Truyện gay: Cuốn nhật ký của anh bộ đội – Chương 14
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Nếu anh nói ra, thì em có nhận không ?
Dũng ngồi, chống hai tay lên đùi, chờ phản ứng từ nó.
– Tui nói anh nói thì anh nói đi, đừng có hỏi ngược lại. Bây giờ nói đi. Tại sao hả ?
Dũng im lặng một chút, rồi nói … mà không hề có chút ngập ngừng :
– Tại anh thích em !
– Hả ???
…Gió vẫn thổi vù vù bên tai.
hết tập 4
Tập 5
Người lạ.
Điện thoại là một trong rất nhiều thứ (sử dụng rượu bia, thuốc lá, chất kích thích v.v…) cấm kỵ trong quân đội. Hạ sĩ quan (một cách gọi khác của tiểu đội trưởng) và chiến sĩ không được vi phạm vào các điều khoản đó, chỉ có sĩ quan trở lên mới được dùng điện thoại. Ở trung đoàn của nó, đứa nào bị phát hiện sử dụng điện thoại thì cứ như là bị sao quả tạ chiếu vậy … viết tường trình, kiểm điểm nè, báo động trung đội đó một đêm nè, người vi phạm ký vào biên bản rồi tự huỷ cái điện thoại đó nè, phạt lao động nè ! Với cái lý do bất hủ “vi phạm chỉ thị” nên hầu hết chả có đứa nào trách móc hay van xin năn nỉ được. Nhưng suy cho cùng, đó là ờ thành phố, còn ở đây thì khác. Và dưới quyền chỉ huy của thằng Dũng thì còn … khác nữa !
…
– Triều. Triều đi đâu vậy ? Đứng lại nghe anh nói nè !
– Thôi mệt, tui nói một lần cuối nha. Anh đang nghĩ sai đó, ngồi đó mà suy nghĩ lại đi, tui xuống đây !
– Nhưng mà … khoang … Triều ơi ! Triều !
Mặc cho Dũng gọi í ới trên cái chòi nhỏ, nó lật đật chạy tới cái cầu thang, tót xuống đất, rồi tự đi về một mình !
“Cái gì nữa đây trời !!! Nói nhãm hay nói thật vậy ??? Lạy trời đừng có thật nha !”
“Ủa mà nếu cái chuyện đó thực sự nghiêm túc, thì mình phải làm sao đây ???”
Đoạn đường từ cái chòi gác về nhà, Triều thẫn thờ bước, lâu lâu nó lấy tay tự vỗ vào đầu mình, chốc chốc nó ngồi xuống tảng đá nào gần đó, nhăn nhó suy nghĩ.
Nó thở dài.
“Không được đâu, cho dù Dũng có nói gì đi nữa, mình cũng không chấp nhận đâu. Dũng có làm gì nữa, cũng không thể thay thế được tất cả cảm xúc mà Giang đã dành cho mình, và Dũng có nói gì, làm gì đi nữa, mình cũng sẽ từ chối thôi. Vì đơn giản mình có phải “như vậy” đâu !!!”
Đến chiều, nó vừa cầm cái ca nước ra tính đi tắm thì Dũng về, nó tính đi ra luôn, nhưng Dũng kéo tay nó lại, vừa nói vừa thở hổn hển :
– Triều … Triều … cho anh xin lỗi, anh nói giỡn thôi ! … Triều đừng có để bụng nha.
Vẫn cầm cái ca, nó khoanh tay lại, nheo mắt :
– Phải không ? Giỡn thôi hả ? Rồi tui tin anh đó, từ rày về sau còn nhắc cái từ đó hay làm bất cứ hành động nào liên quan tới cái từ đó, tui đập anh cho coi !
– Anh hứa mà, anh không nói vậy nữa, đừng có giận anh nha.
– Biết rồi, mệt quá ! Thay đồ đi tắm đi kìa, người mồ hôi không.
Triều cười thầm khoái chí, nó đi từ từ ra nhà tắm, chưa đầy một phút sau, Dũng đã chạy ra tới. Dũng đặt tay lên vai nó, tay kia cầm cái điện thoại, huyên thuyên đủ thứ. Nó cười mỉm !
