Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 53
Tác giả: huty
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Mới tinh mơ nhưng trời đã trái khoáy mưa tầm tã, những đợt sấm ầm ầm vang lên rạch nát cả một mảng mây đen u ám. Mưa cứ thế kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ, từ sáng đến tận trưa trời vẫn chưa dứt. An Nhiên cùng Mai Tiểu Băng ra căn tin, cả hai ngồi xuống vị trí thường trực nhưng chỗ ngồi còn chưa ấm, An Nhiên đã vô thức cảm nhận được xung quanh có điểm kì lạ. Những ánh mắt, giọng nói to nhỏ như đăm xăm soi về phía cậu, cái ánh mắt không có thiện ý đó khiến cậu cảm thấy không được thoải mái, trong lòng bất giác dâng lên những dự cảm khác thường.
Một lúc sau, thằng cu Hí từ đâu chạy tới chỗ của hai người, nó nhìn lên An Nhiên sau đó nói:
– Anh Nhiên, trên bảng kia có rất nhiều hình chụp của anh…
An Nhiên ngờ nghệch nhìn thằng bé, vẫn không hiểu chuyện gì nên đành hỏi lại:
– Mày nói là hình của anh?
– Dạ! Nhưng mà anh Nhiên, tại sao anh lại hôn…hôn…
Một đợt sét vang trời vừa rầm rầm kéo tới, át cả tiếng nói của thằng bé, Mai Tiểu Băng ở bên cạnh không nghe thấy rõ nhưng cô ta cảm giác được mọi chuyện dường như rất nghiêm trọng. An Nhiên đã sững người, đôi mắt cậu hoàn toàn trống rỗng. Giây sau đó, cậu liền đứng dậy vụt chạy đi.
– An Nhiên, cậu định đi đâu?
Mai Tiểu Băng khó hiểu lập tức chạy theo.
Đến lúc cô ta đuổi kịp cậu, thở hồng hộc nhìn lên An Nhiên, câu trách móc còn chưa kịp thốt ra thì đã thấy vẻ mặt An Nhiên biến sắc cực kì ghê sợ. Đôi mắt của cậu đã đỏ lên, nổi đầy tơ máu, khóe miệng đã rỉ ra vết máu do răng cắn vào môi, thậm chí thoáng thấy cả người cậu đều run run lên. Xung quanh đây hiện tại lại có rất nhiều người, bọn họ nhìn về phía An Nhiên rồi cười khinh miệt, chỉ trỏ, xầm xì to nhỏ với nhau. Mai Tiểu Băng không hiểu, nương theo ánh nhìn đã đông cứng của An Nhiên, cô ta nhìn về phía bảng thông báo.
Hai giây sau, Mai Tiểu Băng hốt hoảng bịt miệng mình, không cho tiếng kinh hô thốt ra. Trên bảng thông báo đầy những hình, nhưng chỉ có một người là nhân vật chính được lập đi lập lại trong mỗi tấm, đó chính là An Nhiên.
– An Nhiên…chuyện này…
Lúc này An Nhiên đã vô cùng mất bình tĩnh, những tấm ảnh trên được chụp trong khoảnh khắc cậu và Đào Trung Phương đang hôn nhau, có những tấm còn được cắt từ đoạn video mà Đào Triệu Tuyển giữ, số còn lại chính là hình cậu khi làm bồi bàn ở bar, đúng lúc bị khách sờ soạn, trông góc độ mờ ám đó khó để cho người bình thường nhìn vào không nghĩ ngợi lung tung.
Hai nắm tay của An Nhiên đã siết thật chặt, cậu cúi gằm mặt, nghe thấy xung quanh mình là những tiếng ruồi nhặng vang lên không giây nào ngớt. Phải! Họ đang khinh bỉ cậu, khinh bỉ chính vì cậu là đồng tính mà còn lại đi làm cho một quán bar đồng tính, họ cho rằng cậu đáng kinh tởm, mặt dày. An Nhiên cảm giác mình đang rơi mãi, chống chếnh giữa một không gian rộng lớn và lạnh lẽo. Đột nhiên, có một cánh tay đặt lên vai cậu. An Nhiên nhìn sang, thấy Mai Tiểu Băng đang nghiêm nghị nhìn mình, ánh mắt của cô ta hoàn toàn khác hẳn với bọn người kia, đó là sự kiên định, muốn trấn tỉnh chính cậu giữa dòng miên man không bến đỗ.
