Truyện gay: Cuốn nhật ký của anh bộ đội – Chương 23
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Nó chống nạnh, nhìn thằng Tài khó hiểu :
– Tao có làm gì ảnh hưởng tới mày hay đại đội của mày đâu ! Tao chỉ giải quyết chút chuyện riêng rồi thôi à !
– XẠO ! CÁI KIỂU CỦA MÀY TAO LẠ LẮM HẢ ? BA THÁNG TÂN BINH Ở CHUNG KHÔNG ĐỦ ĐỂ TAO HIỂU MÀY HẢ TRIỀU ?
– … Thôi mà ! Mày đừng có lo xa quá, tao cám ơn mày nhiều nha Tài !
Tài chẳng mảy may để ý lời nó, vẫn tiếp tục giận dữ :
– Có bao giờ mày nhìn lại mình không hả ? Có bao giờ mày tự nghĩ là sao lúc nào mình cũng ru rú ở Hậu cần, bạn thân, bạn bè chả có ai xuống chơi với mình. Có bao giờ mày nghĩ vậy không ?
– …
– Đâu có khó đâu, phải không Triều ? Bởi vì mày nổi tiếng quá mà, ai thấy cái mặt mày cũng tránh xa ra hết mà ? Đơn giản thôi, từ lúc kết thúc tân binh tới giờ, có đứa nào hồi đó ở chung mà gặp mày, rồi nó chào mày hay nói chuyện với mày không ? Hả ?
– Thôi …
– Thôi cái đ’ chứ thôi ! Nếu mày thực sự thay đổi, thì mày xé hai tờ giấy đó đi. XÉ ĐI !!!
Không được đâu – Nó chép miệng – Tao cần phải làm chuyện này !
– Đm mày khỏi lý do ở đây, tao biết rõ quá mà, ai mà nói được mày chứ ? Đến người mày coi trọng nhất là thằng Bảo, mày cũng có nghe lời nó đâu ! Cũng hên nó xuất ngũ rồi, nếu nó còn ở đây, ngày nào cũng phải lo cản trở mày, rồi đi hứng chịu hậu quả do mày gây ra, sớm muộn nó cũng phải bỏ mặc mày thôi.
– Tài ! Người chịu những hậu quả đó bây giờ không phải là mày, cũng không phải tao. Tao cám ơn mày nhiều lắm, nhưng tao nói thật đây là lần cuối cùng tao làm những chuyện này ! Thôi tao về !
– MẸ MÀY ! BỞI VẬY CUỘC ĐỜI MÀY MÃI MÃI KHÔNG BAO GIỜ CÓ BẠN THÂN LÀ VẬY ĐÓ ! MÀY CHƯA CHỊU SÁNG MẮT RA NỮA HẢ ? ĐMM, MÀY CẦM ĐI, RỒI ĐI MÀ THỂ HIỆN CÁI BẢN CHẤT CỦA MÀY CHO NGƯỜI TA XEM ! THẰNG BỎ ĐI !!!
Triều quay mặt bước đi, mặc cho thằng Tài cứ lớn tiếng ở đằng sau … Nó cũng buồn khi điều đó đúng, không sai !
Bầu trời buổi sáng hôm nay đẹp quá ! Xanh thăm thẳm không một gợn mây. Ánh nắng chói chang rọi xuống mọi nơi. Triều bình thản đi lên ban Tham mưu.
Cầm chắc cuốn sổ trên tay, Triều đứng tựa vào lan can như chờ ai đó. Một lúc sau Giang ra, Giang nhìn nó, nói móc nói méo nó vài câu, nhưng nó chỉ cười, rồi kiên nhẫn chờ cho Giang đi báo quân số …
Khi nó thấy Giang vừa đi khỏi hẳn, nó mới nhìn vào phòng Quân lực. Thanh đang loay hoay gõ cái văn bản trên máy tính, rồi nó đứng dậy, đi vào phòng trong. Nhanh như cắt, Triều vớ tay lấy cái cuốn sổ trình ký lên Tham mưu trưởng trên bàn … xong rồi nó đặt lại chỗ cũ, rồi đi ra ngoài, tựa vào lan can, chống cằm nhìn trời nhìn mây.
