Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 51
Tác giả: huty
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Hôm nay lại là một ngày bình thường tới mức nhàm chán, An Nhiên xong tiết học ở lớp thì lập tức trở về kí túc xá, lúc đang bước đi trên hành lang, cậu vô tình nhìn thấy phía trước có một bóng dáng khá quen. Người kia vừa vặn nhìn về phía cậu, An Nhiên hơi cảnh giác nhìn gã, không đợi đến lúc cậu bước tới gần, Đào Triệu Tuyển đã lên tiếng:
– Từ nay tao với mày cạnh tranh công bằng!
An Nhiên bước tới, mặt không chút cảm xúc hỏi lại:
– Cạnh tranh đíu gì?
– Xem ai có được Tiểu Băng!
– Mày đang nói mớ sảng gì à? Tao muốn tranh Tiểu Băng với mày khi nào?
– Nhưng Tiểu Băng nói cậu ấy thích mày!
– Nhưng tao chỉ xem cậu ấy là bạn!
– Tao không tin!
– Kệ mẹ mày!
An Nhiên cáu gắt bỏ đi, nhưng cũng chỉ rời đi được vài bước, Đào Triệu Tuyển lại nói:
– Chuyện mày với anh hai tao…đừng nói là thật nhé?
– Chuyện tao với anh hai mày? Là chuyện đíu gì nữa? – Cậu quay lại, vẫn cáu bẳng hỏi.
– Mày là Gay?
– Phải thì sao, mà không phải thì sao?
– Phải thì tốt, nếu như Tiểu Băng biết, nhất định cậu ấy sẽ từ bỏ! Còn nếu như không phải…tao với mày cạnh tranh công bằng!
– Dở hơi! Mà hình như mày đã biết anh mày là gay?
– Tao là em trai ảnh, lẽ nào không biết!
Đào Triệu Tuyển im lặng một lúc, gã nhìn An Nhiên sau đó nghiêm túc nói:
– Giang An Nhiên…tao không biết giữa mày và anh hai có chuyện gì không, nhưng…tao nghĩ ảnh thật lòng với mày!
– Ồ, xem thằng em trai ngoan nói chuyện kìa! Mày dựa vào cái gì?
– Mấy ngày nay anh tao bị bệnh, anh ấy…anh ấy một mực ở trên giường gọi tên mày rất nhiều lần!
An Nhiên nghe thấy liền giật mình. Đào Trung Phương bị bệnh, chẳng trách thời gian gần đây cậu không thấy gã xuất hiện trước mặt mình nữa. Có một thời gian rất ngắn, An Nhiên cũng đã xem gã như một người bạn nên bây giờ nghe thấy tin đó, trong lòng cậu cũng có chút khó chịu. Sự tình đêm ở nhà Đào Trung Phương, đến bây giờ An Nhiên vẫn không quên được, không phải là chán ghét gì, nhưng nghĩ thật khó để đối mặt với gã một lần nào nữa. Nghĩ thế, cậu im lặng một hồi lâu trước khi lại nhìn Đào Triệu Tuyển, lãnh đạm nói:
– Kể điều đó cho tao nghe làm gì? Tao chẳng có quan hệ gì với anh em nhà mày cả!
– Giang An Nhiên! Mày…mày…được lắm!
Đào Triệu Tuyển bậm môi, hậm hực rời đi. An Nhiên vẫn đứng nhìn theo bóng gã dần khuất cuối hành lang, vài giây sau cậu cũng rời khỏi đó, ung dung bước đi như mọi thứ mình vừa nghe thấy là gió thoảng qua tai.
Cậu đã hứa với Thiệu Đăng rằng sẽ không gặp riêng Đào Trung Phương nữa…
**
Về phòng, An Nhiên tìm đến chỗ riêng tư của mình, ngã lưng xuống. Cậu lấy từ trong túi ra một gói thuốc, rút một điếu rồi ngậm vào miệng nhưng không châm mồi lửa, cứ nằm thừ người ra như vậy trong một khoảng thời gian dài.
