Truyen gay: Ông kia Hãy đợi đấy – Đoạn 11
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Haha….tự nhiên ông lại đi so sánh mình với chó vậy……?
-Tôi…….Vũ tức giận…..thiệt tình tự nhiên lại…..ái….
-Thôi ……tôi đi tắm cái đây….à mà đồ ăn đây…..ba má tôi gửi cho ông đó…..nó đưa bọc đồ ăn cho Vũ rồi cũng thả con Buta xuống và đi vào phòng tắm……
-ê…..tôi xin được việc làm rồi đó……..
-cậu làm ở đâu?…….Vũ bỏ chén cơm xuống hỏi nó
-ở tiệm phục vụ thức ăn nhanh………
-cũng được…….lương bao nhiều?
-700 ngàn/ tháng…….
-Khi nào làm việc?
-Ngày mai bắt đầu….thời gian làm việc từ 18h-23h
-Trễ vậy……?
-Uhm……..nhưng biết làm sao bây giờ……
-Vậy còn buổi sáng cậu làm gì?
-Tôi đi học anh văn…….
-Uhm…..vậy cũng được…….
-Uhm……ăn xong ông dọn dùm tôi he…..tôi đi lại chổ làm chút cái nha
-Lại chi vậy ?….
-Có chút việc mà…….nó vội lùa những hạt cơm cuối cùng trong chén…..và đúng dậy dắt xe rời khỏi nhà
Buổi tối cùng ngày
-em…..An nó đi làm thêm rồi đó
-vậy hả anh?……An làm gì vậy?
-Phục vụ ở quán ăn nhanh…….anh cũng không biết quán nào nữa
-À…….mà cậu ta trông dễ thương anh nhỉ?
-Dễ thương?….haha….có ở chung với cậu ta thì em mới biết……thật kinh khủng…….anh với cạu ấy ngày nào không cải nhau là không ăn cơm đó…….nhưng cũng có lúc cậu ấy trông rất con nít………
-Hihi…..anh làm em thấy cậu ấy thú vị rồi đó……
-Thôi đừng nói về cậu ấy nữa…….. mà anh nghe nói khoa em sắp có thao giảng phải không?
-Dạ….nhưng chưa biết ngày cụ thể……
-Uhm……..công việc trong ngân hàng của anh dạo này không thuận lợi lắm……….khách hàng thì khó khăn….mà lãi suất thì lôn luôn biến động…….
-Thì đang thời kỳ khủng hoảng và lạm phát mà….
-Uhm…….thôi mình về nhe em
-Dạ………mai anh với đi ăn trưa he…..
-Uhm……….
Buổi sáng, tại căn nhà nọ
– ê…….ông Vũ ….trưa nay về ăn cơm he……
– tại sao phải về ăn cơm
– thì tôi không có gì làm thì nấu cơm thôi….sẵn nấu cho ông luôn…..có vậy cũng thắc mắc……….
– uhm………. Vũ vội và nhận lời mà quên mất lời hẹn với Hân vào tối qua…..là ăn trưa cùng nhau vào hôm nay……..
Vũ đi làm ……thì nó ở nhà cũng đi siêu thị mua những thứ cần thiết về làm thức ăn trưa nay……….hôm trước nó làm món bao tử hầm tiêu thất bại thảm hại…..vì thế hôm nay nó nhất quyết sẽ không nấu món đó nữa….mà thay vào đó là những món mà Vũ thích……vì sao nó lại nấu những món Vũ thích à……bởi vì đêm qua nó đã gọi điện thoại tư vấn con nhỏ bạn thân làm sao để ghi điểm trong mắt người đó….thì con nhỏ đã bày cho nó cách này đó……..
Thực đơn hôm nay nó nấu rất thịnh soạn à nha….nào là tào hủ dồn thịt…..cánh gà chiên nước mắm………canh chua cá lóc……và một món mà rất đặc biệt đó là ốc nhồi thịt…….thiệt tình những món mà nó nấu thì trông đẹp…thì có đẹp….nhưng ăn ngon…thì không chắc chắn….bởi vì nó có biết nấu bao giờ đâu……..
Sau khi loay hoay trong bếp ơn 3h đồng hồ thì mọi thứ đã đâu vào đấy…lúc này đồng hồ đã chỉ hơn 11h trưa….Vũ cũng sắp về….nó đã tranh thủ dọn những thức ăn ra bàn và đợi ai kia về mà cùng nhau thưởng thức…..
Tại một Ngân hàng nào đó
– alo ………anh xong chưa?
– anh xong rồi….có gì không em…….
– ghét anh ghê…..hôm nay hẹn em ăn trưa mà…..
– í chết….anh quên mất…..vậy để anh qua rước em…..
– dạ…..anh thiệt tình
Buổi trưa không khí trong thành phố đông người này đã nóng……cảm giác chờ đợi một người lại càng nóng hơn……..nó nhìn đồng hồ đã hơn 12h rồi mà Vũ vẫn chưa về…….nó sốt ruột……di tới đi lui….rồi lại móc điện thoại ra ….rồi lại nghe câu quen thuộc “ thuê bao quý khách……” nó tức điên người lên……….không biết cái ch nội đó làm gì mà khóa máy….tại sao đã hứa về ăn cơm với nó mà lại không về……..đã hơn 12h45 sắp vô làm lại nữa rồi mà vẫn chưa thấy tâm hơi……….không về được thì cũng phải gọi điện cho nó một tiếng chứ…..đằng này…….chán nản ……nó cũng chẳng muốn ăn…….với tay lấy cái cặp và dắt xe ra đi họ anh văn…..trong tình trạng bụng đói…lòng thì tức giận……ái chà…sắp có chiến tranh nữa rồi đây mà…….
………………..Buổi chiều đi làm về….Vũ bước vào nhà thì con Buta đã đeo quấn lấy chân anh…..nó cứ sủa gâu gâu
– mày đói hả Buta…..để tao cho mày ăn nhé…..thật ra sáng giờ con Buta có được ăn gì đâu….chủ giận ai kia nên bỏ đói nó luôn chứ…..
Vũ bước vào sau bếp thì thấy bàn ăn những món ăn vẫn còn nguyên vẹn …..nhưng có điều là đã nguội rồi…….anh vội đánh lên chán mình một cái….. chết….hôm nay hữa về ăn cơm với cậu ta mà mình quên mất……chết rồi….nhìn thức ăn như vậy thì cậu ta vẫn chưa ăn nữa……..chắc giận lắm rồi đây nè…………Vũ nhìn vào bàn ăn một cáh tỉ mỉ và chăm chú…..Ủa sao toàn món mình thích không vậy ta?……..thiệt tình….mình quên mất………Vũ móc điện thoại ra định gọi cho nó thì điện thoại hết pin từ lúc nào rồi………Vũ buồn bả đem dẹp những thức ăn và đi tắm……..
Ngồi xem tivi trên ghế sofa trước nhà……Vũ cảm thấy lòng mình nhột nhột vì lý do nào đó…….thật tình cậu thấy có lloix với nó nhiều lắm….cậu muốn gặp ngay nó để xin lỗi vì sự thất hứa của mình……cậu lấy điện thoại ra goi ( sạt pin rồi he)…..nhưng không ai trả lời…..mà cũng đúng giờ này cậu ta đang làm thêm mà……..Vũ lại thở dài…….rồi đồng hồ chỉ đã 22h….anh không thể chịu đựng nổi…..anh ngồi dậy và dẫn xe chạy ra ngoài……….
Đứng trời trước cửa của cửa hàng thức ăn nhanh VP………lòng Vũ vô cùng lo lắng và hồi hộp…..một cảm giác kỳ cục tồn tại trong lòng anh mà anh không rõ đó là lý do vì………..
Dợi chờ hơn 1h đồng hồ…..những người khách trong tiệm dần thưa thớt đi……..các nhân viên thì cũng lần lượt ra về………nhưng bóng dáng của ai kia vẫn chưa xuất hiện………..đến khi có tiếng xe chạy ra thì anh thấy đó là người mà anh cần tìm………
– ê…….. Vũ kêu nó
Nó dừng xe lại và vô cùng ngạc nhiên khi thấy Vũ đứng đây…….
– đi đâu đó…….? nó hỏi cọc lốc
– thì đi kiếm cậu nè………
– làm gì………? nó vẫn không có hứng thú để tiếp tục cuộc trò chuyện này………vì lý do gì ư…..đó là đã cho nó leo cây vào trưa nay.
– thì đến xin lỗi…..cậu…….Vũ cũng không hiểu tại sao anh lại làm như vậy với nó………..chỉ là thất hứa một lần với nó chỉ 1 lần thôi……tại sao anh phải làm như vậy và lại cảm thấy có lỗi như vậy
– không cần……….. nó trả lời rồi định rồ ga chạy……..nhưng nó tính không bằng người kia tính………xe nó không sao nổ máy được vì cái lý do gì ư?……..bởi vì chìa khóa xe của nó đã bị ai kia lấy từ khi nào rồi…………
– đi ăn với tôi được không……? Vũ mời nó
– không…..tôi no rồi….thật tình ….nó đói lắm chứ bộ……trưa giờ nó chỉ ăn mỗi một phần KFC tại quán thôi……..nó cũng định khi đi làm xong thì cũng đi ăn khuya đấy mà……
– không đi …..thì cậu ở đây mà dắt xe về nhé………nói rồi Vũ nổ máy rồ ga chuẩn bị đi
– ê……..đi…….
– nè…..chìa khóa nè……cậu mà không đi theo tôi là ngủ ngoài đường đó nhe……chìa khóa nhà tôi lấy rồi đó
– ông……..nó tính lấy lại chìa khóa thì biến nhưng ai ngờ……..
– cậu ăn gì?
– ông bao tôi hả?
Vũ cười:
– uh…..
– tôi ăn phở thập cẩm đặc biệt và một chén viên
– cho tôi hai tô phở đặc biệt và một chén viên……Vũ nói với phục vụ tại quán Phở.
– hồi trưa tôi xin lỗi……..tôi quên mất
– ông lúc nào chẳng vậy……có xem lời hứa với tôi là gì đâu
– tôi quên thật mà……..
– vậy lúc trưa ông ăn với ai?
– tôi ăn với Hân……..
– tôi biết mà……gái rủ là bỏ tôi mà………
– thì bây giờ tôi bù cho cậu nè………..
– tôi thề là sẽ không bao giờ đợi cơm ông nữa
– cậu đợi cơm tôi hả? Vũ ngạc nhiên hỏi nó
– có điên mới đợi ông…….. nó chối biến
– vậy sao mới nói……..
– nói gì đâu……Phỏ ra rồi kìa ăn đi…….
Vũ không nói gì chỉ nhìn nó cười,……….nụ cười đó lại làm cho tim nó chật một nhịp rồi…..nó ghét nụ cười say đắm đó…….nhưng không biết sao lại yêu được nữa………
Và như thế thời gian cứ trôi………Vũ vẫn công tác bình thường…….nó thì lại vừa đi học thêm anh văn vừa lại đi làm………mọi chuyện vẫn cứ tiếp tục….và ngày hôm nay
– nè………ngày mai tôi đi du lịch với trường đó nhe….. Vũ nói chuyện với nó
– vậy hả…..đi mấy ngày……..?
– 4 ngày………đi Đà lạt
– rồi công việc bên Ngân hàng thì sao……..tôi xin nghĩ 3 ngày……thứ 5,6,7 còn chủ nhật thì được nghĩ rùi…….với lại trước giờ tôi chưa nghĩ phép mà……….
– đi ….đi với bà Hân luôn hả?
– uhm………..nhưng cái gì mà là bà
– tôi thích gọi vậy đó….rồi sao…….chúc hai người đi vui vẻ…….nói câu này là nó dối lòng nè…thật tình nó không muốn hai ngừi đó đi chung với nhau lúc nào hết…..nhưng làm sao được chứ……họ là người yêu của nhau mà………… còn nó có là cái gì của ai kia đâu chứ…..hức….nó tức tối bước vào trong…….
– mà cậu ở nhà trông nhà cẩn thận đó nhe……….Vũ nói vớ theo nó……
Vậy là chuyên du lịch 4 ngày của hai người kia đã bắt đầu…….ở nhà một mình thật chán quá………..nấu cơm cho con Buta yêu của nó ăn xong là nó cũng lăn ra mà ngủ…………thiệt tình không biết giờ này hai người họ dang làm gì nhỉ………..phải chi có mình đi theo thì hay biết mấy………sẽ biết được họ làm những gì để mà phá…………chịu không nổi nó rút điện thoại ra và gọi
– alo…..tôi nghe nè
– ông đang làm gì vậy?
– đang ăn khuya……….?
– với bà Hân hả?
– uhm……
Truyen gay: Ông kia Hãy đợi đấy – Đoạn 12
Không nói tiếng nào nữa nó cụp máy cái rụp và đầy tức tối……thiệt tình điện thoại chi không biết…….điện xong thì lại ôm thêm cục tức như thế này đây………
Buổi sáng hôm nay nó không đi học,……hôm nay cũng là thứ 7 rồi…..ngày mai sẽ là ngày tổng vệ sinh……mai cũng chỉ có mình ên nó dọn dẹp thôi…….sớm cũng dọn…..muộn cũng dọn…..thôi dọn hôm nay vậy……….nó hết quét chổ này….rồi lại móc chổ kia…..rồi lại chùi chổ nọ……..loay hoay với công việc don dẹp nhà cửa mà cũng mất khá nhiều thời gian……….nó nhìn lên đồng hồ thì cũng đã hơn 11h trưa rồi còn gì…….nó lười nấu ăn quá…..chi bằng ra ngoài mua hộp cơm về ăn là được….với bịch cơm thêm cho con Buta là ok chứ gì…………..
