Truyen gay: Nhật ký – Chương 13
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Có nhiều lúc nó hỏi tôi mấy câu hỏi mà tôi phải “Cứng họng” v́ không biết phải trả lời sao cho nó nữa…. Điển h́nh là hôm bữa qua nhà nó chơi, nó hỏi tôi : “Hai đứa bây yêu nhau rồi ai làm con trai, ai làm con gái ? ” …. Cả thằng Long c̣n phải lắc đầu đầu hàng nó luôn th́ huống chi là tôi…. Vậy mà nó c̣n không chịu thôi cứ hỏi tới tới : ” Con trai với con trai làm được ǵ nhau mậy ?” .. Quả thật là tôi bó cả tay với chân với nó luôn chứ…! Về mấy chuyện trai gái th́ nó rành lắm nghe… Kể mà cứ như phim 3D ấy, c̣n chuyện về đồng tính như tôi với thằng Long th́ tôi phải phán một câu là : “Nó dốt đặc..!” không biết cái chi là cái chi…
Long là một đứa rất biết suy nghĩ, rất biết tư duy nên trong chuyện t́nh cảm của tôi với nó luôn được cân nhắc bởi cả hai… Hai đứa tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn của việc nắm tay hay hôn nhau như bao cặp đôi khác… Nó nói nó thương tôi, yêu tôi không phải v́ bất cứ sự ham muốn nào nên nó muốn giữ cho tôi không để tôi bị tổn thương….
Cá này có phải nó ngốc không chứ..? Con trai th́ làm ǵ có mà phải giữ….. Mà cho dù nó muốn lấy tôi có cho không là một chuyện chứ ở đó bài đặt thanh cao với tôi ..^^ (Xạo quá đùng hông)… Nhưng mà thôi..! Dù sao nó cũng biết nghĩ cho tôi vậy th́ cũng quí hóa quá rồi… Thời đại bây giờ kiếm được một thằng người yêu như vầy dễ ǵ được phải không mọi người… Gặp nhau rồi nói lời yêu thương mật ngọt… Nhưng cuối ùng cũng v́ hai chữ “Nhục dục” mà thôi… Đến khi thấy được hàng lạ, hàng mới rồi th́ đâm ra chán và chia tay… .. Haizz.. Rơ chán…
Mới sáng tinh mơ khi nắng c̣n chưa len lơi hết qua tấm rèm cửa sổ th́ Chấn Đoàn đă lôi đầu tôi dậy rồi… Quên mất hôm nay là chủ nhật nên tôi cũng lật đật ngồi dậy đi đánh răng rữa mặt…. Soạn hết tập vở của ngày thứ hai vào cặp rồi tôi nh́n lại điện thoại có tin nhắn ǵ không th́ mới biết hôm nay là chủ nhật…. Đúng là tôi khùng thật rồi…!
Có ngày tháng thôi mà cũng không nhớ nữa…. Tôi quay ra t́m anh hai rồi đưa điện thoại cho ảnh coi…. Hai anh em phá lên cười nắc nẽ khi mọi chuyên đă vỡ lẽ ra…. Quăng hết mọi thứ lại chổ củ, tôi phóng tọt lên giường trùm mềm lại nướng tiếp…. Anh hai th́ không có thói quen ngủ hai giấc nên anh ra ngoài trước ngồi xem tivi luôn…. Nằm một lúc th́ tôi nghe tiếng ba nói chuyện với anh hai:
-Hôm nay con không có đi học phải hông ?
-Dạ ba..! Bữa nay con trống lịch học nguyên ngày luôn.. -Chấn Đoàn trả lời.
-Vậy hai anh em ở nhà trông nhà, hôm nay ba đi xuống Vĩnh Long với mấy người bạn, chắc có thể là chiều mới về tới…
-Vậy nhớ mưa trái cây dưới vườn về ăn nghen ba, con nghe nói dưới đó trái cây nhiều lắm…. -Chấn Đoàn hớn hở.
