Truyện gay: Cuốn nhật ký của anh bộ đội – Chương 39
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Ủa mà hết huấn luyện tân binh rồi mà ? Mắc gì tui phải nghe lời ông nữa ?
– Mày đừng cãi tao.
Duy nhấn mạnh cái câu đó, nhưng cái giọng say xỉn không được như bình thường, càng nhấn càng lạc giọng. Nó với Giang được cười nắc nẻ thêm một trận nữa.
– Hai tuần nữa là hai thằng bây về luôn rồi. Tao cũng hơi buồn, nhưng tao không hiểu … sao tụi bây lại khoái hôn nhau quá vậy ? Tụi bây bị đồng tính hả ?
Giang nhâm nhi thêm chút rượu, rồi anh vòng tay qua ôm cổ Khoa, trả lời chậm rãi :
– Tao nói với mày rồi, hai đứa tao thân hơn là bạn thân nữa. Với lại không cần phải bị đồng tính thì mới được hôn nhau đâu.
– Kỳ cục vậy ?
– Có gì đâu mà kỳ, hôn mà cũng phân biệt nữa à ? Thích hôn là hôn thôi, nghĩ ngợi chi nhiều.
Giang ôm bằng một tay thật chặt làm nó cười thích thú, thằng Duy thì cứ ngẩn tò te cùng chén rượu :
– Tao mới thấy cái hoàn cảnh lạ lùng như hai đứa bây đó.
– Thì đó, bây giờ ông thấy rồi đó, hết lạ chưa ? Ăn miếng đậu phộng cho vui nè.
Thôi nói mỏi miệng rồi, tao không nhai đâu – Duy xua tay, cầm cái chai nước suối đựng rượu lên, tu nốt miếng rượu cuối cùng – Ngủ đi tụi bây, tao thấy xỉn rồi đó.
Thằng Duy leo lên giường nằm, ngã người cái “bịch” ra phía sau, mà cũng chưa tới 5 phút, nó đã nghe tiếng thở phì phò rồi. Giang nhìn nó cười khẽ, anh đứng lên giăng mùng cho thằng Duy, nó thì lùa đại đống rác vào gầm giường, rồi cũng giăng mùng ngủ.
Khoa không nằm giường của mình, nó nằm ở cái giường kế bên giường thằng Duy. Vì đầu giường là cái cửa sổ, và ánh trăng hiu hắt trên mặt chiếu. Nó cởi áo ra rồi nằm xuống. Giang chui vào, anh nằm lên người nó, chống cùi chỏ xuống hai bên, Giang nhìn nó thật gần.
Hàng mi dài, đôi mắt buồn rười rượi, men rượu phản phất trong hơi thở và ánh nhìn. Còn nó, nó thấy đôi mắt sâu kia vẫn không mất đi cái nhìn trìu mến, thân thể cứng chắc đang đè lên người nó, gương mặt đáng yêu và khắp cơ thể đỏ lịm. Nó vòng tay lên, ôm cổ, rồi vuốt nhè nhẹ xuống lưng, xuống eo.
Thích thú với khối cơ thể cứng cáp và nóng ấm. Hơi thở nồng nàn mùi rượu càng làm cả hai cảm thấy ấm áp hơn. Rồi hơi thở đó lại quyện vào nhau, rồi tắt lịm khi từng cái hôn nhẹ nhàng bắt đầu …
– Hôm nay anh không thấy có hứng muốn “quậy” em. Tự nhiên anh thích ôm em vậy thôi.
Khoa áp mặt vào ngực. Toàn thân Giang chỗ nào cũng cứng cứng, nóng nóng làm nó không thể để im đôi tay của mình được.
– Thương em quá ! Bé Khoa của anh !!!
Nó chỉ cười khì, “hành động” từ bàn tay thay thế cho tất cả những câu trả lời từ miệng. Giang chợt ôm nó thật chặt vào lòng, hơi ấm truyền đi truyền lại qua da thịt cả hai :
– Nói là em rất yêu anh đi !
– Sao cứ bắt em nói cái câu đó hoài vậy …
– Tại anh muốn nghe, anh muốn thấy em nói câu đó, rồi lại ôm anh, và hôn anh.
Nó xoay người, nằm lên Giang, nó nhìn Giang cười mỉm, rồi đặt nhẹ các ngón tay lên đầu ngực, hôn vào cổ anh thật ướt át, dưới ánh trăng hiu hắt và dịu nhẹ.
…
– Em vẫn còn muốn tìm cái thằng gửi bài hát cho em hả ?
– Ừa …
Giang vòng tay, kéo nó lại gần sát mình, anh cười khẽ :
– Cố gắng trong mấy ngày cuối cùng hả ?
Khoa cũng cười, hôn nhanh cái “chóc” lên trên má. Buổi chiều ở ngoài sân chào cờ khá đông, người thì đá banh, người đá cầu, người chạy bộ … Nó thì đi vòng vòng cái sân đã đời, rồi mới ngồi xuống ở vệ đường trong góc sân. Quyết tâm tìm cho bằng được cái thằng kia cứ ngổn ngang trong suy nghĩ của nó.
– Em phải tìm cho bằng được. Tại cái thằng đó mà tùm lum chuyện xảy ra với em, trong đó có chuyện em với anh xa nhau đó !
Đâu phải tại nó đâu. Tại em mà ? – Giang vò đầu nó.
– Sao mà tại em ?
– Tại em bày đặt giận dỗi, rồi bỏ đi về. Đúng không ?
– Tại anh mới đúng. Anh ghen bậy ghen bạ làm gì, tự nhiên bữa đó nhìn em chằm chằm. Em có biết gì đâu …
– Thì vốn dĩ anh không thích ai quan tâm em hơn anh, nên anh mới phản ứng như vậy. Mà nếu lúc đó em ngồi lại, bình tĩnh nói chuyện với anh thì anh chẳng để bụng làm gì. Đến nỗi anh đi theo em mà em còn hất hủi anh nữa. Đúng chưa ?
