Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 55
Tác giả: huty
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tin nhắn cuối cùng mà An Nhiên gửi cho Nghiệp Thiệu Đăng đó là : “Chuyện của tôi, đừng để dưới quê biết!”. Sau đó, cậu cũng không còn sử dụng số điện thoại đó để liên lạc nữa, nếu muốn gọi về quê thì cậu lại dùng điện thoại công cộng, cậu cũng nghỉ làm ở Chrum, sau tất cả chuyện xảy ra cậu không còn can đảm để tới đó nữa. Mọi người nhìn vào cứ tưởng An Nhiên đang cố chấm dứt mọi liên hệ với Nghiệp Thiệu.
Nhưng thực sự không phải cậu hận hắn đã đối xử như thế với mình, mà là vì bản thân chưa sẵn sàng để đối mặt với hắn ngay lúc này, nói đúng hơn là An Nhiên cảm thấy sợ hãi. Cậu sợ hắn, không biết từ lúc nào đã sợ Nghiệp Thiệu Đăng đến như vậy, nó giống như một chứng bệnh tâm lý khác thường xuất hiện kể từ lúc hắn chợt lướt qua cậu, ánh mắt của hắn lạnh lẽo như nhìn xuống thứ sinh vật thấp kém.
An Nhiên thuê được nhà trọ ở một khu chung cư giá rẻ, đương nhiên điều kiện ở đó chẳng có gì gọi là tốt, lại có nhiều gián và chuột, nhưng cậu không màn tới. Thứ cậu chú trọng nhất bây giờ vẫn là mau chóng có được tiền, đón mẹ mình lên đây trị bệnh. Đã hơn hai tuần trôi qua kể từ ngày hôm đó, Mai Tiểu Băng vẫn thỉnh thoảng tới thăm cậu, cô ta huyên thuyên kể về nhưng thứ thay đổi ở trường, ở kí túc xá. Chẳng hạn như sau khi An Nhiên rời khỏi, thì nhà trường sắp xếp một người mới vào ở phòng 68 thay vị trí cậu.
Nghe đâu cũng lại là một hotboy, tên Hướng Triết Đan gì đó, bề ngoài, khí chất đều tương đương Nghiệp Thiệu Đăng, nhưng tính cách người này rất không tốt, nói đúng hơn là có chút biến thái. Nghiệp Thiệu Đăng không muốn chung bầu không khí với người có kia nên sau đó liền dọn đồ ra ngoài thuê một phòng trọ cao cấp ở hẳn riêng một mình.
An Nhiên ngồi trên giường ngẫm nghĩ, một thời gian rồi cậu không được gặp Nghiệp Thiệu Đăng, nói trong lòng không có chút gì khó chịu là đang nói dối, cậu nhớ hắn, những buổi tối nằm một mình trên giường thì lại vô thức nhớ tới mùi hương trên người hắn, nhớ những vòng tay ôm siết thật ấm áp, nhớ ánh mắt và cả giọng nói trầm trầm, mỗi lần như thế An Nhiên lại không muốn ngủ, cậu ngồi trên giường hút thuốc đến cả gạc tàn đầy đống đầu lọc mới chịu nằm xuống đắp chăn.
Cậu không biết Nghiệp Thiệu Đăng có cảm giác giống mình hay không, nhưng…chắc là không…hắn bây giờ chắc vẫn không còn muốn gặp lại cậu nữa. Nghĩ tới đó, An Nhiên lại cay đắng, hàng nước mắt ấm nóng chảy dài xuống gối, ướt thành một mảng.
Hôm nay, sau khi kết thúc việc ở chỗ làm mới, An Nhiên mua một ít cá với rau cải về nhà trọ, định làm món gì đó ăn nhưng khi bước vào căn phòng cũ kĩ buồn tẻ của chính mình, cậu lại chẳng còn hứng thú gì nữa. Lúc trước, Thiệu Đăng là người lúc nào cũng nhắc nhở cậu ăn uống đúng giờ, hắn sẽ cau có nếu như biết An Nhiên bỏ bữa hay ăn những món đồ ít dinh dưỡng. Bây giờ nghĩ lại, cậu có thể tưởng tượng ra nét mặt kia và cả giọng nói nữa.
