Truyện gay: VALENTINE ĐỊNH MỆNH – Chương 19: CUỘC SỐNG MỚI
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Ngồi trong chiếc taxi, nó nhìn ngắm cảnh quang bên ngoài, đúng là không hổ danh sứ sở của Kin Chi, một thành phố hoa lệ, đầy đủ những tiện nghi và vật chất……thật nhiều những cửa hàng thức ăn nhanh đồ sộ được trang trí rất đẹp mắt, xem lẫn với các toà nhà chọc trời mang phong cách đặc trưng của Hàn Quốc, đặc biệt hơn là những trung tâm thời trang cao cấp mang phóng cách của giới trẻ hiện đại…..Những người dân sinh sống tại nơi đây, đi lại chủ yếu bằng phương tiện xe hơi, rất khó để có thể tìm thấy được một chiếc xe Honda giống như ở ViệtNam .
Thời điểm mà nó đến đây cũng chính là thời điểm mà Seoul bước vào mùa lạnh, những bông tuyết mỏng manh đã nhẹ nhàng rơi xuống thành phố, khắp các con đường, khắp các toà nhà và những hàng cây đều đều đọng lại những bông tuyết trắng xoá tạo nên một vẻ đẹp tuyệt vời cho xứ sở đang bước vào mùa lạnh.
Chiếc taxi dừng lại tại một khu chung cư, nơi nó sống là tầng 9 của chung cư Chenjoo trên con đường Sejongro, quận Jongno Gu. Nó rất vui khi nghe mẹ nó nói người dân sinh sống ở chung cư này đa phần là người Việt Nam di ciw sang đây để sinh sống và lập nghiệp, còn có cả du học viên nữa….
Bước vào chung cư rồi đi thang máy lên tầng 9, nó phỉa thật sự công nhận là lối sống của con người nơi đây rất chu đáo và sạch sẽ, nhưng lại có một hệ thống an ninh chặt chẽ bởi các camera được bố trí khắp nơi.Còn những con người ở đây thì có thể nhận xét rằng: lịch sự, hoà đồng, dể mến…….
-Vào đi con. Cha nó đã mở cách cửa nhà ra.
Nó và mẹ bước vào, vừa đi vào trong nó đã ngoái nhìn khắp nơi, cảm giác ấp áp trong căn nhà đã lan toả khắp cơ thể nó, xua tan đi cái cảm giác lạnh giá ở bên ngoài……căn nhà được bố trí thật đẹp mắt, một bộ sopha màu tím sen, một chiếc tivi lớn, phía 2 bên tường là những tấm hình gia đình được treo lên, và có cả một cái lò sưởi ấm được đặt giữa không gian nhà, phía ngoài kia là một cách cửa lớn, sau cách cửa ấy là một ban công rộng lớn, đứng ở đó có thể nhìn thấy cả khu phố Seoul tấp nập, 2 bên ban công được cha nó treo rất nhiều những chậu hoa lan tím đẹp mắt, phía dưới là những chậu sương rồng đủ loại ( Đúng là gia đình nghề hoa có khác)
Tiếp theo ba mẹ nó dẫn nó vào trong căn phòng của mình…..bước vào trong phòng, nó không nói gì cứ mỉm cười và nhìn khắp căn phòng…..một căn phòng nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi , có một cái tủ lại để thật nhiều nước uống và bánh mà mẹ nó đã chuẩn bị sẳn, phía gần cánh cửa sổ là một kệ sách lớn, những quyển sách ấy là do chính tay cha nó mua, ông hiểu tính của con trai mình, rất thích đọc sách nên ông đã mua đầy đủ các loại sách cho nó đọc, nhưng chủ yếu là sách nói về các loài hoa để phục vụ cho công việc của nó.
