Truyện gay: Vợ ngốc Em là của anh – Chương 10
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Mặt trời ló rạng, nở bung ánh sáng khắp muôn nơi. Ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống ấm áp mặt đất, muôn ngàn giọt sương còn đọng trên những cánh hoa rực rỡ màu sắc được ánh nắng chiếu rọi lấp lánh như thủy tinh.
Gia Huy đeo chiếc ba lô lệch một bên vai, chậm rãi bước vào sân trường, khuôn mặt thản nhiên ko chút biểu cảm. Trái ngược với Hạ Vi đi bên cạnh, khuôn mặt đầy lo lắng, chắc chắn tin đồn Gia Huy bị thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thiên-Ân danh tiếng đánh đã lan rộng khắp học viện Hàn Lâm này với tốc độ tên lửa, và hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày ko – bình – yên.
Sự xuất hiện của nó ở cổng trường nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý, bao nhiêu ánh mắt ko mấy thiện cảm của đám học viên đều nhìn chòng chọc vào 2 người.
Xung quanh bắt đầu rộ lên những lời bàn tán đầy ác ý:
– Tưởng gì, hóa ra là một thằng biến thái.
– Nó ko chỉ ve vãn mình Thiên Bảo thôi đâu, mà còn dám ve vãn cả Thiếu gia nữa đấy.
– Trông vậy mà cũng ghê gớm nhỉ?
– Vậy mà cứ tưởng cái bộ mặt giả tạo kia phải bị đánh cho bầm dập rồi chứ?… Bla… Bla…..
Hạ Vi khó chịu bởi những lời bàn tán xôn xao thay nhau bay liệng lung tung và đập vào tai cô một cách “cực kì êm ái”, đang định lên tiếng thì bị Gia Huy ngăn lại.
– Vi. Kệ chúng đi.
Ánh mắt của các học viên dán vào Gia Huy và Hạ Vi ko chỉ ở cổng trường mà vẫn còn đi theo 2 người suốt quãng đường lên lớp. Hạ Vi thì đốt một đốm lửa ở trong mắt “gửi tặng” cho đám học viên nhiều chuyện kia, còn Gia Huy thì cứ tiến thẳng về phía trước, ko chút mảy may bận tâm. Nó chẳng ngạc nhiên gì với những ánh mắt ấy nữa, đơn giản vì nó đã – quá – quen rồi.
Giống như mọi ngày, sân trường Hàn Lâm hôm nay vẫn rực nắng và ồn ào. Một trong những nơi ồn ào nhất nhì đó là trước đại sảnh. Đây ko phải là một chuyện lạ lùng gì vì đại sảnh là nơi tụ tập của các “hoàng tử” và “công chúa”. Và nơi nào có 2 nhân tố này mà ko có mức độ ồn ào ngang cái chợ thì mới là chuyện lạ.
Hạ Vi dán mắt vào đám đông nơi đại sảnh, đôi mát hơi nheo lại vẻ nghi hoặc, rồi lại giãn ra, tay giật giật áo Gia Huy.
– Gia Huy! Kia chẳng phải là Hải Băng sao? cô ta làm gì thế?
Theo hướng chỉ của Hạ Vi, ánh mắt hờ hững của Gia huy lướt trên phía đại sảnh, Đúng là Hải Băng, cái con người xinh đẹp đã đánh nó liên tiếp mười mấy cái tát thì có hóa thành tro nó cũng có thể nhận ra dễ dàng.
Sáng…
Trong làn sương mờ…
Từng tia nắng vàng nhạt xuyên qua tầng mây rọi tới, đậu trên vai áo Hải Băng những tia nắng óng ánh. Mãi tóc buông xõa, ánh mắt thiết tha, trông cô đã xinh đẹp, khi đứng dưới ánh nắng ban mai vẻ đẹp mê đắm lòng người đó còn tăng thêm muôn phần.
Cô bước tới giữa đại sảnh, trên tay cầm một chiếc micro màu bạc. Nhìn xuống đám học viên đã tụ tập đông đủ bên dưới, cô khẽ nở một nụ cười.
