Truyện gay: Cuốn nhật ký của anh bộ đội – Chương 28
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– HẢ ??? CÁI GÌ ??? ANH NÓI CÁI GÌ ??? TÀN NHẪN VỪA PHẢI THÔI CHỨ !!! CÁI CÂU ĐÓ MÀ CŨNG NÓI RA ĐƯỢC NỮA HẢ ??? LÀM SAO MÀ TRẢ ĐƯỢC ???
Giang !
Giang chỉ chờ vậy thôi ! Anh kéo nó lại, ôm chặt nó, cười cái kiểu lưu manh mà hồi đó nó ghét nhất ở anh :
– Không trả được thì đền ?! Đơn giản thôi ! Hahaha !!!
…
Từng khối không khí lạnh cứ thổi qua không ngớt. Giang gạt chân cho nó té xuống, hai đứa lăn lộn dưới đất, toàn thân lạnh cóng. Nhưng chỉ có một điểm nhỏ ấm áp giữa cái lạnh đó. Giang gì chặt người nó quá, nó không thể chống cự lại, nhưng mà thiệt ra nó cũng chẳng thèm chống cự làm gì !
Đã lâu lắm rồi. Triều mới thấy được đôi mắt sâu đó gần tới như vậy ! Đến khi Giang mở mắt ra nhìn nó, nó nhìn Giang cười hiền mà khóe mắt cứ chảy nước mãi.
Triều có thể ngụy biện, che giấu, lấp liếm cái cảm xúc của nó. Nhưng mãi mãi nó vẫn không thể nào xóa hết được. Cố gắng làm gì, khi mà ngay trong thâm tâm, lúc nào nó cũng muốn Giang quay về. Triều cũng làm gì có đủ sức chịu đựng khi ngày này qua ngày khác, nó cứ gồng mình chống chọi với đủ thứ suy nghĩ trái ngược nhau trong đầu nó. Và suy nghĩ cuối cùng cũng chỉ là muốn có Giang như trước !
Ôi ! Nó bỏ cuộc rồi, nó chẳng muốn cố gắng thêm làm gì nữa đâu. Muốn quên ai mà người đó cứ sờ sờ trước mặt mình thì chắc chỉ có yêu thêm thôi chứ làm gì mà quên nổi ?! Thôi. Cứ để con tim đập nhịp đập mà nó muốn ! Cứ bóp chặt nó, ép nó ngừng đập thì chỉ có mình đau thôi chứ ai đau.
Triều lấy tay vò vò tóc Giang mãi. Triều thích lắm. Dù khóc nhưng nó vẫn nhìn anh, cười mỉm. Nó đưa tay, kéo đầu anh xuống. Rồi lại nhắm mắt. Đôi môi làm cho nó có cảm giác cơn mưa thật ướt át, nhưng cũng đầy ngọt ngào, và ấm áp.
Vậy thôi !!!
… Và có một điều RẤT ĐẶC BIỆT nữa.
Hôm nay là sinh nhật của nó : ngày 8 tháng 9 năm 2010.
hết tập 7
Tập cuối
Mây dông
…
Đó là một buổi chiều mát mẻ và ồn ào. Nắng gió chan hoà vào nhau, chim chóc này nọ lượn vèo vèo trên trời. Dưới đường thì xe cộ chạy ngược xuôi, bấm kèn inh ỏi. Ở Quận 7 thì cái đường này cả người lẫn xe nhiều vô kể, thêm cái giờ này là giờ cao điểm nữa ! Nhưng mà có đang ở giờ nào thì cũng chả nhằm nhò gì với Giang. Sau một hồi luồn lách giữa dòng người đông đúc, anh cũng chở nó đến được cái bãi đất trống mà hai đứa hay lui tới.
Giang gạt chống xe rồi cả hai leo lên ngồi, anh huyên thuyên đủ thứ, còn nó thì vẫn lặng thinh …
– Giang !
Choàng tay qua vai nó, anh nhìn kỹ hơn vào đôi mắt của nó lúc này :
– Sao Khoa ?