Để cho nó tự nhiên nghĩ ngơi mẹ nó đã đi ra ngoài và làm những món ăn ngon cho bửa cơm sum hợp gia đình, còn cha nó thì để hành lý ở đó cho nó rồi cũng đi ra ngoài chăm sóc những cây lan tím của mình….trong căn phòng bây giờ chỉ còn lại mình nó mà thôi… ngã người trên chiếc giường ấm áp, 1 chiếc giường mang tông màu xanh nhẹ nhàng , thoải mái giúp nó giải toả đi những mệt mỏi sau 5 tiếng ngồi máy bay…Nó định là sẽ ngủ một giấc cho khoẻ nhưng nhớ lại vẫn còn 2 chiếc vali to đùng đang chờ nó sắp xếp nên nó ngồi dậy, kéo 2 chiếc vali về phía cái tủ quần áo.
Mở cách cửa tủ ra, không gian bên trong rất rộng rãi, sau đo nó đặt cái vali nằm xuống rồi mở ngăn kéo ra, lấy từng bộ đồ máng vào tủ.
-Cái áo này? Đôi tay nó khựng lại khi vừa cầm lên một chiếc áo vừa lấy ra từ trong vali…..không lạ lung gì vì đây chính là chiếc áo sơ mi của anh, có lẽ là do hôm qua nhỏ Hà không biết nên đã xếp vào cùng với những bộ quần áo khác……Xóc toàn bộ quần áo trong cái vali lên, nó tìm thấy được những bộ quần áo mà anh vẫn thường mặt điều có bên trong.
Cầm chiếc áo của anh trên tay, nó có cảm giác hơi ấm của anh vẫn còn tồn tại trong từng sợi vãi, giờ nó mới hiểu được cảm giác không có anh sẽ trống vắng và buồn tẻ đến mức nào….đây là những chiếc áo mà nó đã mua cho anh, nó bật khóc khi nhớ lại từng câu nói trẻ con của anh:
‘’Đây là cái áo mà anh thích mặc nhất, không phải là vì nó đẹp, không phải là vì nó đắt tiền, mà vì đây chính là chiếc áo mà bã xã đã tặng cho anh’’
Nhưng chiếc áo ấy vô tình nó đã mang theo bên mình rồi…..nó hi vọng rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ có một chiếc áo khác để yêu thích, sẽ có một người khác thay thế nó chăm sóc cho anh và yêu anh nhiều hơn nó…..Nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt trên má, bây giờ nó đã hối hận thật rồi, hối hận khi đã rời bỏ anh, nó yêu anh, yêu anh nhiều lắm, hôm nay nó ra đi là chỉ mong mình có thể quên được anh, nhưng khi càng cố gắng để quên thì nó lại càng nhớ anh nhiều hơn, nhớ những cái ôm của anh vào mỗi buổi sáng, nhớ những nụ hôn day dứt của anh, nhớ cái cách anh cằng nhằn mỗi khi nó lười biến không chịu thức dậy, nhớ những cái nhéo mũi mà anh thường làm mỗi khi chọc ghẹo nó, nhớ ánh mắt anh nhìn nó long lanh tinh yêu, nhớ những phút giây kề vai bên nhau………
‘’Cường ơi? Những khoảng thời gian sắp tới mày sẽ phải sống ra sao đây?’’
NHẬT KÍ HOÀNG MINH HÀO-NHỮNG NGÀY KHÔNG CÓ EM
Ngày thứ nhất
ngày…tháng…năm….
Bà xã, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh viết nhậ kí, vì anh không biết những dòng tâm sự của mình dành cho em anh sẽ nói với ai đây nữa…..anh rất nhớ em , rất yêu em….Hôm nay chính là ngày mà em đã bỏ anh mà đi, nhưng điều đáng tiếc nhất em đã ra đi chỉ vì một hiểu lầm nhỏ mà thôi, anh giận em lắm, giận em tại sao không cho anh cơ hội để giải thích mọi chuyện , anh biết em bị tổn thương rất nhiều đau khổ rất nhiều, nhưng nếu có thời gian, dù chỉ là 1 phút ngắn ngủi thôi anh cũng sẽ cố gắng bù đắp những sự tổn thương đó cho em.
