Truyện gay: Cuốn nhật ký của anh bộ đội – Chương 12
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Tối nào anh cũng gác cái chòi này hết hả ?
– Không, mỗi lần gác là thay đổi chòi gác, mà chòi gác nào ban đêm cũng đều nhìn được những cảnh như vậy. Giờ là mùa thu rồi, cho nên trời đêm không nhiều mây lắm, Triều mới có cơ hội được chiêm ngưỡng đó.
– Á !!! Đẹp quá à, nhìn mãi mà không chán.
Dũng đứng kế bên nó, chống tay vào lan can chòi gác, mắt nhìn xa xăm nơi chân trời :
– Mỗi lần anh đi gác, Triều đi với anh nha !
Bầu trời đêm đẹp đẽ một cách bất tận, Dũng ở dưới bầu trời đó cũng chứa đựng một cái gì đó êm ả, bình yên ! Nhất là trong ánh nhìn xa xăm kia. Triều nói thay cho câu trả lời :
– Dũng nè, tui cũng có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm !
– Uhm, Triều nói trước đi !
– Anh không có nhà hả ?
Dũng cười buồn, giọng trầm nhưng rất nhẹ :
– Mẹ anh mất từ lúc sinh anh ra, ba anh là kiểm lâm, và ba anh cũng mất trong một lần đi tuần trong rừng, lúc đó anh còn nhỏ lắm. Anh chẳng thể hình dung được gương mặt của ba mình ra sao nữa !
Dũng cười thầm rồi nói tiếp, mắt vẫn nhìn nơi phía xa chân trời :
– Từ nhỏ đến lớn, anh sống với gia đình bên nội, rồi khi có giấy gọi nhập ngũ, anh đi lính và quyết định phục vụ lâu dài trong quân ngũ !
Triều chống cằm đáp lại, giọng cũng man mác buồn :
– Ba mẹ của tui thì ly dị rồi, tui sống với mẹ. Chứng kiến một cuộc hôn nhân đỗ vỡ và nước mắt của mẹ từng đêm chẳng thoải mái gì. Nhưng so với anh, tui thấy mình vẫn còn may mắn lắm !
Triều bặm môi, nó ngại ngùng nhìn thằng Dũng rồi nói tiếp:
– Tui xin lỗi đã xúc phạm anh !
Dũng quay qua nhìn nó, ánh mắt của Triều có vẻ bất tận hơn chân trời đằng xa kia, Dũng đáp bằng một giọng nhẹ tênh :
– Anh cũng xin lỗi Triều, anh áp đặt Triều quá, làm Triều hiểu lầm anh !
Kéo cái ghế ngồi gần lan can chòi gác, Triều chống cằm nhìn lên những cụm mây lơ đãng :
– Đã có lúc anh làm tui sợ lắm, rất nhiều nỗi sợ chồng chất lên nhau mỗi khi anh dùng tay siết chặt lấy tui, anh biết không ?
Dũng lấy ghế ngồi gần nó, nhưng không nhìn trời nữa, có một nơi thu hút tầm mắt của Dũng nhiều hơn :
– Anh muốn Triều nói thật với anh những suy nghĩ của mình. Anh cũng sẽ nói thật những suy nghĩ của mình cho Triều nghe. Đồng ý không ?
Nó cười mỉm, mắt vẫn không rời khỏi những cụm mây kia :
– Được thôi ! Anh hỏi trước đi, tui sẽ trả lời !
– À khoang, anh muốn Triều hứa trước với anh chuyện này đã !
Nó ngạc nhiên quay qua nhìn thằng Dũng, lúc này cả hai đã nhìn trực diện vào nhau :
– Chuyện gì ? Anh phải nói ra xem chuyện đó có đàng hoàng không đã !
– Anh có một ít quà muốn tặng Triều, ngày mai anh sẽ tặng nó cho Triều và anh muốn Triều hứa là Triều sẽ nhận nó ?
