Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 37
Tác giả: huty
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Căn phòng nhỏ được phủ bởi một màu trắng toát lạnh lẽo, lễnh đễnh trong không khí là chút mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh phòng. An Nhiên nằm trên giường, cựa mình một cái trước khi tỉnh dậy.
Mắt cậu hé mở, không chịu nổi ánh sáng cường độ mạnh từ phía cửa sổ hắt vào nên chỉ ti hí nhìn, sau đó cậu từ từ chống cùi trỏ xuống giường, nâng mình khổ cực ngồi dậy. Lần suýt chết ngoài sông đã trở thành đoạn phim ám ảnh trong đầu cậu, ngay cả lúc vừa tỉnh dậy thì cảm giác choáng ngợp mơ hồ vẫn còn đó, cứ phát đi phát lại khiến An Nhiên đau cả đầu.
Vừa lúc cậu đang ôm trán chau mày thì cửa phòng bệnh đột ngột mở ra.
– Tỉnh rồi sao?
Giọng của mẹ cậu, bà mang một tô cháo bước vào, An Nhiên thoáng thấy đôi mắt bà là một sự vui mừng được kìm nén, hai viền mắt đều đã ửng đỏ, sưng vù, có lẽ bà đã khóc nhiều khi cậu còn đang bất tỉnh. An Nhiên bỏ hai chân xuống giường, đầu óc cậu bấy giờ vẫn còn mơ hồ như vừa uống xong liều thuốc ngủ cực mạnh, cổ họng thì khan ngứa, có chút tức tức ở ngực. Lúc cậu ngẩn nhìn mẹ mình, vừa lúc bà cũng vừa bước tới đấm một cú mạnh vào đầu cậu, An Nhiên hoảng hồn la thét:
– A…Mẹ…mẹ làm gì vậy?!!
– Sống vùng sông nước mười mấy hai chục năm mà lại suýt chết vì đuối nước, mày xem ai ở đây vinh quang hơn mày?
– Tại…tại lúc đó…bị chuột rút bất thình lình lên mới vậy, mà…ai cứu con lên bờ vậy?
– Là chú Thái, chú đi câu cá vô tình thấy nên mới kịp lúc mà cứu mày, nếu không thì cái mạng của mày đi tong rồi…À, còn thằng Đăng nữa…Không nhờ có nó thì chưa chắc mày đã sống!
– Vậy sao…
An Nhiên rơi vào dòng miên man, thực chất thì lúc bị kéo lên bờ cậu còn mơ hồ cảm nhận được chút ít, nhất là lúc tưởng mình đã chết ngạt thì lại tự dưng có một luồn hơi cực lớn thổi vào đường thở, bên tai còn có giọng nói thủ thỉ của ai đó nhưng lại không nghe nội dung rõ đó là gì. Ngồi thẫn thờ một chút thì mẹ cậu đưa cháo tới tận miệng, An Nhiên thấy tình huống này có hơi ngượng ngùng, nên tự bưng lấy mà ăn. Ăn được vài muỗng thì cửa phòng lại mở ra, Kì Duyên mang theo một giỏ trái cây bước vào, gương mặt con bé vẫn hầm hầm khó chịu như bình thường, nhưng thấy cậu đã khỏe hẳn nên nó mới gượng mặt cười, nói:
– Số anh cũng còn may chán!
– Yo! Anh nhóc không dễ chết vậy đâu! – An Nhiên ngẩn mặt tươi tắn đáp.
– Nói như hay lắm, thế người nào hai ngày trước còn nằm hấp hối, mặt mài tím rịm như như xác chết vậy ta? – Con bé đong đảnh trêu.
An Nhiên ngừng ăn, đặt tô cháo lên bàn rồi quay sang Kì Duyên nghiêm túc hỏi:
– Ủa, anh nằm hai ngày rồi à?