Đột nhiên cậu nhớ tới Đào Trung Phương, nhớ vẻ mặt đang hút thuốc của gã. Gã khá đẹp trai, mỗi lần hút thuốc, đôi mắt diều hâu lại trở nên hơi buồn bã như ẩn chứa rất nhiều tâm sự. Cậu lại nhớ tới lần ra biển kia, Đào Trung Phương lúc nào cũng ở đằng sau, khi có cơn sóng lớn vồ dập tới, gã nhấc bổng cậu lên. Kỉ niệm đó, nói đẹp cũng không phải, mà nói xấu cũng không được, nhưng khi nhớ tới An Nhiên lại cảm giác như được vỗ về, rất ấm áp.
Cậu nằm trên giường và nhắm mắt, bên tai là tiếng sóng vỗ rì rập từng giây một đều đặn, đột nhiên có một giọng nói trầm ấm, thiết tha vang lên song song với những tiếng sóng dập vồ đó:
…
“Nhiên, anh yêu em…”
…
An Nhiên giật mình tỉnh dậy, cậu trân mắt nhìn xung quanh mình, hoàn vắng lặng, trong đôi mống mắt đen tuyền của cậu phút chốc dâng lên một nỗi đơn côi, trống trãi lại thường.
**
Chiều hôm đó, cậu đã đến nhà Đào Trung Phương. Giây phút cậu đặt chân vào căn phòng lạnh lẽo kia, Đào Trung Phương cũng vừa tỉnh giấc, biểu cảm đầu tiên của gã là hết sức kinh ngạc, nhưng sau đó gã lại cười đến mức không thấy tổ quốc. An Nhiên nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia, trong lòng thấy có chút buồn cười nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Cậu đến bên cạnh giường, ngồi xuống, chau mày nhìn gã.
– Anh cười cái gì? Nhìn anh ghê quá!
– Tôi…tôi vui, vì em đã hết giận…còn đến thăm tôi nữa…
– Tôi giận anh cái gì chứ, nhưng lần sau còn làm như vậy nữa thì tôi nhất định thiến anh!
Đào Trung Phương liền gật gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ. An Nhiên nhìn quanh căn phòng của gã rồi chợt quay sang hỏi:
– Cái cô người làm kia không chăm sóc anh sao? Lại để căn phòng thành một cái chuồng heo như thế này?
– Tôi đưa tiền cho cô ta về quê rồi, mà nhắc mới nhớ, vậy là Triệu Tuyển nó mở cửa cho em vào?
– Không, nhà anh vốn chẳng có đóng cửa!
– À!
– Sao anh có thể điềm nhiên như vậy? Không sợ cướp nó thản nhiên mở cửa vào cướp của rồi cắt cổ anh sao?
Đào Trung Phương lại cười, trông rất thỏa mãn. Lần này An Nhiên bực lên lập tức đứng dậy.
– Em đi đâu?
– Anh mà còn cười vô cớ như vậy, tôi lập tức đi về!
Nghe thế gã liền ngậm miệng lại, nghiêm túc nói:
– Tại thấy em lo lắng cho tôi nên…
– Không phải lo lắng, đừng hiểu lầm!
– Thật ra…là tôi cố ý để cửa, tôi nghĩ sau khi em cùng Triệu Tuyển nói chuyện, em sẽ tới!
– A, vậy là do anh sắp xếp?
– Nếu không vậy, em có tới thăm tôi không?
An Nhiên cứng miệng, không tranh cãi với gã nữa cậu đứng dậy bước tới cửa sổ, vén tấm màn ra cho không khí bên ngoài ùa vào. Có nắng chiều rọi vào, căn phòng lúc này mới đỡ ngột ngạt âm u hơn. An Nhiên quay lại thì liền nhìn thấy một đống vỏ thuốc trên bàn, cậu cất tiếng hỏi:
– Sao anh không đến bệnh viện? Chẳng phải ba anh là bác sĩ sao?
– Ba tôi hiện tại vẫn còn ở Mỹ, vả lại chút bệnh này qua vài ngày sẽ hết!
An Nhiên bước tới thử chạm tay vào trán Đào Trung Phương sau đó lại chạm vào trán mình, thấy rõ ràng gã vẫn còn sốt.
– Anh ăn uống gì chưa?
