Truyện gay: VALENTINE ĐỊNH MỆNH – Chương 22: CAO THIÊN VŨ LÀ ANH SAO?
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Bước ra khỏi nhà hàng, Vũ hối hả chạy thật nhanh về hướng mà nó đã vừa đi ngang qua….Vũ lo lắng khi không thấy nó đâu cả vì dòng người đông đúc trên con phố ấy đã vô tình che khuất đi tầm nhìn của anh.
‘’Ông Trời, con xin ông, đừng vô tâm với con như vậy mà, con xin ông hãy cho con được gặp lại em đi…..con xin ông…..con xin ông………….’’
Cố gắng chạy và ngó nhìn xung quanh, trước mặt anh là một con đường tấp nập với hàng tram người quà hàng tỉ tỉ những bông hoa tuyết trắng xóa rơi đều đặn ………
Bổng nhiên ,cái đôi chân của Vũ không còn vội vả nữa mà đã đứng khựng lại, thờ phảo rồi miệng cười thật tươi một nụ cười hạnh phúc……trước mắt anh chưa đầy 5 mét là bóng dáng của nó đang bước đi, một đôi giày màu đen, một bộ đồ mùa đông màu xám đơn giản ,nhưng lại không mang khăn choàng.
‘’Em muốn bị cảm lạnh chết hay sao mà lại không mang khăn choàng cổ vậy? bộ em muốn tự hành hạ bản thân mình với cái thời tiết khắc nghiệt này sao chứ?
Nó đang đi chậm rãi về phía trước mà không phát hiện ra có một ánh mắt vẫn đang nhìn theo mình từng phút từng giây,vừa nhìn mà lại vừa giận dỗi nó không biết tự chăm sóc bản thân mình, chẳng lẽ trước đây không có anh nó vẫn sống cẩu thả như vậy sao?
Vũ lần lần nhấc chân và bước theo nó, cái dáng đi của nó vẫn như xưa, vẫn không có gì thay đổi cho lắm, cái dáng đi mà hơn 2 năm trước anh vẫn gọi là rùa bò, chậm chạm, yếu đuối nhưng lại rất đáng yêu .
Bên trong ánh mắt của Vũ ,trong nó có vẻ gầy gò hơn nhiều nhỉ, chiều cao và vóc dáng cũng không phát triển nhiều cho lắm mà ngược lại còn ốm đi rất nhiều.
Còn nó, vẫn đi một cách thản nhiên mà không hề phát hiện ra sự tồn tại của Vũ ngay sau lưng mình…..Khoảng cách của 2 người lúc này chỉ được gần bằng 10 bước chân.Vũ rất muốn chạy đến ôm lấy nó vào lòng thật chật để thỏa lòng cho sự nhớ nhung anh dành cho nó hơn 2 năm qua, nhưng anh sợ sẽ làm cho nó sợ hãi nên đành theo dõi nó, anh muốn biết nó đang đi đâu? Nó đang sống ở đâu? Tại sao nó lại đến thành phố này?????
-Haizzz….bây giờ mình phải đi đâu đây?
Một câu hỏi mà nó đã tự đặt ra cho bản thân mình, bây giờ nó không biết là sẽ đi đâu? Về nhà thì quá chán, đi chơi một mình thì lại không vui, còn đi ăn thì không thể bởi cái bụng nó đã căng cứng.
Một hồi suy nghĩ lâu, cuối cùng nó cũng đã tìm được cho mình địa điểm mà mình muốn đến…..
Nhìn thấy nó đột nhiên bước nhanh dần ,Vũ cũng tò mò bước theo, vì sợ nó phát hiện ra mình nên anh bươc vài bước thì núp lại ở phía sau cái cột đèn đường, chờ cho nó đi xa rồi mới bước tiếp.
Đúng là mất mặt không còn gì để nói, đường đường là giám đốc Cao Thiên Vũ nổi tiếng lừng danh của tập đoàn New World mà lại mập mờ lấp ló sau lưng người khác như vậy….nhưng mà cũng hợp lí thôi, đó là người mà anh yêu mà. Nhớ lại ngày xưa anh đã từng nói với nó, cho dù có bị người khác chê cười, cho dù phải bị chế nhiễu, cho dù phải chịu xấu hỗ đến mữc nào đi chăng nữa…..nhưng đổi lại chỉ cần được yêu nó, được ở bên nó anh cũng chấp nhận.
Đôi chân nó tẻ vào một con đường nhỏ vắng vẻ, không nhà cửa, không quán xá, chỉ đơn thuần là hàng cây um tùm bám đầy tuyết trắng. Bổng nhiên nó cảm nhận được có cảm giác dường như có ai đang theo dõi mình….tiếng bước chân ở sau lưng cànglúc càng lớn dần, thấy không ổn nên nó đã quay lưng lại nhìn phía sau.
-Lạ thật, rõ ràng là mình nghe có tiếng bước chân mà……Không thấy ai, nó tiếp tục quay lưng bước tiếp.
Lúc này, Vũ từ phía sau gốc cây ló đầu ra, thở phào nhẹ nỏm. Thật ra lúc nảy khi anh đang đi theo nó, thấy nó bươc đu càng chậm thì anh biết nó đã nghi ngờ mình nên đã nhanh chóng núp vào gốc cây bên đường….đúng theo sự đoán,vài giây sau đó nó đã quay lưng lại nhìn, cũng may là gốc cây to nên nó không phát hiện ra anh được.
Và thế là nó tiếp tục đi , cũng trên con đường đó ,nó đã dừng chân lại, nơi mà nó đến chính là con hồ vắng vẻ mà lúc trước nó và Tie đã đến.
