Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 15
Tác giả: huty
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Ngành cơ khí chế tạo máy vốn là ngành khó, vất vả, cần nhiều tư duy và tỉ mỉ thế nên đa phần chỉ có sinh viên nam đăng kí học, lớp của An Nhiên từ đầu năm cũng chỉ toàn ba mươi mấy cái đầu đực rựa không có lấy một bóng hồng nào, mà cũng không hiểu sao tới tầm mấy tháng kể từ lúc bắt đầu học lại xuất hiện mấy bộ tóc dài. Mấy bộ tóc dài kia nếu không túm tụm lại với nhau cười nói rôm rả, bàn xem anh nào đẹp hơn anh nào thì cũng mang cả đống snack, me, xoài vào mà ngặm nhấm.
Hôm nay là đầu tuần, An Nhiên thong dong mang tập sách đến lớp, vừa bước tới gần cửa đã nghe thấy mấy chất giọng lảnh lót từ trong lớp mình phát ra:
– Mày tưởng mày ngon lắm hả con nhỏ mê trai? Tao chưa thấy ai mà mặt dày như mày, suốt ngày lẽo đẽo theo người ta, nhưng người ta đâu có màn tới?
– Đồ con nhỏ trán vồ, chắc mày không mê trai đâu hả? Nếu không mê trai thì làm gì lẩn quẩn trong cái lớp này làm gì?
An Nhiên nhận ra, chất giọng của người vừa nói có chút quen thuộc. Khi cậu vừa bước vào thì kinh hãi khi thấy một đám con gái đang đấu khẩu với nhau, mà trong đó có cả Mai Tiểu Băng. Dường như cuộc đấu khẩu đã tới hồi cao trào, Mai Tiểu Băng sấn người bước tới đối mặt với một đại tỷ có hình xăm ở cổ trông vô cùng giang hồ, hất hàm nói:
– Chó cái, có phải mày đang ganh tỵ vì Nghiệp Thiệu Đăng cùng Huyền Mi quen nhau nên kiếm chuyện với bọn tao chứ gì!
An Nhiên giật mình, từ trong đám đông, cậu dần nhận ra một bóng người, một khuôn mặt khá quen. Cô gái đó mặc một chiếc áo thun trắng và quần jeans xanh, những đường cong cơ thể rõ ràng, quyến rũ vô cùng và đặc biệt là gương mặt, nét đẹp sắc sảo nhưng lại thanh thoát như một thiên thần, không ai khác chính là Trịnh Huyền Mi. Không giống như Mai Tiểu Băng, Trịnh Huyền Mi lúc này có vẻ rất sợ hãi, thỉnh thoảng lại kéo tay áo Mai Tiểu Băng ra hiệu không nên làm lớn chuyện.
Vị đại tỷ trước mặt đột nhiên nhếch miệng cười:
– Chẳng qua boss Nghiệp chỉ chơi đùa với mày thôi, đừng có tưởng bở! Còn mày nữa Mai Tiểu Băng, mày cũng đừng mơ mộng hảo huyền với Giang An Nhiên, từ bỏ đi, nhìn thấy mày lúc nào cũng lẽo đẽo theo người khác chẳng khác gì con chó làm tao cũng thấy tội cho mày!
– Nực cười, con chó cái cuồng trai như mày có tư cách gì tội nghiệp người khác? Nhìn lại chính mày đi, cũng lẽo đẽo theo trai vậy nhưng có bao giờ được người ta liếc nhìn một cái?
– Con khốn, mày…
Đại tỷ nổi cơn thịnh nộ, hai mắt bắt đầu nổi lên tơ máu, sau đó liền vụt một cái, bàn tay giơ thẳng lên cao chuẩn bị tát xuống. Thế nhưng chưa tát được người đối diện thì cổ tay đã bị nắm lại, ả ta ngước nhìn lên thì thấy An Nhiên đang nở một nụ cười rực rỡ, cậu bình thản:
– Bạn học à, không được đánh người khác!
Đám con gái liền tản ra một chút. Đại tỷ nhìn An Nhiên như người vừa bị sét đánh trúng, đờ người ra suốt mấy chục giây sau đó mới bối rối cúi mặt xuống.