Tôi nghe tới đây th́ cuống cuồng chạy nhanh ra để gặp ba…
-Đi sao hôm qua con hông nghe ba nói ? -Tôi.
-Ba quên, … Mà thôi.. Nhớ ở nhà đừng đi chơi đó, cở này ba thấy con lu bu lắm rồi nghe chưa..!
-Dạ… -Tôi cười trừ.
Ba đi rồi th́ hôm nay chỉ c̣n có hai anh em tôi ở nhà…. Tôi không đi vào pḥng ngủ nướng nữa mà ngồi lại xem phim với anh hai luôn… Cũng đâu gần 7h, thằng Long ở đâu nó vác xác qua… Tôi th́ cũng hơi ngạc nhiên v́ hôm nay sao nó lại được thả rong sớm đến vậy… Thường th́ chủ nhật là nó phải ở nhà ít nhất cũng phải chạng vạng trưa mới được đi chơi mà….
Tôi hỏi nó th́ nó nói hôm nay ba mẹ của nó cũng đi Vĩnh Long chung với ba tôi nên nó được tự do thế thôi…!! Nằm một lúc th́ tôi than đói, tôi biết thế nào nó cũng không nh́n tôi chịu đói đâu. Nó rủ tôi với anh hai xuống dưới chung cư t́m ǵ ăn rồi đi đâu đó chơi nhưng anh hai từ chối bảo là không thèm làm người thứ 3 cản trở tôi với nó đâu… Tôi th́ cũng hơi bị lười nên cũng hông chịu đi mà bắt nó với anh hai đi mua về rồi ba đứa cùng ăn luôn chứ tôi làm biếng đi lắm….. Sau một hồi nài nĩ, van xin th́ cuối cùng tôi cũng phải vào thay đồ để đi ăn với nó… Tôi biết anh hai cũng không phải là loại tốt lành ǵ mà không đi theo phá đám tôi đâu, chỉ v́ ảnh cũng có hẹn nên mới không rảnh theo phá tôi đó….
Ăn hết hộp cơm và làm tuốt ly trà Lipton , hai đứa tôi lang thang dọc theo đường sân vận động để lội bộ về chung cư… Suốt quảng đường đi hai đứa vừa cười vừa giởn cứ như hai đứa con nít…. Hết nó chọc cho tôi rượt đánh th́ tới tôi chọc nó cho nó nổi cáu… H́nh như lúc giởn với nó tôi có hơi quá tay nên vô t́nh làm đứt luôn sợi dây chuyền của nó… Tôi nghĩ là nó sẽ giận lắm nên tôi rụt rè bước lại xin lỗi nó… Nhưng không..! Nó không giận mà vẫn cười rất tươi với tôi… Tôi biết mà,… Nó thương tôi lắm.. Dễ ǵ có sợi dây chuyền mà giận tôi…!!
Tôi nhớ sực ra là tôi đă từng mua sợi dây chuyền nhưng chưa có dịp tặng cho nó… Và chắc đây cũng là dịp tốt nhất rồi c̣n ǵ, sẵn tiện như bồi thường nó luôn th́ chẳng phải tốt hơn sao..^^ Về đến pḥng của tôi th́ nó mở máy tính lên và ngồi dính vào đấy xem bóng đá, xem tin tức công nghệ…v..v….. C̣n tôi th́ lục lại mấy cái ngăn tủ để t́m sợi dây chuyền mua hôm bữa… Cuối cùng cũng t́m được, tôi lù lù ra sau lưng nó rồi quàng nhanh sợi dây chuyền ngang cổ nó.. Nó bất ngờ làm theo sự phản xạ của thần kinh là chụp ngay tay tôi lại… Tôi áp đầu ḿnh sát vào mặt nó rồi hôn nhẹ lên mặt nso và nói th́ thầm : “Ngồi im coi, đeo cái này cái đă ..! ” Móc lại cái móc chữ “S” trên sợi dây xong tôi lôi cái ghế trượt nó đang ngồi qua cá gương trên mặt tủ bên cạnh… H́nh như nó cũng hài ḷng lắm nên nắm sợi dây chuyền cười tủm tỉm hoài… Tôi biết nó thích loại này nên mới mua cho nó mà….
