Truyện gay: Tình đầu – First Love – Chap 6: Đến trường
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Giữa đêm khuya, tôi ngồi soạn bài mà lòng cứ thổn thức nhớ anh. Tôi gõ vào góc khuất, rồi mục tâm sự chia sẻ để coi tình cảm của mọi người thế nào khi yêu một người, tình cảm ấy có phải như những cái mà tôi đang trải qua không? Ăn cũng nhớ, tắm cũng nhớ, soạn bài cũng nhớ rồi đi ngủ cũng nhớ. Haizzz… mà nỗi nhớ này lại kèm với ghen tuông nữa.
Tôi mong kết quả của những đàn anh đi trước sẽ là một sự “ngộ nhận”. Nhưng không … tôi đã yêu rồi. Phải yêu mới bỏ ngoài tai những “lời hay ý đẹp” mẹ tôi phán hồi chiều chứ. Người Việt có câu “ghét ai ghét cả đường đi, yêu ai yêu cả tông chi họ hàng”. Đúng, đã yêu rồi thì “chín bỏ làm mười”. Xấu xa bao nhiêu cũng trở nên tốt đẹp. Hồi xưa mẹ mình chả thế còn gì. Mấy bác đã cản là “không được lấy thằng đấy! Cái mặt lưỡi cày đó vừa dữ, vừa ác mà vừa bần nữa”, vậy mà cuối cùng mẹ có nghe đâu. Cuối cùng kết cục như giờ : lòi ra hai thằng con. Haizzz… đời chả ai biết trước được điều gì?
Nghĩ tới đó, tôi cắm chiếc ipod vào để nghe những bản nhạc yêu thích. Vừa nghe vừa ngâm nga theo điệu hát với một tâm trạng khá hạnh phúc.
5.00 am “I love you till I die … deep as sea … wide as sky … the beauty of our love paint rainbow everywhere we go …” – tiếng chuông điện thoại cất lên giữa không gian tĩnh mịch. Tôi với chiếc điện thoại kề vào tai rồi uể oải đáp :
– A-lô! Ú ơi dậy tập thể dục.
– Ai đấy? Ai mà giờ này réo gọi sớm thế? Dục diếc gì? (tui nhựa)
– Heo lười! Dậy mau … A-lô … a-lô…
(Tôi ngủ lại lúc nào không hay – cũng đúng thôi, đêm qua tui thức khuya quá mà)
Tiếng chuông điện thoại lại reo, tôi bực dọc cầm lên coi. Hóa ra : Anh Vũ
– Gọi em chi sớm vậy?
– Em nha, nãy đang nói sao im re vậy?
– Em ngủ quên? Hèn chi em mơ thấy ai nói gì “dục dục” ấy.
– Ừ, anh với nhỏ “giáo vụ” lên kế hoạch nâng cao tinh thần đoàn kết và sức khỏe giáo viên. Mời gọi mọi người tham gia đi bộ dưỡng sinh buổi sáng, bắt đầu từ chủ nhật hôm nay… nhóc còn nghe không đấy?
– Thôi, anh với chị ấy đi đi. Em không có hứng. Có mỗi buổi sáng chủ nhật không phải đi dạy em được ngủ nướng một ít anh phá mất tiu.
– Không lười, dậy, đánh răng, rửa mặt, thay quần áo ngay. Tui với “quý thầy cô” qua bây giờ đó!
– Thôi mà. Em đã nói là không đi. Đêm qua thức khuya soạn bài cho thứ hai, giờ em mệt lắm.
– Nói đi là đi ngay… không cãi (làm như bố người ta không bằng)
Tôi nửa muốn đi, nửa không. Không là vì có con ngựa già kia đi. Tức ói máu. Nhưng không đi lỡ mai mốt có gì vui ảnh không rủ mình nữa, “lúc đó tha hồ tiếc nha thằng điên”. Tôi đấu tranh nội tâm một hồi và quyết định không đi.
