Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 65
Tác giả: huty
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Lúc An Nhiên về tới nhà trọ chỉ mới hơn bảy giờ tối, nhưng phía trong đã tắt đèn tối mịt nên cậu đoán là Nghiệp Thiệu Đăng đã ra ngoài đi đâu đó. An Nhiên tiến lại chiếc ghế sofa, mệt mỏi phịch mông ngồi xuống sau đó lại rút một điếu thuốc ra. Trong phòng bấy giờ hoàn toàn là một mảng tối đồng nhất chỉ duy nổi bật có chóp sáng đỏ từ điếu thuốc của cậu, An Nhiên thong thả rít thuốc, hương thuốc bay lượn trong khoan miệng và mũi gây lên những cơn đê mê như muốn tê dại. Mỗi lần hút thuốc, cậu lại chẳng muốn suy nghĩ điều gì nữa, cứ nương theo cảm giác phiêu du bồng bềnh như những làn khói trắng mà chu du vào một miền không gian khác.
Nằm trên sofa một lúc, An Nhiên đứng dậy đi về phía cửa sổ để khói tản bớt, không ám quá nhiều trong phòng. Nghiệp Thiệu Đăng rất ghét cậu hút thuốc, nếu như để hắn phát hiện cậu vẫn còn giữ thói quen xấu này thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình. An Nhiên vừa mở cửa sổ ra, gió lạnh ban đêm đã ùa vào mang cả theo ánh sáng yếu ớt từ những ánh đèn phố xá, cậu tranh thủ hít lấy một chút khí trời mát mẻ bên ngoài trước khi về phòng.
Nhưng vừa lúc quay mặt lai, nương theo ánh sáng nhạt nhòa từ cửa sổ, cậu phát hiện một cái bóng đen ở sofa. An Nhiên điếng hồn vì cứ ngỡ đó là “thứ không nên nói”, cậu sợ hãi đến suýt thét lên, tim đập rộn ràng trong lòng ngực như muốn vỡ tung. Lâu rồi cậu không còn nghĩ tới những chuyện ma quỷ, bây giờ có cơ hội liên tưởng lại thấy nỗi sợ còn gấp nhiều lần trước kia. Nhưng vừa lúc đó, một giọng nói trầm quen thuộc lại vang lên:
– Cậu đã đi đâu?
– Thiệu…Thiệu Đăng? – An Nhiên lắp bắp.
Khi nhìn kĩ, quả nhiên dáng người đó chính là Nghiệp Thiệu Đăng. Nhưng An Nhiên càng kinh hãi vì hắn đã ngồi suốt trước mặt cậu từ lúc đầu mà vẫn không hề lên tiếng hay có bất kì động tịnh gì. Cậu bước tới, bật công tắc đèn bàn, ánh sáng vàng nhàn nhạt tỏa ra, không quá chói mắt, chỉ là lung mờ nhưng đủ để cả hai nhìn thấy rõ nhau.
– Sao cậu ngồi đó nãy giờ mà không lên tiếng? Còn chẳng chịu mở đèn nữa?
Cậu liếc mắt, nhìn thấy trên bàn có mấy lon bia đã trống rỗng. Nghiệp Thiệu Đăng có lẽ đã hơi say, gương mặt hắn đỏ lại, ánh mắt trở nên vừa mơ hồ vừa đáng sợ. Hắn nhìn lên An Nhiên, cất giọng đều:
– Hôm nay cậu lại tới chỗ Đào Trung Phương phải không?
Câu nói ẩn chứa hàm ý tố giác chứ không phải một câu hỏi thông thường khiến cho An Nhiên hơi sững sờ, cậu bước gần tới, ngồi xuống sofa đối diện hắn, nhưng lại quê béng đi điếu thuốc đỏ tàn vẫn còn kẹp giữa hai ngón tay mình. An Nhiên hơi ấp úng, nói:
– Tôi…Tôi nghe nói anh ta bị tai nạn nên có ý đến thăm…
– Thăm để làm gì? Không phải tôi đã nói rằng cậu đừng gặp mặt gã ta lần nào nữa sao?