Khoa nhìn Giang hồi lâu, rồi nó lè lưỡi, quay mặt đi chỗ khác, Giang vòng tay siết người nó lại :
– Tóm gọn lại là tại em. Dù em có tìm được thằng đó hay không, thì em vẫn có lỗi với anh đó, biết chưa bé Khoa ?
Vậy giờ anh muốn em đền cho anh như thế nào ? – Khoa nói trong ánh nhìn rụt rè, nhỏ nhẹ.
Giang quay qua, gác hai tay lên đầu gối. Đôi mắt sâu của anh lại làm nó chìm nghỉm trong đắm đuối :
– Nói yêu anh đi !
– Hông !
Khoa lè lưỡi thêm cái nữa, rồi đứng lên chạy lẹ. Giang đuổi theo. Hai đứa làm cho cái cung đường tụi nó đang đi phản phất một điều gì đó khá là bình yên và đơn giản.
Chợt. Trời gầm từ phía xa, Khoa với Giang vừa ngước lên là những hạt mưa đã tuông xối xả. Trời mưa vào buổi chiều thật ảm đạm và buồn chán. Mây trên trời đặc kín một màu trắng vô hồn, hai đứa hối hả chạy, cùng tất cả những đứa đang ở ngoài sân banh như tụi nó.
Tấp vào cái mái hiên ở nhà xe của đại đội Vận tải, nó với Giang ngồi đó, ngắm mưa và đun đưa chân qua lại …
– A ! Người quen nè ! Lâu quá không gặp !!!
Khoa ngạc nhiên quay qua, có rất nhiều đứa đang trú mưa ở đây. Nhưng có một thằng cười thật tươi đứng trước mặt nó, thằng đó nhìn nó, chứ không phải nhìn Giang, nó vẫn trố mắt cho đến khi thằng này vỗ vỗ mấy cái lên vai nó :
– Quên rồi hả ? Phải bạn ở ban Hậu cần phải không ? Có lần bạn cho tui mượn xe đạp đi công văn nè. Nhớ chưa ?
Khoa cứ ngờ ngợ, trí nhớ của nó về thằng này đến dần, rồi đầy đủ cùng câu nói kia. Nó nói ngay :
– A … Quân Bưu của trung đoàn ! Trực thuộc đại đội Thông tin. Bạn ở chung với trợ lý Thông tin trên ban Tham mưu nè ! Nhớ rồi. Haha.
– Ủa ? Ở Tham mưu hả ? Sao anh không biết vậy ?
– Cái bạn này có nhiệm vụ là đi chuyển giao công văn của trung đoàn với những đơn vị xung quanh đó, ngoài ra còn phải đưa gửi thư từ của sĩ quan, cũng như chiến sĩ trong trung đoàn mình về nhà nữa. Nói chung là toàn đi suốt à, đến tối thì mới về đây để ngủ !
– Rồi sao hai đứa biết nhau ?
Thằng đó vẫn cười tươi rất thân thiện, rồi nhìn Giang :
– Bữa xe đạp của tui bị hư, đang loay hoay không biết làm sao, thì cái bạn này đi tới, bạn cho tui mượn xe đạp của bạn, rồi sửa cái xe này dùm tui nữa. Hên là gặp bạn, không thôi tui đưa công văn trễ là bị phạt rồi !
Khoa cười, gãi gãi đầu :
– Hồi đó em hay ra ngoài cổng mua đồ bằng xe đạp lắm, bữa đi ra thì gặp bạn này giữa đường, thấy vậy em mới nhường cho cái xe đạp của mình !
– Ngại ghê. Lúc đó chưa kịp hỏi tên bạn nữa, chỉ kịp thấy cái bảng chức vụ của bạn thôi à.
Nó cười.
– Cám ơn bạn nhiều nha. Mà tui dám chắc, nếu tui không nói, thì bạn cũng không biết được là ai nhắc tên bạn trong cái đêm văn nghệ hồi trước đâu, phải không ?
Thằng đó cười cái kiểu gây tò mò. Giang thì chăm chú lắng nghe, còn nó thì hoang mang, và trả lời lắp bắp :
– Là … là sao ? Bạn nói rõ hơn đi !
– Thì là vậy nè. Bữa văn nghệ mà lính đợt 1 năm 2009 xuất ngũ đó, thằng bạn của tui nó có lên hát, nó hỏi tui thích bài nào. Mà tự nhiên tui nhớ tới cái bài mà tui với nhỏ bạn gái nghe hoài, bài Điều Ước Giản Đơn đó, tui cũng thích bài đó nữa, nên tui mới kêu nó lên hát.
– Nhưng … sao bạn gửi cho tui ???
– Thì tui thấy hay, tui muốn chia sẻ với bạn thôi ! Có gì đâu ? Giống như mấy chương trình quà tặng âm nhạc trên radio đó. Tự nhiên nhớ tới cái hôm bạn cho tui mượn xe, mà tui không biết tên bạn, nên tui kêu thằng bạn tui nói đại cái chức vụ của bạn. Chờ bữa nào gặp lại bạn rồi nói cho bạn hiểu sau. Nhưng mà đến bây giờ thì mới gặp được nhau nè.
…!!!
Thằng đó … vẫn giữ nụ cười thân thiện nhìn Khoa.
Giang … vẫn chăm chú theo dõi, rồi lại nhìn Khoa.
Khoa … nắm chặt tay lại với nhau ngồi nghe kể chuyện. Sau đó nó nhìn qua Giang. Rồi nó vụt chạy ra ngoài trời mưa tầm tã !
– Đứng lại !!!
– Hông !!!
– Đứng lại coi ! Khoa !!!
– Huhu … Em xin lỗi anh …xin lỗi anh nhiều lắm !!!
