
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyen gay: Thằng bạn chung lớp. Tác giả: PchyMew. Sau một ít năm lăn lộn cùng cuộc đời bằng chính khả năng của mình, tôi mới ngộ ra một điều: nếu không có một mảnh bằng cấp lận lưng quần để đập vô mặt bọn tuyển dụng thì sẽ rất khó khăn để bạn tiến thân trên con đường sự nghiệp. Đó cũng chính là lý do mà tôi có mặt trong lớp cao đẳng tin học ngày hôm nay.
Truyen gay: Thằng bạn chung lớp – Chương 1
Tác giả: PchyMew
Việc quan tâm đầu tiên của tôi trong cái lớp học này tìm ra một người bạn để có hứng thú hơn trong chuyện học hành. Trong khi bọn con trai ở lớp cảm thấy vô cùng thất vọng vì ngành học này tìm ra một cô bạn chung lớp muốn đỏ con mắt thì tôi lại chán nản vì cái lớp này mấy người “bạn chung lớp” toàn là “hàng” gì đâu không, nhìn vô là chả muốn “nhậu”, chẳng có xíu cảm tình nào hết.
Quay qua bắt chuyện đứa này thì nghe cái giọng “không phải miền Nam” của nó là tôi xin hàng. Cái thằng già có vẻ đẹp trai nhất trong lớp thì ngón tay đã đeo nhẫn cưới mà mở miệng ra toàn là gái gú, bia ôm, cà phê ấp nghe muốn nổi da gà. Một thằng khác thì hả họng ra là giang hồ chém giết thì có mướn tui cũng không dám kết bạn. Có thằng thì cái mặt hơi ngộ ngộ: hắc ám, tóc ngắn ngủn, ngồi học mà cứ im ru bà rù như ông Thần Thừ. Còn thằng trắng trẻo, lanh lợi nói chuyện ra toàn “mạng với miếc” có vẻ tính tình cũng được nhưng không hiểu sao tôi cũng chả thích nói chuyện với nó. Đứa con gái duy nhất trong lớp đẹp thì đẹp thật, nhưng tôi không thích: nó quá nhão, nhão nhẹt, nhão tàn canh giá lạnh. Chưa kể mấy thằng vô lớp mà phì phèo khói thuốc đừng mong tôi dành cho nó nữa con mắt nhìn.
Những bữa vô sớm thì ngồi bàn đầu, còn vô trễ thấy chỗ nào trống rồi nhảy vô, mà dạo này cái đại lộ Đông Tây ghê kẹt xe khủng khiếp, nên tôi cứ đi muộn hoài. Mà tôi thì chúa ghét bước vô lớp trong lúc giáo viên đang giảng bài: vừa gây sự chú ý, vừa cảm thấy mình bất lịch sự thế nào đó. Vậy là vô tình theo thói quen tôi luôn phải chịu ngồi ở dưới bàn chót chung với hai thằng “hắc ám” và “mạng miếc” như đã nói sơ sơ ở trên.
Thằng “mạng miếc” tên là Đăng Khôi, người đẹp, tên đẹp nói chuyện cũng đoàng hoàng, nó ngồi bàn chót chung tôi vì cũng đi trễ nên cùng số phận. Còn thằng “hắc ám” tên Tài nó đi sớm hơn hai tụi tui nhưng lại ngồi bàn chót vì hình như nó chơi chung với thằng Khôi nên ngồi trong góc lớp chờ thằng Khôi. Tôi thấy hai đứa nó cũng bàn về máy tính dữ dằn lắm. Nhất là cái miệng tía lia mà có duyên của thằng Khôi áh. Chủ đề về công nghệ thông tin là mà mối hấp dẫn vô hình đối với tôi trong bất cứ cuộc trò chuyện nào. Thằng Khôi làm IT bán thời gian cho một công ty du lịch, nó học đủ thứ món từ đủ thứ trường nên có khá nhiều bằng cấp quốc tế. Nó toàn nói chuyện xa vời về mạng nghe đúng là nhức nách dễ sợ. Tôi để ý thấy nó hay mặc áo thun đen toàn hàng hiệu, mỗi lần uống nước chung (sau này) nó đều kêu 03 điếu Jet (tôi ghét điều này). Đặc biệt mắt nó cận thị nặng chắc là vì ngày nào cũng ngâm cứu 320G phim con heo trong cái ổ cứng ở nhà.