An Nhiên đứng bên bếp cười bâng quơ, một lúc sau mới chợt định thần, thấy bản thân mình đúng là nhớ hắn đến phát cuồng rồi. Cậu bỏ mấy món đồ sang một bên sau đó cầm chiếc áo khoác trên tay, bước ra cửa. Chưa ra khỏi chung cư, An Nhiên đã gặp Mai Tiểu Băng từ bên dưới cầu thang đi lên. Thấy cậu, cô ta liền giương mắt hỏi:
– Giờ này cậu còn đi đâu?
An Nhiên mỉm cười, đáp:
– Ra ngoài dạo một chút, đi cùng đi!
– Hm…ờ…được…
Hai người đi dọc theo con đường trồng cây xanh. Nơi này không phải khu vực trung tâm, không có quá nhiều xe cộ, không khí cũng trong lành hơn, không còn cái tạp nham của vùng trung tâm đô thị hàng triệu dân nữa. An Nhiên ngẩn nhìn lên bầu trời chi chít sao, gió đột nhiên kéo tới, thổi tắp vào mặt cậu mát rượi. An Nhiên không nhìn sang người bên cạnh, cất giọng thản nhiên hỏi:
– Cậu dạo này sao rồi?
Mai Tiểu Băng nghe thấy câu hỏi bất ngờ, quay sang nhìn cậu một cái sau đó thủng thỉnh đáp:
– Cũng vậy…nhưng tôi cũng dọn ra kí túc xá rồi, đang ở một nhà trọ cũng khá gần nơi ở của Thiệu Đăng.
– Sao vậy? Không phải cậu thích kí túc xá lắm mà?
– Không còn cậu, không còn boss Nghiệp, tất cả đều tẻ nhạt! – Mai Tiểu Băng thở hắt ra, cảm giác có chút mệt mỏi.
An Nhiên phì cười, lại nói tiếp:
– Nghe cậu nói có một hotboy vừa chuyển tới mà? Không hứng thú tấn công người ta sao?
Mai Tiểu Băng nghe nhắc tới liền thiểu não hơn.
– Đừng nhắc nữa, tôi chẳng dám làm bạn với cái cậu đó!
– Sao vậy?
– Hướng Triết Đan trông vào có vẻ bảnh bao, cũng lịch sự, nhưng thực chất rất tùy tiện và biến thái. Cậu chưa thấy bộ dạng chỉ mặc một cái quần sịp mà đi ra căn tin mua đồ ăn của cậu ta đâu, cậu ta còn dám ở bất kì đám đông nào mà tự nhận mình là bisexual(nam nữ quất tất ^_^) khiến ai cũng kinh hồn khiếp vía.
– Hãi vậy sao?
– Cậu ta còn tự hào đi khoe khoan rằng cậu ta không có mẹ, mà có tới hai người cha. Mà nói cho cậu biết, thì ra một trong hai người cha của cậu ta từng là đại ca giang hồ khét tiếng dưới quyền của Bố Lớn xã hội đen hồi 20 năm trước – Hướng Trần Uy!!
– A, Hướng Trần Uy? Không phải ông ấy đã mất tích lâu lắm rồi sao?
– Đúng vậy! Tôi thực sự không ngờ…
Hai người đi tới một băng ghế sau đó ngồi xuống, An Nhiên thích thú nghe chuyện, liền hỏi lại:
– Cậu không thích tính cách của cậu ta à?
Mai Tiểu Băng liền đó đáp:
– Ngay cả Thiệu Đăng còn không chịu đựng nổi mà dọn đi rồi, tôi cũng chẳng muốn làm bạn với kẻ dị như vậy!
An Nhiên liền ngẫm ra, chỉ nghe Tiểu Băng kể lại nhưng cậu cũng thấy rõ tính cách của Hướng Triết Đan và Nghiệp Thiệu Đăng hoàn toàn không thích hợp ở cùng một phòng, đặc biệt tên kia lại còn là bisexual, Thiệu Đăng vốn kỳ thị gay, đối với bixesual thì càng không có thiện cảm. Nghĩ tới hắn, trong lòng cậu bất giác lại cảm thấy có chút xáo trộn. Mai Tiểu Băng tinh ý liền nhận ra, cô ta lơ đễnh nói:
– Hiện giờ Thiệu Đăng sống rất tốt, cậu ta cùng Huyền Mi vẫn tình nồng ý đậm còn hơn trước kia nữa…An Nhiên…cậu từ bỏ đi!
