Truyện gay: Cuốn nhật ký của anh bộ đội – Chương 18

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Thôi mấy má, đi lẹ đi, đói bụng quá !!!
Cả thảy 11 đứa từ lúc lấy xe, cho tới khi vào KFC chọn đồ ăn, rồi đem lên lầu ngồi, vẫn không ngớt hỏi tới hỏi lui, nó trả lời mà muốn khô cổ họng. Nhưng mà vui thật, phải chi nó đi nghĩa vụ mà lôi được cái đám lâu la này theo, chắc nó sẽ không bao giờ buồn đâu.
“ Và nếu có Giang, mình sẽ vẫn còn vui hơn nữa !”
Tự nhiên cái suy nghĩ khó hiểu xen vào, nó ngậm cái ống hút rồi tiếp tục trầm ngâm.
Mấy đứa kia về trước, tụi nó ghé vào FamilyMart mua mỳ ly để chút ra hành lang chung cư ngồi ăn với tám, còn nó với thằng Cường :
– Ê mày chở tao lại Tour Les Jours ngay Nguyễn Kim chút đi Cường.
Gần 11h tối, tiệm bánh có vẻ đang dọn dẹp. Cường ngồi ngoài, mua trái bắp rồi ngồi xơi từ từ, nó mở cửa đi vào trong.
– Tour Les Jours xin chào !
Nó đi lại cái quầy, hỏi nhỏ :
– Ủa chị cho em hỏi chị Linh còn làm ở đây không dạ !
– À chị Linh quản lý hả, em đứng chờ chút chị lên kêu nha.
– Dạ em cám ơn.
Nó lấy cái khay bánh và đồ gấp, lựa những cái bánh mà nó thích. Chị Linh trên lầu đi xuống, chắc đang bận gì đó, chị lại bàn nói gì với nhân viên, rồi lấy sổ tay ra ghi ghi chép chép. Nó cầm cái khay bánh lại, cười nói :
– Chị ơi bán em 10 cái Tiramisu đi.
Chị Linh đáp lại, vẫn chưa quay sang nhìn nó :
– Bánh đó hết rồi em ơi, em thông cảm hôm sau em ghé nha.
– Vậy có nhiêu bánh ở đây lấy hết cho em đi !
Mấy chị nhân viên bụm miệng cười, chị Linh quay lại. Đầu tiên là ánh mắt khó hiểu đi trước, rồi tới ngạc nhiên và vui mừng theo sau :
– Ối trời !!! Triều đó hả em !
Chị Linh lấy cái khay bánh của nó đặt lên bàn, rồi ôm chồm lấy nó :
– Trời ơi, chị nhận không ra em luôn đó, em khác nhiều quá đó Triều.
Bả cứ nhìn nó từ đầu tới cuối, rồi quay qua nói với hai chị nhân viên :
– Thằng này hồi trước nó làm ở đây nè, rồi nó phải đi nghĩa vụ nên nó xin nghỉ rồi.
– Ý vậy hả, em đi nghĩa vụ sao trắng quá vậy ? Chị nghe người ta nói ai lên đó cũng phải ra nắng cả ngày đó.
– Em ngồi đây chị hỏi chút coi. Trên đó có khổ lắm không em ? Em ăn ra sao, ngủ ra sao vậy ? Có đứa nào hăm he gì em không ? Rồi bây giờ người ta mới cho em về thăm nhà hả ?
Nó cười, trả lời hết thảy những câu hỏi mà bà Linh với mấy chị khác đang thay phiên nhau hỏi nó.
– À chị quên kể em nghe cái chuyện này nữa.
– Ủa chuyện gì vậy chị ?
– Cái thằng quỷ sống mà hồi trước nó lại đây quậy chị em mình đó, từ cái hôm em xin nghỉ, nó cứ lên đây quài. Mà mỗi lần kể tới cái chị nổi máu điên à, chị chưa thấy thằng nào cô hồn như cái thằng đó hết. Em cắt liên lạc với nó cũng đúng lắm đó.
