Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 7
Tác giả: huty
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Cậu tỉnh rồi sao? Thấy khó chịu ở chỗ nào?
An Nhiên nằm trên giường mình, rên rỉ vài tiếng trước khi tỉnh hẳn. Nhìn trước mặt là không gian quen thuộc, cậu ôm lấy trán sau đó ngẩn nhìn Tuấn An đang sốt sắn ngồi bên cạnh giường.
– Sao tôi về được đây?
– Lúc tôi và Thiệu Đăng tới nơi thì hai cậu đã bị đánh nhừ như vỏ chuối rồi, nhưng mà cũng may là không có vết thương nghiêm trọng…Cái thằng khốn Đào Triệu Tuyển kia quả là liều mạng rồi, trong khuôn viên trường mà nó dám đánh người ra nông nỗi này…
An Nhiên nhu nhu cái trán nhứt âm ỉ của mình sau đó như sực nhớ điều gì.
– Vậy Quốc Đại đâu? Cậu ta không sao chứ?
Tuấn An xua xua tay, nói:
– Cậu ta bị thương nhẹ hơn cậu, ra căn tin mua cháo rồi…
An Nhiên đột nhiên sực nhớ tới Nghiệp Thiệu Đăng, cậu thực sự không ngờ hắn quả thực tới cứu cậu, nếu bình thường thì chuyện đó là điều hiển nhiên không có gì cảm động, thế nhưng với cái tính cách kì hoặc của hắn, từ nhỏ hắn đã có cái tật rất lớn đó chính là khi buồn ngủ thì dù cho có cháy nhà, động đất đều không thể vực hắn dậy. Chuyện lần này xảy ra đã xem như là ngoại lệ lớn nhất.
– Thiệu Đăng đâu? – Cậu hỏi.
Tuấn An ngẫm ngẫm một hồi thì đáp:
– Có lẽ đang nói chuyện với Đào Trung Phương ở đâu đó…
– Đào Trung Phương? Sao cậu ta phải nói chuyện với gã?
Tuấn An chậc lưỡi một cái, lập tức luyên thuyên kể.
– Vậy là cậu thực sự không nhớ gì rồi, lúc Thiệu Đăng tới nơi, thấy hoàn cảnh của bọn cậu như vậy thì cậu ta đột nhiên như con thú hoang vậy, liền lao vào đám người Đào Triệu Tuyển dần cho chúng đến sống dở chết dở, nếu như tôi không đi báo cho đám người Đào Trung Phương tới thì chỉ e có án mạng rồi. Không ngờ lúc đó trông Thiệu Đăng đáng sợ như vậy, cứ như một kẻ hoàn toàn khác vậy, tàn nhẫn, ác độc…mà nói chung là sau lần này cái thằng khốn Triệu Tuyển kia tởn tới già. Cầu mong cho nó không phải đi phẫu thuật chỉnh hình, haizz….
An Nhiên dù chỉ mới nghe kể lại, chỉ tưởng tượng đôi chút nhưng cũng đủ làm cho cậu sởn cả gai óc. Bình thường tuy Thiệu Đăng đã đủ đáng sợ rồi, thế nhưng khi hắn thực sự điên lên thì hoàn toàn như lời kể của Tuấn An, giống như một con quỷ vậy. Trong lòng An Nhiên thầm dành một phút mặc niệm cho Đào Triệu Tuyển, muốn trách thì trách gã ta quá xui xẻo, gặp ngay lúc Nghiệp Thiệu Đăng đang mất ngủ, tâm tình cũng tồi tệ hơn bình thường.
Đột nhiên An Nhiên lại sực nhớ ra điều gì đó, hai bàn tay cậu vô thức lại run lên.
– Cái điện thoại…
Tuấn An thấy cậu lẩm bẩm một mình liền khó hiểu hỏi lại:
– Điện thoại gì?
An Nhiên như gã mất hồn lập tức lao xuống giường. Thế nhưng vừa đứng dậy cậu đã thấy vai mình như sắp gãy ra, đầu choáng váng. Tuấn An vội vàng chạy đến đỡ lấy.
