Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Đọc truyện gay [hay] Cây chò nâu và tình yêu | Mạch truyện lúc sâu lắng suy tư, lúc lại cao trào mãnh liệt như bản chất của tình yêu vậy… Truyện được viết dành tặng riêng những người mà trong cuộc đời họ, tình yêu thật sự không đến lần thứ hai….
Truyện gay [hay] Cây chò nâu và tình yêu
Tác giả: November Cloud
Không có cảnh nóng – cảnh cho người lớn 18 tuổi nhé – ai biết đọc là có thể đọc được.
Tôi sống tại một góc phố nhỏ và yên tĩnh. Có lẽ vì thế mà tôi cũng trầm tĩnh như cái góc phố ấy vậy. Mỗi ngày, tôi thường ngắm nhìn con đường và những hoạt động lặp đi lặp lại một cách có quy luật của nó. Mờ sáng, các cụ ông, cụ bà đầu đội mũ, chân mang giày thể thao đi bộ dọc trên vỉa hè. Bình minh vừa ló dạng, các bà, các mẹ hối hả cầm giỏ đi chợ. Mặt trời lên, con đường tấp nập người qua lại, nào là công nhân viên chức đi làm, các cô, cậu học trò nhỏ ôm cặp đến lớp. Đến gần trưa, con đường vắng vẻ hẳn đi. Thỉnh thoảng mới thấy một vài chiếc xe máy vội vã lướt ngang tầm mắt tôi rồi mất hút Nhưng tôi thích nhất là buổi chiều lúc mặt trời chưa lặn, vì đó là giờ bọn trẻ con trong khu phố hay tụ tập chơi đùa. Tôi đứng đó, lặng im quan sát sự thay đổi chầm chậm của góc phố, ngày này qua tháng nọ, năm nọ qua năm kia. Thời gian trôi mãi, lâu dần tôi đếm không xuể, mà cũng chẳng buồn đếm nữa. Dẫu sao thì, ngoài việc ngắm phố phường để thời gian trôi qua, tôi đâu còn việc gì khác để làm nữa.
À, quên tự giới thiệu, tôi là một cây chò nâu.
Còn vì sao tôi ở đây, đó là chuyện của rất nhiều rất nhiều năm trước, có một đội trồng cây mang tôi đến góc phố này, và thế là tôi ở đây cho đến tận bây giờ.
Bên kia đường, ngang tầm mắt tôi là một cái cửa sổ be bé rất xinh đẹp. Nhưng đằng sau cái cửa sổ còn có một thứ xinh đẹp hơn nhiều lần. Đó là một cậu bé trắng trẻo có đôi má phúng phính và mái tóc lượn sóng mềm mại. Tôi biết tên cậu, thỉnh thoảng tôi có nghe những người xung quanh gọi, nhưng tôi hay gọi cậu là Tóc Xoăn. Tôi thích Tóc Xoăn lắm, vì cậu hay ngồi bên bàn học ngước đôi mắt trong veo đáng yêu nhìn tôi. Chắc cậu cũng thích tôi :”>
Gần sát bên tôi cũng có một ô cửa sổ. Sở hữu ô cửa sổ này cũng là một cậu bé trạc tuổi Tóc Xoăn. Cậu bé cao gầy, có đôi mắt đen sáng ngời nên tôi gọi cậu là Mắt Đen.
Tôi thích nhìn Tóc Xoăn và Mắt Đen chơi đùa cùng lũ trẻ nhỏ trong khu phố. Mắt Đen rất nghịch, còn Tóc Xoăn lại khá hiền lành, nhưng tôi chưa từng thấy hai cậu bé cãi nhau lần nào cả. Thậm chí những lần Tóc Xoăn bị những đứa trẻ khác ăn hiếp, Mắt Đen luôn là người bảo vệ cậu.
