Truyện gay: Hoán đổi cô dâu – Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa – Phần 1

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Những ngôi nhà, làng mạc lùi lại phía sau đoàn người của Việt Hùng. Hai bên đường lúc này là hai cánh đồng hoa cúc vàng rực rỡ dưới nắng thu. Cơn gió khẽ thổi làm tấm thảm hoa ấy bồng bềnh, uốn lượn như từng đợt sóng nhẹ.
Trong cảm nhận của Việt Hùng thì nơi này chính là một thế ngoại đào nguyên. Hết cánh đồng cúc vàng ấy là cánh đồng hoa cúc trắng rồi đến đồng hoa cúc đỏ, cúc tím. Nơi đây có tất cả các loại hoa cúc và loại hoa nào cũng được trồng với số lượng lớn. Nhưng điều kì lạ là không hề có một bóng người nào ở đây cả, người chăm sóc hoa cũng không và người thưởng ngoạn lại càng không. Việt Hùng thấy thật uổng phí cho một nơi đẹp thế này mà người ta bỏ qua.
– Thật tuyệt! Giá như tôi được sống ở đây! – Người thắt chiếc cà vạt màu xám nói.
Việt Hùng hưởng ứng:
– Đúng vậy! Quá đẹp. Không biết ai trồng hoa nữa, để trồng được những cánh đồng hoa bất tận thế này thì khả năng của người đó thực không tồi.
Sau khi qua cánh đồng hoa cúc màu hồng, Việt Hùng đã nhìn thấy vô vàn bông cúc xanh đang khoe sắc.
– Cuối cùng thì chúng ta cũng đến nơi. Nhưng……
Người lái xe lên tiếng và ngay sau đó anh ta thấy có gì đó không đúng lắm.
– Nhưng sao? – Việt Hùng ngạc nhiên – Bà lão đó bảo đi hết cánh đồng hoa cúc xanh là tới mà.
Người lái xe hướng ánh mắt Việt Hùng nhìn lên phía trước:
– Anh nhìn xem, phía trước là ngọn núi chắn ngang, đâu có lối đi.
Việt Hùng nhìn theo người lái xe. Đúng vậy, phía trước hoàn toàn không thấy đường. Việt Hùng cũng không rõ nơi này thế nào:
– Chúng ta cứ thử tới đó xem sao?
Chiếc xe dừng lại tại chân núi. Con đường đã kết thúc tại đây.
Việt Hùng cùng năm người còn lại xuống xe. Họ cùng nhau quan sát địa thế nơi này. Không có lý do gì một con đường lớn như vậy lại biến thành ngõ cụt được. Nếu không thì họ làm con đường to như vậy để làm gì? Việt Hùng chắc chắn còn một lối đi khác.
– Chúng ta chia nhau ra tìm xem có đường nào đi không?
Sáu người men theo chân núi. Những bông cúc xanh toả hương thơm mát nâng bước chân họ.
Việt Hùng nhìn xuống dưới đất. Có dấu chân người! Rõ ràng có người vẫn thường xuyên lui tới nơi này. Việt Hùng lần theo dấu chân đó xem nó đưa mình tới đâu.
– Hey! Mọi người lại đây xem này! – Việt Hùng nói lớn.
Năm người còn lại từ các vị trí khác nhau liền chạy đến chỗ Việt Hùng.
– Một cánh cửa lớn? – Người nhiều tuổi nhất trong số họ thốt lên.
Việt Hùng gật gù:
– Phải! Một cánh cửa đá đã phủ rêu. Mọi người nhìn xem, xung quanh khung cửa vẫn trơ đá ra chứng tỏ cánh cửa này là lối vào và họ vẫn ra vào thường xuyên.
Người cao nhất nói:
– Chúng ta có nên mở nó ra để đi vào không?
Một người khác đồng tình:
– Tôi nghĩ nên như vậy. Ở đây chúng ta có gọi cửa cả ngày cũng không ai nghe thấy đâu.
Việt Hùng thì không nghĩ vậy:
– Chúng ta cứ gọi thử xem sao? Dù sao người chúng ta cần tìm được nói rằng rất cổ quái. Tôi e nếu chúng ta tự tiện đi vào thì sẽ có chuyện chẳng lành.
Năm người còn lại cho là phải.
– Đức Huy! Tiếng cậu vang nhất, cậu gọi đi. – Người lái xe nói.