– An Nhiên, cậu định đi đâu? Cậu cần gì, tôi đi lấy giúp cậu…
– Không…không cần…Đào Triệu Tuyển, cậu…cậu biết hắn giờ ở đâu không?
– Hắn đương nhiên là ở bệnh viện rồi, tôi đoán, một tuần nữa hắn còn chưa thể xuống giường được!
An Nhiên từ từ thả lỏng người, ngồi phịch xuống giường. Cái cảnh nhục nhã kia nếu bị Đào Triệu Tuyển phát tán thì cho dù cậu có mặc dày ở lại ngôi trường này thì chưa chắc hội đồng trường đã cho phép, ngôi trường này vốn rất chú trọng tới diện mạo, danh tiếng, nếu có cá nhân nào đó trực tiếp làm xấu đi hình tượng, họ cũng không màn ai đúng ai sai mà trực tiếp đuổi học.
Trong hoàn cảnh của mình, An Nhiên vốn không cần cái gì là sỉ diện tự tôn, nhưng nếu bị đuổi học, chắc chắn con đường phía trước của cậu chỉ toàn là đen tối. Cậu quyết không thể để chuyện đó xảy ra. Hiện tại bây giờ Đào Triệu Tuyển vẫn còn ở bệnh viện, chắc chắn gã sẽ không có tâm tình nào để ý tới đoạn video đó, nhưng An Nhiên biết sớm muộn gì cũng lại phải đối mặt với gã ta lần nữa, tới lúc đó, cậu không mong tên khốn kia sẽ đuổi cùng giết tận, cầu mong cho mọi chuyện sẽ được hòa giải trong êm đẹp.
**
Sau khi ăn cháo mà Quốc Đại mang về, An Nhiên nằm trên giường mình rồi thiếp đi lúc nào không hay. Tuy nói những vết thương mà cậu chịu không quá nghiêm trọng nhưng nó lại mang tới cơn đau âm ỉ, khó chịu nhất là ở phần vai phải. An Nhiên ngủ đến nửa đêm thì chợt thấy cái gì đó rất lạnh chạm vào mặt mình.
Trong bóng tối chỉ mơ hồ thấy được bóng người kia, một lúc sau An Nhiên mới chợt nhận ra, giọng thều thào.
– Thiệu Đăng?
– Ừ, cậu thấy khó chịu lắm hả? Hay là đi bệnh viện?
Tự nhiên cậu lại phát hiện ra giọng nói của Thiệu Đăng rất hay, rất ấm áp, mang đến nhiều tình cảm mà bình thường mình không cảm nhận được.
– Không cần đâu, chỉ đau một chút thôi, cậu về giường nghỉ đi!
– Đừng có ráng cố, lúc nãy tôi nghe cậu than rên, chắc là đau lắm. Nên tới bệnh viện kiểm tra vẫn tốt hơn.
– Được rồi, không sao mà, chỉ mấy vết thương nhỏ thôi!
Nghiệp Thiệu Đăng im lặng nhìn cậu một lát, vì trong phòng không có nhiều ánh sáng nên An Nhiên cũng không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng một lát sau thì Thiệu Đăng đột nhiên lại sờ nhẹ lên trán cậu. Giây phút cái chạm vào yếu ớt đó khiến tim An Nhiên nhảy lên, cái cảm giác này, chính cái cảm giác mà cậu luôn che giấu bấy lâu nay đột nhiên lại trỗi dậy, những ao ước được chạm vào người đó, được gần gũi người đó khiến đầu óc cậu như muốn vỡ toạc ra. Biết là không thể, không nên, nhưng lại không thể khống chế được.
– Cậu hơi sốt rồi, có khó chịu hơn thì liền gọi tôi, hiểu không? Tôi nằm ở tầng dưới.
An Nhiên cố trấn tỉnh bản thân trong muôn vàn cảm xúc hỗn tạp, hỏi lại:
– Tầng dưới? – Đó vốn là chỗ ngủ của Quốc Đại.
