Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 73
Tác giả: huty
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Cuối cùng An Nhiên cùng tìm được chỗ làm, nói ra thì đó là một chuyện may mắn vô cùng. Vốn là hai tháng nay cậu suốt ngày chỉ biết lê la ngoài đường tìm việc nhưng lại vô vọng, đột nhiên một hôm vô tình gặp được một người đàn ông trung niên trông bộ dạng phóng khoáng điển trai, ông ta nhìn thấy cậu cầm theo tờ báo mệt mỏi ngồi ở một góc công viên nên bước lại hỏi han.
Hỏi ra khi biết cậu từng là sinh viên ngành cơ khí chế tạo máy, ông ta rất vui vẻ muốn cậu về chỗ của mình học nghề và làm việc cho ông ta. Thì ra người đó là Hướng Trần Uy, hiện ông ta đang là chủ của một gara oto có tiếng trong thành phố này.
An Nhiên vừa nghe thấy cái tên thì lập tức giật mình, người này từng một thời rất nổi tiếng được biết như là đàn anh, đại ca giang hồ khét tiếng dưới thời Bố Lớn còn làm mưa làm gió hồi 20 năm trước. Và một điều đáng nói nữa, ông ta lại chính là cha của Hướng Triết Đan, dù nói là cha con, hai người họ hoàn toàn không có nét gì giống nhau, Hướng Trần Uy to cao, dáng người như gấu lớn, tiếng nói trầm ồn mạnh mẽ, nét mặt cương nghị còn Hướng Triết Đan lại thuộc thể loại nam không ra nam, nữ không ra nữ, nét đẹp của cậu ta giống như chủng lai pha trộn, trắng đen bất phân. Tính cách thì không cần nói, Hướng Trần Uy vốn rất nghiêm nghị, nhưng cũng có nét gần gũi dễ mến chả bù cho đứa con trai tính cách biến thái, lười nhác lại phóng túng vô tội vạ của ông ta.
Vừa được học nghề, vừa được làm ở chỗ làm tốt, vừa có ông chủ đáng ngưỡng mộ như vậy, An Nhiên chẳng có lý do gì để từ chối nên từ đó cậu quyết định làm ở chỗ của ông ta. Thỉnh thoảng ở chỗ làm việc An Nhiên có gặp Hướng Triết Đan, cậu ta thuộc dạng người có trí nhớ siêu ngắn, dù đã gặp An Nhiên không lâu trước đó nhưng hiện tại gặp lại thì chỉ biết nhìn cậu ú ớ cả nửa năm trời rồi nói : “Chúng ta từng gặp mặt sao?”. An Nhiên cũng không màn để ý, lập tức lắc đầu.
Hôm nay, vừa làm xong công việc thì đã hơn sáu giờ tối, lúc cậu trên đường trở về nhà trọ thì gặp được Trịnh Huyền Mi. Trịnh Huyền Mi thực sự đã thay đổi, dù chỉ mới một thời gian không gặp nhưng cô ta lại trở nên đẹp một cách lộng lẫy, lối trang điểm lẫn trang phục có phần táo bạo, mãnh mẽ hơn, không còn kiểu dáng yếu đuối nhu mì như trước nữa. Cô ta nhìn thấy cậu, không tỏ ra ngạc nhiên hay có thái độ gì lập tức đi tới.
– Có muốn đi uống nước chút không?
An Nhiên nheo mắt nhìn, kiểu cách của cô ta cũng rõ ràng thay đổi rồi. Cậu chợt nhoẻn miệng cười.
– Nhìn cô như vậy thuận mắt tôi lắm, đỡ hơn nhìn cái bộ dạng giả ngây dại kia!
Trịnh Huyền Mi không có thái độ gì, chỉ đưa tay ngoắc chiếc taxi gần đó. An Nhiên cũng không buồn cảnh giác, liền theo cô ta.
Cả hai lại đến chỗ café cũ trước kia từng tới. Trịnh Huyền Mi ngay khi vừa mới ngồi xuống, xếp menu gọi đồ uống xong thì lập tức không quanh co, hỏi:
– Vậy chừng nào cậu sẽ đi?