Nó đứng lên khỏi cái ghế rồi kéo tôi quăng ngay lên niệm … Hai đứa cùng nằm đấy nh́n lên trần nhà và cười thủng thỉnh…
-Ở đâu có sẵn vậy trời..? -Nó hỏi.
-Th́ mua cho ai kia, nhưng chưa có dịp đeo, bây giờ sẵn coi như bồi thường luôn đi.. -Tôi.
-Sao mà yêu quá đi à…! Cho “Hun” cái được hông…? -Nó nũng.
-Có sao? Làm như ba mẹ tao đẻ tao ra sẵn cho mày muốn hun giờ nào hun vậy…? -Tôi trề môi.
-Vậy hông lẽ giờ muốn đi t́m ba xin ba cho hun em một cái…
-Đu… Gọi em ngọt sớt à…!
-Chứ anh lớn hơn em mà… Không gọi bằng em th́ gọi bằng ǵ…?
-Gọi ngược lại bằng anh th́ chắc cũng được mà…. Gọi anh Hưng đi cưng..!
-Ờ… Anh…. Anh. Hưng đúng hông ?
Nó dứt câu nói là nằm lật lại đè ngay lên tôi.. .. Biết là nó thế nào cũng kiếm chuyện giỡn nên tôi đă sẵn sàng tiếp nó bất cứ lúc nào… Tôi không chờ nó nó hành động ǵ thêm… Tôi nắm cổ nó lôi xuống để đặt ngay môi tôi lên môi nó.. .. Chắc nó nghĩ tôi làm vậy là để hôn nó nên nó hấp tấp đớp lấy môi tôi ngay… “Trúng kế tao rồi nghen thằng dâm tặc..!” -Tôi thầm vui trong ḷng… Tôi vẫn cho nó luồng lách từng ḍng nước ngọt lịm vào môi tôi đấy chứ, tôi vẫn cho cái lưỡi ma quái của nó đi sâu vào trong miệng tôi đấy thôi… Nhưng khi mà chiếc lưỡi của nó đă hoàn toàn nằm trong khoang miệng của tôi rồi th́ tôi dừng ngay mọi hoạt động mân mê thể xác lại bằng việc ôm cứng nhắt người nó siết thật chặt và xéo xắc lấy răng cắn chặt lưỡi nó… H́nh như à nó bất ngờ quá nên cứ “Ú a, ú ơ” thay v́ phải phát ra tiếng “Đau”.. Tôi cũng không phải thằng chơi dại đến nỗi cắn thật chặt cho lưỡi nó bị thương… Toi dè chừng lắm… Yêu nó đến thế không lẽ lại làm nó đau….
Một vài giây thật yên tĩnh khi mắt tôi và mắt nó vô t́nh bắt gặp lấy nhau… Hai đứa thôi không làm ǵ, không nói ǵ và cũng không tỏ ra bất cứ cảm xúc ǵ … Đúng nghĩa với hai chữ “Tĩnh lặng” .. Không có bất cứ thứ ǵ lên tiếng hoặc động đậy… Nó vẫn nằm trên tôi, vẫn bị siết chặc bởi ṿng ta của tôi… Và vẫn đang ch́m đắm trong sự ướt át từ hai bờ môi chạm nhau…. Tôi đẫy nó ra và ngồi bật dậy trong không gian thật yên tĩnh này… Tôi hoàn toàn không biết cái cảm giác vừa trôi qua là ǵ… Tim tôi đập nhanh lắm… Dường như nó muốn chui ra khỏi lồng ngực th́ phải…?