Đang ngồi ăn cơm thì nó cũng không thôi thắc mắc giờ này ai kia đang làm cái quái gì……
– alo
– um…….đang làm gì đó……..?
– đang ăn trưa cùng với đoàn nè
– vậy hả……..? nhớ mua quà cho tôi he….
– mắc mớ gì phải mua cho cậu?
Vũ hỏi một câu mà nó cứng họng…….mà đúng mắc mớ gì phải mua cho nó…….. nó không biết phải trả lời làm sao đành lằng lặng cúp máy……để lại cho bên đầu dây kia một nụ cười sảng khoái vì đã chọc tức được ai kia…………..
Tại một nhà hàng nào đó của thành phố Hoa
– làm gì mà anh cười hoài vậy? Hân hỏi Vũ
– à ……không có gì…….chỉ chọc tức được thằng An nên anh vui ấy mà
– trời…….anh thiệt tình……..vậy mà em tưởng anh nói chuyện với cô nào chứ…..Hân trách yêu
– làm gì có đâu nè……..thôi mình ăn xong rồi ……mình đi dạo đi…
– dạ…….
– cái khăn quàng cổ này đẹp nè anh? Hân lấy cái khăn quàng cổ vừa xem quàng vào cổ Vũ
– uhm….anh cũng thấy vậy………em xem dùm anh cái áo khoác này đi……em thấy sao…..Vũ đưa cho Hân xem một cái áo khoác len……
– dạ em thấy cũng đẹp…….nhưng nó hơi nhỏ…..không vừa với anh……
– uhm……anh tính mua cho An…….
– dạ……..mà anh tốt với An quá he…….vậy mà gặp nhau là cứ cải hoài…..
– uhm….thì thế……ghiết thành thói quen….phải nói sốc nhau mới chịu nổi……hihi
– thiệt tình anh….cô nagf bó tay với người yêu của mình………
Vậy là chuyến di du lịch cùng trường của 2 người cũng đã kết thúc. Sau khi chia tay nhau thì Vũ cùng với chiếc vali mà đón taxi về nhà. Vừa về đến cổng hình ảnh đầu tiên là anh thấy nó đang ngồi ôm con Buta bắt ve chó trước cửa nhà…..
– ủa ông về rồi đó hả?……nó thấy Vũ mở cửa nên vội vàng hỏi…và không quên nở một nụ cười toe tét
– uhm… rảnh quá he……không có việc gì làm hả?
– thì chiều mới đi làm mà……hôm nay tôi được nghĩ học mà…….
– umh…….cậu dọn dẹp nhà cửa chưa?
– xong rồi…..làm luôn phần của ông rồi đó
– ái cha……..sao hôm nay siêng đột xuất vậy
– làm dùm ông mà ông cũng nói này nói nọ…..thì tôi biết hôm nay ông về….chắc chắn sẽ mệt nên tôi làm giúp thế thôi……mà nè…có mua quà cho tôi không đó…..vừa nói nó vừa giật lấy cái vali của Vũ.
– không……..đồ dơi không đó…nếu rảnh thì giặt dùm đi……haha……
– tại sao không mua?……mặt nó bí xí
– vậy tại sao tôi phải mua cho cậu….? Vũ hỏi
– mệt ông quá đi….tự mà giặt lấy……….bo xì ông luôn…..nói xong nó bỏ đi một mạch. Để lại trên môi ai kia một nụ cười khoái chí.
Hai người ngồi ăn cơm mà không nói với nhau lời nào. Nó thì không nhìn lấy Vũ lấy một cái…..cái mặt của nó thì đang một mâm……..như là hễ ai mà đụng vô là chết tức khắc………đó là biểu hiện của sự giận dỗi đấy mà……..
Còn ai kia thì đang nhìn nó chăm chú…….lâu lâu đôi môi lại vẽ lên một nụ cười………một nụ cười của sự khoái chí hay một nụ cười mang một ý nghĩa khác?.,……..
– ăn cơm xong cậu làm gì?
Vẫn không trả lời……..nó vãn tập trung chuyên môn ăn cơm của mình…..nhưng càng ăn nó càng thấy bực bội………
– không trả lời thì thôi….muốn cho ai kia cái gì đó cũng khỏi he…..
Nó vẫn không trả lời……nhưng nó dần dần nghe được cho..ai…kia….cái…gì ….đó…thì mọi suy nghĩ lại ùa về…
– nè…..cho tôi cái gì…..?
– cho cái gì là cái gì……đúng là con nít mà…….Vũ trêu nó
– ông nói ai là con nít hả?
– chắc tôi tự nói tôi há…….
– uhm …..con nít vậy đó……được chưa……
– thôi……không đôi co nữa….ăn cơm đi….rồi tôi cho ậu cái này nè……
– quà của tôi hả……hihi……
Vũ không nói thêm lời nào nữa nhưng giờ đây anh chỉ biết cười mà thôi.
– nè cậu thấy sao? Đẹp không?….vừa với cậu không…… Vũ nói và đưa cái áo len cho nó
– chọn cái màu gì mà xấu hoắc vậy……..vừa thì có vừa
– xấu trả lại đây….Vũ giựt lại cái áo
– ủa ….đâu có chuyện đó đâu cưng….cho anh rồi thì miễn bàn nhé……haha….dù có xấu nhưng là quà của em thì anh cũng mặc he……
– em cái đầu cậu…..lớn hơn ai hả…? vừ nói Vũ vừa cóc vào đầu nó….
– haha….giởn chơi chút không được hả cha nội…….
– giởn cái kiểu đó hả……..tôi giết cậu hà…….
– ừa …giết đi….được chết trong tay người yêu là rất mãng nguyện
– khùng nè…….Vũ đá vào mông nó một cái…….thôi tôi đi công chuyện một chút …….khỏi đợi cơm tôi he…….
– ủa mà ông đi đâu….?
– đi qua nhà Hân ăn cơm…….hihi…….vừa dứt lời…Vũ dắt xe và vụt chạy mất…
Nó chưa hết nổi vui mừng thì đã chuyển sang nổi buồn miên man…..nó biết chứ…….biết ông Vũ chẳng có chút tình cảm gì với nó nhưng……để nó được yêu ổng cũng là đủ rồi…….
Sau khi ăn cơm tại nhà Hân xong….Vũ và Hân cùng đi dạo thành phố về đêm………
– anh này………em thật hạnh phúc khi có anh
– anh cũng vậy………cuộc sống với anh bấy nhiêu đó là đủ rồi…..
– dạ……nhưng mình phải biết quý những gì mình đang có……
– sao em lại nói như vậy?
– em cũng không biết……nhưng em có cảm giác rất lạ…..
– lạ gì……hay là em không tin tưởng vào tin tưởng vào tình yêu của mình…….
– không có……nhưng em sợ lắm…….hay là mình kết hôn đi anh……
– kết hôn?……….anh nghĩ chúng ta chưa phải lúc…….với lại công việc của anh còn chưa phát triển mà…….
– em thấy như vậy là tốt lắm rồi……..anh vừa làm trong Ngân hàng vừa đi dạy ở trường……em cũng dạy ở trường……thế anh còn muốn gì nữa?
– anh nghĩ anh chưa đủ trưởng thành để kết hôn……
– hay là anh không muốn kết hôn với em hả?…….Hân nổi quạo…đây là lần đầu tiên cô ấy nổi quạo trước mặt Vũ
– anh không có…….em hãy cho anh thời gian suy nghĩ đi nhé…..
– không sao…..anh cứ xem như là hôm nay em chưa nói gì đi nhé…….cô nàng vội vàng làm hòa…..Hân cũng không biết tại sao hôm nay cô lại có thái độ như thế với Vũ……là điều gì chăng?……phải chăng đó là sự ích kỷ trong tình yêu?…..hay là sự chiếm đoạt..?….cô đâu phải là người như vậy đâu……?
Vũ về đến nhà thì đồng hồ cũng hơn 11h giờ rồi……….
– sao cậu lại ngủ ở đây?…..Vũ thấy nó ngủ trên ghế sofa thì hỏi
– ủa ông về rồi đó hả?……nó dụi hai tay vào mắt….ông ăn gì chưa?……để tôi đi hâm lại…….
– nhà có gì nhậu được không?
– nhậu hả?…..có……mà tại sao lại nhậu….?
Vũ không trả lời nó mà:
– vậy cậu chuẩn bị đi…..tôi sẽ đi mua bia về….tôi với cậu cùng uống…….
– vô……… Vũ và nó cụng ly
– hôm nay ông có chuyện buồn hả?….nó thấy gương mặt của Vũ khác với mọi ngày
– không……chỉ là gặp chút rắc rối thôi…….
– chuyện gì?…..có thể nói cho tôi được không…….tôi sẽ chia sẽ với ông…..
– chuyện tình cảm…..thôi vô…….
Nó và Vũ cứ thế nói toàn chuyện trên trời dưới đất cho đến khi một thùng bia chỉ còn vẻn vẹn có hai lon
– tôi sắp kết hôn rồi….hức…..nhưng tôi chưa muốn…..hức….tôi muốn khi nào…hức….
Mặc dù say nhưng nó vẫn nghe rõ mồng một là chuyện Vũ sắp kết hôn….
– sao…….?…ông ……ông sắp kết hôn hả…..?…hức…….
– uhm……tôi và Hân sẽ lấy nhau……..hức……cậu nghĩ sao?……
– uhm…..tôi….tôi….hức…..không biết…. làm sao nó có thể nói “ ông đừng lấy bà ấy”
– hứ………tôi chưa muốn lấy vợ bây giờ……nhưng Hân là cô gái tốt…..tôi cũng không muốn đánh mất cô ấy….hức…
– thì …chuyện đó do ông quyết định mà…….không lấy thì không lấy……
– uhm……..tôi sẽ chưa kết hôn bây giờ đâu…..tôi muốn tình yêu của tôi sẽ lớn mãi theo thời gian rồi khi đó….hức…..Vũ không nói lời nào nữa mà anh đã chìm vào giấc ngủ……..
Nó thì vẫn không sao ngủ được……anh sắp kết hôn rồi sao?……vậy là nó sẽ ra sao?……tình yêu nó dành cho anh ?……..chẳng có kết quả…….? ….anh giờ là của người ta rồi……..? khi cưới nhau Hân sẽ về đây ở….thế là nó phải ra đi hả?…..không nó không muốn………nó muốn được ở bên anh thôi…… mà chưa sao…..anh nói là chưa muốn kết hôn mà…….nó sẽ còn có hy vọng….thế nhưng chưa kết hôn chứ có phải là không kết hôn với Hân đâu…….trước sao gì nó cũng phải rời xa anh thôi…..tình yêu của nó dành cho anh là tình yêu không có lối thoát mà……..
Nó nằm xuống kế bên Vũ……gối đầu vào tay Vũ…..cảm giác thật ấm áp và hạnh phúc biết bao…..nhưng rồi đây…..nó có còn được cảm giác này nửa hay không?………nó thì thầm bên tai Vũ…… “ ông Vũ….tôi yêu ông lắm……thật sự tôi không muốn ông kết hôn đâu…..tôi muôn ông được ở bên cạnh tôi như thế này đây nè…….có thế tôi mới thấy cuộc sống này mới có ý nghĩa…..nhưng tôi biết đó không là điều sự thật……….tôi sẽ không được ông….bởi vì trong mắt ông….tôi chẳng là gì cả……nhưng ông hãy cho tôi được yêu đơn phương ông thôi…..được nhìn thấy ông hạnh phúc với tôi như thế là đã quá đủ rồi……..” những giọt nước mắt cay cay đã rơi ra khỏi mắt nó lăn dài trên cánh tay của ai kia……..nó cứ tưởng là lời nói của nó chẳng có ai nghe…..nhưng nó đâu biết rằng người nằm cạnh nó vẫn chưa có ngủ…….. nó nhỏm người ngồi dậy và đặt lên má Vũ một nụ hôn nhẹ……nhưng đối với nó đó là điều hạnh phúc lắm rồi….. nó ngồi dậy và đi dẹp dọn bãi chiến trường mà cả hai đã bày ra lúc nảy……
Hân đi đi lại lại trước cửa sổ trong phòng, một cảm giác bất an trong tình yêu của cô và Vũ đã nhuốm đượm và ngày càng thấy rõ……cụ thể là hôm nay khi đề cập đến chuyện kết hôn giữa hai người thì anh đã có vẻ bối rối. Phải chăng thật sự đã có người thứ 3 chen vào tình yêu giữa hai người……nếu như thế thì cô phải làm sao đây?…cô thật sự không muốn mất anh…….nhưng nếu giữ được anh….mà anh không còn yêu cô thì cô có hạnh phúc hay không?……..những câu hỏi cứ liên tục dược đặt ra những vẫn không có câu trả lời………..cầm chặt nắm tay vào nhau….không nhất định cô sẽ không thể để mất anh……..còn người kia sẽ phải trả giá khi đã xen vào tình cảm của cô và anh……..một ý định trả thù hay nói đúng hưn là một ý định độc chiếm người cô yêu đã vùng dậy trong một cô giảng viên trẻ………nhưng khi làm chuyện này cô có thật sự vui vẻ hay không????????
Hôm nay, nó về quê thăm nhà……vừa vào đến nhà thì đã thấy con nhỏ bạn thân đang líu lo bên mẹ của nó……
– chào mẹ con mới về……..ê con kia ….mày đi đâu đó
Truyen gay: Ông kia Hãy đợi đấy – Đoạn 13
– thì hay tin mày về…tao qua chơi không được hả?
– được…..cám ơn he…….mày không có tốt vậy đâu……
– ê sao mày cứ bụng ta suy bụng người vậy……nhỏ cải
– thôi….thôi….cho tôi xin…….mẹ nó can ngăn………vô dẹp đò mau đi…….người ta qua chơi mà mày nói vậy đó hả?……..
