Truyện gay: VALENTINE ĐỊNH MỆNH – Chương 28:Nơi Cuộc Chiến Bắt Đầu
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Cường. Anh có chuyện muốn nói với em!
Quay sang nhìn thấy Vũ ,nó trố mắt nhìn anh, không thể nói nên lời được. Cuối cùng điều nó sợ nhất cũng đã sảy ra ,giây phút mà Vũ và Hào đã chạm mặt nhau. Rồi chuyện gì sẽ sảy ra tiếp theo đây ???????
Nghe thấy giọng nói lạ đang gọi tên người yêu mình ,Hào cũng quay lại nhìn, giống như nó ,anh không nói gì mà chỉ nhìn chăm chú vào Vũ,trong lòng anh khơi dậy nổi bức xúc khó tả. Hào đã sớm nhận ra gương mặt của Vũ khi lần trước anh đã vô tình nhìn thấy tấm hình của Vũ và nó chụp chung. Và bây giờ gương mặt đó đang đối diện với anh. Câu hỏi hiện lên trong đầu Hào lúc này là ” Tại sao anh ta vẫn còn sống “. Chẳng phải chính miệng nó đã khẳng định Vũ đã chết rồi sao ? Tại sao bây giờ Vũ lại xuất hiện chứ ? Còn bao nhiêu chuyện mà nó chưa cho anh biết ? Tại sao nó lại nói dối anh?
-Anh…..Anh Vũ. Sao…sao anh lại ở đây ? Anh về khi nào vậy ? Nó nói với Vũ bằng một giọng ấp úng. Nó thầm ước trong lòng sao cho bây giờ nó tan biến vào không khí để khỏi phải khó xử như thế này.
Miệng nói với Vũ nhưng ánh mắt nó thì lại không ngừng quan sát Hào. Anh vẫn ngồi im không nói câu nào mà nhìn nó. Ánh mắt anh như hiện lên từng tia lữa phừng phực trong từng khoé mi.
-Anh muốn em đi theo anh. Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em. Không nhẫn nại chờ lâu ,Vũ tiến lại phía nó đang ngồi , nắm tay kéo thật mạnh cho nó đứng lên đi theo anh.
Bị Vũ lôi ,nó mất đà đứng lên chạy theo những bước chân vội vã của Vũ.
-EM KHÔNG ĐI ĐÂU HẾT! Hào bất ngờ hét lên thật lớn. Bàn tay anh đã ngoan cố nắm chặt cánh tay của nó lại không để cho Vũ tiếp tục kéo nó đi. Anh đã chuẩn bị sẳn tin thần ,nếu có thể anh sẽ liều mạng để giựt lấy nó.
Hào đứng lên ,anh gạt bỏ cánh tay Vũ đang nắm nó ra. Kéo nó ra phía sau lưng mình,lúc này anh đã chính thức đứng đối diện với Vũ. Anh không tức giận ,không phẩn nộ ,không bạo lực ,không ngang tàn. Chỉ đơn thuần là một câu hỏi :
– Cậu tìm người yêu của tôi có chuyện gì ?
Hào quả nhiên có một nội lực rất mạnh ,một câu hỏi ngắn gọn thôi cũng đủ để làm cho Vũ phải cứng họng. Quả thật Vũ không biết phải nên nói thế nào mới đúng đây? Anh chỉ là một con người vừa chết đi sống lại từ quá khứ. Còn hiện tại Hào mới chính là người yêu của Cường ,hay nói chính xác hơn bây giờ Vũ đang đóng vai là một kẻ thứ 3.
Nhưng với tính cách ngang tàng của Vũ ,làm sao anh có thể dễ dàng chịu thua như vậy được :
– Chuyện gì thì không liên quan đến anh,theo thực tế thì trước đây tôi là người yêu của Cường và bây giờ cũng vậy ,còn anh…..chỉ là người đến sau thôi !
– Cậu…. Hào tức giận ,anh siết chặt tay lại thành nắm đấm tạo ra những tiếng kêu lộp cộp của từng khớp tay, nhưng vẫn cố nhịn Vũ.
– Tôi nghĩ tốt nhất bây giờ anh nên tránh xa em ấy ra, vì chỉ có tôi mới là người duy nhất mang lại hạnh phúc cho em ấy mà thôi. Còn anh, chỉ là một kẻ thứ ba cam tâm phá hoại hạnh phúc của người khác,anh không xứng với Cường. Chỉ có tôi ,có tôi thôi anh nghe rõ chưa ……
BỐP !!!!!!!!!!!!