Nó nheo mắt, giọng có chút dò xét và trách móc :
– Cái gì vậy ? Bao cao su còn dư hả, hay là … Ủa mà đồ tịch thu từ dân vượt biên thì có gì đáng để tặng nhỉ ?
– Trời … sao Triều biết những chuyện đó ? Ai nói với Triều vậy ?
– Ai nói không quan trọng, nhưng mà chuyện anh cất cả đống bao cao su làm tui ghê sợ anh đó, anh biết chưa ?
Dũng thở dài, mắt vẫn không rời khỏi nó :
– Triều lại hiểu lầm anh rồi ! Anh cất, nhưng không có dùng đến ?
– Ủa vậy chứ mỗi lúc đi tuần, anh đem theo một đống vậy làm gì ?
– Ai cần thì anh cho, chứ anh không có dùng đến !
– Anh nói thật chứ ? Nếu vậy không lẽ … anh ngồi nhìn tụi nó dùng ?
– Uhm, anh không hứng thú những chuyện đó, nên anh không có dùng đến.
– Thật không ?
– Anh không nói dối Triều đâu, Triều hãy tin anh đi !
Nhìn cái ánh mắt tội nghiệp của thằng Dũng, Triều cười thầm trong bụng rồi gặng hỏi tiếp :
– Vậy thì ai mới làm anh cảm thấy hứng thú ?
– Người yêu của anh !
– Ý vậy hả, anh có người yêu rồi hả ?
– Uhm, chia tay với anh lâu rồi, từ khi anh với người ấy đã làm chuyện đó ?
– Ủa sao vậy ? Tui tưởng hai người yêu nhau, có tình cảm với nhau thì mới làm những chuyện đó chứ ? Sao người kia lại bỏ anh ?
– Vì anh là bộ đội, anh không có tiền, anh nghèo, chỉ biết mang lại cảm giác chăn gối nhưng chẳng thể mang vật chất về cho người đó. Rồi người đó bỏ anh đi theo một người khác, một người có thể đáp ứng mọi nhu cầu của người đó. Vậy thôi !
Triều bắt đầu cảm thấy hứng thú với đời tư của thằng Dũng, nó hỏi tới tấp :
– Buồn quá vậy, rồi sau đó anh vượt qua như thế nào ?
– Anh cũng chẳng nhớ, từng ngày từng ngày rồi anh cũng quên được người đó, rồi anh quen những người con gái khác, cũng làm chuyện đó, rồi chán, rồi chia tay. Giờ anh thấy hết hứng thú với những chuyện như vậy rồi, lặp đi lặp lại mãi, chẳng có gì mới mẻ !
– Cũng có nhiều mối tình vắt vai quá ha, người khó chịu như anh mà cũng có người yêu nữa hả ?
– Haha, Triều cứ nghĩ anh xấu xa lắm không bằng, còn Triều ? Kể chuyện tình của Triều cho anh nghe đi. Triều có người yêu chưa ?
– Tui hả ? Tui có rồi, tui yêu người đó lắm !!!
Nó cười ngượng khi nghĩ về Giang, không biết nó với Giang mà nói là “yêu” thì có chính xác không nhỉ ?
– Uhm, vậy hả ? Người đó là con trai hay con gái ?
Triều chưng hửng, nó gằng giọng đáp lại :
– Gì vậy ? Nói vậy là sao hả ?
Dũng cười, khoanh tay nhìn nó :
– Triều đừng tưởng anh không biết gì nha, đóng quân nơi hẻo lánh vầy chứ không có ai lạc hậu đâu. Hồi đó anh cũng từng nghe đến những người như vậy rồi, người ta gọi mấy người như vậy là gay đó.
– Vậy tại sao anh nghĩ tui như vậy ? Anh thử nói tui nghe coi !
– Anh thấy Triều có điểm khác khác so với tụi con trai xung quanh.