– thôi con đi tắm cái đã………nó bỏ lại cái nhìn liếc xéo nhỏ bạn mà bước ra nhà sau……..
Bây giờ 2 đứa nó đang ngồi yên vị sau nhà
– nè…..chuyện mày với người yêu mày sao rùi?
– không tiến triển gì cả?
– là sao?
– là vậy đó……tao nói tao thích người ta mà người ta ….nói tao đùa…..thiệt tức không……
– uh….tức……thiệt he…..nhỏ đưa miếng xoài vào miệng mà than thở dùm thằng bạn…….nhưng không xa chổ đó cũng có 2 người đang cười gật đầu…..nghĩ “ nó đã lớn thật rồi”
– ê……còn mày thì sao?
– tao hả…..vẫn vô tư….hihi…nhỏ bỏ miếng xoài vào miệng rồi nói tiếp….mà nè…..người yêu mày thế nào….có xinh không?
– xinh hả?……nó cười haha…..chẳng những xinh mà còn đẹp zai học giỏi nữa……..kaka
– hả…..? thằng khùng……..nhỏ đánh vào vai nó…….là sao hả
Nó trở nên trầm lặng
– nếu tao nói với mày tao thích một thằng con trai mày nghĩ sao?
Nhỏ không trả lời được…….vì miếng xoài đang yên vị trong miệng nhỏ….hay là vì nhỏ quá sốc trước câu hỏi của nó……..
– nè…..mày sao vậy….nó khều khều nhỏ
– à…..mày nói thật hả?…..nhỏ nuốt miệng xoài và lau cái chán đang dần toát mồ hôi mà hỏi nó……..
– uh…….tao thích một người con trai…….
– thiệt hử…….? vậy mày là ……..gay
– uh……..nhưng tao không có ẻo lả như người ta….mày có khinh tao không……? nó trông chờ vào câu trả lời của nhỏ bạn
– mày khùng hả……..nhỏ đánh vào vai nó……tại sao phải khinh mày……mày là bạn thân nhất của tao……đối với tao….tình bạn quan trọng nhất là tấm lòng…..chứ không quan trọng đó là ai…….miễn sao biết quan tâm chia sẽ giúp nhau lúc khó khăn là được rùi……
– uhm…cám ơn mày…..
– mà tao hỏi cái này……mày thích ai vậy?
– tao thích ông Vũ….cái ông mà về đây hồi tết đó……..
– là anh Vũ hả?…..nhưng anh ấy có người yêu rồi mà……
– uhm…..nhưng không sao….chỉ là tao yêu đơn phương thôi….miễn sao tao được yêu ổng là tao hạnh phúc rồi…….
– nhưng như vậy thiệt thòi cho mày lắm……..
– không sao…….tao chịu được mà……
– uhm….tao không biết phải an ủi sao với mày…..nhưng hãy nhớ một điều là tao luôn là bạn tốt của mày hen……có gì cần tao chia sẽ thì cứ nói…….
– uhm….cám ơn mày…….
– bạn bè mà…….nhỏ vẫn tiếp tục với miếng xoài…..nhưng tâm trạng bây giờ không còn vui tười như lúc nảy nữa….mà đã trở nên lo lắng……..lo lắng cho tình yêu không có lối thoát của thằng bạn thân đang ngồi bên cạnh….nhỏ thở dài…….
Ở cách đó không xa……có 2 người đang chết lặng đi khi nghe đoạn đối thoại vừa rồi…..phải làm sao đây?……đó là câu hỏi mà cả hai điều rất muốn có câu trả lời…….
– mày đi ra khỏi nhà tao….đồ bệnh hoạn…….. ba nó quát
– ba…..con……..nó nói trong nước mắt
– tao cho mày ăn học….bây giờ mày lại bôi tro chét chấu vô mặt tao……
– con…hic….xin lỗi…..
– không…mày không cần xin lỗi gì hết….mày cút ngay ra khỏi nhà tao
– ông….bình tỉnh lại…….mẹ nó khuyên can…nhưng giờ đây trên gương mặt hiền từ nầy…những giọt lệ dài đang tuôn rơi….
– bình tỉnh…..bà kêu tôi bình tỉnh à………sao được hả…….ba nó đập mạnh cái tay xuống bà nghe rõ một cái bốp……
– chuyện gì vậy ba mẹ…….anh hai nó từ ngoài cửa bước vào…..
– mày về đúng lúc lắm……mày tống cổ thằng khốn nạn này ra khỏi nhà cho tao……..
– chuyện gì vậy An? Anh nó hỏi
– tôi……tôi……
– mày nói không được hả?…….tao nói dùm cho….mày coi đó….cho nó ăn học rồi nó đua đòi với người ta…..bây giờ bày đặt yêu thương đồng tính đó……….tức không hả? …..hả?……mỗi tiếng hả là mỗi cái đá vào người nó.
– ba…..đừng đánh nó nữa……đánh cũng có giải quyết được gì đâu?
– vậy mày đuổi nó ra khỏi nhà cho tao…..từ đây tao không muốn thấy mặt nó nữa…… đồ bệnh hoạn
– ba……ba…..con không có bệnh hoạn……..
– còn trả treo nữa hả? …..ba ó đánh vào mặt nó một cái bốp
– ba vô trong nghĩ đi …..để con nói chuyện với nó……anh hai nó nói với ba nó…….ông cũng đành bỏ đi mặt dù rất tức giận. Mẹ nó vẫn ngồi đó với nước mắt đầm đìa……mà chỉ biết im lặng….hiện giờ bà quá sốc với đứa con trai út hết sức cưng chiều của bà…….bà phải làm sao đây?……bà biết làm gì để con bà bình thường lại như bao người con trai khác…….đó là một ước nguyện của bà hiện giờ…….
– rồi nói đi……..chú mày có chuyện gì? Anh nó hỏi…..sau khi hai nười đã ngồi yên vị trên cái bàn ở sau nhà
– chuyện gì là chuyện gì? Nó làm ngơ
– đến giờ phúc này mày còn nói với cái giọng đó hả?…..anh bỏ mặt luôn hà
– nói ra…..ong lại ngăn cản nữa thì sao…….chuyện của tôi….tôi tự biết
– mày…….thôi nói anh nghe đi An…..anh nó hạ giọng……
Thật sự nó rất thương anh nó……..anh nó là một người anh tốt….từ nhỏ anh luôn bênh vực nó…..mặt dù nó rất nghịch và phá phách…..mỗi lần nó bị ba mẹ đánh….thì anh nó đều năn nỉ dùm cho nó…..có lẻ vì lý do đó mà giờ đây nó bướng như thế này đây……..anh nó là một người ít nói nhưng những lời anh nói ra điều là những lời mà đáng phải suy nghĩ……..im lặng một lúc cuối cùng nó cũng chịu cất lời
– đúng…..tôi thích….mà không yêu ông Vũ đó
– anh Vũ ????
– đúng….là ông Vũ đó……
– tại sao?
– yêu một người thì phải có lý do sao?
– nhưng mày biết anh VŨ ảnh có người yêu rồi mà…..
– tôi biết….nhưng tôi yêu ổng là đủ rồi……..
– rồi mày tính sao? Anh nó thở dài…..
– tính gì nữa?….chuyện như vậy rồi thì còn gì mà tính………tôi sẽ đi làm và tiếp tục việc học…..thế thôi….nó nhún vai
– mày nghỉ đơn giản vậy thôi sao?
– chứ ông muốn sao? Nó hỏi
– tao không biết…..nhưng cuộc sống không như mày tưởng tượng đâu…….tiền học phí tao sẽ cho mày đóng…….tiền ăn thì mỗi tháng tao cho mày 1500000 còn lại thì tự mày kiếm nhe…..tao giúp mày vậy thôi….. bây giờ ba mẹ rất giận…….khi nào giận tao sẽ năn nỉ giúp mày……còn bây giờ mày về lại thành phố đi…..mà có lẻ ba sẽ lên đó nói chuyện với anh Vũ đó…….vì thế mày liệu hồn đi……..mà để tao nói với Vũ chuyện này……..rồi tao sẽ tìm nhà trọ cho mày…….
– tại sao phải tìm nhà trọ cho tôi?……nó ngạc nhiên
– mày nghỉ nếu anh VŨ biết chuyện này….thì có cho mày ở lại không? Người ta là con trai đó…….
– nếu ổng đuổi tôi thì tôi đi….nó nói với giọng ngậm ngùi……
– uhm…..nè tiền nè đi đi…..anh nó đưa tiền cho nó và tiển nó ra xe……
Đứng trước cửa mở cổng bước vào Vũ ngạc nhiên hỏi nó:
– sao lên sớm vậy? Được nghỉ tới 1 tuần lận mà………..
– thì nhớ ông….tôi lên sớm……..
– đừng có khùng……..Vũ rõ vào đầu nó……vào nhà đi…….thật ra Vũ đã biết được lý do là vì sao rồi………..bởi vì anh nó đã gọi điện lên cho Vũ.
– tại sao lại cải bướng như thế hả? Vũ hỏi nó khi cả hai đã ngồi yên vị trên ghế sofa…
– tôi không cải bướng…..tôi nói sự thật……và sự thật đó là tôi thích ông…..
– chỉ thế thôi sao?………cậu có khi nào nghĩ đó chỉ là sự ngộ nhận của một giây phút bồng bột của tuổi trẻ không? Vũ hỏi nó nghiêm túc
– tôi chắc chắc với ông một điều…..đó là sự thật…..và sẽ không có gì thay đổi điều đó……………
– cậu chắc rằng là thế hả? Vũ hỏi lại một làn nữa….
– ông hỏi một lần nữa là tôi đá ông bay vô dách tường đó….nghe chưa…..tôi mệt rồi…..đi tắm cái đã……..
Vũ chỉ biết lắc đầu và buông một tiếng thở dài…….giá như đó chỉ là giây phút nộ nhận thì sẽ là hay biết mấy……
– dạ con chào hai bác……….Vũ lễ phép chào ba mẹ nó…..
– uhm….chào cháu……… thằng An đâu cháu?……
– dạ……cậu ấy đi làm rồi …….
– chắc cháu biết lý do bác lên đây gặp cháu rồi chứ……..Ba nó nghiêm nghị
– dạ cháu có nghe Thanh nói ……( Thanh là tên của anh nó)
– uhm…..vậy cháu tính sao?…..
– dạ…..ý bác là sao? Cháu không hiểu?
– là chuyện đó đó…..chuyện thằng Vũ thích cháu đó….
– dạ…..cháu nghĩ đó chỉ là giây phút bồng bột của tuổi trẻ thôi bác…….có khi……. đó chỉ là một ngộ nhận mà thôi…..nói những lời đó ……mà nếu nó nghe được chắc chắn Vũ sẽ vô dách tường với nó rồi…..hên là không có nó ở đây…….
– cháu có chắc là vậy không?
– cháu không chắc chắn……nhưng với An…..cháu tin cậu ấy vẫn còn là con nít….vì thế……chuyện tình cảm…..cậu ấy……
– thôi….cháu đừng nói nữa……bác hiểu………Ba nó chen ngang lời nói của Vũ….
– dạ…..
– bây giờ bác tính tách nó ra ở riêng với cháu…….như thế nó sẽ quên cháu và quên đi cái tình cảm vớ vẩn này……..
Vừa lúc đó cánh cửa bổng mở với tốc độ ánh sáng…….là nó….từ nảy giờ nó nói là đi làm thêm nhưng thật ra là nó có đi đâu mà chỉ là ra đầu hẻm đứng rồi sau đó lại trở về xem ba mẹ nó sẽ nói chuyện gì với VŨ.
Truyen gay: Ông kia Hãy đợi đấy – Đoạn 14
– cậu…….cậu sao cậu lại ở đây?…..Vũ ngạc nhiên hỏi nó
Nó phớt lời câu hỏi của Vũ …..nhìn chằm chằm vào ba mẹ nó và nói…
– đó không phải là tình cảm vớ vẩn…….con yêu ông Vũ thật lòng….
Bốp……
– thật lòng hả?…..giữa hai thằng con trai mà có sự thật lòng hả?
Sau khi ăn cái tát tay từ ba nó…..mắt nó rươm rướm nước mắt….còn mẹ nó thì nước mắt đầm đìa…….
– thật ra ba không hiểu gi hết…….con thích ông Vũ…..là chuyện của con….còn ổng có thích con không….đó là chuyện của ổng…..nó nhìn Vũ mà nói…….con không biết ổng có thích con không….nhưng đối với con ổng là quan trọng nhất…….
– quan trọng hả?…..vậy mày xem tao với mẹ mày chết hết rồi hả? …..tao bao ngày vất vả lo cho mày ăn học vạy mà giờ đây….mày….mày…..được lắm……..
– ông….ông bình tỉnh lại đi……..
– bác….bác ……
– con đừng nói lời nào nữa Vũ……..bác không trách con …….nhưng………bác không biết là có thể làm sao nữa……..bác không thể đối xử với con như trước đây……..còn thằng con này….nhìn vào nó…….bác coi như không có……bà về…….nói rồi ba nó cùng mẹ nó về…..bà chỉ lặng thinh bước theo ông……nhưng trong ánh mắt của bà hiện lên nổi xúc cảm yêu thương con vô cùng…….
– tôi nghĩ cậu nên về xin lỗi hai bác…..
– ông không tin tôi…..?
– tôi tin thì có ích gì?….tôi không thể mang lại hạnh phúc cho cậu như cậu mong muốn đâu?
– tôi không cần ông phải làm gì cho tôi cả……nhưng chỉ cần ông cho tôi được yêu ông là đủ rồi….