Thằng Tài thì làm bảo vệ trực đêm tại một cao ốc thương mại tại trung tâm thành phố. Hèn chi nhìn cái mặt nó sao sao áh: vừa nhỏ, vừa nhọn, vừa âm u, trầm ngâm. Đã thế tóc nó cắt ngắn trong ngộ lạ làm sao. Tôi để ý là nó mặc quần rất mới! Chả hiểu vì sao tôi để ý những chi tiết này nhưng đúng là vậy đấy. Mấy cái quần Jean nó mặc trông mới, đẹp làm sao và rất hợp với tướng nó dù rằng là cái mặt nó… hắc ám. Đó là hai thằng tôi có bắt quan hệ trao đổi nhiều nhất trong lớp. Sẽ chẳng có chuyện gì xãy ra nếu như thầy Trường không cho cả lớp làm bài thu hoạch môn Nguyên lý hệ điều hành dưới hình thức: hai thằng thành một cặp làm chung.
Vì là một sinh viên láu cá, thường xuyên chăm chú lắng nghe thầy giảng bài, những lúc thầy hỏi thì nhanh nhảu trả lời hưởng ứng (mà giáo viên hay gọi là tham gia xây dựng bài học) nên tôi là đứa học trò thầy cưng nhất. Sẳn có chút tiếng tăm (đi học chảnh chọe đem theo láptop để khoe của) nên rất nhiều thằng mơ ước được bắt cặp chung với tôi. Còn tôi thì ung dung xét duyệt coi thằng nào… được nhất thì mình chấm. Khỏi nói thằng Tài và thằng Khôi sẽ là một cặp rồi. Tôi tự nhủ thằng nào mà bắt cặp với tôi thì coi như phước tám đời nhà nó vì tôi cho mình là một nhân tố xuất sắc nhất lớp mà. Chính vì thói kiêu căng đó mà tôi thẳng thừng từ chối trước lời đề nghị bắt cặp với rất nhiều đứa và hậu quả là vào giờ chót… tôi bị ế trầm trọng, phải vắt chân lên cổ tìm thằng nào còn lẻ loi để cáp đôi với nó ngay mà không có bất cứ lựa chọn nào hết vì thời gian nộp bài đang rất gần kề.
Trong lúc tôi đang hoảng loạn và quê độ vì tụi thằng Khôi với mấy đứa kia chế giễu do cái thói “chảnh chó” thì trong lớp bổng lòi ra 1 thằng, nó nghĩ học hổm rày vì bận về quê bây giờ mới lên. Vậy là nghiễm nhiên cặp đôi của tôi là nó, thằng Xuân Tiến. Chắc do đang “nắng hạn” mà gặp “trời mưa” nên tôi thấy nó giống như cứu tinh của mình vậy ngặc hai chổ là giọng không phải miền Nam và ngón tay cái nó đeo cục inox chà bá nhìn phản cảm làm sao. Tôi ghét trang sức kiểu như vậy. Đề tài của chúng tôi chọn là: “Khảo sát trình quản lý tập tin trên hệ điều hành Ubuntu giao diện Gnome”. Vậy là cuộc đời bắt đầu đẹp trở lại.
Nhưng khi bắt tay vô thì mới biết mọi chuyện không dễ dàng chút nào. Tui thì ở dưới quê, còn thằng Tiến thì ở trọ gần trường ban ngày nó lại đi làm nữa thế là từ lúc đăng kí làm bài thu hoạch cho tới lúc còn 1 tuần nữa là nộp bài thì mỗi thằng vẫn một nơi, lúc vô học thì gặp nhau nhe răng ra mà cười hỏi:
– Ông làm tới đâu rồi?
– Sắp… làm!