– Xin chào mọi người, tôi là Lý Hải Băng_đưa chiếc micro màu bạc lên gần miệng, Hải Băng cất lên tiếng nói thánh thót của mình_Chắc chắn khắp nơi trong học viện này đều đang truyền tai nhau vụ gây lộn hôm qua hôm qua ở dãy hành lang khối 10, đúng ko ạ? Và… người gây ra chuyện đó là tôi, tôi thành thật xin lỗi mọi người. Một thiên kim tiểu thư như tôi đáng lý ra ko nên gây ra một vụ xung đột giữa các học viên trong trường chỉ vì một chuyện hiểu lầm như thế. Tôi cam đoan với mọi người chắc chắn chuyện này sẽ ko xảy ra lần thứ 2 đâu ạ.
Toàn trường bắt đầu nổi lên những tiếng bàn tán xôn xao. Hạ vi tức tối giậm chân bình bịch xuống đất, cái vẻ mặt hung hãn hôm qua ko biết cô ta đã giấu đi đâu mà hôm nay lại trưng ra bộ mặt thiên sứ như thế? Là vì Lý Hải Băng hôm qua và Lý Hải Băng hôm nay ko phải là một, hay là vì cô tiểu thư khuê các này có tố chất của một diễn viên bẩm sinh.
– Tôi… _Hải Băng cúi mặt xuống, vẻ mặt hối lỗi_Thực sự chuyện hôm qua giữa tôi và học viên Trần Gia Huy của lớp 10a3 chỉ là một sự hiểu lầm. Tôi ko tìm hiểu rõ ngọn ngành đã xúc phạm đến bạn, cho tôi xin lỗi. Những lời lăng mạ hôm qua tôi đã nói ra mong bạn Trần Gia Huy bỏ qua, tôi thành thật xin lỗi bạn.
Lời nói phát ra cả trường Hàn Lâm ồ lên, chuyện hôm qua thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thiên-Ân danh tiếng đánh người đã lan khắp học viện và trở thành tin cực “hot”. Mọi người còn chưa tìm hiểu rõ thực hư, vậy mà hôm nay giữa toàn trường, Hải Băng lại đích thân xin lỗi Gia Huy. Thực sự là một chấn động ko nhỏ.
Nhìn ánh mắt tha thiết, đáng thương, nhìn khuôn mặt như đứa trẻ mắc lỗi của Hải Băng, những hình ảnh tàn ác của cô mà họ nhìn thấy hôm qua như bị bốc hơi ko một dấu vết. Giây phút này họ sẵn sàng tha thứ cho cô dù cô có làm bất cứ chuyện gì.
“Cái gì cơ?”_Hạ Vi há hốc miệng kinh ngạc như ko giám tin vào những gì mình vừa nghe được. “Xin lỗi?”, “Hiểu lầm?” Cái thái độ xoay 180 độ của Hải Băng quả thực làm cô ko thể đứng vững nữa rồi.
Gia Huy 2 tay đút túi áo, người dựa vào gốc cây, ánh mắt lạnh tanh. Gọi là xin lỗi nhưng có ai để ý đến ánh mắt hờ hững, nụ cười nửa miệng trên đôi môi đỏ mọng kia của Hải Băng hay ko? Chắc chắn chuyện này Thiên Bảo ép Hải Băng làm, và xem ra thì cô nàng này ko cam lòng cho lắm.
Vậy là ko còn những từ ngữ như “hồ ly tinh”, “biến thái” văng vẳng bên tai nữa, Khóe môi Gia Huy khẽ nhếch lên vài milimet rồi lại trở về trạng thái bình thường như chưa hề xuy chuyển. Mặc dù lời xin lỗi đó là giả tạo, nhưng đã gợi lên trong lòng Gia Huy chút hả hê.
Ánh mặt trời chiếu sáng vào đôi mắt trong suốt của nó.
Ở cách đó ko xa, có một ánh mắt đang hướng về phía hai người…
……………..
*Choang… Choang….. *
– Hải Băng!_Huyền Chân hốt hoảng kêu toáng lên. Các đồ thủy tinh trong phòng nghỉ đã bị Hải Băng đập vỡ tan tành hết cả.