Đấy mới chính là lúc nắm tay kia phát huy tác dụng của mình ,nắm đấm rắn chắc của Hào đã lao thẳng vào mặt Vũ một cách không thương tiếc khiến cho Vũ phải lăn đùng xuống đất.
Ngay lập tức cả cửa hàng dồn sự chú ý về phía 3 người, ai ai cũng hoảng hốt trước cú đấm của Hào. Còn Cường ,nó sợ hãi thét lên rồi định tiến đến đỡ Vũ nhưng đã bị Hào giữ lại.
Kéo mó lại về phía sau ,Hào chỉ thẳng vào cái người đang nằm dưới chân mình:
– Mày thực chất chỉ là một thằng tồi mà thôi. Mày nói mày yêu Cường à ,yêu mà lại bỏ rơi Cường trong suốt 2 năm. Mày có biết được Cường đã đau đớn như thế nào không ? Còn mày,sống một cuộc sống sung sướng ,rồi bây giờ quay trở lại tiếp tục nói yêu em ấy. Tao thấy người như mày mới là không xứng.
Nghe những lời chỉ trách của Hào ,Vũ bắt đầu chóng tay xuống sàn lấy đà đứng dậy ,Vũ không nói gì ,chỉ cười khẩy một cái nhẹ rồi quẹt ngang vệt máu đỏ ươm trên môi mình. Nhưng chỉ trong giây lát ,nụ cười khẩy ấy vụt tắt. Vũ lao nhanh như chớp nhào người tới đánh Hào liên tiếp làm anh không kịp trở tay.
– Đừng mà , dừng lại đi em cầu xin anh đó ,hãy dừng lại đi mà ……Nó hoảng hốt tiến đến ngăn cản Vũ lại.
Mặc cho nó van xin khóc lóc,mặc cho nó ngăn anh lại ,Vũ thừa thế đè lên người Hào ,anh tiếp tục đánh Hào liên tiếp. Cơn tức giận của Vũ đã đạt đến đỉnh điểm ,trước giờ anh không hề thua bất kì một ai. Bất cứ anh dám động tới anh thì nhất định anh sẽ trả lại gấp 10 lần. Chỉ tội cho Hào bị Vũ đánh một cách không thương tiếc ,lúc nay thực sự Hào đã mất thế ,anh đang nằm dưới Vũ ,không thể đánh trả và kháng cự được ,anh chỉ nằm chịu trận.
– Anh Vũ ,anh dừng lại đi mà ,em cầu xin anh đó. Lúc này nó không thể để cho Vũ đánh Hào tiếp được nữa ,nó nhào đến giữ chặt 2 cánh tay Vũ lại. Nếu cứ để anh đánh Hào như thế mãi chắc Hào sẽ không sống nỗi đâu.
-Em buông anh ra …..Bị nó giữ mình lại ,Vũ càng tức giận hơn ,anh dùng dằn với nó để nó có thể mau buông mình ra. Nhưng nó vẫn ngoan cố giữ chặt lấy 2 cách tay Vũ không buôn.
– BUÔNG RA……AAAAAA!!!!!!!!!!!!!!
Rầm!!!!!!
Á Á Á Á Á !!!!!
Choang!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Những âm thanh khủng khiếp dữ tợn nhất đã đồng loạt cang lên. Trong đó có cả tiếng kêu la đau đớn của nó. Do không kiềm chế được sự kích động của mình ,Vũ đã dùng sức xô thật nó ra khỏi cơ thể mình, anh đâu biết rằng phía sau nó là bức tường kính trong suốt ,do mất đà mà nó đã trật chân ,cả người nó đâm thẳng vào tấm kính! Cả bức tường kính đã vỡ tan thành từng mảnh sắt nhọn khứa vào da vào thịt nó.
– Không ! Không thể nào! Vũ thất thần ,anh như chết đứng tại chỗ chỉ nguây nguẩy lắc đầu không tin chuyên gì đang sảy ra trước mắt mình.
-Cường !!!!! Hào cũng không khác gì Vũ. Nhưng anh đã có thể cố gắng ngồi dậy xô Vũ sang một bên và chậy đến phía nó.
Nó vẫn đang nằm bất động trên những mảnh kính vụn. Máu của nó không ngừng chảy làm cho những mảnh kính nhuộm một màu đỏ thắm.