Bổng chốc lại có một bàn tay kéo tôi nằm vật xuống, nó choàng tay qua ôm tồi rồi tay c̣n lại kê đầu cao lên nghiêng về phía tôi hỏi:
-Bị sao vậy…?
-Hông biết nữa… Tự dưng thấy la lạ trong người… -Tôi trả lời nó.
-Lạ là sao ? Không khỏe hở..? -Nó hoit tiếp.
-Hông phải…. Cứ như là có điện chạy qua người vậy đó… Hơi tê tê, nhưng cũng có ǵ đó hạnh phúc lắm.. -Tôi dán mắt vào trần nhà và nhẹ nhàng thỏ thẻ.
-Vậy là em iu anh thật rồi…!
-Chứ trước giờ không yêu th́ là ǵ… Anh nghĩ em đùa hở…? -Không biết sao lúc này tôi lại gọi nó bằng anh một cách dễ giăi đến vậy nữa..
-Th́ hồi đó ít, bây giờ là đầy tim rồi.. -Nó cười mỉm.
-Lanh quá, đạp cái té đất bây giờ.. -Tôi lườm nó.
-Muốn thử lại cái cảm giá hồi năy quá à…. Cắn lưỡi anh nữa đi…! -Nó nài tôi.
-Hông… Hết muốn rồi.. Tự cắn đi…!
-Đi mà… Năn nĩ đó..! Cắn chút thôi… Đă lắm ớ..!
-Đau ráng chịu nghe.
-Uhm… Hông sao,..!
-Vậy đưa lưỡi ra nhanh…
Thằng Long chỉ mới le lưỡi ra và tôi cũng chỉ mới định đớp lấy thôi th́ Chấn Đoàn không biết từ đâu đẩy cửa vào ngay đúng lúc mọi chuyện hấp dẫn…
-À Đu…! Hai đứa bây tưởng cái giường của tao là giường khách sạn hả..? Ô quế hết căn pḥng của tao rồi…. Bắt đền hai đứa bây đó..!
Cái này người ta nói là bắt dang tại trận rồi th́ c̣n ǵ chối cải nữa chứ..! Có nhăy xuống sông Sài G̣n cũng không rữa hết nhục đâu….
Tôi biết rơ tánh anh hai nhất mà… Nếu càng tỏ ra ngại hay quê th́ thế nào cũng sóng không yên với ổng… Lần này tôi rút kinh nghiệm không hề mắc cở mà ngược lại tỏ thái độ trách móc ổng:
-Biết canh giờ về quá ha.. Ngay lúc phim hấp dẫn th́ lôi đầu về là sao hả….? Lần sao có vào th́ làm ơn gơ cửa dùm cái..!
-Trên đời có ai vào pḥng ḿnh mà gơ cửa hông thằng quĩ… ?
-Ai biết đâu à…! Lở như ông thấy mấy cảnh tượng không nên thấy th́ sao hả..?
-Rồi.. Rồi ….xin lỗi được chưa.. Làm ǵ làm tiếp đi, anh hai không phiền hai chú ..!!
Chắc không ai biết được cảm giác lúc đó của tôi đâu.. Vừa run, vừa sợ, lại vừa thấy quê nữa… Nhưng lần này can đảm lắm mới dám chơi bài ngược lại với anh hai đó… Không thôi là phải chịu ổng chọc quê hằng ngày th́ sao mà sống nỗi…. Mà ta nói thằng Long nó b́nh tĩnh ghê vậy đó..! Mặt nó vẫn b́nh thường và không chút biến sắc, hông biết là nó gan hay là mặt nó dày nữa… Bị bắt tại trận vậy mà cũng không có chút ǵ gọi là xáu hổ hết…
Mất hứng với màng phá rồi vừa rồi… Tôi bước xuống khỏi giường và kéo áo ngay ngắn lại để mắc công bị ông anh tốt bụng kia xăm xoi này nọ… Tưởng đâu Chấn Đoàn về luôn nhưng không ngờ ổng để quên cái Ví tiền nên quay lại lấy thôi…..
