Truyện gay: Tình đầu – First Love – Chap 17: Trắc trở
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, toàn thân đau nhức khiến tôi chẳng muốn làm gì.
Oằn mình đứng lên dẹo dẹo vài cái, tôi nhảy ngay vào máy tính để kiểm tra email và ghé hotdeal xem có hàng họ gì đẹp không để “ngựa” vài cái. Đang lượn quanh “hotdeal”, “nhommua”, “muachung”, tôi dừng lại trước một deal kịch, “hà hà… mua deal này đi xem kịch với hắn, vừa thực hiện lời hứa, vừa đỡ tốn xiền. Mình cũng lanh quá ấy chứ hả?”. Nhanh chóng đăng nhập rồi đặt mua 2 vé, nhân tiện tôi ghé website kịch Sài Gòn book luôn 2 chỗ ở ngay hàng đầu “lần này tui coi cưng còn dám anh hùng rơm không?” – ý nghĩ nham hiểm lóe lên đầu. Xong xuôi tôi ngồi dậy, vệ sinh cá nhân như mọi ngày rồi chọn cho mình một bộ rực rỡ, ta đang yêu mà.
Lên trường trước tiếng “ồ” của lũ năm 2. Nghĩ cũng phải cảm thông cho tụi nó. Mọi ngày cứ sơ mi dài tay, quần tây rồi giày đen kín mít. Hôm nay tui ngựa chiếc ngắn tay, sọc đỏ kèm chiếc áo lót màu xanh mặc chung với chiếc kaki ông côn và đôi Timberland mõm trắng.
– Trời ơi! Coi thầy tui kìa. Đẹp quá ai chịu nổi cơ chứ? – Con Hương khơi mào.
– Như “chai” hai mươi ấy!
– Ủa? Tôi mới 22 à! Tuy mãn teen nhưng mới “đầu tiii” thôi (tôi nhấn mạnh 2 chữ “đầu tiii” khiến tụi nhóc nghĩ bậy liền cười bò ra)
– Ghê nha! Chắc thầy đang iu nên mới vậy đó? Kể tụi em nghe đi, ai lọt vào mắt xanh của thầy vậy? – thằng Phúc nói.
– Ừ, lỡ lộ rồi, kể lun. Người đó … là một người … con trai trong lớp này, cao to …
Chưa kịp để tui dứt lời, tụi nó gào ầm lên :
– Á… á … thầy mình bị gay tụi bay ơi!
– Hix … dễ thương mà gay, ghê quá!
– Ngoài ra còn có những tiếng “haizzz…” ngao ngán.
– Ủa? tôi đã nói tên người ấy ra đâu mà cấu xé nhau vậy? Nghe kĩ nè : Người đàn ông đó cao, to, da trắng, hơi mập, ngày nào cũng lượn lên cái giảng đường này để đày đọa mấy em đó.
– Là sao? Sao chả hiểu gì vậy? Thầy Vũ hả?
– Trời ơi! Là tui iu tui đó mấy má. Haizzz… mình không iu mình thì iu ai. Phải hông nà! – tôi nhại giọng nhí nhảnh.
Được một phen cho tụi nó xì xào, rồi lại cười bò ra vì cách tôi đưa chúng nó lên rồi đẩy chúng nó xuống cách hụt hẫng. Đang cười cợt thì hắn vô. Hôm nay, hắn mặc chiếc sơ mi xanh, quần tây đen và vẫn chiếc sandal hiệu Uncle Hồ ấy. Bước tới cửa, hắn cũng sững ra trước cách ăn diện của tui hôm nay. Không để hắn chất vấn, tôi nói :
– Đang iu nên ngựa 1 ngày, anh khỏi bất ngờ.
– Coi chừng “chính phủ trung ương” đi ngang thộp xuống làm việc bây giờ chứ ở đó mà iu đương.
Hắn giỡn khiến lũ học trò được một phen cười lăn lết, còn tôi thì đứng chết trân ra đó “không quê vì quá quê”. “Anh nhớ đấy, về lần này là chết với tui” – tôi rủa.
