Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 61
Tác giả: huty
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Cả một đêm dài An Nhiên đã suy nghĩ rất nhiều, về toàn bộ chuyện đã xảy đến trong vòng một năm ngắn ngủi này. Có quá nhiều câu hỏi vẫn bỏ ngỏ, và có càng nhiều câu trả lời vẫn chưa thõa đáng, cậu như rơi vào một mê cung mộng mị không thấy lối ra, quanh đi quẩn lại thì ra cũng chỉ là dậm chân tại chỗ.
Từ tinh mơ, Đào Trung Phương lại tới nhà trọ của An Nhiên, gã có chìa khóa nên tự động mở cửa bước vào. Thấy cậu vẫn còn vùi mình trong chăn ấm nên liền nhoẻn miệng cười leo lên giường trùm chăn cùng. An Nhiên cựa mình đẩy bàn tay đang ôm siết lấy mình, gã không dừng lại ở đó, tiếp tục hôn hít lên từng tấc da trên người cậu khiến cậu càng cảm thấy vô cùng khó chịu lập tức vùng mình ra khỏi chăn.
– Mới sáng đã động dục à? – Cậu quát.
– Xin lỗi, tối hôm qua em thiếu ngủ sao?
– Phải!
Nói rồi An Nhiên lại cáu bẳng nằm xuống quấn hết chăn của mình, không chừa dư một góc. Đào Trung Phương nằm trơ trọi ở đó bỗng dưng gã lại ghé xuống hôn qua lớp chăn, thủ thỉ nói:
– Để anh đi nấu cháo hành!
Sau khi Đào Trung Phương đã rời khỏi, An Nhiên mới từ từ mở mắt, trong đôi mắt cậu chứa đa phần là tia tỉnh táo, lại có chút cảnh giác. Sau một lúc thì cậu ngồi dậy, xếp chăn mền phẳng phiu vào một góc sau đó bước xuống giường, tiến thẳng vào toa lét.
Màn ăn sáng diễn ra chóng vánh, mặc dù cháo trứng gà của Đào Trung Phương rất khó ăn nhưng lần này An Nhiên lại ăn hết. Gã nhìn thấy cậu như thế thì dường như rất cảm động, hai mắt đều long lanh. An Nhiên ăn xong thì quay sang nói:
– Hôm nay tôi đi làm lại, có lẽ về hơi tối một chút!
– Được, sau khi ở trường về anh sẽ ghé mua gì đó để chúng ta cùng ăn tối!
Nói xong, gã liền quay đi thu dọn đồ xuống bếp. An Nhiên nhàn nhã ngồi một bên phì phèo điếu thuốc, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện rất nhiều điều kì lạ. Nếu nói cậu hoàn toàn không có cảm giác với Đào Trung Phương thì là tự dối mình, gã thực sự rất tốt với cậu, rất dịu dàng, rất tình cảm. An Nhiên đã từng mơ ước mình có được cuộc sống như hiện tại, chỉ khác có điều nhân vật chính đứng bên cạnh cậu trong khao khát không phải là Đào Trung Phương.
Mấy tháng nay, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều rất đơn giản, An Nhiên cũng dần quen khi thấy Đào Trung Phương lúi cúi trong bếp làm món cháo hành cho mình, thỉnh thoảng gã lại bắt cậu nấu, nói rằng nhớ mùi vị chén cháo đầu tiên mà gã ăn, nó rất ngon. Nhưng sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Đào Triệu Tuyển, cảm giác yên bình trong lòng cậu không còn nữa, An Nhiên cảm thấy cáu bẳng mỗi khi nhìn thấy Đào Trung Phương. Nếu mọi chuyện không sớm được giải quyết, cậu không biết đến khi nào bản thân sẽ thực sự bùng nổ.
Khi Đào Trung Phương bước ra, An Nhiên liền vùi điếu thuốc xuống gạc tàn, cất giọng bình thản hỏi:
– Trung Phương! Anh có yêu tôi không?