Thôi thì cứ xem như nó nhận món quà đó và chưa nghe gì hết, khỏi phải suy nghĩ gì nhiều. Vậy đi !!!
…
Tuần cuối !
Càng lúc, nó với thằng Dũng càng trở nên thân thiết hơn. Và nó càng làm biếng hơn nữa ! Cứ ngày nào cũng lon ton theo thằng Dũng đi gác, nói ba cái chuyện trên trời dưới đất, xong về ăn cơm, chiều thì tập hít xà, xong đi tắm, xức kem, rồi đi ngủ. Còn cái công việc chính, lâu lâu nó cũng nghĩ tới rồi chép miệng cho qua.
“Kệ, mình không làm thì cái ông đi chung làm. Mà cũng có cái gì phải học hỏi thêm đâu ? Toàn những thứ quen thuộc, chỉ có đều là phải chép tay thôi !”
Sao kỳ thiệt ! Cái lúc Triều mong thời gian trôi qua nhanh, thì nó lại chậm. Còn cái lúc Triều mong thời gian trôi chậm, nó nhanh đến nỗi có lúc Triều giật mình mới biết là đã hết ngày ! Thấm thoát còn vài ngày nữa là nó về lại thành phố rồi. Cái cảm giác sắp phải chia tay sao khó chịu quá, nó làm con người ta bực dọc vì không biết làm cách nào để níu kéo lại được nữa. Y chang cái lúc chia tay anh Bảo !!!
Trời nhá nhem tối, Dũng đổi gác rồi cùng nó đi về. Hồi đó mỗi lần trời gần tối như vậy, Dũng hay hù ma nó lắm, còn nó thì đánh huỳnh huỵch vào cái người cứng cáp của thằng Dũng ! Bữa nay cũng vậy, Dũng cứ hay xô xô nó vào mấy cái bụi cây, nó la làng rồi dính cứng ngắc với thằng Dũng, mỗi lần như vậy là Dũng lại cười khoái chí.
– Ủa anh Dũng, tui hỏi anh cái !
Dũng choàng tay qua vai nó, đáp lại :
– Triều hỏi đi.
– Sao mỗi lần đổi gác, tui thấy thằng nào cũng kêu anh là “Dũng củ mì” hết vậy ? Anh thích ăn củ mì lắm hả ? Hay quê anh ở Củ Chi ?
– Haha, không phải đâu. Triều muốn biết không anh nói cho nghe.
Triều bỏ cái tay của thằng Dũng trên vai xuống :
– Không muốn biết thì tui hỏi anh làm gì ? Vậy cũng hỏi ngược lại được, ngơ gì mà ngơ dữ !
Dũng nắm tay kéo nó đi tới phía trước, ánh lửa bập bùng hiện giữa màn đêm. Tới nhà rồi. Dũng mở cửa phòng, thắp cái đèn để lên trên bàn :
– Đi ra tắm với anh, anh nói cho Triều nghe.
Dũng thay đồ rồi lấy cái khăn đi ra trước. Như mọi hôm, nó cầm ca nước rồi lấy đồ đi theo sau.
Đám lá cây xào xạc khi gió thổi qua, trăng vẫn soi ánh sáng dịu nhẹ xuống khắp cái hồ nước. Dũng ngồi trên thành hồ, cởi trần. Triều vừa ra là hỏi lại ngay, như sợ thằng Dũng quên mất :
– Nói tui nghe coi, sao đứa nào cũng kêu anh là “Dũng củ mì” vậy ?
Dũng nhảy xuống, cầm tay nó đưa vào chỗ-kia, cười tươi :
– Đó, hiểu chưa hả, hỏi hoài !
Đặt cái ca, chai sữa tắm, chai dầu gội lên thành hồ, nó cười nham nhở :
– Trời, làm tưởng gì hay lắm, của anh còn nhỏ hơn của tui nữa, anh cũng thấy rồi đó ! Vậy cũng kêu là củ mì ! Củ mì kiểu gì vậy ?
Dũng vẫn cười :
– Thì củ mì kiểu này nè !