– Ủa ? Vậy ai có điểm gì khác khác với xung quanh là anh kết luận người đó là gay hả. Anh nói như vậy người ta mới nghĩ anh lạc hậu đó, anh biết chưa ? Mỗi người có thói quen, sở thích khác nhau, đừng vội kết luận qua vài cái nhìn sơ sài, hiểu chưa ?
Dũng vẫn cười đáp lại lời nó :
– Vậy thì Triều là con trai bình thường hả ? Đúng vậy không ?
– Chứ còn gì nữa !!!
Vậy hả – Dũng chồm người sát lại gần nó, làm nó giựt mình – Vậy tại sao anh khoát tay lên vai Triều, Triều lại hất xuống ? Con trai với con trai làm vậy có ảnh hưởng gì đâu ?
Nó trả lời ấp úng, mắt nhìn lơ ra bên ngoài :
– Tại … tui không thích như vậy ?
– Thiệt không ?
– Tui không thích, anh không tin thì thôi ! Ủa mà ví dụ tui là gay đi ! Thì sao ? Đâu có ảnh hưởng gì tới ai đâu ?
– Haha, thì tất nhiên là không ảnh hưởng gì tới ai rồi. Anh hỏi chơi vậy thôi, sao Triều giận dữ vậy hả ?
Triều cười, nó lái câu chuyện sang hướng khác :
– Ủa mai anh tặng cái gì cho tui vậy ? Giờ anh nói luôn đi, tò mò quá !
– Thôi, để mai anh tặng cho rồi Triều sẽ biết !
– Thôi anh nói liền đi, không thôi tui về à !
Dũng cười lớn, kiểu cười của kẻ nắm thế chủ động :
– Biết đường không mà đòi về đó ?
– Sao không, thì đi cái đường mòn hồi nãy anh dẫn tui đi chứ có gì đâu ?
– Về tới phòng thì không xa, nhưng tối thui Triều có thấy đường không ? Mà Triều có sợ ma không ?
Ê Ê ! – Nó nhảy dựng lên, ngồi sát rạt vào thằng Dũng, hai tay nắm chặt cánh tay của thằng Dũng – Anh đừng có giỡn như vậy nha, tui … tui sợ ma thật đó !
Bất ngờ trước cái phản ứng rất con nít của Triều, Dũng khoát tay qua vai nó, cười trấn an :
– Vậy là Triều phải ngồi lại đây với anh rồi ! Chút gác xong anh dẫn Triều về.
– Chừng nào anh mới gác xong lận ?
– 4 tiếng thôi, 10h là đổi gác đó !
– Rồi chừng nào mới biết là tới 10h ?
– Thì thấy thằng nào đổi gác đi ra là biết 10h chứ sao ?
Triều nhăn mặt, nó muốn đi về liền ngay lúc này :
– Rồi lỡ cái thằng đổi gác không ra thì sao ?
– Chắc chắn sẽ ra thôi, bộ đội ở đây ý thức lắm !
– Tui không biết đâu, lát anh phải dẫn tui về đó, tui không muốn ngủ ở đây đâu.
– Có sao đâu ? Ngủ ở đây cũng được mà ! Ở đây không có muỗi đâu, lạnh thì nằm gần nhau thôi.
Không mà – Nó vùng vằn, rồi chợt nhận ra cái tay của Dũng trên vai mình – Nè nè, bỏ tay xuống coi, nói rồi nha.
Vẫn để cái tay đó, Dũng kéo nó sát lại gần hơn nữa :
– Con trai với con trai thôi mà ? Có sao đâu ? Triều mới nói Triều là con trai bình thường mà !
Nó hớ đôi chút rồi ngập ngừng :
– Ờ … thì … !!! Thôi mệt, sao cũng được !!!
– Khoát tay thôi mà, có sao đâu ! Mà Triều chưa hứa với anh chuyện hồi nãy đó nha !
– Chuyện nhận quà của anh đó hả ?! à … ừ … tui hứa, nhưng mà nếu anh có ý đồ gì, thì đừng hòng tui sẽ nói chuyện với anh nữa !