Ra về tôi cũng chẳng để bụng mà giận hắn làm gì. Tôi nói :
– Em book vé tuần sau đi hẹn nữa rồi đó!
– Đi đâu?
– Đi xem kịch, ủa? hôm bữa vật vã kêu “đền bù” gì đó cho anh mà, giờ em đền cho rồi không vui à?
– Em đãi anh hoài, ngại lắm. Hay là …
– “Hay là” gì nữa.
– Hay em rủ ai đó đi đi. Không ai đi thì anh thế chỗ cho.
– Ơ, sao lại thế, em rủ ai là em có kế hoạch của mình rồi. Làm thế là hạ thấp danh dự của anh đó, anh biết không?
– Nhưng anh ngại.
– Ngại thì lần sau đãi em ăn hủ tíu. Em mê món hủ tíu quận 5 rồi đó.
– Ừ, cũng được.
Mọi chuyện kể từ hôm đó coi như êm xuôi. Anh vẫn liên lạc, hỏi thăm tôi như bình thường cho đến thứ 7, sinh nhật anh. Tôi hiểu hôm đó anh còn gia đình, bạn bè và cả con giáo vụ rủ rê nên tôi tạm không làm phiền anh nữa. Sáng sớm tôi chỉ online facebook gửi lời chúc của mình và mong chờ lời cảm ơn hay đơn giản một nút like cũng được.
Haizzz… đúng là đời không ai học hết chữ ngờ. Tôi bồn chồn ôm cái máy từ sớm đến tối khuya để chờ lời cảm ơn của hắn. Cuối cùng 00g13 hắn cũng chịu ló mặt. Ngồi coi từng nút like hắn bấm, coi những lời cám ơn hắn đáp lại bạn bè mà mình thấy vui lây. Tôi đọc đi đọc lại rồi lại cho nhận xét : “cám ơn thôi cũng lủng củng nữa, í… câu này cám ơn hay nè, haizzz… dài dòng quá!”. Cho đến khi hắn sign out và chừa lại mỗi lời chúc của tôi.
Khá bất ngờ trước hành động của hắn, tôi muốn cầm ngay điện thoại để chửi thẳng vào mặt nhưng tôi đã kiềm được “chắc hắn mệt nên ngủ quên, để mai coi. Mẹ kiếp! Còn có mỗi lời chúc thì like rồi trả lời đại đi, đúng là hồng nhan … bạc phận mà” – tôi tự an ủi.
Nằm trằn trọc không tài nào ngủ được, tôi lai online rồi đi lên đi xuống chờ cái tin trả lời của hắn. Nhưng đến chiều hôm sau hắn vẫn không chịu trả lời. Tức khí, tôi gửi link facebook cho nhỏ Phương học chung “phương pháp sư phạm” và hỏi xem tình huống này phải giải quyết thế nào?
Con Phương thấy vậy chẳng nói gì chỉ lặng lẽ tâu lại với hắn. Hắn biết là tôi đang điên liền điện thoại gọi tôi để giải thích nhưng tôi tắt máy không nghe.
– “Sao hắn lại xem thường mình cơ chứ? Hay hắn sợ, sợ những điều tiếng mà con Hồng gieo cho hắn. Đồ chó chết. Từ nay đừng có theo tôi nữa” – tôi hứa thầm với lòng.
Chuyện cũ chưa qua, chuyện khác đã tới. Hôm đó shop “Japan style” ở tòa nhà Crescent quận 7 nhờ tôi thông dịch. Các bạn biết,dịch là một công việc khó, nó đòi hỏi tính tập trung cao. Nhờ có công việc nên tôi chả để đầu để óc vào ba cái chuyện của hắn nữa. Tuần này tôi giao lớp cho hắn ôm lun.