Lúc này mẹ An Nhiên thu gom xong mớ đồ liền đứng dậy đáp thay Kì Duyên:
– Ừ, mẹ tưởng mày cứ thế mà ngủ luôn suốt đời thì cực thêm cho cái thân già của tao, cũng may, trời đất phù hộ…
– Nói vậy cả đám kia đã về thành phố hết rồi à?
– Đi hết rồi, à, còn anh hai, ảnh nói đợi khi nào anh khỏe hẳn rồi hai người cùng lên đó luôn thể! – Kì Duyên đáp.
An Nhiên ngồi ngẫm ngẫm, cậu nghĩ tới Nghiệp Thiệu Đăng, nghĩ tới lúc hắn lo lắng cho mình thì trong lòng liền dâng lên cảm giác ấm áp lạ thường.
Mẹ cậu thu dọn đồ đạc xong thì quay sang Kì Duyên nói:
– Dì về đi làm, con ở đây chơi hen!
– Dạ, dì đi, con ở đây sẵn tiện coi chừng ảnh luôn!
Bóng của mẹ An Nhiên vừa khuất sau cánh cửa, Kì Duyên đã một mạch leo lên giường bệnh, đăm đăm nhìn An Nhiên. An Nhiên thấy vẻ mặt con nhóc có điểm khác thường nên liền cảnh giác hỏi:
– Có chuyện gì mà trông em tự dưng hình sự dữ vậy?
– Chuyện mấy ngày trước là sao? Tại sao anh bị cái anh tóc vàng kia đẩy xuống sông?
An Nhiên hơi bất ngờ, liền hỏi lại:
– Ai nói em là anh bị Triệu Tuyển đẩy xuống?
– Thì ai cũng đoán ra mà, em nghe mấy người kia nói hai người sẵn đã có xích mích từ trước rồi!
– Không…không phải, là do anh…tự té xuống thôi!!
Kì Duyên nghe thấy liền hơi sững ra một chút.
– Vậy không phải anh ta đẩy anh xuống?
An Nhiên cười khổ, nói:
– Thằng đó trông vậy chứ nhát gan lắm, không dám làm mấy chuyện liều này đâu! Nhưng mà lúc anh té xuống, nó cứ như mèo vờn chuột, còn đứng ở trên bờ cười ha hả, khiến anh tức muốn thổ huyết, sau chuyện này anh nhất định phải dần nó một trận!
Kì Duyên chậc lưỡi, vẻ mặt hơi đăm chiêu.
– Anh không cần ra tay đâu, anh hai đã làm rồi!!
– Cái gì? Thiệu Đăng làm gì?
Cô nhóc bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng cách đây mấy hôm, đó là khi An Nhiên đã được đưa tới bệnh viện. Lúc đó mọi người đều lăng xăng lo lắng nên không ai để ý, chỉ có Kì Duyên thấy được vẻ mặt của Nghiệp Thiệu Đăng rất không bình thường, nhất là sau khi bác sĩ nói tình trạng của An Nhiên không còn gì đáng lo thì mặt hắn vẫn lạnh tanh, sau đó thì lẳng lặng rời khỏi.
Kì Duyên thấy lạ nên mới quyết định đi theo anh trai mình, tới lúc Nghiệp Thiệu Đăng lôi cổ Đào Triệu Tuyển ra tới tận bờ sông thì con bé mới biết dự định của anh trai mình. Khỏi cần nói, lúc này Nghiệp Thiệu Đăng chính xác là một tên bạo chúa đáng sợ, hắn trừng mắt nhìn Đào Triệu Tuyển như đang nhìn xem cách nào để xử lí con mồi, sau đó mặc cho Đào Triệu Tuyển có la thét như thế nào hắn vẫn thô bạo kéo dập đầu gã xuống nước, sau một lúc rất lâu mới kéo lên.
Hắn liên tục làm rất nhiều lần như thế như một tên điên vậy, Kì Duyên đứng ở một góc vô cùng kinh hãi, con bé chưa bao giờ được chứng kiện con người đó, nét mặt xa lạ đó của anh trai mình nên chỉ biết im lặng nhìn cho đến lúc màn tra tấn đáng sợ đó kết thúc. Sau hôm đó thì Đào Triệu Tuyển lập tức khăn gối về thành phố ngay trong đêm mà không nhắn nhủ với ai.