Chắc là đợi hơi lâu không thấy tôi vào nên thằng Long cũng thủng thẳng bước ra… Hai đứa ngồi xem Discovery cũng chừng đâu hơi lâu th́ Chấn Đoàn gọi về bảo tôi với thằng Long ở nhà đi, ổng đi chắc cũng đến chiều mới về được….. Đến cái tin nhắn cuối cùng ổng gửi lại cũng châm chọc tôi nữa: “Hai đứa bây cứ từ từ mà tận hưởng đi, anh hai nhường không gian lại cho đó.. Hô hô !”
Biết chắc thế nào đến trưa thế nào tôi cũng than đói nên nó mới mở lời trước:
-Chút muốn đi ăn hay anh mua về ăn hả?
-Tùy ḷng hảo tâm… Ai cho sao th́ ăn vậy à.. -Tôi dán mắt vào tivi tỏ vẻ bất cần.
-Vậy th́ em ở đó mà chịu đói đi, anh đi ăn một ḿnh rồi mang xương về cho hé..!
-Muốn chết kiểu nào hả…? Trêu người là cho ăn đấm à..! -Tôi đè lên người nó và chấn tay ngang cổ rồi gồng chuột lên.
-Thua… Thua… Không đánh lại đâu..!! Tha cho anh đi.. -Nó đưa hai tay lên nhắm mắt đầu hàng.
-Thôi… Không giỡn nữa…. Tự nhiên buồn ngủ rồi… -Tôi đứng dậy đi thẳng vào pḥng không một chút luyến tiếc.
-Vậy cho vào ngủ chung hông ? -Nó hỏi với theo tôi.
-Đâu có ai cấm….. -Tôi trả lời một cách trống không.
H́nh như khi thôi mơ mơ ảo ảo mở mắt ra th́ cũng đă quá 1h trưa rồi… Tay nó vẫn ôm ngang người tôi không chút ǵ thay đỗi.. Có điều nh́n mặt nó lúc ngủ tôi thấy thương nó nhiều lắm… V́ sao ư ? Chắc không có lư do rồi…!!!
Có lẽ cái cựa ḿnh của tôi đă vô t́nh đánh thức nó dậy sao giấc ngủ trưa kia…. Nó không mở mắt ra mà lại nhâu nhâu mắt như thể chưa quen lắm với ánh sáng… Một cái “Ghịch” tay không quá mạnh để giữ thế trường lại sát tôi hơn, Nó áp má nó sát vào má tôi rồi lấy tay chọc vào eo tôi làm tôi phải ưỡn lên ưỡn xuống trong cái thế bất lợi ấy…
Tôi chỉ cười với cái tṛ cù léc ấy chứ cũng chưa mở miệng ra nói lời nào với nó, Nó cũng vậy.. Cũng chỉ nhắm mắt và áp sát mặt vào tôi rồi cười cười thôi…
-Long nè…? -Tôi bầng thần lên tiếng.
-Hở ? Có ǵ hả? -Nó đáp lại một cách hơi bất ngờ với tiếng gọi.
-Mày có thật sự yêu tao hông…? Hay chỉ là cảm xúc nhất thời…! -Tôi hỏi lí nhí đủ để cả hai đứa đều nghe.
-Ngốc quá…! Sao lại hỏi vậy… Bộ hông thấy hằng ngày bên này quan tâm bên kia thế nào hả…?
-Thật sự nhiều lúc tao cũng không tin những ǵ tao đang có lại là thật Long à…! Có lẽ là tao đang mơ… Một giấc mơ măi măi không có thực…!
-Ǵ vậy trời…? Tự nhiên thức dậy cái nói ba láp ba xàm ǵ đâu không…? -Nó cú vào tôi mộ cái không quá mạnh nhưng cũng đủ làm tôi phải nhăn mặt.