Nó chạy thục mạng trong màn mưa, Giang cũng lao theo nó thật nhanh. Lâu lâu nó quay lại nhìn, rồi lại mếu máo, Giang mặc kệ, cứ đuổi theo. Hai đứa guồng chân chạy khắp con đường. Nó có thể nghe được hơi thở dồn dập từ bên trong rõ ràng hơn tiếng mưa vọng lại xung quanh. Nó cứ chạy … chạy về đại đội, Giang vẫn bám theo sát nút.
Nó chạy xuống nhà tắm, leo lên cái bậc thềm, rồi leo lên bờ tường. Thở hì hục, Giang đứng dưới chống nạnh nhìn lên :
– Leo xuống ngay !
– Cho em xin lỗi … tại em … huhuhu !!!
– Đã nói đi xuống thì đi xuống nhanh lên.
Giang chau mày nhìn lên, gương mặt vừa hối hận vừa đau khổ làm Giang xém cười. Còn Khoa cứ chần chừ trên thành nhà tắm, rồi cũng phải leo xuống. Trời vẫn mưa tầm tã, nó tiến chầm chậm lại gần Giang.
Anh chau mày, nhìn cái vẻ hối tiếc chan chứa trong ánh mắt, chợt cái môi đỏ đỏ của nó làm cho nó trông thật dễ thương.
Cùng cái vẻ buồn rầu kia, Giang thấy nó dễ thương quá !!!
Anh nhè nhẹ đưa tay lên, ghì nó vào lòng mình, hôn nó chậm rãi trong buổi chiều mưa.
Bây giờ, Khoa sẽ không bực tức đứng chờ cái ngày nó không muốn tới thật gần nữa. Mà nó sẽ vô tư, hồn nhiên sống trong những ngày cuối cùng còn lại. Nó chụp lại tất cả khung cảnh nơi này, cả những buổi trời mưa vồn vã, những nụ cười, và những người bạn thân quen.
Nó đang cố sống thật vui, thật êm đềm, để không uổng phí chút thời gian sau cùng này.
Từng ngày cứ trôi … cứ trôi. Những tin đồn thất thiệt về các ngày được cho là xuất ngũ sớm dần dần bị loại, kết quả rõ ràng nhất chợt hiện ra chình ình trong tâm trí tất cả : ngày 20/1/2011.
Theo thường lệ, 2h sáng của ngày xuất ngũ, phòng Tài vụ của trung đoàn sẽ thông báo xuống đại đội, rồi đại đội thông báo cho tụi nó, giờ đó lên lãnh tiền xuất ngũ. Bởi vì cái phòng đó thì chỉ có hai sĩ quan phụ trách, mà lính xuất ngũ thì hơn 500 đứa, nên 2h sáng sẽ bắt đầu cho đến 6h là sẽ xong. Rồi 7h ra ngoài sân chào cờ làm lễ … rồi sau cùng, sẽ là xe của các quận huyện vào đây, đón toàn bộ lên xe, đi về phường, rồi về nhà !
Tại nó với Giang từng được kiêm chức. Nên sẽ được ưu tiên lãnh tiền trước. Tuy nó hơn Giang một cấp bậc, là Trung sĩ, nhưng nó được thăng chức là vì tính chất công việc, chứ không phải Trung sĩ được đào tạo trong 6 tháng như bên trường quân sự, thành ra hai đứa nó vẫn chỉ lãnh được ở mức Binh nhất, là 10 triệu đúng.
Nán lại ngồi tâm sự với anh Vinh, rồi gửi gắm, hỏi thăm, chúc sức khoẻ. Nó chào ảnh, người đã tặng cho nó một cơ hội mà không phải thằng lính nào cũng được, đúng hơn là chính anh Vinh mới là người làm cho cuộc sống của nó rẽ sang hẳn một hướng khác. Nếu bây giờ còn ở đại đội Thông tin, không biết nó có còn tươi tắn và vô tư được như bây giờ không ?
Rồi Khoa đi xuống Hậu cần, nó ôm anh Lâm yêu quý của nó vào lòng, người đã cùng thực hiện các trò mà nó bày ra, hòng mang lại lợi ích duy nhất là được về nhà. Người đã gắn bó với nó, và tâm sự về cái hẩm hiu của cuộc đời binh nghiệp. Nó cười, rồi đi qua phòng chủ nhiệm. Vẫn vậy, chú Huấn từ tốn rót trà cho nó, rồi cười nói với nó. Chính chú Huấn đã phá vỡ cái hình tượng những ông sĩ quan cấp cao luôn quát tháo và nạt nộ mọi người trong nó, vẻ điềm tĩnh và ôn tồn trong giọng nói đều làm nó nhẹ nhõm mỗi khi trò truyện, hay làm sai chuyện gì đó.
Cuối cùng, dù chẳng gắn bó thân thiết như mấy người sĩ quan khác, nhưng nó vẫn vào phòng đại đội, lễ phép chào ông Trường. Cái giọng trầm đục không hề thay đổi khi ngữ cảnh hoàn toàn khác nhau, chỉ khác là cái giọng hôm nó nhận nhiệm vụ ở đây, trong đó có sự động viên và niềm tin rất chắc chắn, còn bây giờ là cám ơn, và đề cao !
Hôm nay. Nó ngủ trưa lần cuối cùng, rồi đi nhổ cỏ xung quanh đại đội lần cuối cùng … đi tắm … đi ăn cơm chiều. Lần cuối cùng.
Cầm chắc cái chén trên tay – thành quả của cái đêm lén lút, Khoa vừa đi vừa giỡn hớt, cười nói với anh và Duy. Nắng buổi chiều hôm nay quá mờ nhạt, nhưng gió thì lại lồng lộng.
Rồi màn đêm cũng buông xuống, ba đứa nó cầm ghế ra sân chào cờ trung đoàn ngồi, chuẩn bị xem buổi văn nghệ cuối cùng của đợt.