Đào Trung Phương kinh ngạc nhìn cậu, sao đó gã đi tới hôn lên trán An Nhiên một cái, nói gọn:
– Yêu!
An Nhiên nhìn sâu vào đôi mắt kia, nhưng rốt cuộc cậu cũng không thể nhận ra đó là thật hay giả.
– Trung Phương…Hôn tôi!
Lần này Đào Trung Phương càng sửng sốt, đây là lần đầu tiên An Nhiên yêu cầu gã làm vậy với cậu. Ngay lập tức gã liền cúi xuống, ôm lấy gương mặt cậu, môi kề sát môi và đầu lưỡi bắt đầu len vào trong, nụ hôn say đắm và kéo dài mang theo chút đê mê nhưng hoàn toàn không mải mai nhục dục. Một lúc sau, không để tới nụ hôn hoàn thiện chấm dứt, An Nhiên bất ngờ đứng dậy, mang theo chiếc áo khoác rời khỏi phòng. Đào Trung Phương đứng ở đó, vẫn nhìn theo cánh cửa đã đóng một lúc lâu mà không làm gì cả.
**
An Nhiên vừa rời khỏi phòng đã lấy chiếc điện thoại mà cậu mới mua, bấm số gọi cho Mai Tiểu Băng.
– Cho tôi số của Trịnh Huyền Mi!
Mai Tiểu Băng có chút bất ngờ, nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn làm theo lời của An Nhiên.
Có được số điện thoại của Trịnh Huyền Mi, An Nhiên lại hẹn cô ta đến một địa điểm cafe khá vắng vẻ, không khí ở đó yên bình, không có quá nhiều tạp âm nên rất thích hợp để bàn chuyện nghiêm túc.
An Nhiên ngồi chờ hơn mười lăm phút thì Trịnh Huyền Mi xuất hiện, đợi đến lúc cô ta ngồi xuống, cậu không văn hoa dài dòng liền vào thẳng vào vấn đề.
– Rốt cuộc ai mới là người thuê cô ở bên cạnh Thiệu Đăng?
Trịnh Huyền Mi ngạc nhiên, giây sau cô ta cúi đầu, giọng lí nhí vang lên:
– Không phải cậu biết rõ rồi còn gì? Là …là Triệu Tuyển!
– Nói dối!
Trịnh Huyền Mi nghe tiếng quát của An Nhiên thì lập tức giật nảy, hai bàn tay cô ta bấu chặt gấu váy thái độ tỏ ra có chút run sợ. An Nhiên thu tất cả cử chỉ kia vào mắt mình, lại một lần nữa kiên nhẫn hỏi lại:
– Ai là người thuê cô để ở bên cạnh Thiệu Đăng?
Trịnh Huyền Mi im lặng, một tầng mồ hôi mỏng đã lấm tấm trên trán cô ta. An Nhiên càng trông vào càng biết có vấn đề, hiện tại tâm trạng của cậu đã nóng như lửa đốt, thực sự rất muốn nhào tới bóp cổ Trịnh Huyền Mi đến khi nào cô ta chịu nói mới thôi. Nhưng cậu đã cố gắng trấn tỉnh lại, hai bàn tay dù đã đổ ra mồ hôi lạnh, nhưng nét mặt vẫn cố hết sức kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Trịnh Huyền Mi đột nhiên ngẩn lên, ánh mắt cô ta đã thay đổi, trở nên có chút dạn dĩ hơn, nói:
– Chuyện đã qua rồi, hiện tại tôi và Thiệu Đăng sẽ chẳng bao giờ xa nhau nữa, cậu cũng đã chúc phúc cho chúng tôi thì còn khơi màu chuyện cũ để làm gì hả Giang An Nhiên? Bây giờ không phải đã rất tốt sao? Mọi chuyện đã đâu vào đấy!