– An Nhiên, đừng mất niềm tin với bản thân. Điều quan trọng bây giờ là không để cho nhà trường biết được, hiểu không?
Nói xong, cô ta lập tức bước tới, giật những bức ảnh xuống rồi vò nhào nát trong tay mình, ném vào giỏ rác. An Nhiên vẫn im lặng, cậu nhìn thấy Tuấn An và Quốc Đại cũng đứng đó không xa, họ cũng đang nhìn cậu với vẻ mặt không thể tin được, vô cùng bối rối.
– An! Đại! Hai cậu còn nhìn thấy hình ở đâu không? Mau giúp An Nhiên gỡ nó xuống! Không biết tên điện nào lại làm ra mấy chuyện bẩn thỉu này! – Mai Tiểu Băng tức giận nói.
Nhưng…ngay cả Tuấn An và Quốc Đại cũng không tìm thấy phản ứng của chính họ, cả hai đờ người ra nhìn chăm chăm vào An Nhiên.
– Nhiên….cậu thực sự là….là đồng tính? – Tuấn An bập bẹ hỏi.
Mai Tiểu Băng liền quát lên:
– Bây giờ cậu còn hỏi chuyện đó hay sao? Còn không mau giúp tôi gỡ hết hình? Chúng ta là bạn mà? Không phải sao?
An Nhiên nhìn hai người họ, rốt cuộc cậu cũng không đủ niềm tin để chờ đợi điều gì nữa. Tuấn An cúi gằm mặt, Quốc Đại cũng vậy, chính vì họ cũng kỳ thị đồng tính, họ sợ hãi và không muốn đứng về phía cậu nữa. Bây giờ đây, cả toàn trường đều biết An Nhiên là một tên gay, chuyện đáng nói hơn chính là cậu đang làm việc cho một bar đồng tính mà trong mắt họ chẳng khác gì ổ mại dâm toàn những tên điếm rẻ mạt.
– Tuấn An! Quốc Đại! Hai cậu…
– Tiểu Băng! Được rồi…
An Nhiên không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa, những ánh mắt kia làm cậu thấy rất lạnh lẽo.
– An Nhiên, cậu cần gì để ý bọn họ. Bọn họ bàn tán chán chê rồi thì cũng để mọi chuyện trôi đi qua nhanh thôi…
– Có đúng dễ như vậy không?
Đào Triệu Tuyển không biết từ khi nào đã bước tới. An Nhiên nhìn nụ cười trên môi gã, hai nắm đấm lập tức siết chặt, huyết mao bên cánh tay cũng đã nổi cộm lên trông vô cùng đáng sợ.
– Đào Triệu Tuyển! Thì ra chuyện này là do cậu làm? Cậu bán đứng chính anh hai của mình hay sao?
Đào Triệu Tuyển trưng vẻ mặt thản nhiên, nói:
– Tiểu Băng, cậu chỉ có việc đỗ oan cho tôi là giỏi thôi! Giang An Nhiên vốn có nhiều kẻ thù mà!
An Nhiên nghiêm mặt nhìn Đào Triệu Tuyển, cậu từ từ bước lại đối mặt với gã, nói:
– Cặn bã, mày chính là người giữ đoạn video, không phải mày thì những tấm ảnh trong video kia lấy đâu ra?
– Ô! Đoạn video kia tao vốn lưu vào máy tính, nhưng máy tao đã mất rồi, làm sao tao biết ai là người cắt ra?
– Thằng chó, ngay cả anh trai mày mà mày còn dám bán đứng?
Nói rồi An Nhiên lập tức lao vào Đào Triệu Tuyển, hai người sóng soài ra nền, đánh đấm mãnh liệt. An Nhiên chưa bao giờ cảm thấy tức giận đến vậy, vừa vặn Đào Triệu Tuyển lại lếch xác tới, cậu cũng không khách sáo dùng gã như một bao cát để trút hết phẫn uất của mình. Đào Triệu Tuyển cũng chẳng vừa, gã vừa vung mấy cú đấm vào mặt đã để lại những vết thương đỏ sưng tấy trên mặt cậu.