– …
– Tối nào nó cũng lại đây, nó hỏi chị coi em đang ở đâu, chị không trả lời cái nó làm trận làm thượng, khách người ta vô đều đi ra hết, rồi bữa đó thanh tra trên công ty người ta xuống nữa, chị tưởng bị đuổi luôn hôm đó rồi chứ !
– …
– Tức thiệt đó, thứ mất dạy, cô hồn sống, nhìn cái mặt nó ai ưa nói chị nghe coi, sao nó đi ngoài đường xe tải không cán banh thây nó ra luôn đi, toàn đi báo hại cho người khác. Mà chị cũng khiên quyết không nói cho nó biết, cũng hên từ đó tới giờ nó không có lên đây hỏi kiếm em nữa. Ủa mà em về nó có biết không vậy ?
Nó trả lời, giọng buồn thiu :
– Dạ không, em cắt liên lạc luôn rồi mà, em đâu có gặp lại nữa đâu !
– Đúng rồi đó, cái hạng người đó không nên giao du nhiều đâu em.
– Thôi trễ rồi, em về nha, em được về nhà tới 10 ngày lận, sáng mai em lên đây chơi với chị nha.
Chị Linh vỗ vỗ tay lên má nó :
– Ừ, chị chuẩn bị đóng tiệm luôn, thôi về ngủ đi em.
– Dạ, chào mấy chị em về.
– Chào em …
Nó tính tiền rồi xách bịch bánh đi ra, thằng Cường vừa đề máy vừa nói :
– Sướng ha, vừa vào là gái bu một đống.
– Sao mày toàn nghĩ tùm lum không vậy, người ta hỏi thăm tao mà.
– Ai biết mày, hồi đó thì sát trai, bây giờ sát gái.
– Sát con khỉ, thôi đi về đi, tụi nó chờ kìa
– Hahaha, tao nói không sai hả, hồi đó thằng nào nhìn mày cũng khen mày dễ thương, con trai mà khen dễ thương trước mặt là thấy ngộ rồi, giờ đi tới đâu gái bu tới đó, sướng thật !
Triều cười khẩy, nó ôm eo thằng Cường :
– Vậy giờ tao bù cho mày nè, chịu hông Cường.
– Ê thằng chó, bỏ ra coi, bồ tao nó thấy chết tao giờ, giỡn kỳ quá mày.
– Cho mày chừa cái tật nhãm nhãm, hahaha !
…
Triều xách bịch bánh lon ton đi lên nhà. Đi ngang lầu 2, lầu 3, nguyên một đám ngồi ngoài hành lang chung cư chẳng khác gì trên lầu 5 của nó. Tiếng ồn kết thúc khi nó đi ngang qua, rồi những tiếng xì xào bắt đầu, thằng Cường đi theo sau vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với bồ nó. Triều đi lên tới lầu 5 là cả đám đã tụ họp đông đủ.
– Thôi tụi bây ăn mỳ ly đi, tao ăn bánh này à.
Xuân Anh kéo ghế cho nó ngồi, đon đả :
– Đâu đâu, mày ngồi đây cho tụi tao ngắm kỹ lại cái coi !
Hồi Tết mày về mày đâu có trắng dữ vậy đâu Khoa – Chị Quyên của nó hỏi – Ở trên đó mày được lên chức rồi hả ? Không có ra nắng nữa hả ?
Lâu ngày không gặp nên thấy nó vậy thôi, chứ mình kỹ cũng đâu có trắng dữ lắm đâu ? – Con Thảo đáp, tay sờ sờ cái điện thoại trong túi nó – Nãy giờ để ý rồi nha, đâu móc ra cho chị em coi cái coi. …
– Chời ơi, BL40 luôn kìa. Má, xài cài này nhìn sang ghê luôn đó mày. Ủa tiền đâu mày mua cái này vậy ?
– Bạn tao nó tặng tao !
