Truyện gay: VALENTINE ĐỊNH MỆNH – CHƯƠNG 29: KẾ HOẠCH THẤT BẠI RỒI !!
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Cuối cùng thì mọi thứ cũng đã qua,thứ tình cảm trớ trêu mà nó chưa bao giờ hy vọng nay đã được mẹ nó chấp nhận,đương nhiên là nó rất vui,rất hạnh phúc ,thế nhưng chuyện sắp đến nó phải đối mặt là làm sao giải quyết ổn thoả giữa 2 người đàn ông của cuộc đời nó: Hào và Vũ ( 2 người đàn ông đem lại sóng gió nhiều nhất trong cuộc đời nó, và cũng là 2 người nó đang yêu trong tương lai và đã từng yêu trong quá khứ.
Trở lại khoảng thời gian khi nó gặp sự cố. Sau khi nó phẩu thuật xong và tai qua nạn khỏi thì chính Vũ là người đã báo tin cho cha mẹ nó và Tie hay. Vừa nhận được tin xấu cả 3 người đã hớt hãi chạy vào bệnh viện,nhưng khi họ đến nơi thì họ chỉ nhìn thấy bóng dáng của Hào đang ngồi gục bên cạnh nó ,nắm lấy cánh tay đang băng bó vết thương kia mà khóc nức nở…..Có thể cho rằng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mà mẹ nó nhìn thấy một người đàn ông khóc nức nở như thế ,chính điều đó đã làm cho bà cảm động. Trước giờ bà chưa bao giờ gặp mặt Hào,chỉ biết về anh thông qua những người thám tử mà bà đã thuê trươc đây. Nhưng khi bây giờ trực tiếp nhìn thấy anh,linh cảm đã mắc bảo cho bà biết Hào là một người tốt. Nếu đã đến mức này rồi thì thôi ,hãy để cho con bà được tự do lựa chọn đi. Dù sao thì người Cường chọn cũng không phải là một con người xấu.
Còn Vũ ,sau khi anh gọi điện thông báo xong,anh đã đi ra ngoài làm thủ tục nhập viện cho nó, để Hào ở lại một mình trông coi nó. Bây giờ Vũ đã toàn quyền quyết định mọi việc, từ chuyện lựa chọn phòng bệnh cao cấp nhất dành cho nó,cho đến việc thuê bác sĩ riêng chăm sóc nó,Vũ điều làm tất mọi thứ mà không thèm hỏi ý kiến Hào như thế nào. Mà cho dù Hào có đứng ra phản đối đi nữa thì cũng vô hiệu.
Suốt mấy ngày sau đó nó vẫn chưa tỉnh dậy, mỗi ngày đều có 3 người đàn ông thường xuyên ra vào trong bệnh viện thay phiên chăm lo cho nó. Thấy nó vẫn chưa tỉnh, Vũ bắt đầu lo lắng,anh không ngừng hối thúc các vị bác sĩ kiểm tra thường xuyên cho nó,làm náo loạn cả phòng bệnh…..nhưng khác với thái độ đó của Vũ, Hào tỏ vẻ khá trầm. Anh mặc kệ ai làm gì thì làm,anh chỉ cầu mong cho nó mau tỉnh lại mà thôi. Mỗi ngày trước khi vào bệnh viện thăm nó,Hào điều ghé qua nhà thờ cầu đức chúa ban phước cho con người mà anh yêu. Cầu nguyện cho nó mau chóng tỉnh lại. Anh yêu nó hơn cả yẻu bản thân mình ,đối với anh nó giống như một món bảo bối không thể thiếu được. Nếu có chuyện gì sảy ra đi chăng nữa thì cầu xin mọi thứ hãy gáng vào anh. Đừng để cho con người anh yêu bị tổn thương. Cho dù đó là thứ tình càm cảm ngang trái, không được mọi người chấp nhận.
Hôm nay, vẫn là một ngày mới bình thường và khá nhạt nhoà trên thủ đô Seoul ,những bông hoà tuyết cứ không ngừng rơi ào ạt ,thời tiết lúc này đang bước vào giai đoạn giá rét,càng ngày nhiệt độ nơi đây càng âm đi,khiến cho mọi thứ dường như đã đong cứng lại vì quá lạnh….. Từ bên trong căn phòng bệnh của mình,nó nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ ,nó ước ao rằng mình được bước xuống giường và chạy ra bên ngoài đùa nghịch với những bông tuyết trắng xoá ấy. Nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là ước muốn mà thôi,hiện tại nó vẫn đang còn nằm trên giường bệnh. Thật ra sức khoẻ của nó mấy tuần nay đã khá đi rất nhiều rồi ,thế nhưng do các vết trầy xước quá sâu nên vẫn phải nằm đó để bác sĩ chữa trị và theo dõi, lại cộng thêm cái bản tính đa nghi của Vũ thì làm sao anh có thể để nó dể dàng xuất viện được chứ!