Mai Tiểu Băng hốt hoảng la lên:
– Dừng tay, đừng đánh nữa! Cả hai người muốn bị đuổi học sao?
Cả đám người xung quanh đều nháo nhào xem kịch vui, gương mặt ai nấy đều hiện lên sự vui thích, tiếng hô hào vang lên như đang cổ động một trận đánh sinh tử. Một lúc sau, từ xa xuất hiện một bóng người, tiếng quát vang lên khiến cả đám đột nhiên căm lặng.
– Dừng tay!!!!
Đào Trung Phương vào cuộc, lôi An Nhiên đứng dậy sau đó lay tỉnh cậu, bấy giờ mắt của An Nhiên đã đỏ ngầu, như một con thú chỉ biết đánh đấm, cậu xô Đào Trung Phương ra, tay quệt lấy khóe miệng lau đi vết máu.
Đào Trung Phương chau mày nhìn cả hai sau đó quay sang em trai mình cất giọng thị uy:
– Đi mau! Nếu em không muốn bị kỉ luật!
– Anh hai…
– Mau!!
Đào Triệu Tuyển không cam lòng, nhưng sau đó liền đứng dậy. Trước khi rời khỏi sảnh, gã còn không quên liếc An Nhiên một cái, nói:
– Tao với mày còn chưa xong đâu!
An Nhiên không bày tỏ thái độ gì, chỉ im lặng đứng đó như một pho tượng. Mai Tiểu Băng liền lo lắng, đi tới kéo lấy tay áo cậu.
– An Nhiên…bình tĩnh lại…
Đào Trung Phương nhìn xung quanh, ngay chính gã hiện tại cũng là mục tiêu bàn tán của bọn người vô công rỗi nghề này. Lúc này mọi chuyện cũng đã được phô bày ra ánh sáng, tấm gương sáng của toàn trường phút chốc đã vỡ nát chỉ còn lại những mảnh vụn vô dụng, Đào Trung Phương không còn là một sinh viên đáng để người ta khâm phục nữa, không còn chiếc mặt nạ kia, gã quay về đúng bản chất âm hiểm của chính mình, gã liếc nhìn xung quanh sau đó liền quát lên:
– Còn không mau cút hết?
Nhìn vào vẻ mặt đáng sợ kia, ai nấy cũng đều thấy khiếp hãi liền tan tác chạy đi như ong vỡ tổ. Lúc này chỉ còn lại vài người, An Nhiên, Tiểu Băng, Tuấn An cùng Quốc Đại. Mai Tiểu Băng liếc nhìn Tuấn An và Quốc Đại một cái trước khi kéo tay An Nhiên, nói:
– Dù không ai đứng về phía cậu, cậu vẫn còn có tôi!
Nghe thấy những lời đó, tâm trạng An Nhiên liền dịu lại, cậu quay sang nhìn Mai Tiểu Băng, mỉm chi.
Đào Trung Phương đứng đối diện, gã bước tới gần An Nhiên, khi tầm mắt của cả hai giao lại với nhau, gã mới chợt cất tiếng:
– An Nhiên…em cùng tôi đến một nơi…
————
Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 54
Tác giả: huty
Mọi chuyện đã đến lúc không thể vãn hồi, những bức ảnh “nhạy cảm” của An Nhiên đã sớm bị tung lên trang mạng xã hội của trường, và là đề tài để người ta bàn tán xôn xao. Nhà trường phát hiện chuyện đó, nên đương nhiên không thể ngó lơ, trực tiếp cho gọi cậu và Đào Trung Phương tới. Quyết định kỉ luật nhanh chóng được ban ra, An Nhiên bị bắt buộc thôi học, Đào Trung Phương không còn giữ chức vụ quản lí sinh viên nữa mà còn bị trừ phân nửa điểm tích lũy.
