
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện gay: Cuộc truy bắt đầu tiên. Tác giả: Anh Trần. mr.Smith trở về phòng làm việc, đã thấy Thomas và Agenis ở đó đợi từ bao giờ.
Truyện gay: Cuộc truy bắt đầu tiên
Tác giả: Anh Trần
– Thế nào rồi tiền bối? ông ta có đồng ý cho chúng ta vào ko? – Thomas sốt ruột.
– Ta cũng ko rõ nữa. Ông ấy có vẻ như đã quên mất nhiệm vụ của mình, Brian nói sẽ xem xét lời ta nói. Ta ko biết ông ta có ý giúp ta ko nữa.
– Tch!..tôi đã nói rồi mà hai người ko nghe. – Agenis phát cáu.
– Em bình tĩnh đi, cũng còn chưa chắc nữa mà!
– Với tình hình này thì chắc chúng ta phải bỏ dở công việc tìm kiếm này lại vậy.
Ông Smith cũng đang thấy vô vọng, Agenis đặt ly rượu vang xuống bàn, cô ấy chắc đã nảy ra ý tưởng nào đó.
– Vậy chúng ta đột nhập vào đó đi!
– Đ..Đột nhập sao? Em có chắc ko vậy Agenis? anh nghe nói an ninh ở đó nghiêm ngặt lắm, chúng ta mà đột nhập chắc chắn sẽ bị bắt mất.
– Đúng thế Agenis! Thế cô đã có cách gì chưa?
– Này! mấy người đừng quên tôi là phù thủy nhé! ko có gì là tôi ko làm đc! Tôi có kế hoạch này, hai người lại đây!
Cả 3 người chụm đầu vào một tờ giấy, cùng xem Agenis giải trình kế sách cô ta nghĩ ra. Đang rôm rả bàn tới tính lui thì Agenis phát hiện ngoài cửa có bóng người đứng đó nghe lén.
– Ai? Làm gì ở đó!?
Từ bên ngoài, một cô nhân viên lễ tân thuộc khu vực làm việc của ông Smith – Suna, bước vào với chiếc khay có 3 tách caffe trên đó. Bước tới bàn, cẩn thận đặt xuống từng ly caffe còn đang nóng hổi.
– Rất xin lỗi mọi người, tại tôi thấy 3 người đang nói chuyện rôm rả nên…Vừa nãy tôi trông thấy 2 người bước vào liền vội xuống khu pha chế mang caffe lên đây…
– Cám ơn Suna, cô ra ngoài đc rồi! – Ông Smith nhỏ nhẹ.
Chờ cô nhân viên đi ra, Agenis mới lên tiếng:
– Người đâu mà bất lịch sự, nghe lén công chuyện của người ta!
– Thôi nào Agenis! Cô ấy chỉ mang nước cho chúng ta thôi mà, ko cám ơn còn nói xấu người ta. – Thomas thấy bất công.
– 2 đứa! Ta tiếp tục bàn thôi nào.
Mới vừa ngồi xuống ghế, cầm bút lên chuẩn bị viết thì Agenis sực nhận ra:
– Thôi chết! có khi nào cô ta nghe đc chúng ta đang lên kế hoạch đột nhập căn hầm đó mà đi nói ra ngoài ko?
– Em nói có lý! phải làm sao để cô ấy ko bận tâm bây giờ?
– humm…Để em xử lý cô ta! (đứng dậy)
– Này khoan đã! em định làm gì với cổ?
– Bình tĩnh nhé Agenis, cô hay nóng nảy lắm đấy!
– Tôi ko làm hại cô ta đâu mà lo, chỉ cần cho cô ta uống nước cây Shibefiton là xong. (một loại thảo dược có tác dụng an thần, làm người sử dụng quên đi một phần ký ức gần nhất)
– Cây Shibefiton!? – anh và Smith đồng thanh.
– Mấy người về mà tra từ điển nhé, tôi phải đi gấp đây ko là cô ta kịp tám ra ngoài mất!
Nói đoạn, Agenis đuổi theo cô ta, ra đến sảnh văn phòng ko thấy đâu.
/Chết thật, ko khéo…
Chạy xuống dưới khu bếp thì thấy Suna và hai cô gái khác đang ngồi sát cái bàn cạnh cửa ra, tay trống cằm mà ngủ gật, hai người bên cạnh cũng nằm sấp lên mặt bàn, gác đầu lên tay mà ngủ ngon lành. Bên cạnh có cái khay khi nãy cổ mang nước vào cho họ.