Đức Huy cũng không ngần ngại:
– Cho hỏi có ai trong đó không?
Tiếng của Đức Huy vang lên rồi chìm vào yên lặng. Chỉ có tiếng gió thổi những cánh hoa lay động đáp trả.
Đức Huy gọi vài lần nữa nhưng cũng chẳng ăn thua. Không gian rộng thế này có gọi lớn gấp mấy lần thì cũng không thể nghe thấy được. Hơn thế cánh cửa đá dày chắn ngang cũng là một thứ cản trở âm thanh.
– Chúng ta làm thế nào bây giờ? – Đức Huy hỏi.
Việt Hùng ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định:
– Chúng ta cứ mở cánh cửa đá này ra xem thế nào.
Họ không tìm thấy bất kỳ chốt cửa hay chỗ nào có thể mở cánh cửa đá nặng nề ấy cả. Không lẽ là họ phải đẩy nó sao? Nhưng đẩy vào trong hay ra ngoài, sang trái hay sang phải thì họ chưa biết.
– Tôi nghĩ chúng ta nên đẩy nó sang trái vì bên trái đám rêu thưa hơn và vài chỗ trơ đá còn bên phải thì e là không phải. – Người nhiều tuổi nhất nói.
Việt Hùng cho đó là phải:
– Chúng ta thử xem sao. Tôi đếm đến ba thì mọi người cùng đẩy sang trái nhé.
– Được! – Năm người còn lại cùng nói.
– 1!
– 2!
– 3!
Sáu người hợp lực đến vã mồ hôi thì cánh cửa ấy cũng dịch chuyển và dần được mở ra. Thật kỳ lạ, cánh cửa lớn như vậy nhưng lối đi sau nó thì vô cùng nhỏ. Chỉ một người và phải cúi đầu thật thấp mới có thể đi vừa.
– Lối đi hẹp và tối như vậy chúng ta có nên đi vào không? – Người thắt chiếc cà vạt màu xám nói.
Người nhiều tuổi nhất gật gù:
– Không lẽ lối đi này xuyên qua ngọn núi?
Việt Hùng cũng không chắc chắn điều gì cả, nơi này thực sự quá bí ẩn.
– Để tôi gọi cho Tổng giám đốc xem sao! – Việt Hùng nói.
– Phải đó! – Năm người đồng thanh.
Việt Hùng lấy chiếc điện thoại của mình ra và không may cho anh nó đã hết pin tự khi nào.
– Tôi quên không sạc pin rồi, ai có thể gọi cho Tổng giám đốc không?
Người cao nhất nói:
– Anh lấy điện thoại của tôi gọi đi!
Nhiệm vụ gọi cho Hoàng Dương tất nhiên không ai muốn nhận ngoài Việt Hùng là người trực tiếp phụ trách việc tìm Đào Thanh Phong. Tất cả họ đều vừa kính vừa sợ Tổng giám đốc của mình.
– Ngoài vùng phủ sóng rồi! – Việt Hùng thất vọng nói.
Đức Huy nhìn xung quanh rồi nói:
– Chúng ta làm thế nào đây?
Việt Hùng đưa ra quyết định:
– Chúng ta đã mất công đến đây thì hãy vào thôi. Bây giờ ra về cũng không thể ăn nói với Tổng giám đốc được!
Năm người e ngại và lưỡng lự. Nơi này hoang vắng, có gì đó rùng rợn khiến họ lạnh gáy. Họ không biết cái lối đi vừa hẹp, vừa tối kia sẽ dẫn họ đến đâu nữa.
– Đưa cho tôi cái đèn pin! Tôi đi trước, mọi người hãy bám theo sau nhé! – Việt Hùng nói.
Thế là sáu người bỏ tất cả hành lý ở ngoài, những thứ vướng víu trên người cũng phải bỏ ra, họ cúi đầu thật thấp để có thể lách vừa cái lối đi hẹp ấy.
– Hình như càng đi nó càng hẹp và càng thấp lại thì phải! – Người thắt chiếc cà vạt màu xám nói.
Người cao nhất hưởng ứng:
– Tôi cũng thấy vậy. Tôi sắp không thể đi nổi nữa rồi.
Việt Hùng cũng bắt đầu thấy sợ cái nơi bí hiểm này vừa ẩm thấp lại vừa khó thở nhưng Việt Hùng vẫn muốn đi đến tận cùng xem thế nào.