Hào đỡ nó dậy ,anh ôm nó vào lòng mình ,những mãnh kính vụn sắt nhọn trên cơ thể nó đã vô tình quẹt vào cơ thể anh ,nhưng anh vẫn không rời nó nữa bước mà ôm nó chặt hơn , anh không ngừng gọi tên nó ,nhưng nó vẫn không tỉnh lại, mặc cho tiếng kêu của anh lớn đến mức nào, mặc cho Hào cứ phải gào thét một cách điên cuồng nhưng nó cũng không chịu mở mắt ra.
– Thằng khốn !!!! Mày còn thừ người ra đó làm gì ? Mau gọi xe cấp cú nhanh lên !!!!!!! Tiếng la hét của Hào đã đưa Vũ về với thực tại ,Vũ không thể tin vào đôi mắt mình được rằng chính mình là người đã xô nó vào bức tường kính làm cho nó ra nông nỗi này. Anh đã bắt đầu khóc ,những giọt nước mắt của sự hối hận về những gì mà anh đã gây ra cho người anh yêu nhất.
Sau đó Vũ lật đật loay hoay mò tìm cái điện thoại trong túi của mình để gọi xe cấp cứu. Đôi tay anh run rẫy làm cho cái điện thoại cứ rớt lên rớt xuống. Cho đến khi anh cầm cố định được cái điện thoại trong tay thì các nhân viên đã gọi xong cho xe cấp cứu.
Các nhận viên của nó ai nấy điều rất sợ hãi ,mặc dù bọn họ không hiểu chuyện gì đang sảy ra nhưng họ cũng đủ biết một điều rằng cậu chủ nhỏ của họ đang gặp nguy hiểm. Ngay từ lúc Vũ bước vào thì ai nấy điều thấy được sự căng thẳng đang lan toả. Hào và Vũ nói chuyện với nhau rất lớn tiếng nhưng chủ yếu là nói bằng tiếng việt nên họ cũng không thể nghe được gì. Cho đến lúc Hào ra tay đánh Vũ thì ai nấy đều lo lắng ,rồi đến khi Vũ trở mình đè Hào xuống đất mà đánh ,cả bọn đứng nhìn mà tái xanh mặt mài nhưng không ai dám can ngăn họ vì sợ hãi Vũ ,nếu động đến anh trong lúc này thì coi như tiêu đời. Và mãi cho đến khi hậu quả nghiêm trọng nhất đã đến, cậu chủ của họ hiện tại đang nằm im bất động trong tay Hào.
5 phút sau trên con đường phố yên tỉnh bổng vang lên những âm thanh báo động inh ỏi ,chiếc xe cấp cứu chạy thật nhanh trên con đường ,để lại phía sau cho người đi đường một âm thanh não nề. Suốt đoạn đường đi Hào vẫn ôm nó mãi không buôn ,anh sợ lắm ,nếu mất nó không biết nữa quảng đường con lại anh phải sống ra sao đây ? Thà để anh mất hết sự nghiệp ,thà để anh mất hết tất cả những gì mà bây giờ anh đang có ,anh sẽ chấp nhận làm lại từ đầu tất cả. Chứ đừng để anh phải mất nó, anh sẽ chết mất.
Còn một nhân vật mà chúng ta phải nhắc đến đó chính là Vũ ,bây giờ anh đang lụi cụi trên chiếc xe hơi đi theo chiếc xe cấp cứu. Lúc này một tình huống dỡ khóc dỡ cười đã đến với anh, lúc chiếc xe cấp cứu đến nơi ,thấy Hào bế nó lên xe ,Vũ vội chạy theo định đi cũng nhưng trớ trêu thay anh lại nhận được một câu nói thật ngọt ngào :
– Xin lỗi anh,hiện xe đang thiếu chỗ chúng tôi chỉ có thể để một người đi theo nạn nhân thôi ,nếu anh không phận sự hay không bị thương tích gì thì phiền anh vui lòng ở lại.
