
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Nghe được lời đó tôi rất muốn nói rõ cho chị ta hiểu rằng của ai thì mãi mãi sẽ thuộc về người đó thì bác sĩ đi ra..
– Bác sĩ! Bác sĩ tình hình của ông ấy sao rồi?
– Tình hình của bệnh nhân vẫn chưa thể nói trước được điều gì, chúng tôi đang cố gắng hết sức mong người nhà cứ ở bên ngoài đợi.
Đợi bác sĩ đi tôi liên đi tới trước mặt chỉ.
– Chị nghe rõ rồi phải không? Giờ thì đi khỏi đây đi.
– Cậu không có quyền đuổi tôi! Tôi phải ở đây với chồng tôi.
– Chị còn mặt dày ở đây sao? Ông ấy bị như vậy là tại chị tất cả là lỗi của hai chị em nhà chị.. chị xứng đáng có quyền ở đây tỏ ra lo lắng cho ông ấy sao?
– Huy anh không được nói quá đáng. “năm lấy vai của chỉ” Chị à! Chúng ta đi thôi.
– Chị không đi!
– Chị làm loạn đủ rồi! Về với em ở đây có ảnh lo rồi chị không cần bận tâm.
– Người nhà lo lắng còn chưa đủ để người ngoài lo như vậy sao?
– Chị vẫn chưa hiểu ai mới là người nhà còn ai là người ngoài sao? Có cần tôi nói thẳng không!
– Thái Huy anh không được nói!
– Tôi chính là.. vợ của Đỗ Thái Kiệt người đang nằm trong kia.
– Cậu nói dối. Em à! Nói cho cậu ta biết rằng cậu ta đã sai rồi, chuyện này sao có thể xảy ra được chứ.
– Tôi không nói dối tại chị cố chấp mà thôi ông ấy là người của nhà họ Đỗ là người của tôi, chị không được phép có một mối quan hệ nào với ông ấy cả.
– Hoang đường! Anh ấy là chồng tôi, có giấy tờ đàng hoàng người thứ ba như cậu đừng hòng chen chân vào.
– Chồng chị đã mất rồi giấy kết hôn đó chỉ hợp pháp với chị và người tên Jisung thôi chứ không liên quan gì tới chồng tôi.
– Đừng có ở đây nhận bừa.
– Để tôi nói cho chị biết mấy năm qua chị sống chung với chồng tôi không có đến một giấy tờ nào ràng buột kể thứ ba mới là chị còn nữa chị không phân biệt được người sống chung với mình có phải là chồng mình hay không điều đó tôi cũng không trách chị được vì có em chị nhúng tay vào. Ông ấy tốt với chị vì ổng nghĩ mình là chồng chị phải có nghĩa vụ làm chồng làm cha nên mới đối xử với chị như vậy. Nhưng có bao giờ chị tự hỏi rằng hai người có mối liên kết nào không? Câu trả lời là không. Em chị là người hiểu rõ nhất vì chính cô ta là người bắt đầu trước. Tôi thương chị vì chị cũng là một nạn nhân như đừng để tôi coi thường chị vì sự cố chấp của chị.
– Ai là người nhà của bệnh nhân?
– Là..
Chị ta định nói nhưng lại nghĩ ngợi gì đó nên thôi.
– Là tôi.
– Mời anh đi theo tôi.
– Bác sĩ người nhà của bệnh nhân tới rồi.
– Ông ấy thế nào rồi?
– Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê còn phải coi ý trí sống của bệnh nhân có cao không nữa. Tôi mới khám sơ vùng đầu thấy có vết thương cũ lục lại hồ sơ mới biết là bệnh nhân từng bị mất trí nhớ tôi mong sau cú va chạm này ít nhiều ông ấy sẽ hồi phục trí nhớ đương nhiên điều đó đợi tới khi ông ấy tỉnh mới biết được. Nếu ông ấy có dấu hiệu tỉnh lại phải báo ngay cho chúng tôi.
– Được.
Bác sĩ ra ngoài chỉ còn ông và tôi, không gian ở đây khiến tôi rất ngộp ngạc mà bọc phát sự yếu đuối của mình. Thấy ông trong hình trạng như vậy tôi rất đau lòng kèm theo sự hoang mang.