Không khí ở quán café rất tốt, lại có nhạc giao hưởng trầm buồn, vì đã lâu lắm rồi bản thân không được ngồi quán như thế này An Nhiên liền tranh thủ tận hưởng. Cậu nhắm mắt lại, ngẫm ngẫm vài giai điệu quen thuộc sau đó mới bình thản nói:
– Tôi đã tìm được nhà trọ rồi, định tuần sau sẽ dọn đi.
– Ở đâu?
– Ngoại ô thành phố!
– Sao cậu không đi xa một chút?
Lúc này An Nhiên lập tức mở mắt, nhìn Trịnh Huyền Mi, nói:
– Tôi còn phải trông chừng Tiểu Băng! Cái bụng của cô ấy bây giờ đâu còn nhỏ nữa?
Trịnh Huyền Mi vốn biết chuyện của Mai Tiểu Băng vì hai người họ là bạn thân của nhau, nhưng nếu là Trịnh Huyền Mi của lúc trước, cô ta sẽ một mực lo lắng cho tình trạng của bạn mình. Nhưng đáng tiếc, sau bao nhiêu biến cố, cả bản tính của cô ta đã có chút thay đổi. Bây giờ cô ta chỉ còn biết Nghiệp Thiệu Đăng là cái rốn vũ trụ, mọi chuyện đều xoay quanh mỗi mình hắn.
Trịnh Huyền Mi hơi cau có, hỏi lại:
– Sao không dẫn cô ta cùng đi?
An Nhiên rút điếu thuốc đặt trên môi mình, không gấp châm mồi, mắt hướng lên lười biếng nhìn người đối diện.
– Cô nghĩ chúng tôi là quan hệ gì?
– Dù là đứa con của Triệu Tuyển, nhưng người Tiểu Băng yêu là cậu, hai người có thể bắt đầu một cuộc sống mới! Đó mới là một gia đình, một cuộc sống mà cậu cần, An Nhiên!
Lúc này An Nhiên mới nhàn nhã mồi thuốc, rồi lại thủng thỉnh rít thuốc, nhả khói.
– Thiệu Đăng không để tôi đi!
– Cậu không biết trốn sao? An Nhiên…cả ba người chúng ta cũng mệt mỏi rồi…đừng dây dưa tốn nhiều thời gian nữa…
– Tôi cần một ít thời gian nữa để suy nghĩ…
– Thời gian, thời gian, thời gian…rốt cuộc cậu có muốn đi hay không? Cậu đã lãng phí bao nhiêu thời gian rồi? Bây giờ cậu nhìn thấy Thiệu Đăng không? Anh ấy ở bên tôi nhưng đầu óc lúc nào cũng ở chỗ cậu, mỗi lần đụng tới chuyện của cậu, anh ấy đều loạn tính lên chẳng biết khi nào phát điên vì cậu nữa, cậu chính là liều thuốc độc Giang An Nhiên!
An Nhiên cũng nổi cáu, tay đập mạnh xuống bàn, quát:
– Bây giờ người cậu ta chọn là cô, cô sợ hãi cái gì chứ ? Tôi đã hứa rằng tôi rời khỏi thì tôi nhất định rời khỏi, còn chuyện tôi và Tiểu Băng ra sao…không cần cô quan tâm!
Trịnh Huyền Mi sau khi quát tháo, dần dần điềm tĩnh trở lại, nói tiếp:
– Được, chuyện tình cảm riêng gì đó của cậu tôi không xen vào. Miễn cậu rời khỏi Thiệu Đăng, anh ấy nhất định sẽ tốt hơn hiện tại…
Nói rồi cô ta đứng dậy, xách theo ví rời khỏi. An Nhiên vẫn ngồi đó lặng im, có thực sự sau khi cậu rời khỏi hắn mới được sống vui vẻ, tốt hơn bay giờ? Còn Mai Tiểu Băng, cô ta thích cậu, cậu cũng không muốn làm tổn thương cô ta, và còn đứa trẻ chưa chào đời. Nếu như Mai Tiểu Băng khăng khăng không chấp nhận Đào Triệu Tuyển, cô ta lại trở mặt với gia đình, bà mẹ một con phải gồng gánh nuôi nấng đứa trẻ của mình sẽ đáng thương như thế nào, cậu không dám nghĩ tiếp.
Một lúc sau, An Nhiên lại rút điện thoại ra, bấm số gọi đi. Từ đầu dây bên kia là tiếng rền rền ngái ngủ.