Khoa đứng xuống, nó nhìn anh quả quyết một cách đau khổ :
– Anh đừng gặp em nữa. Mình cắt đứt liên lạc với nhau đi. Mình … chia tay đi !
Giang cười, lấy tay vò vò đầu nó :
– Hơ ? Có yêu nhau đâu mà chia tay hả em ?
Khoa bặm môi, cố gắng dứt khoát trong ánh mắt và câu nói :
– Đừng có giỡn nữa. Em nói thật đó, em không muốn gặp anh nữa đâu.
– Lý do ?
– Vì em giống anh !
Giang khoanh tay, cười vu vơ :
– Em sợ là hai đứa mình sẽ yêu nhau hả ?
Nó gật.
– Em sợ làm gì nữa ? Anh cũng đã yêu em rồi nè ?
Nó lại quả quyết :
– Vậy thì mình chia tay !
Giang vẫn khoanh tay, quay mặt nhìn đâu đó ra ngoài đường :
– Nhãm nhí.
– Anh đừng có nghĩ như vậy. Bao nhiêu đó là đủ cho hai đứa mình rồi. Em chỉ muốn tốt cho anh thôi. Nghe lời em đi, đừng gặp em nữa.
Giang đặt hai tay lên đùi, cười khẩy :
– Em sợ anh sẽ thành gay giống em à ?
Khoa đưa tay nhéo mạnh cái mũi Giang, nó bực bội chống chế :
– Em không phải là gay !
– Vậy em là gì ?
– Em … cũng không biết nữa ?! Nhưng em không muốn anh cứ nói cái câu “yêu em, yêu em” mãi như vậy đâu. Anh dứt khoát với em đi, rồi dành tình cảm đó cho người con gái nào đó mà anh yêu đi, rồi hai người sẽ đám cưới, rồi có con. Như vậy hạnh phúc hơn là anh cứ nói yêu em mãi như vậy, mà cuối cùng cũng chẳng có tương lai nào cho hai đứa cả !
Mặc cho nó đang huyên thuyên, Giang nhắm mắt, nhịp nhịp cái đầu chọc quê nó. Khi cảm thấy không nhịn được cười nữa, anh mới mở mắt ra. Khoa vẫn đứng đó, đôi mắt buồn cùng cái tóc mái và cái tướng người của nó, vẫn vậy. Vẫn cái hình ảnh hấp dẫn anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đưa tay lên nhéo má nó :
– Xong chưa ? Còn gì muốn nói nữa không ?
– Nhớ kỹ lời em đó. Chào anh !
– Thôi đừng có nhãm nữa, tối nay anh qua nhà em ngủ đó, lúc đó coi em có sức nhãm được nữa không nha ?
Giang vừa dứt lời là nó quay đi, Giang khoanh tay lại, gằng giọng :
– Khoa !!! Quay lại đây !!!
Nó quay mặt lại, Giang thấy mắt nó long lanh, đôi mắt buồn đó nhìn Giang cứ như là cái nhìn cuối cùng. Giang vẫn gằng giọng :
– Đi lại đây ngay. Em giỡn mặt với anh hả ?
…
– Khoa … KHOA !!!
…
– ĐI LẠI ĐÂY !!! CÓ NGHE KHÔNG !!!
Cái tướng cao cao, ốm ốm. Cái áo thun xanh dương. Cái cách nó bước đi. Cái cách nó vuốt tóc. Giang vẫn khoanh tay, chau mày nhìn theo. Nó bước xuống đường, cái áo thun xanh cứ mập mờ mập mờ, rồi lẫn theo và mất hút trong dòng người đông đúc của buổi chiều tà.
Nó không xài điện thoại nên anh không gọi được. Giang vẫn không vội, cứ bình thản ngồi chờ nó về đến nhà, rồi anh đến gặp nó sau cũng được.
Ánh mắt và cái mím môi của nó khi nãy làm Giang khẽ cười.
Nhưng anh cũng đâu có ngờ, hình ảnh làm anh chợt cười đó là hình ảnh cuối cùng mà anh thấy từ nó.
