa nhìn Thảo, mắt nó rưng rưng như sắp khóc khi vết thương lại bị chạm vào. Thảo chợt buồn rồi đưa tay sờ nhẹ vai Sữa, nó vẫn kiên trì
– Có chuyện khuất mắt nên có thể Sói mới làm như vậy ! Thảo chắc chắn ?
– Chắc chắn.. ? – Sữa cười chua chát, chợt nụ cười nhếch môi của nó tắt hẳn khi gương mặt Thảo nghiêm túc.
– Có chuyện này.. Thảo đã hứa với Sói là sẽ không được hé môi nữa lời, nếu Thảo nói ra thì Sói sẽ không bao giờ tha thứ cho Thảo nữa.. – Sữa nhíu mày, mắt long lanh lo lắng, Thảo thở nhẹ -..nhưng Thảo chấp nhận, miễn Sói lẫn Sữa không bị tổn thương. Thực ra hôm Sữa bị đâm ở bệnh viện..
Nhà Sữa sáng đèn, đã chín giờ mấy gần mười giờ, đáng lẽ cái giờ này là nhà Sữa đã tắt đèn đi ngủ từ lâu. Nhưng hôm nay, đèn vẫn sáng chói, tại phòng khách, mẹ Sữa ngồi khoanh tay, chân vắt ngang, bà nghiêm nghị, gương mặt sắc lạnh khác hẳn với vẻ nhân hậu, dịu dàng thường ngày. Bắn tia nhìn mạnh mẽ mà bà nhìn thẳng vào thằng con trai đầu đinh, tóc mới hớt đang co ro cuối mặt ngồi trước bà. Giọng nói lạnh lùng cất lên
– Con muốn gì nữa.. chẳng phải chuyện của con và Sữa đã giải quyết rồi sao ? Con đừng quên, ngày hôm đó con đã hứa gì với dì !
– Con biết.. con xin lỗi dì.. nhưng con không thể thực hiện tiếp lời hứa đó được ! – Ngước lên, nó thu hết can đảm chóng chọi tia nhìn xuyên tim kia
– Ơ hay.. dì không ngờ một đứa ngoan hiền như con mà lại trơ trẽn thất hứa, nói mà không làm ! – Nhếch môi, mẹ Sữa cay nghiến – dì thật quá thất vọng về con đó Sói à !
– Con chấp nhận làm một thằng tồi, một thằng thất hứa hay bất cứ cái gì mà dì gán ghép cho con ! Nhưng con không thể sống mà thiếu Sữa được ! – Sói mạnh mẽ đáp trả
– Ủa vậy tới chừng con chết thì kéo theo nó luôn hả ? – dùng lại chiêu cũ, mẹ Sữa mạnh tay hơn khi chọt tim với cái giọng điệu chua ngoa. Hơi đau nhưng Sói đã lờn, lại được mẹ mình chuẩn bị từ trước, nó cười nhẹ rồi bình tĩnh
– Dì yên tâm, con sẽ sống tiếp !
– Há há… mắc cười quá bây ! – Mẹ Sữa cười lớn chọc tức Sói – Ơ.. dì xin lỗi nhưng mà.. um, con sống với hiện thực đi Sói !
– Con đang sống với hiện thực đó dì ! – Sói đáp ngay làm mẹ Sữa tắt hẳn nụ cười. Nó nhìn thẳng vào mẹ Sữa một cách tự tin – sống có niềm tin và hi vọng là cách con đang sống trong hiện thực đó dì !
– Niềm tin ? Hi vọng ?.. con xem hơi nhiều phim ảnh hay truyện, sách báo rồi há ? – Một phó chủ tịch huyện kim luôn trưởng hội phụ nữ thì mẹ Sữa hoàn toàn không phải là một người dễ chịu thua hay không có tài cán. Bà tiếp tục đối đáp thắng thua với Sói -.. nhìn sắc mặt là biết sức khỏe con đang xuống dóc rồi. Chưa kể chồng dì chủ nhật nào cũng hỏi thăm bệnh tình con nữa, chẳng lẽ dì đây không biết con đang trong tình trạng như thế nào sao Sói !?