An Nhiên giận dữ đập tay lên bàn, quát:
– Tốt sao? Tốt chỗ nào? Nếu tốt thì chỉ có hai người tốt, còn tôi thì sao? Đào Triệu Tuyển nói gã không có tham dự gì vào chuyện này cả, và còn chuyện những tấm hình của tôi bị công bố. Tại sao chỉ có mình tôi là rơi vào kết cục này? Còn mấy người thì sao? Đồ ích kỷ!
Trịnh Huyền Mi cụp mi, hai bàn tay cô ta lúc này đã siết chặt, từ từ yếu ớt mà run lên.
An Nhiên vì tức giận nên mặt đều đỏ ửng lên, hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng lên xuống rất lâu vẫn chưa bình ổn lại được. Cậu lại chuyển sang vẻ mặt bi thương, khẩn cầu nói với Trịnh Huyền Mi.
– Huyền Mi, cho tôi biết sự thật đi! Cho tôi biết ai mới chính là kẻ thù của mình…chứ nếu cứ sống trong hoàn cảnh này…tôi nghĩ mình sống không nổi nữa…
Cậu đã quá mệt mỏi rồi, tất cả mọi chuyện đều trở thành một nắm tơ vò đi vò lại, rốt cuộc chẳng ra gì cả, rối bù. Nếu như một câu trả lời có thể làm sáng tỏ mọi chuyện, có thể giúp cậu từ nay được thoải mái hơn hoặc ngược lại là đau khổ như tâm chết đi thì vẫn tốt hơn một màn sương lập lờ trước cảnh vật, một bài toán mãi mãi không có đáp số này.
Nước mắt Trịnh Huyền Mi cũng nặng nề rơi xuống, giọng nói cô ta cất lên có như không, sau một lúc mới có thể rõ ràng.
– Người…người thuê tôi…không phải là Đào Triệu Tuyển…Mà là…mà là..Đào…
An Nhiên hít một hơi sâu, dù đã hình dung ra được phần nào nhưng rốt cuộc vẫn là hụt hẫng. Lúc câu nói của Trịnh Huyền Mi còn chưa tròn, An Nhiên đã không còn sức lực, người tựa vào ghế, vừa đó chuông điện thoại của cô ta vang lên. Cô ta giật mình một thoáng, định thần lại sau đó mới bối rối nhận điện thoại, vừa bắt lên đã nghe thấy giọng lảnh lót hốt hoảng của Mai Tiểu Băng: “ Huyền Mi! An Nhiên cũng có ở chỗ cậu phải không? Hai người mau tới bệnh viện Trung Ương T … Thiệu Đăng…Thiệu Đăng…cậu ta vừa được đưa vào đây!”
An Nhiên nghe thấy cái tên đó, tai “ầm” một tiếng như sét vừa rạch giữa trời quang. Hai từ “bệnh viện” treo trong tâm trí cậu, An Nhiên không tìm được phản ứng của mình, chỉ nghe thấy tiếng hốt hoảng của Trịnh Huyền Mi:
– Tiểu Băng…Tiểu Băng…cậu nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì với anh ấy?
“ – Hai cậu cứ tới đây đi, tôi cũng mới được tin từ Tuấn An thôi!”
Nghe xong, Trịnh Huyền Mi liền run rẩy cúp máy, nước mắt cô ta lại một lần nữa tuôn xuống. Lúc này An Nhiên như người mộng du sực tỉnh, cậu lập tức như mũi tên phóng ra ngoài.
————
Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 62
Tác giả: huty
Quãng đường đi tới bệnh viện Trung Ương T* An Nhiên cảm giác như mình đang đi trên mây, đầu óc không thể suy nghĩ được điều gì cả. Thứ xuất hiện duy nhất trong tâm trí hiện tại của cậu chính là Nghiệp Thiệu Đăng không thể có chuyện gì. An Nhiên gấp gáp đến độ chẳng để Trịnh Huyền Mi đi cùng mình, một mạch đón taxi đi đến bệnh viện. Đến nơi thì liền hớt hải chạy vào trong, hỏi thăm y tá. Lúc đó phía sau cậu, một giọng nói vừa cất lên:
– Là An Nhiên sao?