“Alo!”
– Bầu bì không tranh thủ vận động nhẹ mà suốt ngày chỉ ngủ, không sợ sinh xong cậu biến luôn thành heo sao? – An Nhiên trêu cười.
“ Vừa mới vận động xong, ngủ một giấc…tự nhiên giờ đau bụng quá…có phải tôi sắp sinh rồi không An Nhiên?” – Mai Tiểu Băng uể oải nói.
An Nhiên nghe thấy liền giật mình.
– Chị hai! mới mấy tháng mà sinh cái giống gì? Có đau nhiều không?
“Găm găm trong bụng…”
– Vậy chờ tôi, chút nữa tôi đến dẫn cậu đi khám…
“Ờm…nhanh lên nha…”
**
Lúc vào tới bệnh viện, Mai Tiểu Băng đau bụng quằng quại làm An Nhiên cũng sợ đến toát cả mồ hôi lạnh. Một lúc sau bác sĩ bước ra, lắc đầu, điều đó càng làm cậu kinh hồn hoảng vía hơn, lập tức hỏi:
-Bác sĩ…cô ấy đã sinh rồi ạ? Tình hình sức khỏe ra sao?
Vị bác sĩ ngờ ngợ nhìn cậu, sau đó lại tiếp tục lắc đầu:
– Anh là chồng cô ấy à? Vợ anh không có dấu hiệu sinh gì cả, cô ấy vốn chưa tới tháng sinh mà!
An Nhiên lại ngờ nghệch hỏi lại, thậm chí quên mất việc chối bỏ mình không phải chồng của Mai Tiểu Băng.
– Vậy…vậy sao cô ấy lại đau như vậy?
– Cô ấy chỉ bị trướng bụng do ăn quá nhiều, kèm với việc nóng trong người cho nên mấy hôm nay không thể đi ngoài được. Sau khi uống thuốc nhuận tràng, “đi” mấy lần thì sẽ không sao! Còn nữa, anh nhớ trông chừng vợ mình, bà bầu thường ăn theo đúng thực đơn, đúng dinh dưỡng, không nên quan niệm ăn càng nhiều càng tốt cho đứa nhỏ. Thực chất có nhiều trường hợp ăn nhiều gây ra tình trạng càng trướng bụng, khó tiêu, ảnh hưởng dạ dày, mệt mỏi, ảnh hưởng tâm lý, hại cho mẹ lẫn trẻ!
An Nhiên cúi đầu nghe, khi vị bác sĩ kia đã rời khỏi, cậu lập tức bước vào phòng bệnh mang theo gương mặt đã tối đen.
– Giỏi cho một Mai Tiểu Băng vì ăn nhiều quá, không đi ngoài được nên trướng bụng!
Mai Tiểu Băng thè lưỡi nằm trên giương đắp chăn, cái bụng đã gần nhô khỏi mặt.
– Tôi đâu biết đau bụng đẻ với đau bụng đi ấy khác nhau chỗ nào đâu!
An Nhiên ngồi xuống bên cạnh, nhu nhu trán. Mai Tiểu Băng đang tươi cười đột nhiên lại nhăn mặt, lần này có hơi nghiêm trọng.
– A… – Cô ta la khẽ.
An Nhiên liền giật mình, đứng dậy hỏi:
– Sao? Đau nữa à?
– Đá…Nó…đá…
– Đá? Đá gì? – An Nhiên ngờ nghệch.
– Đứa bé đá tôi!
Nghe trọn câu, An Nhiên mới chợt thở hắt ra, lại ngồi xuống. Bộ dạng hay bị giật mình và cuống quýnh của cậu khiến Mai Tiểu Băng bật cười, An Nhiên liền liếc cô ta một cái.
– Có gì đáng cười? Tôi có kinh nghiệm chăm sóc bà bầu bao giờ? – cậu thẹn quá hóa giận.
Mai Tiểu Băng liền cười giản hòa sau đó lại nói:
– Là con gái!
An Nhiên hơi ngượng mặt, quay sang hỏi:
– Thật sao?
– Ừ! Tuần trước siêu âm rồi!