Mọi chuyện phút chốc thay đổi khiến nhiều người hụt hẫng, nhưng chính người trong cuộc như An Nhiên lại như không tỏ ra quan trọng gì nữa. Kể từ lúc nhìn thấy những tấm ảnh, cậu đã định hình được khoảnh khắc này sẽ tới nhưng không thể ngờ mọi chuyện lại được giải quyết nhanh gọn chỉ trong một buổi sáng như vậy. Cứ như đây là chuyện cỏn con, không đáng nhiều suy xét của hội đồng những kẻ trọng giàu khinh nghèo kia.
Cậu rời khỏi phòng hội đồng, lại trở về kí túc xá, trên đường về không biết đã nhận được biết bao nhiêu ánh mắt khinh khi thị miệt cùng những tiếng cười chế giễu không giấu diếm. Có những người vốn kỳ thị đồng tính, thấy An Nhiên đi tới liền không nể mặt, lớn tiếng chửi rủa còn ném rác vào người cậu. An Nhiên căm phẫn nhìn bọn họ, cố gắng không để ý mà tiếp tục bước đi, nhưng đỉnh điểm cho sự chịu đựng của cậu đó là lúc có người ném cả đồ lót vào người mình, lúc An Nhiên định lao vào người kia, Mai Tiểu Băng từ sau đi tới.
– Mấy người làm vậy để được gì? Đồng tính thì đáng khinh lắm sao? Làm như mấy người cao thượng đẹp đẽ lắm vậy, thực chất cũng thối nát như nhau thôi!
Mai Tiểu Băng sảng giọng quát sau đó cô ta quay sang kéo tay An Nhiên, nói tiếp:
– Đi thôi, đừng để tâm bọn ruồi nhặng kia!
Một đám con trai bước tới, hách mặt nhìn hai người sau đó, một tên liền cất giọng chán ghét:
– Đồng tính đã ghê rồi, đằng này lại đi làm cả điếm ấy chứ, max kinh tởm!
Sau đó, còn có người chen giọng vào:
– Đồ thấp hèn, mày bị đuổi khỏi đây cũng đáng!
– Phải, mau đi giùm cái đi, ô nhiễm không khí quá!!
An Nhiên không nói gì, chỉ lườm nhìn bọn họ. Bây giờ đôi co với bọn người không biết lý lẽ kia cũng chỉ tổ hao hơi tổn sức, lúc cậu định bước đi, một tên to con đã ngán đường, gã ta trừng mắt nhìn cậu, nói:
– Trông bộ mặt của mày thật đáng ghét, làm mất mặt đàn ông còn dám làm cao ở đây sao?
– Tránh ra! – An Nhiên không có kiên nhẫn dài dòng với kẻ rỗi hơi này.
– Không tránh đó! Làm có thể làm gì tao? Đồ đồng bóng?
Nói rồi gã ta sấn tới xô An Nhiên bước loạng choạng thụt về sau, lúc này hai nắm tay cậu đã siết thật chặt, không nói thêm lời nào nữa An Nhiên lập tức lao vào đấm vào mặt kẻ đối diện. Lại có thêm hai ba tên lao tới, cậu chỉ có một mình, bị bọn chúng đánh ngã lăn ra đất. Ngay lúc này, Mai Tiểu Băng thấy đánh nhau liền kinh hoảng thét lên, sau đó cũng lao vào đỡ cho An Nhiên vài cái đánh. An Nhiên dù sao cũng là đàn ông con trai, thấy cô ta đỡ đòn thay mình, máu nóng ngày một dâng lên, cậu vùng dậy đánh liên hồi vào tên trước mặt.
Ngoài hành lang kí túc xá bấy giờ vẫn đang nhốn nháo, đột nhiên, từ xa xuất hiện một bóng dáng. Một trong những tên đứng xem chuyện khi nhận ra cái bóng dáng kia là của ai thì liền hoảng hốt kêu lên:
– Dừng tay! Nghiệp Thiệu Đăng…là là hắn…hắn tới rồi!!!