– Sắp tới giờ học rồi, mọi người đâu phải lớp này đâu phải không? Vậy thì nên về lớp của mình thì hơn, được không? – Cậu lại cười, cười đến híp cả hai mắt.
Nhưng dường như nụ cười giả tạo này rất có công dụng thuyết phục lòng người, đám con gái sau đó liền tản đi, dù có chút không đành nhưng cuối cùng cũng trả lại bầu không khí trong lành vốn có. Đám đực rựa ngồi xung quanh cũng thở phảo nhẹ nhõm.
Giải quyết xong chuyện, An Nhiên liền trở về gương mặt lạnh tanh, thản nhiên đi tới chỗ ngồi của mình. Mai Tiểu Băng kéo theo Trịnh Huyền Mi liền chạy tới, hồ hởi:
– An Nhiên, An Nhiên, trông cậu lúc nãy thực cool, xem cái mặt thất thần của con Tỷ Na, tôi thực sự rất hả dạ!
– Cậu hết chuyện để làm rồi sao? Tự dưng hôm nay lại tới đây gây chuyện với họ?
– Đâu có, đâu có rảnh, tại Huyền Mi nói muốn tới trường của boss Nghiệp chơi sẵn tiện làm quen với mấy cậu nên tôi mới chiều ý á khôi thôi. À, quên giới thiệu, đây là…
– Biết rồi, Trịnh Huyền Mi, chào bạn! – An Nhiên quay sang nhìn người con gái kia nở nụ cười.
– À…Chào, cậu là An Nhiên?
– Phải, Thiệu Đăng có nói với cậu về tôi không?
Trịnh Huyền Mi hơi e thẹn đáp:
– Anh ấy…có nói, nói cậu là bạn từ nhỏ của anh ấy, nhưng tới tận hôm nay tôi mới được gặp cậu…
Mai Tiểu Băng vốn là người nằm ở trung tâm chú ý, muốn cô ta im lặng làm thính giả là chuyện không thể nào. Nhìn An Nhiên cùng Trịnh Huyền Mi người một câu, ta một câu, rốt cuộc cô ta cũng chịu không nói, xen vào.
– Chuyện bọn họ quen nhau đúng là giấu kín thật, tôi gặng hỏi thì Huyền Mi mới nói ra, boss Nghiệp thì giấu nhẹm không nói nửa lời, đúng là chơi không đẹp chút nào!
An Nhiên nhoẻn miệng, cậu thầm quan sát người con gái kia. Nếu không tính lúc gặp nhoáng qua ở trước cổng kí túc xá đêm hôm trước thì đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt, phải nhận xét một điều là Nghiệp Thiệu Đăng đúng là kẻ quá tinh mắt, chọn bạn gái không chê chỗ nào được, từ ngoại hình tới cách ăn nói đều hơn hẳn người thường.
Mai Tiểu Băng tinh mắt liền nhận ra cái nhìn đánh giá của An Nhiên liền đằng hắng một tiếng sau đó quay sang thỏ thẻ:
– Hai người bạn thân cái gì cũng có thể chia sẻ, nhưng bạn gái thì ngoại lệ, nhé!
An Nhiên chau mày nhìn Mai Tiểu Băng rồi lại gõ cốc vào trán cô ta một cái.
– Tào lao bất xế!
– Ui!!
Không ai trên đời biết, chỉ có mình An Nhiên biết, đối với cậu dù con gái có đẹp tới cỡ nào cũng hoàn vô dụng. Không phải An Nhiên chưa từng thử yêu con gái, nhưng những mối tình vụn vặt thời con nít kia cũng chẳng tới đâu, rốt cuộc cậu cũng chỉ có thể nhìn thằng bạn nối khố của mình mà tim đập loạn xạ, tay run lẩy bẩy, lúc đó An Nhiên chỉ muốn té xích đu mà chết cho phức.
Ba người ngồi nói chuyện một lúc thì boss Nghiệp xuất hiện, dáng người của hắn thực sự quá nổi trội giữa một đám nhốn nháo, nhưng dường như tâm trạng hôm nay của hắn không tốt lắm. Gương mặt hằng lên khí hung thần, đôi mài nhíu lại, môi thì mím chặt trông vô cùng khó tính, hắn nhìn về phía ba người, đột nhiên hơi sững lại.