Cậu nhìn vào cái bụng tròn tròn của Mai Tiểu Băng, tưởng tượng ra có một đứa trẻ đang nằm gọn lỏn trong đó, thật sự rất tuyệt. An Nhiên đột nhiên cũng muốn làm cha, cũng muốn có cảm giác một đứa trẻ bụ bẫm gọi mình là cha. Cậu muốn chạm tay vào cái bụng tròn đó, nhưng lại không dám.
– Đặt tay lên đi! – Mai Tiểu Băng nhỏ giọng, cười cười động viên cậu.
An Nhiên bối rối thử chạm vào, ngoài cảm giác trơn tay, làn da âm ấm cũng chẳng có gì nhưng cũng thấy có chút thú vị. Mai Tiểu Băng nhìn cậu, cô ta lại khe khẽ cười, sau đó nói:
– Đặt tai vào, có thể nghe thấy!
An Nhiên rút tay về, sau một lúc mới áp tai vào bụng cô ta, gương mặt cậu liền hiện lên sự thú vị.
– Nghe thấy rồi!
– Nghe thấy được gì? – Mai Tiểu Băng hồ hởi hỏi.
– Nó la a a a…
Cô ta liền nhìn cậu, thở dài.
– An Nhiên, cậu láo cá quá!
An Nhiên cười khanh khách, cậu thực sự rất thích con nít. Cậu muốn nhìn thấy đứa trẻ này ra đời, muốn nắm bàn tay múp míp của nó. An Nhiên thoải mái sờ sờ cái bụng trơn tròn của Mai Tiểu Băng một lúc lâu, còn cô ta thì nhìn xuống cậu, bàn tay khẽ chạm vào tóc cậu, đôi mắt hiện lên chút hạnh phúc mong manh.
————
Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 74
Tác giả: huty
Lúc đưa Mai Tiểu Băng về nhà trọ, An Nhiên mới phát hiện đèn trong toa lét của cô ta đã bị đứt từ lâu. Quay sang hỏi Mai Tiểu Băng, cô ta đang ngồi trước bàn ăn khíu khíu may may cái gì đó, thản nhiên trả lời:
– Cái bụng ngày một to, tôi không muốn đau lòng khi nhìn thấy body yêu dấu biến dạng nên không muốn kêu thợ điện sửa!
An Nhiên khều khều cái bóng đèn, sau đó vói giọng ra ngoài:
– Như vậy nguy hiểm lắm, nửa đêm đi vệ sinh, không thấy đường thì té hộc gạch! Cậu lo cho tâm trạng của mình hơn mạng sống cả hai mẹ con sao?
– Được mà, được mà, tôi thường đi bô vào buổi tối!
Dù sao vẫn không an tâm nên An Nhiên liền đi ra ngoài mua cái bóng đèn với dụng cụ rồi quay trở về sửa chữa. Nửa tiếng sau, bật công tắc lên thì đèn cháy sáng trưng, Mai Tiểu Băng lúc này mới trầm trồ khen sau đó đứng dậy, một tay đỡ lấy cột sống, khó khăn đi tới.
– Vậy là có đèn xài rồi! Haha!!
An Nhiên phủi hai tay, thu dọn đồ, tiện đó liếc mắt qua cô ta một cái:
– Vậy ai vừa nói chỉ xài bô thôi?
Cô ta chỉ gãy đầu, cười te he cho qua chuyện.
Lúc nhìn vào đồng hồ lúc này đã hơn chín giờ rưỡi tối, An Nhiên vừa bước ra cửa mang giày vào định đi về thì lại thấy Mai Tiểu Băng xoa xoa cái bụng tròn, cậu liền hỏi:
– Còn đau à?
– Hơi hơi, nãy giờ đi ba bận rồi mà hình như vẫn chưa hết…
– Hay là tôi ở lại với cậu hôm nay?
Mai Tiểu Băng vừa mới hớn hở định đồng ý thì An Nhiên lại cụp mắt xuống, nói tiếp:
– Mà không được…lỡ người ta dị nghị…
– Dị nghị cái quái gì? Ở khu này ai không nghĩ cậu là chồng tôi?
– Ừ … mà để tôi gọi điện báo cho Thiệu Đăng đã…
– Ờ, vậy tôi đi chuẩn bị chăn mùng!
Nói rồi, Mai Tiểu Băng lập tức vui vẻ bước vào. An Nhiên tháo giày ra, đóng cửa lại rồi mới thủng thỉnh lấy điện thoại gọi đi. Chuông vừa mới reo, người kia đã bắt máy.