– Sướng vậy ! Ủa mà bộ trên đó nó bắt lao động nặng lắm hả ? Sao tướng mày nhìn khác quá vậy Khoa ?
– Hì, tại thời gian gần đây tao mới hít xà đơn thôi, chứ trước đó tao cũng ít lao động lắm.
– Sao tao nghe nói đi lính bắt lao động dữ lắm, mà có mình mày là không bị vậy ?
Triều nuốt đại cái bánh, lè lưỡi :
– Thì tụi bây cứ coi tao là trường hợp đặc biệt đi.
– Ê Khoa, mày trên đó về đây giờ là bị lạc hậu rồi đó !
Cả đám cười hô hố giữa hành lang. Nó run đùi, nhoẻn miệng cười :
– Thôi khỏi chọc tao, sáng thứ ba nào tao cũng mua báo 2! đọc hết. Tao cập nhật thông tin mỗi tuần luôn đó, hahaha.
– Xạo, tao hỏi thử mày trả lời được là tao biết mày có đọc hay không àh.
– Ok, tao trả lời được mai phải bao tao đi ăn sáng đó nha !
Đã lâu không mở cái cửa, cho nên thao tác của nó chậm và gây ra tiếng ồn khá nhiều. Triều khẽ đẩy cửa vào. Mẹ đã ngủ trước rồi, nó khoá cửa, thay đồ, đánh răng rửa mặt rồi leo lên gác. Cái gác nhỏ không một hạt bụi, ở nhà mẹ nó lúc nào cũng lên đây lau dọn hết, dù lâu lâu nó mời về ! Triều ngã người xuống tấm nệm, tay nó vớ lấy cái chăn, rồi ôm vào trong lòng. Đã quá !!! Đúng là nhà mình có khác ! Trên kia dù nó được kiêm chức nhưng giường ngủ cũng chỉ có cái gối nằm và cái chăn mỏng te, còn ở nhà có tới bốn cái gối lận : gối nằm, gối gác chân, gối ôm, gối gác đùi để sát tường. Tha hồ mà vùng vẫy.
Triều mở lại cái list nhạc trong điện thoại. Cái tên bài hát của Dũng hiện ra. Nó cười mỉm, rồi bấm nút xoá !
“Bây giờ tất cả đã là kỷ niệm rồi. Một kỷ niệm đẹp, với một người lạ ! Mình sẽ không khóc khi nghĩ về Dũng nữa. Đã kết thúc cái chỗ cắt nhau rồi, mình phải đi tiếp thôi … đó cũng là điều mà Dũng muốn mà … !”
“Cứ đi tiếp thôi … vì phía trước còn một điều quan trọng hơn !”
“Giang …”
“Giang ơi … !”
…
– Dậy ! Dậy ! Đi ăn sáng nè thằng kia ?!
Quyên đập chán chát vào đít nó, thêm mấy cái miệng dưới nhà đang kêu inh ỏi nữa. Dư âm của cơn buồn ngủ với một chút làm biếng chỉ đủ giữ nó nằm lại một chút trên giường … rồi nó cũng phải ngồi dậy, tót xuống đánh răng, thay đồ, rồi đi với các má của nó.
Cô Bảy của nó bán bánh cuốn dạo, buổi tối mẹ nó qua phụ làm đồ, sáng nào Bảy nó cũng đi sớm hết. Chắc giờ mẹ nó đang ở dưới chung cư. Triều cùng con Quyên, con Dung với bé Hằng hàng xóm đi xuống mua đồ ăn sáng. Hôm nay thứ 4 nên mấy đứa kia đi học rồi, trưa trưa tụi nó mới về ! …
– Ủa nó là thằng Khoa hả ? Nhìn nó lạ ghê bà ơi !
– Trời ! Con chị đó hả ? Đi bộ đội chưa được một năm mà nhìn nó lớn dữ vậy ?