2 ngày trôi qua, tôi hạnh phúc với kết quả mình vừa đạt được. Cầm số tiền mà khách trả, tôi chạy ngay xuống shop Levi’s mua cái áo thun cổ tim rồi lại chạy lên tầng 4 rước thêm cái sơ mi ở ninomax để thứ 6 cùng hắn đi xem kịch. Đang hạnh phúc với những gì mình đang có. Tôi bước xuống hầm giữ xe thì :
– Thầy ơi!
– Chuyện gì vậy Liễn?
– Thầy Vũ bị … bị tông xe, gãy chân phải bó bột ở bệnh viện.
– Trời đất, sao lại vậy?
– Dạ, em cũng không rõ, nghe tụi nó đồn thầy với cô Hà (con giáo vụ) mới chia tay, buồn quá thầy phóng xe qua ngã tư bị tông gẫy chân mới được chuyển vào bệnh viện chiều nay.
– … (tôi lặng người, đứng đó không nói gì)
– A-lô! Thầy còn đó không?
– Ờ, còn, còn chuyện gì không em?
– Mai thầy có dạy không hay em báo lớp nghỉ? Nếu học thì xin thầy cho tụi em về sớm tiết cuối để đi thăm thầy ấy. Thầy đi chung với tụi em luôn nha!
– Mai lớp học bình thường, tôi sẽ cho mấy em về sớm tiết cuối. Dạy xong tôi có chút việc nên mấy em cứ tổ chức với nhau đi đi. À! Còn gì nữa không? (tôi lạnh lùng đáp)
– Dạ không, vậy em chào thầy.
Cúp máy xong tôi cúi xuống nhặt lại bịch đồ máng lên xe, rồ ga lên dốc mà lòng tôi nặng trĩu “cuối cùng mình và hắn là như thế nào? Tại sao hắn quan tâm mình chứ? Hắn coi mình “là vợ” mà, sao lại còn con giáo vụ ở đây? Phải yêu lắm hắn mới phóng xe vượt ẩu đến mức như vậy chứ? Thế mình là gì trong mắt hắn. Sao hắn lỡ đối xử với mình như vậy? Đúng rồi, ngay lời chúc hắn còn không thèm cảm ơn. Hóa ra hắn xem thường mình như … một thằng gay rẻ tiền … lúc nào hắn cần thì kêu, không cần thì hắn và con “giáo vụ” tung tăng, khốn kiếp! Tại sao chứ? Tại sao …
Nghĩ tới đây, tôi phóng nhanh trên đại lộ Nguyễn Văn Linh và bắt đầu … khóc. Tôi khóc như một đứa trẻ, tôi nấc lên từng cơn đau đớn (đau một phần vì tôi quá thương anh, thương cho cái chân đang bó bột trong bệnh viện, tôi ước tôi được gánh lấy cái đau đớn của anh để anh vui, khỏe trở lại với công việc của mình. Hơn nữa, tôi còn đau vì bản thân mình, tôi thấy mình quá ngu vì đã đặt hết niềm tin vào hắn, một con người không chung thủy). Cứ thế tôi nấc lên từng cơn khiến bao người đi đường hiếu kì quay lại.
Loạng choạng … tôi vấp xe vào đá ngã lăn ra đất, ngồi đó khóc như một đứa trẻ khiến người đi đường phải rủ thương dừng lại và dựng xe cho tôi. Họ biết tôi đang buồn nên cũng chẳng muốn hỏi. Bám vào xe gượng đứng lên, tôi phát hiện mọi thứ xung quanh mờ nhạt, tôi thầm biết cặp contact lens đã trôi theo dòng nước mắt, tôi mò mẫm trên áo may ra còn dính trên đó … nhưng vô vọng.
Nheo mắt tôi bấm số Ngọc Anh. Mếu máo nói :
– Tao đi dịch bên quận 7, trên đường về bị rớt kính rồi, giờ không thấy gì hết, mày ra chở tao được không?
– Trời! Sao bất cẩn vậy? Giờ mày đang ở đâu?
– Đầu đường Nguyễn Văn Linh. Xin lỗi mày, chịu khó giúp tao với.