– Dù gì cũng…cũng là quen biết…Mà sao cậu lại biết chuyện đó? Sao lại biết tôi đến chỗ của Trung Phương?
– Trung Phương? – Hắn đột nhiên cười khẩy.
Nghiệp Thiệu Đăng đứng dậy, đi về phía An Nhiên sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu, mùi men trên người hắn tỏa ra nồng nặc. Lúc An Nhiên đang cúi mặt, đột nhiên điếu thuốc trên tay cậu bị cướp đi, nhìn sang, hai mắt cậu liền mở lớn khi thấy Nghiệp Thiệu Đăng dùng tay không mà bóp nát.
– Thiệu Đăng…cậu!
An Nhiên mở lòng bàn tay kia ra thì đã thấy tàn thuốc làm xám ngoét lớp da, nhìn kĩ một chút sẽ thấy một vết đỏ ửng lên trông rất đau. Cậu cầm tay hắn vừa chà xát nhẹ.
– Cậu bị gì vậy? Không đau sao?
– Đau…
Không biết vì sao nhưng An Nhiên lại cảm thấy hôm nay Nghiệp Thiệu Đăng trở nên rất kỳ lạ, giọng nói và cả những cử chỉ của hắn như đang tố cáo sự bất bình thường trong tâm trí. Cậu nhìn vào vết bỏng trên tay, ánh mắt hiện lên chút xót xa, còn Nghiệp Thiệu Đăng lúc này vẫn đang nhìn đăm đăm xuống cậu, ánh mắt là một màu đen lạnh lùng trống rỗng, đột nhiên hắn hỏi:
– Mấy tháng trước…khi cậu rời khỏi kí túc xá, cậu đã làm gì?
An Nhiên dừng hẳn mọi động tác, phản ứng chậm chạp hơn, sau một lúc cậu vẫn không nhìn hắn, cúi đầu đáp:
– Tôi thuê một nhà trọ, sau đó tìm một chỗ làm…
– Còn gì nữa?
– Ý cậu là gì?
“ Còn gì nữa?” – An Nhiên không hiểu câu hỏi này, cậu có chút hoang man, dần dần cậu thả tay Nghiệp Thiệu Đăng ra sau đó thì lại ngồi im lặng. Nghiệp Thiệu Đăng vẫn tỏ ra vô cùng thản nhiên, hắn nhìn cậu, đến một cái chớp mắt cũng không có sau đó lại bình giọng nói:
– Đào Xuân Quý là một bác sĩ tốt, nhưng không dễ để ông ta đứng ra làm phẫu thuật nếu cậu chỉ có tiền!
Đến lúc này An Nhiên đã không thể bình tĩnh được, hai bàn tay của cậu siết chặt, run run lên. Nghiệp Thiệu Đăng đang đề cập tới thỏa thuận giữa cậu và Đào Trung Phương, nhưng An Nhiên không hiểu, làm sao hắn lại có thể biết bí mật chỉ giữa hai người, cậu và Đào Trung Phương? Lần ở bệnh viện, lúc cậu nói ra toàn bộ câu chuyện tuy là có để cập tới, nhưng điều đó vẫn chưa sáng tỏ được gì, vậy vì sao Nghiệp Thiệu Đăng có thể biết? An Nhiên mù mịt suy nghĩ, lúc đó, người bên cạnh lại tiếp tục.
– Đào Xuân Quý, ông ta là cha của Đào Trung Phương, vậy là anh ta giúp cậu?
Chất giọng thản nhiên kia khiến cả người An Nhiên ngày một lạnh đi. Cậu không biết nên nói như thế nào nữa, nếu như Nghiệp Thiệu Đăng phát hiện, hắn sẽ lại khinh miệt cậu, khinh cậu vì đã bán rẻ bản thân mình. An Nhiên sợ hãi, tiếp tục thu mình trong im lặng.