– Con về chơi hả con ? Chừng nào con mới lên trên đó lại ? Rồi chừng nào con mới về luôn vậy ??? …
Triều tươi cười đáp lại tất cả, rồi tranh thủ ăn nhanh miếng phở. Mẹ nó cũng vừa mua đồ nấu cơm xong, hai mẹ con nó đi thang bộ lên lầu 5.
– Ủa cái thẻ siêu thị mà trước khi đi con có đưa mẹ một cái đó, mẹ có xài không vậy ?
Mẹ nó chép miệng :
– Tao có thèm xài tới mấy cái đó.
– Chời ơi, mẹ này ! Ba cho thì mẹ cứ xài đi, có sao đâu !
– Tại tao không thích, ổng cho mày thì mày xài đi.
Triều cười :
– Vậy lát nấu cơm xong, con với mẹ với chị Quyên đi siêu thị nha !
Con Quyên nhảy dựng lên :
– Đi đi cô Nhung, mình mua đồ đâu có tốn tiền đâu mà lo ! …
– Cái đó mày rủ chứ mẹ không có kêu à nha !
Nó với con Quyên hú hí um sùm, bé Hằng chửi nó vài câu rồi chỉ biết lắc đầu cười …
Cơm xong, Triều bắt taxi rồi cùng mẹ nó với con Quyên đi siêu thị. Cả ba người mua những đồ dùng hàng ngày trong nhà mà Triều cứ tưởng nhà nó với nhà con Quyên chuẩn bị mở tiệm tạp hoá !!! Sau khi mua đồ phủ phê, nó cầm cái thẻ VIP mà ba đó đưa cùng với hoá đơn lại quầy ký nhận rồi xách đồ về. Cũng hên chung cư có thang máy, ba người xách những bịch đồ to đùng từ taxi vô thang máy rồi đi lên nhà.
– Ủa mày được về nhà tới mấy ngày lận Khoa ?
Quyên vừa hỏi vừa sắp xếp đồ vào tủ lạnh. Nó cười, đáp lại :
– 1 tuần à !
– Trời, tưởng 2 3 ngày, 1 tuần là đủ vui rồi.
– Ê bà Quyên, tui hỏi bà cái này cái. Bạn bà có ai xài kính sát tròng không vậy ?
– Contact lens chứ gì ?! Mày tính xài hả ?
– Ừa, tui tính mua một cái để lên trên đó xài, chứ cái mặt tui đeo kính ngu lắm. Hông đeo kính đâu !
– Ờ ha, tao quên mày cũng bị cận. Tao biết chỗ bán nè, thiếu gì, một bộ gồm đồ đựng, đồ gắp với nước rửa khoảng 400 500 ngàn gì thôi à !
– Lát chiều đi nha ! Ở trên đó tui không có xài tiền, tiền phụ cấp mỗi tháng tui để dành không à !
– Ờ, có gì chiều đi chung với tụi nó cho vui !
– Ừa, vậy đi, thôi tui về ngủ trưa.
Mẹ nó ở nhà cũng đang sắp xếp đồ mới mua, nó lại gần, nói khẽ :
– Mẹ ! Chiều mẹ nhớ kêu con dậy làm phụ với mẹ nha !
Mẹ nó nhéo má nó, cười :
– Mẹ tưởng mày quên luôn rồi chứ !
Triều hí hửng, rồi leo lên gác nằm ngủ …
3h30, mẹ nó kêu nó dưới nhà, Triều đi xuống rửa mặt rồi lại bàn ngồi cùng mẹ. Mẹ nó cầm điện thoại nhắn tin, rồi ghi ghi chép chép vào tờ lịch vừa mới xé, nó thì ngồi vặn radio, lấy cuốn tập với cây bút chuẩn bị … dò đài !
Hồi đó chiều nào nó với mẹ nó cũng ngồi với nhau vậy hết. Tự nhiên nhớ tới cái thời đi học quá ! Sáng đi học, trưa về ăn cơm xong đi ngủ, chiều ngồi ghi số với mẹ, tới tối thì đi chơi, khuya thì về nhà cày game với mấy thằng gần nhà … xong đi ngủ !