“ Sao giờ này cậu chưa về?” – Hắn hỏi ngay, cứ như câu hỏi đó đã nghẹn lại lâu lắm rồi.
– Hôm nay tôi có công chuyện không về được, điện báo cho cậu không cần chờ!
Từ bên kia im lặng một lúc lâu. An Nhiên biết rõ chắc hẳn Nghiệp Thiệu Đăng muốn biết cậu sẽ ngủ ở đâu, nhưng vì hắn đã nói không can thiệp vào chuyện riêng của cậu nên mới không hỏi mà chỉ im lặng như thế. Cậu thở dài, liền tự nói:
– Ở nhà trọ của Tiểu Băng, cô ấy…bệnh nên tôi ở đây trông chừng! Sáng sớm tôi về!
Từ bên kia im lặng trong khoảng nửa phút, An Nhiên nhìn vào màn hình điện thoại vẫn chạy từng giây, sau đó lại khó hiểu mà áp tai vào nghe. Sau một lúc im ắng không có động tịnh, Nghiệp Thiệu Đăng chợt cất giọng:
“Ngủ ngon!”
– Cậu cũng vậy!
Nói xong liền gác máy. Giọng nói của Thiệu Đăng rõ ràng có gì đó bất thường, nhưng An Nhiên cũng không quá chú ý. Cậu nhét điện thoại vào túi sau đó thì bước vào trong.
Đêm hôm đó, cậu đã có một giấc ngủ thật ngon. An Nhiên mơ thấy một đứa trẻ bụ bẫm gọi mình là cha, nó còn hôn lên má cậu, để lại trên đó toàn là nước miếng. Nhưng cậu lại không thấy khó chịu, trái lại còn vô cùng hào hứng, cậu ôm nó vào lòng thủ thỉ: “Con gái ngoan, con gái ngoan…”
Đến lúc chợt tỉnh giấc, vỡ mộng lại thấy thế giới xung quanh mình thêm một chút buồn bã. Giấc mơ đối với cậu chỉ toàn là đối lập với thực tại, xem ra ước muốn được gọi bằng cha đó lại quá xa vời rồi. An Nhiên thức dậy là lúc mặt trời đã lên từ rất lâu, còn Mai Tiểu Băng thì vẫn còn ngủ nướng lăn qua lăn lại trên giường. Cậu nhìn thấy tư thế khó coi đó thì không nhìn nổi cười một lúc không khép được mồm, tiện thể lấy điện thoại chụp lại vài bức để sau này lấy cho “tiểu Tiểu Băng” xem, để cho nó biết mẹ nó lúc mang thai nó vẫn còn tâm hồn trẻ con đến thế nào.
Mai Tiểu Băng nằm ngửa dang hai tay hai chân ra, như tư thế chữ X, chăn đã bị dồn ở một góc, áo thì hở lên làm lộ phân nửa cái bụng tròn tròn. An Nhiên lắc đầu, tiện đó phủ chăn lại ngay ngắn cho cô ta, nhìn nhìn một lát thì bước ra cửa.
Lúc trở về phòng trọ Thiệu Đăng, vừa mở cửa ra An Nhiên đã thấy trên bàn là mấy chai bia cùng hai cái ly, cậu cảm thấy hơi lạ, có lẽ nào đêm hôm qua lại có người tới đây? Khi bước vào trong phòng, nhìn vào chiếc giường mà mình thường xuyên vẫn ngủ, lồng ngực của cậu chợt hõm vào thật sâu, mọi động tác đều chưng hững, cả người lạnh đi như vừa bị đóng băng, lạnh tới nỗi khiến hai bàn tay của cậu run run lên.