An Nhiên nghe lại lời kể, trong lòng cũng phát khiếp. Đây là lần thứ hai Đào Triệu Tuyển bị Thiệu Đăng dần, nhưng lần này có vẻ là tra tấn tâm lý nhiều hơn. Đào Triệu Tuyển bị như vậy cũng đáng, An Nhiên không lo nghĩ cho gã, người cậu lo nhất vẫn là Nghiệp Thiệu Đăng. Hắn vốn là kẻ biết kiềm nén, nhưng sự kiềm nén đó cũng là do được An Nhiên tôi luyện, cậu biết rõ nếu vượt qua cực hạn chịu đựng của Nghiệp Thiệu Đăng thì mọi chuyện không biết sẽ kinh khủng như thế nào. Không muốn nhắc lại, nhưng một sự thật không thể chối bỏ đó chính là…
Nghiệp Thiệu Đăng có vấn đề về tâm lý!
Không ai biết điều đó ngoài An Nhiên và dì Mộc Miên. Có lẽ tuổi thơ của hắn phải chịu nhiều tổn thất về tinh thần và cả những trận đòn như muốn giết người của ba ruột mình nên đã khiến hắn trở nên kì lạ hơn bất kì ai. Những năm gần đây hắn trông đã bình thường trở lại cũng là vì An Nhiên luôn ở bên cạnh động viên, nói những lời lạc quan nhất. Hơn bất kì ai, cậu là người không muốn Nghiệp Thiệu Đăng phải rơi vào chính hố sâu đau khổ mà hắn đã từng phải cam chịu.
Kì Duyên không hiểu vì sao tự dưng An Nhiên lại trở nên đăm chiêu như vậy, cô nhóc huơ tay trước mặt cậu nhưng vẫn không nhận được phản ứng nên đành thét lên:
– Giang An Nhiên!!!
An Nhiên giật mình, quay sang nhìn vẻ mặt khó chịu của Kì Duyên rồi chợt nhoẻn miệng, nói:
– Xin lỗi, nói tới đâu rồi nhờ?
– Em nghĩ anh bị nước vô não luôn rồi! Em đang hỏi anh có thực sự thích ả Huyền Mi gì đó không?
An Nhiên khó xử đáp:
– Trời! Chuyển chủ đề lẹ vậy?!
– Anh nói đùa thì còn dễ nghe hơn chuyện anh thích loại phụ nữ ẻo lã đó!
– Kì Duyên! Dù gì cũng là người lớn tuổi hơn em đó! – An Nhiên chau mày nói.
– Lớn hơn thì sao! Em cứ thích nói như vậy, mà anh chưa trả lời câu hỏi của em!
An Nhiên thở dài.
– Chuyện của người lớn, em xen vào làm gì. Mà anh cũng đã từ bỏ rồi, cô ấy cũng đã nói thẳng thừng là không thích anh! – An Nhiên tự mãn với tài nói dối không chớp mắt của mình.
Kì Duyên khoanh tay trước ngực, ánh mắt cô bé toát lên sự không ưa, không thích rất rõ ràng.
– Mong là từ nay anh hai sẽ không dẫn cô ta về quê nữa, nếu không em sẽ lại dí phân bò lên người cô ta!
An Nhiên đang bưng ly nước, uống được phân nửa “ phụt” một tiếng, sặc cả ra, giọng nói cất ra tăng thêm cao độ:
– “Lại”?
– Phải! Trước khi cô ta đi em đã đem một đống phân bò ném từ trên lầu xuống người cô ta! Ai bảo vì cô ta mà anh với anh hai trở mặt!
An Nhiên liền nhăn mặt lại, tưởng tượng ra cảnh đó khiến gai óc trên người đều kéo ùn ùn lên, cậu vô thức nhích mông xa Kì Duyên một chút.