/Phù…cũng may là cô ta ko nhiều chuyện.
Vội đi ra sau đến giá cốc, Agenis lấy trong chiếc túi mình ra một nhánh Shibefiton, rót chút nước nóng còn thừa khi nãy Suna pha caffe cho họ mà chế ra hai ly nhỏ. Lục lại trong cái túi, lấy ra thêm một nhánh Quitious, cô đưa vào miệng nhai.
– Suna! Suna!
Thấy tự nhiên có người lay vai mình dậy, Suna thức giấc.
– C..cô là…
– Cô tôi gì! Đây! tôi thấy mọi người ngủ ngon lành quá cơ, chắc làm việc vất vả lắm hả? Uống chút trà nhé, tôi đặc biệt pha cho riêng cô đó!
– T..trà ấy hả?
– Ừ, uống đi, ko có độc đâu, tôi cũng dùng nè!
Agenis bưng tận miệng cho Suna, bản thân cũng nhấc tách uống một hơi hết sạch. Thấy Suna cũng dùng xong thì vội tạm biệt mà quay lại phòng họp. Cũng may là cô mang theo một đoạn nhỏ Quitious – một loài cây có khả năng ngăn chặn tác dụng từ Shibefiton.
***
Tại nhà Thomas, anh vừa ra về sau khi đã bàn xong kế hoạch. Thời điểm sẽ là tối mai, trùng vào lịch thay ca nên trong khoảng 15p sẽ ko có nhiều an ninh, việc kiểm soát cũng trở nên lỏng lẻo hơn. Vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm thịt bò, đoán ngay đc Etwal đang nấu nướng, anh tiến vào căn bếp:
– Em làm về sớm vậy sao? Công việc thế nào, ổn chứ?
Etwal hiện đã làm việc ở quán ăn đó đc 2 ngày, từ sáng nó đã làm hết các công việc ở đó nên hôm nay đc ông chủ ưu đãi cho về sớm.
– Anh về rồi sao, công việc em ổn, anh chọn cho em mà hihi!…Ah mà Thomas này, em nghe chị Rina (nhân viên làm cùng Etwal) nói sáng mai có cuộc thi đấu của các nhẫn giả đấy! Anh có rảnh ko? đi xem với tụi em.
– Đến đấu trường đó ah! đc thôi, anh sẽ xin nghỉ một ngày. Anh cũng tò mò xem họ chiến đấu với nhau ra sao.
– Hì! chắc khán giả đông lắm. Anh mau thay đồ đi, em chuẩn bị xong đồ ăn rồi này!
– Ừ, đợi anh chút nha! (về phòng)
Từ ngày có Etwal ở chung, Thomas ko phải thường xuyên ra ngoài ăn tiệm nữa vì khi đi làm về lúc nào cũng thấy cậu lo hết việc bếp núc rồi, mặt khác anh cũng muốn ăn món mà cậu nấu, ko chỉ ngon mà nó còn khiến anh gần cậu hơn.
– Uhmm…ngon lắm Etwal ah! món cá kho này em làm như nào vậy? Anh làm bao nhiêu lần mà vị của nó ko đc đậm và thịt ko mịn như thế.
– Tại anh làm quá lửa đó, em cũng cho thêm chút quả Khano, lá Chucfi vào nên mùi nó đc thơm hơn. (một số loại gia vị khá phổ biến)
– Em biết ko, anh mê những món em làm lắm đó nha! hôm nào anh cũng muốn về sớm để thưởng thức bữa cơm em làm thôi.
– Thiệt hok? Trung thực nhé! hihi!
– Thật mà! Giá như em là con gái anh sẽ ko ngại mà cướp em về làm vợ đâu….
Nói đến đây Thomas mới nhận ra mình lỡ lời, thấy sắc mặt cậu như sắp ngượng và khó xử vội chuyển chủ đề. May sao vẫn duy trì đc ko khí vui vẻ, tự nhiên ban đầu. Anh và nó lại đc dịp nói hết chuyện này tới chuyện khác. Thomas mang mấy chuyện cười mà anh và những chàng trai khác từng tụm năm tụm ba trong cơ quan ra kể, hại Etwal mấy lần đồ ăn đang trọng miệng như suýt phun ra vì nhịn cười ko nổi. Xong bữa, anh đòi rửa chén bát cùng nó, mặc dù nó cứ nài nỉ anh lên phòng nghỉ cho nó khác làm nhưng ko đc. Cũng nhờ thế, cái bức tường vô hình gì gì đó kia cũng dần biến mất. Giữa anh và nó bây giờ lại có thể đối với nhau như trước, Thomas luôn hy vọng mình sẽ có đc cậu bất chấp điều gì sẽ xảy ra đi chăng nữa.