-Tại tao sợ thôi…
-Nói vậy tức là tao chưa cho mày được cái cảm giác an toàn đúng không…?
-Không phải…? Tại v́ bên mày nhiều quá rồi nên tao sợ mọt ngày nào đó không có mày th́ cảm giác hụt hẩng nó sẽ là gấp đôi cảm giác hạnh phúc thực tại… -Tôi dứt câu th́ dúi đầu vào ngực nó.
-Hối hận v́ đă yêu anh không…? – Nó hỏi tôi.
-…. -Tôi không trả lời mà chỉ lắc lắc đầu thôi.
-Uhm…. Anh cũng vậy…! Có trả giá lớn đến đâu cũng không hối hận…
Không biết sao hôm nay tôi lại “Sến” đến vậy …! Cả nó nữa chứ… B́nh thường hai đứa quậy bà cố luôn…. Vậy mà trong hoàn cảnh này cũng “Mùi mẫn” dễ sợ… Đúng là t́nh yêu khiến con người ta thay đỗi đến chóng mặt mà….
Thật ra khi nó bắt đầu chấp nhận tôi th́ tôi đă biết thế nào cũng phải có một ngày tôi hoặc là nó, hoặc là cả hai phải đối diện với một kết thúc không mấy ǵ gọi là tốt… Người ta nói đúng..! “T́nh yêu của Gay th́ làm đếch ǵ có ràng buộc và Hy vọng chứ” … Không phải v́ tôi thiếu đi niềm tin vào thế giới đồng tính này, Không phải v́ tôi muốn chạm vào bất cứ hy vọng của bất cứ cá nhân nào vô t́nh đọc được những ḍng chữ này… Nhưng thật sự là vậy, tôi đă từng thấy từng chứng kiến… Từng được đồng cảm với những nỗi buồn thông qua một số thực tại tôi từng thấy và một số câu chuyện thôi được chia sẽ của những người đồng tính khác tôi quen được trong thế giới Online này…
Có nhiều khi tôi tự hỏi rằng : “Tại sao tôi không thể là một thằng con trai b́nh thường được chứ… Nếu tôi chịu thay đổi th́ chắc có thể là được mà… Tôi cũng biết quá rơ cái kết cục của những ǵ tôi đang làm và đă làm là như thế nào mà…. ! Vậy tại sao tôi cứ vẫn đâm đầu vào yêu một thằng con trai khác chứ….? Như vậy có phải là ngu giống con thêu thân không hở…?
Thôi, tạm gác mấy chuyện không vui đó lại đi, khơi khơi tự đưa đầu ḿnh vào chỗ u tối rồi buồn một ḿnh th́ có phải dại dột không chứ…! Cuộc đời này có phải toàn màu xám không đâu…! Bên kia cánh cữa sỗ vẫn đang là màu xanh hy vọng của bầu trời mà… Có th́ cũng chĩ là mây mưa xám xịt kéo đễn rồi cũng lũ lượt rơi xuống trả lại màu xanh ấy thôi… Bởi vậy biết chắc là sẽ không được trọn vẹn th́ tại sao không tận hưởng hết những ǵ ḿnh đang có … Dù sao thời gian cũng trôi thôi mà vui được lúc nào cứ vui có phải không lăng phí thời gian sao…?
-Vũ…! -Tôi chợt gọi lại cái tên thường dùng của nó lúc ở nhà.
-Éc…! Sao bữa nay khơi khơi gọi tên cũng cơm vậy trời..!
-Hông biết nữa… Tự nhiên lâu rồi hông gọi nên gọi lại thấy vui vui ..
-Uhm… Đừng gọi thêm chữ “Đệ” như ông Đoàn được rồi…. Muốn gọi ǵ gọi à…
-Từ giờ tới chiều ḿnh đi đâu đây…? Không lẽ ở nhà như vầy hoài…? -Tôi ngước mắt lên khỏi tầm ngực nh́n thẳng vào mặt nó.