An Nhiên quay lại thì thấy Phan Tuấn An, cậu liền chạy tới níu lấy cánh tay cậu ta, gấp gáp hỏi:
– Thiệu Đăng…Thiệu Đăng bị làm sao?
Tuấn An có vẻ thong thả hơn, liền đáp:
– Thiệu Đăng không sao…lúc bọn tôi học thể dục ở trường thì cậu ấy bị đau bụng rất nhiều sau đó thì ngất, tôi và anh Trung Phương liền đưa cậu ấy tới đây! Tình hình bây giờ ổn rồi, bác sĩ nói là xuất huyết dạ dày nhưng cũng không quá nặng.
Nghe được tin Nghiệp Thiệu Đăng không sao, An Nhiên liền thở phào, mọi phần cơ trên cơ thể của cậu đang hết sức gồng cứng cũng chợt thả lỏng ra. Nhưng đột nhiên, An Nhiên lại hỏi:
– Trung Phương…anh ta cũng ở đây?
– Phải, anh ấy nói sẽ canh Thiệu Đăng đến lúc Huyền Mi tới! Bảo tôi về trường trước…
– À…
An Nhiên hơi thất thần bước đi, bây giờ cậu cũng muốn gặp lại Nghiệp Thiệu Đăng, dù chỉ là nhìn lén một chút cũng được. Tuấn An nhìn An Nhiên đã tiều tụy như vậy liền chua xót nói:
– Sao cậu lại cắt đứt mọi liên lạc? Cậu ta tìm cậu rất cực khổ…
An Nhiên giật mình quay lại, như không thể tin được.
– Cậu ta tìm tôi sao?
– Chứ gì nữa! Không biết cậu và Tiểu Băng giở trò gì nữa, kể từ ngày mà cậu rời kí túc xá, cậu không biết cậu ta đã khổ sở tìm cậu như thế nào đâu. Đã mấy lần ép hỏi Tiểu Băng, nhưng cậu ấy khăng khăng là không biết…
An Nhiên lắc đầu nguầy nguậy.
– Nhưng Tiểu Băng nói là … Thiệu Đăng không có tìm tôi…cậu ấy…cậu ấy bỏ mặc tôi…
– Chậc…Đúng là Mai Tiểu Băng giở trò! Mà…hai người nên làm lành đi, dù có chuyện gì xảy ra tôi tin Thiệu Đăng cũng không thể bỏ rơi cậu…
An Nhiên lại rơi vào một hố đen, tại sao mọi chuyện xung quanh cậu đều là giả dối? Đào Trung Phương và cả Mai Tiểu Băng…Họ làm vậy để được những gì? An Nhiên chệnh choạng bước đi, đầu óc cậu hoàn toàn đã rối mù như muốn phát điên lên. Nhưng trong dòng cảm xúc muốn điên đó, cậu cũng có hạnh phúc. Nghiệp Thiệu Đăng không bỏ rơi cậu…hắn không có bỏ rơi cậu…cậu lập tức có thể trở về bên cạnh hắn như thời gian trước, cùng vui buồn có nhau.
– À! Thiệu Đăng đang ở phòng 201, mau vào đó đi! Đúng là mệt mỏi với đôi bạn nối khố mấy người thật! – Tuấn An cười sau đó thì cũng rời đi.
An Nhiên nghe xong liền một mạch chạy đi, chạy chạy chạy…đến lúc băng qua căn phòng 200, bước đi của An Nhiên dần chậm lại. Chỉ một chút nữa thôi thì cậu lại có thể gặp được hắn rồi, hỗn loạn trong muôn vàn cảm xúc, An Nhiên không biết mình nên bày ra thái độ gì nữa. Cậu bước tới trước cánh cửa, hít một hơi sâu trước khi xông thẳng vào.