Vũ im lặng…..một lúc sau anh lên tiếng
– tại sao phải như vậy hả An? Yêu tôi cậu có được gì đâu? Yêu tôi gia đình đã từ cậu….chưa kể rồi đây xã hội sẽ cười chê cậu……
– tôi không quan tâm những thứ đó….tôi chỉ biết được yêu ông với tôi cuộc sống này đã là màu hồng rồi……
Vậy là ba nó đã từ nó……cuộc sống của nó hiện nay vô cùng vất vả…..nhưng nó rất thích…..vì ít ra giây phút này đây Vũ đã biết được tình cảm của nó dành cho anh là như thế nào rồi……….mỗi ngày nó vừa phải đi học…vừa phải đi làm…..tiền học phí thì khỏi lo vì anh nó đã đóng…..nhưng tiền chi tiêu thì nó phải kiếm thêm…….Vũ biết nó cũng gặp khó khăn……nhưng đưa tiền cho nó thì nó lại không chịu nhận…..vì thế mỗi ngày anh đều phải về nhà nấu cơm cho nó ăn…..như thế thì nó sẽ không thấy ngại…….
Thấm thoát cũng đã hơn 2 tháng từ cái ngày nó bị ba mẹ từ bỏ……chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến sinh nhật của Vũ…….nó nhất định sẽ mua một món quà thạt ý nghĩa bằng chính tiền lương của nó để tặng cho Vũ……nghĩ thế mà mỗi ngày đi làm nó đều có hứng thú……xem đó là động lực thúc đẩy nó làm việc…….
Hôm nay nó đã được nhận lương……dạo quanh trong siêu thị cái gì nó cũng muốn mua….nhưng nhìn lại tiền lương nhận được thì nó phải ngậm ngùi tiếc nuối……..nó đi dạo quanh gian hàng bán đồng hồ…….một chiếc đồng hồ da dây đen cá tính đập vào mắt nó…….nó rất thích cái đồng hồ ấy……nhìn nó sẽ rất hợp với Vũ….nó gọi người bán hàng đem ra cho nó xem….càng nhìn càng thích và càng thấy hợp……..nhưng tiếc thay……giá của nó là hơn 2000000 đồng….nó tiếc nuối trả lại cho người bán hàng…..thật ra nó cũng đủ tiền mua đấy chứ….nhưng mua rồi thì những tháng ngày sau này nó ăn gì?……đi dạo qua gian hàng khác…..nhưng nó vẫn tiếc nuối cuồn cuộn cái đồng hồ đó…………
Vậy là sinh nhật Vũ cũng đến……..hôm nay nó xin chổ bán cho nghĩ một ngày…….sáng giờ nó lăn xăn hết cả lên…..hết quét nhà rồi lại dọn dẹp…..hết lau chùi rồi lại rửa bát…..lúc trước nó có thế đâu……..hôm nay Vũ nói sẽ tổ chức sinh nhật tại nhà vì thế nó mừng húm……nó muốn mua bánh kem cho Vũ nhưng Vũ không cho…..vì thế nó chỉ biết làm những công việc này thôi…….
Tiếng con Buta xủa ăng ẳng…chắc là Vũ về……nó chạy ra phụ đem đồ ăn vào……hôm nay Vũ cũng không nấu nướng gì ……tất cả đồ ăn đều là mua sẵn….có lẩu, có thịt quay, có chả lụa, có trái cây…..và không thể thiếu đó là bia…….. sau khi cả hai đã bày trí bàn ăn xong cũng là lúc bạn bè của Vũ đến….và không thể thiếu một nhân vật đặc biệt với ai kia nhưng lại là nhân vật không mời đối với nó….đó là Hân…..
Đưa cái nhìn viên đạn về phía Hân…..nhưng cô nàng lại mỉm cười với nó…nhưng nụ cười không phải là hiền từ như trước kia mà là một nụ cười bí hiểm và đầy thách thức…….
– vô…chúc mừng xin nhật Vũ nhà ta thêm tuổi mới…..một người bạn của Vũ nói.
– uhm…..cám ơn mọi người hôm nay đã đến dự……..Vũ xúc động nói
– haha…….Vũ của chúng ta hôm nay lại tình cảm thế kia à….haha……lại một người bạn khác chọc
– à…..mà 2 người khi nào cho tụi này thiệp hồng đây
Hân miệng thì cười nhưng mắt thì nhìn về ai kia để chờ đợi câu trả lời…..
– chắc chắn khi tao đám cưới là sẽ có thiệp gủi tới mấy đứa mày mà……dừng có hối….vô đi…..Vũ rỡ rối…..còn nó thì đang có một nổi bực tức nào đó đang tồn tại trong lòng…….
Sau khi buổi tiệc tàn thì bạn bè của Vũ đều tạm biệt chia tay…….Vũ thì đưa Hân về….còn nó thì một mình ở lại don dẹp. Thật ra Vũ kêu nó đừng dẹp…nghĩ đi…sáng hãy dọn….nhưng nó không chịu…vì nó muốn đợi Vũ về để tặng Vũ món quà mà nó đã mua……..
– hôm nay anh rất vui…….đưa Hân về Vũ nói
– em cũng vậy?……..nhưng đâu đó một nổi niềm bất an về tình yêu đã hiện lên ngày càng rõ…..đó không ai khác đó là những cử chỉ và hành động của An.
– anh muốn năm nào cũng được như vậy….có em dự sinh nhật anh…..
– nếu được vậy thì tốt….nhưng em chỉ sợ…….không phải được dự cùng em mà là một người khác…….
– em…..em nói gì? Vũ ngạc nhiên….
– à không có gì……anh chạy lẹ đi em muốn về…….
Vũ không nói thêm lời nào nữa….trong đầu anh hiện giờ rất lo lắng…..những lời Hân nói thật ra là có ý gì? Tại sao Hân lại nói vậy?…..còn Hân hiện giờ giọt lệ của cô đã tuôn rơi…….khi mới yêu nhau….từng lời nói…từng cử chỉ của cả hai đều hiểu rõ…..vậy mà giờ đây….đã khác thật rồi…….có lẻ tình yêu của cô và anh đã đến bên bờ sụp đỗ…..phải làm sao đây.? Để cô có thể giữ lấy tình yêu mà mình đã cố gắng xây dựng và vun đắp.
– sao giờ chưa ngủ? Vũ dắt xe vào nhà thì thấy nó đang ngồi trên ghế sofa.
– uhm……đợi ông về nè……nó cười hiền
– mắc mớ gì đợi tôi hả?
– thì đợi thôi……. nó tức tối
– thôi khuya rồi đi ngủ đi….tôi đi ngủ đây…..ngủ ngon……Vũ bước vào phòng.
– a….â…..axxxxxxxx….. nó tức điên người.
30 phút sau:
– Rầm….Rầm…mở cửa…..mở cửa……
– cậu làm cái quái gì vậy hả? Vũ quát nó
– hihi………chưa ngủ hả?…….nó cười cầu hòa
– ngủ nổi gì được với cậu hả? Vũ trả lời
– nè……..tặng ông đó…..
– cái gì đây? Vũ cầm hộp quà trên tay mà ngạc nhiên
– thì vô trong đó đóng cửa lại rồi mở ra xem…là biết chứ gì…..tôi về phòng đây….ngủ ngon nhé……..nó đi về phòng của mình……và hét lên…..honey…..haha
Vũ nghe từ honey mà rợn óc……nhưng vẫn vui vẻ đóng cửa lại mà không chửi nhau với nó như mọi lần…..vì lý do gì ư?….có lẻ là vì món quà…..mà cũng có thể là khuya rồi….không muốn làm phiền hàng xóm…..hay cũng có thể là một lý do nào đó thì sao?……
Mở hộp quà được gói cẩn thận trên tay, nhìn vào vật được đặt trong ấy…..Vũ chỉ khẻ mỉm cười và thầm nói cám ơn cậu.
– ủa sao sáng nay không ra ngoài ăn mà ăn mì gói vậy? Vũ hỏi nó khi thấy nó đang ngồi ăn mì
– uh…..thì tại làm biếng ra ngoài ấy mà…….hôm nay ông có tiết trong trường hả?
– không …..hôm nay tôi đi ký hợp đồng ở Hooc môn……tôi sẽ không về ăn cớm trưa he….cậu ăn cơm hộp một bữa đi he…..
– uhm…..nó trả lời nhưng với giọng yếu ớt.
Nó chạy dọc những con đường để tìm thêm công việc để làm…..nó rất cần một công việc mà có thể chủ động được thời gian…….và nó đã tìm được một công việc như ý muốn đó là phát tờ rơi….tuy tiền lương không nhiều nhưng vẫn có thể giúp nó trang trải cho cuộc sống hiện tại. Mỗi ngày sau khi đi học về…….nó lại ra các ngã tư, đèn xanh đèn đỏ để mà làm công việc của mình…..mặc dù trời có lúc nắng lúc mưa…..nhưng nó vẫn luôn vui vẻ ….vì đó là công việc mà nó phải làm ……tối đến thì nó lại đến cửa hàng bán thức ăn nhanh…….
Hôm nay, nó không được nghĩ……và nó cũng như thường ngày…..vẫn ngồi cậm cụi với tô mì gói….đây là món ăn quen thuộc của nó kể từ ngày sinh nhật của Vũ.
Vũ vẫn thắc mắc là tại sao nó vẫn cứ ăn mì gói suốt….nhưng lần nào hỏi thì nó vẫn trả lời….”lười ra ngoài”…..”ăn gì cho nhanh”…….và Vũ chỉ biết lắc đầu ngao ngán…..
Tối nay đi làm về, nó mượn máy tính của Vũ chát với con nhỏ bạn thân của nó…..
Hanhphuccuaem: ê …..khổ thân bạn tôi?
Chodoianh : chuyện j mậy? Nó hỏi
Hanhphuccuaem: thì chuyện của mày đó…….. yêu chi cho khổ
Chodoianh: khổ gì đâu…..tao thấy hạnh phúc lắm đó…..hihi
Hanhphuccuaem: thiệt không?……tao thấy mày hy sinh cho ông Vũ nhiều quá…. mày biết mày không có tiền….mà vẫn cố mua cho ổng đồng hồ đó….nó mắc lắm so với mày……vậy mà mày cũng mua…để giờ đây phải làm việc vất vả……tao nói rồi…tiền mày mượn tao cứ để đó đi…không cần gấp……
Chodoianh: đợi tao tí…tao đi toilet cái…..
Hanhphuccuaem: um…..thằng quỷ…..
Nó chạy vào toilet……khoảng 5 phút con nhỏ bạn tức điên người khi không thấy nó xuất hiện……
Buzz…..buzz…..những tiếng Buzz vang lên. Tình cờ Vũ đi ngang qua ……gé mắt vào màn hình thì thấy dòng chữ: “tao thấy mày hy sinh cho ông Vũ nhiều quá…. mày biết mày không có tiền….mà vẫn cố mua cho ổng đồng hồ đó….nó mắc lắm so với mày……vậy mà mày cũng mua…để giờ đây phải làm việc vất vả.”…..Vũ chỉ biết lẳng lặng bước vào phòng với một cảm xúc kho tả……
Nằm trên giường mà Vũ vẫn không sao thoát khỏi cái suy nghĩ…….tại sao cậu ta phải như vậy?…….có lẻ nào cậu ta thích mình thật lòng……?…..không ….không bao giờ có chuyện đó xảy ra được……nên dù gì đi nữa…….. hãy mau bỏ ra khỏi đầu những suy nghĩ lung tung đó đi…..
Buổi sáng lúc nào cũng là đẹp nhất trong ánh mắt của mọi người …..thế nhưng đối với nó buổi sáng lại là sự bắt đầu của một ngày phải vất vả…….để lo cho việc kiếm tiền trả nợ nhỏ bạn của nó…..
– nè……lại ăn mì nữa hả? Vũ hỏi nó
– uhm…..thấy rồi mà còn hỏi…….
– tôi có mua thịt bỏ trong tủ lạnh đó…..lấy nấu ăn đi……
– không cần….ủa mà sao hôm nay ông tốt với tôi quá vậy?
– ờ……..Vũ thoáng bối rối…….à…….tôi đi làm đây……Vũ koong biết phải trả lời câu hỏi của nó ra sau…..nên bỏ đi là một lựa chọn sáng suốt…..nhưng thật ra Vũ cũng chẳng biết tại sao anh lại làm như vậy nữa…..có lẻ đó là tình cảm anh em…hay là một cái khác….không….không…nhất định là tình cảm anh em……Vũ nghĩ như thế…
Vũ đã đi rồi….bỏ lại cho nó nổi ngạc nhiên……….nhưng nó lại mỉm cười…..có chăng ít nhiều ông Vũ cũng đã tỏ ra quan tâm và chú ý đến nó………..phải chăng tình yêu của nó dành cho VŨ là không có vô vọng như nó đã từng nghĩ trước đây………
Ngồi trong phòng làm việc, bất giác Vũ lại đưa cái đồng hồ đang đeo trong tay lên xem rồi lại mỉm cười, phải chăng với anh nó giờ đây đã chiếm được một vị trí quan trọng…….
Nó đang bước vào quán cafe để tìm kiếm mà người đã gửi tin nhắn cho nó……
– chào An…..giọng 1 người con gái quen quen cất lên…
– là chị sao?…….
– ngạc nhiên lắm hả?
– không……nó trả lời dứt khoát
– An uống gì…….chị mời….
– không cần cám ơn…….chị có việc gì nói đi……
– được….chắc An cũng biết lý do hôm nay tôi gọi cậu ra đây rồi….
– tôi không đủ thông minh để biết ……có gì chị nói lẹ đi….tôi bận lắm….
– chuyện của anh Vũ…..
– ông Vũ……ông Vũ làm sao?
– làm gì mà cậu phản ứng thế………cậu quan tâm Vũ lắm à
– thì…..
– thì sao?…..không trả lời được à…….
– tôi đâu cần phải trả lời chị…..