Khoảng chừng ba mươi phút sau,
– Mọi người nhìn kìa, phía trước có ánh sáng! – Việt Hùng reo lên.
Mấy người đi phía sau cùng cười. Vậy là lối đi này có đường ra chứ không phải là hoàn toàn bế tắc.
– Chúng ta mau nhanh lên thôi!
Nói là đã nhìn thấy có tia sáng, song phải mất thêm ba mươi phút nữa họ mới có thể đặt chân sang đầu bên kia.
– WOW! Thật đẹp!
Trước mặt đoàn người của Việt Hùng lúc này là vô số cây hoa cao quá đầu người, tương đối cứng cáp. Trên cành những cây hoa ấy hiếm hoi mới có một chiếc lá non, tất cả được bao phủ bởi màu trắng tinh khôi của những cánh hoa. Họ cũng không biết đó là hoa gì nữa, chỉ biết rằng khi một cơn gió nhẹ thổi qua thì họ được chiêm ngưỡng những trận mưa hoa mà có lẽ chỉ nơi này họ mới có thể nhìn thấy.
Cả sáu người vươn vai, hít thở không khí trong lành. Họ không quên chỉnh lại cái cổ mỏi nhừ của mình sau hơn một giờ đồng hồ cúi liên tục trong một nơi tăm tối.
– Thật không uổng công chúng ta phải chui rúc ở cái lối đi đó! – Việt Hùng nói.
Sau khi lấy lại được sinh khí, sáu người bắt đầu quan sát phương hướng, họ không biết phải đi thế nào ở cái vườn hoa liên miên bất tuyệt không thấy điểm dừng này.
Trước mặt họ hiện tại có tất cả năm lối đi nhỏ khác nhau, các lối đi sẽ dẫn họ tới đâu thì không ai biết cả.
– Chúng ta sẽ đi lối nào? – Đức Huy nói.
Việt Hùng nhìn xung quanh:
– Tôi cũng không biết, chúng ta cứ thử đi lối này xem sao! – Việt Hùng chỉ vào lối đi ở giữa.
Năm người còn lại tất nhiên cũng chẳng có ý kiến gì. Họ đi theo Việt Hùng. Lúc này việc đi lại dễ chịu hơn nhiều khi trước, họ còn được dịp thưởng hoa, mấy khi họ có thể thấy một nơi đẹp như vậy.
Chừng mười phút sau, họ lại đến một ngã rẽ, lần này có những tám hướng đi khác nhau.
– Sao nơi này lại có nhiều lối rẽ đến vậy chứ? – Người thắt chiếc cà vạt màu xám nói.
Đường đi thì rối loạn, họ lại không thể nào nhìn thấy phía xa có những gì vì những cây hoa che cao quá đầu họ.
Việt Hùng càng lúc càng thấy có gì đó không ổn ở đây, nơi này tại sao lại hoang vắng đến thế. Hoa này rõ ràng do người trồng, trồng một cách quy củ chứ không phải là mọc tự nhiên. Vậy thì người đâu?
Việt Hùng trèo lên một cách hoa ngay đó, Việt Hùng muốn xem xung quanh thế nào nhưng Việt Hùng hoàn toàn không thể định vị nổi, tất cả vẫn chỉ là phủ một màu trắng của những cây hoa này mà thôi.
– Chúng ta có nên quay lại? – Người nhiều tuổi nhất nói.
Việt Hùng lưỡng lự:
– Quay lại sao?….Không ổn lắm. Chẳng lẽ chúng ta bỏ phí chuyến đi này.
Đức Huy nhìn các lối đi rồi nói:
– Chúng ta đi thẳng theo đường giữa này, có gì không ổn thì chúng ta quay lại cũng không muộn.
Và họ lại tiếp tục trên con đường của mình. Lần này khoảng mười lăm phút sau thì họ lại đến ngã rẽ, không nhiều như lần trước, nó chỉ là một ngã ba thôi.
– Rẽ trái hay rẽ phải đây? – Người lái xe nói.
Việt Hùng trầm ngâm:
– Rẽ trái đi! Cánh cửa được mở về bên trái thì chúng ta rẽ trái xem thế nào.
Sáu người cứ thế đi, đến những ngã rẽ họ lại tuỳ ý mà quyết định. Màu hoa xung quanh họ vẫn là một màu trắng mà thôi.