– Còn nước, còn tát.. – Sói đáp nhanh – Chú Long dạy con đó dì ! – đến đây mẹ Sữa cứng họng, bà bắt đầu nóng máu, nổi cơn lôi đình. Cuộn chặt nắm tay, không giữ nổi bình tĩnh, hét lớn vào mặt Sói một cách cọc cằn
– Thôi đi ! Dù thế nào đi nữa, có chết dì cũng tuyệt đối không cho phép thằng Sữa đến với con đâu Sói. Dì thề đấy ! – Sói ngước nhìn, như muốn khóc, chưa dừng lại mẹ Sữa phan tiếp -.. nó khổ đủ rồi ! Đến nổi đau cũng không biết như thế nào, khóc cũng còn nước mắt đâu mà rơi.. con thử hỏi, nếu con là dì, con có cho phép thằng con trai yêu quí của mình sống trong cảnh như thế hông ?
– Dì à con biết, con có thử đặt mình vào vị trí của dì mà cảm nhận chứ.. – Sói rưng rưng, nó hít mạnh để không khóc rồi cất tiếng tiếp -..nhưng dì ơi, hai đứa con yêu nhau còn hơn chính bản thân mình nữa. Càng chia cắt thì càng làm cho cả hai đau đớn thêm thôi ! Vậy sao lại nỡ ép buộc trong khi tụi con bên nhau thì sống rất tốt thế dì ?
– Mặc kệ con ! Dì nói rồi.. dì tuyệt..
– Thôi đủ rồi ! – cánh cửa nhà mở ra, Sói lẫn mẹ Sữa nhìn giật mình. Xách cái cặp táp, tháo cái cặp mắt kính ra. Cha Sữa nhíu mày rồi thở nhẹ. Ông ngồi xuống cạnh mẹ Sữa, cất lời nhẹ nhàng -..đủ rồi mẹ thằng Sữa !
– Đủ..? Anh lúc nào cũng nghĩ thoáng như đi chơi, có bao giờ nhìn xa mà quan tâm tới hạnh phúc lâu bền của con trai mình chưa ? – Mẹ Sữa tức tối trút sang cha Sữa, ông cười nhẹ nhàng đáp
– Chính vì nghĩ xa nên tôi mới nghĩ thoáng đó bà ! – Sói và mẹ Sữa chợt ngước nhìn, ông hiền từ nói tiếp -.. bà trách tôi nghĩ thoáng sao bà không nhìn lại, bà đang nghĩ quá gò bó, ép chặt thằng nhỏ đấy thôi !
– Ông nói vầy là sao ? Tôi chỉ đứng ở vị trí một người làm mẹ mà nghĩ thôi, có gì sai sao ? – mẹ Sữa tiếp tục, cha nó thì vẫn thư thái bởi ông còn lạ gì cái đong đỏng, tị nạnh của mẹ nó nữa. Ông nhỏ nhẹ
– Đúng, bà đang đứng ở vị trí một người làm mẹ mà lo cho con mình thì chẳng có gì sai ! Sai ở chổ là bà chỉ nghĩ một phía.. Bà lúc nào cũng bắt ép thằng Sói hay thậm chí thằng Sữa đứng ở vị trí của mình mà cảm nhận. vậy có bao giờ bà đứng ở vị trí của tụi nó mà nhìn ra chưa ?
– Ông.. tui.. tui.. – Mẹ Sữa đuối lí, bà bắt đầu dịu xuống khi lời nói chồng mình lí lẽ quá thuyết phục. Ông không nóng tính, đánh tới tấp như bà, ông nhẹ nhàng từng bước hỏi nhỏ
– Thằng Sữa nó khóc, không phải vì thằng Sói làm nó đau, mà chính là bà đó bà à.. ! – Mẹ Sữa đáp lại, bà lớn tiếng
– Tại tôi.. ? Hình như ông lầm rồi đó cha nó, lúc ở trên nó luôn khóc lóc, đau buồn vì thằng Sói thì có. Chỉ khi về đây, nó mới vui vẻ, cười nói ríu rít trở lại ông không thấy sao ?