Trong khi đó thằng quỷ Khôi nhảy vô lớp khoe nó mới làm sơ sơ một phần nhỏ được có “bốn mươi ba trang hà” làm tôi ngứa mình ngứa mẩy dễ sợ. Thằng Tài thì vẫn cứ lầm lầm lì lì thật khó hiểu mà cho tới bây giờ tôi mới để ý và cảm nhận được sự hiện diện của nó kế bên tôi bấy lâu nay. Nó cũng chọc tôi nhưng rất ít, chủ yếu là nói về bài học thì nhiều hơn. Nó rất hiếm khi cười, chắc do cái mặt nó “u ám” sẳn. Để ý thêm mới thấy thằng Tài có một đôi mắt nâu tròn sắc sảo như muốn đốt cháy đối phương trong ánh nhìn. Hèn chi tôi nói cái mặt nó tăm tối và hắc ám. Nó có cái tật ngồi học cứ rung đùi vừa đụng chân tôi hoài vừa làm cái bàn lắc lư khó rất khó viết bài. Tôi thì lại thích dùng chân ghì kiềm cái đùi nó lại cho bỏ ghét. Mà muốn làm thế phải ngồi rất sát nó. Quay mặt qua liếc và kênh kiệu với nó. Và thói quen đó tự nhiên hình thành ngày qua ngày tự lúc nào chả hay nếu như mà… không có ngày đó xãy ra.

Anh chàng bị bệnh phải nghĩ học mà xui làm sao bài giảng hôm đó lại rất quan trọng, thầy cho cả bài tập về nhà nữa. Trời ơi, lớp học không có nó cho tôi… “nổ” sự hiểu biết của mình như mọi ngày đúng là khó chịu. Còn thằng Khôi thì khỏi nói, nổ với nó có nước mà chết banh thây trước. Cái chân tôi bữa này mới thấy thừa thảy làm sao, bực mình tôi đạp chân thằng Khôi một cái làm nó la làng:
– Ái da, cái chân trâu của mày giậm thì còn gì là tao nữa!
– Thằng Tài đâu? Sao nay nó nghĩ?
– Thằng này lãng, tao đâu có giữ nó đâu mà biết!
– Mày chung nhóm nó mà… êh, hay cho tao số điện thoại của nó đi!
– Moá… có vậy mà giậm chân tao hả thằng Pò?
– Hì hì…
Xin dám khẳng định với bạn là chưa có buổi học nào dài lê thê và chán nản như hôm đó dù bài học và bài tập đúng là rất hấp dẫn lòng người. Và cũng từ ngày đó tôi mới có một quyết tâm trong đầu là… sẽ làm bạn thân trong học tập của thằng Tài mới được. Nhưng ở đời thường thì tôi để ý một kinh nghiệm cho bản thân là cái gì mà tôi cố ép mình thích thường thì không bao giờ đạt kết quả. Mà kệ thích hay không thích nó cũng chả có sao. Coi như nó hiển nhiên lọt qua được vòng gửi xe rồi chứ không phải như thằng Tiến chết dịch kia! Ấy mà… biết nó nghĩ gì trong đầu, nó có biết sự tồn tại của tôi hay không mà đã vội bàn tính chuyện xa vời vậy nè.
Hôm sau cùng với những náo nức và hồi hộp tôi cố gắng đi học thật sớm chỉ để chờ thằng Tài đến kiểm chứng cảm xúc mà mình đang cố gán ép. Nhìn từ cửa ra vào hết đứa này tới đứa khác lần lượt bước qua khiến tôi thất vọng và khó chịu vô cùng. Thằng Khôi đã vào rồi nhưng bóng dáng thằng Tài lại chả thấy đâu.
– Bữa nay mày sao vậy Miu? Chuẩn bị lên bảng làm bài tập bữa trước thầy cho kìa.
Khôi nó vỗ vai tôi hỏi, Tôi và nó chum đầu vào giải bài tập khá hóc búa của ngày hôm trước mà quả thật dù có đi học nhưng bản thân tôi vẫn chưa hiểu lắm.
-Cái này làm sao? Sao nó ra số này?