– tốt lắm cậu nhóc…….có khí thế
– chị muốn gì?
– nếu cậu không biết điều mà tránh xa anh Vũ ra…thì cậu đừng có trách tôi…..Hân nghiến răng nói từng lời với nó.
– tôi cũng xin trả lời cho chị biết……chị không có cái quyền đó……và tôi đây cũng cóc sợ chị……..đối với thằng An này…..chưa từng sợ bất cứ điều gì….chị yên tâm đi nhé……chào chị…..nó nói rồi bước ra khỏi quán…để lại cho Hân một nổi bực tức khôn xiết…..
Nó đứng ngay đèn đỏ phát tờ rơi…..mà trong đầu nó giờ đây cứ rối lên…những câu nói của Hân,….những lời đe dọa đó…..nó phải làm sao đây?……phải chăng mọi người rồi sẽ biết chuyện….nhưng không sao…..với nó…đó chẳng là vấn đề gì cả?…..nhưng ông Vũ thì khác….nếu mọi người biết thì ông ấy sẽ ra sau đây?…..nhưng Hân là bạn gái của ổng….chắc sẽ không làm hại ổng đâu…….nó đang bận rộn với cái đầu suy nghĩ những điều đó…trong khi tay thì đang loay hoay phát những tờ rơi mà không hay đèn xanh đã bật…..và chuyện gì đến cứ đến……một tiếng ầm vang lên……và tiếp theo đó là tiếng kèn của xe cứu thương vang lên khắp ngỏ đường…..
Truyen gay: Ông kia Hãy đợi đấy – Đoạn 15
Cùng lúc đó, tại nhà Hân vẫn có một cặp trai gái đang vui vẻ bên nhau trong mâm cơm gia đình.
-Vũ con ăn nhiều vào nhe…..lâu quá con chưa ghé nhà hai bác
-Dạ…con cám ơn……dạo này tại con hơi bận
-Uh….ăn nhiều vào con……
-Dạ
-Ăn xong ……..con chở bác trai mày vò bệnh viện tái khám nhe…..
-Dạ…mà bác trai bị gì bác?
-ổng bị đau tim mà không hết ……..bấy lâu nay vẫn vậy…..2 tháng là phải tái khám một lần…..
-dạ
-uh….con chở ổng đi….bác với con Hân đi công chuyện một chút……
-dạ……
Reng…..reng…..reng…..
-alo
…….
-đúng…..tôi đây….
-hả……..Vũ la lớn…….vâng tôi sẽ tới ngay
khi nghe xong Vũ vội vàng chạy đi….anh không hề chú ý đến những cặp mắt ngạc nhiên đang nhìn anh…..hay nói đúng hơn……bây giờ trong đầu anh không hề có khái niệm hay định nghĩa là có sự có mặt của những người kia……mà chỉ có An……người mà đã gắn bó với anh trong suốt 1 năm qua….người đã từng làm cho anh điên tiếc người lên…..người đã cho anh những nụ cười sảng khoái….người đã cho anh rất nhiều cảm xúc….nhưng người đó giờ đây……..đang phải đối mặt với mạng sống…….anh chỉ biết cố chạy thật nhanh đến bên cạnh người đó…..để có thể cùng người đó vượt qua khỏi những khó khăn này……..
-anh đừng quá lo lắng……Hân nói lời động viên Vũ
Vũ vẫn không trả lời cô ấy….ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu kia……nơi mà ngăn cách anh và nó……
-anh ăn chút gì đi……..chiều giờ anh có ăn gì đâu…….
-em phiền quá……Vũ quát Hân, đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô ấy…….
cô không nói lời nào, nước mắt của cô bắt đầu rơi…..có lẻ người nằm trong kia…..mới thật sự quan trọng với anh….còn cô……giờ đây với anh chẳng còn là gì……..như nhận ra mình đã hơi lớn tiếng…..Vũ nhẹ giọng
-anh xin lỗi……thật sự….hiện giờ anh rất lo lắng…anh không còn bình tỉnh nữa……em về đi….có gì anh sẽ gọi cho em…….
-An quan trọng như thế đối với anh sao?…..hân hỏi
-Sao em lại hỏi như thế?
-Em nghĩ anh xem cậu ta không chỉ đơn thuần là anh em
-Ý em là sao?
-Ý em chắc anh hiểu…….em về đây…..anh giữ gìn sức khỏe đó….. nói xong cô bước ra về….nhưng dường như trong lòng cô những nhói đau đã lớn dần…..khi sự thật mà cô không dám tin nó vẫn cứ hiện diện…tình cảm của Vũ dành cho An sâu đậm đến thế sao?
– bác sỉ cậu ấy có sao không? Của phòng cấp cứu mở…Vũ vội chạy lại hỏi bác sỉ.
– chúng tôi chưa thể nói trước đều gì?……va chạm quá mạnh thận của cậu ấy bị tổn thương cần phải thay thận gấp….
– hả….Vũ…dường như không còn biết gì tồn tại xung quanh mình…..anh chỉ biết ngậm ngùi hy vọng vào một điều nhỏ nhoi nào đó…..
– vậy việc thay thận đó có phức tạp lắm không….và nguy cơ thành công như thế nào…..Vũ hỏi
– nếu có thận thích hợp thì sẽ ok…..nhưng để tìm được thận thích hợp và người cho thận thì rất khó khăn……Bác sỉ từ tốn nói
– nếu không thay thận thì cậu ấy sẽ như thế nào….
– có lẻ câu trả lời của tôi…..anh sẽ không hài lòng….vì thế tôi không thể trả lời…..Nói rồi bác sỉ bước đi…..
Anh ngồi khuỵu xuống sàn nhà bệnh viện…..nếu không có thận thích hợp thì cậu ấy sẽ ra đi vĩnh viển ư……tại sao lại như thế chứ…..cậu ấy còn rất trẻ mà….sao …..sao lại như vậy được chứ……không …..không……
– bác sỉ tôi muốn kiểm tra xem thận tôi có thích hợp không….? Vũ hỏi
– được tôi sẽ kiểm tra……anh ngồi đợi đi……
– Rất may thận của anh thích hợp với cậu ấy……
– bác sỉ….có đúng là vậy không……..Vũ vui mừng
– chúng tôi đã kiểm tra kỷ rồi………… cậu ấy được cứu rồi
– anh Vũ…..không lẻ An quan trọng như thế với anh sao?………….vì cậu ta mà anh lại hiến thận à……..
– Hân….anh xem An như là em của anh vì thế…..
– không…..anh nói láo…..Hân ngắt ngang lời nói của Vũ….anh không đơn thuần xem cậu ta là em trai……anh yêu cậu ta đúng không…….
Vũ không trả lời cô,….anh lẳng lặng bước đi….nhưng đâu đó trong lòng một niềm vui lại nhen nhói lên…..phải chăng ?…..anh đã cứu được cậu ta?
Đã 2 tuần trôi qua sau ngày phẩu thuật thay thận. Ngồi bên cạnh giường bệnh của nó Vũ thì thầm:
– cậu nhất định phải tỉnh lại đó…….tôi không cho phép cậu ra đi như thế đâu…….cậu nợ tôi nhiều thứ lắm đó……cậu không thể ngủ hoài như thế được đâu…….?…tại sao chứ…..tại sao cậu lại tăng đồng hồ đắt tiền cho tôi…rồi phải cố sức làm kiếm tiền….rồi bị tai nạn như thế này đây…….cậu có biết nhìn cậu như thế này tôi đau lòng lắm không hả?…….tại sao cậu không chịu mở mắt ra nhìn tôi hả?……
– ông làm gì mà la lớn quá vậy?…nó mở mắt ra và nói với Vũ….
– cậu tỉnh rồi hả?….đợi tôi gọi bác sỉ…..Vũ vui mừng chạy đi gọi bác sỉ
– sao bác sỉ?….cậu ta thế nào rồi?
– anh yên tâm đi?….tình hình bệnh nhân đã ổn định rồi?….anh hãy yên tâm đi…
– cám ơn bác sỉ…….
– nè……..sao ông nhìn tôi chằm chằm vậy….nó đang ăn trái táo thì hỏi Vũ
– nhìn cậu mà tôi mắc cười…..lúc trước ….tối ngày rượt đuổi tôi…mà bây giờ lại ngồi một chỗ thế này……hehe
– ông mắc cười lắm hả?….ông có tin khi hết bệnh tôi mầm thịt ông không hả?
– đánh tôi hả?…..đừng có tưởng bở nhé……tướng này sao lại tôi…vừa nói Vũ vừa chỉ tay về phía nó
– haha….tôi mần thịt ông kiểu khác kìa….haha
– cậu cười cái gì vậy….kiểu nào?
– kiểu của người lớn há……haha….nó lại cười lớn. Vũ như hiểu ra điều mà nó nói….vội lại cú vào đầu nó một cái đau điếng
– đầu óc đen tối nè….
– ê…tôi là người bệnh nhe….
Vậy là cuối cùng nó cũng xuất viện………việc nó bị tai nạn Vũ không muốn cho gia đình nó biết…..vì như thế mọi chuyện sẽ rối thêm……và chuyện anh là người hiến thận cho nó thì anh cũng không cho nó hay…..anh nghĩ có như thế ……thì sẽ tốt hơn đối với nó……
– nè…bác sỉ nói tôi bị gì mà phải tái khám mỗi tháng vậy…? nó hỏi Vũ
– thì bị va đập mạnh…bác sỉ sợ cậu bị tâm thần nên mới kêu tái khám mỗi tháng ấy……haha
– ông dám trêu tôi hả….ông không sợ tôi mần thịt ông hả?
– thôi….không có giởn à…..cậu vào giường cậu nghỉ ngơi đi…..tôi đi nấu cháo cho……
– uhm…cám ơn ông…….
Vậy là nó cũng dần bình phục…….hôm nay nó lại đi làm thêm ở quán phục vu thức ăn nhanh……tình cờ nó gặp một người mà nó không muốn gặp…..
– chào An…..
– chào chị……
– An làm việc ở đây à…..
– đúng……
– tôi muốn nói chuyện với An một chút được không?
– cũng được….nó suy nghĩ một lúc rồi dưa ra quyết định là đồng ý với Hân.
– tôi phải làm sao cậu mới buông tha cho anh Vũ
– buông tha à……chị nghĩ tôi là gì mà dùng từ buông tha
– cậu có nghĩ đến tình cảm giữa 2 người con trai sẽ không có kết quả tốt đâu…..sẽ bị xã hội khinh đó
– cám ơn chị đã nhắc nhở tôi….nhưng được yêu ông Vũ là một niềm vui cũng như là động lức sống giúp tôi vượt qua khó khăn…..nhưng ông Vũ có yêu tôi không thì đó là chuyện của ổng…..
– vậy cậu nghĩ Vũ sẽ yêu cậu à
– tôi hy vọng là thế…..nhưng đó là từ ổng thôi…tôi làm được gì….
– nếu cậu từ bỏ Vũ thì Vũ sẽ hạnh phúc biết bao……
– tôi yêu ổng thì cũng làm cho ổng hạnh phúc được chứ…….
– tại sao cậu lại cố chấp như thế chứ……tình yêu của cậu chẳng là gì cả?
– chị không được xúc phạm đến tình cảm của tôi…..chị không có cái quyền đó………
– tình yêu mà bị xã hội khinh thì …tất cả ai …đều cũng có quyền khinh thường hết….không ngoại trừ tôi….
Hân chưa kịp nói hết lời thì ly nước đã bay vào mặt cô…….
– đó là việc mà chị phải trả giá cho sự xúc phạm đến tình cảm của tôi đó….tôi nghĩ đã quá lịch sự với chị….nhưng chị cứ như một con điên…..múa qua múa lại như thế….thì tôi chỉ biết cách đó làm cho chị tỉnh thôi……chào chị….
– khoan…….tại sao tôi lại thua cậu chứ…..tại sao tôi lại phải van xin với một cậu con trai chứ….tôi biết Vũ đã yêu cậu…..nhưng …….cậu hãy nghĩ cho Vũ và gia đình anh ấy đi…..như thế……..không được đâu…..?
– tại sao chị lại biết Vũ yêu tôi…..?….ông ấy nói với chị như thế à……
– không ….qua tưng cử chỉ và hành động…tôi nhận ra như thế……
– ý chị là sao……?
– nếu không yêu cậu….tại sao anh ấy lại dám cho thận cậu chứ…..tại sao anh ấy lại như một thằng điên khi cậu sắp chết…..tại sao anh ấy phải đau khổ lo lắng khi cậu không tỉnh lại chứ……
– chị nói Vũ đã cho thận tôi……tôi bị gì mà phải cho thận…..?
– cậu không biết gì hết sao?….cậu bị tai nạn và…….
– cám ơn chị ……tôi về đây…….còn điều chị nói tôi sẽ suy nghĩ lại…..
– cậu hãy suy nghĩ kỷ lại đi…….yêu Vũ thì cậu sẽ hủy hoại tương lai của anh ấy đó……
– anh Vũ có phải anh yêu An đúng không?
– anh….anh không biết……
– anh hãy nhìn vào mắt em nè…..anh hãy nói anh yêu em đi….
– anh….anh…xin lỗi
Truyen gay: Ông kia Hãy đợi đấy – Đoạn 16
– tại sao chứ….tại sao…từ lúc nào anh lại nhu nhược như thế hả?….anh Vũ mà em yêu trước đây là một người mạnh mẽ quyết đoán…tại sao chứ……
– Hân…thật lòng anh rất yêu em….nhưng anh không biết như thế nào …….anh cứ nghĩ An là em trai của anh nhưng……
– anh đừng nói nữa……..em hiểu anh mà…….
– vậy em có trách anh không?
– trách anh….cô gượng cười trong nước mắt….trách anh thì anh có quay về với em không?……
– nhưng thật tình anh không muốn tình yêu của mình kết thúc tại đây…..