Băng rôn với dòng chữ “Lễ tiễn quân nhân hoàn thành nghĩa vụ quân sự đợt 2 năm 2009” phản phất trên khán đài. Bên dưới, tất cả quân nhân của các đại đội bộ binh, đại đội binh chủng tập họp đông đủ, âm thanh rôm rả vang vọng lại khắp nơi. Vui quá. Khoa cứ nhìn khắp một lượt, cứ như là đang có hội vậy !
Trước đó, nó có nhận được tin của thằng Phát, là bà Tuyết tỉ tỉ kia lát nữa sẽ lên hát tặng một bài cho tất cả. Phát nhắn nó lên phòng Tác huấn của ban Chính trị ngồi chơi, nhưng nó từ chối. Nó muồn ngồi đây, nắm tay Giang và dựa nhẹ vào thằng Duy gấu của nó. Vậy thôi là đủ rồi.
Đêm văn nghệ này, trung đoàn vẫn mời các trung tâm văn hoá ở các nơi về biểu diễn. Vẫn được hát những bài hát sôi động, nhưng phải nằm trong khuôn khổ của quy định, và không được quá phản cảm. Chẳng sao cả ! Sự cỗ vũ, hò hét từ đám đông, sự nhiệt tình của ca sĩ, và âm thanh từ mấy cái loa dội “đùng đùng” từ trên xuống cũng đủ tạo nên phấn khích của buổi văn nghệ này rồi.
Kết thúc một bài hát, khoảng sân bên dưới im ắng đôi chút, rồi lại hò reo khá lớn từ một phía. Khoa không thấy rõ, nó cứ nheo mắt nhìn cái bóng người đang đi lên khán đài, bộ đồ màu xanh chẳng khác gì tụi nó đang bận, đến khi cái bóng đó cất tiếng nói, thì nó mới cười ngỡ ngàng.
– Thân chào các đồng chí yêu dấu của trung đoàn GĐ ạạạạ !!!
Tiếng hò reo vọng lại khắp nơi. Chị Tuyết của nó vẫn đon đả trong cách nói :
– Hôm nay em xin trân trọng gửi tới mấy anh, mấy “bé” ở trung đoàn mình lời chia tay sâu sắc nhất. Em biết là ngày mai, tất cả chúng ta sẽ xa nhau, sẽ ra ngoài kia, và bước tiếp trên con đường mà mình phải đi, nhưng em mong mấy anh, mấy “bé” đừng bao giờ quên đi mất khoảng thời gian nơi đây của mình, dù cực khổ và thiếu thốn, nhưng ít ra chúng ta đã tìm thấy nhau, gặp nhau, và gọi nhau là đồng chí. Vậy nên xin mọi người hãy nhớ đến nhau, và đừng đánh mất nhau trên đường đời gian khổ ngoài kia nhe. Hihi … sau đây mời tất cả cùng lắng nghe ca khúc “Biệt Ly” do em thể hiện ạ … !
Tưởng là sẽ có vài tiếng “ồhhhhh” vọng lại. Nhưng không, tiếng vỗ tay rần trời cùng nền nhạc đang vang lên. Và tỉ tỉ của nó cất tiếng hát. Bài hát thì toàn bộ chữ “anh” được thay bằng “em”, nhưng đặc biệt nhất, là âm giọng trong trẻo và vang đi thánh thót.
Tuyết tỉ tỉ hát hay lắm. Khoa nhớ rồi, cái hôm ngồi với anh Bảo và Giang, nó đã nghe cái giọng này. Giọng hát làm ấn tượng người nghe thật sự, cả một sân banh rộng lớn im ắng, chỉ có tiếng hát mang tâm trạng tiếc nuối ngân lên đều đặn.
Thoáng buồn, nó quay qua nhìn ông Duy, rồi nhìn Giang, rồi nhìn khắp xung quanh. Rồi lại phiêu du cùng lời bài hát và giọng hát kia.
… Kết thúc ! Khoa thấy tất cả đều đứng lên vỗ tay rần rần. Chị Tuyết ở trên cúi chào tất cả, rồi đi ra phía sau, nhường khán đài lại cho các tiết mục khác.
Đêm nay không hề buồn tẻ và ảm đạm như Khoa tưởng, nó ngồi ở dưới, hò hét khô cả cổ họng, rồi lại cười nghiêng ngả với những bạn đang hát ở trên. Vui lắm. Đến nỗi nó cảm thấy nỗi buồn như chưa từng tồn tại trước đó.
Cuối cùng ! Chủ nhiệm Chính trị lên thay mặt, chúc sức khoẻ và chào tạm biệt toàn bộ chiến sĩ của trung đoàn. Đám đông lại hò reo, rồi giải tán từ từ, ba đứa nó đi chầm chậm về đại đội.
– Mai em đi rồi, anh có vui …
Duy khẽ hát, huých cùi chỏ vào nó, nó cười :
– Mai em đi rồi, anh có buồn …
– Haha.
– Haha !
Cứ cười khi về đến phòng. Nó ngồi xuống, soạn lại đồ vào balô. Tay chạm nhẹ từ cây bút, cái chuông gió dở dang, đến cuốn nhật ký, rồi cái chén. Chợt, Giang nắm bàn tay nó lại, nó nhìn lên, Giang cười mỉm, rồi soạn đồ với nó.
Tiếng còi ngủ buồn bã vang lên. Khoa cảm thấy có cái gì đó chạy vụt qua trong lòng mình. Đây là lần cuối cùng, nó sẽ không bị tiếng còi mà nó dị ứng này ám ảnh nữa. Nhưng sao nó thấy, cảm xúc của nó lần đầu nghe cái tiếng còi này, và lần cuối cùng là lúc này, giống nhau quá.
Giang giăng mùng, rồi kéo nó vào trong. Duy chúc nó ngủ ngon, nó cười nhẹ buồn bã, rồi theo vòng tay của Giang, nằm gọn trong lòng Giang.
– Đừng dồn nén trong lòng, cứ vô tư như là em đã từng đi.