Cũng như mọi vật chậm chạp biến đổi, hai cậu nhóc cũng thay đổi dần dần. Tóc Xoăn không còn là cậu nhóc mũm mĩm hai má phúng phính ngày nào nữa mà dần cao lên, chỉ có nước da là vẫn trắng và cặp mắt thì vẫn trong veo như ngày bé. Hơi thất vọng vì Tóc Xoăn lớn lên không đẹp trai như tôi vẫn tưởng. Thế nhưng cậu vẫn rất đáng yêu ~~~~
Mắt Đen lại khác. Tôi chứng kiến sự thay đổi của cậu từ bé đến lớn, thế mà vẫn không tin nổi. Thằng nhóc gầy còm ngày xưa giờ đẹp trai đến mức đáng ngạc nhiên. Cậu cao lên rất nhiều, thậm chí còn cao hơn Tóc Xoăn một tí, nhưng khác với Tóc Xoăn, cậu không hề gầy mà ngược lại dáng rất chuẩn. Đừng hỏi vì sao tôi là cây mà lại biết thế nào là chuẩn, tôi chỉ nghe đám nữ sinh đi học về trò chuyện với nhau vậy thôi. Tóm lại, Mắt Đen rất đẹp trai.
Nhưng dù vẻ bề ngoài có thay đổi đến mấy thì Mắt Đen với Tóc Xoăn vẫn cứ như ngày bé. Ngày ngày tôi vẫn thấy Mắt Đen và Tóc Xoăn đèo nhau đến trường, thỉnh thoảng lại thấy hai cậu đi đá banh về người đầy bùn đất Thậm chí chiều nào Mắt Đen cũng mang tập sang nhà Tóc Xoăn nhờ giảng bài hộ. Đến nỗi có lần tôi nghe mẹ Mắt Đen đùa với mẹ Tóc Xoăn:
“Nếu trong 2 đứa có một đứa là con gái thì tốt rồi, lúc đó chắc chắn tụi mình sẽ là thông gia”
Mẹ Tóc Xoăn cũng phụ họa “Ừ, tiếc thật”
Tóc Xoăn tuy lớn lên không hề đẹp trai, chỉ dừng lại ở mức dễ nhìn, thế nhưng tôi vẫn thích cậu lắm.
Vì qua bao nhiêu năm mà cậu vẫn còn thích tôi :”>
Bàn học của cậu vẫn kê bên cửa sổ, cậu vẫn hay ngồi hí hoáy viết viết gì đó mỗi buổi tối – tôi nghe Mắt Đen bảo là viết truyện gì đó – thỉnh thoảng tôi thấy cậu dừng lại rồi ngước mắt nhìn tôi thật lâu. Đặc biệt là khi mùa chò nâu tới, mỗi khi có cơn gió thoảng qua, quả chò nâu rơi như cơn mưa xuống mặt đường, cậu lại nhìn tôi nhiều hơn, thỉnh thoảng tôi thấy cậu mỉm cười, nụ cười như có nắng.
~~~~
Mắt Đen không biết vì sao dạo này siêng học bài ghê. Cậu ta bê luôn chiếc bàn học từ góc phòng sang cạnh cửa sổ, đêm nào cũng thấy cầm vở ngồi đó. Mà trước giờ tôi có thấy cậu ta học bài đâu. Chỉ học được một chốc, cậu cũng nhìn ra cửa sổ, mơ màng. Nhưng tôi biết cậu ta chả bao giờ để ý đến tôi đâu, bởi thỉnh thoảng tôi nghe cậu lầm bầm
“Cái cây chết tiệt, cản trở tầm nhìn quá!”
Đúng, cậu ta nhìn Tóc Xoăn.
Tôi là Cây. Loài người gọi chung chúng tôi là Thực Vật. Đã sống rất nhiều năm, chứng kiến rất nhiều chuyện xảy ra, tôi cũng hiểu biết ít nhiều về thế giới này. Loài người, lũ bồ câu, chim sẻ hằng ngày cãi nhau chí chóe, thỉnh thoảng lại ị một phát xuống đất hoặc lên cành lá của tôi, lũ chó thỉnh thoảng nhấc chân tè vào chân tôi… tất cả tuy khác loài nhưng lại giống nhau, đều là động vật. Động vật phức tạp hơn chúng tôi rất nhiều, đến một độ tuổi nhất định họ sẽ tìm cho mình một đối tượng để gắn kết suốt đời, kiểu như vợ chồng chim sâu làm tổ trên tán lá xanh um của tôi, hay thằng mèo Đen nhà Tóc Xoăn thỉnh thoảng lại trèo lên mái nhà hẹn hò với ả mèo Tam Thể của tiệm bánh đầu phố chẳng hạn. Hay như cha Tóc Xoăn với mẹ Tóc Xoăn, cha Mắt Đen với mẹ Mắt Đen vậy. Tôi biết.