– anh muốn níu kéo hay anh cố trốn tránh…..
– anh….
– anh Vũ….đã đến lúc nên nhìn nhận sự thật rồi…..có lẻ…anh đã yêu người khác…..và em đã không còn đủ sức níu giữ tình cảm của anh nữa rồi…….
– anh xin lỗi em Hân à….
– không ai có lỗi cả……chỉ là do chúng ta có duyên nhưng không nợ thôi anh à……. em rất tiếc khi tình yêu của chúng ta phải dừng lại tại đây…..em sẽ nhớ mãi những kỷ niệm mà chúng ta đã có với nhau…..nhưng em xin anh…hãy để em nói lời chia tay trước…..
– anh….xin lỗi em……
– anh Vũ…chúng ta chia tay……..nói xong cô chạy đi…cô cố chạy thật nhanh….cô không cho phép mình dừng lại để nhìn người đó….người mà cô rất yêu…và có lẻ…cô sẽ không bao giờ quên được……nhưng giờ đây mọi chuyện đã kết thúc rồi……
– ông về rồi hả? Nó hỏi
– uhm…..sao giờ này cậu chưa ngủ nữa?
– tôi chưa buồn ngủ……tôi hỏi ông chuyện này được không?
– chuyện gì mà hình sự dũ vậy……
– tôi bị bệnh gì?
– bệnh gì…..Vũ cố tình tránh ánh mắt nhìn của nó
– tại sao ông lại dấu tôi….tại sao ông lại hiến thận cho tôi hả?
– hiến thận gì tôi không biết…….thôi tôi mệt rồi…tôi đi ngủ đây….Vũ bước đi….nhưng một vòng tay đã ôm anh từ phía sau.
– ông có yêu tôi phải không ông Vũ…nó nói trong nước mắt….
Vũ không nói gì…chỉ im lặng…….
– tôi biết là ông có tình cảm với tôi….thật tình tôi không muốn ông khó xử đâu?…..
– An……
Nó ngạc nhiên khi hôm nay Vũ gọi tên nó
– sao?
– buông tay ra đi……tôi có chuyện muốn nói với cậu….
– được tôi sẽ nghe ông……….
– có lẻ tôi sẽ đi du học 2 năm……
– ông đi du học…nó ngạc nhiên và bỏ tay ra khỏi người Vũ
– đúng ….tôi vưa nhận được giấy báo của bên đó…………
– ông đi …..du học….2 năm….
– đúng thế……..
– cũng tốt….như thế ông sẽ có cơ hội phát triển……nó nói nhưng trong lòng nó rất buồn…..
– uhm…..
– nhưng khi nào ông đi…..?
– khoảng 1 tháng nữa….
– mau thế…….
-uhm……….
Thời gian dần dần trôi qua, nó luôn cố gắng nở những nụ cười trên môi và hy vọng Vũ sẽ luôn nhớ đến nụ cười của nó. Vậy là cuois cùng cũng đến ngày mà Vũ sắp lên máy bay……
-mai tôi đi rồi đó….
-ông đi….tôi cũng sẽ dọn đi….
-tại sao?….
-đây là nhà của ông mà…..
-ngốc….Vũ ký vào đầu nó một cái…..tôi đi thì cậu phải ở nhà giữ nhà cho tôi chứ….còn chăm sóc con Buta nữa chứ….
-ông không đuổi tôi hả?
-Mắc mớ gì phải đuổi cậu chứ……
-Vậy tôi vẫn được ở đây hả?
-Ngốc thật mà…..
-Tôi thương ông Vũ nhất…..haha……nó mừng khi nó vẫn được ở trong căn nhà này…..
-Nói nhảm gì đó……..
-Đâu có đâu……
-Mà nè…mai tôi đi…thì cậu dọn vào phòng tôi mà ngủ….
-Thôi…..
-Sao vậy?… vũ ngạc nhiên khi nó không chịu dọn vào phòng anh……….thông thường nó rất hay tranh giành phòng với anh mà…..
-Dọn bữa nay luôn đi….mai ông đi rồi…… nó hí ha hí hửng trả lời
-Không…….
-Đi mà ông Vũ…tôi năn nỉ đó….tối nay ngủ chung với ông….để mà ông còn dặn dò tôi nữa mà……
-Có gì đâu mà dặn dò chứ……..
-Đi mà…he…….
-Không là không…….tôi đi ngủ đây…..dứt lời Vũ đi vào phòng và đóng cửa lại….nó cũng đi vào phòng…nhưng vào phòng nó…..
Rầm…rầm…..
-cậu làm cái quái gì vậy? Vũ mở cửa ra tức giận
-cho tôi ngủ chung đi mà……
-hết nói nổi cậu mà …..vào đi……Vũ bó tay với nó khi thấy nó tay cầm cái gối ôm và cái gối nằm chạy vào…..
-sao chưa lên giường nữa……
-ông nằm trên hay dưới….í lộn…trong hay ngoài……
-trong…….Vũ trả lời dứt khoát…
-uhm……
Đêm khuya nhưng có lẻ không dễ ngủ với những người chuẩn bị đi xa……..điều đó cũng đồng nghĩa với những người ở lại……..nó nằm đó…quay lưng lại với Vũ…..nó thì thầm
-Ông Vũ….tôi yêu ông lắm…..ông có biết không hả….
…….
-Tôi không muốn ông đi du học đâu……tôi muốn ông ở bên cạnh tôi…chửi lộn với tôi…để tôi chọc ông…và mỗi ngày tôi lại nhìn thấy ông……nhưng làm sau được chứ…..đây là cơ hội cho ông phát triển mà…..với lại ….với ông ….tôi có là gì đâu…..
……….
-tôi xin ông đừng quên tôi nhe ông Vũ……tôi sẽ đợi ông về…….
……..
-ông đi tôi buồn lắm…..nhưng tôi sẽ cố gắng vượt qua….và tôi sẽ nhớ về ông…….
Nó quay người lại…và lấy tay ôm chầm lấy thân hình rắn rỏi kia…một cái ôm ấm áp….nhưng lại làm cho tim nó đập mạnh…..với ai kia….cũng đâu có ngủ gì….đã nghe hết những tâm sự của nó….nhưng thật tình anh cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào với cậu……nhưng hy vọng…trong 2 năm sau….anh sẽ có câu trả lời……..anh cố gắng lắm để cảm xúc không trổi dậy….khi nghe từng lời tâm sự thì thầm của nó……..giờ đây….là hành động…nó ôm anh…và dần dần môi nó đã chạm vào môi anh……anh phải làm sao…đáp trả nụ hôn nồng nàn…hay là phải……chống cự….nhưng chống cự thì anh không thể làm được….còn đáp trả thì sao?…….nhưng lý trí đã chiến thắng con tim…..anh không đáp trả và anh đã giả vờ ngủ…như thế có sẽ là tốt hơn cho cả hai trong lúc này…………
3h sáng
Vũ vẫn không sao ngủ được….anh trằn trọc bâng khuâng suy nghĩ…….lâu lâu….lại nhìn xem nó…..và đôi lúc anh lại mỉm cười….nhưng bất chợt anh lại man mác buồn…..phải chăng…..anh đã yêu nó…….
Nhưng anh không biết có chắc chắn không. Nhưng anh hy vọng trong hai năm này…anh sẽ có câu trả lời chắc chắn cho mình và cho cả nó. Vũ ngồi dậy…..đi làm vệ sinh cá nhân….sau đó lại giường ngồi nhìn nó ngủ……và tự nghĩ “ nhóc …..khi em ngũ em đẹp lắm……có lẻ anh đã yêu em rồi…..nhưng bây giờ anh không thể cho em biết được. Điều này….vì với anh nó cũng không biết có là chắc chắn hay không…nhưng với anh….em đã chiếm 1 vị trí rất quan trọng và anh nghĩ không ai có thể thay thế em đâu…nhưng……anh sẽ có câu trả lời cho em trong 2 năm sau…..nếu như em vẫn còn yêu anh……anh hy vọng….em sẽ chờ đợi anh’’ Vũ khẽ nghiêng người xuống hôn lên trán nó một cái nhẹ…..nhưng cũng làm cho anh phải đỏ mặt và hồi hộp……anh đứng dậy kéo vali đi và nhẹ nhàng đóng cửa lại……nó lúc này vẫn ngũ say………và như thế….Vũ đã rời xa nó…….
……………
Nó thức dậy thì thấy nhà cửa trống chơn…..nó kêu
-ông Vũ…..ông vũ….nhưng không có ai trả lời nó. Nó vào phòng thì không thấy hành lý…..có lẻ là ông Vũ đã đi……nó buồn…và nó muốn khóc…..nhưng nó cố…không cho nước mắt tuôn rơi…..nó tự nhủ …..ông Vũ chỉ đi có 2 năm thôi….và nhất định ….ông ấy sẽ quay về với nó.
Nó đi ra vào toilet để vệ sinh thì đi ngang bàn học của nó thấy một lá thư…nó vội vàng mở lá thư ra đọc:
Thấy cậu ngủ ngon quá……tôi không nở đánh thức để từ biệt…..tôi đi một mình ra sân bay được rồi…yên tâm đi….không có lạc đâu mà sợ…….đọc tới đây nó lại bật cười……rồi nó đọc tiếp
ở nhà một mình thì phải biết tự chăm sóc mình đó….nhớ ăn uống đầy đủ và cho con Buta ăn đó nghe chưa?……nếu tôi về mà nó ốm nhom là sẽ hỏi tội cậu đó……còn nữa…..ngủ nhớ khóa của cẩn thận đó….coi chừng ăn trộm….mà nó vô cướp cái gì ta…….à …..chắc cướp sắc của cậu ấy…..hihi….tôi đi qua tới bên đó sẽ gọi điện thoại về cho….yên tâm đi….
thôi tôi phải đi rồi….cậu ở lại cố gắng học tập nghe chưa…..khi tôi về là cậu cũng tốt nghiệp rồi thì phải….và lúc đó……tôi sẽ có quà bí mật cho cậu…….sống tốt đó nhé……….
-alo….ông tới đó rồi hả?
-Uhm…mới vừa đáp xuống sân bay nè…
-Có mết lắm không…..Nó hỏi Vũ
-Không mệt lắm…..bay có mấy giờ đồng hồ mà…..
-Uhm…vậy về khách sạn đi
-Khách sạn gì chứ….bên đây tôi ở chung cư…..
-À…..tôi quên……khi nào về khách sạn …chát với tôi he
-Không….tôi bận lắm…có gì gửi mail được rồi….thôi nhe…
-Ê
Tút…tút…tút….
-cái cha già mắc dịch….chưa nói xong thì đã cúp máy rồi…….tôi nhớ ông quá ông Vũ ơi……những ngày không có ông tôi sẽ sau đây………nó chán nản. Bước đi vào nhà tắm…….
Truyen gay: Ông kia Hãy đợi đấy – Đoạn 17
Mail 1
Ông kia…qua tới bên đó là quên tôi rồi hen…..chẳng thèm gọi điện hỏi thăm tôi gì hết…..ông Vũ ơi….ông đi buồn quá hà….mới có 1 ngày mà tôi phát điên rồi…..ông đang làm gì vậy ?…..trả lời mail cho tôi đi……
………….
Mail 3
Ê …..cái ông kia?….vậy là sao?…..tại sao không trả lời mail cho tôi…..ông nói có gì thì nhắn tin cho ông qua mail….vậy mà bây giờ ông không trả lời…….ông đang làm gì đó…..tôi nhớ ông quá hà……
…………
Mail 5
Cái cha già kia……tôi nhịn hết nổi rồi hen…….ông không trả lời mail cho tôi….là ông chết với tôi đó……bây giờ tôi đi học à….5 ngày rồi đó….nhớ ông lắm luôn đó…….
…………
Khi đi học về, công việc đàu tiên và khá quen thuộc với nó kể từ ngày mà VŨ đi đó là chat mail……mỗi lần đi học về là nó lại xem mail trước tiên….không cần ăn uống gì hết….nhưng môi lần nó đều thất vọng….Vũ chẳng có hồi âm gì cho nó…..và nó nghĩ lần này vẫn vậy ……nhưng……
Mail từ Vũ…..
Làm cái gì mà la rùm ben lên vậy….tôi mới qua bên đây nên chưa có ổn định làm sao mà chat mail cho cậu được…..bây giờ có rảnh chút thời gian nè…..tôi vẫn khỏe…..nhớ xem nhà cẩn thận đó nhe……còn nữa …..ăn uống phải đúng giờ đó nhe……thôi tôi đi học hà…bye….
Sau khi đọc xong mail của Vũ thì nó mừng quýnh…….nó vội trả lời
Mail 6
Uhm….tôi biết rồi….ông ăn uống tử tế đó nhe….đừng ham học quá mà óm nhom đi….ông mà ốm về đây tôi cho ông biết tay…..mà ông tiết kiệm lời nói với tôi quá hà……không chịu nói gì hết…..mà nè……tối mai thứ bảy đó……ông chat với tôi he……nói chuyện trực tiếp hay hơn……nha….ông Vũ
…………………
Mail từ Vũ
Học không lo…ở đó lo chat với chít…..được rồi……ngày mai tôi không có học buổi tối nên tôi sẽ nói chuyện với cậu……9h hen…..bên Sin với Việt nam chênh lệch múi giờ không nhiều đâu?…..mà phải học hành đàng hoàng đó nghe chưa?…..bye
……………
Sau khi đọc xong mail từ Vũ nó mừng sướng lên….ngày mai…chỉ ngày mai thôi là nó được nói chuyện với Vũ rồi……nó mong sau đến ngày mai thật nhanh…….
……………..