– Ái chài … sao tôi khổ quá đi … – nó đáp (con này học bên Tâm lý, tính tình cứng rắn như đàn ông. Miệng cứng nhưng lòng mềm)
10 phút sau con Thủy bạn nó chở nó đến. Nhưng tôi còn biết trời trăng gì nữa đâu. Tôi thẫn thờ như một đứa chết rồi.
Vẫy vẫy vài cái chưa thấy tôi hoàn hồn, nó vỗ cái bộp vào vai tôi, nói :
– thằng quỷ, nghĩ cái gì mà đăm chiêu, kẻ xấu cướp xe mày bây giờ.
– … (không nói gì tôi chỉ quay qua cười mỉm với nó)
Thấy mắt tôi đỏ hoe, nó hét :
– mắt mày sao vậy? Sao đỏ và sưng hết lên rồi? mày … mày … khóc hả?
Gạt dòng nước mắt, tôi biết mình không còn giấu được nữa nên gật đầu ra ý “đúng”.
Thở dài, nó kéo tôi lên xe, nó với tôi ghé tạm quán nước để hỏi mô tê sự việc. Chẳng còn biết xấu hổ, tôi thao thao kể nó nghe mọi chuyện. Nghe xong nó thở dài, đáp:
– Tội nghiệp mày, ai đời lại đi yêu con trai chứ?
– Tao có muốn đâu, nhục nhã muốn chết luôn nhưng vì … vì hắn quá thương tao.
– Giờ mày biết bộ mặt thật của nó rồi đó. Rút đi là vừa.
– Nhưng chắc gì hắn không yêu tao. Không chừng nó là bi thì sao?
– Nữa… lại nữa. Cũng vì cái tính hay nghĩ tốt cho người ta nên suốt đời mày bị người ta lợi dụng là vậy.
– Nó đã ăn được của tao cái gì đâu?
– Mày im nghe tao nói. Theo mày kể thì thằng này cũng không phải người xấu. Nhưng cái xấu của nó nằm ở điểm nó lằng nhằng. Nghĩa là sao, là nó không biết lựa chọn mày hay nhỏ đó. Có thể nó quan tâm mày hơn vì nó yêu mày hơn nhưng mày nên biết mày với nó không “chính quy”. Sâu trong nó vẫn còn mặc cảm là hai thằng con trai, là hai giáo viên, không thể công khai đến được với nhau, mày hiểu không? Những người sống ích kỉ sẽ rất khổ, khổ cho nó nhưng đồng thời cũng khổ cho mày. Tao khuyên mày … bỏ nó đi.
– “Nhưng tao còn thương nó lắm … Ngọc Anh ơi” – tôi lại òa lên.
Bất lực với những lời khuyên, nó xốc tay kéo tôi đi về.
– Tao không quen làm những việc không mang lại kết quả, hiểu chưa thằng ngu? Tao khuyên mà mày không nghe thì đi mà chết đi. Con trai gì mà yếu đuối. Về … đi về.
Tôi lặng lẽ lên xe để nó chở về. Về gần công viên tôi xin nó dừng lại để tôi lấy nước đắp lên mặt kẻo mẹ và anh hai biết tôi khóc. Xóa được những vết lem luốc trên mặt nhưng không thể giấu được đôi mắt sưng húp và đỏ hoe. Mẹ tôi hỏi :
– Mắt mày bị sao vậy? Mày khóc à? Dịch không được bị người ta chửi cho nên khóc chứ gì? Rồi sao con Ngọc Anh phải chở mày về? tay chân mày đang chảy máu kìa!
– Mẹ có thôi đi không? Hỏi từ từ để người ta còn trả lời chứ? – tôi gắt
– Thì mày nói đi. Bà mày chứ! Cứ vui thì không sao, buồn là đổ hết lên đầu TAOOO… (bả tru chéo)
– Con đã nói gì đâu. Mẹ cứ xồn xồn lên – tôi cãi.
– Cái gì mà ầm ĩ lên vậy? – tỷ tỷ hỏi
– Đi làm về đã mệt bở hơi tai ra rồi, gặp mẹ cứ gào lên nữa.
