Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 13
Tác giả: huty
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Về tới nhà nhớ gọi cho anh.
– Em biết rồi! Vậy, em về đây…
– Ừa!
– Không hôn tạm biệt sao?
Nghiệp Thiệu Đăng vươn tay xoa xoa đầu cô gái sau đó ra hiệu cho tài xế chay đi. Trịnh Huyền Mi có chút không cam lòng nhưng vẫn giữ gương mặt dịu dàng, nét cười nhẹ nhàng xinh đẹp như một đóa hoa, chào tạm biệt.
Chiếc xe vừa mất hút trong làn mưa dày, Nghiệp Thiệu Đăng cũng cầm ô bước vào cổng, thấy chú bảo vệ vẫn còn mặc áo mưa đứng chờ, hắn liền gật đầu chào.
– Cô bé đó là bạn gái cháu à? – Chú bảo vệ cười cười hỏi.
Hắn hơi cúi đầu sau đó là một cái gật khẳng định.
Chú bảo vệ cũng khá thích thú, vừa đóng cửa, vừa nói với hắn:
– Cô bé là người mẫu teen gì đó phải không? Con của chú, nó rất mến mộ cô bé, nó sưu tập rất nhiều hình của cô bé nên bây giờ gặp mặt chú liền nhận ra. Hình như tên là…
– Trịnh Huyền Mi!
– À đúng rồi, là Huyền Mi, mà trông cháu rất đẹp trai, hai đứa xứng đôi lắm. Có gì lần sau đi chơi cùng nhau thì về sớm một chút, nếu không bị nhốt ở ngoài thì khổ!
– Cám ơn chú!
– Được rồi, trời đang mưa lớn lắm, cháu về phòng mình đi!
Nghiệp Thiệu Đăng cúi gật nhẹ sau đó cũng rời đi, dưới ánh đèn trong đêm nhạt hắn bỗng trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang từ từ khuất xa, hắn có thể thỉnh thoảng nhận lầm ai đó nhưng đặc biệt cái bóng dáng này là không thể.
An Nhiên rời đi, bước nhanh như thể sợ người kia nhìn thấy mình. Cậu tự chửi mình quá ngu ngốc rồi, lại đi làm mấy chuyện sến lụa như đợi chờ giữa đêm mưa tầm tả, để rồi được gì? Thấy người kia cùng bạn gái liếc mắt tình tứ với nhau, hạnh phúc biết mấy! An Nhiên đưa tay tát vào mặt mình mấy cái, cảm giác hiện tại mà cậu có chính là cay cú như người đàn bà phát hiện chồng mình ngoại tình với một bóng hồng khác, càng nghĩ càng mắc ói.
-Nhiên!
Đột nhiên một bàn tay lạnh ngắt kéo cậu lại, An Nhiên cau bẳng quát lên:
– Cái đếch gì?
Nghiệp Thiệu Đăng hơi bất ngờ nhìn hàng chân mài đang đâu lại khíu chặt của An Nhiên sau đó mới thả lỏng người, nói:
– Cậu…chờ tôi sao?
– Chờ làm con mẹ gì? Thằng này là hòn vọng phu chắc?
– Cậu đang cau có, là chuyện gì?
Thực hay, An Nhiên thầm nghĩ: “Mã cha nó! người đi chơi vơi bạn gái vừa về có câu hỏi thật là hay và đầy trí tuệ!”
– Bị bón, cau có, được không?
– Cậu…
Nghiệp Thiệu Đăng chơi cờ bí luôn không bao giờ thua, lúc này đã không còn gì để nói nên tâm trạng cũng theo An Nhiên liền cáu bẳng.
-Mẹ kiếp, nếu còn bệnh thì ra đây kiếm thứ gì? Có phải cậu nghĩ bệnh thì sung sướng lắm phải không?
– Sướng, sướng chứ, bệnh thì sướng hơn tiên nữa, thoải mái nữa, thoải mái hơn cả người có bạn gái xinh đẹp kia!
– Hả?
An Nhiên không rõ tâm trạng của mình lúc này là gì, môi cứ run run lên, muốn nói hết những gì đang giấu trong lòng nhưng lại vô cùng sợ hãi, trong lòng cứ như có ngọn lửa cứ bập bùng mà cháy. Cậu trừng mắt nhìn Nghiệp Thiệu Đăng, muốn đấm cho hắn một vài cú cho thỏa mãn nhưng tay thì run lên cầm cập không chủ động được, phải chăng lúc này mưa xuống nên quá lạnh rồi?