Trên chiếc giường kia không chỉ có một mình Nghiệp Thiệu Đăng, mà còn có một người con gái khác. Trông bộ dạng, quần áo rơi lung tung thì cũng hiểu được chuyện gì sớm đã xảy ra. Nếu như người trên giường là Trịnh Huyền Mi, có lẽ An Nhiên không kinh hoảng như hiện tại. Nhưng cô gái kia lại vô cùng lạ mặt, có vẻ cô ả nhận ra có người đi vào liền sau đó cố gắng ngồi dậy, không hề ngượng ngùng khi bản thân hoàn toàn lỏa lồ, cô ả trông vô cùng thản nhiên mà lấy đồ của mình mặc vào sau đó cúi hôn xuống Nghiệp Thiệu Đăng ở bên cạnh rồi móc ví hắn ra lấy một số tiền trước khi đứng dậy, rỉ rịt nói:
– Tạm biệt anh, thực sự thì anh rất đẹp trai, nhưng cái kiểu biến thái của anh, em chịu không thấu. Hi vọng sau này không gặp người khách nào như anh, nếu không cái mạng nhỏ của em cũng sớm bỏ đi!
Nói xong cô ả liền ỏng ẹo đi tới cửa phòng, trong quá trình đó An Nhiên vẫn như pho tượng không thể tin nổi. Trông điệu bộ lả lướt kia cũng dư hiểu cô ta làm nghề nghiệp gì, cậu không còn lời gì để nói nữa. Cô ả nhìn lướt qua An Nhiên, dừng một chút, lại đưa chân đụng vào người cậu, cất tiếng:
– Sao chúng ta không gặp nhau sớm hơn nhỉ? Anh đúng thể loại mà em thích, có hứng thú thì gọi cho em nhé!
Lúc cô ta vúi tờ giấy vào tay An Nhiên, cậu lập tức vung ra, quát rống lên:
– CÚT!!! Mau cút khỏi đây cho tôi!!!
Cô gái kia sợ hãi thụt lùi lại vài bước, vừa lúc đó Nghiệp Thiệu Đăng cũng vừa tỉnh dậy, hắn đưa mắt nhìn cậu rồi chợt cười một cái, thản nhiên nói:
– An Nhiên, cậu về rồi sao?
Cô gái kia nhìn An Nhiên rồi tỏ ra hơi kinh ngạc, nói:
– Thì ra anh là An Nhiên? Giang An Nhiên sao ? Em còn tưởng đó là tên con gái…hóa ra là…
– Cút mau đi ! – Lần này đến lượt Nghiệp Thiệu Đăng lên tiếng.
An Nhiên đứng trân người, hai bàn chân như đã dính chặt xuống sàn không tài nào di chuyển được, cô ả kia liền kề tai sát cậu, rỉ rịt nói:
– Anh nên cẩn thận một chút…người kia…là một tên điên…
Nói xong cô ả ngúng nguẩy rời khỏi đó.
Khi cánh cửa khép lại, An Nhiên liền lao lên giường đấm một cú mạnh vào má Nghiệp Thiệu Đăng, thét lên :
– Cậu điên rồi sao ? Không biết cô ta làm nghề gì à ? Có biết từ đó có thể lây bao nhiêu chứng bệnh không hả ? Có phải chán sống rồi không ? Cậu trở nên phóng túng như thế từ khi nào ?
Nghiệp Thiệu Đăng bị đánh một đòn khá mạnh, khóe miệng rỉ ra chút máu nhưng vẻ mặt của hắn không thay đổi, lập tức cười khẩy nhìn thẳng cậu.
– Hỏi nhiều như vậy làm sao tôi trả lời kịp ?
– Nghiệp Thiệu Đăng ! Cậu làm vậy không nghĩ có lỗi với Huyền Mi sao ?
– Huyền Mi? Cô ta là cái thá gì mà quản chuyện của tôi?
Vẻ mặt Nghiệp Thiệu Đăng thoáng biển như trở thành một kẻ khác, đôi mắt đó đục ngầu đầy dữ tợn đăm đăm nhìn vào cậu.
An Nhiên thoáng sững người.
– Cậu nói cái gì ?
– Còn cậu? Không phải yêu tôi sao ? Vậy mà vẫn lên giường với Đào Trung Phương nữa đó sao ? Bây giờ lại tới Mai Tiểu Băng…
Lời vừa dứt, An Nhiên lại hạ một cú đấm nữa lên mặt hắn. Hiện tại cậu tức giận đến mức đôi mắt nổi đầy tơ máu.
– Nghiệp Thiệu Đăng ! Đừng nói với tôi là bây giờ cậu đang ghen?