Nhưng tất cả đều là một giống đực và một giống cái kết hợp lại. Còn Tóc Xoăn và Mắt Đen cả hai đều là giống đực mà?
Con người thật khó hiểu!
~~~~
Mấy hôm nay tôi thấy Mắt Đen bí ẩn lắm nha!
Cậu ta suốt ngày ngồi trong phòng hí hoáy viết viết, gấp gấp gì đó bỏ vào một cái hũ thủy tinh nho nhỏ. Dù đang là nghỉ Tết, không phải đến trường nhưng việc Mắt Đen suốt ngày trốn ở trong phòng thật sự là một chuyện kì quặc. Từ khi Mắt Đen bắt đầu học cấp 2, ngày nghỉ có bao giờ thấy cậu ta ở nhà quá nửa ngày đâu? Tóc Xoăn sang rủ đi chơi mà cũng lắc đầu nữa, thế mới lạ lùng!
Nhưng tôi chỉ tò mò vài ngày thôi, đến khi tôi bắt đầu quên những hành động kì quặc của Mắt Đen thì một chuyện lạ lùng lại xảy ra.
Mắt Đen với Tóc Xoăn chở nhau đi đâu đó từ chiều, đến tối mịt mới về đến nhà. Mắt Đen dừng xe ngay bên cạnh tôi, tay đưa cho Tóc Xoăn một chiếc hộp. Tôi nhận ra chiếc hộp này, hóa ra mấy ngày qua Mắt Đen làm quà tặng cho Tóc Xoăn. Cậu lại thì thào cái gì với Tóc Xoăn, tôi không nghe được. Sau đó…
Sau đó…Nếu có mắt thì hẳn là hiện giờ đôi mắt tôi đã trợn tròn hết cỡ rồi. Tóc Xoăn hơi kiễng chân, môi áp lên môi Mắt Đen! A! Tôi biết cái này gọi là hôn!
Mắt Đen đờ người một chốc, rồi cũng vòng tay ôm lấy Tóc Xoăn.
Góc phố ban đêm vắng lặng, tôi lại đồng lõa dùng thân cây che chắn nên chỉ có cột đèn đường bên cạnh tôi là chứng kiến hết thảy mọi việc. Rất lâu sau đó, Mắt Đen mới buông Tóc Xoăn ra. Cậu còn thơm lên má Tóc Xoăn cái nữa, rồi cứ đứng mãi phía trước nhà chờ Tóc Xoăn đóng cửa lại mới mở cổng bước vào.
Sau hôm đó, Tóc Xoăn mỗi tối vẫn hí hoáy viết viết vẽ vẽ, nhưng số lần cậu nhìn ra cửa sổ nhiều hơn, cười nhiều nữa. Mà tôi biết, Tóc Xoăn không còn nhìn tôi nữa rồi.
Vì khung cửa sổ bên này là Mắt Đen đang nhìn cậu mỉm cười.
Mắt Đen lại hay sang chơi nhà Tóc Xoăn hơn nữa. Mà chả hiểu sao, mỗi khi Mắt Đen sang chơi, Tóc Xoăn lại hay kéo rèm cửa lại. Trước kia có bao giờ như vậy đâu. Tôi thấy ấm ức ghê lắm. Tóc Xoăn thật sự bỏ quên tôi rồi.
~~~~
Trưa chủ nhật nắng đẹp, Tóc Xoăn và Mắt Đen lại đi đâu về. Không hiểu sao tôi lại thích ngắm Mắt Đen đứng trước cổng đợi Tóc Xoăn vào nhà lắm. Những lúc như vậy, trông cậu dịu dàng kinh khủng. Tôi đoán tí nữa, cậu sẽ mỉm cười rồi mở cổng vào nhà. Nào, 1, 2, 3 cười nào.
Nhưng Mắt Đen không cười, cậu hốt hoảng băng bừa qua đường. Tôi cũng hốt hoảng nhìn sang. Tóc Xoăn ngã khuỵu trước cửa, mắt nhắm nghiền. Rồi có rất nhiều người đến, họ đưa Tóc Xoăn lên một chiếc xe màu trắng hú còi inh ỏi.
Vài ngày sau đó, tôi không nhìn thấy Tóc Xoăn. Mắt Đen thì ngày nào cũng đi đâu đến tối mịt mới về. Về nhà rồi lại yên lặng ngồi bên bàn học.