Nhưng…
Cũng là lúc đó…
Ngay khoảnh khắc An Nhiên bước vào, cậu nhìn thấy một cảnh tượng khiến bản thân kinh hoàng…
Nụ cười trên môi đã tắt ngóm từ lâu…
Nghiệp Thiệu Đăng vẫn đang bất tỉnh nằm trên giường và bên cạnh là Đào Trung Phương, nhưng ngay lúc này, Đào Trung Phương lại đang kề môi mình lên làn môi khô nứt của người đang nằm dưới tấm chăn trắng toát đó.
An Nhiên như chết lặng, tâm trí là một mảng mơ hồ không hiểu điều gì cả.
Đào Trung Phương sững sờ nhìn về phía cửa, thấy An Nhiên ở đó, gã lập tức kinh hãi đứng dậy sau đó lại nhìn xuống Nghiệp Thiệu Đăng. Gã rất muốn nói gì đó, nhưng lúc này lại chẳng thể thốt ra tiếng nào. Đến một lúc sau, gã mới từ từ bước lại phía An Nhiên, vẻ mặt hốt hoảng như đứa trẻ sợ sẽ mất đi thứ gì đó quan trọng.
– An Nhiên…nghe…nghe anh nói được không?
Bàn tay vừa chạm vào người cậu đã bị hất mạnh ra, An Nhiên đấm cho Đào Trung Phương một cú mạnh vào bên má khiến gã té ngã sau đó bàn tay cậu run run lên trỏ vào người đang bệt ngồi dưới sàn.
– Đào – Trung – Phương… Rốt cuộc anh có thể giải thích gì với tôi?
Đào Trung Phương lập tức quỳ xuống dưới chân An Nhiên, ôm lấy thân của cậu, giọng nói nức nở vang lên không kiêng dè, không biết xấu hổ tủi nhục gì cả:
– Anh có thể thề với em…Hiện tại là anh yêu em thật lòng…An Nhiên, đừng rời bỏ anh…
– Yêu tôi? Anh luôn miệng nói yêu tôi, anh lấy cái gì để yêu tôi? Tâm cơ? Lòng dạ? Mưu tính? Vậy còn Nghiệp Thiệu Đăng? Anh đối với cậu ta là thứ cảm giác gì?
– An Nhiên…Anh sai rồi…từ ban đầu anh đã sai rồi…nhưng anh yêu em…
– Im đi! Đừng có nói mấy lời kinh tởm đó với tôi! Yêu tôi mà lại đi công bố chuyện tôi là gay? Khiến tôi mất đi giấc mơ, mất đi bạn bè, đó là yêu sao? Tôi quá mệt mỏi rồi Đào Trung Phương…tôi cho anh cơ hội cuối để nói ra hết!
Đôi mắt An Nhiên đã trống rỗng, mọi chuyện đến nước này đã không còn gì không thể chấp nhận được nữa. Cậu quay đi, mặc cho người dưới chân có khóc lóc như thế nào, tâm hoàn toàn chết lặng, nỗi đau bủa vây như hứng chịu hàng vạn kim đâm vào tâm can, thấu buốt, nhứt nhối đến không thể thở nổi.
Đào Trung Phương cố gằng bình giọng, nhưng vẫn còn nấc nghẹn, nói:
– Được…chỉ cần em chịu tha thứ cho anh…anh sẽ nói ra tất cả…Ban đầu…người thuê Trịnh Huyền Mi là anh, vì anh biết ba cô ta đang cần chữa trị tim nên cũng đặt ra điều kiện chỉ cần cô ta nghe theo anh thì..thì mọi chuyện của ba cô ta anh đều lo hết…
An Nhiên cười khẩy.
