Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Đọc truyện đồng tính nam Hộp bút chì màu online | Nếu được làm một màu trong hộp bút chì, bạn sẽ là màu gì?
Hộp bút chì màu { truyện đồng tính nam }
Tác giả: Đang cập nhật
Tôi sẽ là màu vàng của cát để được sóng biển ngày đêm vỗ về.
Nếu không là màu vàng?
Tôi sẽ là màu xanh của lá để được gió mãi mãi lay cây.
Nếu không là màu xanh lá?
Tôi sẽ là màu trắng ấm áp như mây, để cho lưng bạn tựa vào êm ái.
Nếu cũng không là màu trắng?
Tôi sẽ nguyện làm màu xanh lơ để dù đi đâu bạn cũng dưới bầu trời cho tôi thỏa thích ngắm nhìn.
Và nếu có thể được,
Xin cho tôi làm hộp bút chì màu, để suốt đời này tô điểm cuộc sống cho riêng bạn mà thôi…
Biển xanh thẳm. Sóng yên bình. Bầu trời trong biếc trong trùm rộng đến bao la. Gió nhẹ mà nặng vị mặn mòi. Và… nắng còn sớm thật dịu dàng xoa mặt đại dương.
Truyện đồng tính nam Hộp bút chì màu. Con tàu đánh cá nhẹ nhàng rẽ sóng, xa dần dải đất liền có bãi cát và rặng phi lao trải dài thân thuộc. Hải tìm đến góc riêng của nó ở trên tàu. Nó ngồi tựa lưng vào thành gỗ bên ngoài buồng lái, hướng về phía mũi tàu, phía biển-trời gặp nhau. Mặt trời giờ này đã lên cao, những người khác bắt đầu râm ran trò chuyện ở mạn sau. Tiếng nói cười xen lẫn trong tiếng máy dầu bình bịch đều đặn. Như thường lệ, nó mở cái cặp da nhỏ màu đen đã hơi cũ bạc vì phong muối, nâng niu lấy ra một cái hộp giấy dẹt còn mới tinh đẹp đẽ và một tờ giấy được gập cẩn thận làm tư. Nó tựa lưng nằm dài, cầm hai vật đó tựa lên ngực, ngắm nhìn chúng thiết tha. Hai vật ấy nẳm trong hành trang ra khơi của nó đã gần một năm nay – hai vật ấy đã từng thuộc về cùng một người…
…
Ba năm trước.
Phương cũng bằng tuổi Hải, cũng sinh ra và lớn lên ở cái nơi mà chỉ có nắng vàng, có biển xanh, cát trắng, có hàng phi lao rì rào gió gọi và tiếng nói cười. Nhưng nó với Hải khác nhau cứ như cây bút chì đen và trắng trong cùng một hộp bút chì màu! Thì thế, một đứa khỏe mạnh, lanh lợi, cao lớn, sức vai rộng rãi bao nhiêu thì đứa kia trầm tĩnh, bé nhỏ và hiền lành bấy nhiêu. Mỗi khi mà Hải cùng bọn con trai đá bóng, thả diều, chạy nhảy… trên bãi biển thì chắc hẳn cũng có mặt Phương, đang ngồi dưới gốc phi lao cổ thụ nào đó với bảng giấy vẽ cùng những cây bút chì màu. Mười sáu năm cùng hít thở chung vị mặn nhưng hai đứa chưa từng một lần thực sự giáp mặt thì cũng là chuyện dễ hiểu!
Lần đầu cho chuyện đó là một buổi chiều hoàng hôn lộng lẫy – nơi một trận bóng trên bãi biển vừa kết thúc.
_ “Đội bên đó có anh Hải thì đương nhiên thắng rồi!” Một thằng bé phụng phịu trề môi.
_ “Haha…” Thằng Hải cười đắc ý, nó cởi phăng cái áo đang mặc phơi ra nước da màu mật, và cầm xoáy vòng vòng trên không, cho cái áo cuốn lên tay. “Này tụi bây, thấy ai kia không?” Nó chỉ cái tay đó về phía rặng phi lao.
_ “Phương ‘bốn mắt’ ý hả?”
_ “Còn ai vào đấy nữa!”
_ “Ê, tao có ý này!” Mắt nó sáng lên tinh nghịch, khoác vai cả bọn vào thì thầm như một đội bóng hội ý trước khi thi đấu.
_ “Hiểu không? Tao muốn coi thằng đó có biết bơi hay không nào!”
Cả bọn nhao nhao nói cười đập tay tán đồng. Rồi vài đứa lảng ra, tiến gần về phía cậu con trai đeo kính vẫn đang dán mắt vào giấy vẽ.
_ “Êy ‘bốn mắt’, làm gì vậy?” Một đứa reo lên.
Nghe tiếng, Phương mới nhận ra sự có mặt của bốn, năm thằng con trai đã vây quanh mình. Chúng đang nhìn chòng chọc vào nó, nụ cười đầy ẩn ý. Nó khép tấm bảng giấy vẽ vào người, nhìn quanh hơi cảnh giác.
_ “Xuống bơi cùng bọn tao đi nào!” Thằng lớn nhất trong mấy đứa nói.
_ “… Tớ đang vẽ mà…” Nó trả lời yếu ớt, nhưng không hề tỏ ra sợ sệt.
_ “Vẽ gì thế? Cho tụi tao xem nào!”