– Thằng Bé đó là cái quái gì mà Thiên Bảo bắt mình phải xin lỗi nó? Lại còn trước toàn trường nữa chứ, thật là tức chết mà.
Câu nói vừa dứt thì hàng loạt tiếng thủy tinh vỡ lại tiếp tục dậy sóng. Chưa bao giờ lòng tự trọng của Hải Băng lại bị xúc phạm nặng nề thế này. Phải đập vỡ chỗ thủy tinh nhiều hơn nữa cũng chưa chắc giúp cô bình tĩnh lại.
…………
Là một thiên kim tiểu thư cao ngạo, cô ko được phép chịu thua bất cứ cái gì. Chỉ cần đó là điều cô muốn, thì nhất định, cô phải có cho bằng được.
– “Thiên Bảo! Em biết em sai rồi, tha thứ cho em có được ko?”
– “Tha thứ? Em muốn tôi phải tha thứ như thế nào đây?”
– “Làm ơn đi, coi như em là bạn gái của anh mà tha thứ cho em đi…”
– “Điều kiện! Em dám ko?”
– “Được! Em sẽ làm bất cứ cái gì, chỉ cần anh tha thứ cho em.”
– “Xin lỗi Gia Huy!”
– “….. Hả?”
– “…..Trước toàn trường”.
Đó là toàn bộ cuộc điện thoại của Hải Băng và Thiên Bảo tối qua.
Đành rằng là cô đã đồng ý, đành rằng là mọi chuyện đã xong, đành rằng là Thiên Bảo đã tha thứ cho cô…
Nhưng sao…
Vẫn thấy khó chịu thế này?
Mất kha khá thời gian để đứng nghe lời xin lỗi của Hải Băng, thế nên khi Gia Huy và Hạ Vi bước vào lớp cũng là lúc buổi học bắt đầu. Cô giáo dạy môn anh văn xuất hiện ngay lập tức nơi ngưỡng cửa ra vào khi tiếng chuông vào học vừa dứt.
Gia Huy yên vị vào chỗ ngồi, nhắm mắt. Tuy là học viên nhà nghèo, vào đây nhờ kiến thức, nhưng tác phong và cách học của nó chẳng khác gì những học viên nhà giàu. Thời gian ở trên lớp của nó phần lớn là ngủ, còn lại là đưa ánh mắt lang thang ngoài cửa sổ. Sách vở nó mang theo có lẽ chỉ đủ để cho người ta biết rằng mình đang đi học.
Hạ Vi ko còn lạ gì với chuyện này nữa, nhưng cái mà cô luôn thắc mắc từ trước đến giờ, đó là Gia Huy trên lớp chỉ ngủ, và về nhà cũng ko mượn vở của cô để chép bài, đến kì thi thì cứ đủng đà đủng đỉnh, thế mà cái tên Trần Gia Huy luôn đứng ở hàng hạng Nhất sau mỗi kì thi. Quả thực là siêu phàm!
Các học viên bắt đầu lục đục lấy sách ra học, một số khác thì chuẩn bị cho cuộc hành trình lang thang trong những giấc của mình.
Thế nhưng…
Sau màn chào hỏi với vài câu tiếng anh đơn giản, lướt đôi mắt xanh đặc trưng của người nước ngoài một lượt quanh lớp, cô gáo trẻ cao giọng:
– Ai ko mang sách học của ngày hôm nay? Stand up?
Toàn bộ đám học viên đang gục mặt xuống bàn lập tức bật dậy như một cái lò xo, lục đục lấy sách ra như một cỗ máy, Hạ Vi sau khi mở cặp ra lục một hồi thì khuôn mặt biến sắc.
– Ai ko mang sách?_tiếng giáo viên vẫn sang sảng phía trên bục giảng.
Hạ Vi toát mồ hôi, tay siết chặt chiếc cặp sách, cô đang định đứng dậy, bỗng một cuốn sách Anh văn đặt trước mặt cô. Gia Huy bên cạnh bình thản đứng dậy, khuôn mặt dửng dưng nhìn thẳng vào cô giáo Anh văn.