– Sao em tới đây?
Đầu tiên là bước tới chỗ Trịnh Huyền Mi, nhẹ giọng hỏi.
– Ừm, em tới đây chơi mà, không hoan nghênh sao?
– Em trốn tiết à?
– Hì, lâu lâu mới trốn!
Nghiệp Thiệu Đăng liếc khéo sang Mai Tiểu Băng một cái sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Trịnh Huyền Mi, Mai Tiểu Băng tự nhận thấy có chút nguy hiểm bao quanh mình nên lập tức nhích sát người vào An Nhiên. Thành ra, trong mắt đám sinh viên trong lớp học hiện giờ thì bốn người họ, hai cặp tình nhân trai tài gái sắc trông vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Tiết học sau đó liền bắt đầu. Vị giảng viên hói đầu mang theo cặp táp bước vào trong, đầu tiên là đảo mắt quanh một lượt sau đó cất tiếng:
– Lớp hôm nay lại có thính giả mới à?
Tất cả mọi người cười ồ, ai nấy đều nhận ra Trịnh Huyền Mi, sở dĩ cô ta vốn là á khôi của trường H lại là một teen modal đang rất được yêu thích. Người nổi bật như thế thì lẽ nào vị giảng viên kia lại không thể nhận ra, nhưng ông ấy cũng không ra vẻ làm khó dễ gì, ngay lập tức bắt đầu tiết học.
– Bài tập vẽ chi tiết máy lần rồi các em làm không được tốt, người duy nhất vẽ hoàn thiện và chuẩn xác nhất là… bạn Thiệu Đăng!
Một tiếng ồ vang lên.
Một lần nữa những ánh mắt ngưỡng mộ lại kéo về phía Nghiệp Thiệu Đăng. Còn hắn vẫn không bày tỏ nét mặt gì, bình thản, im lặng, đôi mắt sâu thẳm không một tia gợn sóng. An Nhiên ngồi gần đó cũng khẽ liếc nhìn sang, cùng lúc hắn cũng nhìn cậu, ánh mắt hai người giao vào nhau, thoáng đó cả hai đều trông thấy tuổi thơ của nhau trong ánh mắt người nọ. Có ai ngờ, chỉ là một lời nói lúc nhàn rỗi hồi bé xíu kia lại là mục tiêu nghề nghiệp của cả hai sau này, Nghiệp Thiệu Đăng đang làm rất tốt, hắn rất có tài, tỉ mỉ trong mọi công việc lại rất thông minh, dường như mọi chuyện đối với hắn đều nằm gọn trong lòng bàn tay vậy. An Nhiên chợt nhận ra, giữa hai người dường như thực sự đã có một khoảng cách rất lớn, cậu chùn mắt xuống, Nghiệp Thiệu Đăng vừa vặn cảm nhận được suy nghĩ đó, hắn liền chau mày khó chịu, hai bàn tay vô thức siết chặt.
Lúc không ai chú ý đến bài giảng, ông thầy hói đầu không biết từ khi nào đã gọi Trịnh Huyền Mi đứng dậy hỏi câu gì đó, đây rõ ràng là có chút chọc ghẹo cô ta, vì ai cũng biết đây đâu phải là chuyên ngành học của cô ta. Trịnh Huyền Mi lúc đó chỉ biết ú ờ nhìn xuống Nghiệp Thiệu Đăng cầu cứu, còn Nghiệp Thiệu Đăng lại không biết câu hỏi là gì nên cũng đành bất lực.
Ông thầy giấu ý cười lập tức hỏi lại:
– Em không phải lớp này đúng không? Vậy là bạn gái của ai đây?
Trong lớp bấy giờ đều im phăng phắc, đột nhiên có cánh tay giơ lên:
– Của em ạ! – Nghiệp Thiệu Đăng không chút giấu diếm.
Mai Tiểu Băng ngồi một bên nén cười, quay sang An Nhiên, chợt thấy cậu đang lẩm bẩm gì đó một mình.