– Nó cười nhưng bà có chắc bên trong nó vẫn ổn ? – Cha Sữa nói làm mẹ nó im bặt. Bà thừ người, ông nói tiếp -..ở trển, nó khóc là do bà ép buộc thằng Sói phải tàn nhẫn với nó chứ thằng Sói có muốn thế đâu ! Ngược lại, về đây, bề ngoài thì bình thường, vui vẻ nhưng chỉ khi thằng nhỏ một mình thì bà có biết nó đau buồn, kìm nén biết chừng nào không ?
– Tôi.. tôi chỉ muốn tốt cho con nó thôi ! – Mẹ Sữa nhẹ giọng, cố bào chữa trong khi nghe cha Sữa nói, Sói chợt rơi nước mắt vì đau lòng. Ông thở nhẹ
– Tôi biết, không có cha mẹ nào mà không thương con hết cả bà à. Tôi cũng đã từng như bà đấy thôi, năm thằng Sói 13 tuổi, tôi cũng đã đóng vai ác mà chia rẽ tụi nó thôi ! – nghe đến đây, mẹ Sữa chợt nhớ. Bà đưa mắt buồn nhìn Sói, có gì đó hối hận trong ánh mắt bà -.. nhưng bà thấy đó, lớn lên, tụi nó vẫn đến với nhau. Thằng Sữa vẫn vậy, thậm chí còn trưởng thành khi nói được, làm được. Chuyện học hành, có bao giờ nó làm tui với bà thất vọng không ? Lòng hiếu thảo nó cũng có bao giờ làm mất đâu ? Vậy cớ sao mình lại nỡ làm nó đau hả bà ? – Mẹ Sữa rưng rưng, bà muốn khóc rồi bật khóc cho đến khi cha Sữa cất lời nói cuối -.. người làm tổn thương nó không phải thằng Sói, mà chính là chúng ta đó bà !
– Chú Long.. con xin lỗi, cũng tại con.. ! – Sói thấy mẹ Sữa khóc, nó ấp úng, thút thít. Cha Sữa cười hiền
– Không phải lỗi của con, đừng trách mình ! Người bị tổn thương nhất chính là con thì đúng hơn.. Chú biết, con thương thằng Sữa cũng như nó thương con, nhiều lắm. Đau bệnh, yêu cũng không có quyền thì còn gì đau đớn hơn nữa !
– Con biết, con là đứa bệnh tật. Bản thân mình còn lo chưa xong thì làm sao mà lo cho người khác ! – Sói long lanh – nhưng con hứa với chú, với dì con sẽ sống, sẽ yêu Sữa. Con sẽ không bao giờ để Sữa khóc nữa ! Con xin dì.. xin dì cho con một lần thôi ! – Sói nhìn mẹ Sữa rưng rưng. Bà nhíu mày nhìn nó, biết thế cha Sữa mỉm cười
– Bà nè..
– Cái zì nữa.. – mẹ Sữa quạo, nhíu mày đáng yêu y chang Sữa làm Sói và cha nó bật cười. Mẹ Sữa liếc hai người thì cả hai chợt im bặt. Cha Sữa hỏi
– Nếu tôi bị ai đó bắt ép phải bỏ bà… bà sẽ cảm thấy thế nào ?
– Còn hỏi nữa, tất nhiên là… – Mẹ Sữa khựng lại, bà nhìn cha Sữa rồi đưa mắt nhìn thằng Sói đang ngồi trước mắt mình bằng một ánh mắt long lanh. Bà im bặt, khẽ chùn xuống. Mẹ Sữa cười nhẹ rồi mở lời -..tôi hiểu rồi, tôi sai !
– Dì..à.. con xin – Sói giật mình nó ấp úng thì mẹ Sữa nhìn nó bằng một ánh mắt khác, nó chan chứa yêu thương và có gì đó hối hận. Khẽ cười nhẹ rồi bà cất giọng ấm áp
– Dì xin lỗi con nhiều lắm… cũng tại thương thằng Sữa quá nên dì mới làm như vậy mà hoàn toàn không biết cảm nhận của hai đứa con !
– Dạ, con hiểu mà dì. Dì cũng vì tình thương của một người mẹ mà thôi !