Đột nhiên, Nghiệp Thiệu Đăng xoay qua, thô bạo bóp hai gò má của An Nhiên, khiến cậu nhìn thẳng vào mắt hắn không thể tránh đi được. An Nhiên kinh hoàng không biết hắn lại muốn điều gì, nhưng ngay lúc này dù có chống cự, cậu cũng không tài nào chống lại con người mạnh mẽ trước mặt mình. Nghiệp Thiệu Đăng lại càng thản nhiên, ánh mắt của hắn khiến An Nhiên trở nên lo sợ, có sự khác lạ gì đó rõ ràng, hắn không hoàn toàn là Nghiệp Thiệu Đăng mà cậu thân thiết, hắn đáng sợ, nguy hiểm…
– Cậu đã ngủ với anh ta?
Nhiệt độ trên người An Nhiên giảm xuống đột ngột, cậu cảm nhận sự thấu buốt trong tim mình đang lan ra nhanh chóng đến toàn cơ thế, tê dại đi. Trong khi đó, Nghiệp Thiệu Đăng lại rất kiên nhẫn nhắc lại:
– Cậu đã ngủ với anh ta? Bao nhiêu lần?
– Thiệu Đăng…tôi..tôi…
An Nhiên căng thẳng cực độ, đôi mắt cậu hiện lên nỗi hoang man lo lắng.
Nghiệp Thiệu Đăng bất chợt cười. Từng câu nói của hắn nhẹ nhàng thốt ra nhưng chứa sức nặng ngàn cân, nhắm tới tim An Nhiên mà đè nặng xuống.
– Nhiều tới mức không đếm được? Nhiên…cậu thực sự rất hiếu thảo, bán thân mình để làm phẫu thuật cho mẹ. Nếu như dì Sen biết, chắc chắn dì ấy sẽ hạnh phúc và hãnh diện lắm…
– Thiệu Đăng…đừng mà…đừng nói với mẹ tôi…làm ơn…
An Nhiên khẩn thiết cầu xin, nước mắt cậu không biết từ lúc nào đã lã chã rơi xuống. Nghiệp Thiệu Đăng thấy thế, gương mặt hắn liền hiện lên vẻ hung thần, vô cùng đáng sợ, đôi mắt đỏ lên, đục ngầu như một con thú hoang đáng sợ sẵn sàng lao vào cấu xé kẻ thù. Hắn vươn tay tát mạnh vào má cậu, An Nhiên liền ngã nhào ra sofa, khóe miệng cậu rỉ ra mùi máu tanh tưởi.
An Nhiên vô hồn nằm trên ghế, cậu biết bây giờ người đứng trước mặt cậu không phải Nghiệp Thiệu Đăng nữa, hắn như một con người hoàn toàn khác và hắn cũng đang rất chán ghét, khinh bỉ cậu. An Nhiên chua chát rơi nước mắt, vừa lúc cậu còn chưa ngồi dậy được, Nghiệp Thiệu Đăng đã đứng dậy thô bạo kéo cậu đi.
————
Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 66
Tác giả: huty
An Nhiên còn chưa định thần lại, cậu đã bị hắn quăng lên giường, Nghiệp Thiệu Đăng đứng trước giường, bắt đầu cởi cút áo. Đôi mắt của hắn trở nên vô thần mà đáng sợ, một mực nhìn An Nhiên đang hoảng loạn lùi về sau.
– Thiệu Đăng…không phải cậu định…
An Nhiên không thể tin được, Nghiệp Thiệu Đăng hắn muốn làm chuyện đó với cậu. Hắn nhìn cậu, nhưng cứ như không nhìn, ánh nhìn tiêu tán như kẻ mộng du.
– Không phải cậu muốn bị đàn ông đè lắm sao? Ghét Đào Trung Phương đến như vậy nhưng vẫn để gã ta đè? Được…An Nhiên…chúng ta là bạn thân…tôi sẽ giúp cậu…dư sức làm thõa mãn cậu…
Hắn quăng chiếc áo qua một bên, thân hình săn chắc, đẹp hoàn mĩ bại lộ dưới ánh đèn nhàn nhạt. Tiếp đó hắn bò lên giường, áp lên người đang hoảng sợ cực độ kia, môi tìm đến môi, cảm nhận mùi máu tanh đang hòa hòa nước bọt, đây không giống hôn, mà chính xác hơn là gặm cắn, Nghiệp Thiệu Đăng thô bạo cắn nhiều lần lên cả hai cánh môi mỏng ngọt ngào của An Nhiên, hắn như say sưa rơi vào chính mê cung tình ái này, không tìm được cách để rời môi của cậu. Cảm giác này mãnh liệt gấp nhiều lần khi làm hô hấp nhân tạo, nhưng thức vị ngọt ngào thì hoàn toàn tương tự. Hô hấp cả hai người một lúc dồn dập hơn, cảm nhận được nhiệt độ ngày một tăng cao, trên trán lập tức xuất hiện lấm tấm mồ hôi.