– Trò Huy! Một năm chỉ dùng một cuốn sách giáo khoa cho môn học này, tại sao trò cũng có thể quên được? Thời khóa biểu ghi rõ ràng, trò có mắt ko?
– Đương nhiên là có_Gia Huy thản nhiên_Cô muốn phạt gì có thể nói nhanh lên được ko? Thưa cô, cô lắm lời quá đấy ạ.
– Trò… _Cô giáo trợn mắt_Bước ra khỏi lớp, Nhanh!
Bằng những bước chân ko chút do dự, mang theo sự kiêu kì, Gia Huy bước ra khỏi chỗ ngồi, lúc đi qua Hạ Vi, cô níu tay nó lại, ý muốn nói mình sẽ đứng lên.
– Ngồi yên đó đi. Mình ra ngoài hóng gió.
Giọng nói rất khẽ, Gia Huy bước ra khỏi lớp, cô giáo nhìn theo bóng cậu học trò xấc xược với ánh mắt ko hài lòng, rồi quay mặt lên bảng tiếp tục bài học.
Thay vì đi hóng gió như đã nói, Gia Huy lại xuống thư viện.
Trong thư viện có khá nhiều người, hầu hết là “thường dân”, vì học viên nhà giàu thường ít đặt chân đến nơi này. Với họ, mua sách về chỉ để làm đẹp cho cái kệ sách mà thôi, còn từ lúc mua về cho đến lúc vứt đi, chủ nhân của cuốn sách đó có mở ra lần nào ko thì ko dám chắc.
Gia Huy ngẩng đầu lên, suy đoán hồi nãy của nó rằng trong thư viện này chỉ toàn học viên bình dân bị đá bay ko thương tiếc khi mà người vừa định lấy cuốn sách giống nó ko những là một người giàu…
Mà là một người rất giàu…
Bạn có tin vào ông trời ko? Là ông trời sắp đặt những xui xẻo và may mắn trong cuộc sống của bạn ấy? Ko ah? Vậy mà có đấy, Gia Huy đã từng ko tin nhưng rồi cũng phải chịu khi…
– Chúng ta có duyên thật đấy!
Đấy! Ông trời đúng là biết trêu đùa khi cho nó 5 lần 7 lượt gặp lại cái tên “oan gia” này.
Thiếu gia Khánh Đăng đang đứng trước mặt Gia Huy, tay vẫn đặt lên cuốn sách, có vẻ hắn đang đợi Gia huy bỏ tay xuống để có thể ngang nhiên lấy cuốn sách đi.
Nó nhẹ nhàng đưa tay lên tháo một bên tai nghe ra, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại_Sao anh làm thế?
– Làm gì?_Đăng ngây ngô hỏi lại.
– Sao hôm nào anh cũng ngồi rình ở đây thế?
– “Rình”? Trí tưởng tượng của em phong phú quá rồi đấy. Thiếu gia tôi mà thèm đi rình?_Khánh Đăng cười khổ, lần nào gặp mặt, cậu bé kiêu căng đến ngạo mạn này cũng gán cho hắn những “mĩ từ” vô cùng tốt đẹp.
– Vậy sao lần nào tôi đến đây cũng gặp anh cả thế?
– Tình cờ_Khánh đăng nhún vai thờ ơ.
– Nghĩ tôi tin sao?_khóe môi Gia Huy nhếch lên, tạo thành một nụ cười nửa miệng. Tình cờ? Lần đầu tiên thì có thể chấp nhận, nhưng đây đã là lần thứ mấy rồi? Còn tình cờ nữa sao?
– Thôi được rồi… tôi thua_Khánh Đăng cười nhẹ, nhìn cái bộ mặt đắc ý kia hắn cũng thừa hiểu rằng Gia Huy đã đoán được rằng lời nói của hắn đến hơn 90% là nói dối trắng trợn_Tôi muốn gặp em.
– Gặp làm gì?_Gia Huy hỏi, ánh mắt lạnh băng.