Em có biết không ,hồi sáng lúc đến sân bay biết được em đã ra đi anh đã đứng đó và khóc, anh khóc nhiều lắm, chưa bao giờ anh có cảm giác tiếc nuối đến như vậy, cảm giác giống như mình vừa làm mất đi 1 báo vật quý giá nhất trong cuộc đời này….và báo vật đó chính là em, trong suốt cuộc đời của Hoàng Minh Hào này anh chỉ nó 1 báo vậy duy nhất thôi…đó chính là em đó, bà xã ngốc……
Anh sẽ không bỏ cuộc như vậy đâu, dù có bất cứ chuyện gì sảy ra đi nữa anh cũng sẽ chờ em quay trở về , chờ cho đến khi mái tóc anh bạc phơ……..
NHẬT KÍ HOÀNG MINH HÀO-NHỮNG NGÀY KHÔNG CÓ EM
Ngày thứ 2
Ngày…tháng…năm…
Bà xã yêu của anh! Bây giờ không biết em đang làm gì? Em có khoẻ không? Em đã ăn cơm chưa? ở bên đó em có lạnh không? Em có nhớ anh hay không? Có nghĩ về anh dù chỉ là một giây nào không???????????????
Anh rất lo lắng cho em đó bà xã, buổi sáng hôm nay anh đã có đên gặp Hà và kể hết toàn bộ mọi chuyện hiểu lầm giữa anh và em cho Hà nghe, không biết tại sao khi nghe anh kể thì cô bé đã khóc…haizz…..cô bạn thân của em sao mà mít ướt quá vậy…giống như em vậy đó……
Hà có nói với anh là em vẫn chưa liên lạc về, anh đã dặn kĩ là khi nào em liên lạc về thì nhờ Hà thông báo cho anh biết….anh rất lo cho em…bà xã yêu của anh!!!!!!!
Tại Mỹ
CỌC…CỌC…CỌC…….
-Mời vào , cửa không khoá. Vũ lên tiếng.
Người đàn ông khoan thai bước vào, trên tay cầm một tệp hồ sơ
-Chào giám đốc
-Quản lý Đức, anh tìm tôi có việc gì.
-Thưa giám đốc, tôi đến để thông báo với anh ,tuần sau anh sẽ có chuyến công tác tại Seoul.
-Thôi được rồi, tôi nhớ mà, trong thời gian tôi đi công tác, mọi việc ở công ty tôi sẽ giao lại cho anh tạm thời phụ trách…..Vũ nói rồi dán mắt vào màn hình laptop.
-Vâng, tôi biết rồi thưa giám đốc, tôi sẽ quản lý tốt công việc ở công ty,nếu không còn gì thì tôi sẽ xin phép ra ngoài trước ạ.
-Khoang đã.Vũ nói rồi đóng chiếc laptop lại.
-Có chuyện gì thưa giám đốc?
-Dó chuyến công tác vào tuần sau chỉ diễn ra trong 2 ngày nên tôi sẽ tự đi một mình, không cần phải sắp xếp cho thư kí và trợ lý.
-Dạ được, tôi sẽ làm theo yêu cầu của giám đốc.
-Được rồi, anh ra ngoài đi.
-Dạ chào giám đốc.
Người quản lí ra ngoài đóng cánh cửa lại, sau đó Vũ xoay chiếc ghế mình đang ngồi sang hước cánh cửa sổ, lấy tay cầm chiếc điều khiển và nhấn nút, chiếc rèm cửa tự động mở ra, cả một thành phố hiện đại xinh đẹp đã hiện ra trước mắt anh……..anh ngẫm nghĩ rồi thở dài:
‘’Lại phải công tác, không biết đến bao giờ anh mới có thời gian quay về bên em đây’’
-Cái thằng quỷ, mày làm gì mà đến giờ mới chịu gọi cho tao hả?????
-Hihihi tại hôm qua tao mệt mỏi quá , với lại tao phải thu xếp đồ đạc nên tới giờ mới gọi được nè.
-Ừ….thì ra là vậy…..tao kể cho mày nghe nè…..hôm nay là lần đầu tiên có một đứa con trai khóc nức nở trước mặt tao…hahaha
-Mày nói gì vậy tao không hiểu???