– Ừm.. tôi vui lắm ! – Cha Sữa cười, mẹ nó cũng cười nhẹ. Nhìn Sói rồi ông cất tiếng ân cần -.. thôi cũng tối rồi, con ăn gì chưa ?
– Dạ rồi, nãy con có ăn cơm ở bến xe rồi mới lại đây !
– Ùm vậy thì lên phòng thằng Sữa tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, thức khuya không tốt cho con đâu !
– Dạ.. con cảm ơn chú và dì ! – Sói nói rồi nó nhận được nụ cười từ cả hai ông, bà. Thở nhẹ cha Sữa khẽ đưa đầu nghịch ngợm cà nhẹ vào vai của mẹ nó nhõng nhẽo y chang thằng Sữa hay cà nhẹ vào lòng Sói làm nũng
– Lúc trước.. hai đứa mình cũng như vầy phải không Phượng ?
– Hai đứa mình nữa, gớm quá cha nội ơi… ! – Mẹ Sữa trề môi rồi bà bật cười, hôn nhẹ vào mái đầu cha Sữa, bà thỏ thẻ -..ừm, yêu nó mạnh mẽ thật, ông à !
Thảo kết thúc câu chuyện cũng là lúc Sữa buông đôi giày mình cầm nãy giờ xuống cát cái phịt. Mắt nó rưng rưng, bặm môi để cố gắn kìm nén, Thảo biết ý, nó đưa tay sờ nhẹ vai Sữa trấn an. Gió thổi rì rào ngày một mạnh làm cái áo sơ mi Sữa bay lất phất. Thở hồng hộc, tai Sữa như ù đi, nắm chặt đôi tay mình, Sữa cất tiếng..
– Đúng như Sữa đoán.. có chuyện gì Sói mới tàn nhẫn với Sữa như vậy ! Thì ra là do sự ép buộc của mẹ Sữa !
– Ưm.. nhưng Sữa đừng trách dì, dì cũng xuất phát từ tình mẹ thương con mới làm như thế thôi ! – Thảo nhẹ nhàng, Sữa cười hiền
– Ừa, Sữa hiểu mà.. dù có chuyện gì thì Sữa cũng sẽ bình tĩnh mà nhìn mọi chuyện theo nhiều hướng tích cực mà, cảm ơn Thảo nghen !
– Rồi.. rồi.. Sữa sẽ tha thứ cho Sói chứ ? – Thảo lo lắng, dường như không chỉ có mình Thảo. Đứng ở sau cây dừa kiểng to đùng, thằng con trai đang bấu vào thân dừa cũng hồi hộp chờ câu trả lời từ Sữa.
– Sữa… cũng hông biết nữa Thảo à. Mọi chuyện cứ tới tấp làm Sữa mệt mỏi và rối rấm lắm ! – Sữa nhíu mày mệt mỏi. Thảo biết ý, nó cười nhẹ rồi vỗ vai Sữa
– Thảo nhận ra một điều, tình yêu thật sự không phải vừa gặp đã yêu mà là lâu ngày sinh tình. Duyên phận thật sự không phải do ông trời an bài, mà là do chính mình quyết định ! – Sữa nhìn Thảo bằng ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn một chút hài lòng, Thảo cười – vì vậy, nếu còn yêu.. xin Sữa một lần nữa tha thứ cho Sói nhé !
– Thôi.. chuyện đó để sau đi hén ! – Sữa thở nhẹ, nó cười rồi thắc mắc -.. ừa, mà sao Thảo ở đây thế ? Chẳng phải Thảo đang ở Đà Lạt sao ?
– Thảo chuyển trường cùng lúc với Sữa đó, Thảo ở bên quận X gần bệnh viện Y để tiện cho việc theo dõi bệnh tình của Thảo, cũng được sống bên gia đình, tìm lại chính mình ! – Thảo mỉm môi, rồi đáp – anh Sang chính là cậu họ của Thảo đó, thi học kì xong nên được nghỉ vài ngày, mấy ngày nay Thảo ở đây nè, mai Thảo về rồi !.. Mà còn Sữa ? Sao ở đây thế ?