Anh hôn nhẹ lên trán, rồi ôm nó thật chặt. Một cảm giác ướt át từ làn da anh truyền đi, kèm theo cái run người rất khẽ của nó. Anh biết nó cần được khóc lúc này. Và anh cứ ôm nó thật chặt.
Trong đêm cuối cùng này.
…
Sáng.
Nắng chưa kịp chiếu xuống qua lớp mây dày đang trộn lẫn với màn sương mờ. Vài tiếng chim lánh lót trong các cơn gió cứ thoảng qua. Khoa ngồi trầm ngâm trên bệ lau súng.
Đến 7h mới làm lễ, nhưng nó đã ngồi trước ở bệ súng rồi. Giang chỉnh chu lại quân phục, rồi mới đi soạn đồ vào balô. Duy đi ra, leo lên ngồi với nó.
– … Ông Duy. Tui cho ông cái này nè.
Nó dúi vào tay Duy một miếng gì đó mỏng mỏng, gói trong một lớp giấy báo. Duy mở hé ra xem, rồi sững người :
– Trời ! Mày kiếm đâu ra cái thẻ đỏ này vậy ?
Nó nhìn Duy buồn hiu :
– Tui làm lâu rồi, bây giờ tui mới cho ông đó, mai mốt có muốn về nhà hay ra ngoài, thì cứ đưa cho vệ binh, khỏi cần mắc công lên đại đội xin cái thẻ này, biết chưa hả ?
– Đâu mày bật mí tao nghe coi, sao mày làm được cái thẻ ra vào y chang với đại đội vậy ? Từ chữ ký, con dấu, đến miếng nhựa ép …
– Có cái gì mà tui không làm được đâu hả ? … Ông giữ cho kỹ đó, mất là tui hận ông … với lại cái chỗ leo rào dưới vườn tăng gia … ông chỉ được cho một đứa thân thiết nhất với ông biết thôi nha … nếu sau này ông xuất ngũ, thì ông chỉ cho nó, rồi truyền lại cái thẻ này cho nó luôn nha.
– …
– Cái đường đó. Chỉ có tui, với Giang, với tiểu đội trưởng cũ của tui biết thôi !
– … Mày chỉ cho tao, vậy là mày chịu coi tao là tiểu đội trưởng của mày rồi hả ???
– Ừ …
Khoa khẽ nghiêng đầu, đụng nhẹ vào đầu thằng Duy :
– Ông Duy … tui nhớ ông lắm !
– Tao … cũng nhớ hai đứa bây lắm !!!
– Khoa ơi. Đi thôi em.
Nó chậm rãi bước xuống, Giang đã đeo balô trên vai, anh cầm cái balô của nó ra đưa cho nó.
Nó đeo vào, mắt long lanh nhìn thằng Duy :
– Nhớ nhắn tin cho tui đó nha ! Duy gấu.
Duy cười, cái tướng nhỏ con, đen thui, vẫy tay với hai đứa nó, nó cứ trông theo, cái tướng người vẫn ngồi im trên bệ súng, mờ dần, rồi theo bước chân của nó, cái tướng người kia khuất hẳn sau các dãy nhà.
Xe của BCH và D31 chở những đứa cùng đợt với nó đã về lại đây từ sáng sớm. Khoa chỉ thấy hai tâm trạng trên các gương mặt ngoài sân chào cờ này thôi : hân hoan và hối tiếc.
Chợt có một bóng người lao lại, ôm chặt nó. Khoa nghe bên tai là tiếng nức nở. Là thằng Tài, sau lưng có đủ những đứa từng một thời tung tăng leo rào với nó. Mắt nó lại long lanh thêm lần nữa, sống mũi hơi cay cay, nó ôm thằng Tài lại, rồi thằng Phát, thằng Hải, thằng Quỳnh, thằng Danh và thằng Phi. Rồi cái gương mặt đang khóc hu hu cũng đi lại với nó.
– Em trai ơi !!! Tỉ nhớ em lắm. Huhuhu …
– Tỉ ác vừa thôi. Cái bài buồn thảm vậy mà cũng lên hát cho được.
– Nhưng mà nó hay mààà … huhuhu !
Bây giờ nó thấy thêm sự nghẹn ngào đang nhói lên trong lòng. Nó nhìn tất cả, rồi chầm chậm theo sau Giang.
7h đúng.
Tất cả tập trung thành một khối đội ngũ, cách đều từng hàng. Trung đoàn trưởng thông báo nội dung của buổi lễ, các thành tích đạt được, và cuối cùng cũng chỉ là lời chào thân thiết tới tất cả chiến sĩ. Ổng còn nói một câu bâng huơ làm tất cả cười vang :
– Tôi thấy vài đ/c có vẻ như đang khóc nhỉ ? Kỳ lạ thật, nhập ngũ cũng khóc, xuất ngũ cũng khóc.
Sau tiếng cười vang, là âm thanh trò truyện vọng lại rôm rả từ mọi hướng.
Giang đi qua chụp hình chung với mấy đứa bên đại đội của anh rồi. Còn nó thì đứng im đó, một mình !
Ai cũng vỗ vai, bắt tay nhau, ôm nhau vào lòng.
Mắt nó lại long lanh, sống mũi lại cay cay, lòng lại nghẹn ngào. Rồi Khoa cũng khóc … khi từng chiếc xe buýt chạy trên con đường phía trước cây cột cờ.
…“MỜI TẤT CẢ Đ/C CỦA HUYỆN HÓC MÔN BƯỚC LÊN PHÍA TRƯỚC.”
Tiếng hò reo vọng lại rải rác, từng đứa từng đứa xách balô bước đi trong tất cả những cái vẫy tay xung quanh.
Khoa chớp mắt, một hàng nước chảy chầm chậm trên má nó.
…” MỜI TẤT CẢ Đ/C CỦA HUYỆN NHÀ BÈ BƯỚC LÊN PHÍA TRƯỚC.”