-Thì còn ai ngoài thằng Thái nữa??hahaha……. hồi sáng đi học lúc nó biết mày đi rồi, nó ngồi một chỗ khóc sướt mướt, mọi ngày nhìn cái bản mặt nó thấy ghét vậy, ai ngờ lúc khóc nhìn tội nghiệp quá chừng à…..
-Ừ………….Vậy mày có an ủi Thái không?
-Không có chuyện đó đâu, tao thấy nó như vậy nên tao đã chuyển lên chỗ con Cúc ngồi rồi, còn nó thì không chịu đi đâu hết, cũng không cho đứa nào ngồi ở chổ của mày hết.
-Mày thiệt tình chứ..ác quá đi
-Thôi đừng nói về thằng đó nữa, mày qua bên đó sống sao rồi? tốt chứ? Ăn uống được không?
-Tao thấy không có gì được cả….ngày nào cũng ra đường mặc tơi 3 cái áo, thức ăn thì món nào cũng cay….tao thấy không quen…..
-Thì từ từ cũng quen thôi, mày mới qua bên đó mà.
-Ừ……….
-Cường….tao có chuyên muốn nói với mày.
-Chuyện gì vậy???
-Thật ra…mày…đã….hiểu lầm…..anh Hào rồi……….
-………………………………
-…………………….
-………………………………………………….
Toàn bộ mọi sự việc Hà đã kể lại cho nó nghe…..nó bàng hoàng, thất thần và chỉ biết khóc và hối hận vì những việc mình đã làm
‘’Anh Hào ơi!!!! Em xin lỗi anh’’
Bây giờ mà nó nói ra những lời này có phải là đã quá muộn rồi không? Nó đã quá cố chấp và ngang bướng, tự mình quyết định mà không hề nhận ra đó chính là một quyết định sai lầm…để rồi khi nhận ra mọi thứ thì nó không thể nào quay trở lại được nữa……nó se phải chấp nhận mất anh thôi.
Một lát sau, chiếc điện thoại nó reo lên một hồi chuông dài, có một số máy lạ gọi tới, chính xác là số máy của Việt Nam.
Nhìn vào màn hình, nó không khỏi bối rối khi nhận ra được số điện thoại quen thuộc, cho dù nó có lú lẫn đến mức nào đi nữa thì nó cũng se không bao giờ quên được số điện thoại này,số máy có 4 số đuôi 1909 là ngày sinh của nó, và số điện thoại đó không của ai khác, chính là Hào.
‘’Bây giờ mày làm sao bắt máy được đây? Bắt máy lên mày sẽ nói gì với anh? Nói xin lỗi anh? Nói rất nhớ anh? Hay sẽ nói rất yêu anh? ‘’
Nó không dám bắt máy, vì nó sợ khi nghe được giọng nói của anh……nó sẽ khóc đến hết nước mắt.
-Ai gọi vậy? Tại sao con không chịu nghe máy? Tiếng của mẹ nó vang lên.
Sáng sớm vừa ngủ dậy thì bà đã thấy nó đang đứng ở ngoài ban công trên tay cầm chiếc điện thoại đang reo nhưng lại không bắt máy, thấy lạ nên bà đã hỏi nó.
-Dạ không có gì đâu mẹ, người ta gọi nhầm số thôi! Nhìn thấy bà nó luýnh huýnh tắt máy.
-Uhm…….lộn số thì thôi…..chúng ta cùng đi làm đồ ăn sáng đi, lát nữa mẹ sẽ đưa con đến shop hoa và hướng dẫn công việc cho con.
-Dạ được.
Và thế là sau khi cả nhà ăn sáng xong, bà đưa nó đến shop hoa. Đó là một trong những cái shop hoa mà bà và cha nó đang quản lý…..Nghề nghiệp này là nghề nghiệp truyền thống của cả dòng họ nó,…..cuộc sống nhờ vào kinh doanh hoa, kiểng……
Shop hoa và ông và bà đã mở riêng cho nó có tên là 행복 ( Tiếng Việt có nghĩa là Hạnh Phúc) .Shop hoa này nằm cách nơi nó ở 1 km. Ở trên con đường này chỉ duy nhất có một shop hoa của nó mà thôi, đã số là những cửa hàng kim chi, nhà hàng passta của Ý……Còn người đến đây đa số lại là người ngoại quốc, Anh, Mỹ, Úc, ……..nên bắt buộc nó phải sử dụng ngôn ngữ bằng tiếng Anh và Hàn Quốc là chủ yếu.