– Chưa…
– Nhà bếp ở đâu?
– Từ phòng khách đi thẳng quẹo phải!
An Nhiên không nói gì thêm liền rời khỏi phòng. Tầm nửa tiếng sau cậu bưng một tô cháo hành còn nóng hổi bước vào, ngồi xuống bên cạnh giường của Đào Trung Phương thổi thổi cháo. Đào Trung Phương trông điệu bộ thực sự vui vẻ nhưng cũng không dám mở miệng cười, cứ ngồi như vậy nhìn cậu thổi cháo.
An Nhiên vừa thổi cháo vừa hỏi:
– Anh muốn bây giờ tự ăn hay lát nữa tự ăn?
Đào Trung Phương chau mày nói:
– Câu hỏi gì lạ vậy? Không phải là em đút tôi ăn sao?
An Nhiên đặt tô cháo xuống bên cạnh, lơ đễnh nói:
– Có phải anh xem quá nhiều phim tình cảm không? Mau mau mà tự múc ăn đi!
Dù không hài lòng nhưng Đào Trung Phương cũng ngoan ngoãn cầm muỗng lên, húp một ngụm cháo, đột nhiên gã sững người, đôi mắt như miên man về điều gì đó mơ hồ. An Nhiên thấy vậy, liền hỏi:
– Là mặn quá sao?
Đào Trung Phương giật mình, ngước lên nhìn cậu sau đó cười cười đáp:
– Đột nhiên tôi muốn làm người lương thiện…
An Nhiên phì cười.
– Chí Phèo nhập anh rồi sao? Còn không mau ăn đi!
Gã ăn xong, đặt cái tô cháo lúc này đã bóng loáng sang một bên, bắt đầu nghiêm túc nói chuyện:
– Em đến đây không sợ Thiệu Đăng biết chuyện sao?
– Anh…Đêm đó…anh đã nghe?
– Phải!
An Nhiên đột nhiên trở nên trầm tư hơn, cậu đưa mắt nhìn phía bên ngoài cửa sổ lúc này đã chập chững tối, bình giọng:
– Vốn tôi đã chẳng thể giữ lời hứa với cậu ấy, tôi vẫn còn làm việc ở Chrum, nên cho dù bây giờ cậu ta có biết chuyện tôi đến gặp anh thì cũng chẳng có gì đáng oan ức!
– An Nhiên…Hay là em nghỉ làm việc ở đó, ba tôi vốn là bác sĩ chuyên khoa tim mạch rất giỏi, tôi có thể nói ông ấy chữa giúp bệnh tình của mẹ em!
An Nhiên nghe thấy liền thoáng bất ngờ, nhìn thẳng vào Đào Trung Phương, hỏi lại:
– Ba anh thật sự là một bác sĩ chuyên khoa tim?
– Phải! Ba tôi là Đào Xuân Quý, là bác sĩ tim mạch rất có tiếng…chắc em đã nghe thấy?
Trong lòng An Nhiên liền vụt lên một hi vọng nhỏ. Đào Xuân Quý quả là một cái tên không nhỏ trong giới y khoa, ngay cả những người không có đam mê chuyên ngành, cũng không am hiểu gì về y như cậu nhưng rõ ràng lại quá quen thuộc với cái tên đó. Cậu không thể ngờ rằng vị bác sĩ tài giỏi kia lại chính là cha của hai anh em Đào Trung Phương.
An Nhiên bước tới gần Đào Trung Phương, khẩn cầu nhìn gã.
– Nếu…nếu bây giờ tôi có tiền làm phẫu thuật, ba anh sẽ giúp tôi chứ?
Đôi mắt Đào Trung Phương chợt tối lại, gã đột nhiên cười khẩy nói:
– Đâu phải em không biết, người muốn ba tôi chữa trị là nhiều vô số, trong đó có cả những người có tiền tài, vị thế còn chưa chắc được ông ấy chấp nhận…Tôi nghĩ khả năng ông ấy nhận phẫu thuật cho mẹ em là rất thấp…Nhưng nếu em đồng ý…đồng ý ở bên cạnh tôi…tôi nhất định có cách giúp em!