– Triều yên tâm, anh không dám làm Triều giận anh nữa đâu.
Thích thú vì được xem là quan trọng, nó cười tủm tỉm. Bất giác Dũng dựa đầu vào vai nó ! Một cảm giác êm ả len lỏi giữa đêm trăng thanh.
…
– Anh xin lỗi vì lúc trước anh đã có ý nghĩ xấu với Triều.
Dũng lên tiếng phá tan không gian yên tĩnh, và làm nó bất ngờ hỏi lại :
– Là sao ? Tui không hiểu ?
Dũng thôi tựa đầu vào vai nó, nhìn vào mắt nó mà nói :
– Anh hỏi Triều câu này, Triều trả lời thật với anh nha !
Nó ngạc nhiên nhìn thằng Dũng :
– Anh hỏi đi ?!
– Đã có ai nói với Triều là muốn làm chuyện đó ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Triều chưa ?
Nó giựt mình, nhưng Dũng chẳng có gì là đùa cợt trong câu hỏi :
– Gì vậy ? Anh nói vậy là sao ? Tui không hiểu ?
– Lần đầu anh thấy Triều, là cái đêm đầu tiên Triều đến đây, lúc đó anh đứng ngoài hành lang, anh thấy Triều đi vào phòng và nhìn anh. Anh chẳng hiểu sao nhưng từ lúc Triều nhìn anh, anh đã thấy trong lòng cứ nôn nao, thôi thúc anh cái chuyện… . Anh nói thật, anh chẳng hiểu sao anh lại như vậy nữa !
Có vẻ như chuyện này chẳng xa lạ gì với nó trong quá khứ ! Giang … anh Bảo … thằng Hào … từ sau những lần gặp đầu tiên, dù không nói nhưng ai cũng có những hành động gần gũi quá mức với nó, và đối phương cũng chẳng hiểu tại sao ?! Nó nuốt nước miếng rồi nói tiếp :
– Vậy giờ … anh thấy như thế nào ?
Dũng ngập ngừng đôi chút rồi nói nhanh :
– Triều ! Triều kích thích ham muốn của người nhìn Triều đó ! Triều biết không ?
Nó bối rối thực sự trước câu nói thẳng thừng của thằng Dũng, lúc này nó chỉ biết im lặng và nhìn thằng Dũng thôi, nó chẳng biết nói gì nữa !
– Anh xin lỗi, có lúc anh đã có ý nghĩ xấu với Triều.
Nó đáp lại cùng với trái tim đang đập thình thịch :
– Là … lúc nào ?!
– Lúc Triều ngủ !!!
Trời ! Nó thở phào trong lòng, tưởng là lúc tắm hay gì đó. Hên là Dũng chỉ nghĩ đơn giản như vậy thôi. Nó nói tiếp :
– Mai mốt anh không được như vậy nữa nha !
– Anh hứa, sẽ không bao giờ anh muốn như vậy nữa. Triều cũng đừng giận anh nữa nha !
– Ừa …
Vài câu nói đẩy đưa làm thời gian trôi nhanh hơn, chốc chốc khi nói chuyện với Dũng, nó lại quay qua nhìn bầu trời đêm mông lung, rồi lại cao hứng hát vu vơ vài câu …
“Phải chi Giang ngồi đây với mình nhỉ, mình muốn Giang cùng ngồi đây, cùng nhìn mây ngắm trăng và được nằm gọn trong vòng tay của Giang. Hic hic, càng xa thì càng nhớ đến quay quắt, coi bộ cái quyết tâm mãnh liệt trước lúc lên đây sắp sửa thất bại rồi !”.
– Đổi gác rồi kìa Triều, mình về thôi.
Nó quay lại, thấy có bóng người từ đi lên từ cái bậc thang bằng đá. Dũng bàn giao ca gác với thằng đó rồi đi về với nó. Trời tối, và nó bị cận, nên lúc bước xuống mấy bậc thang, nó không lường được chỗ tiếp đất nên bước hụt chân và té nhào. Chỉ là cái té nhẹ thôi, đứng lên là đi được ngay.