– Chán_Khánh Đăng nhìn Gia Huy, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ_Ko nhìn thấy em, tôi cứ thấy nhớ nhớ, nhớ cái kiểu xấc xược của em.
Gia Huy ko nói gì, khuôn mặt vẫn ko chút giao động, bàn tay trắng muốt rời khỏi cuốn sách vẫn nằm yên trên giá, lạnh lùng quay gót bước đi.
Nhìn tấm lưng nó quay về hướng mình, Khánh Đăng giật mình gọi:
– Này! Em đi đâu thế?_như mọi lần, Khánh Đăng giữ tay Gia Huy lại, cậu bé này, nói chuyện với hắn mà muốn ở thì ở, muốn đi thì tự tiện đi như vậy sao?
– Sao anh cứ bám theo tôi hoài vậy?
– Tôi thích thế_Khánh Đăng mỉm cười đắc ý.
Khuôn mặt tối sầm, Gia Huy bất mãn rút thật mạnh tay về. Khánh Đăng biết rõ cậu bé này rất bướng bỉnh nên cũng thả tay ra.
Nhưng…
Hai hành động đó lại tạo thành một công thức hoàn hảo để Gia Huy mất đà mà va vào kệ sách đằng sau tạo ra một chấn động ko nhỏ.
Chưa dừng lại ở đó…
Vì những kệ sách này được kê song song với khoảng cách khá gần nên chấn động vừa rồi khiến các kệ sách thay nhay đổ xuống. Khánh Đăng và Gia Huy cũng ko tránh khỏi hậu quả, 2 người còn chưa kịp chạy thì chiếc kệ gần nhất, cũng là chiếc kệ lớn nhất đổ ập xuống 2 người…..
Những kệ sách thay nhau đổ xuống, kệ này xô vào kệ kia theo kiểu hiệu ứng đôminô…
Gia Huy và Khánh Đăng còn chưa kịp chạy thì chiếc kệ gần nhất và cũng là chiếc kệ lớn nhất đổ xuống trước họ…..
Không xong rồi!
Gia Huy nhắm chặt mắt lại, chỉ nghe một tiếng rầm và tiếng hét toáng lên của những học viên gần đó. Nó hoảng loạn chỉ biết nằm im tại chỗ.
1s… 2s….. 3s…….
“Có phải mình chết rồi ko? Sao ko thấy đau nhỉ?”
Ngước lên, đôi mắt nó thật sự ko thể mở to hơn được nữa, trước mắt nó là… Khánh Đăng đang ôm lấy nó, che cho nó khỏi những kệ sách nặng nề vừa đổ xuống, đôi mắt hắn nhắm nghiền. Tim nó đập thình thịch khi thấy trên thái dương hắn, một dòng máu đỏ từ từ chảy xuống…
– Thiếu gia… !_nó hoảng hốt. Khánh Đăng vẫn nằm im ko nhúc nhích.
Ánh sáng bất ngờ chiếu vào, Gia Huy quay lại thì nhìn thấy có vài người mặc comple đen, đeo kính đen, có cả Tuấn Kiệt đang nâng từng chiếc kệ sách lên. Vừa nhìn thấy Khánh Đăng nằm bất tỉnh, từng người họ ko hẹn mà mặt mũi cùng tái mét.
– Khánh Đăng!
Tuấn Kiệt vội vàng chạy lại nâng Khánh Đăng lên, đưa hắn ra ngoài, những người kia cũng vội chạy theo. Để lại Gia Huy cùng những học viên khuôn mặt thất sắc.
Gia Huy lê bước chân tiến về phía phòng học, khuôn mặt hiện rõ vẻ ảo não. Nó… thực sự đang lo cho Khánh Đăng. Dòng máu chảy từ thái dương của hắn xuống đủ cho nó biết vết thương ko nhẹ nhàng gì. Hơn nữa… hơn nữa lại là vì nó, vì che chở cho nó. Trong đầu nó vẫn còn in rõ hình ảnh của hắn lúc ấy, có vẻ đau đớn lắm. Nó cắn mạnh môi.
Hạ Vi vừa nhìn thấy cái “xác” Gia Huy thất thần trở về thì chạy vội ra, vẻ mặt hoảng hốt.