**
– Thế nào rồi Lily? cô đã biết đc động tĩnh gì từ ông ta chưa?
– Tất nhiên là rồi Rosa, tôi đã bảo cô nhiều lần rồi. Cứ tin tưởng ở tôi!
– Lôi thôi quá, trình bày đi!
– Humm….Bây giờ bọn chúng đang lên kế hoạch đột nhập vào căn hầm đó để lấy một mảnh giấy cổ nào đấy. Theo như tôi nghe đc thì tối mai chúng sẽ hành động, nơi đó cũng đc canh chừng khá kỹ bởi nhiều tên khác và thần chú đấy Rosa!
– Tối mai sao…đc rồi. Sẵn sàng đi Lily, ta có một bữa tiệc đấy!
Thì ra là Lily, theo linh cảm của Rosa, cô ta bám theo ông Smith. Trà trộn đc vào khu vực điều hành của ổng, gây hôn mê các nhân viên đồng thời giả dạng Suna nghe lén cuộc đối thoại của 3 người họ.
*****
Cùng lúc đó, ở một vựa lúa đã gặt (đất trống) giữa những cánh đồng đã chín vàng đung đưa trong làn gió như những gợn sóng. Thị trấn nhỏ Catropos.(East) Ở đây đang là giữa trưa.
– Ngẩng cổ cao lên Nathan! giữ tay chắc vào!
– ĐOÀNG!!
– Cháu lại bắn trượt rồi! Rõ ràng chú thấy con chim đó còn đậu im ở đó cơ mà!
Có 2 cậu cháu đang săn những con chim Dora. (một loài chim rất thích ăn hạt lúa mì)
Nathan, chàng trai 21t, dáng người cao gầy, con trai thứ của một nhà nông gần đó, cả hai người cùng đội một chiếc mũ da rộng vành như hình tượng chàng cowboy ta hay thấy trên phim ảnh. Anh đang cùng với cậu mình tập bắn súng hơi nhưng có vẻ như anh ta chưa quen với việc sử dụng thứ này. Thú thực là với anh ta, khẩu súng hơi hai nòng đó khá là nặng nên dù có nhắm giỏi thì Nathan vẫn gặp khó khăn với khâu nâng súng. Trời đang nắng gắt nhưng vì lúc sáng vừa có cơn mưa rào nên ko đến nỗi, vả lại loài chim này hay xuất hiện nhiều sau những cơn mưa tại cánh đồng.
– Đoàng!!
– Đó! chỉ cần giữ chắc tay và tập trung thì sẽ trúng thôi!
– Con biết. Nhưng cậu ah, nó hơi nặng quá với con!
– Đó là lý do ta bảo con chăm luyện thể thao một chút nhưng con ko bao giờ chịu nghe cơ. Thôi lại đây uống chút nước này. Thấy con đó ko? uống xong rồi nhắm bắn cho cậu xem. Ông cậu chỉ vào một con Dora với bộ lông xanh nhạt đang đậu trên một con bù nhìn cạnh đó mà phá lúa. Nathan ráng nâng khẩu súng trường, đặt lên vai cố định ống nhắm thì…
Chợt cách đó chừng 10m, một cánh cổng hư ko hiện ra, nó là một hình cầu với bên trong đen ngòm, ko gian xung quanh nó như bị vặn xoắn lại.
Đột ngột mở rộng ra từ ko khí! Sự xuất hiện của nó làm những người nông dân xung quanh ko khỏi ngỡ ngàng. Một ông lão trông thấy thứ kỳ dị ấy liền phải gỡ cặp kính xuống lau, đeo trở lại thì mới biết đó ko phải là do hoa mắt.
Bước ra từ bên trong ko ai khác là Phoebe cùng Freya theo sau. Cánh cổng kỳ dị đó đóng lại như ko có gì xảy ra, một lúc sau khi 2 cô bước xuống.
– Nắng quá! sao viên pha lê lại chọn một con oắt nào đó ở đây nhỉ? Tôi phát điên mất!