– Ở đây là trường ĐH Công nghệ không phải ĐH Luật, vả lại bây giờ đang kể chuyện Gay, không phải chuyện ngôn tình, đừng có đóng phim “Bên nhau trọn đời” nữa…
Mai Tiểu Băng chớp chớp mắt nhìn An Nhiên, hỏi:
– Nhiên, cậu đang nói gì vậy?
Giang An Nhiên tỉnh như sáo bèn giương mắt hỏi lại:
– Tôi nói? Nói gì?
————
Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 16
Tác giả: huty
Sau tiết học, Mai Tiểu Băng rất biết tạo bầu không khí, liền nhanh nhảu đề nghị ra căn tin ăn uống. Nghiệp Thiệu Đăng chiều ý bạn gái nên cũng đồng ý, còn An Nhiên, lúc đầu cậu vốn không muốn cùng bầu không khí với boss Nghiệp và “người kia” nhưng cuối cùng chánh vẫn không thắng được tà, bị Mai Tiểu Băng lôi lôi kéo kéo từ lớp học ra tới tận căn tin. Có thể nói, nhờ tính chất bắt cầu, chéo qua chéo lại nên cuối cùng Mai Tiểu Băng cũng có cơ hội nói chuyện đường đường chính chính với boss Nghiệp, boss Nghiệp đương nhiên không tỏ ra quá khích như cô ta nhưng vẫn lịch sự vừa trả lời vừa cười nhẹ một cái. Nhờ đó bầu không khí cũng bớt chút kì hoặc.
Trịnh Huyền Mi thỉnh thoảng lại lén nhìn sang An Nhiên, nếu bị cậu bắt gặp thì cô ta thản nhiên cười một cái. Nhưng cười mãi như vậy cũng có chút không được tự nhiên lắm, lần thứ năm bị bắt gặp, An Nhiên liền nhanh trí xóa bỏ không khí ngượng nghịu.
– Cậu học ngành gì ở trường kiến trúc?
Trịnh Huyền Mi vén tóc, dịu dàng đáp:
-À, tôi học thiết kế nội thất…
– Ngành học có khó lắm không?
– Không hẳn, thì…nếu chuyên tâm học sẽ thấy cũng không khó mấy…Mà tôi thấy ngành cơ khí chế tạo máy đúng thật là rất khó, nhìn vào chỉ toàn máy móc, bản vẽ, cậu và anh Đăng chắc gặp nhiều khó khăn lắm hả?
Từ “anh Đăng” thốt ra từ miệng Trịnh Huyền Mi thực sự rất ngọt, kèm theo là ánh mắt thì dịu dàng trông về phía Thiệu Đăng như phóng hàng trăm cây kẹo ngọt. An Nhiên thầm nhận xét, quả thực không sai, đây quả nhiên là một thiếu nữ đang yêu chân chính. Nhưng cậu cũng chả màn tới cái gì gọi là yêu chân chính hay yêu không chân chính, từ xưa đến nay giữa cậu và Nghiệp Thiệu Đăng chưa hề xuất hiện kẻ thứ ba phá hoại nào, nhưng bây giờ bất ngờ lại hiện lên trước mắt một cái bánh bèo thật to, dù cho An Nhiên không có thứ tình cảm quá đáng với Nghiệp Thiệu Đăng thì chỉ với tư cách là bạn thân, điều đó cũng khiến cậu khó chấp nhận. Nói trắng ra là cậu không có thiện cảm với Trịnh Huyền Mi, nhưng vẫn phải đối xử phải phép với cô ta vì tình huống bắt buộc. Tâm trạng khó chịu vì giả tạo này khiến An Nhiên vô thức nhớ tới Đào Trung Phương, xem ra cậu phải trở thành Đào Trung Phương thứ hai rồi.
– An Nhiên?
Nghe thấy tiếng gọi nhỏ nhẹ, An Nhiên cũng giật mình tỉnh táo lại giữa dòng suy nghĩ bề bộn. Sau vài giây sắp xếp lại dữ liệu trong đầu, cậu mới từ tốn cười.
– Xin lỗi, lúc nãy chúng ta nói tới đâu rồi?
– À, tôi hỏi có phải cậu gặp nhiều khó khăn với ngành học lắm phải không? Trông nó rất khó!