– Em đúng là đáng sợ…Chắc Huyền Mi khóc thét mấy ngày…
Kì Duyên cười đắc ý, cô nhóc đưa tay vén mấy sợi tóc mái đã dài phủ quá mi mắt, trông bộ dạng rất tinh ma quỷ quái khắc hẳn với hình tượng lầm lì bình thường. An Nhiên thấy thế cũng liền cười thú vị, nhưng cậu chợt phát hiện ra chuỗi thạch màu tím trên tay cô nhóc có chút quen thuộc, nhìn lại tay mình, quả nhiên trống trơn. An Nhiên liền ngẩn lên nhìn Kì Duyên, ý tứ nói:
– Nè em gái, sợi chuỗi đó…
Kì Duyên nhìn theo ánh mắt của An Nhiên sau đó kéo chuỗi thạch trên tay ra.
– Quên mất, cái này là của chị Tiểu Băng nhờ em đưa cho anh…Chị ấy nói nhặt ở bờ sông, hỏi Trịnh Huyền Mi thì cô ta nó cái này của anh!
An Nhiên nhận lấy, vẫn ngờ nghệch nhìn chuỗi thạch lòng thầm vui mừng vì tìm lại được, nhưng giây sau tâm trạng cậu lại chợt rơi xuống tận đáy vực.
– Cũng vì cái đồ người ta bỏ đi mà mày suýt mất mạng sao? Giang An Nhiên, mày đúng là điên thật rồi…
– Anh đang lầm bầm gì đó?
An Nhiên đeo chuỗi thạch vào tay sau đó tươi cười nhìn Kì Duyên, thản nhiên đáp:
– Có gì đâu! Cảm ơn em, chiếc vòng này cũng là đồ chợ trời thôi, có hay không cũng chả sao!
Nội tâm An Nhiên lập tức vang lên câu nói chế giễu: “ Ừ thì có hay không cũng chả sao”.
————
Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 38
Tác giả: huty
Ở trong bệnh viện kiểm tra mấy ngày, cuối cùng khi xác định An Nhiên không có hậu chứng viêm phổi hay bị chấn động não gì thì mẹ cậu liền lục tục thu dọn đồ đạc chuẩn bị đưa cậu về nhà. Mấy ngày ở bệnh viện lại phải tốn một số tiền kha khá, An Nhiên chán nản nhận định : “Riết rồi thuốc men, viện phí còn đắt đỏ hơn cả thức ăn và tiền thuê khách sạn năm sao!”.
Nhắc tới tiền bạc, An Nhiên lại rầu rĩ mà thở dài, bệnh của mẹ cậu cũng cần phải có rất nhiều tiền để chữa trị nếu không thời gian càng dài thì càng trở nên nguy hiểm, nhưng có vẻ bà không mấy quan tâm đến bản thân mình, suốt ngày chỉ biết lúi cúi làm việc, không than rên cũng không tỏ vẻ mệt mỏi gì. An Nhiên nhìn thấy cũng xót xa lắm, nhưng chỉ trách gia đình cậu quá nghèo nên không có điều kiện chữa trị.
Hôm nay, vừa thu dọn đồ về nhà thì mẹ cậu lại thấy tức ngực, lúc bà đi vào phòng nằm nghỉ thì An Nhiên cùng An Bình ở ngoài ngồi trên ván ngựa nói chuyện thủ thỉ.
– Mày ở nhà nhớ chăm sóc mẹ, đừng để mẹ làm công chuyện nặng, nguy hiểm lắm biết chưa!
– Hai không nói em cũng biết, mà gần đây thấy mẹ hay mệt lắm, chắc sớm muộn gì cũng phải đưa mẹ tới bệnh viện thử xem…
– Đưa thật chứ đưa thử cái gì, kì này về thành phố tao đi làm thêm tích tiền sau đó tìm một bác sĩ chuyên khoa tim mạch giỏi.
An Bình thở dài, vô vọng nói:
– Bệnh tim là bệnh của nhà giàu, Hai lo kiểu gì chỉ với tiền đi làm bán thời gian? Có nước bán thân luôn còn chưa đủ nữa nói chi!