_ “…” Nó liếc nhìn bức tranh của mình, hơi lúng túng, nó cầm ôm kín vào bụng và lùi về gần gốc cây thủ thế.
_ “Sao mày khó vậy? Không chơi cùng tụi tao, không xuống bơi, mà cũng không cho tụi tao xem tranh là sao?”
_ “Tớ… có vẽ gì đâu…”
_ “Tụi bây, LÀM!” Thằng đó hất cằm hô hiệu lệnh cho cả bọn. Hai đứa nhỏ nhặt lấy hộp bút chì màu trên cát chạy biến. Hai đứa khác và thằng cầm đầu lao vào Phương. Một trận giằng co quyết liệt không hề cân sức. Phương ôm ghì bức vẽ vào bụng, ngồi gập xuống cát cong như con tôm, mắt nhắm nghiền. Có vẻ như nó sẵn sàng chịu đựng bị thọc, bị thụi, bị giựt vào lưng, vào cánh tay, vào đầu… hay bất cứ điều gì xảy ra miễn sao bảo vệ được bức vẽ tới cùng. Nhưng rút cuộc, một đứa bé nhỏ cũng không thế chống cự lại nỗ lực của ba thằng con trai đi biển khỏe mạnh. Chúng nó giật lấy bức vẽ, túm lại trên tay, cuốn chạy ra biển.
_ “Ê ‘bốn mắt’, mày ra thi bơi với tao thì tao sẽ trả lại.” Thằng Hải đón bức vẽ từ tay đồng bọn, nó giơ cao, phe phẩy tờ giấy đã bị túm cuộn lại và gọi Phương. Nói dứt lời, nó cùng cả bọn chạy xuống nước.
Phương chạy tới. Đôi bàn chân trần của nó cảm nhận được hơi nóng của cát trắng đã được mặt trời rang khô. Rồi đôi bàn chân bỗng thấy mịn màng, không còn nóng bỏng, không còn khó bước đi vì nền cát ướt, rồi thì nó cảm nhận được sóng nước mát mẻ xoa dịu chập chừng. Nó đang đứng ở mép nước, sóng lăn tăn từng đợt, từng đợt làm ướt đến lưng chừng mắt cá chân.
_ “Lại đây, lại đây đi ‘bốn mắt’! Nhanh lên nào, cởi áo ra đi, bơi thi với tao…” Hải cười toe, nó cùng cả bọn thấy vui lắm, thú vị lắm, vì trò đùa này không ngờ lại hiệu quả đến thế. Hải vẫn giơ cao tờ giấy trên tay, nó nhăm nhăm chờ đợi Phương lao ra cướp trên tay nó. Nó cứ lùi dần, lùi dần ra xa hơn như để dụ mồi, lúc này nước đã gần ngang rốn.
Truyện đồng tính nam Hộp bút chì màu. Mặt trời nép dần phía sau hàng phi lao chạy dài bờ cát. Chùm chùm ánh nắng màu hồng cháy không còn nóng bỏng, rọi nhạt từ sau lưng Phương. Nó đứng đó, chết trân. Nó không tin mà vẫn phải tin người đó chính là kẻ đầu têu ra trò đùa ác quái này. Nó nhìn thấy vài cây bút chì màu ngắn ngủn vương vãi trên bờ cát, vài cây nằm dưới mép nước trước mặt, và một số buông mặc số phận cho sóng biển xô ra đẩy vào. Nó nhìn bức vẽ bị cuộn lại trên tay một thằng con trai tóc đen ướt đẫm, khuôn mặt khôi ngô, đẹp đẽ, mắt sáng rực niềm vui và ánh hoàng hôn phản chiếu. Nhưng nó không hề làm cái điều mà Hải chờ đợi, chỉ đứng đó thôi, chỉ đứng đó mà nhìn thôi…
Bọn con trai đứng sau Hải chờ đợi phục kích đã chán cái cảnh thằng con trai trắng trẻo mặc áo may ô trắng tinh đứng như trời chồng, nên tản ra bơi và đùa tát nước vào mặt nhau. Duy chỉ có Hải, nó vẫn đứng yên để mặc sóng đánh vào lưng nhẹ nhàng từng đợt. Nó thôi gọi Phương, thôi giơ cao tờ giấy mà vẫy, nó cũng thôi cười. Nó thấy có gì đó rõ ràng làm nó nhụt chí. Có phải là buổi hoàng hôn? Có phải là trận bóng làm nó mệt kiệt sức? Nhưng Hải thấy trong mắt nó chỉ có hình ảnh một đôi mắt buồn sâu thẳm như đại dương, đôi mắt nâu long lanh trong sáng nhìn nó, bằng sự thất vọng vô chừng ám ảnh…
Phương không nói một lời, nó cũng không thu nhặt những cây bút chì tội nghiệp mà nặng nề quay lưng đi khỏi.
Hải nhìn theo mãi bóng dáng bé nhỏ ấy cho đến lúc nó biến mất trong rặng phi lao xanh ôn tồn dưới nền trời tranh tối. Nó không giải thích được tâm trạng nó lúc này… Lòng có gì đó như thể vừa mất đi, như thể nước triều rút cạn không hề để lại dấu vết… Nó nhận ra tờ giấy mà tay nó vẫn còn túm chặt… Nó giở xem: là bức vẽ một cậu con trai đang đá bóng còn chưa hoàn thành… Một con sóng nhỏ đánh vào lưng bất chợt làm nó phải giật mình…
Leave a Reply