– Gia Huy, cậu biết ko? Thiếu gia vừa bị thương đó, mình vừa nghe mấy nữa sinh kia nói xong.
Gia Huy nhìn Hạ Vi, mệt mỏi gạt tay nó ra.
– Mình biết rồi.
– Sao cậu biết?_Hạ Vi tròn mắt. Cậu bạn của cô bình thường chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện Thiếu gia, vậy mà hôm nay lại thu thập thông tin nhanh thế?
– Lát kể đi, mình hơi mệt.
Gia Huy bước nốt những bước cuối cùng vào trong lớp, để lại Hạ Vi khuôn mặt ngây ngô ko hiểu gì.
Những giờ học tiếp theo trôi qua trôi qua trong sự mệt mỏi và bồn chồn của Gia Huy, mặc dù tiết 3 là tiết Toán mà nó thích thì bây giờ cũng ko đủ hấp dẫn để kéo nó về thực tại nữa rồi.
Chuông vừa reo vang, Gia Huy đã vội chạy ra khỏi lớp, mặc cho Hạ Vi gọi giật lại, bắt nó kể chuyện hồi nãy.
Gia Huy đi dọc theo hành lang, nó bỗng cảm thấy mình thật nực cười khi đi thăm Thiếu gia, mà thậm chí còn ko biết hắn đang ở đâu. Mà có phải đi thăm đâu cơ chứ, chỉ là hắn đã đỡ giúp nó nên nó mới đi xem hắn thế nào thôi. Phải rồi, chỉ vậy thôi, Gia Huy tiếp tục tự trấn an mình bằng cái suy nghĩ đơn giản ấy, cho đến khi đôi chân vô thức dừng trước cửa phòng y tế, nó mới sực tỉnh.
“Phải rồi, phòng y tế, bị như thế chắc là đến phòng y tế rồi”_nó tự gõ vào đầu mình, bộ óc mọi hôm thông minh sao hôm nay lại ngốc thế ko biết.
Hít một hơi thật sâu, nó giơ tay định gõ cửa thì một giọng nói trong veo cất lên từ bên trong khiến cánh tay Gia Huy lơ lửng giữa ko trung mà ko tài nào bỏ xuống được.
– Khánh Đăng! Anh có cần đến bệnh viện ko? Đầu anh ko sao chứ?_giọng một cô gái có vẻ rất lo lắng.
– Ừm… Anh ko sao. Huyền Chân, em đừng lo lắng quá như thế, chỉ bị chảy có ít máu thôi mà_tiếng của Khánh Đăng, tuy giọng nói vẫn còn phảng phất nét mệt mỏi nhưng cũng đủ để trấn an Gia Huy.
– Lúc nghe thấy anh Kiệt nói anh bị thương, em rất lo. Mà anh lên thư viện đọc sách kiểu gì mà để bị như thế này? Quản lí thư viện muốn mất việc hay sao?
– Anh ko sao mà. Em có thể ra ngoài ko? Anh muốn nghỉ ngơi.
Cô gái kia có vẻ hối lỗi vì cảm xúc ko kiềm chế của mình, giọng cô nhỏ lại.
– Vậy để em đi mua cháo cho anh, anh nghỉ ngơi đi.
Nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía cửa ngày càng gần, Gia Huy liền chạy chốn sau bức tường của hành lang. Nó cũng ko thể lí giải nổi hành động của mình nữa, có lẽ nó đến đây chỉ vì thấy có lỗi mà thôi. Nhưng nếu cô công chúa bướng bỉnh đó mà bắt gặp nó lúc này, có lẽ mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối.
Gia Huy đứng đó một lúc rồi quyết định bước về lớp, Thiếu gia đã có người yêu chăm sóc , nó xuất hiện để làm gì cơ chứ. Nó ấu trĩ thật.
– Này!
Huyền Chân quay lại nơi vừa phát ra tiếng nói, Hải Băng-bạn thân của cô đang ngồi uống trà sữa trong căng-tin.