Dũng áp người vào nó, vẫn để tay của nó ở chỗ cũ. Dũng dùng tay mình bóp bóp cái tay của nó lẫn cái-của-Dũng đang ở trong tay nó.Tay kia vòng qua eo nó. Sờ soạn. Thở đều. Rồi Dũng bỏ nó ra, lùi lại và … cởi cái quần :
– Củ mì nè Triều, thấy chưa hả ?
– Há há !
Nó cười thành tiếng, trong đầu nhớ lại những lần nó với Giang hôn nhau. Rồi nó cũng đưa tay vô trong cái quần !!!
Một lúc sau ! nó cũng cởi nốt cái quần ra :
– Có nhiêu đó cũng kêu là củ mì. Nè, đó, thấy chưa hả ? Nào giờ chưa thấy đúng hông ?
Dũng khoanh tay nhìn, vẫn chưa chịu thua :
– Thì anh ngắn hơn Triều chút thôi, nhưng của anh, nó … mập hơn !
– Hông dám ! Anh coi kỹ lại coi, mập hơn có chút xíu mà kêu mập hơn, an gian hả ?!
Dũng chống chế :
– Thì mập hơn Triều là được rồi. Sao hả ? Có chịu công nhận là “củ mì” chưa ?
Nó cười mỉm một chút rồi nói nhỏ :
– Bạn thân của tui còn hơn anh nhiều đó, anh chưa phải là củ mì đâu, đừng có ham nha. Hehe !
-Vậy hả ? Mà thôi, anh không cần biết ai hơn anh, nhưng anh muốn Triều công nhận là của anh nó … bự, nó … củ mì hơn Triều !
Nó chép miệng rồi lấy cái ca múc nước tắm :
– Không chịu thì anh giận rồi làm thinh nữa hả ? Có cái trò làm hoài ! Rồi đó, tui công nhận đó, Dũng củ mì ! Chịu chưa hả ?
Dũng cười, đánh vào đít nó cái “bép”.
Nó xối ca nước đầu tiên, lạnh ! Vài ca sau nó đã thích nghi được, nó đưa ca cho Dũng rồi hỏi tiếp :
– Sao dạo này có cái tật đánh đít là sao vậy ?
Dũng xối nước ào ào. Dưới ánh trăng, từng dòng nước ngắn dài chảy từ vai xuống dưới làm nó chốc chốc cứ nhìn lén !
– Tại cái đít nó cứng cứng, chắc chắc, đánh đã tay.
Nó hít xà được gần hai tuần, bắp tay chưa có to nhưng cả cánh tay và vai đã có chút chuyển biến, nó cứ thích thú tự rờ rồi lại nhìn qua Dũng.
– Ủa Triều, anh hỏi cái coi !
Nó cho Dũng tắm chung chai sữa tắm với nó rồi, cho nên cái chai giờ chỉ còn lại một ít, nó xịt một cách tiết kiệm rồi chà chà khắp người.
– Sao anh ?
Triều chưa có quan hệ bao giờ phải không ? – Dũng vừa nói vừa lấy khăn lau người, giọng hỏi chẳng có gì đùa cợt – Sao anh thấy cái khúc ở trên nó … đỏ au vậy ?
– Trời, có vậy cũng thắc mắc nữa. Nó đỏ thì tại nó đỏ, vậy thôi.
– Sao của anh nó bình thường quá, không có ngộ ngộ như Triều !
Nó lấy khăn lau người, hỏi lại :
– Ngộ gì mà ngộ ? Thì cũng giống như anh thôi.
Dũng cười khì, khoát tay lên vai nó đi vào trong :
– Đỏ đỏ, đen đen, y chang cây kem sôcôla dâu !
– Ặc … Kem gì mà Kem ? Vậy mà cũng liên tưởng được nữa hả ?!
Dũng thắp cái đèn dầu lên, để trên cái ghế phía cuối giường. Ánh sáng từ ngọn đèn soi một cách yếu ớt khắp căn phòng. Căn phòng chỉ có hai đứa !
Có thể căn phòng chỉ có nó và Dũng cho đến lúc nó về. Nghe Dũng nói cấp trên điều thêm lính ở đây lên đó đóng quân rồi, không phải là đi tuần nữa. Cũng buồn, nhưng nhiều lúc Triều muốn chỉ có nó với thằng Dũng là được rồi ! Và nhiều lúc nó cũng mong có ai đó trong phòng để thằng Dũng không có … lộng hành dữ vậy !