…
– Chiều con đi ăn với tụi nó nha, mẹ khỏi chừa cơm cho con !
– Ừ, tối đừng có đi khuya quá đó nha.
– Dạ !
Con Dung gọi í ới trong điện thoại, nó thay đồ rồi chạy lẹ xuống đất. Cả đám đi ăn rồi đi mua kính cho nó. Quyên kêu nó lấy màu đen, con Xuân Anh thì kêu màu nâu, con Dung thì bảo nó chọn màu xám tro, cuối cùng nó quyết định không chọn màu, chỉ là cái kính sát tròng bình thường thôi, nó ra đo độ rồi lại quầy tính tiền.
– Ngày mai mới lấy kính lận, tưởng lấy liền luôn chứ.
– Chi vậy ? Mày cần chi gấp vậy ?
– Đeo cái đó vô cho nó tiện, mà quên nữa, hồi ở trển tao đọc báo 2! thấy nó quảng cáo phim quá trời luôn, mà có đi coi được đâu ! Bữa nào tụi bây dẫn tao đi ra rạp coi phim đi.
– Haha, bữa nay mới thứ 4 à, thứ 3 ngoài rạp mới giảm giá lận !
– Má, tụi bây hi sinh vì tao một bữa đi, ngay thứ 3 tuần sau tao lên đó lại rồi.
Thảo lấy cái ví, kéo rẹt rẹt mấy tờ tiền :
– Để coi tài khoản còn nhiêu đã !
– Có bao nhiêu đâu mà bày đặt đếm. Thôi lát tối về chọn phim, mai rủ nguyên đám đi coi nha !
– Rồi rồi, mệt thằng này ghê ! Bây giờ đi ăn đi, kiếm chỗ nào ngồi tới tối về luôn.
– Ok, gì chứ đi ăn vặt là tao khoái nhất ! Hahaha !!!
Triều cứ cười tít mắt với cái đám lâu la của nó suốt !
Hôm sau, bé Hằng chở nó đi lấy kính. Lần đầu tiên xài kính sát tròng quả là khó khăn thật, mắt nó cứ giựt giựt khi cái lens mới vừa chạm vào mí mắt ! Mà phải công nhận, cái cảm giác nhìn rõ mọi vật mà không vướn cặp kính trên sống mũi thích lắm. Triều cứ nhìn hết chỗ này rồi tới chỗ kia, cái này xong tới cái khác, cảnh vật rõ nét và sống động tới từng chi tiết. Cứ như lúc nó chưa bao giờ bị cận vậy. Thích quá !
Hôm sau nữa, chị Linh với con Dung chở nó đi cắt tóc. Một phần vì thời gian nó ở trên Lâm Đồng cũng lâu, tóc dài ra rồi, một phần vì nó muốn thay đổi một chút, thử không để tóc mái xem sao !
Con chủ tiệm là bạn học với con Dung, nên nó cũng thoải mái diễn tả được cái kiểu nó hình dung trong đầu : cái mái không ngắn lắm nhưng cũng tự dựng lên được, bát tóc hai bên tỉa sơ, còn phần đuôi chỉ cắt vài đường cho gọn lại, hầu như là không thay đổi gì !
Chị nó, bạn chị nó, con Dung cứ xuýt xoa miết, còn tranh thủ lấy điện thoại ra chụp lại. Nó cũng vui vẻ, làm kiểu mặt bực bội cho hợp với cái kiểu tóc mới – theo lời của con Dung ! Mà quên nữa, gì chứ đi coi phim là Triều siêng nhất, mấy cái phim hay mà nó chưa coi được, về nhà lên web coi, còn phim nào mà nó kêu muốn coi là mấy đứa kia trốn ở đâu nó cũng lôi ra hết được.