– Không, chỉ thỉnh thoảng có chút rắc rối thôi. Bọn tôi là con trai, vốn thích hợp với nhóm ngành này mà!
Mai Tiểu Băng không biết từ đầu nhảy qua choàng lấy vai An Nhiên, lách chách nói:
– Đúng đó Mi, mấy tên học ngành này thường có não quắn chịt luôn đấy chứ, ngay cả tóc cũng quoắn quoắn quoắn quoắn quoắn quoắn…….. – Cô ta vừa nói vừa dùng tay mải miết xoe tóc An Nhiên.
– Đủ rồi ha… – Cậu liếc nhìn hình sự cảnh báo Mai Tiểu Băng một cái sau đó liền hất tay cô ta ra, kéo ghế giữ khoảng cách.
Mai Tiểu Băng cười khặc khặc vô cùng mất hình tượng nữ sinh rồi lại quay sang trò chuyện rôm rả cùng với Trịnh Huyền Mi.
An Nhiên ngồi một bên chỉnh chu lại mái tóc vừa bị làm bề bộn, cậu vô tình ngước lên thì thấy Nghiệp Thiệu Đăng đang đăm đăm nhìn mình, ánh mắt kia dường như có chút lạnh lùng, cũng có chút phiền muộn. Nhưng lúc này cậu cũng chán chê việc theo đuổi cảm xúc của Nghiệp Thiệu Đăng nữa rồi, An Nhiên không bày tỏ thái độ gì, từ tốn uống nước sau đó lại đưa mắt nhìn bâng quơ ra phía ngoài. Cùng lúc đó cậu phát hiện Tuấn An cặp cổ Quốc Đại từ phía ngoài bước vào căn tin, chẳng mấy chốc họ đã phát hiện chỗ ngồi của An Nhiên, tên hám gái Tuấn An vừa thấy bóng hồng Huyền Mi thì mặt mài sáng rỡ, ba chân bốn cẳng lôi theo Quốc Đại chạy tới.
– Chào mọi người, chuyện trò gì đây? Sao không rủ tôi hở? Đây là… – Tuấn An giả vờ trưng gương mặt ngờ nghệch nhìn Trịnh Huyền Mi.
– Còn làm bộ? Không phải cậu cũng biết Huyền Mi sao? – Mai Tiểu Băng ý tứ cười nói.
– À, chào, bạn đây là…
Tuấn An kéo ghế ngồi xuống bên cạnh người đẹp hồ hởi giới thiệu.
– Chào, chào cậu, tôi là Phan Tuấn An, năm nay mười chín tuổi, sở thích rất nhiều, sở ghét không có và đặc biệt vẫn còn đang độc thân!
Quốc Đại ngồi bên cạnh cảm nhận được căn bệnh nan y khi gặp gái đẹp của Tuấn An lại tái phát nên cố ý đá chân một cái, Tuấn An liếc qua Quốc Đại thì chợt thấy cậu ta đá mắt sang phía đối diện như muốn nhắc nhở điều gì đó. Theo ánh mắt, Tuấn An nhìn thấy boss Nghiệp đang vô cùng nhàn nhã ngồi nhâm nhi trà, sau đó cậu ta lại thấy những người xung quanh đang trao cho mình cặp mắt đầy cảnh báo, sực nhớ ra, Tuấn An liền im như thóc, ngoan ngoãn rụt cổ lại, miệng lẩm bẩm:
– Đệch mợ, quên béng đi mất!
Mai Tiểu Băng vỗ phành phạch vào vai Tuấn An, nói:
– Tôi còn sợ rằng cậu không nhớ ra…Thực là may mắn ha!
Sau đó, bầu không khí lại im lặng một cách kì lạ. Cũng may lần này có Quốc Đại là hiểu chuyện nhân tình liền quay sang cất giọng:
– Chào em, lâu quá không gặp!
An Nhiên vẫn ngồi im lìm từ đầu câu chuyện tới giờ đột nhiên giật mình, mà không phải chỉ có cậu, cả ba người kia đều đồng loạt nhìn Quốc Đại. Lúc này, Trịnh Huyền Mi liền nở một nụ cười thật tươi.