Tôi cố ngẩn mặt lên để nước mắt có thể được chảy ngược vào trong nhưng vì nó quá nhiều mà không còn theo sự điều khiển của tôi nữa mà dọc theo đuôi mắt lăn dài xuống. Khi nhận ra mình không thể kiềm được nữa tôi đã gục xuống khóc tức tửi.
Tôi cảm giác mình thật vô dụng ngay lúc đó. Tôi không thể làm mọi chuyện được kết thúc tốt đẹp được lúc đó tôi thà không tới đây, tôi không nên chấp nhận bất cứ thứ gì ở nơi này thì có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra một cách đầy đau đớn như vậy.
Tôi lấy tay lau nước mắt cố gắng đứng dậy bước đén bên giường bệnh của ổng. Tôi lấy tay dính đầy nước mắt của mình nắm lấy tay ông mà đặt lên má của mình. Điều đó càng khiến tôi khóc nhiều hơn. Tôi nhìn thấy ông thì tôi càng cảm thấy có lỗi tôi đã gục mặt mình vô bàn tay ông đang được mình nắm chặt phát ra những tiếng đầy ngẹn ngào.
– Con… không.. em..xin..lỗi. Em cảm thấy mình rất ích kỉ nếu em không xuất hiện thì anh sẽ sống cuộc sống hạnh phúc bên chị ta dù đó không phải là sự thật và một ngày nào đó anh sẽ biết mình là ai nhưng anh sẽ có cảm xúc với chị ấy và đón nhận chị ấy vì một điều gì đó. Em chỉ biết nghĩ cho mình là em mưu cầu một tình yêu mong manh đáng lẽ khi thấy anh em phải tránh mặt anh nhưng em không làm vậy. Những quyết định của em điều là sai lầm đáng lẽ người nhận hậu quả phải là em chứ không phải là anh. Đáng lẽ em không nên hối thúc cô ta làm sáng tỏ mọi việc thì anh sẽ không….
Nguyên cả đêm hôm đó tôi chỉ biết khóc rồi ngủ khi nào cũng không biết. Và thế ngày nào tôi cũng đến bệnh viện thăm ông và mong mỏi ngày ông tỉnh lại chỉ biết ngồi ké bên giường bệnh kể lại kỉ niệm đẹp của hai người những điều khó xử khi hai người gặp nhau nhưng lại coi nhau là người dưng.
Nhưng điều làm tôi khá bất ngờ là khi tôi không có ở đó thì chị ấy lại đến bệnh viện chăm sóc cho ông và điều đó đã được tôi nhìn thấy. Khi thấy tôi tới chị ấy đã rời đi.
– Khi tôi không có ở đây chị cứ tới đây chăm sóc ông dù dì chị cũng đã sống với anh ấy một thời gian..
– Tôi biết dù tôi có làm gì thì vẫn vậy vì tôi sẽ không bao giờ bằng cậu.. tôi rất vui vì cậu cho phép tôi tới đây.
Có thể mọi chuyện được giải hòa không còn cải nhau và nó được chứng minh qua thời gian. Tôi với chỉ cứ thay phiên nhau chăm sóc ông ấy.
Những việc làm cứ lặp đi từng ngày này qua tháng nọ nhiều khi cũng làm tôi thấy bực mà mắng yêu.
– Sao anh không tỉnh chứ? Có biết em khổ sở đến mức nào hay không? Mà nè tiền lương ít ỏi của em hết 3 phần là lo tiền viện phí cho anh rồi đó… anh tỉnh dậy đi chứ. Anh muốn bỏ Đỗ Thái Huy này cô đơn một mình sao?
Nhưng dù có nói thế nào thì ông ấy vẫn nằm như vậy vẫn thở oxi.
Cứ như thế mình chịu đựng đến 5 năm chỉ mong ông ấy có thể tỉnh để cùng mình sống hạnh phúc đến hết cuộc đời. Cũng như thường lệ mình lại đến thăm nhìn ông ấy nhìn lại tủi mà khóc như đứa trẻ vậy.
– Anh muốn em chờ tới khi nào? Em chịu hết nỗi rồi đấy! Đỗ Thái Kiệt anh tỉnh dậy đi.
Tôi vừa khóc vừa đánh nhẹ lên ngực ông vẫn không thấy ông ấy có phản ứng gì liền gục xuống ngực ổng khóc.