– Thì thấy mày khóc tao mới hỏi, giờ chả lẽ nhà này tao không có tiếng nói.
– Khóc đâu? Gió bụi bay vào làm mắt con bị dị ứng. Rớt kính nên phải nhờ con Ngọc Anh chở về.
– Thế tay chân mày lở loét là làm sao?
– Thì đường quận 7 tối quá, không có kính nên con bị té. Có thế thôi cũng ồn ào (tôi nói dối)
– Đấy, thấy chưa? Hồi nhỏ tao nói lo mà giữ mắt đi mà không chịu để bây giờ mày thấy khổ chưa? Anh em tụi mày không nghe lời tao cái gì đâu … (lại tru chéo)
Mệt quá tôi đi thẳng lên phòng trong khi sư mẫu đang giảng thuyết cho “chị hai” về “nguyên lý mắt cận”.
——————————
Thuộc truyện: Tình đầu – First Love
- Tình đầu - First Love - Chap 2: Gặp anh
- Tình đầu - First Love - Chap 3: Hội ngộ
- Tình đầu - First Love - Chap 4: Đi học
- Tình đầu - First Love - Chap 5: Biết nhà
- Tình đầu - First Love - Chap 6: Đến trường
- Tình đầu - First Love - Chap 7: Đồng hành
- Tình đầu - First Love - Chap 8: Nhớ
- Tình đầu - First Love - Chap 9: Vắng Anh
- Tình đầu - First Love - Chap 10: Yahoo
- Tình đầu - First Love - Chap 11: Hẹn hò lần 1
- Tình đầu - First Love - Chap 12: Làm Mai
- Tình đầu - First Love - Chap 13: Tai tiếng
- Tình đầu - First Love - Chap 14: Hối hận
- Tình đầu - First Love - Chap 15: Nhớ em
- Tình đầu - First Love - Chap 16: Nhớ em (tiếp theo)
- Tình đầu - First Love - Chap 17: Trắc trở
- Tình đầu - First Love - Chap 18: Thử thách
- Tình đầu - First Love - Chap 19: Hè về
- Tình đầu - First Love - Chap 20: Mùa hè xanh
- Tình đầu - First Love - Chap 21: Phúc
- Tình đầu - First Love - Chap 22: Tình cũ không mời cũng tới
- Tình đầu - First Love - Chap 23: Đi chung
- Tình đầu - First Love - Chap 24: Bảo Bảo
- Tình đầu - First Love - Chap 25: Gặp gỡ
- Tình đầu - First Love - Chap 26: Đám tang
- Tình đầu - First Love - Chap 27: Xích mích
- Tình đầu - First Love - Chap 28: Bênh vực
- Tình đầu - First Love - Chap 29: YOU ARE THE BEST PRESENT FOR ME
- Tình đầu - First Love - Chap 30: Bản sao
- Tình đầu - First Love - Chap 31: Rõ ràng
- Tình đầu - First Love - Chap 32: Hiểu lầm
- Tình đầu - First Love - Chap 33: Mùng 3 tết
- Tình đầu - First Love - Chap 34: Tính toán
- Tình đầu - First Love - Chap 35: Sinh nhật
- Tình đầu - First Love - Chap 36: Món quà sinh nhật
- Tình đầu - First Love - Chap 37: Không có gì
- Tình đầu - First Love - Chap 38: Ghen
- Tình đầu - First Love - Chap 39: Tôn trọng
- Tình đầu - First Love - Chap 40: Hành hạ
- Tình đầu - First Love - Chap 41: Anh Đạt và ngày xưa
- Tình đầu - First Love - Chap 42: Anh Đạt và ngày nay
- Tình đầu - First Love - Chap 43: Tình yêu và nỗi nhớ
- Tình đầu - First Love - Chap 44: Tình yêu và thù hận
- Tình đầu - First Love - Chap 45: Chia tay và hối hận
- Tình đầu - First Love - Chap 46 - Hạnh Phúc
Leave a Reply