-Thì ra cô ta hoàn toàn giống tôi, bị anh lợi dụng bệnh tình người thân để thao túng… Vậy còn nguyên nhân? Nguyên nhân anh thuê cô ta để ở cạnh Thiệu Đăng là gì?
Đào Trung Phương cúi thấp đầu, sau đó lại nói ra tất cả, không giấu diếm.
– Ban đầu…ban đầu là anh…anh yêu Thiệu Đăng…Nhưng cậu ấy lại là người kỳ thì đồng tính, nên anh mới nghĩ cách để khiến cậu ấy yêu một người con gái, sau đó bị phản bội…và dần mất niềm tin vào đàn bà…
– Thì ra là vậy! – An Nhiên vô thần cười.
– Nhưng sau đó anh hối hận rồi, sau khi bắt đầu yêu em, anh đã thay đổi kế hoạch…Anh muốn để Huyền Mi ở bên cạnh Thiệu Đăng, còn anh thì…có em. Nhưng lúc đó anh lại phát hiện ra người em yêu thực sự là…cậu ấy, nên anh mới…
– Nên anh mới sắp đặt người ta chụp hình tôi, chụp cảnh tôi và anh, còn cắt hình từ video của Đào Triệu Tuyển chỉ để khiến mọi người đều biết tôi là Gay, anh muốn Thiệu Đăng tránh xa tôi, muốn tôi mất tất cả sau đó lại mang tôi tới chỗ của Thiệu Đăng và Huyền Mi, xem hai người họ hạnh phúc ra sao. Nhìn thấy tôi tuyệt vọng như thế nào và chủ động sa vào lưới của anh như thế nào…hahaha…Tôi đúng là ngu ngốc, cứ nghĩ trong chuyện này anh cũng là người bị hại nên đã không nghi ngờ gì anh, ai ngờ thì ra chỉ là khổ nhục kế! Đào Trung Phương!! tôi căm hận anh, tôi không bao giờ yêu anh! Người tôi yêu là Thiệu Đăng!
– An Nhiên!!! Nhưng mà cậu ta không yêu em, cậu ta không bao giờ có thể yêu em được!
An Nhiên nhắm nghiền mắt, thế nhưng vẫn không ngăn được dòng nước từ từ trào từ khóe mắt.
– Anh không nói cần nói với tôi những lời đó. Tôi là người biết rõ hơn ai hết…
Đào Trung Phương từ từ đứng lên, tiến đến bên cạnh An Nhiên níu lấy tay cậu, khẩn thiết:
– Em cũng hiểu mà, anh yêu em…Anh…anh hôn cậu ta không phải vì anh còn quyến luyến, mà anh muốn khẳng định chấm dứt những sai lầm của mình, kết thúc để làm lại từ đầu với em…An Nhiên…tha thứ cho anh…
An Nhiên giật mạnh tay, cậu bước thụt về sau và đột ngột rống lên bi thương:
– Anh hết cơ hội rồi! Nhắc lại cho anh lần cuối cùng…NGƯỜI TÔI YÊU LÀ NGHIỆP THIỆU ĐĂNG!! Tôi không yêu anh, không yêu anh!!!
– Nhiên…Cậu…
Đột nhiên một giọng nói khác lại cất lên, lúc này An Nhiên như người mơ tìm về thực tại, hết sức sửng sốt nhìn về phía giường bệnh. Nghiệp Thiệu Đăng đã thức tỉnh từ bao giờ, hắn ngồi ở đó nhìn về phía hai người, đôi mắt mệt mỏi thoáng hiện lên những hồi rung chuyển hoang mang. Trong tâm An Nhiên nổ ầm một tiếng lớn, cậu trở nên vô cùng khiếp sợ, giọng nói khó khăn cất lên:
– Thiệu Đăng…cậu…cậu đã…đã nghe?