An Nhiên cốc vào đầu thằng em một cái, nói:
– Mày khỏi cần lo, chỉ lo học với chăm sóc mẹ là được, tự tao tìm cách!
Nói vậy thôi, nhưng thực chất trong lòng An Nhiên cũng không có nhiều hi vọng vào bản thân mình, cậu cũng không biết cách nào để kiếm được tiền, nhưng lại càng không thể bỏ mặc mẹ mình. Trong lòng cậu nặng trĩu, ước gì mọi chuyện có thể giải quyết được sau một cái thở dài, nhưng đương nhiên đó là chuyện viễn vông, An Nhiên thở đến sắp đứt cả hơi mà chẳng thấy một con đường sáng sủa nào.
Cậu nghĩ tới chuyện mượn tiền một ai đó, nhà Nghiệp Thiệu Đăng chắc chắn sẽ giúp, dì Mộc Miên cũng muốn giúp mẹ cậu nhưng ngặt nỗi, lần này là mẹ cậu đã từ chối, bà không muốn nợ nần thêm nữa nên một mực từ chối ý tốt của người ta. An Nhiên mặc dù cũng không muốn nhờ vả nhà họ nữa, nhưng cái này lại liên quan đến tính mạng của mẹ cậu, nên có lúc cậu mắt nhắm mắt mở. Băng khoăn một lúc thì đột nhiên An Nhiên bật ngồi dậy, cậu nhìn sang phía căn nhà đối diện chốc lát sau đó mới cất bước rời đi. An Bình vói giọng theo, hỏi:
– Anh đi đâu?
– Qua nhà Đèn chơi! Mày ở nhà rửa chén!
An Bình không cam lòng, hừ một tiếng sau đó lăn ra ván ngựa ôm gối ngủ.
Vừa qua tới sân nhà Nghiệp Thiệu Đăng, An Nhiên đã nhanh mắt thấy con nhóc Kì Duyên đứng ở bên một góc cột thẫn người nhìn ra sân, thậm chí lúc cậu đến gần sát bên, nó vẫn không nhận ra. An Nhiên thấy lạ liền vỗ vai cô nhóc, cất tiếng:
– Làm gì thẫn người vậy?
Kì Duyên giật mình quay sang nhìn An Nhiên, giây sau đó đột nhiên cô nhóc liền mếu mặt, trông giống như sắp khóc đến nơi vậy. An Nhiên lập tức hoảng hốt mà cuống quýt tay chân.
– Sao…sao vậy? Anh…anh có làm gì nhóc đâu!!
– Anh Nhiên…Anh hai em…
Sau đó con bé liền khóc nấc.
**
An Nhiên mở cửa phòng, trong đó ùa ra mùi hương quen thuộc đối với cậu. Phòng của Nghiệp Thiệu Đăng lúc nào cũng rất sạch sẽ nhưng có điều không khí bên trong có chút ngột ngạt. Hắn thích màu lạnh, nên nội trí hoàn toàn là những thứ có màu sắc u buồn, tẻ nhạt: cánh cửa sổ bị chắn lại bởi một ấm rèm lớn màu đen đơn điệu, trên chiếc bàn gỗ nâu là cuốn vài cuốn truyện kinh dị bìa đã gần bị mục nát – thứ đó, An Nhiên cả đời đều không muốn động vào.
An Nhiên tiến lại gần giường, nhìn thấy người kia đang nghiêng người mà ngủ, lồng ngực phập phồng theo quy luật, vẻ mặt không cau có, không phiền muộn gì cả, trở nên hiền hòa như nước hồ thu. Cậu tới gần hơn, thử chạm vào tay, cổ, những chỗ sớm đã hằng lên những vết thương xanh tím, lòng vô thức quặng lại.
Nghiệp Thiệu Đăng mơ hồ tỉnh dậy, nhìn thấy An Nhiên, hắn không nói gì mà lại trông rất thản nhiên sờ lại mặt cậu. Chạm vào làm da mát lạnh của An Nhiên, lúc này hắn mới như người mộng du sực tỉnh.