– À.. Sữa thì cũng như Thảo, được nghỉ gần một tuần, ở nhà không có gì nên theo thằng bạn tên Vũ ra đây chơi với gia đình nó. Chị gái nó là bà mặc váy đỏ sexy tên Vân bạn của cậu Thảo đó. Bã dắt ra đây chơi.. – Sữa cười hớn hở – mà trùng hợp Thảo há !
– Ừm.. có lẽ do ông Trời đã sắp đặt đấy ! – Thảo nói làm Sữa ngơ ngác rồi nghĩ lại, nó gãi đầu rồi gật gật như đồng ý, Thảo tinh nghịch -..chắc ông muốn hai người sẽ lại bên nhau tiếp tục và mãi mãi về sau đó nghen ! Ha ha
Hai đứa bật cười rồi tình tan sải bước quay về. Sóng đập nhẹ vào bờ nghe rì rào, mát tai lạ thường, biển đêm im ắng dưới ánh trăng tạo ra một không gian thoáng đãng, bao la làm lòng ta cảm thấy thoải mái. Thật ra, từ lúc Thảo nói cái chuyện mẹ Sữa ép buộc Sói là nó, ngay lập tức đã tha thứ cho Sói rồi. Không phải nó là một đứa ngốc nghếch, khờ khệch hay hám trai. Chỉ là nó hiểu được nổi lòng của thằng người yêu mình, nó cảm nhận được cảm giác của Sói chắc chắn cũng chẳng dễ thở hơn mình là bao. Đôi khi Sữa biết rằng, bồ mình đang cố lừa dối mình để rời xa nó. Song Sữa vẫn giả vờ như nó không hay biết, hoặc chấp nhận làm đứa “ngơ ngác”, ngờ ngệch. Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, đó là cách mà Sữa lặng lẽ chọn để tha thứ.
Tay run run rồi cuộn lại đấm mạnh vào cái cây vô tội kia, đôi mắt Vũ đó chót, lạnh lùng đầy phận nổ. Nó thở mạnh rồi nghiến răng nhìn Thảo và Sữa đang đi thảnh thơi trở về. Chợt giọng nói nhỏ nhẹ nhưng nguy hiểm cất lên sau lưng làm Vũ giật mình
– Sao thế, nó biết hết mọi chuyện rồi à ?
– Dạ.. Sữa biết nội tình gì đấy giữa nó và Sói rồi ! – Vũ xoay qua Vân, nó vẫn giữ y thinh gương mặt dữ dằn – mẹ khiếp !
– Bình tĩnh đi.. nóng nảy chẳng làm được gì đâu em ! – Vân bình tĩnh trấn an Vũ nhưng nó không còn giữ nổi tâm trí mình. Bây giờ nó như một con quỷ, sẵn sàng chém giết bất cứ ai để hạ cơn giận trong người
– Bình cái gì nữa mà bình.. má nó, bao nhiêu công sức, yêu thương. Đổi lại vẫn là con số 0 ! Em chịu hết nổi rồi hai ơi, em muốn có Sữa, ngay bây giờ !
– Ừm, có xong rồi mất liền ! Mày chịu hông ? – Vân nhếch mép, Vũ vừa lo lại vừa tức. Cười nhẹ trước thằng em mình, Vân nhẹ nhàng, mềm mỏng -..mới có đó là em đã cuống cuồng lên rồi. Chưa chắc hai đứa nó trở về với nhau mà ?
– Mọi chuyện rõ mồn một như vầy rồi, còn chưa zì nữa.. huống chi, thằng Sữa rất tình nghĩa, nó thương bồ nó nên thế nào cũng tha thứ thôi ! – Vũ thở mạnh rồi đáp
– Tha thứ thì kệ bà nó chứ ! – Vân tỉnh bơ làm Vũ ngơ ngác, Vân kê sát mặt mình vào khuôn mặt thằng em mình rồi thỏ thẻ – nó là của mình, sao phải sợ ?
– Hai.. là sao ? – Vũ nhíu mày
– Đến nước này thì thẳng tay rồi, đừng nhỏ nhẹ, mềm mỏng nữa ! Phải dựt Sữa về em và tận hưởng tình yêu của mình đi !