Giang đi lên nhà nó. Không đứa nào biết nó đi đâu.
Giang lại chỗ nó làm. Vừa mở cửa bước vào là cái con quản lý của nó mắng anh xối xả. Anh chưa kịp nói gì thì đã bị bảo vệ mời ra ngoài.
Tức mình.
Anh đi khắp nơi tìm nó. Rồi anh lại lên tới nhà nó, gặng hỏi tất cả, nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc tay và cái câu “không biết” gỏn lọn.
Ngày sau … và cả những ngày sau … Bực tức và hoang mang, anh rong ruổi khắp nơi mà chẳng biết phải tìm nó ở đâu.
Tức lắm … nhưng rồi cũng nguôi ngoai. Hy vọng nhiều lắm … nhưng rồi cũng thất vọng thật đầy đủ. Giang cứ ngồi chờ từng ngày từng ngày trôi qua. Cái suy nghĩ thôi không tìm kiếm và chấp nhận sự thật đã mất nó cứ chập chờn, đan xen cùng với cái suy nghĩ nó sẽ đổi ý và quay lại.
Và từng ngày … từng ngày vẫn cứ trôi … trong lặng lẽ và đau đớn.
…
Nói là mấy người nhớ tui đi ! – Giang kều cái môi đỏ đỏ của nó.
Hông ! Mấy người tự biết đi ! – Tựa đầu vào ngực, Triều vòng tay ôm chặt cái lưng mà nó thích.
Cơn đau đầu tiên mà nó gây ra cho anh, tự dưng đến trong phút chốc rồi lại biến mất. Giang cứ ôm chặt nó hơn, khi anh nhớ đến cái buổi chiều chia tay đó. Mặc dù đã lâu, lâu lắm rồi, nhưng anh vẫn còn cảm thấy sợ và, buồn mỗi khi nhớ đến.
– Nhưng mà tui muốn mấy người nói. Có nhớ tui không ?
Triều ngẩn đầu, nhìn thật gần gương mặt của Giang, hai cái mũi khẽ chạm vào nhau :
– Nhớ lắm chứ ! Nhưng lại giả bộ là không nhớ. Hì …
Giang nhéo nhéo cái má của nó :
– Cứng đầu thật !
Giang ôm nó lại, ngã người ra giường. Áp má xuống cái vùng cơ săn chắc, Triều nói khẽ :
– Mấy người hông sợ hả …
– Tui lớn hơn mấy người, không có suy nghĩ kiểu con nít như mấy người đâu.
– Nhưng mà …
– Nhưng gì nữa ! Mấy người quên cái câu mà tui nói rồi đó. Ráng nhớ lại rồi từ từ hiểu đi, đừng có sợ những điều vô lý xung quanh nữa.
– …
Giang gãi nhè nhẹ vào cái ót của nó :
– Gần mấy người là đủ rồi, tui không thích quan tâm tới những điều không làm cho cả hai hạnh phúc đâu !
Triều ngồi dậy, chống tay lên cái bụng cứng cứng đó, nó cứ bóp … vuốt … nắn một cách khoái chí. Giang gối hai tay dưới đầu, thích thú để cho nó cứ khám phá những điều mà nó thích.
– Hồi lúc tui đi công tác, mấy người ở đây có tập hít xà đều không ?
– Từ khi tui thấy mấy người ra đó hít, tui mới đi ra hít theo thôi.
– Vậy trước đó mấy người tập tạ hả ?
– Ừ, chiều nào cũng nâng cái tạ 15kg ở bên phòng tập thể lực. Với lại cũng tập bụng với tập những cái khác nữa.
– Hèn chi. Lúc mới về đây, nhìn mấy người …ngon lành quá trời …
Vậy bây giờ mấy người thích chỗ nào ? – Giang cười mỉm, có chút ham muốn trong ánh mắt.
– … thôi mà !