– An Nhiên, là cậu?
-Chứ cậu nghĩ ai?
Nghiệp Thiệu Đăng mò ngồi dậy, những vết thương đau trên người không làm hắn thay đổi nét mặt, nhưng từ cử chỉ hành động lại có phần hơi chậm chạp hơn trước. An Nhiên chau mày nói tiếp:
– Cậu đúng là không sợ chết mà! Đau thì nói, đừng có cố chịu!
Hắn không quan tâm cậu nói gì, lập tức hỏi lại:
– Cậu thấy trong người sao rồi?
An Nhiên lặng nhìn Nghiệp Thiệu Đăng, ánh mắt của hắn bây giờ đã trở nên lạ lẫm, nghiêm túc. Cậu đột nhiên cười khẩy đáp:
– Xem ai đang hỏi thăm kìa! Nhìn lại bộ dạng của cậu bây giờ đi, thê thảm hơn tôi nhiều!
– An Nhiên, tôi không có tâm trạng đùa…Lúc nãy tôi thấy ác mộng…
– Thấy cậu bị ba mình đánh chết, tôi ở bên quan tài khóc thương thảm thiết phải không?
– Không!…tôi mơ thấy cậu tắm sông rồi…chết đuối…
Khóe mắt An Nhiên giật mạnh.
– Thánh thần ơi, không còn gì may mắn hơn để mơ sao? Tôi suýt chết một lần, bây giờ ếu có muốn tắm luôn chứ đừng nói mà động tới nước sông, nước giếng!
Nghiệp Thiệu Đăng cúi mặt suy nghĩ điều gì đó, tay hắn bấu chặt vào bắp tay An Nhiên như đang cố xác nhận cậu vẫn còn ở đây, sau tất cả mọi chuyện diễn ra như một cơn ác mộng, một lúc lâu hắn mới nặng nề mà thở ra.
An Nhiên vỗ vỗ vào vai Nghiệp Thiệu Đăng, cả bàn tay cậu ôm gáy hắn, kéo lại, khiến vầng trán hai người nhẹ chạm vào nhau.
– Cảm ơn, lần này tôi nợ cậu một mạng! Chuyện qua rồi, không còn gì đáng lo nữa…Thiệu Đăng… – Cậu thủ thỉ vào tai hắn, nhẹ nhàng, truyền đi cảm xúc chân thật nhất.
Nghiệp Thiệu Đăng thoáng im lặng như rơi vào một cõi mơ hồ nào đó đến lúc An Nhiên thả tay ra, hắn ngước lên nhìn cậu:
– Đừng có nói chuyện nợ mạng với tôi! – Giọng hắn ẩn ẩn chút giận.
An Nhiên liền cười giản hòa, sau đó liền hỏi lại:
– Mà cậu làm gì mà để ba cậu đánh ra nông nỗi này thế?
Nhắc tới người đàn ông kia, gương mặt Nghiệp Thiệu Đăng liền thay đổi sắc diện, bao nhiêu biểu cảm tiêu cực đều hiện rõ mồn một, hắn không hứng thú đáp:
– Đừng nhắc tới ông ta, tôi chịu hết nỗi con người đó rồi…
– Có chuyện gì?
Nghiệp Thiệu Đăng không nói gì trong thời gian rất rất lâu, lúc đó An Nhiên cũng chỉ im lặng mà nhìn hắn, hắn thì lại đưa mắt nhìn vô định, biểu hiện rõ thái độ không muốn nói. Nhưng vì An Nhiên một mức đợi chờ, thế cuối cùng hắn cũng đành cất tiếng:
– Đồng tính…gay…kinh tởm!!
An Nhiên điếng hồn, giây phút Nghiệp Thiệu Đăng nói ra những lời đó, vẻ mặt hắn chưa đầy căm ghét, hận thù. Hắn nhìn An Nhiên sau đó lại nói tiếp:
– Ông ta muốn ly hôn với dì Mộc Miên, vì thằng tình nhân của ông ta muốn thế!