– Muốn ra ngoài kia chơi à? Tie từ ngoài mở cửa bước vào ,nảy giờ anh ra ngoài mua cho nó ít cháo ,vì trời tuyết rơi nhiều quá nên anh đi hơi lâu một tí. Vừa bước vào anh đã nhìn thấy nó ngồi một đống trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ ,nơi có những đứa trẻ đang nô đùa tạo hình người tuyết. Vừa nhìn thấy anh đã biết trong lòng nó đang muốn gì….
– Ùm! Nó trả lời anh với một giọng đầy tiếc nuối và không một chút hy vọng nào cả. Mặc dù nó rất muốn nhưng vẫn không thể được! Đành phải chờ một thời gian nữa thôi !
– Nào ngoan đi, khi nào em hết bệnh thì anh sẽ dẫn em đi xây người tuyết chịu không??
– Đến lúc đó không biết tuyết có còn rơi như thế này nữa hay không.
– Em yên tâm đi, nếu đến lúc đó tuyết không rơi thì anh vẫn có thể làm tuyết nhân tạo được. Chỉ sợ là….lúc đó anh không còn trên đời này nữa thôi!!!!!
– Anh đang nói cái gì vậy hả Tie? Nó tỏ thái độ khó chịu khi nghe Tie thốt ra những lời như vậy. Giờ nó mới nhớ ra Tie cũng là người đang bị bệnh ,trong lúc anh cần người bên cạnh anh nhất thì nó lại gặp chuyện,không biết trong những tuần qua anh sống thế nào? Có ai chăm sóc cho anh không! Nghĩ đến đó thôi nó cũng tự nhủ mình sẽ mau hết bệnh để chăm sóc cho anh thật tốt.
– À không có gì đâu. Anh xin lỗi. Ờ mà Vũ với Hào đâu? Sao anh không gặp họ?? Tie cố tình đánh trống lãng sang chuyện khác.
– Hào thì lát nữa tới. Còn Vũ thì em không biết ,chắc là đi công việc gì rồi.
– Ờ thôi không nói nữa ,em ăn cháo đi ,để một lát nữa là hết ngon đấy! Để anh đút cho em nhé !
– Cảm ơn anh nhiều lắm, nhưng em chưa thấy đói, hay anh để trên bàn đi, khi nào đói em sẽ ăn.
Làm theo lời nó, Vũ lấy hộp cháo mà mình đã mua lúc nảy đặt lên bàn và ngồi lại bên chiếc giường cạnh nó. 2 cơ thể lúc này chỉ cách nhau có 1cm.
– Anh à, theo anh bây giờ em phải làm gì bây giờ??? Sau một vài phút im lặng. Câu hỏi mà nó đặt ra cho Tie là một câu hỏi đơn giản,xú tích, ngắn gọn nhưng đối với Tie thì lại rất rất khó trả lời.
– À…. Ý của em là… Vừa nói, Tie vừa gãi đầu cố ý hỏi lại câu hỏi ấy,thật ra anh đã sớm biết nội dung của câu hỏi ấy rồi nhưng vẫn cố tình đánh trống lãng để hy vọng 1 lần nữa nó đừng hỏi anh câu hỏi khó trả lời ấy.
– Em muốn nói chuyện giữa em, Vũ và Hào. Lần này Cường không chịu buôn tha cho Tie,nó đã đi thẳng vào vấn đề chính. Câu hỏi lần này có vẻ vô cùng đơn giản hơn, ngắn gọn hơn và dể hiểu hơn.
Nhóc à ! Em có biết là em ác lắm không? Chẳng lẽ bây giờ em bắt anh phải khuyên em bỏ Vũ quay về Việt Nam với Hào hoặc bỏ Hào trở về Mỹ với Vũ à?? Tất cả mọi cách điều bắt buộc em phải rời bỏ anh…. Anh không đành lòng
-Tie..
-Tie……
-TIE…………..