– Không đúng!….. Chỗ này chúng ta đã qua rồi? – Việt Hùng nói.
Năm người còn lại nhìn xung quanh, có tám hướng đi tất cả. Họ không thể nào xác định được họ đã qua chưa hay không nữa vì ở đây chỗ nào cũng như chỗ nào.
Việt Hùng chỉ lên cái cây gần mình:
– Mọi người nhìn này, lúc trước tôi đã trèo lên cái cây đó, cái cành bị gãy vẫn còn kia.
Người thắt cà vạt màu xám nói:
– Chúng ta đi cả tiếng đồng hồ uổng phí rồi ư?
Việt Hùng cau mày:
– Tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa.
Sau một hồi suy nghĩ, cả đoàn quyết định quay lại chỗ lối đi hẹp đó để ra ngoài, liên lạc được với Hoàng Dương rồi tính tiếp. Thế nhưng….
– Lối nào là lối quay lại cánh cửa đá đó? – Đức Huy nói.
Họ đang đứng ở giữa và quanh họ là tám hướng đi không có bất kỳ điểm gì khác để phân biệt cả, dấu chân ở lối đi ban đầu của họ giờ cũng đã bị những cánh hoa trắng phủ kín. Hiện tại thì quay lại họ cũng không thể nữa rồi. Họ có chia nhau ra cũng không được, nếu chia ra thì lạc mỗi người một nơi càng nguy hiểm hơn.
– Chúng ta thử gọi xem nơi này có ai không? – Người cao nhất nói.
Và sáu người đồng thanh gọi lớn:
– Có ai không?
– Đào Thanh Phong, ông hãy cho bọn cháu gặp mặt!
– Tổng giám đốc tập đoàn Thiên An muốn gặp người!
Đáp lại tiếng họ chỉ là tiếng vọng của núi mà thôi. Từng loạt hoa trắng vẫn rơi theo gió. Thực là tiên cảnh chốn nhân gian nhưng với sáu người này thì họ không còn tâm trạng nào để ngắm nữa.
Sáu người gọi khản cổ, họ đã mệt mỏi sau một thời gian dài quanh quẩn ở đây. Chán nản, sáu người ngồi tạm xuống những gốc cây hoa trắng ấy.
– Mọi người có nghe thấy tiếng gì không? – Đức Huy nói.
Việt Hùng lắng tai:
– Tiếng sáo?
Cả sáu người lập tức đứng dậy, xác định xem tiếng sáo đó từ đâu đến.
– Tôi nghĩ là hướng này! – Người lái xe nói và chỉ về hướng Đông Nam
– Không đúng! Hướng này! – Người thắt chiếc cà vạt màu xám phản đối, anh ta chỉ đến hướng Tây
– Đều không phải! Hướng Nam mới đúng! – Người nhiều tuổi nhất nói.
– Tôi nghe ở hướng Bắc kia! – Việt Hùng khẳng định.
Đức Huy không đồng tình với cả bốn người trên:
– Hướng Đông chứ!
Người cao nhất trầm ngâm:
– Tôi lại nghe thấy nó từ hướng Tây Bắc tới.
Cả sáu người không thể nào thống nhất được quan điểm. Tiếng sáo ma mị, khi gần khi xa, lúc to lúc nhỏ, họ có cảm tưởng như nó được thổi ở tám hướng và do tám người luân phiên thổi.
“Rốt cuộc là nó từ đâu tới?” Đó là suy nghĩ chung của cả sáu người lúc này. Họ không thể nào phân biệt được phương hướng ở đây. Tiếng sáo buồn, não nuột và thê lương đến độ người ta tưởng đó là tiếng vọng về của nơi sầu thảm nhất thế gian.
Đang trong tâm trạng chán chường cộng thêm với tiếng sáo bi thiết khiến cho đoàn người của Việt Hùng càng lúc càng thất vọng thêm. Họ đều biết nơi phát ra tiếng sáo chắc chắn có người và nếu họ xác định được tiếng sáo từ đâu thổi tới thì họ có thể ra khỏi nơi này nhưng họ bất lực. Âm nhạc là một thứ vũ khí lợi hại tác động đến tâm trạng con người và tiếng sáo này chính là thứ vũ khí ấy.
– Đó là tiếng sáo của người cha nhớ con thì phải? – Người nhiều tuổi nhất nói.