Tôi nhắn cho anh mấy chữ “em ngủ lại rồi, đừng qua nhá”. Tưởng ổng buông tha, ai ngờ 5 phút sau tiếng cho sủa inh nhà. Mẹ tôi trong phòng với bộ đồ ngủ xốc xếch ngó ra, thấy nguyên một đám đứng trước nhà liền thụt đầu vô nhá điện thoại cho tôi. Tôi nghe điện thoại, mẹ tôi nói :
– thằng gì hôm nọ kéo nguyên 1 đạo quân sang nhà mình kìa!
– “Trời ơi! Con đã bảo không đi mà… sao lì vậy”. Rồi tôi kể mẹ nghe về kế hoạch của hắn.
Xót con, mẹ tôi đành đi ra bảo :
– Có chuyện gì vậy mấy cháu?
– Dạ, tụi con qua rủ nhóc Thanh đi thể dục – hắn lanh chanh đáp
– Ờ, nó bảo anh Vũ có gọi điện thoại, nó muốn đi lắm mà sốt quá không đi nổi. Tội! Mới đi dạy có 1 tuần mà hốc hác hẳn.
– Vậy hả cô? Trời, sao sáng nó không nói. Vậy thôi tụi cháu xin phép tụi cháu đi luôn.
– Ờ, tụi cháu đi!
Thế là thoát cảnh phiền hà. Nhắm mắt tưởng ngủ ngon như hồi nãy được, ai ngờ nằm mãi chả ai ngủ lại được. Thế là cả nhà tôi rục rịch dậy sớm. Ai cũng lẩm bẩm nguyền rủa “mẹ kiếp, tỉnh cả ngủ … sao lại phiền hà thế không biết”
Tôi nghe thế chỉ biết cười cười rồi lủi lủi cầm ổ bánh mì lên phòng. Vì biết ngồi đó chắc chắn sẽ bị trách móc. Tôi thầm thấy vui vì hắn có quan tâm đến mình. Nếu không, hắn rủ mình đi làm gì. Hạnh phúc đang dâng cao thì một tin nhắn đến. “Làm gì mà để bị sốt? thấy sao rồi?”. Haizzz… hắn là thế đấy, dân khối D với nhau mà một câu không hề có chủ ngữ. Ghét, tôi không trả lời.
Đến xế trưa thì hắn gọi, hắn hỏi vì sao không trả lời, vì sao bắt điện thoại trễ.
Tôi nói : “Ơ hay, có phải lúc nào em cũng ôm cái điện thoại bên mình đâu? Sáng anh nhắn thì điện thoại hết pin, em để trên lầu sạc, ai biết có tin nhắn hay anh gọi lúc nào chứ?”
– Nói thế mà nghe được à? Ốm đau thế nào? Nói nghe coi
– Thì sốt nhè nhẹ, uống thuốc nên hết rồi (nói dối cho qua chuyện vậy chứ có sốt siếc gì đâu ^^)
– Đấy! Ham công tiếc việc, dạy cho lắm vô. Giàu đâu chả thấy, thấy ngã bệnh rồi.
– Hay hen! Vì ai mà tôi “được” nông nỗi này.
– Ờ … thì …
– Đúng quá rồi còn gì, còn “ờ… thì…” gì nữa. Giờ đền đi.
– Em muốn đền gì?
– Ơ … (tới đây thì tôi nghẹn họng … vì tôi muốn anh … đền anh cho tôi). Em muốn … muốn …
– Muốn gì? Nói đại đi, tốn tiền điện thoại quá nha.
– Tạm thời chưa nghĩ ra, cứ để đó đã, hì hì. (tôi chống chế)
– Để anh nói luôn vô vấn đề chính. Chiều nay lớp “phương pháp sư phạm” bắt đầu học bữa đầu, anh muốn hỏi em đi được không? Có cần anh qua đi chung không?