Vẫn là những âm thanh vui mừng vọng lại xung quanh. Khoa không thấy rõ, nó chỉ thấy từng cái bóng người xanh xanh đang bước vội đi. Chợt có một vài người đi ngang qua nó. Nó trông theo … nước mắt vẫn cứ rơi :
– Ủa … Thắng … !
Những đứa hồi còn ở chung lúc tân binh đi lại chào. Chợt nó thấy nhói trong lòng, giọng run run cùng sự nghẹn ngào đang bủa vây :
– … Tao … tao xin lỗi … !
– Thôi ! Tụi tao về nha Triều. Đừng buồn nữa, không ai trách mày đâu !!!
Vài đứa bạn cũ lại ôm nó, nó cứ ngẩn ngơ đưa tay lên ôm lại. Từng cái kịt mũi và từng giọt nước mắt lấp hết lời nói và hành động của nó.
…”MỜI TẤT CẢ Đ/C CỦA QUẬN 8 BƯỚC LÊN PHÍA TRƯỚC.”
Nó vẫy tay chào những người bạn cũ, rồi lại đứng im, hai tay nắm cái dây balô trên vai, tâm hồn và ánh mắt đờ đẫn. Rồi lại giựt mình vì một cái ôm bất chợt :
– Em về nha anh Triều. Bữa nào tụi mình hẹn nhau đi chơi một bữa nha !
Phát cũng khóc, mắt đỏ hoe nhìn nó, cái giọng mếu máo lần đầu tiên nó nghe được. Tự nhiên nó cảm thấy nó đang khóc nhiều hơn thì phải.
Rồi tới thằng Tài. Tài gục đầu vào vai nó, siết nó thật mạnh. Tài cũng nhìn nó mà khóc rấm rứt, rồi vẫy tay với nó, bước đi trong buồn bã cùng những đứa bạn xung quanh.
Chợt một cơn gió mạnh thổi qua. Khoa vô thức nhìn lên. Bầu trời vẫn đầy kín mây.
…”MỜI TẤT CẢ CÁC Đ/C CỦA QUẬN 1 BƯỚC LÊN PHÍA TRƯỚC.”
Khoa vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Nó nhìn xung quanh, từng người từng người vẫy tay nhau, nắm tay nhau, kéo nhau đi. Nó lại nhìn đâu đó phía xa.
Rồi nhập nhoè trong ánh mắt, Khoa thấy có bóng người đang chạy tới phía trước. Nó chớp mắt mấy cái, để cho những giọt nước mắt đang đọng lại chảy hết xuống.
Giang !
Giang đi lại, anh vòng tay qua cổ, ôm nó thật chặt, nhìn nó thật gần, sự an toàn quen thuộc nhưng rất đỗi bình yên len lỏi trong nó.
– Xe của Quận 1 tới rồi kìa.
– … Em không muốn về !
Giang cười, ngón tay anh lau nhè nhẹ trên mắt nó.
– Em xin lỗi … em đã làm mất đi thời gian của hai đứa mình … em cũng không muốn về … em muốn ở đây với anh … với anh … em muốn có lại những ngày em làm mất đó … hức !!!
Cảm giác muốn khóc tuông ra ào ạt trong nó, không phải từng chút như hồi nãy nữa. Giang nghiêng đầu, anh hôn thật chậm vào môi, từng dòng nước mắt thấm ướt trên má của anh, cứ chảy xuống từ từ và đều đặn.
Lâu ! Giang hôn nó lâu lắm. Đến khi trên khán đài lại vọng xuống tiếng loa dõng dạc :
“MỜI TẤT CẢ CÁC Đ/C CỦA QUẬN 7 BƯỚC LÊN PHÍA TRƯỚC.”
Giang lại nhìn sâu vào mắt nó, anh cười, rồi đưa tay tháo cái sợi dây chuyền ra, đeo lại cho nó :
– Về thôi em !
Anh kéo tay nó đi. Bước qua tất cả lời chào tạm biệt xung quanh. Anh lại siết chặt tay nó, hai cái nhẫn chạm khẽ vào nhau.
Xe của Quận 1 chỉ còn mỗi mình Khoa. Nhưng Khoa chưa muốn bước lên ngay, nó nhìn qua cái xe của Quận 7, cả đám chen chúc nhau lên xe, cái balô trên vai lững thững theo từng bước chân. Nhưng chỉ có một mình Giang quay lại, anh giơ cao tay, rồi vẫy tay, cười thật tươi nhìn về nó. Nó cười ! Như thể Giang muốn thấy được nụ cười của nó, rồi anh bước lên xe.
Nó đi lên, rồi ngồi vào ghế. Nó chợt nhìn qua bên ngoài cửa xe, từng dòng người lác đác chạy vội lên những chiếc xe buýt còn lại. Rồi cái xe buýt rồ máy, lăn bánh đi về phía trước.
Vòng tay ôm cái balô trong lòng, tay nó đụng nhẹ vào cái chuông gió để ở túi cóc trước.
Chẳng còn cảm giác khóc dữ dội như hồi nãy nữa, tâm trí Khoa trống trải hoàn toàn. Xe chạy trên con đường thân quen, đi qua cái chợ, cái sạp bán báo … hồi lâu, nó mới chợt ngước lên nhìn trời.
Mây xám đặc kín cả một bầu trời, không một gợn mây giữa cái nền xám xịt đó. Không gian có vẻ âm u. Nhưng nó không quan tâm, nó vẫn nhìn cái đám mây xám kia.
Nó ghét đám mây đó. Đám mây dông báo hiệu một cơn mưa thật lớn sắp đến.
Nhưng chẳng phải vì nó ghét mưa lớn. Mà mỗi khi nhìn cái đám mây dông xám xịt kia, nó cảm thấy như mình đang lạc lỏng, cô đơn tột cùng ở giữa đám mây đó. Chẳng hiểu sao, mỗi lần hoang mang và lo âu, hay buồn bực và chán nản, nó đều lại gặp cái đám mây đó.