– Đào Trung Phương!!!
An Nhiên đứng xỗng dậy, căm phẫn nhìn gã.
– Xoay qua chuyển lại cũng chỉ vì ba chữ tiền bạc, địa vị và quan hệ…Anh…quả nhiên là kẻ đáng sợ!
Đào Trung Phương không thay đổi nét mặt, mà sự âm hiểm như hiện tại chính là tính cách vốn dĩ của gã.
– Mua bán sòng phẳng, trao đổi sòng phẳng. An Nhiên, từ ban đầu tôi đã nói với em, xã hội bây giờ chính là như vậy, phải có tiền, địa vị, quan hệ thì mới có được thứ mình muốn…Em đã có được những gì?
An Nhiên đăm chiêu. Phải, vốn từ đầu cậu đã chẳng có thứ gì, nhưng muốn cậu khuất phục, chấp nhận sự thật đáng chế nhạo này thì … không bao giờ. Cậu sẽ tự mình tìm cách, để cho gã biết là gã đã sai khi ở vị trí một thiếu gia có tất cả những thứ trên đời mà nhận định phiến diện như vậy. An Nhiên quay mặt, lập tức bước khỏi phòng, cậu hối hận rồi, hối hận rằng vì sao mình lại tới chỗ này.
Vừa bước tới cửa, đột nhiên cậu bị một vòng tay từ phía sau ôm lại, An Nhiên vùng vẫy nhưng cũng không thể thóat ra, giọng nói người kia thủ thỉ bên tai cậu :
– An Nhiên…đừng giận… đừng giận tôi…tôi chỉ muốn nói sự thật thôi…Tại sao em không chịu chấp nhận tôi? Từ bỏ Thiệu Đăng được không? Ở bên cạnh tôi, em muốn gì cũng được…
An Nhiên hơi mơ hồ, lập tức gặng hỏi lại:
– Anh là có ý gì…Sao lại lôi Thiệu Đăng vào đây?
– Tôi biết người em yêu là cậu ấy, nhưng An Nhiên, tôi không quan tâm, miễn em ở bên cạnh tôi là được…
Sau một lúc, An Nhiên mới chợt cất tiếng đáp:
– Ngoài Thiệu Đăng, tôi chẳng muốn ở bên cạnh ai hết…Tôi sẽ không…
Câu chối từ còn chưa trọn vẹn, An Nhiên đã bị kéo quay mặt về phía Đào Trung Phương, gã đột ngột ghé môi hôn cậu, đây không phải là hôn mà chính xác hơn là cắn. An Nhiên tức giận liền đẩy mạnh gã ra, giáng cho gã một cú đấm vào mặt.
– Trung Phương, tôi không thể yêu anh…buông bỏ đi!
Nói xong, An Nhiên liền rời khỏi đó. Đào Trung Phương đứng lặng người giữa phòng, đến lúc cánh cửa đã đóng lại, gã vẫn còn đứng đó, nhìn thật lâu.
————
Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 52
Tác giả: huty
Kể từ lần cuối chạm mặt Trịnh Huyền Mi là ở nhà hàng đồ biển, đến nay cũng được một khoảng thời gian. Hôm nay gặp lại, trông cô ta có vẻ cũng chẳng có nhiều thay đổi, vẫn xinh đẹp, rạng ngời như một đóa hoa, An Nhiên đứng từ xa trông thấy liền không gặp khó khăn gì để nhận ra. Cậu bước tới, nhìn cô ta nhưng không chào hỏi gì. Ngược lại, Trịnh Huyền Mi là người tỏ vẻ ngập ngừng, sau đó liền bắt chuyện trước.
– An Nhiên, lâu quá không gặp!
An Nhiên lãng nhìn, không dong dài trực tiếp hỏi:
– Cô đến tìm Thiệu Đăng?
– Phải, bọn tôi định ra phố một chút…Mà giọng của cậu sao vậy? Cậu bị bệnh à?
– Cảm ơn quan tâm, tôi chỉ khan tiếng một chút! Mà dạo này thấy hai người rất thường ra phố.