Vài phút sau, nó thấy thằng Thanh đi ra, trên tay cầm cái bìa trình ký màu xanh dương. Tay kia cầm cái bịch xốp đựng mấy trái dâu tây, vừa đi vừa nhai nhóp nhép. Triều nheo mắt nhìn rồi nhịp chân một cách thích thú.
“Xong. Bây giờ chỉ đứng đây chuẩn bị xem phim thôi ! Hahahaha !!!” …
Tờ giấy trong cái bìa trình ký đó, là lệnh hoán đổi biên chế giữa hai đại đội Công binh và Thông tin. 2/3 quân số của Thông tin sẽ chuyển qua Công binh và ngược lại. Nội dung trong tờ giấy đó nó ghi sẵn rồi, có một bữa nó lên phòng Tham mưu trình ký, nó lén lấy cái mộc và đóng dấu vào, và bây giờ nó đã có chữ ký của Tham mưu trưởng. Cái lệnh đó có đầy đủ con dấu và chữ ký của cấp trên, nên khi nó kẹp vào cái bìa trình ký, thằng Thanh sẽ nghĩ đó là của liên lạc Tham mưu đưa qua, nên nó chỉ việc cầm xuống hai đại đội đó và đưa cho đại đội trưởng xem thôi. Đặc biệt là ở chỗ này, lính Thông tin thì chỉ biết chuyên ngành Thông tin, là liên lạc bằng sóng vô tuyến, điện đàm, mắc nối dây, mã dịch điện v.v… , còn lính Công binh thì cũng chỉ biết đào hào, đào công sự, đào hầm, dò phá mìn, đặt bộc phá v.v… Nếu 2/3 lính Thông tin chuyển qua Công binh, tụi nó sẽ phải học lại từ đầu những việc của Công binh, và lính Công binh khi qua Thông tin cũng phải học lại tương tự.
Điều đáng nói là huấn luyện một chiến sĩ từ không biết gì đến khi hiểu biết rõ về chuyên ngành, không phải một hai tháng là xong. Còn đối với chuyên ngành Thông tin, đòi hỏi trình độ phải cao, và thời gian huấn luyện có khi hơn nửa năm trời ! Cho nên Triều chắc chắn một điều, đại đội trưởng của hai đại đội này sẽ không chấp nhận cái chuyện đưa hơn một nửa số lính của mình qua nơi khác. Tất nhiên họ sẽ gặp riêng Tham mưu trưởng để hỏi rõ hơn, rồi đến khi Tham mưu trưởng thấy được cái lệnh này, ông ấy sẽ tra hỏi nơi đầu tiên là phòng Quân lực, và tất nhiên người hứng chịu hậu quả sẽ là thằng Thanh. Vì nó đã cầm cái lệnh đó, cũng như nó có trách nhiệm hoàn toàn với những gì nó thay mặt Quân lực thực thi.
Gây xáo trộn nội bộ của hai đại đội, ảnh hưởng đến danh dự của Quân lực và thêm một tội nữa là giả chữ ký. Nhẹ thì nó sẽ bị kiểm điểm, kỷ luật trước toàn thể ban Tham mưu. Còn nặng hơn nữa, trung đoàn trưởng sẽ cắt chức nó, hạ quân hàm về lại B2 (binh nhì), thông báo đến toàn thể các đơn vị trong trung đoàn về hành vi của người này rồi phạt giam nó một thời gian ! Nhưng Triều bảo đãm là chỉ có trường hợp nặng nhất xảy ra thôi, vì tội của nó là trọng tội rồi. Lúc đó thằng Thanh chỉ có nước chết …
Cứ nghĩ tới cái cảnh mấy ông cán bộ hầm hầm lôi đầu nó tra hỏi, rồi thằng liên lạc ban Tham mưu quả quyết là không có cầm cái lệnh đó qua phòng Quân lực, rồi bao nhiêu chuyện đau lòng đổ cùng lúc xuống đầu nó … Triều thở dài, buồn cho nó đôi chút, rồi đuổi mắt nhìn trời nhìn mây tiếp ! …
– Thằng nhóc này lâu rồi anh mới thấy mày đó !