– Thái..Huy..đừng khóc… đừng khóc..
Khi nghe thấy tiếng nói nhỏ của ông tôi liền bật dậy nhìn ông thấy mắt ông có mở nhưng khá nhỏ tay thì cọ quậy nhẹ tôi liền vác gò lên cổ mà chạy tìm bác sĩ.
Bác sĩ liền chạy tới khám cho ông rồi mừng nhìn tôi nói.
– Tốt rồi! Ông ấy đã dần tỉnh nên cậu không cần lo quá.
Rồi từng ngày thấy sức khỏe của ông được hồi phục khiến tôi thấy rất hạnh phúc cũng như những cố gắng của mình đã được đền đáp.
– Dượng! Người làm chồng con chứ?
– Gì đây?
– Trả lời có chấp nhận không?
– Điều này phải để anh nói chứ. Huy à! Làm vợ anh chứ?
Và rồi một đám cưới diễn ra dưới sự chúc phúc của tất cả người thân khép lại mọi đau buồn để tiến lên sự hạnh phúc mà hai người mong mỏi bao lâu nay.
~~~~~~Hết~~~~~~~
Fred says
Truyện đọc có cảm xúc vô cùng khiến người đọc thấy mãn nguyện theo từng khung bậc cảm xúc! Cho hỏi là cái này là truyện có thật đúng ko? Mong ad viết tiếp
范俊雄 says
Tôi đã khóc khi đọc xong truyện này , rất có cảm xúc và thỏa mãn nhu cầu của người đọc
Tôi cảm thấy thương cảm với nhân vật Jongwon là người tận tình quan tâm chăm sóc cho main . Đoạn chiếu lại lời nhắn cuối cùng rất xúc động ? . Đây là 1 câu truyện có thật phải không ? ( xin hãy trả lời câu hỏi này )
Cuối cùng tôi chúc main vui vẻ hạnh phúc nhé .
Nhà quê says
Nếu không phiền bạn có thể cho tôi biết địa chỉ nhà Tính…
Tuấn says
Chuyện rất hay ,mang nhiều cảm xúc cho người đọc nhưng mình có 1 thắc mắc là anh nhân viên ngồi cạnh Huy ở công ti đó tên thật là Jongwan hay Jongwon vậy chứ mình thấy ở đoạn 56 là “Tới đó tôi vẫn cầm bó hoa trên tay thẩn thờ nhìn tấm bia mộ của Jongwon….” và “Cách đây 4 năm ở khu vực này có xảy ra tai nạn xe hơi liên hoàn và Jongwan…” . Hay ( Jongwon) chỉ là tên thân mật mà Huy gọi Jongwan ạ ? . Mong tác giả phản hồi
Bạn có thể trả lời qua gmail : phamhung0868@gmail.com được k ạ
Bi says
Truyên rất hay , khá gay cấn , happy ending nhưng k hiểu sao tôi cứ cảm thấy có cái gì đó buồn
Chi cute says
Tôi lục đầu khi chưa đọc chap 29 thì khóc khá nhiều nhưng khi đọc đoạn cuối thì khá oke ??????????☺️☺️☺️☺️???
mtn says
Truyện hay quá
Hoàng nguyễn says
Quá hay và cảm động thật tiếc cho anh ng iu main bị chết và 2 chị e nhà kia. Cũng rất vui khi 2 ng họ cuối cùng cũng đc ở bên nhau. Mình cũng mong 1ngày mình sẽ đc hạnh phúc như họ k phải đau khổ như bây giờ. Ai muốn kết bn tâm sự thì zl 0382190261
Ekunng92ca says
Tôi lại thấy cảm thương cho nhân vật Jongwon, tuy là nhân vật phụ, yêu main chính và hi sinh mọi thứ, rồi cuối cùng ra khi không có gì kể cả lần cuối ở bên main. Còn thằng main làm tất cả trong mắt nó chỉ có ông Kiệt! Thằng main lăng nhăng vcđ. Cứ sex thì nói yêu hết người này tới người kia nhưng lại nói là chỉ yêu Dượng, méo hiểu nổi, ủa là yêu dữ chưa. Chuyện nên để cả ông dượng chết trước mắt cho thằng main cô độc luôn