Từ bé tới lớn, Mắt Đen là một thằng bé gan lỳ hiếm thấy. Có bị đánh đòn cũng cắn răng không hề khóc. Vậy mà bây giờ, tôi lại bắt gặp hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài trên khuôn mặt cậu.
Rồi tôi cũng gặp lại Tóc Xoăn, nhưng chỉ trong chốc lát. Chỉ một thời gian ngắn mà cậu đã gầy rộc đi nhiều. Tóc Xoăn chỉ tạt qua nhà trong thoáng chốc. Tôi thấy ba mẹ Tóc Xoăn khuân rất nhiều hành lý ra xe. Xe chậm chạp nổ máy. Giờ này, Mắt Đen đang ở trường. Tôi biết, bây giờ đang là mùa thi.
Chiều hôm đó trời mưa tầm tã. Gần tối, Mắt Đen một mình trở về. Như mọi khi, cậu lặng yên nhìn cánh cửa đóng im ỉm của ngôi nhà đối diện một lúc lâu rồi mới bước vào nhà. Bóng lưng cậu trông thật mỏi mệt và cô độc. Tôi khẽ thở dài.
Thằng mèo Đen bây giờ sang ở hẳn nhà Mắt Đen, nó bảo Tóc Xoăn mắc bệnh nan y, hình như đã sang nước ngoài chữa trị. Mắt Đen vẫn như cũ, mỗi tối đều ngồi bên bàn học nhìn sang ô cửa sổ đã đóng chặt bên kia đường. Thỉnh thoảng lại vuốt đầu thằng mèo Đen.
“Có nhớ chủ mày không?”
Thằng mèo “Meo” một tiếng. Tiếc là Mắt Đen không hiểu.
“Nhóc ấy hẳn là thương mày lắm?”
Lại “Meo” một tiếng.
“Rốt cục thì chừng nào chủ mày mới về đón mày đây?”
“Meo”
“Tên ngốc ấy mà không về, tao sẽ đem mày đi nấu lẩu!!!!!!!” Trong giọng nói có lẫn một chút bi thương
Rồi cậu lặng im 1 lúc lâu.
“Nhóc…”
“Anh đậu đại học rồi…”
“Em mà không mau mau về, sau này thành đàn em của anh ráng chịu”
“Lúc đó, phải gọi anh là anh đó”
Một giọt nước mắt mặn chát lăn xuống khóe môi.
“Anh thật sự rất nhớ em…”
~~~~
Mắt Đen đặt bên cửa sổ một cái hũ thủy tinh nhỏ, bên cạnh bức ảnh 2 đứa con trai mặc đồ đá banh mồ hôi nhễ nhại nhưng miệng cười toe toét. Mỗi ngày, cậu gấp một ngôi sao bỏ vào đó. Cái hũ nhanh chóng đầy lên. Thỉnh thoảng cậu lại mang ra đếm. Hũ đầy, cậu thay bằng cái hũ khác lớn hơn.
Thỉnh thoảng Mắt Đen lại về chung một vài người bạn, nam có, nữ có. Mắt Đen vẫn cười đùa cùng họ, ừ thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, nhưng tôi thấy đôi mắt của cậu vẫn thấp thoáng u buồn. Không có Tóc Xoăn, có lẽ niềm vui của cậu đã không còn trọn vẹn.
Hũ sao lại đầy. Mắt Đen lại mang về cái hũ khác. Một cái, hai cái, ba cái… Mắt Đen không còn đếm nổi nữa. Cậu cũng thôi không còn gấp sao mỗi ngày, mà cứ hai ngày thì gấp một ngôi sao, rồi 3 ngày, rồi một tuần, rồi… không gấp nữa.
Chắc cậu biết, Tóc Xoăn sẽ không bao giờ trở về.
Mắt Đen tốt nghiệp. Đi làm. Có đôi khi tôi thấy Mắt Đen đưa bạn bè về nhà chơi. Một vài cô gái nhìn cậu với đôi mắt đầy yêu thương. Hình như cũng có một vài người con trai thích cậu. Thế nhưng cậu phớt lờ tất cả.
Có lẽ trong cuộc đời cậu, Tóc Xoăn là tình yêu lớn nhất.
Thế nên khi tình yêu đó mất đi, cậu thà cô độc còn hơn tìm một người lấp đầy khoảng trống để rồi hài lòng với thứ hạnh phúc khiếm khuyết đó?