Trịnh Huyền Mi có chút ngượng đáp:
– Là…là tôi có nhiều thứ để mua…
– Chứ không phải vì cô dè chừng tôi? Yên tâm đi, tôi vốn không có khả năng tranh giành cậu ấy với cô. Thiệu Đăng dạo này phải dành nhiều thời gian để làm bài thu hoạch, nếu không có gì quan trọng thì đừng bắt cậu ấy phải ra ngoài nữa…
Trịnh Huyền Mi nghe thấy liền cúi gằm mặt, giọng lí nhí:
– Anh ấy không nói với tôi chuyện anh ấy đang bận như vậy…
– Đương nhiên là không, tôi chỉ muốn cô nên đặt mình vào vị trí của cậu ấy một chút. Đừng có chơi trò trẻ con đó nữa, thời gian tôi và cậu ấy ở bên nhau cũng chẳng có gì lãng mạn như của cô và cậu ấy đâu, thế nên không cần nghĩ tôi sẽ làm ra chuyện gì kinh thiên động địa!
An Nhiên biết rõ sau khi Trịnh Huyền Mi biết chuyện cậu yêu Thiệu Đăng, cô ta đã lo sợ ra sao. Thế nên gần đây cô ta luôn muốn hẹn hắn ra ngoài bất kì lúc nào rãnh rỗi, mục đích chính vì sợ cậu và Nghiệp Thiệu Đăng có nhiều thời gian ở bên nhau, cách đó đúng là rất ấu trĩ, ngu ngốc.
Trịnh Huyền Mi lúc này cũng chẳng biết nói gì, chỉ xấu hổ gục đầu. Một lúc sau thì Nghiệp Thiệu Đăng từ xa bước tới, thấy có cả An Nhiên đứng đó hắn bước lại liền hỏi:
– Cậu đang bệnh sao không ở trong phòng?
An Nhiên bình thản đáp:
– Bây giờ tôi về đây! Cậu ra phố nhớ về sớm sớm!
– Biết rồi, cậu mau về phòng đi, khi nào tôi về sẽ tiện mua thuốc luôn!
An Nhiên rời đi, lúc này Trịnh Huyền Mi vẫn một mực nhìn lên Nghiệp Thiệu Đăng, sau đó cô ta bẽn lẽn cất tiếng:
– Anh đối xử rất tốt với An Nhiên!
Nghiệp Thiệu Đăng thản nhiên đáp:
– Anh và cậu ấy là bạn nối khố, đương nhiên quan tâm nhau.
– Nhưng anh có nghĩ như vậy là ổn không? Hai người con trai…dù có thân như thế nào cũng có giới hạn…
– Em có ý gì đây?
Trịnh Huyền Mi nhìn gương mặt đã hơi cáu bẳng của Nghiệp Thiệu Đăng thì liền sợ hãi, nhưng vẫn nói tiếp:
– Không…em đâu có ý gì. Em…em thấy An Nhiên cũng tốt lắm, hay là chúng ta giới thiệu bạn gái cho cậu ấy được không?
– Bạn gái?
Nghiệp Thiệu Đăng thoáng đăm chiêu. Về vấn đề này hắn cũng đã từng suy nghĩ cho An Nhiên, một thằng con trai bình thường thì vẫn nên có một cô bạn gái. Nhưng hắn nhìn xung quanh, chẳng thấy ai có thể xứng với cậu cả, có thể là tiêu chuẩn hắn đưa ra quá cao, cũng có thể là người thích hợp vẫn chưa xuất hiện. Chung quy, mỗi lần nghĩ tới “người con gái của An Nhiên”, Nghiệp Thiệu Đăng đều rất gay gắt, kể cả Mai Tiểu Băng hắn cũng không thể vừa ý hoàn toàn.
Thấy Thiệu Đăng đăm chiêu, Trịnh Huyền Mi liền có chút không vui.
– Hay là chủ nhật tới em hẹn một người bạn ra cho cậu ấy gặp mặt? Nếu hợp tính thì tiến tới luôn!
Nghiệp Thiệu Đăng không hưởng ứng đề nghị đó, vùng trán của hắn liền nhăn lại, giọng nói lạnh lùng cất lên:
– Nhiên ghét mấy chuyện gặp gỡ như vậy, vả lại tình yêu không thể tới chỉ với việc hợp tính hay không hợp tính!