Nghiệp Thiệu Đăng nghe xong liền phỗng người ra, từ đôi mắt hắn thoáng trở nên xao động, hoang mang. Một lúc sau hắn chợt vùng dậy đẩy An Nhiên ngã ra, cuồng loạn quát:
– Ghen ? Tại sao tôi phải ghen ? Tôi không phải đồng tính, nghĩ tôi giống cậu sao? Nghĩ tôi yêu cậu sao? Nghĩ tôi cần cậu đến mức không thể sống nổi sao?
– Tốt nhất như lời cậu nói! Cậu đã lựa chọn và quyết định rồi thì đừng bao giờ hoang mang về nó nữa. Thiệu Đăng…kết thúc như thế này là sáng suốt nhất, tôi mệt mỏi vì cái guồng quay lẩn quẩn này lắm rồi!!
An Nhiên bước về phía tủ quần áo, cuống hết đồ đạc của mình rồi cho vào vali. Nỗi buồn trong mắt cậu rơm rớm như muốn chực trào xuống. Cậu đã quá chán chường cái cảm giác nghĩ xem liệu Nghiệp Thiệu Đăng có yêu mình không, chán cảm giác hồi hộp khi nhìn và đoán xem hắn đang nghĩ điều gì. Trịnh Huyền Mi nói đúng, An Nhiên phải mau chóng kết thúc mối quan hệ không rõ ràng này. Thứ tình cảm tồn tại giữa hai người như một bài toán hóc búa, là tình bạn hay tình yêu, không ai có khả năng để trả lời. Thế nên cách tốt nhất chính là dừng lại, bỏ ngỏ thứ câu hỏi ngu xuẩn kia.
Nghiệp Thiệu Đăng nhìn cậu lui cui thu dọn đồ, ánh mắt hắn dần hiện lên nhiều oán giận.
– Tốt!! Muốn đi thì mau mau cút đi, chấm dứt ở đây hết!!
An Nhiên không đáp lại, vẫn im lặng hì hục mà dọn đồ. Một lúc sau, cậu kéo vali đi, trong khoảng thời gian đó, người phía sau vẫn một mực nhìn theo bóng lưng cậu, không hề lên tiếng nói. An Nhiên vừa bước ra khỏi cửa phòng thì đã nghe thấy hắn gào to tên cậu.
– Giang An Nhiên!!!
An Nhiên không buồn nhìn lại, vẫn lạnh lùng mà bước. Hiện tại cậu đã quyết định, rời xa Nghiệp Thiệu Đăng là hướng đi sáng suốt nhất, nếu như hai người vẫn còn ở cạnh nhau thì câu chuyện nực cười này sẽ lại còn kéo dài tới mức ngớ ngẩn, tốt nhất là rõ ràng dứt điểm một lần.
Cậu vừa bước ra mở cửa nhà thì cũng vừa lúc thấy một bóng người đứng trước mặt mình. An Nhiên vô thức nhìn xuống cái bụng tròn tròn kia, gương mặt cậu lập tức thay đội nét bộ, có chút gấp gáp hỏi:
– Sao cậu tới đây?
Mai Tiểu Băng một tay mang đồ ăn, một tay thì đỡ cột sống lưng, gương mặt cáu kỉnh nhìn cậu.
– An Nhiên…cậu bỏ quên điện thoại ở nhà tôi, mà cậu cũng xấu tính thật, dám chọp lén hình tôi nữa…
Không để cho Mai Tiểu Băng nói tiếp, An Nhiên bước tới lấy điện thoại, tiện tay phụ cô ta mang đồ.
– Bầu bì đi lại làm gì, tôi có thể qua lấy mà. Để bây giờ tôi đưa cậu về nhà…
– Ơ, không mời bầu vào uống miếng nước à? Mà…tại sao cậu lại mang theo…vali? Định đi đâu à?
An Nhiên không muốn dong dài giải thích, trực tiếp dìu cô ta.
– Mau đi thôi!
Nhưng lúc hai người vừa bước xuống bậc thang, phía sau đã truyền tới tiếng nói:
– Lâu quá không gặp, Tiểu Băng…có phải cô đã tăng cân rồi không?