Phải rất rất lâu sau đó nụ hôn mới chấm dứt, nếu An Nhiên không hoàn hồn kịp lúc đẩy nhẹ Nghiệp Thiệu Đăng ra thì ắt hẳn hắn đã chẳng thể dừng lại được, thậm chí hắn còn muốn mãi mãi đắm chìm trong xúc cảm kì lạ đó, là khao khát, là mong muốn quá cuồng nhiệt.
– Thiệu Đăng… tôi…tôi…
An Nhiên hiện tại vô cùng bấng loạn, cậu biết hắn thất vọng về mình, nhưng không thể ngờ được hắn sẽ làm tới chuyện như thế này. Lúc An Nhiên còn bối rối không biết phải làm gì, Nghiệp Thiệu Đăng đã giật chiếc áo của cậu ra, làm lộ làn da trắng mịn màn, bụng có hơi ốm lộ cả những chiếc xương nhỏ, phía trên là lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, hắn lại say mê mà ngắm nghía sau đó khẽ cúi xuống hôn lấy một bên nhũ tiêm, đầu lưỡi lộ ra, liếm láp nhũ tiêm làm dâng lên những tiếng nước dâm mị.
An Nhiên trân người, cảm giác tê dại chạy dọc sóng lưng cậu, nhưng giây đó cậu cũng chợt song song suy nghĩ…
Mọi chuyện đến đây là quá xa rồi, Nghiệp Thiệu Đăng hiện tại có men rượu, hắn không thể suy nghĩ chính chắn hơn, còn cậu, hoàn toàn là người tỉnh táo, không thể cứ như thế mà trầm luân trong hạnh phúc dục vọng thấp hèn chóng vánh này được. Cậu đẩy hắn ra, lập tức cuống cuồng ngồi dậy nhặt lấy áo của mình.
– Thiệu Đăng…cậu say rồi, ngày mai chúng ta nói chuyện được không?
– Không phải cậu từng nói người mà cậu yêu là tôi sao? Không cần phải tự lừa dối mình, cậu cũng muốn mà phải không?
An Nhiên lập tức hơi cứng người, mi mắt cũng dần hạ xuống, nước mắt trào ra.
– Thiệu Đăng…tôi biết là cậu thất vọng về tôi…tôi cũng tự cảm thấy bản thân đúng là quá hèn hạ rồi…tôi…tôi ngay cả tư cách làm bạn với cậu cũng không có…nếu cậu giận đến như vậy…vậy thì tôi sẽ lập tức tự đi…đừng tự biến thành người như vậy…
Nghiệp Thiệu Đăng lập tức như dừng cả việc hô hấp, hắn nhìn An Nhiên đang cầm lấy áo của cậu và rời khỏi giường. Cậu muốn đi, cậu lại muốn rời khỏi hắn một lần nữa, cậu lại muốn sà vào vòng tay của Đào Trung Phương – hắn nghĩ tới những điều đó, lồng ngực tự dưng lại hõm sâu vào đến mức như không còn thở được nữa, đôi mắt hắn đầy vẻ hoảng sợ, hắn không thể để cậu đi lần nào nữa, hắn càng không cho phép cậu đến bên cạnh Đào Trung Phương.
Nghiệp Thiệu Đăng lập tức lao xuống, kéo An Nhiên trở lại giường, giọng nói hắn cất lên bi thương như một dã thú bị thương.
– Ai cho cậu bỏ đi? An cho cậu rời khỏi chỗ này?