Đang mãi suy nghĩ về hậu quả của cái chuyện sắp sửa xảy ra, một giọng nói quen quen vang lên cùng cái đặt tay lên vai làm nó giựt mình. Triều quay lại rồi nhảy cẫn lên :
– AAAA ! Anh Vinh, anh đi phép lên rồi hả ?
– Hehe, anh lên chút thôi, khoảng đầu tháng 8 này anh lên lại rồi ! Mày dạo này sao rồi ?
– Khoẻ lắm, anh khỏi lo, hahaha !
– Nhìn tướng tá mày là biết rồi, ủa mà mày đứng đây chi vậy ?
– Hả … Em … Ờ, em đi ngang qua, đứng đây chơi chút rồi về !
Anh Vinh vào phòng Quân lực, ngó tới ngó lui rồi đi ra.
– Ủa mày có thấy hai đứa trong phòng này đi đâu không ?
Triều … giả bộ thắc mắc :
– Hai đứa nào anh ? Nãy giờ em không thấy.
Ổng đứng chống nạnh nhìn vô phòng, chép miệng :
– Chán vậy ? Tính lên xem hai đứa nó làm ăn coi có trục trặc gì không, đặng còn giúp tụi nó nữa.
– Ủa anh Vinh, hai đứa đó là em bà con gì của anh hả ?
– Đâu có đâu mày ! Một thằng tao bắt bên tiểu đoàn 2, còn một thằng tao xin ở trên Bộ Chỉ Huy(BCH) xuống.
– HẢ ??? Ủa ủa … anh nói ai ở tiểu đoàn 2, rồi ai … ở BCH ???
– Mày làm gì ghê quá vậy ? Tại tao đi phép năm của sĩ quan, nên ở phòng Quân lực trên BCH biên chế thằng Ly xuống đây làm công việc thay tao, cái thằng nhỏ nhỏ con đó ! Mấy bữa đầu tao thấy nó làm không kịp nên tao bắt thêm thằng Giang ở tiểu đoàn 2 qua đây phụ với nó. Thì Quân lực mày cũng biết rồi đó, bận bù đầu bù cổ luôn, gặp hai đứa kia tay ngang nữa, tao không biết tụi nó có bị ai la chưa ? Thiệt khổ tụi nhóc quá !
Ổng vừa nói vừa lắc đầu, đến khi ổng nhìn qua thì Triều đã chạy mất !
…
“Chết rồi ! Trời ơi … Chết nó rồi !”
“Trời ơi trời … ghen làm gì, để rồi ghen bậy ghen bạ mà không biết …”
“Ẩu quá ! Hết sức ẩu ! Lẽ ra phải tìm hiểu thật kỹ … nó với Giang đâu có cái gì đâu mà mình tức chứ ? Nó từ BCH xuống, nó tới đây trước Giang, còn chuyện Giang làm sao lên được Quân lực, mình sẽ hỏi sau.”
“Bây giờ mình phải cứu nó đã …”
“Nhanh lên … Phải ngăn nó lại trước khi nó đưa ra cái tờ giấy đó … Trời ơi … Đừng có đưa cho ai nha Thanh … lạy trời mình dí kịp nó !!!”
Nói về chạy thì nó dám khẳng định là nó chạy nhanh nhất ! Triều thở dốc điên cuồng, tự nhiên cái hình ảnh anh Bảo ngồi im trong phòng, nghe mấy thằng tiểu đội trưởng khác phàn nàn về nó, rồi cái ánh mắt tránh né của những đứa từng ở chung với nó khi nó đi đâu, rồi cái vẻ mặt phẫn nộ của thằng Tài, và những câu nói của thằng Tài hôm qua. Tự nhiên, tất cả những hình ảnh trong quá khứ chợt hiện về rõ, như nhắc rằng nó là thằng tồi tệ và thủ đoạn nhất trong mắt mọi người, mà đến bây giờ nó mới biết !