– Tiện đường thì qua, không tiện thì thôi cũng được. (tôi giả dỗi)
– Ừ, vậy khỏi (tôi hụt hẫng). Tại anh chở con bé Phương đi chung. Con bé là nữ mà còn là giáo viên mới. Nhà nó cũng xa nên qua rước nó rồi qua với em nữa chắc trễ mất.
– RỒI… sao cũng được (tự nhiên tôi nặng giọng)
– Em sao vậy? làm hết hồn à!
– Ờ, cổ họng em đau nên phải rướn lên nói nên giọng hơi to. Sorry… (nói vậy chứ chắc các bạn cũng đoán vì tôi đang ghen với Phương. Mẹ kiếp! Kon đó nhà ở Minh Khai, chạy qua quận 5 gần xịt, bày đặt nhờ vả anh iu mình nữa. Tức quá!!!!)
– Ừ, quyết định vậy nha. Nghỉ ngơi đi, chiều gặp em!
– Bye. (tôi lạnh lùng nói).
Quăng cái điện thoại xuống rồi nằm dài ra giường, úp mặt vào gối. Tôi cứ nghĩ cảnh hai người đó đi chung huyên thuyên mà tui ghét quá. Hai người đó vui vẻ rồi, còn tôi thì sao. Anh có biết là ngồi một mình, đi một mình nó cô đơn lắm không. Chưa kể là nỗi cô đơn ấy càng nhân lên gấp mấy trăm lần khi nhìn người mình yêu đi với người khác. Haizzz… sầu ơi … là buồn.
Đến trung tâm đầu não của trường, tôi không dám ăn mặc xuề xòa kẻo cấp trên nhìn thấy kêu vô rủa xả chắc chết. Tôi mặc một chiếc áo thun xanh có thêu số 06 cùng với chiếc quần jean và đôi giày converse. Tôi cong cớn bước vô thấy anh và nhỏ Phương đã đến. Chẳng hiểu sao, mới đến cửa lớp hắn đã nhìn tôi chằm chặp. Nhìn đến khi tôi ngồi vào ghế, hắn mới cất tiếng nói :
– Cái áo đẹp quá!
– Ấy! Sao lại khen cái áo? Phải nói là “người mặc áo đẹp quá mới đúng!”.
– Hắn thở dài “mắc ói!”
Con Phương ngồi đó cười hềnh hệch. Nhìn mà thấy ghét, tôi với giọng hỏi :
– Anh Vũ với Phương đến lâu chưa?
– “Mới tới à, tuần đầu đi dạy đã quen chưa? Có bị học trò ăn hiếp không?” – Phương nói.
– Thanh không ăn hiếp tụi nó thì thôi, ai ăn hiếp được Thanh. À mà không! Có người đè đầu cưỡi cổ Thanh đó Phương.
– Ai vậy?
– Thì cái kẻ vừa nhảy vào họng Thanh ngồi một đống đó. Haizz… đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
– Hì hì. Phương bị tụi học trò ăn hiếp quá chừng nên phải đi học cách trị tụi nó đây.
“xạo ke quá bà ơi, mê anh Vũ của tui thì có” tui nghĩ thầm rồi cười mỉm. Vừa dứt câu thì bà giảng viên bước vô. Ôi! Sao khuôn mặt u ám và hãm tài thế?
– Hôm nay em thay đổi quá đó nhóc? – lợi dụng cơ hội đang đứng chào giáo viên, hắn nói
– Sao? Em vẫn vậy mà? – tôi thắc mắc.
– Ý anh là em ăn mặc xì-tin quá! Ngày ngày thấy em sơ-mi, quần tây. Hôm nay thấy em thay đổi 180o.
– Lại xàm rồi đó! Đi dạy phải đứng đắn đàng hoàng. Còn đi học với đi chơi phải khác chứ. Ủa? Bộ em mặc bộ này không hợp hả? sao mắc ói!
– Ừ, đưa đây mặc giùm cho.