Việt Hùng lại khẳng định:
– Chồng nhớ vợ thì đúng hơn!
Người thắt chiếc cà vạt màu xám kết luận:
– Tiếng sáo này vừa là tiếng cha nhớ con, vừa là tiếng chồng nhớ vợ. Và chỉ khi kết hợp hai tâm trạng ấy trong một con người mới có thể tạo nên thứ tiếng sáo ảo não, da diết đến vậy.
Năm người còn lại gật gù. Chẳng hiểu sao trong lòng họ lúc này cũng xuất hiện tâm trạng ấy. Tiếng sáo đi vào cõi lòng họ, hoà nhập cùng tâm hồn họ, đánh thức những xúc cảm sâu kín nhất trong lòng những người đàn ông về gia đình của mình, về giá trị của tình thân.
Khoảng ba mươi phút sau thì tiếng sáo ấy ngừng hẳn, chỉ còn tiếng còn lại tiếng gió, trả lại cho không gian sự yên tĩnh vốn có. Sáu người lúc này thực sự hoang mang, họ không biết làm cách nào để ra khỏi cái nơi tuyệt đẹp mà hoang vắng đến rợn người này.
– Đào Thanh Phong, xin ông thứ tội cho bọn cháu mạo phạm!
Việt Hùng cố gắng nói thật lớn nhưng vô hiệu, hoàn toàn không có người đáp trả.
Trời bắt đầu nổi cơn giông. Những cành hoa nghiêng ngả theo từng trận gió lớn. Bầu trời trong cuối thu dần xám đen lại vì những đám mây nặng nề như muốn trút tất cả gánh nặng đang mang trên mình xuống thế gian.
Mưa. Những hạt mưa chuyển mùa đầu tiên rơi xuống chỗ sáu người đang đứng.
Mưa làm rớt những cánh hoa trắng.
Mưa tạt vào họ càng lúc càng lớn hơn. Cả sáu người không có bất kì thứ gì để tránh mưa.
Mưa làm cho họ ướt hết cả. Những cây hoa tuy đẹp nhưng nếu để che mưa thì không có tác dụng gì. Họ run rẩy nép người sát vào nhau và vào gốc cây để cảm giác bớt lạnh hơn trước cơn mưa đầu đông này.
Nếu như lúc sáng, gió thổi từ hướng Tây Nam tới thì bây giờ, cuối chiều, gió đã chuyển thành gió mùa Đông Bắc. Càng lúc nhiệt độ càng hạ thấp, cộng thêm với việc toàn thân ướt sũng khiến họ tím tái hết mặt mày, hai hàm răng đã bắt đầu đánh vào nhau theo từng trận gió.
Trời tối hẳn. Mưa cũng ngừng rơi. Nhưng càng lúc họ càng cảm thấy lạnh hơn. Đói. Rét. Hoang mang. Sáu người đều chung một suy nghĩ lẽ ra họ không nên đặt chân tới cái nơi ma quái này để rồi phải bỏ mạng tại đây. Hôm nay có thể họ là những con người được diễm phúc ngắm tiên cảnh của nơi này nhưng sau đó rất có thể họ lại trở thành phân bón cho hoa thêm tươi tốt để người sau chiêm ngưỡng.
Tuyệt vọng. Họ không thể ra khỏi nơi này được, ban ngày sáng còn chẳng thể nữa là trời tối đen như mực thế này, lại trong tâm trạng chán chường nữa.
—————–
Thuộc truyện: Hoán đổi cô dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 2: Những bản hợp đồng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 3: Làm dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 4: Người trợ thủ đắc lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 13: Định kiến xã hội
- Hoán đổi cô dâu - Chương 14: Thiếu phụ bên bờ biển
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 18: Anh là cuộc sống của em
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 21: Khởi đầu mới
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 23: Kế hoạch hoàn hảo
- Hoán đổi cô dâu - Chương 24: Mùa xuân và tình xuân
- Hoán đổi cô dâu - Chương 25: Không khoan nhượng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 28: Đấu trí đấu lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 4
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 5
- Hoán đổi cô dâu - Chương 30
- Hoán đổi cô dâu - Chương 31: Giả người giả cảnh ra đi
- Hoán đổi cô dâu - Chương 32
- Hoán đổi cô dâu - Chương 33
- Hoán đổi cô dâu - Chương 34
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35 (tt)
Leave a Reply