Nghe tới đây, An Nhiên sửng sốt không nói nên lời.
– Cậu…cậu…
– Điều đáng tự hào của tôi chính là trực giác đàn bà, cậu chưa nghe nói qua sao?
An Nhiên cúi mặt im lặng, cậu không ngờ được thì ra Mai Tiểu Băng đã tinh ý nhận ra cậu có tính cảm khác với Nghiệp Thiệu Đăng, quả như lời cô ta nói, điều đáng tự hào của phụ nữ chính là trực giác. An Nhiên chợt thở dài, đáp mơ hồ:
– Tôi vốn chẳng còn gì để kỳ vọng!
Thấy An Nhiên ão não, bộ dạng cứ như một đóa hoa sắp lụi tàn, Mai Tiểu Băng lập tức bày vẻ mặt không vui. Mỗi khi nhắc về chuyện của Nghiệp Thiệu Đăng, con người mạnh mẽ của cậu phút chốc lại trở về yếu đuối hơn ai hết, thậm chí còn dễ gục ngã, dễ đổ vỡ còn hơn cả thủy tinh.
– Bởi vậy tôi mới khuyên cậu nên tránh xa cậu ấy một thời gian. Như hiện tại mà xem, nhìn cậu lúc nào cũng não nề, còn cậu ta thì sao? Lúc nào cũng vui vẻ tình tứ với người yêu, chẳng bao giờ màn tới chuyện cậu đang ở đâu và đã trở thành bộ dạng gì rồi. Nghiệp Thiệu Đăng đúng là máu lạnh vô tình, trở mặt là trở mặt nhanh như trở bàn tay!
An Nhiên cảm thấy tim mình siết chặt, co bóp dữ dội, cậu lấy tay đè nén vào ngực mong ép được cảm giác nhứt nhói như muốn vỡ tan. Muốn một thoáng quên đi người mà mình yêu đơn phương trong mấy năm nay thật sự đâu có dễ dàng gì? Cậu không muốn tin, thực sự không muốn tin rằng hắn đã chối bỏ cậu, hắn không đi tìm cậu mà vẫn vui vẻ hạnh phúc bên Trịnh Huyền Mi bỏ mặc cậu có nhớ nhung đến hắn như thế nào, hắn vẫn thờ ơ như thể cậu chỉ là kẻ qua đường không đáng bận tâm.
Đột nhiên An Nhiên cảm thấy hận, tại vì sao bọn người họ hạnh phúc trong khi cậu phải chật vật như thế này? Mất tất cả, giấc mơ cũng tiêu tán, đau khổ vì tình đơn phương, suốt ngày chỉ biết làm việc rồi chui rúc trong căn phòng hôi hám ẩm mốc. Bây giờ cậu chẳng có được gì cả…hoàn toàn là tay trắng, sự tồn tại tạm bợ nhờ bám víu như một dây tầm gửi mỏng manh yếu ớt này không biết bao giờ sẽ kết thúc.
————
Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 56
Tác giả: huty
An Nhiên ngồi trong phòng, miệng ngậm một điếu thuốc. Không biết đây đã là điếu thứ mấy trong suốt buổi sáng này, gạc tàn bấy giờ cũng đã đầy những đầu lọc thậm chí còn rơi đầy ra sàn. Cậu ngồi dưới sàn gạch, tựa người mệt mỏi vào vách tường, đôi mắt nhìn mông lung về những thứ xa vời trong làn khói lễnh đễnh chợt tới chợt tan.
Bệnh của mẹ cậu lại tái phát, nếu An Nhiên không quyết định dùng số lạ gọi điện về quê một chuyến, cậu cũng sẽ chẳng biết được mẹ cậu vừa vào viện, bác sĩ nói cần phải tiến hành phẫu thuật gấp nếu không khó tránh chuyện không hay xảy ra.
Nghe giọng nói vủa dì Mộc Miên trong điện thoại, An Nhiên biết dì đã quyết định dùng tiền riêng của dì để giúp mẹ mình, An Nhiên liền cảm thấy bản thân thật vô dụng, quyết tâm cho lắm vào, bây giờ cũng chẳng ra giống ôn gì, bị đuổi học, lang thang kiếm sống mà mơ ước cao vời có tiền chữa trị bệnh tim cho mẹ, có tiền mua một ngôi nhà để đón hai người họ sống một cuộc sống sung túc nhẹ nhàng. Cậu tự cười chế giễu, vùi điếu thuốc đã cháy gần hết xuống sàn nhà sau đó chệnh choạng đứng dậy, tự trọng quá cao để làm gì? Nhận sự giúp đỡ của người ta thì đã sao? Điều quan trọng bây giờ là để mẹ cậu được sống.