Vừa nói, hắn vừa thô bạo xé rách từng mảnh vải trên người cậu. Chẳng mấy chốc, cả cơ thể đẹp lõa lồ hiện lên trước mắt hắn, nếu như ngay từ lúc đầu Nghiệp Thiệu Đăng hành động không xuất phát từ nhục dục thì ngay lúc này lại trái ngược, khi nhìn thấy cơ thể của cậu, đôi mắt hắn như có ngọn lửa rực cháy mảnh liệt, muốn thiêu đốt tất cả.
– Thiệu Đăng…không…!!!!
An Nhiên hoảng hốt kêu lên khi bàn tay kia tham lam xoa nắn, cấu vào đầu nhũ, tiếng mút mát lại dâng lên, tràn ngập cả căn phòng. Cậu vùng lên, lại bị hắn nhấn xuống, cứ như thế vài lần, rốt cuộc An Nhiên cũng không muốn vẫy vùng nữa. Đắm chìm trong đau khổ nhưng cơ thể cậu lại phản ứng với những lần chạm vào của Nghiệp Thiệu Đăng, vì chính cậu cũng khao khát hắn, thứ cảm xúc dục vọng thấp kém này.
Đôi mắt cậu dần trống trãi đi, tình bạn của hai người sắp bị biến chất, thứ tình cảm cao đẹp nhất của hai người lại bị nhấn chìm bởi cơn lũ nhục dục. Cậu không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy, Nghiệp Thiệu Đăng rõ ràng kỳ thị đồng tính, nếu như hắn tỉnh táo lại, biết mình đã làm những chuyện như vậy thì có chấp nhận được không?
Không để cậu miên man suy nghĩ quá nhiều chuyện, đôi môi kia lại lần lên hõm vai, khẽ cắn chiếc cổ trắng mịn, An Nhiên lập tức rùng mình, cậu từ từ ôm lấy cổ hắn, chiếc lưỡi âm ấm kia đang dò xét trên cổ cậu sau đó lại qua dái tai, hít lấy một hơi thật sâu. Mùi hương của hắn, mùi hương của cậu đang hòa quyện vào nhau, và cả hai cũng quấn quýt với nhau thắm thiết. Đột nhiên,những ngón tay của hắn vẽ vời trên bụng cậu, ngày một xuống thấp, xuống thấp hơn…
– A…
An Nhiên khẽ kêu, người cậu căng cứng lại khi bàn tay kia chạm chỗ bí mật nhất của mình.
– Thiệu…Thiệu Đăng…tôi…không…chỗ đó…
Lời nói của cậu ngày một loạn xạ, vô nghĩa, kèm theo chính là tiếng thở gấp cùng với những âm thanh đầy tình mị. Thiệu Đăng lập tức phản ứng lại với những âm thanh đó, cả người hắn cứng lại, lồng ngực ngày càng phập phồng mãnh liệt hơn. Hắn khóa môi cậu, đầu lưỡi len vào phía trong, đánh vòng, liếm mút như còn muốn tiến sâu vào trong, sâu hơn nữa.
An Nhiên choáng ngợp với cách hôn đó, âm thanh từ cổ họng phả ra theo đường mũi chỉ có những tiếng rên siết mệt nhọc không ngừng giây nào. Một lúc sau, khi rời môi cậu, cả giọng nói của Nghiệp Thiệu Đăng cũng kèm theo tiếng thở phì phò, đầy say mê gọi:
– Nhiên…Nhiên…đừng rời xa tôi…
Tiếp theo đó đùi của cậu được tách ra hai bên, vật ấm nóng từ từ đi vào cửa hậu mang theo cơ đau xé.
– Aaa…Thiệu…Đăng…Đăng…không…không được rồi…
Trên trán An Nhiên, mô hôi đã cùng tóc bết lại, cả gương mặt của cậu đều đỏ lên, ánh mắt chứa dục vọng cùng đau đớn. Một lúc sau cậu cảm thấy có dòng chất lỏng làm dịu đi cơn đau xé rách đó, chính là máu của cậu. Cơn đau đi qua, cảm giác được nong đầy lại tước mất suy nghĩ của cậu, Thiệu Đăng bên trong cậu, rốt cuộc những lần mộng tình của cậu đã trở thành sự thật.