Vũ tái mặt bởi lời nói thẳng thắng của cô y tá kia. Anh thầm rủa chiếc xe cấp cứu khốn kiếp ấy ,chỉ có một người gặp sự cố thôi mà gần như kéo cả bác sĩ trong bệnh viện tới đây ,nếu lỡ có nhiều người gặp tai nạn nữa thì làm sao chứ ? Báo hại anh bây giờ lại phải lặng lội chạy theo sau như thế này. Nhưng Vũ lại càng ghét cay ghét đắng cái tên đang cùng nó trên xe kia. Tất cả điều là do hắn ,nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện thì bây giờ nó và anh đâu có tệ hại như thế này ,nếu không do hắn thì nó đâu gặp sự cố nghiêm trọng như vậy. Trông đôi mắt Vũ dậy lên một nỗi căm ghét và oán hận. Ngay lập tức anh muốn cái tên Hoàng Minh Hào biến mất khỏi thế gian này để cho mọi việc sẽ trở lại bình thường. Nếu nó mà có
mệnh hệ gì thì :
Hoàng Minh Hào tôi nhất định sẽ bắt anh phải trả giá. Anh đừng hòng sống yên ổn trên cõi đời này nếu Cường của tôi sảy ra chuyện gì
Hào đang ngồi chờ đợi trên hàng ghế dài ,anh lo lắng chấp 2 tay ngồi gục đầu xuống và khẩn cầu cho nó không sảy ra chuyện gì. Ngồi ở bên đối diện với Hào lúc này là Vũ ,khác với Hào anh không tỏ ra bất kì thái độ nào thể hiện sự lo lắng ,anh chỉ trợt một đôi mắt to tròn nhìn Hào ,trong suy nghĩ của Vũ lúc này dường như mọi chuyện đang diễn ra điều là do một tay Hào dựng nên ,Vũ rất hận hắn ta. Nếu đây không phải là bệnh viện thì chắc chắn anh đã lao đến đấm thật mạnh vào mặt cái tên đàn ông đáng ghét kia rồi. Chính vì những điều đó đã làm cho sự căm ghét kìm hãm mất sự lo lắng trong con người anh…..
Tít ….
Tít …
Tít …
Ánh đèn từ phòng phẩu thuật vừa tắt ,hai cánh cửa đã mở ra ,xuất hiện từ phía sau cánh cửa ấy là vị bác sĩ.
Vũ và Hào nhanh chóng chạy đến bên người bác sĩ ấy mong biết được một kết quả khả thi. Và cuối cùng thì vị bác sĩ ấy cũng cất lời:
-Ca phẩu thuật thành công.Chúng tôi đã lấy toàn bộ những mãnh kính đâm vào đầu và người nạn nhân ra,hiện tại đã qua cơn nguy kịch. Nhưng do vết thương ở đầu quá nặng nên vài ngày nữa nạn nhân mới có thể tỉnh lại được. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình hình.
Nói xong vị bác sĩ bước đi ,lúc này Hào mới cảm thấy an lòng. Còn Vũ thì không nói lời nào lẵng lặng trợt mắt liết Hào một cái rồi bỏ đi làm thủ tục nhập viện cho nó. Thấy thái độ của Vũ như vậy Hào cũng không thèm để ý đến. Bây giờ điều quan trọng là nó đã tai qua nạn khỏi ,bình an vô sự.
Nó mở mắt ra ,ánh sáng từ cửa sổ hắt vào làm cho nó cảm thấy chói và lập tức nhíu mi lại. Cả người nó tê cứng rất khó để có thể nhúc nhích.
– Cuối cùng thì em cũng chịu dậy rồi.
Nó quay sang phải ,nới có một chiếc ghế tựa được đặt cạnh đầu giường nơi nó nằm. Tie đang ngồi bên cạnh nó ,vẫn nụ cười hiền ấy ,vẫn gương mặt đôn hậu ấy. Nhưng có vẻ ánh mắt của anh đã thâm quầng rất nhiều ,chắc là do thức khuya nhiều quá ,anh nhìn nó và vui mừng không xiết khi nó đã tỉnh lại.
– Tie. Em…..em………. Nó lấy tay vỗ nhẹ cái đầu nhứt nhói của mình. Chống tay ngồi dậy.
– Em định làm gì thế ? Để anh giúp em. Tie đến bên nó đỡ nó ngồi dậy.
– Em đã hôn mê bao nhiêu ngày rồi ?
– Đã hơn 2 tuần. Tie bình thản trả lời
– Anh nói sao? Hơn 2 tuần.
– Uhm. Hơn 2 tuần rồi. Suốt 2 tuần nay có đến 5 người chăm sóc cho em đấy nhé ! Tie nói với vẽ đùa cợt.
– 5 người ????????
– Thì là anh, cha mẹ em, Vũ ,Hào.
– Anh nói sao cha mẹ em cũng biết chuyện rồi hả. Họ đã gặp Vũ và Hào rồi sao? Nó ngạc nhiên đến sắp rơi hai mắt.