~~~~
Trong những lúc rảnh rỗi, tôi thường suy nghĩ lung tung về con người, về cuộc đời. Rằng vì sao một người lại có thể yêu sâu sắc một người. Vì sao lại yêu thương người này mà không phải là người khác. Vì sao biết là không hy vọng, vẫn không thể quên đi mà bắt đầu cuộc sống mới?
Thằng mèo Đen, à không, bây giờ phải gọi nó là lão mèo Đen, nói rằng con người gọi những người con trai yêu con trai là “gay”
Mắt Đen không phải là gay. Thằng mèo bảo có một lần nó nghe lỏm Mắt Đen nói chuyện điện thoại với ai đó mà biết được.
Tóc Xoăn không đẹp, lại là con trai. Hơn nữa cũng đã khá nhiều năm không về.
Nếu bảo Mắt Đen thích ngoại hình của Tóc Xoăn, Tóc Xoăn ngoại hình không có gì xuất chúng, muốn tìm một người ngoại hình hao hao, kì thực rất dễ dàng.
Nếu bảo Mắt Đen thích tính cách của Tóc Xoăn. Tôi biết mỗi người là một tính cách khác nhau, nhưng xét lại vẫn chỉ có một vài nhóm tính cách chính. Tìm một người có tính cách như vậy, cũng không quá khó.
Nếu bảo Mắt Đen thích Tóc Xoăn vì khoảng thời gian dài ở bên cạnh nhau, thế thì có rất nhiều bạn bè khác bên cạnh Mắt Đen từ ngày còn bé, vì sao chỉ thích mình Tóc Xoăn?
Đó là điều tôi băn khoăn mãi mà vẫn không cách nào giải đáp, dù khoảng thời gian tôi sống đã gần bằng 2 đời người. Có lẽ vì tôi chưa yêu ai bao giờ.
Tôi không giải đáp được.
Mắt Đen có lẽ cũng không
Mà chắc không ai có thể trả lời câu hỏi đó.
Thế nên từng ngày trôi qua chỉ biết im lặng và ngẫm nghĩ…
Có lẽ đến một ngày nào đó, khi đã sống đủ lâu để hiểu hết sự đời, tôi sẽ biết được chăng?
~~~~
Mấy hôm nay trời se lạnh, cả khu phố lại nhộn nhịp quét dọn, lau chùi. Tết sắp đến rồi.
Buổi chiều rảnh rỗi, Mắt Đen chở mẹ đi chợ hoa. Lúc về, trời đã tối. Mắt Đen nhìn hai bên đường đã lên đèn, lòng nghe có chút mất mát. Lại một năm nữa qua đi…
Chợt ánh mắt cậu dừng lại tại ngôi nhà quen thuộc phía xa xa. Có ánh đèn neon hắt ra từ ô cửa sổ đang mở.
Cậu cuống cuồng phóng xe thật nhanh dù chỉ còn vài trăm mét nữa là đến.
Dừng xe lại, bàn tay vẫn còn run rẩy kịch liệt. Lòng nghĩ muốn nhìn sang nhà đối diện, nhưng có điều gì đó ngăn cản cậu. Mắt Đen sợ cảm giác hụt hẫng khi phát hiện đó chỉ là ảo giác của bản thân khi quá chờ mong mà thôi. Nhưng trái tim đang đập rộn rã trong lòng ngực thôi thúc cậu nhìn sang.
Bất ngờ cánh cửa nhà đối diện xịch mở. Bóng dáng quen thuộc xuất hiện rõ ràng ngay trước mắt.
Trong lòng nghe có gì đó vỡ toác, chỉ biết chạy đến ôm xiết lấy thân ảnh ấm áp đó vào lòng. Nước mắt cứ thế tuôn rơi.
“Anh nhớ em…”
Tóc Xoăn không nói gì, chỉ lẳng lặng quàng tay lên cổ Mắt Đen, đặt lên môi cậu một nụ hôn.
~End~
[ratings]
- Truyện gay Cây chò nâu và tình yêu
- Cây chò nâu và tình yêu full
- truyen gay hay Cây chò nâu và tình yêu
- truyen tinh gay Cây chò nâu và tình yêu
- truyen gay mới Cây chò nâu và tình yêu
- truyen tinh yeu gay Cây chò nâu và tình yêu
Leave a Reply