Thuộc truyện: [Full] Đôi bạn nối khố – by huty
- Đôi bạn nối khố - Chương 2
- Đôi bạn nối khố - Chương 3
- Đôi bạn nối khố - Chương 4
- Đôi bạn nối khố - Chương 5
- Đôi bạn nối khố - Chương 6
- Đôi bạn nối khố - Chương 7
- Đôi bạn nối khố - Chương 8
- Đôi bạn nối khố - Chương 9
- Đôi bạn nối khố - Chương 10
- Đôi bạn nối khố - Chương 11
- Đôi bạn nối khố - Chương 12
- Đôi bạn nối khố - Chương 13 - 14
- Truyện gay: Đôi bạn nối khố - Chương 15 - 16
- Đôi bạn nối khố - Chương 17
- Đôi bạn nối khố - Chương 18
- Đôi bạn nối khố - Chương 19
- Đôi bạn nối khố - Chương 20
- Đôi bạn nối khố - Chương 21
- Đôi bạn nối khố - Chương 22
- Đôi bạn nối khố - Chương 23
- Đôi bạn nối khố - Chương 24
- Đôi bạn nối khố - Chương 25
- Đôi bạn nối khố - Chương 26
- Đôi bạn nối khố - Chương 27
- Đôi bạn nối khố - Chương 28 - 29
- Đôi bạn nối khố - Chương 30 - 31
- Đôi bạn nối khố - Chương 32
- Đôi bạn nối khố - Chương 33
- Đôi bạn nối khố - Chương 34
- Đôi bạn nối khố - Chương 35
- Đôi bạn nối khố - Chương 36
- Đôi bạn nối khố - Chương 37 - 38
- Đôi bạn nối khố - Chương 39 - 40
- Đôi bạn nối khố - Chương 41
- Đôi bạn nối khố - Chương 42 - 43
- Đôi bạn nối khố - Chương 44
- Đôi bạn nối khố - Chương 45 - 46 - 47
- Đôi bạn nối khố - Chương 48 - 49 - 50
- Đôi bạn nối khố - Chương 51 - 52
- Đôi bạn nối khố - Chương 53 - 54
- Đôi bạn nối khố - Chương 55 - 56
- Đôi bạn nối khố - Chương 57 - 58
- Đôi bạn nối khố - Chương 59 - 60
- Đôi bạn nối khố - Chương 61 - 62
- Đôi bạn nối khố - Chương 63
- Đôi bạn nối khố - Chương 64
- Đôi bạn nối khố - Chương 65 - 66
- Đôi bạn nối khố - Chương 67 - 68
- Đôi bạn nối khố - Chương 69 - 70
- Đôi bạn nối khố - Chương 71 - 72
- Đôi bạn nối khố - Chương 73 - 74
- Đôi bạn nối khố - Chương 75 - 76
- Đôi bạn nối khố - Chương 77 - 78
- Đôi bạn nối khố - Chương 79
- Đôi bạn nối khố - Chương cuối
- Đôi bạn nối khố - Chương Ngoại Truyện
dao duc hai says
Haj wa tg oi
dao duc hai says
Hong tap tip theo nghe tg
Jay Đắc says
Mình xin nhận xét chút ít nhé :
– Truyện ad viết khá hay nhưng lúc đầu mình hay bấn loạn vì tên của nhân vật
– AD có sáng tạo với nhiều tình tiết bất ngờ trong truyện tăng thêm phần hấp dẫn lôi kéo đọc giả muốn xem phần tiếp theo
– Dẫn chuyện hơi dài nên hơi mất cảm xúc , cần có đối thoại nhiều hơn, truyện đọc khá thú vị, tạo cảm giác người đọc phải đoán khi có những tình huống dấu mặt từ từ biết được ng đó là ai đó là cái hay
– Cần cho vai chính Giang An Nhiên có hậu thêm một chút mình thấy cậu ấy bi thảm wa , chuyện viết khá giản dị gần gủi với cuộc sống hiện tại nên dễ nắm bắt các tình tiết .
– Cuối cùng mình muốn nói vs ad rằng ra lẹ lẹ mình hóng nhé
———————————Hết———————————————————————
truyen-gay says
Truyện Ad chỉ đăng thôi. Còn người viết là HuTy.
Henry says
Cuoc tinh nay that su wa ngang trai r. Tinh y nay no chua rat nhieu nuoc mat va t nghi ket cục se rat hanh phuc va rat kho de nhan ra su don gian trong hanh phuc ay.
Khang says
cho e xin zalo a hihi