Vân cười dịu dàng nhưng ngày càng nguy hiểm rồi móc trong ví ra một lọ thuốc nhỏ, bên trong có mấy viên thuốc trắng nhìn ngồ ngộ. Vũ thoáng chút thắc mắc
– Ủa.. zụ zì zậy hai ?
– Ha ha, ba cái phim Việt Nam hay làm quài đó, mày hông thấy hả ?
– Là sao.. ? – Vũ vẫn còn ngơ ngác, chợt Vân nhìn vào cái đũng quần thằng em mình rồi nháy mắt dâm đãng. Vũ giật mình rồi cười khoái chí -..a. thì ra là…
– Loại xịn chị đặt hàng bên Nhật đó cưng, một đêm cho bây ra mấy cử cũng còn được !
– Ra chi zữ má.. một cử thôi.. đủ xài ! – Vũ cắn môi, nó nhìn lọ thuốc đầy vẻ thích thú -… em thèm Sữa lâu lắm rồi, sợ Sữa không thích nên không dám !
– Chân mày thằng chó đó đen đậm, dâm như quỹ.. tại nó cố nhịn thôi, chị mày dân chơi nhìn là biết ! ha ha – nựng má thằng em mình, Vân nũng nịu -.. mà tội em tui quá bây ơi, phải nhịn đói, nhịn khát vậy đó hở ?
– Chớ còn gì nữa.. khổ lắm hai ơi ! – Vũ nhõng nhẽo lại, Vân bật cười
– Há há.. thôi, zậy tối nay xả cho đã hén !
Vũ cười nhếch mép rồi nhàu tới ôm Vân hun lấy, hun để, nó hoàn toàn tin tưởng vào người chị gái yêu dấu của mình và đưa mắt nhìn vào cái bóng trắng vừa khuất bằng một ánh mắt thèm thuồng, chờ chực. Tiếng nhạc rộn rã, tiếng cười nói rùm beng làm cho cái party trở nên nóng hơn bao giờ hết. Sữa và Thảo vừa về tới thì phải chia tay nhau bởi Thảo phải về phòng nghĩ ngơi sớm, mai còn về nhà. Đám bạn Vân và em trai mình kéo Sữa gia nhập ngay lập tức, rựu xịn ở nước ngoài, đám cô ấm, cậu chiêu con nhà giàu, dân chơi xúm nhau ừng ực rồi tám chuyện sôi nổi. Sữa biết tửu lượng mình yếu nên một giọt cũng không dám đọng, biết ý Vân cười thân thiện rồi bảo, thuyết phục Sữa uống một ly cho vui vẻ, xã giao. Chần chừ rồi Sữa cũng nhắm mắt uống ực vào nhưng nó đâu biết, cái ly bé nhất lại là cái ly có lượng testosterone mạnh nhất.
——————-
Thuộc truyện: Tình đầu anh dành hết cho em
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 2 - 9 tuổi
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 3 - 12 tuổi
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 4 - Tuổi 13
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 5 - Tuổi 16 - Phần 1
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 5 - Tuổi 16 - Phần 2A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 5 - Tuổi 16 - Phần 2B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 5 - Tuổi 16 - Phần 3A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 5 - Tuổi 16 - Phần 3B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 1A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 1B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 2A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 2B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 2C
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 3
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 4
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 5A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 5B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 6A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 6B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 6C
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 6D
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 7A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 6 - Tuổi 17 - Phần 7B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 1A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 1B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 2
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 3
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 4
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 5
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 6A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 6B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 7
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 8A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 8B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 7 - Tuổi 18 - Phần 8C
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 8 - Tuổi 19 - Phần 1
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 8 - Tuổi 19 - Phần Cuối A
- Tình đầu anh dành hết cho em - Tập 8 - Tuổi 19 - Phần Cuối B
- Tình đầu anh dành hết cho em - Ngoại truyện 1
- Tình đầu anh dành hết cho em - Ngoại truyện 2: Trò chơi cá cược
- Anh thầy dạy kèm
Leave a Reply