Bên tai cậu bấy giờ là tiếng thở ồ ồ nặng nề của hắn, chiếc giường bắt đầu rung chuyển, tiếng nước vang lên cùng tiếng va chạm. An Nhiên thất hồn chỉ biết nương theo từng động tác vồn vã của người kia, ấm áp, trong người cậu như có làn gió ấm thổi vào, thật dịu dàng nhưng cũng đầy nóng bỏng…Thiệu Đăng đã khảm sâu hắn vào tận linh hồn của cậu, cả hai người hòa thành một, say mê và triền miên không dứt.
– A…hưm…Thiệu Đăng…Thiệu Đăng…chậm lại…a…a…chết mất…
Tiếng nói ngọt ngào mị hoặc kia khiến tâm hắn như điên đảo theo, lồng ngực hắn lại phập phồng nhanh đến không tưởng, tim như muốn vỡ ra, hắn muốn ở sâu trong người cậu, hai bàn tay nâng lấy mông cậu đồng thời động tác dập vào nhanh và mạnh hơn. Cậu đã là của hắn, hắn còn muốn cậu là cả phần xương máu trong người hắn, không bao giờ có thể rời đi, nếu cậu rời đi, hắn phải làm sao? Nhớ tới khoảng thời gian An Nhiên rời xa, đôi mắt hắn chợt tối lại, giọng nói cất lên là nỉ non, là khẩn thiết:
– Nhiên…Nhiên…tôi…cậu phải ở bên cạnh tôi…
– Ưm…a…aa…
Động tác vồn vã, tiếng giường kót két vang lên một lúc nhanh hơn, lời nói của hắn cũng như đứt quãng…chẳng mấy chốc, cơn sóng thủy triều dâng tới ngập chìm ôm lấy cả hai.
– Aaa…
Cả hai đồng thanh hô lên một tiếng, chỗ kết nối vẫn ghì lấy nhau, từ đó liền rỉ ra chút máu đỏ lẫn vào màu trắng đục. Hắn ngã xuống người cậu, cả hai cùng thở phì phò. Sau cơn mây mưa được một lúc, An Nhiên cảm nhận được hơi thở của người nằm trên mình đã bình ổn, hắn đã ngủ, ngủ khi chính hắn vẫn còn ở bên trong cậu.
Cậu khẽ đẩy hắn sang một bên, từ từ rút ra, cả người cậu phải chịu một cơn đau điếng đến không nói thành lời, nhưng cậu mãn nguyện. Cậu yêu hắn, cả đời này yêu hắn đến say mê, đến cuồng dại, không cần biết ngày mai rồi sẽ ra sao, nhưng giây phút còn được ở bên cạnh hắn, tâm cậu ấm áp, hạnh phúc như được ở thiên đường.
Thuộc truyện: [Full] Đôi bạn nối khố – by huty
- Đôi bạn nối khố - Chương 2
- Đôi bạn nối khố - Chương 3
- Đôi bạn nối khố - Chương 4
- Đôi bạn nối khố - Chương 5
- Đôi bạn nối khố - Chương 6
- Đôi bạn nối khố - Chương 7
- Đôi bạn nối khố - Chương 8
- Đôi bạn nối khố - Chương 9
- Đôi bạn nối khố - Chương 10
- Đôi bạn nối khố - Chương 11
- Đôi bạn nối khố - Chương 12
- Đôi bạn nối khố - Chương 13 - 14
- Truyện gay: Đôi bạn nối khố - Chương 15 - 16
- Đôi bạn nối khố - Chương 17
- Đôi bạn nối khố - Chương 18
- Đôi bạn nối khố - Chương 19
- Đôi bạn nối khố - Chương 20
- Đôi bạn nối khố - Chương 21
- Đôi bạn nối khố - Chương 22
- Đôi bạn nối khố - Chương 23
- Đôi bạn nối khố - Chương 24
- Đôi bạn nối khố - Chương 25
- Đôi bạn nối khố - Chương 26
- Đôi bạn nối khố - Chương 27
- Đôi bạn nối khố - Chương 28 - 29
- Đôi bạn nối khố - Chương 30 - 31
- Đôi bạn nối khố - Chương 32
- Đôi bạn nối khố - Chương 33
- Đôi bạn nối khố - Chương 34
- Đôi bạn nối khố - Chương 35
- Đôi bạn nối khố - Chương 36