– Chờ đã An Nhiên, cậu…Chuyện Huyền Mi…
– Tôi không biết ai tên Huyền Mi!
– Bạn gái tôi, chuyện đó, không phải tôi cố ý giấu cậu mà là…tìm chưa được cơ hội nói mà thôi!
– Nói làm gì? Chuyện của cậu vốn cũng đâu có liên quan tới tôi.
Nghiệp Thiệu Đăng lại rơi vào im lặng, lần này hắn nhìn thẳng vào An Nhiên, không hề chớp mắt như muốn tìm cách len vào suy nghĩ của An Nhiên, nhìn xem rốt cuộc trong não cậu đang chứa những gì, nhưng bất kể nhìn bao lâu hắn đều không thể tìm thấy, không thể hiểu được.
– Tôi mệt rồi, đừng gây nữa! – Hắn đột ngột bỏ đi.
An Nhiên thẫn người, trước đây, câu nói này là câu giản hòa giữa hai người, nhưng lúc này Nghiệp Thiệu Đăng nói ra, nó lại trở thành câu khiến mâu thuẫn càng trở nên trầm trọng. Thoáng đó, An Nhiên thấy được sự mệt mỏi, chán nản thực sự từ trong đôi mắt của Nghiệp Thiệu Đăng. Lúc hắn rời đi, An Nhiên cũng từ từ khụy gối xuống, tất cả thay đổi rồi, An Nhiên như thấy mình đang rơi, rơi mãi…Cậu có một cơn đau – không nói thành lời.
**
Về phòng, Nghiệp Thiệu Đăng mang theo gương mặt cảnh báo nguy hiểm bước vào phòng tắm, xối nước lạnh từ đầu xuống chân như muốn dập tắt lửa trong lòng. Tuấn An cùng Quốc Đại vừa nhìn thấy gương mặt đáng sợ kia của đại boss thì nửa lời đều không dám thốt ra cho tới khi An Nhiên bước vào trong.
– Nè, hai cậu lại xảy ra chuyện nữa à? – Tuấn An thỏ thẻ hỏi.
An Nhiên bình thản cởi đồ, đợi thay xong đồ ngủ mới quay qua nói:
– Ngủ đi, thức khuya không tốt cho da mặt!
Tuấn An chớp chớp mắt nhìn An Nhiên từ tốn leo lên tầng giường sau đó cậu ta quay xuống nhìn Quốc Đại ở tầng bên dưới mình, khẽ giọng:
– Nó chỉ bị bệnh cảm chút thôi mà? Không phải nhũn não luôn rồi chứ?
– Suỵt! Mấy tấn thuốc nổ đang ở trong phòng chúng ta, cậu đừng dại dột mà kích! – Quốc Đại hình sự nói.
Tuấn An nuốt khan, gương mặt đầy cảnh giác nhìn sang phía giường của hai người kia, không khí trong phòng lúc này thực sự rất quái dị.
Nghiệp Thiệu Đăng vừa tắm xong, cũng không làm gì hơn nữa liền tắt đèn đi ngủ. Trong bóng tối,ù ù là tiếng gió bên cửa thông gió và tiếng mưa rả rít, ánh đèn ngủ leo lét dần trở nên sáng rõ. Trong căn phòng bốn người tuy không có động tĩnh gì nhưng những ánh mắt thì trở nên sáng như sao, trong đêm chớp chớp.
Đồng hồ treo tường tích tắc nhảy từng giây trôi qua, hôm nay Tuấn An ngoại lệ không nhắn tin cho gái trước khi ngủ, cậu ta nằm trên giường lăn lăn, cũng muốn hiểu giữa hai người kia rốt cuộc có chuyện gì mà trở nên căng thẳng như vậy nhưng đương nhiên là không có gan mở giọng. Thế nên đành bấm bụng, im lặng cố gắng ngủ. Nằm mơ mơ hồ hồ tới nửa đêm, khi kim giờ tích tới số một giờ sáng, Tuấn An mơ màng thức dậy vì nghe thấy giọng nói rất khẽ.
– Cậu đừng đổ thừa này nọ, nếu muốn thì từ lâu cậu đã nói rồi. Cũng phải, nói với đứa vô dụng như tôi thì được gì chứ!- Là giọng cay cú của An Nhiên.
– Giang An Nhiên, đừng có nói quá đáng, tôi bao giờ có ý như vậy?