– Tôi với cậu ta đổi vị trí, để tiện chăm sóc cậu!
An Nhiên đột nhiên khe khẽ cười.
– Xem ra cậu lại xem tôi như em bé rồi!
– Còn cậu thì luôn xem tôi như người ngoài!
Không biết sao nhưng trong lời nói của Nghiệp Thiệu Đăng lại như pha một chút chua chát, An Nhiên vẫn không mấy hiểu, đến lúc nhìn sang thì hắn đã trèo xuống tầng dưới, sột soạt đắp chăn rồi im ắng hẳn.
Trong bóng đêm, mắt An Nhiên vẫn mở thật to, ánh đèn neon màu đỏ nhàn nhạt leo lét hắt đến gương mặt của cậu. Một dòng nước đột nhiên chảy xuống gò má, An Nhiên thẫn thờ lấy tay quét lấy, lòng thầm nói với bản thân: “ – Lúc này, mày thật yếu đuối như con khô cá muối vậy Giang An Nhiên!”
————
Thuộc truyện: [Full] Đôi bạn nối khố – by huty
- Đôi bạn nối khố - Chương 2
- Đôi bạn nối khố - Chương 3
- Đôi bạn nối khố - Chương 4
- Đôi bạn nối khố - Chương 5
- Đôi bạn nối khố - Chương 6
- Đôi bạn nối khố - Chương 7
- Đôi bạn nối khố - Chương 8
- Đôi bạn nối khố - Chương 9
- Đôi bạn nối khố - Chương 10
- Đôi bạn nối khố - Chương 11
- Đôi bạn nối khố - Chương 12
- Đôi bạn nối khố - Chương 13 - 14
- Truyện gay: Đôi bạn nối khố - Chương 15 - 16
- Đôi bạn nối khố - Chương 17
- Đôi bạn nối khố - Chương 18
- Đôi bạn nối khố - Chương 19
- Đôi bạn nối khố - Chương 20
- Đôi bạn nối khố - Chương 21
- Đôi bạn nối khố - Chương 22
- Đôi bạn nối khố - Chương 23
- Đôi bạn nối khố - Chương 24
- Đôi bạn nối khố - Chương 25
- Đôi bạn nối khố - Chương 26
- Đôi bạn nối khố - Chương 27
- Đôi bạn nối khố - Chương 28 - 29
- Đôi bạn nối khố - Chương 30 - 31
- Đôi bạn nối khố - Chương 32
- Đôi bạn nối khố - Chương 33
- Đôi bạn nối khố - Chương 34
- Đôi bạn nối khố - Chương 35
- Đôi bạn nối khố - Chương 36
- Đôi bạn nối khố - Chương 37 - 38
- Đôi bạn nối khố - Chương 39 - 40
- Đôi bạn nối khố - Chương 41
- Đôi bạn nối khố - Chương 42 - 43
- Đôi bạn nối khố - Chương 44
- Đôi bạn nối khố - Chương 45 - 46 - 47
- Đôi bạn nối khố - Chương 48 - 49 - 50
- Đôi bạn nối khố - Chương 51 - 52
- Đôi bạn nối khố - Chương 53 - 54
- Đôi bạn nối khố - Chương 55 - 56
- Đôi bạn nối khố - Chương 57 - 58
- Đôi bạn nối khố - Chương 59 - 60
- Đôi bạn nối khố - Chương 61 - 62
- Đôi bạn nối khố - Chương 63
- Đôi bạn nối khố - Chương 64
- Đôi bạn nối khố - Chương 65 - 66
- Đôi bạn nối khố - Chương 67 - 68
- Đôi bạn nối khố - Chương 69 - 70
- Đôi bạn nối khố - Chương 71 - 72
- Đôi bạn nối khố - Chương 73 - 74
- Đôi bạn nối khố - Chương 75 - 76
- Đôi bạn nối khố - Chương 77 - 78
- Đôi bạn nối khố - Chương 79
- Đôi bạn nối khố - Chương cuối
- Đôi bạn nối khố - Chương Ngoại Truyện
Leave a Reply