– Ờ có chuyện gì vậy? Nghe thấy tiếng gọi của nó Tie mới giật mình và thoát ra khỏi trạng thái mơ hồ. Nảy giờ anh vẫn đang chăm chú nhìn vào nó, đôi mắt rưng rưng nhưng vẫn cố gắng không để cho bất cứ giọt lệ nào rơi ra.
– Anh vân chưa trả lời câu hỏi của em đấy nhé. Nó lườm nhẹ anh với giọng điệu tinh nghịch cùng đôi mắt long lanh, đôi môi tươi mọng như quả dâu tây vừa mới chín khiến cho Tie vừa nhìn đã muôn cắn thật mạnh vào cái môi chiễm chệ đáng ghét ấy.
– Anh không biết, anh nghĩ em nên làm những gì mình thật sự yêu thích đi. Một câu trả lời mang tính chất quề vốn chẳng đâu vào đâu cả.
– Chậc ! Nếu em biết phải làm gì thì em đâu phải hỏi anh chi cho mệt chứ??
– Em hãy làm những gì mà mình thích đi, hãy để thời gian cho chúng ta biết tất cả. Anh sẽ mãi ở bên cạnh để động viên em mà. Nói xong Tie tiếp tục ngước ra ngoài cửa sổ nhìn tuyết rơi rồi nói thầm trong lòng mình :
Nếu như anh còn sống
……….
Buổi tối hôm ấy ,khi mà bầu trời về, đúng 9 giờ,hiện tại nó đã ngủ trong căn phòng của bệnh viện, Hào thì nằm kế bên chăm sóc nó,Tie thì đã về nhà ngay từ chiều.Không gian trở nên điềm tỉnh hơn bao giờ hết.Đêm xuống,bao quanh một không gian vắng tanh,tất cả mọi thứ đang đi vào tình trạng im lặng. Từng cơn gió lạnh vi vu không ngừng đi xuyên qua từng ngóc ngách trong thành phố, thật lạnh xung quanh thành phố ,đa số những ánh đèn đã chợt tắt hẳn .Nhưng chỉ duy nhất trên một khu căn hộ,tại một căn nhà nhỏ kia ánh đèn điện vẫn còn đang sáng. Tại nơi đây đã diễn ra một cuộc nói chuyện:
– Con cầu xin 2 bác, hãy để Cường về Mỹ với con. Con hứa sẽ chăm sóc cho em thật tử tế, con sẽ yêu em ấy hơn yêu cả bản thân mình. Xin 2 bác hãy cho con một cơ hội
– Nếu hôm nay cậu đến đây chỉ để nói những lời yêu cầu vô lý này thì thôi xin cậu hãy về đi. Giọng của cha nó đã cất lên. Nảy giờ ông nghe những lời mà Vũ nói mà cảm thấy có gì đó khó chịu trong lòng mình,mấy ngày nay ông đã quá lo âu vì chuyện con trai cưng của mình gặp sự cố chỉ vì mối tình tay ba với 2 người đàn ông,bây giờ lại có thêm một chàng trai đến đây cầu xin ông để được đưa con trai mình đi. Thật là nhứt đầu mà, ông ước chi mình có phép thuật để phù phép biến cái tên đàn ông rắc rối này ra khỏi nhà cho đỡ phiền phức. Đã hơn 2 tiếng kể từ lúc Vũ đến đây. Anh mang theo những thứ vô cùng quý giá và đắt tiền ,nào là rượu vang thượng hạng, nhân sâm ,tổ yến……những thứ anh dùng để biếu tặng cho cha mẹ vợ tương lai của mình (theo suy nghĩ của Vũ).
– Con xin 2 bác. Con thật sự rất…….
– Quyền quyết định thuộc về Cường. Nó muốn chọn ai đó là quyền của nó. Cậu hãy để cho con trai tôi được quyền lựa chọn. Nếu nó yêu cậu thì đương nhiên người nó lựa chọn sẽ là cậu thôi. Không có lý do gì cậu đến đây để xin ý kiến của chúng tôi cả.
– Nhưng dù sao thì em ấy cũng là con của 2 bác. Nếu 2 bác đồng ý giúp con thì chắc em ấy sẽ không từ chối đâu ạ! Con cầu xin 2 bác hãy cho con một cơ hội ,con nhất định sẽ tốt với Cường. Sẽ không để cho em ấy phải đau lòng vì con đâu ạ……..