Tiếp theo là giọng của Nghiệp Thiệu Đăng, có hơi lớn tiếng, cho thấy hắn đang rất tỉnh táo kèm theo giận dữ. Tuấn An dù không muốn nghe cãi vả nhưng vẫn vô tình tiếp thu được, nuốt ực một cái, thay đổi vị trí nằm rồi lại kéo chăn kín mặt, lúc đó từ tầng giường dưới đột nhiên phát ra tiếng thở dài, Tuấn An thầm cười gõ cộc cộc vào giường, khẽ giọng:
– Đại, chưa ngủ sao?
Quốc Đại nằm bên dưới nghe thấy lại đáp:
– Cậu cũng vậy à? Hai người họ cãi nhau suốt mấy tiếng rồi, kể từ lúc còn mặc tã tới tận bây giờ, vẫn chưa hết câu chuyện…
Tuấn An khặc khặc cười khẽ sau đó cũng thở dài.
– Đại, không phải chỉ có vợ chồng hay người yêu mới cãi nhau về đêm sao?
– Hửm? Không biết, mà xem bộ tình hình này chúng ta vào vai thính giả tới sáng rồi…
– Đếm cừu không? – Tuấn An trầm giọng hỏi.
– Bây giờ đếm khủng long tôi cũng không ngủ nổi!
– Soo ~ Vậy thì đành nằm “ăn cải” vậy!
Hai người đồng loạt thở dài.
————
Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 14
Tác giả: huty
Năm đó thất mùa vì lũ kéo về ngập cả ruộng lúa trăm héc ta, Giang An Nhiên ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây gòn giữa đồng, mắt nhìn xa xăm xung quanh ruộng nước ngập quá đầu cây lúa. Dù là ruộng nhà người ta nhưng cậu cũng xót xa lắm, mẹ không có việc làm, nhà ăn cháo nguyên năm là chuyện thường tình. Ngay cả thằng tiểu công tử nhà họ Nghiệp cũng không thấy thường xuyên có đồ chơi mới nữa, cũng không thường thấy hắn tự kỉ ngồi một mình chơi với mấy chiếc tàu lửa, thuyền này nọ đủ màu đủ sắc, thay vào đó hắn thường xuyên xuất hiện trước mặt Giang An Nhiên rồi đứng trơ trơ ra đó nhìn cậu, như bắt chước mấy con bù nhìn trên ruộng. An Nhiên ngồi trên cành cây liếc mắt nhìn xuống, hỏi:
– Đi theo tao làm gì?
Thằng nhóc bốn, năm tuổi tròn vo, ăn vận gọn gàng, da dẻ trắng hồng, mắt to tròn, mi cong, môi đỏ trông đẹp như con gái kia chính là Nghiệp Thiệu Đăng. Còn một đứa thuộc thái cực ngược lại với Thiệu Đăng, thằng nhóc ốm o gầy gò, da đen nhẻm, mặt hốc hác phờ phạc đang hất hàm ngồi trên cây kia không ai khác ngoài Giang An Nhiên. Tuy nhà hai người là hàng xóm nhưng vì gia cảnh quá đối nghịch nên cũng hiếm qua lại với nhau, hai đứa trẻ cùng tuổi cũng không thường chơi chung, cho mãi tới khi cả hai lên bốn.
“Bé” Thiệu Đăng vẫn nhìn chăm chú vào “bé” An Nhiên, cất giọng bình tĩnh:
– Trả đồ chơi!
– Không trả!
– Trả không?
– Không trả đó!
– Trả hay không?
– Không trả cho mày!
– Rốt cuộc có trả hay không?
– Không muốn trả đó làm gì nhau?
Trên trời là một mảng xanh thăm thẳm, mây trắng phiêu du bồng bềnh, bên dưới là cánh đồng lúa ngập nước, gió thổi cuồn cuộn mát rượi. Hai đứa trẻ vẫn nhìn nhau hằng học, một lúc sau bé Thiệu Đăng mất kiên nhẫn liền bỏ đi. Bé An Nhiên ở trên cây, quan sát thấy bóng của hắn đã khuất liền nhào một cái nhảy xuống gò mô nhặt thứ gì đó từ trên đất lên.
– Haha, thằng ngốc, làm rơi đồ mà không hay.
Lúc cậu đang thích thú nhìn con rô bốt kia thì một bóng người từ sau nhào tới.
– Bắt được mày rồi thằng ăn trộm!
– Buông…buông tao ra!!