Lấy tay che mắt cho đỡ chói, Freya than thở. Cô ta vốn là phù thủy băng nên ko ưa cái thời tiết nắng nóng ở đây chút nào.
– Một buổi thôi Freya~. Nắng cũng ko làm da cô đen đi đc đâu!
– Trời nắng thì tôi thấy nóng chứ liên quan gì mà đen với ko đen! Cô chú ý viên pha lê đi, ánh sáng nó chỉ về hướng nông trại kia kìa.
– Hey!
Hai người họ đang nói chuyện thì cậu cháu kia tiến tới, tay ông cậu cầm một khẩu súng trường to hơn Nathan một chút. Đứng các khoảng 5m, chuẩn bị một băng đạn thật, ông ta chĩa họng súng ngay đầu Phoebe. Còn Nathan nấp phía sau, cũng cầm khẩu súng riêng của mình nhắm vào Freya. Cậu ta ko khỏi thắc mắc hai người phụ nữa này là ai, sao có thể từ trong thứ đó chui ra. Cậu ấy chưa chạm mặt và nghe về phù thủy bao giờ, chắc là thị trấn này rất hiếm khi bị phù thủy ghé thăm.
– Đứng im tại đó! Các người từ đâu tới!? Giơ hai tay lên đầu mau!
Ông cậu Nathan nói to và dõng dạc nhưng trên khuôn mặt, mồ hôi đang chảy xuống ngày một nhiều hơn. Giống Nathan, ông ta ko biết hai người đó tính làm gì.
Phoebe quay qua hướng đó, khẽ nhếch khóe miệng, bình thản tiến lại gần họ.
– Ta nói ngươi đứng im tại đó!! Muốn ăn đạn hả !?
Hai người thấy cô ta tiến tới thì cũng bất giác lùi lại một chút, dừng lại cách họ độ 2- 3m, cô ta mở lời:
– Đạn sao? Có phải nó bay rất nhanh và có thể giết đc người đúng ko?
– Lùi lại ngay!! Ta ko đùa đâu đấy! Các người tới đây làm gì, HẢ!?
– Làm gì ah? Tụi này tới tìm một đứa con nít. Ngươi có biết quanh đây có con bé nào dưới 12t ko?
– Hỏi làm gì!? Mau biến khỏi chỗ này, bằng ko…ta giết các ngươi đó!! (ông ấy có một đứa con gái 7t)
– Hô! Giết ta sao?
Phoebe tay chống hông, nở nụ cười nửa miệng, kiêu ngạo mà nói:
– Cứ thử đi!…..Còn nếu ko đc thì thằng bé kia sẽ chết đấy!
– Cạch!
Ông cậu Nathan đã lên nòng, con mụ ấy làm ông tức điên.
Tay khẽ run lên, mắt nhìn vào ống ngắm…ngay giữa trán cô ta, tập trung.
– ĐOÀNG!!!……
– Huỵch!
– N…NATHANNNN!!!
Nathan chỉ kịp nghe thấy tiếng cậu mình nổ súng, sau khoảnh khắc ấy, một thứ gì đó từ sau lao tới, găm thẳng vào sau đầu, đưa cậu đến giấc ngủ ngàn thu………..
*
– ĐOÀNG!!!
Ông chú đó bóp cò! viên đạn lướt tới trước với tốc độ âm thanh, sắp chạm tới mụ phù thủy thì trên đường đạn, trong tích tắc xuất hiện một cánh cổng nhỏ hơn đầu tay, đủ để viên đạn lọt vào. trong chưa đầy 0.01s, nó kết nối tới ko gian phía sau Nathan…. Viên đạn lao qua. Cánh cổng lập tức đóng lại!…….
Mọi người xung quanh trông thấy vậy thì liền hoảng hốt bỏ của chạy lấy người.
– Huỵch!…
– M…Mày sẽ phải trả giá!!
Ông ta hét lên, chĩa ánh mắt hận thù đã nhuốm đỏ vì nước mắt về phía con mụ ấy.
– Ko phải ta nói với ngươi rồi sao?… ko giết đc ta thì nó CHẾT!
Cô ta nhấn mạnh từ cuối, làm ông ta tức điên lên. Rút con dao găm bên hông, lao tới.
– T..tao giết chết mày!!
– Phập!