Nó đi học về là đã gần 6h sau khi cơm nước xong cũng hơn 8h vậy là nó bật máy tính lên và ngồi dợi ông Vũ……nó có rất nhiều chuyện muốn kể với ông Vũ….nào chuyện trường….chuyện lớp….rồi chuyện ở nhà….túm lại nhiều lắm…….nhưng sự đời thì không ai biết trước được điều gì……đúng 8h45 nhà nó bị cúp điện……thế là mọi chuyện tan tành…..tất cả đều không thể chia sẽ cho Vũ…..đúng là người tính không bằng trời tính……nhưng chưa chắc là trời tính hơn người……nó lấy xe chạy ra tiệm Internet gần nhà và như thế là nó cũng có thể online cùng ông Vũ……nhưng rất tiếc……Vũ ngồi chờ đợi nó gần 45 phút vẫn không thấy nó…nên đã out…chỉ gửi lại 1 tin nhắn…
Mail từ VŨ
Đi đâu rồi? Không lên là mai mốt nghỉ lên luô đó……ngủ ngon nhe……
Đọc mail của Vũ xong mà nó tức điên người….nó tức cái nhà đèn….tự nhiên sớm không cúp….muộn không cúp….mà lại cúp ngay cái lúc nó đang được chat với Vũ…..kiểu này mai mốt làm sao chat với ổng đây….
Mail 7
Cúp điện cha nội ơi….tôi chạy xe thụt mạng ra quận khác để chat với ông nè…..vậy mà ông out sớm quá….ngày mai chat bù he…..tôi đâu có muốn đâu…..nha ông Vũ…..tôi nhớ ông nhiều lắm……..
………….
Vũ sau khi đi học về….cung việc đầu tiên cũng là công việc khá quen thuộc với anh đó là chat mail……đọc được mail của ai kia….mà Vũ cười hớn hở….nhưng bàn tay anh vẫn rõ bàn phím
Mail từ Vũ
Không …..ai biểu cúp điện chi……tôi bận học rồi….không có thời gian đâu…..thứ 7 tuần sau chat tiếp he……bây giờ thì không……
………………..
Mỗi ngày sau khi đi học về nó đều gửi mail cho Vũ…cứ như thế và đó cũng đã trở thành thói quen của nó…..nó đang có dự định là sẽ kiếm công việc làm thêm để kiếm nhiều tiền….mặt khác là để tạo ra sự bận rộn để nó ít nhớ đến Vũ hơn….nhưng nó không thể nào làm được…..mặc dù nó khá bận rộn với công việc làm thêm nhưng nó cũng không sao không nhớ đến Vũ. Bây giờ mỗi buổi sáng nó phải thức dậy lúc 4h30 để giao báo, sau đó nó về đi học, tiếp tục buổi tối, nó làm việc ở quán ăn nhanh…mỗi tháng nó cũng kiếm được 2 triệu…….nó dự định sau 5 tháng nó đã có đủ tiền mua vé máy bay sang thăm ông Vũ rồi…..với dự định đó mà lúc nào nó cũng nổ lực làm việc.
Mail 12
Ông Vũ…ngày mai là thứ 7 rồi đó nhe…….ông phải chat với tôi đó….tôi có rất nhiều tâm sự muốn nói với ông nè……..à mà để khi nào chat rồi tôi sẽ nói với ông luôn he…….nhớ ông rất nhiều…..à mà quên nữa…..con Buta cũng nhớ ông nữa…..từ ngày ông đi tới giờ….tôi nấu ăn….bộ dỡ hay sao á…..mà con Buta nó không chịu ăn….nó ốm nhom rồi…….ông mau về chăm sóc nó đi kìa…….
………………………..
Vậy là ngày thứ 7 cũng đã đến, nó đang ngồi cạnh bên máy vi tính và trông chờ vào tín hiệu sáng đèn của ai kia?………yehhhh…..sáng đèn rồi…..nó hí hửng Buzz……..Buzzz
Nguyenthanhvu: làm cái gì mà Buzz dữ vậy?
Chodoianh: thì thấy ông lên tui mừng mà
Nguyenthanhvu: thiệt hông? Dạo này sao rùi? Học hành vẫn tốt chứ…?
Chodoianh: bình thường….ông đi rồi..tôi buồn lắm
Nguyenthanhvu: buồn thì lấy bài ra học đi….thì sẽ hết buồn…mà tôi về…cậu tốt nghiệp mà không đạt loại khá thì….tôi sẽ không nhìn mặt cậu đâu…..
Chodoianh: sao chứ….loại khá hả?
Nguyenthanhvu: uhm…chứ sao?
Chodoianh : nhưng khó lắm……
Nguyenthanhvu: khó cũng phải cố gắng nữa…….nghe chưa?
Chodoianh: uhm…..
Nguyenthanhvu: tốt……
Chodoianh: ê…..noen này…..tôi sẽ cho ông một bất ngờ……
Nguyenthanhvu: bất ngờ gì…..? noen…….tôi vẫn đâu có về đâu?
Chodoianh: đã nói bất ngờ rồi mà….tới đó thì biết
Nguyenthanhvu: sao cũng được…….
Chodoianh: mà nè….2 tháng nữa đó nhe
Nguyenthanhvu: biết rùi……
Chodoianh: nè……ông có nhớ tôi không vậy?
Chodoianh: nè….đâu rùi…..Buzz..
Chodoianh: ông Vũ…………?
Chodoianh: ông chết đâu rùi…….
Chodoianh: thôi…..không trả lời thì thôi……….tôi biết rồi
Nguyenthanhvu: biết j?
Chodoianh: ủa….còn ở đó hả?……haha….
Nguyenthanhvu: cười j? Out à
Chodoianh: có cười gì đâu?
Nguyenthanhvu: vậy sao haha hả? Thôi tôi out đây
Chodoianh: có nhớ tôi không?
Nguyenthanhvu: tôi ……..
Chodoianh: ông sao?
Nguyenthanhvu: cũng có……được chưa?
Chodoianh: haha…..ông cũng có nhớ tôi…..được rồi…..nó cười toe tét….như chưa từng đươc cười.
ở bên kia, cũng có một người lắm hạnh phúc và cũng hơi đỏ mặt…..thật sự anh muốn nói : tôi rất nhớ em…… nhưng mỗi lần đánh chữ thì mỗi lần phím delete lại hoạt động…….nhưng bấy nhiêu từ đó của anh cũng làm cho ai kia phải hồn bay phách lạt rùi.
( nội dung truyện này gần giống với truyện: em ấy không ngoan……mong tác giả thông cảm vì mình muốn có một kết thúc hoàn thiện hơn).
………………………
Thời gian như vậy cứ trôi qua……..nó vẫn đi học và làm thêm hằng ngày……Vũ thì vẫn học ở xứ lạ. Thắm thoát đã được 1 năm, nỗi nhớ trong nó giờ đây đã vô tận……..nhưng nó không buồn……vì chỉ còn vài ngỳ nữa là đến noel rùi…..nó đã kiếm đủ tiền để có thẻ qua thăm Vũ. Nó miệt mài làm việc là vì lý do đó……..
Mail 369
Ông Vũ sắp đến noel rùi đó….noel này tôi sẽ cho ôn mộ bật ngờ thật lớn hen….bí mật ….tôi sẽ không nói đâu……ông cứ chờ đi……..
Đi học về, công việc đã quá quen thuộc với anh đó là chat mail……..đọc mail rồi lại ngồi cười……bí mật gì đây? Cậu mà cũng có bí mật nữa à……..anh vội trả lời mail.
From Vũ
Bí mật à…..hay đấy….tôi sẽ cố chờ xem cậu sẽ đem đến cho tôi bí mật gì……
Vậy là cuối cùng noel cũng đã gần kề…..cái không khí se lạnh của một mùa đông thật là khủng khiếp đối với những ai cô đơn….nhưng thật hạnh phúc đối với những ai đã có cặp. Với nó noel này nó sẽ gặp Vũ……vé máy bay nó đã mua rùi…chỉ chờ đến ngày mai là sẽ bay thôi…….tiền nó dành dụm cũng vừa đủ để nó mua vé khứ hồi của hãng hàng không giá rẻ……thật tình…..sức mạnh tình yêu thật là ghê ghớm…….hiện giờ nó đã chuẩn bị hoàn tất những gì mà nó mang theo …..chỉ vỏn vẹn trong 1 cái vali……trông 4 ngày tới sẽ là một khoảng thời gian hạnh phúc với nó hay là …………..?
Nó đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, đâu lại vào đấy……nó lại máy tính và gửi mail.
Mail 396
Ê……cha nội…ngày mai 7h sáng tôi bay sang thăm ông đó…..thoe lịch trình là khoảng 11h địa phương là tôi tới đó nhe……..ông ra đón tôi đó………nhớ ông nhiều lắm…….nhớ đón tôi nhe…….tôi không có địa chỉ……thôi tôi ngủ sớm để mai còn bay nữa……..bye…….see you tomorow
………………..
Cũng như mọi ngày, sau khi đi học về Vũ lại ngồi ngay vào máy tính và kiểm tra mail…….“ mau quá mới đó mà đã là mail thứ 396 rồi…..hử…..cậu nhok này dở trò gì nhỉ?……..sang đây thăm mình à…….tiền đâu mà đi……..cứ tưởng như là gần lắm………thiệt tình….hết chuyện để đùa à…………’’
From Vũ:
Khùng hả? Biết tôi ở đâu không mà qua thăm với viếng…..ở nhà cố gắng học hành dùm tôi…….gần tốt nghiệp rồi đó………noel vui vẻ……
Viết xong dòng tâm sự, Vũ khẻ nhếch miệng cười…..và cậu nghỉ…..nếu nhok qua thăm mình thì vui quá còn gì……nhưng đó là điều không thể……..và anh cũng chuẩn bị đi ngủ sau một ngày mệt mỏi.
………………….
11h trưa tại sân bay ở Singarpo
“ cha nội Vũ nay đâu mất tiêu mà không ra đón mình vậy trời…..” nó vừa đi vừa lẩm bẩm. Địa chỉ thì cũng không có….tiếng anh thì cũng chẳng rành…..kiểu này ……chắc phải lại police quá……nó vẫn đứng trong sân bay trông chờ 1 ai đó.
Còn ở một căn hộ khá xinh xắn trong thành phố này…..có 1 người cầm cây bút lên ngắm và tự cười một mình………bất chợt anh nhìn đồng hồ……hơn 11h rùi……..anh lại cười nhưng nụ cười có phần nhạt đi……….. “ nói 11h tới đây à……dụ khỉ tôi à……….để tôi coi bay tới đâu rồi” Vũ lại bàn và nhấc điện thoại lên và gọi………nhưng chỉ có những tiếng tút tút……không 1 ai trả lời…… “ giờ này là đúng ra phải ở nhà chứ…..tại sao lại không bắt máy…….”
Vũ lại gọi cho một người khác…….
– alo….bác hai phải không ạ
– uhm……đưa nào vậy?
– dạ ….con Vũ nè bác…
– Vũ hả con…….trời lâu quá mày mới gọi cho tao? Khỏe hả con?
– dạ con khỏe…….bác vẫn khỏe hả?
– uhm bác khỏe…..mà con gọi bác có gì không?
– dạ …chỉ hỏi thăm bác thôi….với con định hỏi bác là dạo này thằng An nó sống thế nào ạ
– uhm…..nó cũng sống tốt….mà nó qua thăm mày …..chưa đến nới hả?
Truyen gay: Ông kia Hãy đợi đấy – Đoạn 18 Hết
– bác nói sao?….An qua thăm cháu…
– uhm…..nó nói với tao là đi làm để dành được mớ tiền….mua vé máy bay gì đó….rùi qua thăm mày……nó đi hồi sáng…..còn nhờ tao trông hộ nhà nè……
– dạ…..con cám ơn bác….thôi con chào bác
– uhm…..
Trời cậu nhok này làm thiệt hả? Bây giờ đã 12h30 rồi….máy bay cũng đã đến rồi……phải ra rước nhok thôi……..Vũ vui cười hớn hở chạy xuống nhà và đi thắng đến sân bay……………
(còn tiếp)
Vừa bước vào sân bay, Vũ đã thấy một bóng hình quen thuộc đang ngồi bên hàng ghế chờ………..nó đang ngồi đó với cái vali và một khuôn mặt tức giận….
– nè……..Vũ hỏi
Nó ngước lên và quát:
– làm gì mà giờ này mới đến hả cha nội?……..biết tôi đợi ông bao lâu rồi không…………?
– xin lỗi…….vũ gãi đầu……….tại tôi tưởng cậu nói chơi……….
– nói chơi …………một lát về nhà ……tôi cho ông biết tay………về lẹ lên đi………tôi đói quá rồi nè……..
– uhm……..đi…..
………………………
Ngồi trên taxi nó nhìn thành phố Singarpo tuyệt đẹp……..những ngôi nhà chọc trời………những ngân hàng hiện đại,……đường phố quá ôi là sạch……xe chạy khoảng 20 phút thì dừng tại một chung cư. Nó cùng Vũ vào chung cư.
– nhà của ông đó hả? Khá rộng hen
– uhm……cậu bỏ đồ đó đi…..rồi đi tắm….tôi chuẩn bị đồ ăn
– uhm….được đó…..ông Vũ…..lâu rồi tôi không được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của ông.
– cậu muốn ăn món gì?
– món nào tôi cũng thích….miễn là do ông nấu thôi…
Vũ không trả lời…..nhưng đâu đó một niềm vui lại lóe lên….và thật là ấm áp.
………………….
Sau khi đã chuẩn bị đâu vào đấy. Cả hai lúc này đang ngự trị tại bàn ăn.
– nè ăn đi…….sao ngồi nhìn tôi vậy……? Vũ hỏi
– nhớ ông ….nhìn không được à…….