Giang đưa tay, vuốt nhẹ khắp đùi nó. Nó chụp cái tay lại, rồi leo xuống mặc quần, mặc áo vào :
– Đi ra căntin kiếm gì ăn nè. Đói quá à !
– Ghét mấy người rồi, làm mất hứng quá !
Giang cũng ngồi dậy mặc đồ, nó hôn cái “chóc” lên má Giang :
– Bữa nào tui bù cho …
Hai đứa nó khoát tay nhau, vừa đi vừa chọc ghẹo, hôn hít giữa con đường tối mờ. Chốc chốc Giang bế thốc nó lên, xoay vòng vòng, rồi đặt nó xuống, Giang hôn nó hồi lâu, rồi cả hai mới đi chầm chậm ra căntin … Ăn đại vài cái bánh với ly sữa đậu nành. Hai đứa nó ngồi lại coi tivi một chút rồi mới đứng lên đi về.
Vẫn chỗ cũ là cái ghế đá phía sau của ban Hậu cần. Triều ngồi cạnh, vòng tay ôm chặt cái eo cứng cứng nó thích :
– Mấy người phải nói thiệt với tui chuyện này !
Giang khoát tay qua vai, nhéo nhéo cái má của nó :
– Có chuyện gì mà tui giấu mấy người đâu ? Hỏi đi.
– Cái thằng Ly … bé Thanh của mấy người đó …
Giang bỏ tay xuống, bế nó ngồi vào lòng mình. Giang hôn nó một cái nhẹ nhàng nhưng cũng không quá nhanh. Áp mặt vào má nó, Giang nói khẽ :
– Mấy người ghen hả … ?
Triều đưa tay rờ rờ sợi dây chuyền Giang đeo, giọng hơi dỗi :
– Chứ sao ! Ngày đầu tiên về đây, thấy mấy người cứ kè kè theo nó, là tui tức muốn điên luôn. Còn nữa ! Lúc tui đi chắc ở đây mấy người quậy lắm đúng không ? Những gì tui dặn mấy người quên hết rồi chứ gì !
Một tay Giang ôm, tay kia Giang vò vò tóc phía sau đầu nó :
– Chỉ có chuyện mấy người muốn bỏ tui đi là tui không làm thôi !
– Hông tin ! Vậy tại sao mấy người lên được Quân lực vậy ? Mấy người có quen biết ai trong này đâu. Dám ra ngoài rút tiền rồi …
Giang siết chặt nó, hôn nó thêm cái nữa. Cũng nhẹ nhàng và không quá lâu :
– Không có ! Từ ngày mấy người đi, tui chưa bao giờ lấy cái thẻ đó ra xài lần nào nữa.
– Chứ sao mấy người lên được Quân lực ?
Giang cười :
– Lúc đó là mấy người đi được vài ngày rồi. Anh Vinh ra căntin mua đồ thì thấy tui ngồi, ảnh mới nói tui là lính mà bày đặt ngồi thở dài. Lúc đó tui đang buồn lắm, chỉ cười trừ thôi. Ai ngờ chiều hôm đó ảnh xuống đại đội 7 xin cho tui lên làm Quân lực trong thời gian ảnh đi phép năm. Lúc lên ảnh còn chửi ngược lại tui nữa mà ! Ảnh nói lính tụi tui chỉ có ăn với ngủ, có làm gì mệt tới đầu óc mà bày đặt ngồi suy tư với thở dài, ảnh thấy vậy nên bắt tui lên Quân lực làm cho bỏ ghét.
Giang đưa tay kều cái môi của nó, anh nói tiếp :
– Mấy người không tin thì hỏi ảnh đi. Còn thằng kia lúc tui lên là tui đã thấy nó rồi, nó ở phòng Quân lực của BCHQS, nó nhỏ tuổi hơn tui, với lại ở nhà nó tên Thanh, nên tui mới kêu nó là bé Thanh. Biết chưa ? Giống như tui kêu mấy người là bé Khoa thôi.
Nó cười khì. Giang thì lòn tay vào trong, hơi ấm từ cơ thể Giang cuốn lấy nó. Thích thú, nó vòng tay ôm cổ Giang, và hôn Giang một cái rõ dài …
– Rồi mấy người với nó có cái gì với nhau hông ?