Tui và hắn đang cười thì bị bà giảng viên nhắc “hai anh ngồi kia có tâm sự thì ra ngoài tâm sự, tuần học có một buổi mà vô đây cười giỡn thế à? Ngồi đây toàn là cử nhân, thạc sĩ hết rồi. Mấy anh chị không tôn trọng tôi, tôn trọng mọi người xung quanh rồi sau này đi dạy ai tôn trọng anh chị”. Vừa dứt câu hò thì “nhớ khi xưa lạ nhau, chung một đường kẻ trước người sau …” – điện thoại của một chị cũng đứng tuổi reo lên. Được thể bà cô tiếp lời “còn cái vụ cellphone nữa, tôi là tôi chúa ghét nghe điện thoại trong lớp. Mấy anh chị lớn rồi, có còn nhỏ nhít gì đâu mà sao kì vậy?…”. Nghe tới đó, hãi quá lần lượt từng người móc điện thoại ra tắt tiếng. Còn tui và ảnh thì nhìn nhau cười rúc rích.
——————————
Thuộc truyện: Tình đầu – First Love
- Tình đầu - First Love - Chap 2: Gặp anh
- Tình đầu - First Love - Chap 3: Hội ngộ
- Tình đầu - First Love - Chap 4: Đi học
- Tình đầu - First Love - Chap 5: Biết nhà
- Tình đầu - First Love - Chap 6: Đến trường
- Tình đầu - First Love - Chap 7: Đồng hành
- Tình đầu - First Love - Chap 8: Nhớ
- Tình đầu - First Love - Chap 9: Vắng Anh
- Tình đầu - First Love - Chap 10: Yahoo
- Tình đầu - First Love - Chap 11: Hẹn hò lần 1
- Tình đầu - First Love - Chap 12: Làm Mai
- Tình đầu - First Love - Chap 13: Tai tiếng
- Tình đầu - First Love - Chap 14: Hối hận
- Tình đầu - First Love - Chap 15: Nhớ em
- Tình đầu - First Love - Chap 16: Nhớ em (tiếp theo)
- Tình đầu - First Love - Chap 17: Trắc trở
- Tình đầu - First Love - Chap 18: Thử thách
- Tình đầu - First Love - Chap 19: Hè về
- Tình đầu - First Love - Chap 20: Mùa hè xanh
- Tình đầu - First Love - Chap 21: Phúc
- Tình đầu - First Love - Chap 22: Tình cũ không mời cũng tới
- Tình đầu - First Love - Chap 23: Đi chung
- Tình đầu - First Love - Chap 24: Bảo Bảo
- Tình đầu - First Love - Chap 25: Gặp gỡ
- Tình đầu - First Love - Chap 26: Đám tang
- Tình đầu - First Love - Chap 27: Xích mích
- Tình đầu - First Love - Chap 28: Bênh vực
- Tình đầu - First Love - Chap 29: YOU ARE THE BEST PRESENT FOR ME
- Tình đầu - First Love - Chap 30: Bản sao
- Tình đầu - First Love - Chap 31: Rõ ràng
- Tình đầu - First Love - Chap 32: Hiểu lầm
- Tình đầu - First Love - Chap 33: Mùng 3 tết
- Tình đầu - First Love - Chap 34: Tính toán
- Tình đầu - First Love - Chap 35: Sinh nhật
- Tình đầu - First Love - Chap 36: Món quà sinh nhật
- Tình đầu - First Love - Chap 37: Không có gì
- Tình đầu - First Love - Chap 38: Ghen
- Tình đầu - First Love - Chap 39: Tôn trọng
- Tình đầu - First Love - Chap 40: Hành hạ
- Tình đầu - First Love - Chap 41: Anh Đạt và ngày xưa
- Tình đầu - First Love - Chap 42: Anh Đạt và ngày nay
- Tình đầu - First Love - Chap 43: Tình yêu và nỗi nhớ
- Tình đầu - First Love - Chap 44: Tình yêu và thù hận
- Tình đầu - First Love - Chap 45: Chia tay và hối hận
- Tình đầu - First Love - Chap 46 - Hạnh Phúc
Leave a Reply