Hôm nay chỉ có mẹ nó đưa nó đến cửa hàng mà thôi, cha của nó đã có công việc riêng của mình rồi….Chiếc xe dừng lại tại shop hoa, 2 người bước xuống, mẹ nó đi trước, còn nó thì chỉ lủi thủi theo sau.
Vừa đẩy cách cửa vào trong đã có một người thanh niên bước ra chào bà.
-보스 안녕하세요 /Chào bà chủ
-오늘은 잘 저장?? / Cửa hàng hôm nay chuẩn bị tốt chứ?
-극상의!! / Rất tốt thưa bà !!
Nó đứng phía sau nhìn người đang nói chuyện với mẹ mình, nhìn kỉ thì vóc dáng của anh ta rất giống Hào, thân hình gợi cảm, mạnh mẽ và nam tính…..nhưng có lẽ người này chạc tuổi hơn Hào, vừa nhìn nó đã có thể đoán được anh ta khoảng trên 30 tuổi.
Nói chuyện với người thanh niên kia xong bà quay lại nói với nó:
-Cường, đây là Tie , là nhân viên của mẹ, Tie sẽ là người hỗ trợ con trong công việc, mẹ cũng đã thuê thêm 4 nhân viên nam và 4 nhân viên nữ…..họ sẽ đến làm việc vào ngày mai.
Nói xong thì bà quay sang Tie và bảo:
-Tie, 이 이제부터는 내 아들이 꽃 가게의 모든 것입니다./ Tie, đây là con trai của tôi, từ giờ trở đi nó sẽ là chủ của shop hoa này.
– 안녕하세요/ Xin chào ! Tie cười tươi chào nó lịch sự
-안녕하세요 / Chào! Nó cũng lịch sự cuối đầu chào lại
2 người bắt tay làm quen nhau, Tie rất vui với thái độ lịch sự và hoà đồng của cậu chủ mới này.
Sau đó mẹ nó bảo là có việc nên đã đi trước, còn nó thì cùng Tie ở lại để học hỏi cách làm việc. Tie bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình, anh đưa nó đi tham quan toàn bộ khu vựa của shop , có tất cả là 2 tầng, tầng 1 là nơi trưng bày và buôn bán hoa, tầng 2 là nơi ở của nó và chỗ nghĩ ngơi cho nhân viên vào giờ nghĩ trưa. Trên phòng,mẹ của nó đã chuẩn bị sẳn một cái bàn ,một chiếc laptop, một số sách và tại liệu liên quan đến hoa, trong phòng còn có cả một bộ sopha để nó tựa lưng vào mỗi khi mệt, còn có cả tivi, radio, và một cái mái sưởi ấm…bà đúng là một người mẹ chu đáo và tỉ mỉ…
Nó bước vào phòng của mình, ngồi trên ngế, 2 tay đặt lên bàn, cảm giác này đối với nó thú vị làm sao ấy…trông nó lúc này chẳng khác gì một ông chủ thực thụ.Đang nghịch ngợm xoay chiếc ghế thì Tie từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm 2 ly trà nóng, anh đặt một ly lên bàn rồi nói:
-Mời cậu chủ dùng trà.
-TIE, ANH BIẾT NÓI TIẾNG VIỆT SAO? nó trố mắt ngạc nhiên nhìn Tie
-Ờ thì cũng chút chút, Tie đứng trước mặt nó, cười cười rồi gãi đầu.
-Vậy mà tôi cứ tưởng anh không biết nói tiếng Việt chứ.
Nó cười hiền, xong rồi đưa ly tra nóng lên môi
PHỤT………………………………………
Uống chưa được nữa ngụm thì nó đã phun hết đống trà trong miệng nó ra ngoài.