Chẳng hạn như lúc này nè …
– Bỏ tui ra coi, anh kỳ cục quá nha !
– Làm gì mà kỳ cục ? Triều cứ ngồi im đi.
– Không được, anh không thấy kỳ hả ? Cái chuyện vầy mà anh cũng đòi nữa. Tui nói không được là không được nha !
– Triều mắc cỡ gì nữa chứ, có anh với Triều thôi mà, anh đóng cửa lại hết rồi, không có ai thấy đâu.
– Nhưng mà … ! Thôi không được, kỳ cục quá, tui tự cởi được. Sao tự nhiên bữa nay đòi … cởi đồ cho tui nữa !!!
Giờ sao hả ? – Dũng khoanh tay, đặt hũ kem xuống giường – Sao lúc nào cũng thích chống đối anh hết vậy hả, bây giờ có ngồi im chưa ?
Nó buông thõng hai tay, làu bàu trong miệng :
– Cái tật áp đặt người khác không bỏ được !
Dũng lại ngồi gần bên nó, nói khẽ :
– Chống lệnh của chỉ huy là bị đòn à !
Dũng đưa tay, kéo từ từ cái quần đùi của nó xuống, rồi cởi hẳn ra. Như bao lần, nó đều thấy một chút gì đó … tê dại trong mắt của thằng Dũng, và Dũng chẳng bao giờ lộ ra cảm xúc gì trên mặt lúc này cả. Triều ngồi trên giường, Dũng đứng chống nạnh nhìn nó :
– Triều hít xà được hai tuần rồi phải không ? Bắp tay với vai nhìn thấy khác rồi đó.
– Ừa ừa, thôi anh xức lẹ đi, rồi đi ngủ.
– Từ từ đã !
– Sao nữa ?
– Anh chưa … đồng bộ với Triều mà !
– Thì anh làm đi.
– Triều cởi cho anh !
– Anh lộn xộn quá, tự làm đi.
– Triều không cởi thì anh khỏi xức kem cho Triều. Mà anh không xức kem cho Triều thì Triều khỏi ngủ với anh luôn.
– Anh riết thấy coi không được rồi đó nha !
Triều quay qua, cởi nhanh cái quần nhưng vẫn nhìn vào mặt Dũng. Nó không có nhìn chỗ-nào-khác !
– Rồi đó, xức lẹ đi anh chỉ huy !!!
– Uhm, vậy mới được chứ. Lần sao mà bướng nữa là bị đòn đó nha.
Dũng mở hộp kem rồi bắt đầu xức !
– Ủa bị đòn là bị làm sao ? Anh đánh tui giống như anh đánh mấy đứa kia hả ?
Dũng đánh nhẹ vào … cái đít của nó, rồi xoa xoa khắp cái chỗ-vừa-đánh :
– Đó đánh đòn đó !
– Trời … anh thiệt giống quỷ quá anh Dũng, xức lẹ đi rồi đi ngủ nè, tui buồn ngủ rồi đó !
– Từ từ nào … nhanh mà ! …
Xong ! Triều mặc cái quần vào, đang định leo lên giường thì Dũng kéo tay nó lại :
– Khoan đã !
Nó đứng tựa vào thành giường. Dũng đem cái đèn dầu đặt lên bàn rồi tắt. Tối thui ! ánh trăng hắt mờ mờ qua khẽ hở của cái cửa sổ đóng. Dũng vòng tay qua ôm eo nó, tay kia bóp bóp … cái đít của nó. Áp đầu vào má nó, Dũng nói nhỏ :
– Triều còn mắc cỡ với anh hả ?
– Là sao ? Tui không hiểu ? Nhưng mà sao anh cứ bóp đít tui hoài vậy ?
– Tại … đít Triều bóp đã tay !!!
– Anh kêu tui đứng lại chỉ vậy thôi hả ? Dạo này tui thấy anh sao sao đó nha !
– Sao là sao ? Anh em lâu lâu gần gũi nhau chút thôi, Triều nghĩ gì vậy hả ?