– Anh họ…
Tuấn An trông như người bị mắc nghẹn, ú ớ chỉ vào Quốc Đại.
– Đại, cậu…
– Chúng tôi là anh em họ, nhưng từ nhỏ tôi sống ở quê nội còn Huyền Mi thì sống ở đây nên cũng không thường xuyên gặp mặt… – Quốc Đại thông thả giải thích.
– Huyền Mi, từ nhỏ tới giờ cậu cũng chưa từng nói có anh họ, không ngờ người đó lại là Quốc Đại…
Mai Tiểu Băng vẫn còn ngạc nhiên, nhìn nhìn so sánh hai người họ. Cô ta chợt gật gù, dường như cũng tìm ra vài nét tương đồng dù rất ít trên gương mặt cả hai. Mà nói chung, gái thì xinh đẹp, trai thì điển trai, có thể nhận xét rằng gen nhà họ Trịnh đặc biệt vô cùng tốt.
Phan Tuấn An nhìn hai người họ, gảy gảy cằm sau đó lại như thiếu nữ bẽn lẽn nhìn Nghiệp Thiệu Đăng, cất giọng:
– Thiệu Đăng, vậy sau này…cậu phải gọi Đại một tiếng anh họ rồi!
Nghiệp Thiệu Đăng đột nhiên nhếch miệng cười.
– Vậy tôi cũng nên gọi cậu là “sư phụ dạy cua gái của anh họ”, nhỉ?
Nhìn thấy nụ cười rùng rợn kia, Tuấn An liền toát mấy tầng mồ hôi hột, xua xua tay.
– Kh…ông…không cần đâu…haha…
Mai Tiểu Băng thấy vỗ vai an ủi Tuấn An.
– Đừng dại dột nữa, vị trí đứng boss trong phòng cậu vẫn sẽ không bao giờ được thay đổi đâu!!hehe…
Trịnh Huyền Mi ngồi kế bên che miệng khúc khích cười. Còn An Nhiên vẫn ngồi một bên im lặng, không pha trò, cũng không ý kiến điều gì, cậu vẫn thong thả uống nước, uống xong thì nhìn bâng quơ, thỉnh thoảng vô tình nhìn về phía Nghiệp Thiệu Đăng thì lại thấy hắn cũng đang nhìn cậu, nhưng cái ánh mắt kia lại có cái gì đó khác lạ hơn thường ngày.
Đang lúc cảm thấy kì hoặc, An Nhiên lại vô tình thấy thằng cu Hí chạy lon ton từ trong phía quầy bán hàng ra. Vừa thấy cậu, nó liền ba chân bốn cẳng vọt tới, miệng chí choét:
– Anh Nhiên, anh Nhiên!! Ở trên bảng thông báo có rất nhiều hình đồ chơi, rất đẹp, chúng ta mau đi xem đi!!
Ban đầu An Nhiên vẫn không hiểu, nhưng ngẫm nghĩ một chút đột nhiên cậu như sực tỉnh.
– Đúng rồi, hôm nay là ngày công bố kết quả cuộc thi Sáng tạo tài năng trẻ!
– Ừ ha, quên mất, ngày hôm nay là có kết quả rồi, chà … hồi hộp thật!! – Tuấn An ngồi một bên, nói.
– An Nhiên, đi xem kết quả đi! – Quốc Đại cũng lên tiếng.
An Nhiên gật gật, liền không nói thêm lời nào nữa đứng phắt dậy, nắm lấy bàn tay mũm mỉm của thằng cu Hí dắt đi. Đi được vài bước đột nhiên từ đằng sau có một giọng nói trầm vang lên:
– Nhiên…Đừng quá quan trọng kết quả!
Nghiệp Thiệu Đăng nhìn theo bóng lưng của cậu, từ đôi mắt hắn ánh lên tia kì quái khiến An Nhiên càng thêm mù mịt không hiểu. Sau đó, cậu không nói gì thêm liền bước đi. Thằng cu Hí quay lại nhìn Nghiệp Thiệu Đăng, bày gương mặt cáu kỉnh, nó thẻ lưỡi, phồng má trêu chọc hắn như mọi khi trước lúc rời khỏi đó.