Nghiệp Thiệu Đăng trở nên bối rối không làm gì cả, cũng không hồi đáp lại.
An Nhiên lại thụt lùi về phía sau. Nghiệp Thiệu Đăng đã biết tất cả, hắn đã biết cậu đối với hắn chính là một chữ “yêu”. Một thằng bạn đã ấp ủ thứ tình cảm trái khoáy đó với chính mình trong suốt mấy năm ở bên nhau khó trách hắn không biết phải nên phản ứng ra sao. Còn An Nhiên, cậu như rơi mãi vào một hố sâu không đáy, cậu không muốn hắn biết điều đó, cậu không muốn hắn khinh thường mình, cậu không muốn hắn nhìn mình bằng đôi mắt ghê sợ, cậu thực sự không chịu nổi cảm giác đó nữa…tim dường như đã tê cóng, lạnh thấu buốt.
Đôi mắt cậu hiện lên nỗi sợ khủng hoảng chưa từng có, Đào Trung Phương ở bên cạnh định chạm vào cậu nhưng lại bị cậu né tránh, An Nhiên lại một bước nữa, bước nữa nữa thụt lùi đến lúc không thể thụt lùi nữa, lưng cậu va vào vách tường, cả người liền cứng lại. Cậu không thể ở đây nữa, cậu phải chạy trốn, chạy đi đâu đó, nơi nào đó miễn có thể tránh mặt được Nghiệp Thiệu Đăng.
Nhục nhã…cùng quẫn…
– An Nhiên!!!!
Nghiệp Thiệu Đăng lao xuống giường nhưng vẫn không kịp kéo tay An Nhiên, cậu đã chạy đi. Hắn ôm lấy phần bụng đang quặng đau của mình vẫn cố gắng đuổi theo, đến cửa, bị Đào Trung Phương ngăn lại.
– Tôi đuổi theo cậu ấy…cậu…nghỉ ngơi đi!
Nghiệp Thiệu Đăng tức giận trừng mắt với Đào Trung Phương, nếu không phải bây giờ hắn đang bị đau thì hắn nhất định sẽ đánh cho Đào Trung Phương một trận. Mỗi chuyện mà An Nhiên cùng gã nói, hắn đã nghe tất cả, biết được Đào Trung Phương đã làm những gì, khiến An Nhiên đau khổ như thế nào.
Hắn bước tới đấm một cú mạnh vào bụng gã, rít qua kẽ răng:
– Cút! Từ nay đừng để tôi thấy anh còn lẩn quẩn quanh cậu ấy!!!
Nói xong, Nghiệp Thiệu Đăng liền một tay ôm bụng, lao thẳng ra khỏi phòng bệnh. Đào Trung Phương vô thần đứng dậy, nhìn đăm đăm vào hai bàn tay run rẩy của mình.