-Trời ơi, trà gì mà đắng quá vậy!!!!!!!!!!!!
Nó nhăn mặt, lè lưỡi, làm những hành đông kì hoặc khiến cho Tie phải phì cười, giờ nó mới chú ý đến cái người đang đứng trước mặt mình, cả người của Tie hưởng hết cả đống nước trà mà nó đã phun ra ngoài, nhưng anh vẫn cười tươi rồi lắc đầu nhìn nó.
-Tie…tôi….tôi xin lỗi, Vừa nói nó vừa vội vả lấy trong túi ra chiếc khăn lau đi những vệt trà trên áo Tie.
Đứng im cho nó lau, Tie mỉm cười , nhìn thấy mặt nó lúc này ngốc nghếch thật, nhưng lại vô cùng đáng yêu trong măt Tie, lúc này Tie mới cảm nhận được sức mạnh vô hình và quyến rủ của cậu nhóc này, mỗi khúc bàn tay nó chạm vào người Tie thì trái tim anh lại đập mạnh, Tie có cảm giác dường như gương mặt của mình đang nóng dần lên…..Thấy có cảm giác lạ lẫm không được bình thường, Tie cầm lấy chiếc khăn trên tay nó.
-Thôi tôi tự lau được rồi.
Tie bất giác giật mạnh lấy chiếc khăn trên tay nó rồi tự lau khô cở thể cho mình, hành động đó đã khiển cho nó hiểu lầm là anh đang giận nó lên chỉ trong giây lác, những lời xin lỗi đã được thốt ra từ miệng nó.
Nhìn thấy cái hành động của cậu nhóc trước mặt mình mà Tie không thể nín cười được nữa, anh bật ra thành những tiếng cười giòn tan rồi nói:
-Cậu chủ ơi là cậu chủ? Tôi chỉ là nhân viên của cậu, chuyện nhỏ vậy có cần phải khách sáu thế không hả???????
Nghe câu nói của Tie mà nó mới hoàn hồn, và nhận ra mình mới chính là cậu chủ người ta.
—————
Thuộc truyện: VALENTINE ĐỊNH MỆNH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 2: LỜI CẦU HÔN KHÓ TỪ CHỐI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 3: LÀM SAO ĐỂ EM QUÊN ĐƯỢC ANH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 4: EM BIẾT LÀ ANH RẤT YÊU EM, EM CŨNG VẬY
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 5 : NGÀY CHỦ NHẬT XUI XẺO
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 6: CHÀNG DÂU TUYỆT VỜI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 7: GẶP LẠI EM CHỒNG
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 8: BÀ XÃ ƠI ANH BIẾT LỖI RỒI MÀ
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 9 : CÔNG VIỆC MỚI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 10: NGÀY SINH NHẬT BUỒN
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 11 : EM ĐÃ TIN ANH CÒN SỐNG
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 12: ĐÊM MẶN NỒNG
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 13 : BUỔI SÁNG NGỌT NGÀO
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 13: TÔI GHÉT ANH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 14: TÌNH ĐỊCH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 15: THA CHO ANH ĐI MÀ BÀ XÃ …. HUHU …..
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 16: RẮC RỐI ĐẾN RỒI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - CHƯƠNG 17: KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 18: HIỂU LẦM ĐÃ KHIẾN EM RA ĐI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 19: CUỘC SỐNG MỚI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 20 : THÀNH PHỐ KHÔNG CÓ ANH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 21: ANH ĐÃ GẶP ĐƯỢC EM
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 22: CAO THIÊN VŨ LÀ ANH SAO?
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 23: HÃY BUÔNG TAY EM
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 24 : ANH YÊU EM
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 25 :EM ẤY LÀ CỦA TÔI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 26: KHI KHOẢNG CÁCH XA KHÔNG CÒN NỮA?
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 27: HẠNH PHÚC ĐÁNH MẤT
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 28: Nơi Cuộc Chiến Bắt Đầu
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - CHƯƠNG 29: KẾ HOẠCH THẤT BẠI RỒI !!
Leave a Reply