– À … nó có nói là thích tui, nhưng tui nói là tui yêu mấy người rồi, nên tui từ chối nó. Hèhè !
Lanh quá ha – Nó nhéo nhéo cái tai của Giang – Mà mấy người nói vậy, nó buồn thì sao … ?
Giang cười mỉm :
– Nếu tui đồng ý thì mấy người buồn hơn sao !
Triều cười thích thú, Giang hôn nó cái nữa nhưng nó còn mắc cười, nên cái hôn đó đã dở dang đôi chút. Giang bỏ tay ra, để nó ngồi sang bên cạnh, rồi anh ngồi xuống :
– Lên đi tui cõng vào phòng nè !
Dứt lời là nó leo lên liền, hai tay nó lùa vào từ cổ áo, phần da thịt cứng chắc làm cho đôi tay của nó không ngừng lại được ! Giang cõng nó vào phòng, rồi đặt nó ngồi trên bàn, Giang khoá cửa, rồi trở lại đứng trước mặt nó. Giang ôm nó tiếp, anh nhìn nó thật lâu. Rồi anh lại hôn nó.
Một cách dịu nhẹ từ môi trên, rồi đến môi dưới … rồi một chút ươn ướt từ hai cái lưỡi mang lại. Cũng lâu … nhưng không bao giờ chán ! Giang mở mắt, anh cầm tay nó, hôn bằng mũi lên những ngón tay :
– Em có chấp nhận anh là món quà sinh nhật của em không ?
Triều cười, Giang nói tiếp :
– Em còn nhớ không ? Em nói là vào ngày sinh nhật của anh, em sẽ làm bánh cho anh ăn. Còn vào ngày sinh nhật của em, anh sẽ làm cho em hạnh phúc hơn những ngày anh bên em trước đó ! Nhớ không ?
Nó gật. Giang nghiêng đầu hôn nó cái nữa, rồi anh nhéo má nó :
– Anh xin lỗi vì hôm nay anh chưa sẵn sàng để thực hiện điều mà anh hứa ! Nhưng anh bảo đãm với em là anh không nuốt lời đâu ! Bởi vì …
Triều nhướng mắt chờ. Rồi Giang dang hai tay ra, cười tươi :
– Bởi vì ANH YÊU EM ! Hahaha …
Triều cũng cười rất vui, nó đưa tay nhéo cái mũi Giang :
– Không có được … !
Triều đứng xuống, mở tủ lấy cái dây phone, rồi cầm cái điện thoại ra, có vài tin nhắn của mấy đứa kia. Nó kéo tay Giang đi ra ngoài :
– Theo em ra đây nè.
8h10.
Triều dẫn Giang ra ngồi trước cái lối đi vào ban Hậu cần. Duỗi hai chân ra mặt đường nhựa, nó tựa vào vai Giang.
– Cái điện thoại này em mua hả ?
– … Có người tặng !
– Ai ?
Triều quay qua, Giang giả bộ nhăn nhó nhìn lại, nó huých người vào Giang :
– Bữa nào em kể cho !
– Mà bắt anh ra đây ngồi chi vậy ?
Khoát tay lên vai Giang, giọng nó vẫn nhỏ nhẹ không đổi :
– Thì ngồi đi ! Lát e nói cho nghe cái này.
Gió lạnh lùa qua. Hai đứa nó khoát tay lên vai nhau. Triều đung đưa hai bàn chân :
—————
Thuộc truyện: Cuốn nhật ký của anh bộ đội – FULL
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 2
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 3
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 4
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 5
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 6
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 7
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 8
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 9
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 10
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 11
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 12
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 13
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 14
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 15
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 16
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 17
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 18
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 19
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 20
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 21
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 22
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 23
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 24
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 25
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 26
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 27
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 28
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 29
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 30
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 31
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 32
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 33
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 34
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 35
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 36
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 37
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 38
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương Cuối
Leave a Reply