– Cậu vào đây làm gì thế? Từ trước đến nay rất ít khi vào căng-tin mà?_Hải Băng tiến lại chỗ Huyền Chân, nhướn mày hỏi.
– À, mình mua cháo cho Khánh Đăng_vừa nói Huyền Chân vừa giơ lên ngang mặt chiếc cặp lồng màu hồng nhạt, mỉm cười.
Hải Băng bĩu môi, nguýt một cái.
– Cậu chăm lo cho hắn như thế, vậy mà hắn ta lại đi bảo vệ cho người khác.
– Cậu nói vậy là sao?_Huyền Chân hỏi, đôi mày thanh tú nhíu lại vẻ nghi hoặc.
– Cậu thật sự ko biết?
Sau vài giây im lặng, đôi mắt to màu nâu nhạt ánh lên tia hằn học khiến người ta sợ hãi_… Ý cậu là… thằng bé đó…?
– Ừm_cái gật đầu xác nhận của Hải Băng như thổi bùng cho ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong lòng Huyền Chân.
Đôi mắt trơn trừng đầy kích động, bàn tay nắm chặt đến run run. Tất cả sự tức giận của Huyền Chân bây giờ chỉ truyền tải qua ánh mắt.
Như hiểu được ánh mắt hằn lên những tia máu đỏ đầy giận giữ của Huyền Chân, Hải Băng từ tối hỏi_Huyền Chân… cậu định…
Móng tay bấm sâu vào da thịt rồi từ từ thả lỏng, đôi mắt trợn trừng lại trở về như cũ. Huyền Chân nhìn Hải Băng, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.
– Đúng vậy! Mình đã có cách….
Khánh Đăng nằm trong phòng y tế, dựa lưng vào tường, mắt dán lên trần nhà, trên thái dương dán một miếng băng.
Hắn nhẹ nhàng móc điện thoại ra, bấm một hàng số rồi đưa lên tai nghe.
– “Khánh Đăng! Cậu tỉnh rồi à?”_giọng nói vui vẻ vang lên ở đầu giây bên kia.
– “Tuấn Kiệt! Gia Huy có sao ko?”_hắn trả lời cậu bằng một câu hỏi
– “Cậu ấy ko sao, chỉ có điều…”
– “Làm sao?”_Khánh Đăng gắt, giọng nói pha chút lo lắng
– “Ko sao, chỉ là thần sắc ko được tốt lắm”
– “Ko sao thì tốt”_hắn thở nhẹ rồi chậm rãi nói_”Hãy để mắt đến Gia Huy giúp mình”
– “Chuyện nhỏ như con thỏ”
Khánh Đăng cúp máy, hắn ném điện thọai lên chiếc bàn bên cạnh, ngả người ra sau, đôi mắt mệt mỏi khép lại.
Phải nói rằng, đây là lần đầu tiên Vương Thiếu gia bị thương vì che chở cho một người khác…
Lần đầu tiên Vương Thiếu gia cảm thấy tim mình ngừng đập khi thấy một người gặp nguy hiểm…
Vậy… Thứ cảm xúc này là gì?
Hắn luôn lạnh lùng, vô cảm trước mọi tình huống…
Hắn là một kẻ máu lạnh…
Cho dù chuyện gì xảy ra, tưởng chừng hắn ko có cảm xúc…
Vậy mà…
Lúc đó nhìn thấy chiếc kệ sách đổ xuống, nhìn thấy Gia Huy nhắm chặt mắt lại, đưa tay lên ôm đầu, bỗng dưng có một thứ gì đó thôi thúc hắn, bắt hắn ôm nó vào lòng che chở cho nó khỏi kệ sách đó.
Phải chăng… Nó chính là người sẽ thay đổi Thiếu gia?
———————–
Thuộc truyện: Vợ Ngốc Em Là Của Anh (17+)
- Vợ Ngốc Em Là Của Anh - Chap 2
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 3
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 4
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 5C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 6C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 7
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 8
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 9
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 10
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 11A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 11B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 12A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 12B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 13
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14A
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14B
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 14C
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 15
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 16
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 17
- Vợ ngốc Em là của anh - Chương 18
Leave a Reply