“Trời ơi ! Nó bám cứng ngắc với Giang như vậy, là vì ở đây nó có quen ai đâu ? Tại sao mình lại không nghĩ được như vậy chứ ? Chết nó rồi, mình ác quá !”
“Cũng giống như mình lúc lên Lâm Đồng, cái gì đối với mình cũng lạ, mình không theo Dũng đi đây đó, chắc cũng chỉ ngồi một mình trong phòng thôi. Thì thằng Thanh cũng vậy. Sao mình ích kỷ và tàn nhẫn quá !”
“Nó với Giang đâu có cái gì đâu mà mình ghen trời ??? Nhanh lên … nhanh lên … nó chưa đi xa đâu !!!”
“Nó đâu rồi ??? Trời ơi Thanh ơi Thanh ! Đừng có đưa cho ai nha Thanh …”
Triều dừng lại, chống tay lên đầu gối rồi thở dốc. Thằng kia sẽ đi xuống Công binh trước, vì ở đó gần, rồi mới tới Thông tin. Nó gắng sức chạy tiếp …
“A ! Nó kia rồi, thấy nó rồi !!!”
Thanh đứng trước Công binh, và nó chuẩn bị mở miệng gọi ai đó …
Triều dùng chút hơi sức còn lại, tống nó ra khỏi cổ họng :
– ÊÊÊÊ !!!
Thanh giựt mình quay qua, là Triều đã bay tới nó … hai đứa té nhào ra đường !
Ông đại đội trưởng Công binh ra nhìn hai thằng đang lật đật ngồi dậy, ổng hỏi :
– Ồ ! Quân lực với Quân nhu, có chuyện gì đây hả hai đ/c ?
Triều nói nhanh trong hơi thở gấp, ngắt quãng và rất khó nghe rõ :
– Dạ … không có gì … hai đưa … con … giỡn thôi !
Gần Công binh là cái hội trường của trung đoàn, nó dẫn thằng Thanh đi vào đó, mở cửa ra, rồi kéo ghế ngồi. Hội trường rộng lớn chỉ có hai đứa nó và tiếng thở hì hục của Triều.
Thanh chờ nó bình tĩnh lại, rồi mới nhỏ nhẹ cất tiếng :
– Anh Triều có sao không vậy ?
Nó xua tay.
– Vậy anh Triều ngồi chờ em chút nha, em đưa cái thông báo cho bên Công binh cái rồi trở lại sau !
Triều giựt cái bìa trình ký trên tay nó, giở ra. Chỉ duy nhất một tờ giấy trong đó – là tờ giấy của nó. Triều giựt ra, xé từng mảnh từng mảnh trước sự ngỡ ngàng của thằng Thanh. Nó xé nhuyễn rồi bỏ vụn giấy vào túi quần. Chút nữa nó đem về Hậu cần đốt ! Nó không thể để ai thấy một dấu vết gì trên tờ giấy này được !
– Anh … Anh Triều ?! Sao anh xé vậy ? Lệnh của …
– Tao giả chữ ký và con dấu của Tham mưu trưởng đó !
Nó chăm chú nhìn thằng Thanh, còn Thanh bịt miệng, trố mắt nhìn nó.
– Sao mày ngu quá vậy ? Mày đọc nội dung không thấy vô lý hả ? Đời nào mà đổi lính mà đổi hơn một nữa đại đội ?
– Nhưng … sao anh lại làm vậy ?
– Tại tao thích ! Thôi đừng có nói chuyện này nữa, bỏ đi !
Triều thở nhẹ từ từ, Thanh chìa cái bịch dâu tây qua cho nó :
– Anh Triều ăn nè !
Thôi – Nó liếc liếc một hồi – Ở đây ra mày có vậy ? Trên Quân lực trồng hả ?