– Hic hic… tao biết, tao chết liền!
– Xích ra cho vô cái coi!
Thằng Tài tới, nó mặt cái áo sơ mi và cái quần Jean mới, trông nó bữa nay sao mà đẹp rạng ngời cùng với một nụ cười đầy ấn tượng dành cho tôi. Tôi né cho nó đi vô sát góc trong ngồi để một chút dể bề… làm việc.
– Êh, Miu quay qua chỉ tao tiếp cái này coi…
Tiếng thằng Khôi giục nhưng tôi đã xua tay:
– Mệt, tao không biết.
Rồi quay sang thằng Tài nhìn nó giọng dỗi hờn:
– Sao hôm trước ông nghĩ vậy?
Nó vừa thở hổn hển vừa nói:
– Bệnh quá trời nè! Ủa nãy giờ học lâu chưa? Tới đâu rồi? Cho tôi mượn tập bữa trước coi!
– Bài tập khó lắm đó.
Thầy gõ tay lên bảng ra dấu cả lớp tập trung về hướng thầy:
– Mời các em sau đây lên bảng làm bài tập về nhà hôm trước…
Trời ơi, ổng mà kêu tôi chắc có nước độn thổ quá, lên bảng làm trò cười cho thiên hạ, thú thật bữa thằng Tài nghĩ học bài giải của thầy từ lỗ tai này của tô nó lọt qua lỗ tai kia mất tiêu.
– Tấn Tài…
Vừa nghe tên nó tôi run bần bật, tím tái cả mặt. Kỳ này nó chết chắc, trái lại nó đứng dậy nhanh như lò xò ôn tồn nói với thầy:
– Dạ thưa thầy bữa trước em bệnh, em nghỉ…
Nó bình tỉnh đến lạ, chả giống tôi chút nào, ông thầy tự nhiên trở nên nóng giận la nó:
– Em nghĩ là em nghỉ học thì không cần hỏi bài bạn bè trước khi tới lớp sau? Hoặc là lên làm hoặc là bị trừ ngay một điểm kiểm tra.
– Dạ, em chấp nhận bị trừ điểm!
Trời đất, nghe nó đối đáp với thầy mà tôi chảy cả mồ hôi. Thầy tức giận lên ghi tên nó vô sổ rồi sẳn miệng chỉ tay về phía tôi kêu luôn:
– Miu em lên làm thế bạn Tài đi!
Trời. Chết con! Tôi run lập cập bước ra khỏi chỗ ngồi, chân nặng như đeo đá trong khi sau lưng văng vẳng tiếng thằng Khôi cười hí hí đáng ghét. Tôi thấy tội thằng Tài một mà tội cho mình tới mười, trong khi quay xuống nhìn thì nó vẫn bình chân như vại: Đôi mắt vẫn sắc bén, lạnh lùng, vô hồn đến đáng sợ. Khỏi phải nói đứng trên bảng tôi đứng cầm cục phấn xoay qua, xoay lại, ghi rồi xóa ì xì xèo. Thầy bực mình tới nạt một cái làm tôi muốn… tè ra quần luôn, vì tôi vốn yếu bóng vía và nổi tiếng sợ thầy cô mà. Hên sao thầy vừa la nhưng vừa hướng dẫn sơ sơ lại thế là tôi cũng nặn óc ra, lần mò và giải được bài tập đó một cách khá vất vả. Hú hồn, hú vía.
Về tới chỗ ngồi tôi nhìn thằng Tài cười. Nó nói:
– Chút ra chơi ông chỉ tui lại nha!
Tiết học hôm đó vui thật! Ngồi kế nó bây giờ tự nhiên ấm áp đến lạ: Theo thường lệ ngồi học nó cứ nhịp chân hoài nên tôi gác luôn cái chân mình lên đùi nó rồi nhe răng ra cười. Trước đây thì chỉ làm theo quán tính còn bữa nay cố ý nên thấy cảm giác nó lạ lạ, đã đã sao áh. Nó cũng cười:
– Bộ thiếu hơi tôi chịu không nổi hay sao mà ngồi sát quá vậy ta!