…
Mây dông …
Khoa thẩn thờ nhìn đám mây trôi qua trên đầu, khi nó thấy cái cuộc sống tân binh quá phức tạp, và nó nhớ mẹ nó, gia đình của nó lắm !
Mây dông …
Bảo nắm tay nó đi chầm chậm trong mưa, như thể đang kéo nó ra khỏi đám mây mà nó đang bị lún sâu trong tâm trí … từng ngày, từng lúc …
Mây dông …
Nó chạy dưới mưa, dưới nền trời xám đen đầy gió lớn, cùng với anh Bảo, và với Giang. Đã lâu lắm rồi, nó mới được tắm mưa và chạy giỡn trong mưa một cách thoả thích như vầy.
Mây dông …
Nó gục đầu vào tường, nhìn đám mây như đang đổ sụp xuống cùng cơn mưa trên Quân y. Trong lòng hối hận cực độ và mong chờ Giang hơn bao giờ hết.
Mây dông …
Nó nhảy tưng tưng trên cái chòi gác, khi thấy đám mây mưa đang vần vũ trên đỉnh đồi phía xa. Dũng cứ thản nhiên ôm nó vào lòng, mặc cho gió lạnh từ đám mây kia cứ thổi qua không ngừng.
Mây dông …
Nó hậm hực khi nhớ tới cảnh Thanh đùa giỡn với Giang. Ngồi trong phòng nhìn đám mây đang từ từ trút nước, nó có cảm giác như mây đang trêu tức nó. Vì mưa mà hai người kia sẽ ấm áp hơn trong phòng, chứ không như nó đang ngồi buồn hiu quạnh.
Mây dông …
Khoa thẫn thờ bước đi khắp nơi trong trung đoàn, mặc cho gió như tát từng giọt nước vào mặt. Nó cứ hy vọng rằng Giang không lấy cuốn nhật ký của nó, nhưng cơn mưa vẫn cứ tuông, cuốn trôi toàn bộ hy vọng mong manh trong nó.
Mây dông …
Giang lặng thinh, chăm chú nhìn cơn gió thổi qua trước mặt. Nó hùng hổ lao tới ngay sau lưng anh … Rồi cả hai dìu nhau đi từng bước trong màn mưa trắng xoá.
Mây dông …
Khoa tựa đầu vào vai Giang trên ô cửa sổ, mặc kệ và chẳng sợ gì trời đất đang tối sầm ngoài kia. Vòng tay của Giang đủ để nó bất chấp tất cả.
Mây dông …
Cơn mưa lớn bất chợt mang trả lại toàn bộ ký ức về cho nó. Nó ngồi cùng với tiểu đội của mình, cứ nhìn theo từng hạt mưa bay nhanh trước mặt.
Mây dông …
Nó hối hả leo rào thật nhanh, rồi chạy ra tiệm net thật lẹ cùng những đứa bạn thân. Cũng như Duy đá trái banh về phía nó, nó đá lại cho Duy, không để Giang chặn được trái banh, trong cơn mưa dữ dội của buổi chiều.
Hay cũng như nó nhận được cái hôn tha thứ từ Giang ngoài nhà tắm, cũng trong cơn mưa không ngớt đó.
Khoa cứ nhìn theo đám mây xám dày đặc qua ô cửa xe. Tại sao cái đám mây đó lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc trong cuộc sống của nó hết vậy ???
Chợt điện thoại reo, nó hơi giật mình rồi cầm lên xem. Số lạ hoắc, nó bấm nghe thử …
– Còn khóc không vậy nhóc ?
Giọng của Giang. Khoa cười mỉm, khi cơn mưa đã tuông trên ô cửa kính.
– Nín rồi mà !
– Uhm ! Anh mượn điện thoại của thằng kế bên gọi cho em nè, cứ tưởng em còn khóc sướt mướt nữa chứ ?
– Em nín rồi ! Nghe giọng anh là đâu có buồn nữa đâu !
– Haha. Vậy thì được. Đừng có buồn nữa nha, về nhà ăn cơm với mẹ đi. Tối anh qua chở em đi chơi, được chưa ?
Khoa cười, nó cứ nhìn ra ngoài, dù ngoài kia chỉ có cơn mưa trắng xoá và từng chiếc xe đang lao đi thật nhanh.
Vô tình nó nhìn lên trên cao, đám mây xám đen vẫn chưa hề tan ra …
– Alô … em đâu rồi Khoa ?
Nó cứ nhìn chăm chú vào đám mây. Tự nhiên cảm giác cô đơn và hoang mang vốn có mất tiêu. Nó cười thật vui, giọng thật dịu nhẹ thật đằm thắm giữa cái lạnh ngoài kia :
– Giang ơi.
– Hả ?
– Em yêu anh !
Hết rồi :’D
Như mình đã nói ở trang đầu, đây không phải là câu chuyện mà mình viết về mình, đây chỉ là những gì mình chứng kiến được, và bằng một chút giọng văn của mình, mình mới viết nên câu truyện này ^^”
Nói thêm cái nữa là mình tên Khoa, tên thật là tên Khoa, chứ không phải Khoa(Triều) trong truyện đâu nha, cái đó là tên ở nhà của Triều =]]
Đã có lúc mình cũng sợ sệt và lo ngại như Khoa trong truyện vậy đó. Cái nỗi sợ mà không được giải đáp, rồi cứ hoang tưởng dần theo năm tháng, cuối cùng là thành định kiến lúc nào không hay !
Mình thấy có vài ý kiến, là mấy bạn có phần sợ những bạn gay lộ mà mình đem vào trong truyện này. Nhưng thực chất những người đó đã giúp mình thay đổi cái định kiến vốn dĩ của mình đó ^^”. Chẳng cần phải cao xa hay to tát gì, chỉ là vài câu nói và giọng tâm sự buồn bã, mình đã có cái nhìn hoàn toàn rất khác về những gì mình nghĩ trước đó.