-Hông muốn đi đâu hết… Nằm ôm như vầy là sướng nhất rồi…!
-Vậy ngủ tiếp à…. Tự nhiên buồn ngủ nữa oài..
-Như heo vậy á…! Ăn với ngủ suốt… -Nó bẹo vào mặt tôi.
Tôi không trả lời bất cứ câu nào của nó nữa… Và lại một lần nữa tôi không biết đă ngủ say từ lúc nào trong chính cái ṿng tay cứng cáp của nó….
Tôi sợ nhất là tiết chào cờ đầu tuần, mấy thầy với mấy cô không biết lôi đâu ra là bao chuyện để nhắc nhở, để tra tấn biết bao đứa học sinh đang ngồi dưới lớp nắng gay gắt hắt cả vào mặt… Nhiều khi tôi cũng tự nhũ với mình rằng : “Sau này nhỡ có đi theo ngành sư phạm thì nên biết tâm lí học sinh, không nên nói nhiều chi mắc công vì cái nào càng nói nhiều thì chúng nó lại càng tái phạm…”
Không biết hôm nay thằng Long đâu mất mà không thấy nó đi qua tìm tôi sau khi nghĩ giờ 10 phút vừa nãy… Thường thì ngày nào nó cũng đi ngang và ném vào cho tôi chai trà xanh hoặc ít ra là một gói Snack …. Cái này là một thói quen rồi nhé… Từ khi mới vào trường rồi chứ không phãi là từ lúc hai đứa “Tò tí te” với nhau nên mấy đứa trong lớp tôi cũng không có gì là nghi ngờ hay là thấy lạ… Hầu như ai cũng nghĩ hai đứa tôi là bạn thân với nhau (Trừ mấy đứa nào cùng “Phe” )chứ không hề có chút nghi kị nào vì hai thằng con trai tướng tá đô phếch cộng thêm thường câu cổ nhau, đi đá banh hay đánh banh thì ai đời lại nghĩ “Chúng nó” Iu nhau chứ!
Suốt bốn tiết học dài đăng đẳng kèm theo đó là vài bài kiểm tra giấy thay cho trả bài miệng liên tiếp diễn ra… Mà như vậy cũng tốt, tôi vỗn vĩ có khả năng diễn đạt bằng giấy tốt hơn hẳn so với cách dùng lời để đáp lại những câu hỏi quá ư là lê thê dài dòng của mấy giáo viên ….. (Một số thôi nhé)…
Đợi hoài đợi mãi thì cuối cùng tiếng chuông báo cũng reo lên và được dập tắt ngay bởi những âm thanh còn kinh hơn gấp ngàn lần từ bọn học sinh đang hò hét mừng rỡ… Ông thầy dạy Địa của tôi được cái rất đúng thời gian nhé.. Chuông báo reo lên là thầy dừng ngay mọi hoạt động để lại cho ngày sau chứ không tiếc gì chút ít thời gian thiếu tập trung của “Lũ trẽ” như thầy Vật lý thích kéo giờ của tôi. …
Tôi lướt ngược qua dãy lớp của thằng Long thì thấy lớp nó đứa thì lăn xăn chạy lên chạy xuống, đứa thì cặm cuội cắm đầu cắm cổ viết khí thế những dòng chữ cuối cùng… Hóa ra là đang Test 15′ của cô Hóa học nỗi tiếng khó ưa của trường… Tại sao nói cô khó ưa hả…? Tôi cũng không rành, mà nghe kể đâu là cô dạy thì ít mà mắn chữi thì nhiều,.. Kiểm tra thì không bao giờ cho học sinh làm đúng thời gian với số lượng câu hỏi phải gọi là khủng..! Cũng may là số tôi chưa đen đến nỗi phải rơi vào tay của cô ấy.. Chứ không thôi cũng khó sống rồi…
Bước ra khỏi cửa lớp thì nó đã câu cổ tôi rồi than lên than xuống rồi,… Nó bảo là nhất định sẽ “Được” chép phạt hết cả một Chương 5 lần bởi bài kiểm tra của nó thế nào cũng dưới trung bình à. .. Tôi thì lại nghuênh mặt nhá, vừa nãy tôi test bài Hóa bên lớp tôi thế nào cũng được điểm max thôi vì cái thằng ngồi sau tôi nó thuộc tách tành tạch lý thuyết mà…. Có điều tiết địa hơi bị buồn vì bị thầy phán cho một dấu chấm vào sổ vì tội không làm bài tập về nhà (Quên chứ không phải không làm nghe, tại địa năm thở mười thì mới làm một bài thực hành nên đâu có nhớ ).