Trời ơi, thằng này cười có đồng tiền trông xinh ghê, tiếng cười ấy ấm áp mà cho tới bây giờ tôi mới phát hiện ra, hoàn toàn trái ngược với lúc lạnh lùng, nghiêm nghị. Gương mặt nó trông hiền từ và dễ thương không thể tả. Nó hỏi tôi về vi tính khá nhiều, tôi cũng rất nhiệt tình chia sẽ những gì mình biết cho nó cứ thế ngày qua ngày. Và rồi cái cảm giác đi học vì có nó ùa đến lúc nào tôi cũng không biết chính xác là tự bao giờ.
Ngày nộp bài thu hoạch đã tới mà tôi thì chỉ làm gần xong thôi. Hôm vô lớp mượn tác phẩm của thằng Khôi coi thử ra mần răng mà nó nổ má ơi luôn, chỉ lật có vài trang là tôi té ngữa:
– Trời ơi! Tao lạy mày luôn Khôi! Sai bét rồi con ơi. Kêu khảo sát ứng dụng trên Fedora (tên một HĐH Linux) mà mày đi viết cách cài nó. Đã thế toàn là hình chụp, không thuyết minh chi tiết gì ráo. Thế mà gọi là bài thu hoạch há há há. Vậy mà tao tưởng… đã thế còn viết sai chính tả từa lưa hột dưa luôn. Nổ cho dữ, tao mà là thầy, tao quăng bài mày vô sọt rác.
– Kệ tao mày! Đỡ hơn mày, chưa có gì.
Thằng Khôi quê độ trước một lèo nhận xét của tôi trước lớp. Tôi thúc tay vô thằng Tài nhìn nó cười:
– Pó tay hai ông luôn, làm vậy cũng làm.
Tài có vẻ hơi buồn rầu nói:
– Tôi cũng nói nó rồi. Nó có nghe đâu!
– Đâu còn ông đưa bài ông cho tôi coi thử coi!
Thằng Tài viết bài giới thiệu Fedora và khảo sát chương trình nghe nhạc, xem phim, nói chung là cũng khá, ít nhất là hơn thằng Khôi. Văn phong bài giới thiệu chứng tỏ nó không phải là tay vừa. Tôi cười ghẹo nó:
– Chua choa, ông này viết văn gớm quá ha! Tuy nhiên hơi ngắn, thầy yêu cầu phải dài mà.
– Chôm trên mạng thôi!
Nó bẽn lẽn trả lời. Y như rằng tụi nó vừa nộp bài là bị trả về ngay với lý do giống như tôi vừa nhận xét. Thầy nói:
– Nhóm nào bữa nay chưa nộp bài thì cứ trễ một hôm trừ 1 điểm, kể cả những nhóm thầy trả bài lại không nhận. Các em phải làm nghiêm túc, đầu tư thật sự mới mong có điểm cao được, chứ làm có một hai tuần thì làm sao đạt yêu cầu được. Phải hai người cùng làm nữa… chứ một người thì chắc chắn không bao giờ làm nổi…
Ổng nói tới đâu tôi xanh mặt tới đó liếc nhìn thằng Tiến đang le lưỡi nhìn tôi cười. Cái laptop Axio của nó cài Hacao, Fedora, SuSe, Solaris được hết vậy mà cái Ubuntu vô lại trơ trợ như đá thật khó hiểu. Tôi thực hiện bài này chưa được một tuần mà lại chỉ làm có một mình, phen này chết chắc.
Sau đó lớp tôi chia ra hai nhóm làm kiểm tra. Khỏi phải nói tôi bám sát thằng Tài như đĩa để làm chung. Không có gì ngạc nhiên khi tôi lo lắng bài kiểm tra cho nó còn hơn cả bản thân. Làm bài mà cứ ngó xem nó làm được không hoài. Cái mặt thằng đó lúc nào cũng thản nhiên thật đáng ghét. Hết giờ thầy kêu tôi đi thu bài một dãy bàn dùm. Tôi quăng bài đưa nó rồi mới đi làm nhiệm vụ nhờ thế mà anh chàng được thêm chút thời gian hí hoáy viết. Thằng Khôi làm nhóm sau nên tụi tôi về trước. Sẳn còn sớm hai thằng đi uống cà phê vì 9 giờ tối mới tới ca trực của nó. Tôi cố ý bỏ xe lại trường cho nó chở tới Phú Lâm tìm quán cà phê nào đó đáp vô.