An Nhiên đi về phía bếp, rót một ly nước uống ừng ực. Vừa lúc đó, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Lúc An Nhiên mở cửa, giây phút nhìn thấy người kia, cậu khó chịu mà nhăn mày.
– Sao anh biết tôi ở đây?
Đào Trung Phương lách qua An Nhiên, đi vào phía trong. Gã nhìn quanh quắt căn phòng sau đó tự tiện ngồi lên ghế, nhìn An Nhiên nói:
– Em sống ở đây nổi sao?
– Nổi hay không nổi cũng phải sống, tôi đâu có giàu như anh! Mà anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, vì sao anh biết tôi ở đây?
– Là Tiểu Băng nói!
– Không lý nào, sao cậu ấy có thể…
– Cô ấy chỉ là kín miệng với một mình Thiệu Đăng!
An Nhiên chìm vào im lặng một lúc. Trong khi đó Đào Trung Phương lại một mực ngắm nhìn vẻ mặt của cậu, lúc An Nhiên không đề phòng, gã đột nhiên bước tới ôm lấy cậu.
– Tôi rất nhớ em…
– Buông!!
An Nhiên giận dữ gỡ vòng tay đang ôm eo mình, đẩy mạnh Đào Trung Phương ra sau đó căm phẫn nhìn gã, nói:
– Tôi và anh chẳng có việc gì liên quan nhau nữa…làm ơn rời khỏi đây!
– Em không muốn ở bên cạnh tôi thật sao? Em muốn gì tôi cũng chiều, em muốn chỗ ở tốt tôi sẽ cho em, muốn cái gì tôi cũng cho em, còn bệnh tình của mẹ em…tôi nhất định sẽ không làm em thất vọng!
Đào Trung Phương có vẻ thành khẩn nói. Nhưng đáp lại, An Nhiên chỉ quay đi thờ ơ không đáp.
– Em còn yêu Thiệu Đăng sao? Tôi nói rồi, hai người không thể nào, em buông bỏ đi! Cậu ta chẳng bao giờ có thể yêu em đâu!
– Tôi yêu ai mặc kệ tôi, dù cậu ấy không yêu tôi thì tôi cũng không yêu anh!
Lúc này An Nhiên đã thoáng tức giận, cậu quay lại gằng từng chữ với Đào Trung Phương. Đào Trung Phương nhìn vào ánh mắt kiên quyết kia, gã đột nhiên chau mày sau đó tiến tới kéo tay An Nhiên rời khỏi phòng.
– Anh muốn làm gì?
– Để tôi đưa em tới một nơi!
– Buông…không đi đâu hết! Bỏ ra!
Mặc cho cậu có chống cự đến thế nào nhưng vẫn bị Đào Trung Phương lôi kéo đi, gã nhét cậu vào một chiếc taxi sau đó ngồi ở vị trí bên cạnh, nó địa chỉ rồi ra hiệu cho tài xế chạy đi. An Nhiên ấm ức nhìn kẻ không biết lý lẽ kia, gã không nói một lời nào kể từ lúc hai người bước vào xe, đôi mắt gã cứ đăm đăm nhìn về phía trước, sau một lúc mới mở miệng:
– Em cứ ngồi im lặng, có thể ngủ một chút nếu muốn, khi nào tới tôi sẽ gọi em!
An Nhiên hậm hực nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ xe. Cậu không biết cũng không đoán được Đào Trung Phương sẽ đưa mình đi đâu, gã kì hoặc này lại giở chiêu trò gì đó, nhưng lần này cậu nghiêm túc nghĩ nếu gã còn định làm chuyện gì đó với mình thì chắc chắn hôm nay sẽ không phải là một ngày bình yên đối với toàn gia đình nhà họ Đào.
Chiếc xe lăn bánh được hơn mười lăm phút thì dừng hẳn ở một nơi lạ hoắc, An Nhiên đưa mắt dò xét bên ngoài sau đó lại liếc nhìn sang Đào Trung Phương.