Đám đông nhốn nháo đột nhiên im lặng hẳn, những người trong cuộc đang đánh đấm khi nghe thấy cái tên kia cũng liền kinh hãi đứng dậy, xếp thành một lối đi. Thoắt đó, hành lang dài chỉ còn tiếng bước chân chậm rãi của người kia. An Nhiên lòm còm bò ngồi dậy, nhìn thấy Nghiệp Thiệu Đăng đang đi về phía mình, trong lòng cậu lập tức đóng băng. Ánh mắt kia, ánh mắt mà hắn dành cho cậu bây giờ chỉ còn một nỗi lạnh lùng trống rỗng, hoàn toàn không còn có tình cảm gì hơn nữa.
Mai Tiểu Băng thấy Nghiệp Thiệu Đăng đi tới, lập tức chạy lại bên cạnh hắn, mách:
– Thiệu Đăng, bọn người họ…bọn họ đánh An Nhiên…
Cả đám người lúc nãy còn hồ hởi đánh đấm,bấy giờ đã im như thóc, mồ hôi trên trán nườm nượp rơi xuống ướt cả hõm cổ. Ai nấy đều sợ hãi Nghiệp Thiệu Đăng, bọn họ cũng biết An Nhiên chính là bạn thân của hắn, giờ phút này nhìn thấy gương mặt đáng sợ của hắn, không trách ai nấy đều run run rẩy rẩy như nhìn thấy quái vật. Còn An Nhiên, cậu không dám nhìn lên gương mắt của người kia nữa, cứ cúi mặt, hai bàn tay siết chặt. Vài chục giây trôi qua, Nghiệp Thiệu Đăng đứng trước mặt cậu, bóng của hắn to lớn ôm trùm lấy An Nhiên vẫn còn đang ngồi dưới đất, giọng nói nhẹ nhàng của hắn cất lên, điềm nhiên như chẳng có chuyện gì quan trọng.
– Cậu gạt tôi!
Đó không phải là câu hỏi nữa, mà chính là lời khẳng định chắc nịch. An Nhiên thoáng run rẩy, ngay lúc này đây đã không còn gì để chối tiết nữa, cậu vẫn im lặng. Sự im lặng đó càng khiến đôi mắt đen tuyền của Nghiệp Thiệu Đăng thêm phần hun hút lạnh lẽo.
– Cậu vốn không giữ lời! Tại sao phải gạt tôi? Chỉ cần ban đầu cậu nói thẳng bản thân không làm được là đủ, tại sao vẫn cứ muốn gạt tôi?
– Thiệu Đăng, tôi…tôi không còn lựa chọn…
– Bây giờ tôi không còn dám tin lời nào của cậu nữa…Cậu đi mà làm thứ mà cậu muốn, trở thành cái gì cũng được, tùy cậu!
An Nhiên lại rơi vào một mảng bóng tối tịch mịch, cậu sợ hãi, sợ hãi Nghiệp Thiệu Đăng sẽ bỏ rơi mình, cậu cần hắn, chỉ cần được ở bên cạnh hắn. Nhưng bây giờ cái khao khát đó lại trở nên quá xa xỉ với một thằng đồng tính bị nhiều người khinh miệt và cũng bị chính người bạn thân nhất – người mình yêu nhất chối bỏ. Cậu cảm thấy mình không còn gì nữa, Nghiệp Thiệu Đăng đã ruồng bỏ cậu, hắn không còn cần người bạn như cậu nữa. An Nhiên bỗng thấy kinh sợ hơn bao giờ hết, cậu lòm còm bò dậy níu lấy tay hắn:
– Thiệu Đăng..sau này…sau này tôi hứa với cậu, tôi sẽ trở thành người như cậu muốn, tôi lập tức nghỉ ở chỗ làm, cũng không làm gay nữa, tôi sẽ yêu phụ nữ…xin đừng…
– Tôi vốn không còn lòng tin với cậu!
Nghiệp Thiệu Đăng vung tay, An Nhiên bị hất ngã ra đất. Cậu vô thần nhìn lên hắn, hắn không nhìn cậu giống như vốn dĩ không muốn nhìn thứ sinh vật thấp kém như cậu. An Nhiên cảm thấy trái tim mình đang vỡ nát, đau đớn, những mảnh kim loại sắc nhọn đang từng giây đâm vào khối thịt đang nhảy nhót ở lồng ngực, nhói đau đến tột cùng.