– Hồi sáng em ra cổng mua báo cho anh Giang, thấy có xe bán dâu đi ngang qua, nên em mua để dành ăn !
Thanh ngập ngừng rồi nói tiếp :
– Em xin lỗi anh Triều. Nhưng em muốn hỏi câu này lắm, anh cho phép em nha !
Triều gật đầu, nó lấy một trái dâu lên nhai nhóp nhép.
– Phải anh Triều có ác cảm với em phải hông vậy !
– Haha ! Sao mày nghĩ như vậy ?
– Tại em thấy … anh Triều hay nhìn em … như là ghét em lắm đó !
Triều bắt đầu bốc một lần hai, ba trái cho lên tay.
– Ghét mày ? Mày làm gì mà tao phải ghét mày ???
– Hông phải, ý em là có mấy lúc mà anh Triều nhìn em đó, em thấy cách nhìn của anh hông có bình thường.
Triều cười nhạt :
– Tại cái tính tao thích nhìn người lạ vậy đó ! Ê tao hỏi cái, bộ trên đó Giang hay sai vặt mày lắm hả ?
– Hông phải … tại ảnh nhờ, nên em mới làm !
– Vậy hả ? Coi bộ cũng siêng quá ha.
Thanh cười, rồi nó ngập ngừng hỏi tiếp :
– Anh Triều ở đây, chắc biết người này người kia cũng nhiều lắm hả ?
– Chài, hỏi gì nhãm vậy ? Thì cũng giống như mày ở trên BCH thôi, trên đó mày biết nhiều, thì ở đây tao cũng biết nhiều !
– Vậy … anh Triều có biết ai tên Khoa không ?
Thoáng giựt mình, Triều nhìn vào ánh mắt đầy tò mò của thằng Thanh :
– Khoa nào ? Trung đoàn này thiếu gì người tên Khoa ?!
– Khoa … mà bạn của anh Giang đó ! Anh Triều có biết anh Khoa nào mà hay chơi thân với anh Giang không ?
– Không biết mày ơi ! Ủa mà mày tìm hiểu về thằng đó chi vậy ?
Thanh bặm môi, rồi nó nhìn xa xăm ra bên ngoài :
– Em muốn biết người đó là ai, mà mỗi lúc em hỏi, anh Giang lại thở dài. Có những buổi tối ảnh đi nhậu về, ảnh kêu em đấm lưng cho ảnh, rồi lúc đó ảnh cứ kêu em là Khoa mãi …
Triều chăm chú nghe, miệng cắn chầm chậm trái dâu.
– Em chưa nói điều này với ai hết, nhưng được kể chuyện thầm kín với một ai đó, em cảm thấy thanh thản lắm ! Anh Triều có quen biết với anh Giang mà phải hông ? Anh Triều đừng nói lại với ảnh nha !
Triều nhướng mắt nhìn Thanh.
– Em thích anh Giang !
Triều cười … cười sặc sụa. Đến khi đã đời, nó mới ngồi đàng hoàng lại, hỏi tiếp :
– Tại sao mày nghĩ là mày thích Giang ?
– Tại anh Giang là người duy nhất em biết ở đây, ảnh giúp đỡ em nhiều lắm, em cũng thấy vui khi ảnh nhờ làm dùm một điều gì đó, dù lâu lâu ảnh chỉ ngắt má em một chút thôi. Nhưng mà thời gian ở chung, em cũng biết được tính của ảnh rõ lắm, và đến hiện tại thì em chưa bao giờ làm ảnh khó chịu cả !
– Ủa ? Vậy mày có nói là mày thích Giang chưa ? Nói ngay mặt Giang luôn á !
– Dạ … em có nói rồi !
Triều chăm chú hơn nữa :
– Vậy hả ? Rồi Giang nói sao ?
Thanh thở dài, thở một cái rõ buồn :
– Ảnh nói em không phải là người ảnh thích !
– Sao nữa ?