…
Thấm thoát cũng tới ngày cuối tuần. Bữa nay nó không đi chơi với tụi kia, mà nó ra tiệm bánh chơi với chị Linh. Triều đã ra từ sáng sớm, nó mặc cái áo sơmi trắng, giả bộ chạy tới chạy lui, dạ dạ vâng vâng với mấy chị cho giống nhân viên mới vào làm ! Lâu rồi không làm lại cái công việc đã từng, tự dưng Triều thấy vui quá, dù sao thì nơi đây cũng là nơi có nhiều kỷ niệm với nó nhất mà ! Triều cũng đang ngập ngừng, không biết có nên kể với chị Linh cái chuyện nó gặp Giang trên đó không ? Bả mà biết cái “thằng” cô hồn sống mà bả luôn miệng nhắc tới ngày nào cũng ôm ấp nó, ôm hôn nó suốt một thời gian, chắc bả từ nó luôn quá !!!
– Tối nay em lên lại trên đó hả ?
– Dạ ! Em xin về có một tuần thôi à !
– Ừ, vậy thôi giờ em về soạn đồ đi, chút nhớ ghé chị, chị cho mấy cái bánh đem lên đó ăn chơi.
– Dạ thôi, cả buổi ở đây với chị là em vui rồi !
– Thôi thôi cái gì, mặc đồ bộ đội lại đây cho chị xem xem có đẹp không rồi mới được đi. Biết chưa hả ?
Chị Linh cốc đầu nó một cái, nó le lưỡi rồi đi với chị họ của nó về.
Đâu phải lúc nào người ta cũng hiểu rõ bản thân mình đâu ?! Chẳng hạn như lúc này nè. Chuẩn bị xa nhà nữa mà Triều háo hức như chuẩn bị dọn nhà không bằng, đến nỗi mẹ nó cứ la nó hoài mỗi khi nó hấp tấp làm hỏng việc. Hehe, nó không vui sao được, không phải nó đi xa, mà nó đang đi về lại chốn yêu thương của nó – nơi có người mà nó ngỡ sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại và nó cũng chẳng thể tin được là gặp lại người đó ở một nơi như thế !
– Kỳ này tao xuất ngũ trước Tết mà, với lại giờ tao có điện thoại rồi, muốn gọi là gọi thôi có gì đâu, tự nhiên khóc lóc chi vậy ?
Chị Quyên nó nắm tay con Dung, cũng đang mếu máo :
– Một tuần nay mày ở đây quen rồi, tự nhiên giờ mày đi tụi tao thấy thiếu thiếu cái gì đó !
Triều cười tươi, trấn an mấy con bạn :
– Thôi mà, rồi tao cũng về mà, nín đi, tụi bây đánh lộn không khóc mà tao đi thì khóc là sao ?
Triều vác cái balô trên vai, sau khi nghe dặn dò và đem theo đủ đồ dùng, nó vẫy tay chào mẹ nó, dì nó, mấy chị của nó rồi cùng thằng Tuấn đi xuống. Thằng Tuấn tay lái nó cứng hơn thằng Cường nhiều, với lại thằng này chạy nhanh nhưng không ẩu lắm. Tuấn chở nó lại tiệm bánh, chị Linh chạy ra cứ ngó nó hết góc độ này đến góc độ khác, sau đó còn tranh thủ chụp một tấm hình với nó rồi mới đưa bịch bánh cho nó đi !
7h tối. Đường từ Q1 tới Q12 khá xa, nhất là đi qua cái Q.BT, giờ này xe vẫn còn đông gớm. Thằng Tuấn lách từ từ cũng chui khỏi dòng người đông đúc, nó phóng ào ào trên đường, đi qua cầu vượt QT … rồi đến nơi.
—————
Thuộc truyện: Cuốn nhật ký của anh bộ đội – FULL
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 2
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 3
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 4
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 5
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 6
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 7
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 8
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 9
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 10
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 11
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 12
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 13
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 14
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 15
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 16
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 17
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 18
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 19
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 20
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 21
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 22
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 23
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 24
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 25
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 26
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 27
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 28
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 29
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 30
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 31
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 32
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 33
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 34
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 35
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 36
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 37
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 38
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương Cuối
Leave a Reply