Cậu có thể mặc kệ cho mọi người xung quanh có bàn tán, có chán ghét mình như thế nào, nhưng chỉ riêng một mình Nghiệp Thiệu Đăng là không được, cậu không thể chịu nỗi sự tra tấn từ bất kì từ ánh mắt hay giọng nói của hắn. An Nhiên thành khẩn nhìn lên, như đang chờ đợi một sự tha thứ từ vị chủ nhân tối thượng ngự trị trong lòng mình, nhưng là…vô vọng. Hắn bước đi qua cậu, không ngoảnh lại.
Lúc này, Mai Tiểu Băng vẫn không thể hiểu rõ chuyện gì. Cô ta thấy bức xúc thay An Nhiên, trước đây dù có chuyện gì xảy ra, Nghiệp Thiệu Đăng đều ra tay bảo vệ An Nhiên, nhưng lần này thái độ của hắn cứng nhắc,lãnh đạm trông vào như thể đang khinh miệt chính người bạn thân nhất của mình. Mai Tiểu Băng cản trước mặt Nghiệp Thiệu Đăng, hùng hồn quát:
– Nghiệp Thiệu Đăng! Không ngờ cậu là hạng người như vậy, không ngờ cậu cũng giống như đám người kia! An Nhiên đã làm gì sai? Đồng tính là sai sao?
Nghiệp Thiệu Đăng lạnh lùng cất tiếng:
– Phải! Đối với tôi, đồng tính chính là sai lệch! Chính tôi đã cho cậu ấy cơ hội, là cậu ấy không thể chiến thắng phần sai lệch của mình!
Mai Tiểu Băng tức giận, căm phẫn trừng mắt với kẻ đối diện.
– Cậu ấy sống với chính bản chất của mình thì sai sao? Nghiệp Thiệu Đăng, cậu cũng chẳng có quyền gì để bắt An Nhiên phải sống theo kiểu mà cậu muốn cả! Bây giờ…chính là cậu buông tay cậu ấy, sau này…sau này cậu không còn cơ hội để hối hận!
Nói xong Mai Tiểu Băng liền bước về phía sau, kéo An Nhiên đứng dậy, lúc này cô ta cũng như trở thành một kẻ khác, vô cùng hung hãn quát:
– Còn thừ người ra làm gì? Cậu ta vốn chẳng xứng đáng để cậu gọi là bạn thân, bạn nối khố cái đếch gì chứ! Bỏ hết!!!
An Nhiên bị vực dậy từ cơn ác mộng của Nghiệp Thiệu Đăng, cậu nhìn sang Mai Tiểu Băng, trong lòng lại dâng đóm lửa rất nhỏ, dù không đủ sưởi ấm nhưng cũng đủ để có một tia hi vọng. Ánh mắt táo bạo, dáng vẻ kiên cường kia làm cho cậu có chút cảm động, thì ra cậu vẫn còn một người bạn rất tốt đang ở đây.
An Nhiên đứng dậy, cậu quay sang nhìn Mai Tiểu Băng sau đó nói:
– Có thể giúp tôi thu dọn đồ không?
Mai Tiểu Băng nhăn răng cười đầy hứng thú.
– Đương nhiên rồi!
Trở về phòng, An Nhiên cùng Mai Tiểu Băng vừa bước vào thì Tuấn An cùng Quốc Đại đã đi tới, trông vẻ mặt hai người lộ ra chút hối lỗi. Tuấn An cất tiếng:
– An Nhiên, xin lỗi, lúc đó tôi bất ngờ quá nên…
– An Nhiên! Tôi cũng xin lỗi, mà chuyện của cậu sao rồi? – Quốc Đại sốt sắn hỏi.
An Nhiên vẫn cứ như bình thường, nhưng ai cũng nhận ra trong đôi mắt của cậu chứa đầy nỗi buồn không thể giải bày, cậu điềm nhiên đáp:
– Từ nay không thể ở cùng mấy cậu nữa rồi, cũng có chút buồn…
– Vậy là sao? An Nhiên…cậu bị bắt buộc thôi học thật sao? – Mai Tiểu Băng nghiêm trọng hỏi.