– Đưa tôi đến đây làm gì?
– Em đợi chút nữa đi!
Nói xong gã liền thỏ thẻ điều gì đó với tài xế xe, vậy lạ hai người cứ ngồi phía trong, không làm gì cả. Rốt cuộc mười phút sau An Nhiên cũng dần mất kiên nhẫn định mở cửa xe rời đi nhưng bị Đào Trung Phương ngăn lại, lúc cậu cau có quay sang gã thì đột nhiên thấy ánh mắt Đào Trung Phương có chút kì lạ. Gã nhìn đăm đăm về phía một ngôi nhà trọ gần đó rồi lại ra hiệu cho An Nhiên nhìn theo, An Nhiên không hiểu gì, cậu quay lại, giây phút nhìn thấy Trịnh Huyền Mi cùng người kia bước vào trong, cậu nghe thấy tiếng tim mình vỡ nát, như thủy tinh vụn vỡ, đau xé.
Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng vóc dáng kia, rõ ràng là hắn, là Nghiệp Thiệu Đăng! Hắn cùng Trịnh Huyền Mi đã ở chung với nhau. An Nhiên bắt gặp khung cảnh đó, cậu liền thấy mình rơi mãi, rơi mãi, vào một không gian u tối mà xung quanh đầy những tiếng khóc lóc và cả tiếng cười man rợ, là giọng của cậu, cậu đang cười và cũng đang khóc trong tâm của chính mình. Bàn tay An Nhiên đã run run không tự chủ, đôi mắt nổi lên đầy những tơ đỏ.
– Thì ra cậu ta đang hạnh phúc như vậy… – Giọng cậu trầm xuống khẳng định tâm đang đau như muốn ngạt thở.
Đào Trung Phương ở bên cạnh, tiếp tục châm dầu:
– Vì sao em phải yêu người vốn không yêu mình? Như thế này đã đủ chưa?
An Nhiên tựa lưng vào ghế, ngửa mặt nhìn lên, giọng nói vang lên thê lương:
– Tại sao tôi phải tiếp tục yêu cậu ta? Tại sao? Tại sao chứ?
Dòng nước mắt từ từ chảy xuống, An Nhiên rống giận liên tục đập tay vào thành ghế, bực tức, không cam lòng, bất lực. Tất cả cảm xúc đều ùa về bủa đầy tâm trí cậu, như một ngọn lửa nóng rực thiêu đốt từ trong tâm ra ngoài. Cái đau siết này, cả đời An Nhiên muốn khắc sâu vào tâm khảm, không bao giờ quên.
– Mau chạy đi!
Đào Trung Phương quay sang quẹt lấy dòng nước mắt đang chảy bên khóe mặt cậu, gã kéo cậu đối mặt với chính mình sau đó dịu dàng nói:
– Nhiên…Anh yêu em…
Lúc này An Nhiên đã không còn có thể ngăn bản thân đang run nấc, cậu khóc như một đứa trẻ bị người khác cướp mất kẹo trên tay mình.
**
Trong căn phòng nhỏ có ánh đèn mờ ảo thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng hôn, mút mát dâm mị mà gợi tình. Trên chiếc giường, hai cơ thể trần tụi đang quấn quýt lấy nhau đầy say mê, An Nhiên không màn gì cả nữa, cậu hướng mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, giọng nói thản nhiên cất lên, hỏi:
– Trung Phương, anh có yêu tôi không?
Đào Trung Phương dừng lại ở hõm vai của cậu, khẽ cắn lên xương đòng sau đó liền đáp đầy yêu chiều.
– Có chứ! Anh yêu em, Nhiên…
Gã hít lấy mùi hương nơi chiếc cổ trắng mịn, dần dần lướt lên chiếc cằm nhỏ, lần tìm đến đôi môi mà ngậm lấy. Triền miên, say sưa không dứt, nụ hôn kéo dài trong tầm hơn phút mới dừng lại. Đào Trung Phương gồng mình lên, lại thủ thỉ vào tai An Nhiên trước khi khảm sâu vào người cậu.
– Nhiên…em là của anh!