– Tui đang nghĩ bậy bạ đó ! Được chưa ? Rồi anh hỏi tui còn mắc cỡ với anh không là sao ? Tui không hiểu ???
– Thôi Triều đừng nghĩ gì bậy bạ, anh nói rồi, mình là anh em với nhau thôi, không có gì phải mắc cỡ hết. Biết chưa !
– Ừa ! Bây giờ bóp đã tay chưa, cho tui đi ngủ nè.
– Uhm, thôi lên ngủ đi, sáng mai anh kêu dậy ra hít xà đó.
– Ừ, ngủ ngon nha.
Triều leo lên giăng mùng rồi chui vào, lấy cái điện thoại ra nghe nhạc.
Ngộ ghê, nếu hồi đó, là Giang thì nó sẽ giả bộ ngại ngùng, rồi cũng mặc cho Giang muốn làm gì làm. Còn nếu là anh Bảo, nó chỉ cho ổng ôm thôi, chứ không có chuyện sờ mó lung tung vậy đâu. Còn sao đối với thằng Dũng, nó thấy khác khác quá. Cũng là một người lạ muốn gần gũi với nó, nhưng Dũng không có cái mục đích muốn thoả mãn như thằng Hào, mà Dũng có cái gì đó lạ lắm, bản thân không cảm thấy ngờ vực hay sợ sệt mỗi khi gần bên. Nó cứ suy nghĩ hoài về cái cảm giác lạ lẫm mà thằng Dũng tạo ra trong nó.
– Hôm nay anh không có gác !
Ủa sao vậy ? – Triều ngậm đôi đũa ngơ ngác hỏi.
– Những tuần cuối tháng anh không có đi gác, anh phải ở lại kiểm kho. Triều ở Hậu cần nên cũng biết cái chế độ này mà phải không ?
– À ! Kiểm kê cuối tháng phải không ? Cái này hồi ở trung đoàn tui làm hoài.
– Lát đi lên kia lấy đồ với anh nha !
– Đi lên đâu ?
– Cái phòng Triều thường viết báo cáo với trình ký đó, anh lên đó lấy danh sách biên chế súng rồi đi qua kho luôn.
Triều duỗi thẳng hai chân, nhăn nhó :
– Thôiiii, anh đi đi, tui không đi đâu, lên đó mắc công bị bắt ở lại nữa.
Dũng uống ngụm nước, chép miệng :
– Thì cứ đi lên với anh đi. Thôi, đi về Triều !
Buổi cơm sáng trôi qua nhanh, nó với Dũng về phòng thay đồ rồi đi lên đó, nếu không lầm thì hơn một tuần rồi nó có bước chân lên đó lần nào đâu ? Toàn bộ thời gian nó dành cho thằng Dũng hết rồi !
Rón rén, chả hiểu sao nó lại như vậy nữa ! Dũng mở cửa phòng đi vào, nó bước theo sau, mắt vẫn nhìn tới nhìn lui. Dũng mở hộc tủ lấy quyển sổ ra, ngồi xuống ghi ghi chép chép cái gì đó. Triều đứng cũng chẳng yên, nó cứ đi đi lại lại, tới khi thằng Dũng đóng cuốn sổ lại và đứng lên, nó mới thở phào :
– Đi lẹ lên nè !!!
Nó hí hửng cùng thằng Dũng bước ra … và hụt hẫn một cách tột cùng khi chạm mặt cái con người mà nó không mong muốn :
– Trời, bữa giờ đ/c ở đâu vậy ? Tại sao không lên đây làm công tác hả ? Bây giờ đ/c vào viết báo cáo đi, chiều nay họp giao ban đ/c phải trình bày những điều đ/c học được trong thời gian ở đây đó !
—————
Thuộc truyện: Cuốn nhật ký của anh bộ đội – FULL
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 2
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 3
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 4
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 5
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 6
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 7
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 8
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 9
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 10
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 11
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 12
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 13
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 14
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 15
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 16
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 17
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 18
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 19
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 20
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 21
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 22
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 23
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 24
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 25
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 26
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 27
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 28
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 29
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 30
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 31
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 32
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 33
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 34
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 35
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 36
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 37
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 38
- Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương Cuối
Leave a Reply