Mai Tiểu Băng chống tay lên bàn, nhìn nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị của boss Nghiệp, nói:
– Chán hai người thật, lớn như vậy mà còn chơi trò giận dỗi, mấy ngày rồi còn gì?
Nghiệp Thiệu Đăng không đáp, đôi mắt hắn vẫn ánh lên tia sắc lạnh, bờ môi mỏng mím thật chặt.
Thuộc truyện: [Full] Đôi bạn nối khố – by huty
- Đôi bạn nối khố - Chương 2
- Đôi bạn nối khố - Chương 3
- Đôi bạn nối khố - Chương 4
- Đôi bạn nối khố - Chương 5
- Đôi bạn nối khố - Chương 6
- Đôi bạn nối khố - Chương 7
- Đôi bạn nối khố - Chương 8
- Đôi bạn nối khố - Chương 9
- Đôi bạn nối khố - Chương 10
- Đôi bạn nối khố - Chương 11
- Đôi bạn nối khố - Chương 12
- Đôi bạn nối khố - Chương 13 - 14
- Truyện gay: Đôi bạn nối khố - Chương 15 - 16
- Đôi bạn nối khố - Chương 17
- Đôi bạn nối khố - Chương 18
- Đôi bạn nối khố - Chương 19
- Đôi bạn nối khố - Chương 20
- Đôi bạn nối khố - Chương 21
- Đôi bạn nối khố - Chương 22
- Đôi bạn nối khố - Chương 23
- Đôi bạn nối khố - Chương 24
- Đôi bạn nối khố - Chương 25
- Đôi bạn nối khố - Chương 26
- Đôi bạn nối khố - Chương 27
- Đôi bạn nối khố - Chương 28 - 29
- Đôi bạn nối khố - Chương 30 - 31
- Đôi bạn nối khố - Chương 32
- Đôi bạn nối khố - Chương 33
- Đôi bạn nối khố - Chương 34
- Đôi bạn nối khố - Chương 35
- Đôi bạn nối khố - Chương 36
- Đôi bạn nối khố - Chương 37 - 38
- Đôi bạn nối khố - Chương 39 - 40
- Đôi bạn nối khố - Chương 41
- Đôi bạn nối khố - Chương 42 - 43
- Đôi bạn nối khố - Chương 44
- Đôi bạn nối khố - Chương 45 - 46 - 47
- Đôi bạn nối khố - Chương 48 - 49 - 50
- Đôi bạn nối khố - Chương 51 - 52
- Đôi bạn nối khố - Chương 53 - 54
- Đôi bạn nối khố - Chương 55 - 56
- Đôi bạn nối khố - Chương 57 - 58
- Đôi bạn nối khố - Chương 59 - 60
- Đôi bạn nối khố - Chương 61 - 62
- Đôi bạn nối khố - Chương 63
- Đôi bạn nối khố - Chương 64
- Đôi bạn nối khố - Chương 65 - 66
- Đôi bạn nối khố - Chương 67 - 68
- Đôi bạn nối khố - Chương 69 - 70
- Đôi bạn nối khố - Chương 71 - 72
- Đôi bạn nối khố - Chương 73 - 74
- Đôi bạn nối khố - Chương 75 - 76
- Đôi bạn nối khố - Chương 77 - 78
- Đôi bạn nối khố - Chương 79
- Đôi bạn nối khố - Chương cuối
- Đôi bạn nối khố - Chương Ngoại Truyện
Khành Duy Lê says
Mai có chap ms trưa.t/g truyện hay wá. Nên tớ hóg. :* :))))
Đông_Thiên says
Khành Duy Lê hóg = ta hk? Maj ta thj học kỳ r màk jờ vẫn cố gắn lên koj có chươg ms chưa này, may là có đc 4 chươg r. Gjờ hk lẽ kêu tg ngừg post đj, đợj vjết xog hết r post 1 lượt đj, chứ cứ mag tâm trạg ngóg trôg zj hoàj có ngày pj tươg tư mất thuj. Ajz
Nguyễn Hoàng says
Truyện hay và lôi cuốn lắm. Tình huống truyện hấp dẫn, đọc rồi cứ muốn đọc mãi. Mau ra chap mới nhá tác giả