– Ý cậu là…Dì Mộc Miên sẽ rời khỏi đây?
– Ông ta đang ra điều kiện, dì Mộc Miên chỉ cần chăm nom Kì Duyên tới khi nó đủ mười tám tuổi, vào được đại học sau đó thì giấy ly hôn chính thức có hiệu lực, ông ta cho dì ấy một số tiền và bắt rời khỏi đây! Ông ta còn muốn đưa tình nhân của mình về nhà, đúng là thứ đồng tính kinh tởm!
Lòng An Nhiên lại nhói lên, đau siết. Đáng lẽ ra Nghiệp Thiệu Đăng sẽ không có ác cảm với người đồng tính như thế, đáng lẽ ra cậu vẫn có cơ hội để phát triển thêm mối quan hệ giữa hai người nếu như…ba của hắn không phải gay, ba hắn không thích đàn ông và…mẹ của hắn không vì phát hiện ra sự phản bội kinh hoàng đó mà phẫn uất rồi tự tử. Ngay giây phút này, cậu thấy tình yêu của mình tuyệt vọng rồi, lại một lần nữa thái độ của Nghiệp Thiệu Đăng đối với đồng tính lại xấu đi gấp bội. Bao nhiêu năm qua dù biết được chuyện này, nhưng An Nhiên vẫn một mực chờ đợi hắn sẽ có những suy nghĩ khác hơn, cởi mở và tốt đẹp hơn, nhưng bây giờ…chẳng còn hi vọng gì nữa.
An Nhiên như vô hồn, máy móc hỏi lại:
– Ý dì Mộc Miên thế nào?
– Có thể thế nào được, có bao giờ dì ấy có chủ kiến riêng cho mình đâu! Lúc nào cũng nghe theo sắp đặt của “ông ta” hết!
– Vậy là cậu chống đối lại chú Hiên rồi để bị đánh thành bộ dạng này?
– Tốt nhất ông ta nên đánh chết tôi, nếu không chuyện này không dễ dàng theo ý ông ta được!
An Nhiên thở dài, bỏ qua chuyện tình cảm của mình, cậu nhìn vào những vết thương do roi để lại trên cánh tay của Nghiệp Thiệu Đăng mà lòng cũng đau xót không kém, cậu đặt tay lên miệng vệt thương, giọng nọi ân cần lo lắng lại vang lên:
– Có còn đau không?
Nghiệp Thiệu Đăng nhìn vào ánh mắt nhu hòa kia, hắn thoáng sững người, lại cứ như người bị mộng du nói mớ:
– Có, một chút…
Câu trả lời không làm An Nhiên kinh ngạc mà ngược lại làm cho chính hắn kinh ngạc với bản thân. Thực chất thì vết thương không là gì, nhưng khi được An Nhiên sờ vào, được cậu hỏi han thì tự dưng trong lòng hắn lại âm âm có chút đau, cảm giác muốn được quan tâm nhiều hơn giống như khi còn con nít, Nghiệp Thiệu Đăng phát hiện mình bất thường liền xấu hổ quay mặt đi.
– Có sát trùng chưa? – An Nhiên không để ý thái độ lạ lùng của hắn tiếp tục ân cần hỏi.
– Rồi, con nhóc làm rồi!
Hắn nhìn An Nhiên, thấy những vết thương xanh tím trên mặt cậu nên liền thấy hơi khó chịu, hỏi:
– Cậu với thằng Đào Triệu Tuyển có thật là không có chuyện gì?
An Nhiên ngẩn lên, liền đáp:
– Có chuyện gì đâu, nói rồi mà, hôm đó là do tôi bất cẩn thôi…
– Thật sao?
– Thật!
– Nói dối!
– Không, lần này là thật! – An Nhiên cố gắng kiên quyết không để lộ sơ hở.
– Vậy vết thương trên mặt ở đâu ra?