– Phải!
– Nhưng…nhưng chuyện này…À, còn Thiệu Đăng thì sao? Cậu đã nói cho cậu ấy biết chưa? – Tuấn An gấp rút.
Lúc này An Nhiên lại rơi vào im lặng một lúc, cậu thản nhiên đi về giường thu xếp đồ đạc của mình. Mai Tiểu Băng trưng vẻ mặt giận dữ nói thay:
– Bọn tôi vừa chạm mặt, kẻ lòng lang dạ sói kia không đáng gọi là bạn! Từ nay An Nhiên không cần hắn bảo hộ điều gì nữa!
Quốc Đại lập tức nói:
– Thiệu Đăng…cậu ấy sao có thể?
– Cậu ta vốn là kẻ kỳ thị đồng tính, lần trước tôi cứ nghĩ là cậu ấy chấp nhận chuyện của An Nhiên rồi nhưng không ngờ… – Tuấn An đăm chiêu.
An Nhiên vẫn bình thản thu dọn đồ, Mai Tiểu Băng vốn là người hiểu rõ tâm trạng của cậu nhất. Cô ta cũng biết An Nhiên đang cố gắng mạnh mẽ, nhưng đôi mắt của cậu thì lại tố giác chính nội tâm đang tan nát của thân chủ, cô ta bước tới giúp An Nhiên, thỉnh thoảng lại lén nhìn nét mặt cậu.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, An Nhiên cùng Mai Tiểu Băng bước ra khỏi phòng, trước đó Tuấn An lại khó xử nói:
– Hay là cậu báo cho Thiệu Đăng một tiếng đi, chứ bây giờ cậu định đi đâu?
Mai Tiểu Băng sỗ sáng quát:
– Không được báo!
– Tiểu Băng à, là Thiệu Đăng lúc đó quá giận nên…nên mới vậy, chứ cậu cũng biết cậu ấy không thể nào bỏ rơi An Nhiên được mà…
– Tôi không cần biết, thái độ của cậu ta lúc đó đã quá rõ ràng rồi! Bây giờ tôi sẽ giúp Nhiên đi kiếm nhà trọ trước, sau đó có chuyện gì tính sau!
Nói xong cô ta liền kéo An Nhiên rời khỏi. An Nhiên vẫy tay chào tạm biệt với hai người phía sau, cậu bước đi, vô thần nhìn cảnh vật quanh đây lần cuối cùng. Từ nay về sau, cậu không còn có cơ hội để thấy nơi này lần nào nữa, tạm biệt giấc mơ đại học, sắp tới cậu lại phải đối mặt với những vấn đề của riêng mình, chọn ngã rẽ mới, chọn con đường mới để bước đi.
Trong xã hội xô bồ này, tương lai, cậu cũng chưa biết mình sẽ là ai, không có Nghiệp Thiệu Đăng, không biết cậu có còn là Giang An Nhiên nữa không, không biết cách xa hắn, cậu có sống được yên bình như trước kia hay không? Tiếp tục yêu hắn hay ngừng yêu hắn?…Những cậu tự hỏi đó quanh quẩn trong đầu cậu, nhưng cậu lại chẳng thể trả lời cho bất kì câu hỏi nào.