– Có sao không Triều ? Cái chân lúc trước còn đau không ? Có đi được không vậy ? Thôi để anh cõng cho !
Nó tính từ chối, nhưng thấy thằng Dũng có ý tốt, nó cười thầm một cách tinh ranh rồi nhanh nhảu :
– Ừa, cám ơn anh Dũng nha, anh cõng tui một đoạn thôi được rồi.
Nói là một đoạn, nhưng mà cái đoạn đường về nhà có vẻ hơi xa. Dũng cõng nó trên lưng, đầu nó đặt lên vai thẳng Dũng, nó nhìn gương mặt của thằng Dũng rất gần, chốc chốc lại nghe những tiếng thở đều và mạnh bên tai. Bất giác, nó vòng tay ôm cổ thằng Dũng, má áp sát vào cái má nóng hổi kia, cảm giác ấm áp từ một người tưởng như mãi mãi sẽ xa lạ quấn quít lấy tâm hồn và thân xác của nó.
Dũng đặt nó xuống bật thềm rồi mở cửa, căn phòng vẫn tối om như mọi khi, cả đám đi tuần chưa về ! Đêm trên vùng cao, gió lành lạnh, có thể trốn tránh cái lạnh bằng cách đắp chăn hoặc ôm một ai đó. Nhưng Triều chọn cách đắp chăn, và mặc bộ đồ k03 ngủ luôn, nó xã hai tay áo xuống rồi leo lên giường trên giăng mùng ngủ !
Sao cái lúc ôm cổ thằng Dũng, Triều chẳng thấy cảm giác gì trong lòng cả ?! Cứ như là ôm một cục đá !!!
Nó mừng thầm cho cái suy nghĩ vừa thấp thoảng trong đầu rồi thiu thiu ngủ …
Hôm sau, Triều ngồi chơi trong phòng, chờ Dũng kêu là đi gác chung liền. Mấy bữa nay nó chẳng thèm lên trên kia ghi chép nữa, không biết có bị ai la không ? À mà thôi, lo gì, cái ông sĩ quan đi chung có gì để ổng làm phụ, mình làm bữa giờ nhiều rồi, giờ là chỉ đi chơi thôi !
– Huýt !
Dũng đứng ngoài cửa, vẫy tay ra hiệu, Triều cười hớn hở rồi cầm cuốn Trà sữa tâm hồn lon ton đi ra. Gác ban ngày thời gian nhiều hơn ban đêm, nên nó đem theo cuốn truyện đọc cho đỡ buồn !
– Hôm nay có bất ngờ cho đ/c Triều nha ! Đ/c …
– Anh Dũng anh Dũng !
Hai đứa vẫn cứ bước, nó ngắt ngang lời của thằng Dũng :
– Đừng có kêu cái từ “đồng chí” nữa được không ? Tui năng nỉ anh luôn đó.
– Sao vậy ? Trong quân đội thì phải gọi như vậy mà ?
– Thôi thôi, có tui với anh, anh đừng có kêu từ đó, nha ! Cái từ dài dòng, nghe mà mắc mệt.
– Haha, được thôi ! Anh sẽ không kêu vậy nữa.
Nó cười, mắt vẫn không rời khỏi cái bịch xốp đen Dũng xách trên tay :
– Anh Dũng cho mượn cái kia coi !
– Thôi, lát anh cũng đưa cho Triều à.
—————
Thuộc truyện: Cuốn nhật ký của anh bộ đội – FULL
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 2
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 3
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 4
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 5
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 6
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 7
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 8
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 9
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 10
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 11
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 12
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 13
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 14
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 15
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 16
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 17
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 18
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 19
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 20
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 21
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 22
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 23
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 24
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 25
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 26
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 27
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 28
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 29
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 30
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 31
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 32
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 33
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 34
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 35
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 36
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 37
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 38
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương Cuối
Leave a Reply