– Ảnh nói … ảnh chỉ thích một người viết chữ xấu, chưa tốt nghiệp cấp 3, bị cận nhưng không thích đeo kính, không thích học tiếng Anh, thích làm chuyện khác người, ngủ rất say và hay nói mớ và đặc biệt ảnh thích ở người đó là cái tật hay khóc và sợ ma ! …
“Trời !!! Giang … Giang … tức quááááá !!! Hôm nay mà gặp lại,phải đá cho một cái thật đau mới được !!!”
Triều nén cái suy nghĩ vào hơi thở, cố thở bình thường để Thanh không ngạc nhiên :
– Sao nữa ? Kể tiếp đi !
Thanh chép miệng :
– Em hỏi người đó phải là người anh hay nhắc tên mỗi lúc nhậu say không ? Ảnh chỉ cười, rồi nói là em đừng nghe lời ảnh lúc đó !
– Chài ! Nếu vậy thì thôi đi, nuôi hy vọng làm gì cho mệt không biết nữa !
Thanh trả lời ngay, nói bằng giọng nho nhỏ nhưng cũng đầy quả quyết :
– Em thích anh Giang thật lòng ! Dù lúc này ảnh chưa hiểu, nhưng em sẽ cố, và em vẫn hy vọng một thời gian nữa, anh Giang sẽ hiểu và chấp nhận em !
Triều cười gượng, nó đứng dậy, phun “vèo” cái cuốn dâu trong miệng ra, nó nhìn thằng Thanh hết sức bình thản :
– Tao là Khoa nè.
hết tập 6
Tập 7 :
Ướt …
“Cái tính của thằng Khoa kỳ lắm, không có giống những đứa mà tao từng gặp. Lúc nào trong đầu nó cũng suy nghĩ vầy nè. Nó ví những đứa đi cùng đợt với nhau như một đàn vịt, mà con vịt nào có ý định ngóc đầu lên cao hơn, hay cố gắng bay lên, là nó sẽ giựt cho té xuống.”
“Nó nói với tao, là những đứa này đều nhập ngũ chung một đợt, công bằng và bình đẳng như nhau, nên đứa nào có ý làm “anh đại” trong đám tụi nó, nó sẽ cho thằng đó te tua liền ! Trong đầu nó có nhiều cái tính toán khó lường lắm, điển hình là hồi đó, nó từng làm cho một thằng bị cả trung đội tẩy chay, rồi tạo ra những cái mâu thuẫn không đáng có giữa các tiểu đội với nhau.”
“Tao hỏi mày nè Giang. Phải ai khi làm gì, cũng đều có mục đích mới làm được phải không ? Dù chuyện tốt hay chuyện xấu, nếu không có mục đích thì mày sẽ không định hướng được mày đang làm gì ? Phải không ?”
“Còn thằng Khoa, tao thấy nó hình như không có mục đích gì cả ? Những chuyện nó làm xào xáo cả trung đội, nó cũng chỉ đứng ngoài, hoặc có khi cũng bị ảnh hưởng, nhưng tuyệt nhiên nó không được lợi gì từ những việc nó làm cả ? Mày thấy có kỳ không ? Nếu mày muốn hơn thằng nào đó, mày tìm cách hạ nó xuống, và mày sẽ được hơn nó, còn thằng Khoa thì không. Nó chẳng bao giờ lấy được lợi ích gì từ những người bị nó hạ bệ !”