Lần đầu tiên được ngồi sau lưng nó, cảm giác lâng lâng, vui sướng ngập tràn đến khó tả trong tôi.
Không biết tôi đang cố ý cảm thấy mình hạnh phúc vì cũng có ai đó để quan tâm, yêu mến hay là đang vui thật sự? Tôi không biết nữa, người bạn đang đi chung lại quá lạnh lùng và bí ẩn khiến tôi không thể gọi tên thứ tình cảm mà mình dành cho hắn. Chỉ là những cuộc tranh cãi nhỏ quanh đề tài vi tính, chỉ là những cái rung đùi và những cái gác chân hờ hững thì làm sao làm nên được cái gì?
Chúng tôi ghé một quán cà phê lề đường trước công ty TaKaShiMa tâm sự. Lần đầu tiên hắn vén lên bức màn bí mật đầy cảm động về cuộc đời và công việc cho tôi nghe, ai mà chẳng trãi qua những biến cố lâm ly bi đát, ai mà chẳng có cung trầm nốt bổng, nếu bạn chịu lắng nghe thì nhất định sẽ đồng cảm mà thôi. Theo cảm nhận của mình thì tôi tìm thấy ở con người hắn bên ngoài vẻ lạnh lùng, bí ẩn là một tâm hồn ấp ám, giàu tình cảm, ngoài cái gương mặt hắc ám là một nụ cười thật tươi với má lún đồng tiền, trong đôi mắt vô hồn là những tia nhìn đốt cháy đối phương. Hắn hé mở một ít về cuộc đời và công việc cho tôi nghe một cách hết sức chân tình.
– Hồi đó học trung cấp ra xong tui cứ nghĩ mình là dữ dằn lắm đó. Trùm của lớp Kỹ Thuật Viên mà. Vậy mà vô lớp này thấy ông với thằng Khôi là tui hết dám ho. Thấy chỉ có ông với nó là giỏi thôi hà.
Tôi khoái chá cười:
– Thiệt hả?
Đó là một bữa cà phê xé rào, xin cho tôi giữ một chút bí mật riêng về cuộc đời hắn. Tình bạn chúng tôi đã nhích thêm một bước nữa. Những thằng con trai hay những người có quan hệ mần ăn với nhau sẽ thân thiết hơn sau một chầu nhậu hay bất cứ hoạt động ngoài lề nào đó. Tôi và hắn cũng vậy: sau chầu cà phê đó một tình bạn mới thân thiết hơn được chớm nở. Tất nhiên là không hơn không kém cái mức độ tình bạn bình thường nhất trên đời, có gì đó hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là những cố gắng vô ích và giả tạo của tôi mà thôi. Thằng này tôi chả biết tuổi nó nữa, chả biết xưng hô thế nào luôn, cứ loạn cào cào cả lên. Nhưng bình thường nhất là “ông” với “tôi”, còn mà giỡn với nhau thì là “bạn”, ngộ hén!
– Bữa nào ông về kiếm dùm tui mấy cái tài liệu về mạng coi!
– Tối nay đi học về ông chở tui lại Phú Lâm dùm nha!
– Bạn Miu đừng thấy bạn Tài đẹp trai rồi mê nha! Bạn Tài là hoa đã có chủ rồi đó!
v..v… và v..v…
Từ ngày đi học chung với hắn tôi giống như sống lại cái tuổi thơ ngây, khờ dại của quãng đời học sinh với biết bao hỷ, nộ, ái, ố. Vốn tính trẻ con (thiệt áh), giờ đụng hoàn cảnh này thì tôi thấy mình càng trở nên giống thiên thần hơn nữa (hí hí). Sở thích của tôi đối với hắn là ngoài cái chuyện kìm không cho cái chân hắn nhịp còn có thêm tiết mục… vạch đầu tìm tóc bạc. Tóc hắn rất thưa và ngắn, tôi hay nhìn hắn thật lâu để ý kỹ từ trên xuống dưới nên thấy đầu hắn xuất hiện cọng tóc bạc là mừng húm:
– Ấy da! Đầu bạn Tài tóc bạc không kìa, để bạn Miu nhổ cho nha! Gớm chắc thuộc nhóm máu đê tiện nên tóc mới như vầy nè.