– Nếu không gặp gỡ, trò chuyện, tìm hiểu thì sao yêu nhau được!
Nghiệp Thiệu Đăng có vẻ thiếu kiên nhẫn để nghe tiếp, hắn quay sang cáu bẳng quát:
– Anh đã nói là cậu ấy không muốn, em lo việc của mình đi!
Nói xong hắn liền bước đi để lại Trịnh Huyền Mi vẫn còn đang run sợ vì cơn thịnh nộ bất thình lình.
**
An Nhiên nằm ở trên giường ngủ, đến tối thì nghe thấy tiếng mở cửa. Người kia bước vào phòng vẫn không mở đèn lên mà từ từ đi lại phía giường, bước lên thang leo rồi nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu. An Nhiên mở mắt, đẩy nhẹ tay của hắn ra.
– Tôi hết sốt rồi, cậu đi tắm rửa rồi ngủ đi!
Nghiệp Thiệu Đăng ở trong bóng tối mà nhìn cậu, một lúc sau hắn bước xuống, lấy đồ xong thì đi thẳng vào phòng tắm. Ở bên ngoài, An Nhiên có thể ngửi thấy hương xà phòng thoang thoảng, cậu từ từ nhắm mắt lại, chìm dần vào cơ mộng mị. Đến lúc nửa đêm, đột nhiên An Nhiên nghe thấy tiếng sột soạt, cậu giật mình quay lại thì thấy Nghiệp Thiệu Đăng đang nằm kế bên mình.
– Sao…sao cậu lên đây? – An Nhiên kinh ngạc.
Nghiệp Thiệu Đăng chui vào trong chăn sau đó quàng tay ôm lấy cậu. Ngực An Nhiên nhói lên một hồi giai điệu giục giã, cả người cậu thoáng run rẩy.
– Còn lạnh đúng không? – Hắn dịu dàng hỏi.
An Nhiên bối rối gật đầu. Cậu có thể cảm nhận được lồng ngực người kia đang phập phồng phía sau lưng mình, hơi ấm, nhịp tim của hắn đều đều truyền đến cậu. Quả nhiên vòng tay của Nghiệp Thiệu Đăng rất rộng, rất ấm áp, An Nhiên nằm gọn lỏn trong đó, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác ấm áp khôn xiết.
– Cậu…cậu không sợ lây bệnh sao?
– Cậu nghĩ tôi là ai? Dễ dàng bị lây như vậy hay sao?
– Nhưng mà tôi cũng là bị người ta lây cho!
– Vậy ai lây bệnh cho cậu?
An Nhiên ấp úng.
– Là…là một người bạn!
– Vậy sao? Lần tới đừng ở gần người bệnh như vậy…
– Được…
– Có còn lạnh không?
– Cũng…cũng đỡ hơn rồi…
Nằm trong bóng tối, cảm nhận được hơi ấm, An Nhiên an lạnh mà chìm sâu vào giấc ngủ. Nếu như đây là mơ, cậu ước mình sẽ không bao giờ tỉnh.
Đến lúc đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của An Nhiên, Nghiệp Thiệu Đăng lại mở mắt, hắn nhìn vào mái tóc mềm mài của cậu, rồi đưa tay sờ chúng. Giọng nói trầm nhỏ, vang lên:
– Gần đây cậu lại rất lạ, cậu không nhìn vào mắt tôi…Nhiên…cậu lo sợ điều gì? Cậu là người bạn thân quan trọng nhất của tôi, người mà tôi tin tưởng nhất…nên đừng gạt tôi điều gì nữa…ở bên cạnh tôi, chúng ta mãi mãi là bạn tốt, được không?