“Tao kể một chuyện cho mày nghe nè, trong trung đội hồi đó có thằng kia, mỗi lần nó đi giặt đồ, là nó lại giành thao với những đứa khác, còn cộc cằn khi đứa nào nói lại nó nữa. Đến một hôm, lúc đi học ngoài thao trường về, cả trung đội đều phải lau súng rồi cất súng vào tủ. Thấy cái thằng đó không để ý, thằng Khoa mới lấy súng của nó cất vào tủ súng luôn, cây súng đó chưa có lau. Rồi lúc thằng kia phát hiện ra là súng nó bị mất, nó mới hoảng hốt đi tìm, ông trung đội trưởng thấy vậy mới tập trung cả trung đội lại, bắt tụi nó lục soát toàn bộ, thằng kia mếu xém khóc. Mất súng là tội nặng lắm, mày biết mà phải không Giang ? Nếu có ký nhận lúc được biên chế súng, mà làm mất, thì đi tù tới 7 năm lận đó. Cuối cùng, mấy thằng tiểu đội trưởng mới mở tủ súng ra, và mới thấy cây súng của thằng đó trong đó. Ngay buổi tối đó luôn, trung đội trưởng báo động cả trung đội lúc 2h đêm, mặc đồ cầm súng, cuốc xẻng rồi chạy ra thao trường. Ỗng cho đào hào ngoài đó đến gần 3h mới cho về. Lý do là phạt thằng kia cái tội bất cẩn. Tất nhiên là buổi báo động hôm đó, thằng Khoa cũng bị dính luôn, còn thằng kia thì bị cả trung đội ghét hẳn, nó còn bị mấy đứa khác gây sự đánh nhau nữa.”
“Đó, mày thấy chưa ? Nó đâu có được lợi gì từ những chuyện nó làm đâu ? Nhưng tao không hiểu sao nó vẫn làm. Mà đời mà Giang, đâu có đứa nào ngu mà để bị qua mặt hoài đâu ? Những lần đâu tao có đứng ra nhận lỗi thay cho thằng Khoa, mỗi lần vậy tao bị chửi nhiều lắm đó, nhưng sau cùng, người ta mới biết tao không phải chủ mưu, mà chỉ đi lãnh đạn dùm thôi. Lúc đó tụi nó bắt đầu sợ, và xa lánh dần thằng Khoa. Và lúc đó cũng là lúc kết thúc tân binh.”
“Chuyện này đã qua lâu lắm rồi, tao kể lại để cho mày hiểu rõ thôi, dù gì thì mày nói mày cũng đã từng chơi chung với nó trước lúc đi lính mà phải không ? Mà thôi, sau cùng tao cũng chỉ muốn mày để ý đến nó nhiều hơn thôi. Tao thấy chỉ có mày mới nói được nó thôi đó Giang !”
“Ngày mai tao xuất ngũ rồi, tao chính thức trao trách nhiệm lại cho mày đó, cố gắng nha . Cả tao với mày đều xem nó như em mà !”
…
Giang nằm trên giường suy nghĩ, đã có lúc anh nghĩ Khoa hoàn toàn vô hại, nhưng vừa khi nãy, khi anh thấy Thanh về phòng, mắt còn ươn ướt, và trước đó khi đi báo quân số về, anh thấy nó đang tung tăng trên đường, rồi chợt nhìn anh. Đặc biệt là cái ánh mắt của nó khi đó, không có khó chịu như thường ngày, và ánh mắt đó tự nhiên lại làm Giang nhớ tới lời Bảo nói trước hôm xuất ngũ.
Giang đứng dậy đi ra ngoài, ngồi gần thằng Thanh :
– Bé Thanh sao vậy ? Có chuyện gì buồn hả ?
– Dạ hông … !
– Hông cái gì, nói anh nghe đi, sao lại khóc hả ?
Thanh quay sang nhìn Giang, giọng như trách móc :
– Hai ngày nữa anh Vinh lên rồi, em sẽ về lại BCH.
– Vậy hả ? À cũng sắp hết ngày phép của anh Vinh rồi.
… Im lặng một lúc, Thanh mới nói một cách khó khăn :
– Anh Giang … Em thích anh Giang lắm !
Giang cười, vỗ vỗ tay lên vai Thanh :
—————
Thuộc truyện: Cuốn nhật ký của anh bộ đội – FULL
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 2
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 3
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 4
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 5
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 6
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 7
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 8
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 9
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 10
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 11
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 12
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 13
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 14
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 15
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 16
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 17
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 18
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 19
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 20
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 21
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 22
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 23
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 24
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 25
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 26
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 27
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 28
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 29
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 30
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 31
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 32
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 33
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 34
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 35
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 36
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 37
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 38
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương Cuối
Leave a Reply