Bé An Nhiên bị túm lấy vật xuống đất, có ai ngờ tên công tử bột tròn trịa như hột mít kia lại rất có sức lực, thân hình An Nhiên vốn gầy gộc bị đè xuống thì vô phương chống cự chỉ biết la í oái như heo chọc tiết.
– Trả đồ chơi!
Bé Thiệu Đăng từ nhỏ đã rất ra dáng boss, rống một tiếng thì làm mặt mài bé An Nhiên xanh lại như đít nhái. Nhưng trời sinh An Nhiên chỉ có cái tính lì lợm là nổi bật nhất, kêu trả thì cậu nhất định không trả, đôi mắt nhỏ xíu híp lại căm phẫn liếc người đang đè mình một cái rồi thục một cú vào bụng hắn.
– Trả cục cứt!
Nói xong cả hai liền quấn lấy nhau, đánh đến kinh thiên động địa.
Giữa đồng, gió vẫn thổi, mây trắng là đà trôi.
Sau lần đánh đấm đầu tiên đó, An Nhiên bị làm cho bầm dập cả người vừa khóc thút thít vừa chạy về nhà mách mẹ. Mẹ cậu đang đút cơm cho em của An Nhiên ăn, thấy con mình bị đánh thì xót ruột xót gan gặng hỏi, bé An Nhiên liền chỉ thẳng vào căn nhà lớn đối diện nhà lá của mình. Mẹ bé An Nhiên phồng mang trợn má dắt theo hai đứa con trai chạy qua nhà bá hộ Nghiệp vừa la vừa chửi tới bốn ngày bốn đêm không dứt. Nghiệp phu nhân chịu không thấu văn hoa lai láng của mẹ bé An Nhiên nên đành đem một đống đồ chơi với mấy quài chuối dẫn theo con trai qua đến tận nhà xin lỗi mong niệm tình. Kể từ đó, mẹ bé An Nhiên liền nói với con trai mình: “Lần sau mày cứ để cho nó đánh!”.
Có người lớn ưng thuận, đôi oan gia hầu như cách ba ngày lại đánh đấm, đánh ngày này qua ngày nọ, tháng này qua tháng nọ, năm này qua năm nọ, đánh tới lúc trở thành bạn thân luôn.
Khi vào lớp 1, bài tập cô giáo cho là hãy viết ra công việc tương lai mà con yêu thích. Bé An Nhiên “trồng chuối” trên giường suốt một tuần mà vẫn không nghĩ ra. Một ngày nọ vừa đánh nhau với bé Thiệu Đăng xong, hai người lăn ra cỏ nằm, cậu hỏi Thiệu Đăng:
– Sau này cậu định làm nghề gì?
– Tôi…chưa biết, giáo viên cũng hay, bác sĩ cũng được, công an cũng oai, giám đốc cũng tốt! Còn cậu?
– Tôi…cũng không biết, tôi chỉ thích đồ chơi như tàu lửa, máy móc gì đó…
– Vậy làm cái gì có thể tạo ra đồ chơi ấy!
– Tôi hỏi chú xe ôm gần nhà, chú ấy nói nên học cái gì mà…cơ khí chế tạo gì gì đó…
– Cơ khí chế tạo? Nghe cũng hay vậy! Tôi cũng muốn học…
– Được, vậy chúng ta cùng học!
Hai đứa trẻ đứng dậy phủi phủi đồ sau đó chưởng tay nhau ra bộ dạng vô cùng quyết tâm. Nghiệp Thiệu Đăng nhìn bộ dạng nhem nhuốc của An Nhiên thì đột nhiên lại có ý trêu chọc, biết tỏng việc bé An Nhiên vô cùng sợ ma, giữa cánh đồng trống trơn không một bóng người đột nhiên hắn vừa chạy vừa réo lên:
– Có con ma thòng lọng phía sau!!
Bé An Nhiên tội nghiệp nghe thấy liền điếng hồn chạy theo sau, chạy chạy chay tới nửa đoạn, đột nhiên dừng lại tự hỏi : “ Đồng trống trơn không có một cái cây vậy thì con ma mắc dây vào cành nào?”. Cậu quay nhìn lại thì đương nhiên chả có cái quái chiêu gì ở phía sau, càng ấm ức hơn là nhìn bé Thiệu Đăng vừa chạy đằng trước vừa cười vang vọng, tức quá, bé An Nhiên vừa chạy theo vừa khóc vừa chửi.
Bé Thiệu Đăng nhìn đũng quần đã ướt của bé An Nhiên liền biết mình đùa hơi quá, quay lại an ủi:
– Ma có thật đâu mà sợ!