Hai đứa đạp xe song song nhau và cùng từ từ từng đạp nên lếch cũng cả buổi mới về đến nhà. Mà tôi cũng công nhận là ba mẹ nó sao dạo này dễ tính thật… Nó cứ rong bên nhà tôi hằng ngày vậy mà không hề la mắn, ngược lại còn cho tiền nó đi chơi nhiều hơn trước mới ghê chứ…! Chắc có lẽ cũng vì nó đã gắn bó với toi từ nhỏ rồi cộng thêm việc ba tôi với ba nó cũng là đồng nghiệp nên khoảng cách giữa hai gia đình tương đối khắng khít hơn, bởi vậy nhiều hôm tôi ngủ nhà nó hoặc ngược lại cũng là chuyện rất thường tình được sự chấp thuận nhiệt tình giữa những người lớn… Nhưng tôi nghĩ nếu mà ba mẹ tôi hay ba mẹ nó mà biết “Bọn trẻ” nó “Yêu nhau” chứ không phải “Thân nhau” thì chắc có nước cắm cổ từng thằng luôn quá…
Hôm nay ba tôi có nhà nên được ăn một bửa no nê ngon miệng thì là chuyện đương nhiên… Nhưng lạ là hôm nay Chấn Đoàn nó đi đi không có nhà, tôi hỏi ba thì ba nói nó xin ra ngoài một chút rồi mất tích tới giờ… Tôi định gọi điện kêu nó về ăn cơm thì ba bảo là khỏi đi vì nó sẽ không dám đi rong trông khi chỉ xin ba đi một tí đâu… Ai thì không dám nói chứ thằng anh tôi tôi biết rõ hơn ai mà, nó sợ ba lắm, ba nói một thì không bao giờ nó dám làm hai, ba đã cấm thì không bao giờ nó dám thử thêm một lần … Còn tôi thì khác nhá, tôi luôn được ba thương nhất nên ba tương đối dễ dãi với tôi, ít khi nào ngăn cấm tôi những gì tôi muốn (Vì có phãi xa đọa hay hư đốn gì đâu mà cấm, người ta con ngoan mà..^^) .
————–
Thuộc truyện: Nhật ký – shu2901
- Nhật ký - Chương 2
- Nhật ký - Chương 3
- Nhật ký - Chương 4
- Nhật ký - Chương 5
- Nhật ký - Chương 6
- Nhật ký - Chương 7
- Nhật ký - Chương 8
- Nhật ký - Chương 9
- Nhật ký - Chương 10
- Nhật ký - Chương 11
- Nhật ký - Chương 12
- Nhật ký - Chương 13
- Nhật ký - Chương 14
- Nhật ký - Chương 15
- Nhật ký - Chương 16
- Nhật ký - Chương 17
- Nhật ký - Chương 18
- Nhật ký - Chương 19
- Nhật ký - Chương 20
- Nhật ký - Chương 21
- Nhật ký - Chương 22
- Nhật ký - Chương 23
- Nhật ký - Chương 24
- Nhật ký - Chương 25
- Nhật ký - Chương 26
- Nhật ký - Chương 27
- Nhật ký - Chương 28
- Nhật ký - Chương 29
Leave a Reply