Nghiệp Thiệu Đăng nhắm mắt, lén hít một hơi sâu mùi hương lễnh đễnh trong không khí. Đó là mùi của An Nhiên, hắn thừa nhận bản thân rất thích mùi hương này, nếu một ngày không được ngửi thấy, hắn sẽ có cảm giác trống vắng. An Nhiên là một người bạn quan trọng nhất của hắn, không ngoa, từ lâu hắn đã xem sự tồn tại của cậu bên cạnh mình là điều hiển nhiên. Chỉ cần cậu còn ở trong tầm mắt mà hắn có thể nhìn thấy, hắn liền cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết, hắn chưa từng thử tưởng nếu một ngày An Nhiên không còn ở bên cạnh hắn sẽ thành ra như thế nào, nhưng chắc chắn điều đó rất kinh khủng. An Nhiên là thuốc an thần, là thứ mà hắn cần suốt đời để trấn tỉnh chính sự man dại ẩn chứa bên trong con người.
Hắn tự cho rằng mọi chuyện cứ như thế này sẽ là tốt nhất, hắn đồng thời không cho phép có bất kì sự thay đổi gì trong cuộc sống hiện tại. Mười mấy năm qua, hai người là bạn thân rất vui vẻ, và tương lai sau này cũng vậy…
————
Thuộc truyện: [Full] Đôi bạn nối khố – by huty
- Đôi bạn nối khố - Chương 2
- Đôi bạn nối khố - Chương 3
- Đôi bạn nối khố - Chương 4
- Đôi bạn nối khố - Chương 5
- Đôi bạn nối khố - Chương 6
- Đôi bạn nối khố - Chương 7
- Đôi bạn nối khố - Chương 8
- Đôi bạn nối khố - Chương 9
- Đôi bạn nối khố - Chương 10
- Đôi bạn nối khố - Chương 11
- Đôi bạn nối khố - Chương 12
- Đôi bạn nối khố - Chương 13 - 14
- Truyện gay: Đôi bạn nối khố - Chương 15 - 16
- Đôi bạn nối khố - Chương 17
- Đôi bạn nối khố - Chương 18
- Đôi bạn nối khố - Chương 19
- Đôi bạn nối khố - Chương 20
- Đôi bạn nối khố - Chương 21
- Đôi bạn nối khố - Chương 22
- Đôi bạn nối khố - Chương 23
- Đôi bạn nối khố - Chương 24
- Đôi bạn nối khố - Chương 25
- Đôi bạn nối khố - Chương 26
- Đôi bạn nối khố - Chương 27
- Đôi bạn nối khố - Chương 28 - 29
- Đôi bạn nối khố - Chương 30 - 31
- Đôi bạn nối khố - Chương 32
- Đôi bạn nối khố - Chương 33
- Đôi bạn nối khố - Chương 34
- Đôi bạn nối khố - Chương 35
- Đôi bạn nối khố - Chương 36
- Đôi bạn nối khố - Chương 37 - 38
- Đôi bạn nối khố - Chương 39 - 40
- Đôi bạn nối khố - Chương 41
- Đôi bạn nối khố - Chương 42 - 43
- Đôi bạn nối khố - Chương 44
- Đôi bạn nối khố - Chương 45 - 46 - 47
- Đôi bạn nối khố - Chương 48 - 49 - 50
- Đôi bạn nối khố - Chương 51 - 52
- Đôi bạn nối khố - Chương 53 - 54
- Đôi bạn nối khố - Chương 55 - 56
- Đôi bạn nối khố - Chương 57 - 58
- Đôi bạn nối khố - Chương 59 - 60
- Đôi bạn nối khố - Chương 61 - 62
- Đôi bạn nối khố - Chương 63
- Đôi bạn nối khố - Chương 64
- Đôi bạn nối khố - Chương 65 - 66
- Đôi bạn nối khố - Chương 67 - 68
- Đôi bạn nối khố - Chương 69 - 70
- Đôi bạn nối khố - Chương 71 - 72
- Đôi bạn nối khố - Chương 73 - 74
- Đôi bạn nối khố - Chương 75 - 76
- Đôi bạn nối khố - Chương 77 - 78
- Đôi bạn nối khố - Chương 79
- Đôi bạn nối khố - Chương cuối
- Đôi bạn nối khố - Chương Ngoại Truyện
Mạch Hi Thị says
Up !!!
^^ theo chân 50 mấy chương rồi…nay mới cmt
Hay lắm bạn à :))