– Hức…mày…mày…đều tại mày…
– Được rồi, về nhà thay quần rồi tôi dẫn cậu đi mua bánh ống ăn!
– Nhà có hai cái quần, cái kia còn ướt hơn…
Bé Thiệu Đăng gãy gãy đầu sau đó quay qua ôm cổ bé An Nhiên, nói:
– Vậy qua nhà tôi, cho cậu mượn quần, muốn bao nhiêu cũng có!
– Ừm!
– Đồ chết nhát, đi thôi!
– Đồ…đồ heo mập! Cậu là heo mập!!
– Cái gì? Cậu dám nói tôi là heo sao? Muốn đánh nhau nữa à?
Trên trời mây trắng là đà trôi, bên dưới cánh đồng lúa mạ xanh tươi tốt, gió thổi rì rì.
**
Nắng chiều rọi vào từ cửa sổ thông gió, mang theo màu sắc rực rỡ của thực tại.
-Ưm…
An Nhiên bật tung chăn ngồi dậy, chưa tỉnh ngủ hẳn nên đôi mắt cậu đục ngầu, mơ mơ hồ hồ không nhìn rõ thứ gì, miệng nhếch lên tự lẩm bẩm:
– Con mẹ nó, đúng là tuổi thơ quằng quại…
————
Thuộc truyện: [Full] Đôi bạn nối khố – by huty
- Đôi bạn nối khố - Chương 2
- Đôi bạn nối khố - Chương 3
- Đôi bạn nối khố - Chương 4
- Đôi bạn nối khố - Chương 5
- Đôi bạn nối khố - Chương 6
- Đôi bạn nối khố - Chương 7
- Đôi bạn nối khố - Chương 8
- Đôi bạn nối khố - Chương 9
- Đôi bạn nối khố - Chương 10
- Đôi bạn nối khố - Chương 11
- Đôi bạn nối khố - Chương 12
- Đôi bạn nối khố - Chương 13 - 14
- Truyện gay: Đôi bạn nối khố - Chương 15 - 16
- Đôi bạn nối khố - Chương 17
- Đôi bạn nối khố - Chương 18
- Đôi bạn nối khố - Chương 19
- Đôi bạn nối khố - Chương 20
- Đôi bạn nối khố - Chương 21
- Đôi bạn nối khố - Chương 22
- Đôi bạn nối khố - Chương 23
- Đôi bạn nối khố - Chương 24
- Đôi bạn nối khố - Chương 25
- Đôi bạn nối khố - Chương 26
- Đôi bạn nối khố - Chương 27
- Đôi bạn nối khố - Chương 28 - 29
- Đôi bạn nối khố - Chương 30 - 31
- Đôi bạn nối khố - Chương 32
- Đôi bạn nối khố - Chương 33
- Đôi bạn nối khố - Chương 34
- Đôi bạn nối khố - Chương 35
- Đôi bạn nối khố - Chương 36
- Đôi bạn nối khố - Chương 37 - 38
- Đôi bạn nối khố - Chương 39 - 40
- Đôi bạn nối khố - Chương 41
- Đôi bạn nối khố - Chương 42 - 43
- Đôi bạn nối khố - Chương 44
- Đôi bạn nối khố - Chương 45 - 46 - 47
- Đôi bạn nối khố - Chương 48 - 49 - 50
- Đôi bạn nối khố - Chương 51 - 52
- Đôi bạn nối khố - Chương 53 - 54
- Đôi bạn nối khố - Chương 55 - 56
- Đôi bạn nối khố - Chương 57 - 58
- Đôi bạn nối khố - Chương 59 - 60
- Đôi bạn nối khố - Chương 61 - 62
- Đôi bạn nối khố - Chương 63
- Đôi bạn nối khố - Chương 64
- Đôi bạn nối khố - Chương 65 - 66
- Đôi bạn nối khố - Chương 67 - 68
- Đôi bạn nối khố - Chương 69 - 70
- Đôi bạn nối khố - Chương 71 - 72
- Đôi bạn nối khố - Chương 73 - 74
- Đôi bạn nối khố - Chương 75 - 76
- Đôi bạn nối khố - Chương 77 - 78
- Đôi bạn nối khố - Chương 79
- Đôi bạn nối khố - Chương cuối
- Đôi bạn nối khố - Chương Ngoại Truyện
Đông_Thiên says
Iu tg chết mất trờj ạk.