– Cậu Vũ à, tôi nghĩ cậu hãy thôi đi là tốt hơn. Giọng nói của mẹ nó ,hơn cả cha nó,bà cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng. Nhất định không thể để cho con trai mình lọt vào tay kẻ độc tài này ,bà cương quyết:
– Cậu nghĩ sao mà lại nói với chúng tôi những lời đó, trước kia ai bỏ nó đi, ai để nó phải sống 1 mình,ai bắt nó phải đau đớn trong suốt 2 năm…. Cậu có dám nói người đó không phải là cậu hay không? Con trai tôi thì tôi hiểu tính nó hơn ai hết ,nó rất hiền,rất khờ khạo và đặc biệt khi yêu ai thì nó luôn rất chung tình. Trước kia khi yêu nó cậu cũng đã hiểu chứ, nó chưa hề yêu ai ngoài cậu,từ khi cậu loang tin mình đã chết,lúc đó Hào đã đến bên nó,thay thế cậu trong thời gian nó đau khổ nhất, phải mất gần 1 năm nó mới tin cậu đã chết và tiến đến với Hào. Nhưng đến bấy giờ, khi nó và Hào đang hạnh phúc thì cậu lại xuất hiện,cậu có cảm thấy mình quá ác với con trai tôi không hả Vũ??
Nghe những lời mẹ nó đã nói ,Vũ không thể nói được gì hơn. Những câu nói ấy đã thấm vài trong suy nghĩ của Vũ,khiến anh cảm thấy thẹn vô cùng.
……
30 phút sau :
Vũ từng bước nặng nề đi ra khỏi khu chung cư, kết quả đúng là không như anh đã mong ước,anh cứ nghĩ với thành ý của mình như vậy sẽ được cha mẹ nó chấp nhận mà nào ngờ lại họ từ chối anh 1 cách không thương tiếc như vậy đúng là quá mất mặt cho giám đốc Cao mà! Dù anh có nói thế nào,dù anh có cầu xin ra sao,dù anh có dùng những lời ngon ngọt đi nữa thì Vũ cũng không thể nào được lòng cha mẹ của nó. Chuyện tình cảm trước đây của nó và Vũ 2 người đã biết hết tất cả. Và không loại trừ chuyện Vũ đã bỏ rơi nó trong suốt hơn 2 năm qua,bây giờ Vũ quay lại thì lấy tư cách gì mà đòi đưa nó đi chứ??? Đối với họ người xứng đang với ngôi vị con rể nhất không ai khác chính là Hào, họ nhật ra rằng chỉ có Hào mới là người yêu thương nó thật lòng mà thôi.
End chương 29
Thuộc truyện: VALENTINE ĐỊNH MỆNH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 2: LỜI CẦU HÔN KHÓ TỪ CHỐI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 3: LÀM SAO ĐỂ EM QUÊN ĐƯỢC ANH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 4: EM BIẾT LÀ ANH RẤT YÊU EM, EM CŨNG VẬY
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 5 : NGÀY CHỦ NHẬT XUI XẺO
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 6: CHÀNG DÂU TUYỆT VỜI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 7: GẶP LẠI EM CHỒNG
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 8: BÀ XÃ ƠI ANH BIẾT LỖI RỒI MÀ
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 9 : CÔNG VIỆC MỚI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 10: NGÀY SINH NHẬT BUỒN
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 11 : EM ĐÃ TIN ANH CÒN SỐNG
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 12: ĐÊM MẶN NỒNG
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 13 : BUỔI SÁNG NGỌT NGÀO
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 13: TÔI GHÉT ANH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 14: TÌNH ĐỊCH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 15: THA CHO ANH ĐI MÀ BÀ XÃ …. HUHU …..
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 16: RẮC RỐI ĐẾN RỒI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - CHƯƠNG 17: KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 18: HIỂU LẦM ĐÃ KHIẾN EM RA ĐI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 19: CUỘC SỐNG MỚI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 20 : THÀNH PHỐ KHÔNG CÓ ANH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 21: ANH ĐÃ GẶP ĐƯỢC EM
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 22: CAO THIÊN VŨ LÀ ANH SAO?
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 23: HÃY BUÔNG TAY EM
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 24 : ANH YÊU EM
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 25 :EM ẤY LÀ CỦA TÔI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 26: KHI KHOẢNG CÁCH XA KHÔNG CÒN NỮA?
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 27: HẠNH PHÚC ĐÁNH MẤT
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 28: Nơi Cuộc Chiến Bắt Đầu
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - CHƯƠNG 29: KẾ HOẠCH THẤT BẠI RỒI !!
cong says
Mong bạn sớm viết tiếp. Truyện rất hay và thú vị.