– Em làm gì mà ngạc nhiên giữ vậy 2 thằng con rễ gặp cha mẹ vợ thì có sao chứ ???? Tie vừa nói vừa cười.
-Anh , anh , anh…….Nó ngượng đỏ mặt. – Anh làm ơn đi. Anh có biết là chuyện gì sẽ sảy ra nếu……
– Nếu cái gì ???? Chuyện gì sảy ra?
Bất ngờ cánh cửa phòng mở ra ,mẹ nó từ ngoài bước vào. Trên tay cầm một giỏ trái cây.
– Mẹ !
– Con tỉnh rồi sao? Bỏ qua gương mặt tái xanh của nó bà tiếp tục nói.
– Mẹ à …….con…..con .Nó ấp úng
– Con thế nào ?
– Mẹ đã biết hết chuyện của con rồi sao ?
-Ừ thì sao? Bà vẫn bình thản như thế và ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Tie.
– Mẹ không trách con sao?
– Tại sao mẹ phải trách chứ?
– ………….. Nó im lặng nhìn bà.
– Con đã lớn rồi ,cha mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm cá nhân của con nữa. Con muốn như thế nào thì tuỳ con. Con muốn yêu ai cha mẹ không quản. Với lại cha mẹ cũng thấy Vũ với Hào 2 đứa cũng tốt ,cũng quan tâm và yêu thương con nên mọi chuyện sẽ do con tự quyết định.
Nó lại tiếp tục im lặng ,hết nhìn Tie rồi lại nhìn mẹ nó. Không ngờ rằng bà lại thay đổi suy nghĩ nhanh như vậy. Cuối cùng thì cũng qua được ải này. Nó cứ tưởng sau khi tỉnh dậy lại phải bị một trân te tua nữa chứ.
– Vậy ! Còn cha thì sao hả mẹ! Một câu hỏi nữa nó vừa đặt ra. Cộng thêm một nỗi lo bất an. Liệu cha nó có thể dễ chấp nhận mọi việc như mẹ nó không ?
– Chính cha em là người đã thuyết phục mẹ em đồng ý chuyện của em đấy ngốc. Nảy giờ im lặng. Tie bất ngờ lên tiếng trả lời câu hỏi của nó.
Ôi. Đây có phải là giấc mơ không nhỉ ?
– Mẹ. Con cảm ơn mẹ rất nhiều.
—————
Thuộc truyện: VALENTINE ĐỊNH MỆNH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 2: LỜI CẦU HÔN KHÓ TỪ CHỐI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 3: LÀM SAO ĐỂ EM QUÊN ĐƯỢC ANH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 4: EM BIẾT LÀ ANH RẤT YÊU EM, EM CŨNG VẬY
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 5 : NGÀY CHỦ NHẬT XUI XẺO
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 6: CHÀNG DÂU TUYỆT VỜI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 7: GẶP LẠI EM CHỒNG
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 8: BÀ XÃ ƠI ANH BIẾT LỖI RỒI MÀ
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 9 : CÔNG VIỆC MỚI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 10: NGÀY SINH NHẬT BUỒN
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 11 : EM ĐÃ TIN ANH CÒN SỐNG
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 12: ĐÊM MẶN NỒNG
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 13 : BUỔI SÁNG NGỌT NGÀO
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 13: TÔI GHÉT ANH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 14: TÌNH ĐỊCH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 15: THA CHO ANH ĐI MÀ BÀ XÃ …. HUHU …..
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 16: RẮC RỐI ĐẾN RỒI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - CHƯƠNG 17: KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 18: HIỂU LẦM ĐÃ KHIẾN EM RA ĐI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 19: CUỘC SỐNG MỚI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 20 : THÀNH PHỐ KHÔNG CÓ ANH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 21: ANH ĐÃ GẶP ĐƯỢC EM
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 22: CAO THIÊN VŨ LÀ ANH SAO?
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 23: HÃY BUÔNG TAY EM
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 24 : ANH YÊU EM
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 25 :EM ẤY LÀ CỦA TÔI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 26: KHI KHOẢNG CÁCH XA KHÔNG CÒN NỮA?
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 27: HẠNH PHÚC ĐÁNH MẤT
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 28: Nơi Cuộc Chiến Bắt Đầu
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - CHƯƠNG 29: KẾ HOẠCH THẤT BẠI RỒI !!
Leave a Reply