Thuộc truyện: [Full] Đôi bạn nối khố – by huty
- Đôi bạn nối khố - Chương 2
- Đôi bạn nối khố - Chương 3
- Đôi bạn nối khố - Chương 4
- Đôi bạn nối khố - Chương 5
- Đôi bạn nối khố - Chương 6
- Đôi bạn nối khố - Chương 7
- Đôi bạn nối khố - Chương 8
- Đôi bạn nối khố - Chương 9
- Đôi bạn nối khố - Chương 10
- Đôi bạn nối khố - Chương 11
- Đôi bạn nối khố - Chương 12
- Đôi bạn nối khố - Chương 13 - 14
- Truyện gay: Đôi bạn nối khố - Chương 15 - 16
- Đôi bạn nối khố - Chương 17
- Đôi bạn nối khố - Chương 18
- Đôi bạn nối khố - Chương 19
- Đôi bạn nối khố - Chương 20
- Đôi bạn nối khố - Chương 21
- Đôi bạn nối khố - Chương 22
- Đôi bạn nối khố - Chương 23
- Đôi bạn nối khố - Chương 24
- Đôi bạn nối khố - Chương 25
- Đôi bạn nối khố - Chương 26
- Đôi bạn nối khố - Chương 27
- Đôi bạn nối khố - Chương 28 - 29
- Đôi bạn nối khố - Chương 30 - 31
- Đôi bạn nối khố - Chương 32
- Đôi bạn nối khố - Chương 33
- Đôi bạn nối khố - Chương 34
- Đôi bạn nối khố - Chương 35
- Đôi bạn nối khố - Chương 36
- Đôi bạn nối khố - Chương 37 - 38
- Đôi bạn nối khố - Chương 39 - 40
- Đôi bạn nối khố - Chương 41
- Đôi bạn nối khố - Chương 42 - 43
- Đôi bạn nối khố - Chương 44
- Đôi bạn nối khố - Chương 45 - 46 - 47
- Đôi bạn nối khố - Chương 48 - 49 - 50
- Đôi bạn nối khố - Chương 51 - 52
- Đôi bạn nối khố - Chương 53 - 54
- Đôi bạn nối khố - Chương 55 - 56
- Đôi bạn nối khố - Chương 57 - 58
- Đôi bạn nối khố - Chương 59 - 60
- Đôi bạn nối khố - Chương 61 - 62
- Đôi bạn nối khố - Chương 63
- Đôi bạn nối khố - Chương 64
- Đôi bạn nối khố - Chương 65 - 66
- Đôi bạn nối khố - Chương 67 - 68
- Đôi bạn nối khố - Chương 69 - 70
- Đôi bạn nối khố - Chương 71 - 72
- Đôi bạn nối khố - Chương 73 - 74
- Đôi bạn nối khố - Chương 75 - 76
- Đôi bạn nối khố - Chương 77 - 78
- Đôi bạn nối khố - Chương 79
- Đôi bạn nối khố - Chương cuối
- Đôi bạn nối khố - Chương Ngoại Truyện
lang du says
truen rất hay nhưng bạn làm cho người xem truyện để bj mất hứng wa vj chờ đợi xem truyện của bạn. bạn hãy viết tiếp lẹ đi mjnh cho xem truyện của bạn. Ma cho mjnh hoi ban la vaj chjnh trong truyen nay luon hay la ban chj vjet len theo cot truyen. mjnh rat thjk xem truyen of ban mjnh muon xem ket thuc An Nhjien va Thieu Dang se ra sao, mjnh mong ban up len dj duntg de moi nguoi cho doi nhen ban, neu can nguoi tam su de giai to nhung noi buon trong long thj ban dt cho mjnh nhen mjnh muon dc ket ban voj ban lam 0977081624. rat mong gap dc tac gia viet truyen va lam wen cho cuoc doi bot dau buon.
Mã Thiên Vũ says
Chuyện lan man quá tg ơi
quân says
Nhanh nào tác giả lâu quá rồi
Bin says
đau lòng quá tg à….đến khi nào mới có biến chuyển tốt đẹp mới sao mà cứ đau nv hoài tg à????
LoveT-ara says
Em mún Happy Ending!!!
Anh says
Tg con viet tiep ko vay? Ko viet nhanh duoc thi dang cham mot chut cung ko sao mien la dung bo giua chung la duoc. Toi mong cho doc truyen cua tg lam, please
Kennet sino says
Truyện có nhiều nút thắt sẽ khó để mở làm cho người đọc cảm thấy lang mang….tác giả thì chán nản có thể bỏ truyện….
Mumy says
Viet chuog ms jk tg mun doc wá
vũ says
Hay đấy. Tác giả cứ viết như thế đi. Miễn sao kết thúc có hậu là được
-Star- says
Truyện hay nhưng mà nhìu chỗ còn hơi lan man… túm lại là hay chỉ cần khắc phục một chút. Ra nhanh nha tg ơi hógggg ^^