An Nhiên hơi sững lại, sau đó cậu cúi mặt cười âm trầm, dù không muốn nhắc lại nhưng vì Nghiệp Thiệu Đăng đã đề cập nên chỉ đành nói thật.
– Cậu quên à? Cái này …là của cậu! – An Nhiên chỉ chỉ vào mặt mình.
Nghiệp Thiệu Đăng đột nhiên cứng người lại, hắn quên mất chính mình mấy ngày trước đã dần An Nhiên một trận tả tơi, bây giờ nhìn thấy “chiến tích” oai phong lẫm liệt của mình, hắn không khỏi cảm thấy hối hận, dằng xé.
– Xin lỗi…
– Người xin lỗi nên là tôi, tôi không nên…
– An Nhiên! Chuyện qua rồi thì bỏ đi được không?
– Được!
– Chúng ta mãi là bạn tốt!
An Nhiên vô thần nói theo:
– Ừ thì mãi là…bạn tốt!
————
Thuộc truyện: [Full] Đôi bạn nối khố – by huty
- Đôi bạn nối khố - Chương 2
- Đôi bạn nối khố - Chương 3
- Đôi bạn nối khố - Chương 4
- Đôi bạn nối khố - Chương 5
- Đôi bạn nối khố - Chương 6
- Đôi bạn nối khố - Chương 7
- Đôi bạn nối khố - Chương 8
- Đôi bạn nối khố - Chương 9
- Đôi bạn nối khố - Chương 10
- Đôi bạn nối khố - Chương 11
- Đôi bạn nối khố - Chương 12
- Đôi bạn nối khố - Chương 13 - 14
- Truyện gay: Đôi bạn nối khố - Chương 15 - 16
- Đôi bạn nối khố - Chương 17
- Đôi bạn nối khố - Chương 18
- Đôi bạn nối khố - Chương 19
- Đôi bạn nối khố - Chương 20
- Đôi bạn nối khố - Chương 21
- Đôi bạn nối khố - Chương 22
- Đôi bạn nối khố - Chương 23
- Đôi bạn nối khố - Chương 24
- Đôi bạn nối khố - Chương 25
- Đôi bạn nối khố - Chương 26
- Đôi bạn nối khố - Chương 27
- Đôi bạn nối khố - Chương 28 - 29
- Đôi bạn nối khố - Chương 30 - 31
- Đôi bạn nối khố - Chương 32
- Đôi bạn nối khố - Chương 33
- Đôi bạn nối khố - Chương 34
- Đôi bạn nối khố - Chương 35
- Đôi bạn nối khố - Chương 36
- Đôi bạn nối khố - Chương 37 - 38
- Đôi bạn nối khố - Chương 39 - 40
- Đôi bạn nối khố - Chương 41
- Đôi bạn nối khố - Chương 42 - 43
- Đôi bạn nối khố - Chương 44
- Đôi bạn nối khố - Chương 45 - 46 - 47
- Đôi bạn nối khố - Chương 48 - 49 - 50
- Đôi bạn nối khố - Chương 51 - 52
- Đôi bạn nối khố - Chương 53 - 54
- Đôi bạn nối khố - Chương 55 - 56
- Đôi bạn nối khố - Chương 57 - 58
- Đôi bạn nối khố - Chương 59 - 60
- Đôi bạn nối khố - Chương 61 - 62
- Đôi bạn nối khố - Chương 63
- Đôi bạn nối khố - Chương 64
- Đôi bạn nối khố - Chương 65 - 66
- Đôi bạn nối khố - Chương 67 - 68
- Đôi bạn nối khố - Chương 69 - 70
- Đôi bạn nối khố - Chương 71 - 72
- Đôi bạn nối khố - Chương 73 - 74
- Đôi bạn nối khố - Chương 75 - 76
- Đôi bạn nối khố - Chương 77 - 78
- Đôi bạn nối khố - Chương 79
- Đôi bạn nối khố - Chương cuối
- Đôi bạn nối khố - Chương Ngoại Truyện
Leave a Reply