- Đôi bạn nối khố - Chương 37 - 38
- Đôi bạn nối khố - Chương 39 - 40
- Đôi bạn nối khố - Chương 41
- Đôi bạn nối khố - Chương 42 - 43
- Đôi bạn nối khố - Chương 44
- Đôi bạn nối khố - Chương 45 - 46 - 47
- Đôi bạn nối khố - Chương 48 - 49 - 50
- Đôi bạn nối khố - Chương 51 - 52
- Đôi bạn nối khố - Chương 53 - 54
- Đôi bạn nối khố - Chương 55 - 56
- Đôi bạn nối khố - Chương 57 - 58
- Đôi bạn nối khố - Chương 59 - 60
- Đôi bạn nối khố - Chương 61 - 62
- Đôi bạn nối khố - Chương 63
- Đôi bạn nối khố - Chương 64
- Đôi bạn nối khố - Chương 65 - 66
- Đôi bạn nối khố - Chương 67 - 68
- Đôi bạn nối khố - Chương 69 - 70
- Đôi bạn nối khố - Chương 71 - 72
- Đôi bạn nối khố - Chương 73 - 74
- Đôi bạn nối khố - Chương 75 - 76
- Đôi bạn nối khố - Chương 77 - 78
- Đôi bạn nối khố - Chương 79
- Đôi bạn nối khố - Chương cuối
- Đôi bạn nối khố - Chương Ngoại Truyện
hùng says
Hay lắm tg mong tác giả ra nhanh nha
quân says
Vào trang truyện này là truyện đầu tiên tôi kiếm để đọc
Bé Mèo Con says
Sau bao nhiêu chap , giờ mới được đọc chap này , ôi hạnh phúc quá . Ra sớm nha tác giả . Yêu tác giả nhìu !!!!!!!!!!
phúc says
Hay quá. Cái truyện này chắc chắn dựng phim được
An says
Hay quá tg ơi.mau chap mới nha
fb.ai hieu long toi says
ns tkat la t ko muon doc ckap nay nkat. t ko mun G.A.N phai song cung mot nguoi nhu N.T.D
Kat says
Tác giả đưa câu truyện lên cao trào nữa đi, câu truyện giữa đăng và nhiên đang trong lúc suy tư cho 1 nút thắt bằng cách để an nhiên biết mắt đi thì câu truyện dễ lên đến đỉnh điểm mà tg muốn kết he hay se
Bi says
Ra chap tt đi tg. Hay quá rốt cuộc cũng đã trao nhau rồi
lang du says
Tac gia co biet xem truyen of tac gia toi nhu bj loi cuon vao truyen voi su dam me va cuon hut, boi gj cach vjet truyen of tac gia lam cho nguoi ta xem k khoi chanh long, cam thong va thuong yeu tac gja rat nhju. Su thu hut xem truyen lam cho nguoi xem say me.Ngay nao toi cung mo may xem bn co up truyen len chua la toi bay vao xem lien bat ke gio giac, tuy toi cung xem nhju truyen lam nhung toi rat me xem truyen cua ban, neu co the lam ban voi tac gja do la niem vui lon nhat cua toi, boi gj chjnh ban than toi cung co hoan canh va noi niem giong het nhu tac gja k saj thu gj, thu tinh lam cho toi dau kho nhat la yeu ma k noi ra dc voi ng mjnh yeu, phaj tu yeu don phuong va mot mjnh ap u tinh yeu trong traj tim.Toi la ng trong cuoc nhu tac gia nen toi rat hieu va cam thong cho tinh yeu of tac gia, va toi cung k bjet ban co phaj la vai chjnh trong truyen hay k nhung toi nghj ban la nha soan gia sang tac truyen rat hay rat kich tjnh, toi rat mong dc lam ban voi tac gia de co the cung nhau sang se nhung buon vui trong cuoc doi….? sdt 0909717282 0977081624
lang du says
mjnh rat mong xem tiep truyen cua ban nhen, hay up len nua di mjnh cho riet roi xot ruot wa ban oi
Tiền says
Viết tiếp đi tg