An Nhiên cảm giác choáng ngợp, đau đớn, nhưng cái đau này đã sao? Nó không bằng bao nhiêu so với nỗi đau mà cậu phải chịu đựng trước đó vài giờ, thấy Nghiệp Thiệu Đăng và người con gái kia bên nhau, cậu hận cảm giác đó, hận Nghiệp Thiệu Đăng vì sao lại đẩy cậu ra. Hắn từng nói hắn sẽ không bỏ rơi cậu, nhưng ngày hôm đó hắn lại làm thế. An Nhiên cắn lấy môi mình đến suýt bật máu, mắt cậu nhắm nghiền cố cảm thụ cơn đau xé rách, phải, có đau thì mới biết mình đang tồn tại ở một thế giới tàn nhẫn thế nào.
Đào Trung Phương nhìn biểu cảm đầy đau đớn của An Nhiên ngược lại càng tỏ ra phấn khích.
– Đây là lần đầu của em sao? Anh thực sự rất vui, Nhiên…
Hai cơ thể lại ghì chặt lấy nhau, vận động mãnh liệt. Trong đêm tối, An Nhiên không còn biết mình là ai nữa, cứ nương theo cơn sóng dục vọng mà lên cao rồi lại xuống thấp, trong miệng cậu vô thức rỉ ra nhiều tiếng kêu vô nghĩa, nhưng cũng có tiếng đầy đủ nghĩa.
– Thiệu Đăng…Thiệu Đăng…tôi yêu cậu…
————
Thuộc truyện: [Full] Đôi bạn nối khố – by huty
- Đôi bạn nối khố - Chương 2
- Đôi bạn nối khố - Chương 3
- Đôi bạn nối khố - Chương 4
- Đôi bạn nối khố - Chương 5
- Đôi bạn nối khố - Chương 6
- Đôi bạn nối khố - Chương 7
- Đôi bạn nối khố - Chương 8
- Đôi bạn nối khố - Chương 9
- Đôi bạn nối khố - Chương 10
- Đôi bạn nối khố - Chương 11
- Đôi bạn nối khố - Chương 12
- Đôi bạn nối khố - Chương 13 - 14
- Truyện gay: Đôi bạn nối khố - Chương 15 - 16
- Đôi bạn nối khố - Chương 17
- Đôi bạn nối khố - Chương 18
- Đôi bạn nối khố - Chương 19
- Đôi bạn nối khố - Chương 20
- Đôi bạn nối khố - Chương 21
- Đôi bạn nối khố - Chương 22
- Đôi bạn nối khố - Chương 23
- Đôi bạn nối khố - Chương 24
- Đôi bạn nối khố - Chương 25
- Đôi bạn nối khố - Chương 26
- Đôi bạn nối khố - Chương 27
- Đôi bạn nối khố - Chương 28 - 29
- Đôi bạn nối khố - Chương 30 - 31
- Đôi bạn nối khố - Chương 32
- Đôi bạn nối khố - Chương 33
- Đôi bạn nối khố - Chương 34
- Đôi bạn nối khố - Chương 35
- Đôi bạn nối khố - Chương 36
- Đôi bạn nối khố - Chương 37 - 38
- Đôi bạn nối khố - Chương 39 - 40
- Đôi bạn nối khố - Chương 41
- Đôi bạn nối khố - Chương 42 - 43
- Đôi bạn nối khố - Chương 44
- Đôi bạn nối khố - Chương 45 - 46 - 47
- Đôi bạn nối khố - Chương 48 - 49 - 50
- Đôi bạn nối khố - Chương 51 - 52
- Đôi bạn nối khố - Chương 53 - 54
- Đôi bạn nối khố - Chương 55 - 56
- Đôi bạn nối khố - Chương 57 - 58
- Đôi bạn nối khố - Chương 59 - 60
- Đôi bạn nối khố - Chương 61 - 62
- Đôi bạn nối khố - Chương 63
- Đôi bạn nối khố - Chương 64
- Đôi bạn nối khố - Chương 65 - 66
- Đôi bạn nối khố - Chương 67 - 68
- Đôi bạn nối khố - Chương 69 - 70
- Đôi bạn nối khố - Chương 71 - 72
- Đôi bạn nối khố - Chương 73 - 74
- Đôi bạn nối khố - Chương 75 - 76
- Đôi bạn nối khố - Chương 77 - 78
- Đôi bạn nối khố - Chương 79
- Đôi bạn nối khố - Chương cuối
- Đôi bạn nối khố - Chương Ngoại Truyện
Leave a Reply