– Mất …
Thuộc truyện: [Full] Đôi bạn nối khố – by huty
- Đôi bạn nối khố - Chương 2
- Đôi bạn nối khố - Chương 3
- Đôi bạn nối khố - Chương 4
- Đôi bạn nối khố - Chương 5
- Đôi bạn nối khố - Chương 6
- Đôi bạn nối khố - Chương 7
- Đôi bạn nối khố - Chương 8
- Đôi bạn nối khố - Chương 9
- Đôi bạn nối khố - Chương 10
- Đôi bạn nối khố - Chương 11
- Đôi bạn nối khố - Chương 12
- Đôi bạn nối khố - Chương 13 - 14
- Truyện gay: Đôi bạn nối khố - Chương 15 - 16
- Đôi bạn nối khố - Chương 17
- Đôi bạn nối khố - Chương 18
- Đôi bạn nối khố - Chương 19
- Đôi bạn nối khố - Chương 20
- Đôi bạn nối khố - Chương 21
- Đôi bạn nối khố - Chương 22
- Đôi bạn nối khố - Chương 23
- Đôi bạn nối khố - Chương 24
- Đôi bạn nối khố - Chương 25
- Đôi bạn nối khố - Chương 26
- Đôi bạn nối khố - Chương 27
- Đôi bạn nối khố - Chương 28 - 29
- Đôi bạn nối khố - Chương 30 - 31
- Đôi bạn nối khố - Chương 32
- Đôi bạn nối khố - Chương 33
- Đôi bạn nối khố - Chương 34
- Đôi bạn nối khố - Chương 35
- Đôi bạn nối khố - Chương 36
- Đôi bạn nối khố - Chương 37 - 38
- Đôi bạn nối khố - Chương 39 - 40
- Đôi bạn nối khố - Chương 41
- Đôi bạn nối khố - Chương 42 - 43
- Đôi bạn nối khố - Chương 44
- Đôi bạn nối khố - Chương 45 - 46 - 47
- Đôi bạn nối khố - Chương 48 - 49 - 50
- Đôi bạn nối khố - Chương 51 - 52
- Đôi bạn nối khố - Chương 53 - 54
- Đôi bạn nối khố - Chương 55 - 56
- Đôi bạn nối khố - Chương 57 - 58
- Đôi bạn nối khố - Chương 59 - 60
- Đôi bạn nối khố - Chương 61 - 62
- Đôi bạn nối khố - Chương 63
- Đôi bạn nối khố - Chương 64
- Đôi bạn nối khố - Chương 65 - 66
- Đôi bạn nối khố - Chương 67 - 68
- Đôi bạn nối khố - Chương 69 - 70
- Đôi bạn nối khố - Chương 71 - 72
- Đôi bạn nối khố - Chương 73 - 74
- Đôi bạn nối khố - Chương 75 - 76
- Đôi bạn nối khố - Chương 77 - 78
- Đôi bạn nối khố - Chương 79
- Đôi bạn nối khố - Chương cuối
- Đôi bạn nối khố - Chương Ngoại Truyện
vũ says
Hay quá. Ra nhanh tác giả nhé
hung says
hay quá, nhanh ra chap ms nha tg
lang du says
Phaj noi la hay va rat hay, ngay nao toi cung mo may xem ban co dang truyen len chua, nhung k thay lam toi buon nhju lam. toi xem truyen cua ban tuy no k ai an nhu nhung cot truyen khac nhung no da noi len tinh yeu cua mot con nguoi luon khao khac dc yeu va yeu bang chjnh traj tim cua mjnh, du rang tinh yeu do no traj nguoc voi le thuong tinh cua xa hoi va djnh kjen. Nhung day la thu tinh cam ma k phaj aj cung co dc, chj can dc yeu du cho dau kho the nao cung chap nhan, tinyh yeu cao dep y neu dem ra de thao luan thj o caj xa hoi hien tai nay co may ai co dc chan tjnh cam dong nhu the, mjnh rat kham phuc truoc tinh yeu cao thuong cua ban.
lang du says
mjnh rat mong co dc tjnh yeu giong nhu tac gia, truyen cua tac gia no nhu 1 chjn tjnh eo le giua tinh yeu don phuong moc mac mang day suc song manh liet va quyen bj hon aj het. tinh yeu la thu hanh phuc k don gian no luon chua dung noi buon va tran day su dau kho phaj k tac gia. hay co gnag len nhe va song that vj tjnh yeu cua chjnh mjnh.
Bin says
Hay quá tg. Ra chap mới đi
Bi says
Tiếp đi tg
Tyn says
Viết tiếp đi tác giả
quynh says
Bạn viết tiếp đi hay qua…..neu kam fiml minh nghi co khi lai hot nhu shangyin
kull says
Viết típ ik ạ mk hóc chap ms lắm
vũ says
Trời ơi. Mấy năm chưa ra chap rồi huhu…?
phúc says
Không biết có thể đóng phim như thượng ẩn không nhỉ