Hắn để yên cho tôi nhổ tóc hắn. Trò đó con nít làm sao nhỉ!
– Trùi ui! Cái này bạn Tài mà ra tiệm cho gái nó nhổ là mấy ngàn một cọng đó nha! Poa bạn Miu đi!
– Để gái nhổ sướng hơn! Ông nhổ tóc tui lẽ ra ông phải trả tiền thêm cho tui thì có!
– Trả tiền hả…. trả tiền nè…
Mỗi cái ‘hả’, mỗi cái ‘nè’ là một cọng tóc đen của hắn… lìa đầu cho chừa thói chảnh chọe. Và chả biết cố ý hay vô tình tôi thích dựa lưng vào người hắn mỗi lúc quay qua nói chuyện với đứa này đứa kia để cảm nhận được cái cảm giác thân thuộc! Lúc đầu thì nó cũng giữ khoảng cách chả bao giờ đụng chạm tôi nhưng rồi do tôi làm quá nên thi thoảng nó cũng chạm tay vào vai tôi, nhưng thường nhất vẫn là chọt lét tôi. Trong khi thằng Khôi cứ ôm tôi xà nẹo, xà nẹo một cách tự nhiên thì thằng Tài có biểu hiện của sự ngại ngùng dù kín đáo, nhưng làm sao qua mắt tôi được, hay do tôi đa nghi nhỉ?
Bình thường thì bàn có ba đứa: thằng Khôi ngồi đầu rồi tới tôi mới tới thằng Tài. Dạo gần đây thầy cho viết nhiều và nhanh quá mà thằng Khôi cận thị nặng nên nó phải nhìn tập tôi ngặc nổi chữ tôi xấu lại ẩu, với cái nào vui mới ghi còn buồn thì khỏi chép làm thằng Khôi bực mình:
– Miu, mày viết bài đàng hoàng cho tao coi!
– Thì nè, viết vậy là đàng hoàng rồi đó!
– Mấy cái ví dụ sao mày không viết?
– Trời ơi! Mấy cái đó dễ ẹt nhìn là tao nhớ khỏi ghi!
– Chán mày quá, Tài cho tao mượn tập coi!
Tình hình cứ kéo dài cho tới khi thằng Khôi tuyên bố:
– Tài mày qua ngồi kế tao đi, có gì cho tao nhìn bài, ngồi kế thằng Miu chả ghi được cái gì hết!
– Hông! Thằng Tài ngồi kế tao, tao không cho nó đi đâu hết! Mày làm gì được tao?
– Êh! Hai ông kia, bộ tui là món hàng cho hai ông lựa hả?
– Thì nó vô chính giữa ngồi kế 2 thằng. Ủa mà tao với thằng Tài là một cặp, mày tính chia rẽ anh em tao hả mậy? Mày là đồ ngoại đạo, biến mày!
– Hông biến đó! Làm gì tao?
– Mệt hai ông nội này quá! Tui ra giữa ngồi nè, muốn làm gì thì làm đi! Bạn Miu bộ ghiền mình lắm hả?
– Xí… ai thèm… đi đâu thì đi cho khuất mắt tui luôn đi!
—————–
Danh sách các chương:
- Thằng bạn chung lớp - Chương 2
- Thằng bạn chung lớp - Chương 3
- Thằng bạn chung lớp - Chương 4
- Thằng bạn chung lớp - Chương 5
- Thằng bạn chung lớp - Chương 6
- Thằng bạn chung lớp - Chương 7
Anonymous says
sao chưa có chương mới vậy bạn