Chính những “bạn” đó cũng cho mình thấy, là môi trường quân đội không phải lúc nào cũng làm việc cực khổ hay phải lê lếch ngoài nắng nóng, nghe những ông sĩ quan quát tháo năm này qua tháng nọ. Những “bạn” đó làm cho cái cuộc sống thường ngày của mn trong đây nhộn nhịp và vui vẻ hơn cả. Hoàn cảnh nào, tình huống nào cũng có thể làm người khác cười được. Với lại cái đợt của mình đi, mấy “bạn” lồ lộ này khá là nhiều, nhưng những đứa bình thường khác cũng chẳng có gì kỳ thị, đôi khi tụi nó còn biết ơn và nhờ vả đủ thứ. Sĩ quan cũng có cái nhìn hoàn toàn khác, mấy “bạn” đó đc giao việc nhẹ hơn, ít phải ra nắng hơn, chẳng ai đì hay dìm những “bạn” đó cả !
Nói chung lại là những bạn đó đã làm thay đổi suy nghĩ của mình, cũng như của những người xung quanh rất là nhiều ^^” Mình chỉ muốn nói vậy thôi, mình hoàn toàn không có suy nghĩ làm hỏng hình ảnh người lính hay quân đội như mấy bạn nghĩ đâu. Thật đó :”(
Với lại, mình chỉ là bạn của Triều thôi, chứ mình không thân với Giang, và mình chẳng ưa thằng này cho lắm :-ss Cái kiểu cách láo láo và xem thường người khác làm mình không thích = =” Thôi mà nói chung nữa là bây giờ hai người đó vẫn sống bên nhau, và sống với những gì họ nghĩ, chẳng có sóng gió gì trong cuộc đời cả hai cả.
Mình đến đây chỉ để kể câu chuyện này, và muốn mọi người hiểu cái cách mà mình thay đổi suy nghĩ như thế nào thôi. Chuyện hết rồi, chắc mình cũng không vào đây nữa đâu ^^” Nhưng dù sao cũng cám ơn mọi người đã bỏ thời gian của mình ra theo dõi. Một lần nữa, cám ơn tất cả 😀
Thuộc truyện: Cuốn nhật ký của anh bộ đội – FULL
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 2
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 3
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 4
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 5
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 6
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 7
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 8
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 9
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 10
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 11
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 12
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 13
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 14
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 15
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 16
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 17
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 18
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 19
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 20
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 21
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 22
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 23
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 24
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 25
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 26
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 27
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 28
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 29
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 30
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 31
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 32
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 33
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 34
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 35
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 36
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 37
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 38
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương Cuối
cong says
cảm ơn bạn………………………đúng là tình yêu có thể thay đổi mọi thứ nhỉ
bằng says
Bạn ơi, truyện bạn viết hay và ý nghĩa lắm. Mình rất vui khi đọc một số chuyện như thế này nó cho mọi người biết được tình yêu giữa trai với trai vẫn rất đẹp mà ko có gì là xấu hổ hết. Mình ướt gì tác phẩm này sẽ được viết thành sách phổ biến cho mọi người mọi tầng lớp hiểu rõ về tình yêu giữa trai với trai…vẫn rất là đẹp và ko như họ nói …tình yêu ko có thật và ko ý nghĩa như họ từng nghỉ.
bằng says
Mình cảm ơn bạn nhiều lắm đã cho mình thấy tình yêu rất đẹp trong câu chuyện và chính xác hơn là ngoài đời. Mình mong rằng bạn sẽ viết thật nhiều tác phẩm hay và ý nghĩa như vậy cho mọi người đọc.
hay lam says
hay lam ban oi minh cam dong kinh khung?……ToT!!!!
kingnguyen says
Em đã khóc rồi cười và cũng nhập vào nhân vật luôn ma ko biết cứ nhiều cảm xúc nó chợt hiện ra trong đầu ôi thật là một câu chú ý tình hay mà thiên liên ,nó làm e wen ăn và ngủ để đọc cho hết cả tuần giờ con mắt thành gấu trúc rồi hehe
Đông_Thiên says
Truyện vjết hay lắm. Đầu tjên mjh cảm ơn tác gjã vj đã hoàn thành câu chuyện. Đọc xog truyện mjh nhju cảm xúc lắm, có thah thản, có ao ước và có cả 1 jt hốj tjếc. Thanh thản vj cuốj cùg cũg đọc hết truyện, ao ước là mjh cũg mún có nhữg ng pạn như nhân vật Bảo, Dũng, Vjnh ở trog truyện, hốj tjếc là vj chờ hoàj mà Gjang cũg hk thjt đc Khoà (àk và tất nhjên Khoa này là Trjều, chứ hk fảj ták gjã) @@. “c.traj thjck c.traj đâu nhất thjết là gay”, mjh thjck quan đjểm này of pạn đó tác gjã ak.
Vĩnh Khôi says
Hay…tuyệt hj!
MinhAnh says
Em chỉ muốn nói là câu chuyện rất rất hay. Đọc xong câu chuyện em chỉ biết là em đang khóc.
Thanh Tú says
Đọc xong mình cứ buồn và lưu luyến về câu chuyện này mãi , lưu luyến cả Trung đoàn Gia Định , mọi nơi mà tác giả miêu tả , mình muốn trò chuyện với tác giả nhưng giờ không biết tìm đâu
Timmy says
Hay thật chuyện tô điểm thêm phần nào trong cs nhạt nhẽo bất công này! Đọc mà rất nhiều cung bậc cảm xúc nhưng buồn nhất là những lúc chia tay! Cho mình xin nick fb của bn được không rất thích kb vs những tác giả truyện! <3
Thanh Tú says
Có cách nào tìm được tác giả câu chuyện dài cảm động này không bạn.?
Tinh says
Sao giống
1 phần danh cho mình vậy
Mình đã như thế
Huhu
Nhựt says
Đọc song mình có chuyện muốn nói lắm như sao có người chung tình như vậy yêu vài đời chia tay vô bộ đội thì rạp trời ơi ước gì mình cũng là nhân vật trong chuyện ????