– Hự!….(khuỵu xuống)
Ông ta ngã xuống, hai tay run bần bật nắm lấy cây thương băng đang găm ngay ngực mình.
Là Freya, cô ta trông thấy tên kia hung hăng quá, dù biết Phoebe thừa sức xử lý nhưng cô muốn nẫng tay trên.
Khẽ liếc nhìn vũng nước mưa nhỏ gần đó. Trong khoảnh khắc, một mũi giáo băng giá trồi lên từ mặt nước, găm ngay giữa ngực hắn. Máu cứ chảy theo ngọn thương thành dòng xuống đất. Đau quá! ông ta ko đứng lên đc nữa.
Freya bước tới cạnh bên Phoebe, cô đưa tay ra trước, úp sấp xuống, mục tiêu là phần đầu!
Ngay tức thì, một lỡi liềm băng giá từ vũng nước cạnh bên bay tới trước tay cô. Lạnh lùng nhìn ông ta, phẩy nhẹ tay một cái….
Chiếc đầu ông ta đứt lìa, rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.
– Phoebe, là căn nhà đó hả?
Freya chỉ tay về căn nhà sát chân một cối xay gió lớn. Bỗng từ phía đó, một bà lão bước tới. Bà ấy là mẹ của Figo.(cái ông cậu của Nathan)
Tay bà một bên cầm đĩa bánh quy sữa, một tay chống gậy khệnh khạng bước tới. Vốn tuổi cao sức yếu (97t), bà lão tội nghiệp ko nghe thấy tiếng mọi người la hét và của con trai mình. Mắt thấy lờ mờ đằng trước là hai cô gái, bà hỏi:
– Hai cháu…có thấy con trai v…và cháu trai ta đ..đâu ko? c..chúng nó tập săn bắn…ở đâu đây mà.
Thấy cảnh tượng ấy, Phoebe ko khỏi ngứa mắt.
– Freya, giao cho cô đó. Tôi phải tìm con bé!
Nói đoạn, cô ta bước đi bỏ lại Freya và bà cụ già cả.
– Này bà già! Xin lỗi nha nhưng con trai và thằng cháu bà chết mất rồi!
– Há!? C..cháu nói gì cơ? bà nghe ko rõ.
Đến chịu với bả, Freya quay lại chỗ Figo ngã xuống một đoạn. Túm lấy mớ tóc trên cái đầu bị chặt đem tới dí sát vào mặt bà cụ.
Bà ta thấy khuôn mặt con trai mình bê bết nào là máu thì giật mình, khay bánh quy trên tay rơi xuống đất. Bà ko tin vào mắt mình, ngỡ như đây là cơn ác mộng. Từ đôi mắt mờ đục đó, hai hàng nước mắt ứa ra.
Quăng cái đầu sang một bên, Freya cúi người, ghé sát tai bà lão:
– Ko phải sướt mướt làm gì, mẹ con già sẽ đoàn tụ sớm thôi!
Đứng thẳng dậy, lấy ngón trỏ ấn vào giữa trán cụ, cô ta bỏ đi.
Từ cái chạm đó, băng giá lan tỏa ra khắp khuôn mặt rồi từ từ sang khắp cơ thể. Bà cụ chỉ biết đứng đó, rên rỉ lên đau đớn rồi dần trở thành một bức tượng bằng băng. Cơn gió mạnh từ đâu thổi đến làm bà đổ xuống, vỡ tan thành ngàn mảnh….
Phoebe trở ra với con bé đó, bên trong ngôi nhà be bét máu của con chó Becgie. Chả là khi cô ta phá vỡ cánh cửa gỗ, cô bé đang chơi búp bê trên giường thì ngay lập tức sợ hãi, chui vào trong chăn, chỉ dám hé ra một chút nhìn ả.
Con chó thấy kẻ lạ mặt liền gầm gừ, nó lao tới cắn nhưng bị cô ta hại. Con becgie tội nghiệp bất ngờ bị lao vào cánh cổng ko gian nối với trần nhà cao đến chục mét. Kết quả là nó bị ngã trong tư thế thẳng đầu xuống đất mà chết. Con bé thấy vậy thì gào lên khóc, điếc tai nên Phoebe lật tung cái chăn nó chùm ra, tát nó một cái thật mạnh đến nỗi ngất lịm.
Đưa nó về lâu đài, đặt trên chiếc bàn đá thánh. Giờ còn lại 6 đứa trẻ nữa!
còn tiếp
Leave a Reply