– khùng à………ăn đi…….không ăn là tôi ăn hết đó……
– hứ….ăn thì ăn……..
– mà tiền đâu mà qua đây vậy?
– đi làm thêm……để dành……..vậy cũng hỏi?…..mai có học không?
– có….học suốt luôn…….
– trời……..ông không nghỉ được hả?
– chi……….? Vũ cười vì biết lý do vì sao nó lại hỏi như thế…..
– thì chở tui đi chơi chứ chi……không lẻ qua đây chỉ ở nhà không à…..
– tôi đâu có mượn cậu qua đâu……ăn cớm lẹ lên…tôi còn đi học nữa…..
Nói thì nói vậy thôi, nhưng ngày hôm đó Vũ cũng dẫn nó tham quan thành phố Singapo xinh đẹp và thưởng thức những món ăn độc đáo. Thời gian thắm thoát trôi qua, hôm nay cũng là ngày nó trở về Việt Nam, nó và Vũ không biết nói gì chỉ lẳng lặng nhìn nhau. Cuối cũng Vũ cũng đã phá tan bầu không khí yên tỉnh đó:
– cậu về Việt Nam cố gắng học hành đàng hoàng đó….sắp ra trường rùi…..
– uhm….ông ở bên này cũng giữ gìn sức khỏe nha………..
– uhm……..về tới Việt nam gọi điện cho tui hay…..cũng trễ rùi …cậu vào đi…..
Nó không nói gì nhào lại ôm Vũ và hôn nhẹ lên má Vũ.
– tui yêu ông……
Nó không muốn xem sắc mặt của Vũ lúc này hay nó sợ Vũ sẽ chửi nó….nó chạy vội vào trong…..nhưng nó đâu biết rằng lúc này mặt Vũ chẳng khác nào một trái ớt chín…….Vũ nói khẻ: cậu đúng là đồ cơ hội…..
Sau khi về đến sân bay, nó vội vàng gọi điện thoại báo cho Vũ.
– alo…..tới rồi hả?
– uhm…tôi mới đáp xuống sân bay nè……nhớ ông quá ông Vũ ơi.
– tào lao quá đi………mau về nhà nghĩ ngơi đi…..rồi chuẩn bị bài vở còn đi học nữa……
– tôi biết rồi…..nói hoài……không biết chán hả?
– mặc cậu……tôi đi học rồi….bye nhe
– ông…ông…tit..tit…..ông lúc nào cũng vậy hết.
Nó ra đón xe taxi ra về………về đến nhà….nó lại bắt tay vào dọn dẹp đồ đạt…..sau khi đã đâu vào đấy…..nó leo lên giường và đẩy một giấc tới sáng…..
……………………..
Thời gian thắm thoát trôi qua thật nhanh, vậy là cuối cùng nó cũng đã tốt nghiệp…….ngày mai nó sẽ lãnh bằng……..Vũ hứa với nó là sẽ có mặt trong ngày lãnh bằng của nó…….vậy mà giờ đây…..đã hơn 1h sáng mà chẳng thấy tâm hơi của ông ta………nó tức tối lấy điện thoại ra gọi:
– alo……cậu biết bây giờ là mấy giờ chưa hả?
– thì mới có 1h sáng chứ nhiêu?….ông là cái đồ hứa lèo…….
– cậu nói cái gì?….tôi hứa lèo gì…..? Vũ đưa tay bịt miệng sau khi mới ngáp….
– ông nói là sẽ có mặt dự lễ tốt nghiệp của tôi….vậy mà giờ này ông cũng chưa về……
– thì tôi không dự được có sao đâu……cậu vẫn lãnh bằng bình thường đó…..có chết thằng tây nào đâu……
– ông thiệt là….ngủ đi….coi như tôi gọi lầm số,……
Nó cúp máy bức xúc điên người……còn ai kia thì lại cười vỡ bụng.
………………………..
Reng ….reng …….tiếng chuông báo thức kêu inh ỏi……báo hiệu ngày mới đã bắt đầu………..hôm nay là một ngày trọng đại đối với nó…..nó sẽ tốt nghiệp đại học……và sẽ chính thức bước chân vào đường đời gian nan này……….nhưng nó lại không vui……….bởi lẻ….người mà nó luôn mong chờ…người mà nó luôn thương yêu không có mặt trong ngày vui của nó……. giờ đây anh ta đang ở một nơi cách đây rất xa…….nó thức dậy rủa mặt, thay bộ quần áo mà đã ủi láng bóng…..đứng nhìn mình trước gương và tự nhận xét: “ ái chà…….ai mà đẹp thế nhỉ” nó hài lòng và đi đến trường.
………………………….
Trường hôm nay rất đông sinh viên và phụ huynh……….đông như một ngày hội….mà phải đúng thôi…..hôm nay là ngày vui của những sinh viên tốt nghiệp mà…………nó không có ai bên cạnh, ba mẹ nó bận việc không đến tham dự được…….nó không buồn về điều đó….nó chỉ buồn là ông VŨ không về dự lễ tốt nghiệp của nó mà thôi
à cứ thế nó đã bước chân vàoGiảng đường để làm lễ, sau khi thầy trưởng khoa đã đọc xong những bài tố tụng
vài giờ đồng hồ thì giây phút quan trọng cũng đã đến. Từng người sau khi nghe
đến tên mình thi lên lãnh bằng tượng trưng……..ôi thật hạnh phúc….sau
những năm tháng ròng rã vất vả thì cuối cùng cũng đã nhận được cái bằng cử nhân
trong tay.Nó lủi thủi bước ra khỏi giảngđường, ngó nhìn xung quanh….ai ai đều cũng có người thân vui vẻ….tặng hoa
và quà……còn nó chỉ là sự cô đơn………..nó cố gắng không
khóc………nhưng không hiểu sao nước mắt lại cứ muốn tuôn rơi….trái tim lại
đau……chỉ là ông Vũ không về dự lễ nó thôi mà……tại sao nó lại buồn đến
thế…………nhìn mọi người chụp hình lưu niệm, nó cảm thấy thật chạnh lòng
làm sao?……nhưng nó tự an ủi chính mình……Vũ sẽ về ….đến lúc đó ….nó
cũng sẽ được chụp hình như thế…..nó vội bước thật nhanh để ra khỏi nơi đây nhưng
nó lại được nghe một âm thanh quen thuộc từ một ai đó mà nó luôn nhớ mong…..- nè cậu kia….đi đâu mànhanh thế……?Nó không dám quay lại….nónhận ra được giọng nói quen thuộc của ai kia…nhưng nó lại suy nghĩ….giờ này
ai kia của nó đang ở rất xa……không thể nào có mặt ở đây được…..nhưng âm
thanh, giọng nói đó sao mà quen thuộc quá……và rồi nó cũng quay đầu lại………….nó
không nói nên lời………..khi nhận ra rằng người mà nó hằng đêm mong nhớ,
người mà nó hằng yêu…….đag đứng trước mặt nó…..những giọt nước mắt nó cố
giấu ….giờ đây lại tuôn trào…..nó khóc như chưa từng được khóc………nó
nhào lại đến ôm Vũ….nó không còn ngại gì hết,…….nó nhớ Vũ rất
nhiều……nó yêu Vũ,…..nó không muốn che dấu cảm xúc của mình nữa………Vũ cũng ôm nó….ôm nó thậtchặt…..anh cũng nhớ nó lắm…….anh đã tìm ra câu trả lời được cho mình
rằng: “ Anh cũng đã từng và luôn yêu nó” anh cũng sẽ phải chấp nhận với sự thật
này mà thôi….anh cũng không muốn trốn tránh nó nữa.- làm gì mà gặp tôi mà khóc dữvậy?- tại sao ông về vậy?….vậy màcòn nói dối tôi….nó hỏi Vũ khi cả hai đã rời nhau ra khỏi vòng tay ấm áp.- ngốc….vũ cốc nhẹ lên đầunó…..tôi đã hứa với cậu là sẽ dự lễ tốt nghiệp của cậu mà…….người lớn
không thất hứa đâu…….
Nó cười…….nó thật sự sungsướng khi Vũ đã về dự lễ tốt nghiệp quan trọng trong cuộc đời của nó. Nó vui
sướng không có gì thể diễn tả……nhưng niềm vui của nó không dừng lại ở
đó….mà Vũ còn trao tặng cho nó một đóa hoa…..ôi nhưng bông hoa thật
đẹp….với đủ màu sắc.- tặng cậu nè……Vũ đưa bóhoa cho nó- ông tặng tui hả?…..cám ơn ông…..nórất ngạc nhiên nưng iềm vui sướng thì rất nhiều.- bây giờ chúng ta đi ănnhe…tôi đói rồi…….- uh….nhưng ông trả tiềnhen……nó ngây thơ hỏi Vũ….- không lẻ bắt cậu trả à.,……hômnay tôi sẽ cho cậu ăn bể bụng luôn…..- ông nói đó nhe…….khôngđược nuốt lời đó nhe……Nó khoái chí – ok….đi thôi…..Vũ nói vàđi về phía trước.Tại một nhà hàng khá sangtrọng- sao hôm nay dẫn tui vào đâyăn vậy? Nó hỏi Vũ khi đã an tọa ngay ngắn trên ghế – thì hôm nay là ngày khá đặcbiệt mà……- uhm……cám ơn ông nhe- về điều gì…….Vũ hỏi nó- về tất cả……..- tất cả hả?……là sao?….vậycậu sẽ làm gì để trả tui nè……Vũ trêu nó……- vậy ông muốn tôi trả gìnè…….Nó cũng đâu vừa…..- hahaa……để suy nghĩ cáiđã,…….Vũ nhìn chầm chầm vào người nó và khuôn mặt hiện lên sự gian xảo….- làm gì mà nhìn dữ vậy chanội…..ăn đi…..đồ ăn nguội hết rùi kìa……Vũ cười và nhìn nó. Rồi nói- uh….ăn đi rồi đi chơitiếp……..
Sau khi ăn xong cả hai đi vòng quanh thành phố…..trời về đêm….không gian càng thêm náo nhiệt…..đã lâu lắm rồi vũ mới về lại nơi đây…..lần này về lại…anh muốn khẳng định một điều rằng….anh đã yêu nó….anh sẽ không bao giờ rời bỏ tình yêu của mình …..và anh chấp nhận sự thật……dù có thế nào đi nữa….anh vẫn yêu nó.
Về lại căn nhà quen thuộc của mình Vũ có 1 cảm giác bồi hồi xao xuyến…..ai cũng vậy….đó là 1 cảm giác thiêng liêng của những người đi xa khi được về lại với tổ ấm thân thương của mình. Nó thấy Vũ cứ mãi ngắm nhìn hết chỗ này đến chỗ khác…..nó để mặc kệ Vũ ở đó …nó đi tắm…..
Sau khi tắm xong nó vào phòng lấy mền gối đem ra chiếc giường quen thuộc của nó mọi lần để ngủ và trả căn phòng kia lại cho chính chủ của nó. Vũ thấy nó hành động như thế thì phì cười:
– cậu làm gì vậy?
– thì tui đem mền gối ra ngoài ngủ…trả phòng lại cho ông chứ gì?
– thôi…cứ ngủ ở đây đi……
Nói xong vũ cũng lấy quần áo và đi tắm
Nó nói vọng theo….
– tôi với ông ngủ chung hả?
Vũ không trả lời chỉ đi thẳng vào nhà tắm….nhưng anh chợt nhận ra một điều là mặt mình dường như đang đỏ lên…..
Tối hôm đó, 2 người con trai nằm cạnh nhau …không ai nói với ai lời nào…chỉ nghe nhịp tim đập vội…..cho đến khi…
– ông vũ…ông về khi nào đi nữa?
– tôi không biết…có lẽ vài ngày..vài tuần…vài tháng…hoặc không đi nữa….
– sao là có lẽ….đi hay không đi…..là dó ông chứ?
– thì tùy và người ta thôi?
– là ai? Nó nôn nóng…có vẻ tức giận rồi đây?
– thì cái người hay nói thương tối…nói nhớ tôi…không biết…bây giờ có còn thương và nhớ tôi nữa hay không đây?
nó không nói gì.,….chỉ cảm thấy tim mình đạp vội vã….
vũ quay sang ôm nó vào lòng….làm cho tim nó đập rộn ràng hơn…mặt thì đỏ bừng….nhưng với ai kia…thì cũng đâu khá hơn là mấy…
– em có nhớ anh không An? Vũ thỏ thẻ
– nhớ….nhớ nhiều lắm ông Vũ ơi
– đổi cách kêu liền…..anh vũ nghe chưa?
– hong đời nào…..
– ok…vậy mai đi liền….
Vũ bỏ nó ra…..nó vội ôm lại
– em nhớ nh nhiều lắm…..anh Vũ
Hai người hòa quyện vào nhau với nụ hôn nồng cháy…..và trao cho nhau tất cả những điều tốt đẹp của tình yêu. Cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng….nhưng điều quan trọng là mọi người hãy cố gắng bước qua và hãy giữ cho nhau 1 niềm tin. Có như thế tình yêu mới là vĩnh hằng và hạnh phúc.
Câu truyện xin kết thúc phần 1 tại đây…..phần 2 sẽ sớm ra mắt các bạn….rất mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình.,……
Hết
Duy khang says
hayyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!!!!!!!!!!
đọc mà khóc mấy lần, ra phần 2 nhanh nha anh!!!!!!!!
Anonymous says
chuyen rat hay ra phan 2 nhanh di doi muon dai co roi nek
Du says
hayyyy!!!!
ra phần 2 mau nha <3
Thụ Khểnh says
tình yêu của An thật cao cả … Truyện rất hay… Tks tác giả….
Hay vl says
hay wa mau ra phan 2 ik
Trường says
phần 2 tên gì vậy t/g
Bot ku_te says
Pkần 2 tên ì v