Hôm nay con hồ này vẫn cứ thế, không có gì thay đổi, vẫn vắng vẻ và buồn bả ,con hồ này rất giống nó,nỗi buồn cứ hoang mang da diết đến tận cùng .Nước trong hồ này đã bị một lớp băng dài giữ chặt lại, không còn lối thoát nữa, nó tự hỏi: ‘’có khi nào mình cũng giống như con hồ này không’’?????
Vẫn như lần trước, nó đứng bên bờ hồ, tựa người vào hàng lang cang sắt lạnh buốt mà ngắm nhìn khung cảnh …
Bất giác những cơn gió đầy buốc giá đã thổi thật mạnh về phía nó, làm cho máy tóc của nó rối tung, cảm giác lạnh lẽo ngày càng dữ tợn và khủng khiếp hơn nữa, giờ nó mới nhớ ra là ngày hôm nay khi đi ăn đã quên mang theo khăng choàng cổ…..Những cơn gió lạnh lẽo ấy vẫn không buôn tha cho nó mà lại càng tấn công dữ dội hơn,những cơn gió lạnh ấy cứ không ngừng len lõi vào người nó, thấm qua lớp len trên người nó, làm cho nó không thể đứng im được mà cứ đứng run cầm cập.
Nó đứng khoang 2 tay lại chịu trận, cơ thể không ngừng run rẩy, sức lạnh lúc này đã đi quá giới hạn với làn da mỏng manh của nó.
‘’Không được rồi, …………hừ hừ……..phải về nhà thôi, ở đây một hồi là chết cóng chắc quá’’
Vừa nghĩ xong thì nó đã nhấc đôi chân tê cóng của mình lên, định quay lưng đi về, nhưng người chưa kịp xoay thì đã có một vòng tay ôm nó thật chặt từ phía sau, một cái ôm vội vàng khiến nó không thể không khỏi giật mình.
‘’Là ai vậy? chắc có lẽ là người ta nhận lầm người’’ Nó thầm nghĩ trong lòng, định là sẽ hỏi cái người đang ôm mình là ai nhưng chưa kịp cất lời nó đã nghe một giọng nói nhẹ nhàng sâu lắng phả vào tai nó:
-Anh rất nhớ em
4 từ, chỉ 4 từ thôi đã khiến cho nó trở thành một cái xá không hồn. Nó đã nhận ra được cái giọng nói của anh, cho dù đã rất lâu rồi không được nghe, nhưng nó cũng không bao giờ quên được cái giọng nói trầm ấm này, giọng nói này lúc trước làm cho nó cảm thấy thật hạnh phúc và ấp áp mỗi khi nghe, thế nhưng tại sao bây giờ khi nghe lại có cảm giác tê tái và lạnh lẽo thế nhi??????
Nó cứ thẩn thờ đứng im không nói dù chỉ một lời nào, những hàng nước mắt rời xuống khi nào mà nó cũng chẳng hay, cảm xúc lúc này của nó bối rối lắm, nữa vui nữa buồn,vui vì đã được gặp lại anh, vui vì biết nah vẫn còn sống ,…buồn vì không biết phải đối mặt với nah như thế nào?
Nhưng càng nghĩ nó càng cảm thấy hận anh hơn, hận anh tại sao lại đối xử với nó như vậy? tại sao lại lừa dối nó? Tại sao anh lại phải giả chết để cho nó chờ đợi suốt 2 năm qua, anh có biết được là trong thời gian đó nó đã khổ sở đến mức nào không chứ? Bây giờ anh lại quay về khi nó đã thuộc về người khác, anh có quá tàn nhẫn và vô tâm không chứ?
Vũ vẫn ôm nó, 2 người không hề cử động, những hạt tuyết rơi đầy đã bám một lớp trên tóc và vai của 2 người….anh thì chỉ biết nhắm mắt lại để kìm chế cảm xúc của mình, còn nó thì chỉ biết để im cho nước mắt rơi nhưng không để cho bất kì một tiếng nấc nào vang lên, nó cắn chặt đôi môi của mình, làm cho nó rỉ máu….
Bổng nhiên, nó xoay người lại bức xúc đẩy anh tách ra khỏi cơ thể mình, làm cho anh mất đà ngã xuống đất, trong đôi mắt nó lúc này nhìn anh với một ánh mắt đầy phẩn nộ và đau đớn, nó nhìn anh mà 2 hàng nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi……..
Vũ biết trước mọi việc sẽ sảy ra như thế này mà, anh từ từ đứng lên tiến gần lại phía nó, đưa bàn tay ra lau đi những giọt nước mắt đang rơi trên má nó.
BỐPPPPPPPPPPPPPPPPP………….Một cái tát thật mạnh đã giang vào mặt anh, chủ nhân của cái tác ấy không ai khác, chính là nó.
-Tại sao? tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy chứ? Tại sao anh lại lừa dối tôi? Tại sao anh lại bỏ rơi tôi mà đi?
-Tại sao?
-Tại sao?
-Tại sao?
-Tại sao chứ??????????????????????????????????
Mỗi một chữ tại sao nó hét lên là những cái tát nó tiếp tục giáng vào mặt anh.
Còn anh thì vẫn cứ đúng im cho nó tát mình mà không cất lên một lời nào…..anh hiểu được trong thời gian vừa qua nó đã khổ sở nhưu thế nào mà……nó làm vậy cũng đúng thôi….cử xử với một thằng vô tâm nhưuanh thì như vậy cũng không quá đáng gì.
Tát anh xong, nó ngồi quỵ xuống khóc thật lớn, tiếng khóc của nó đã làm ứ đọng và vang rộng cả một con hồ.
Vù ngồi xuông kế bên nó, ánh mắt của anh cũng đã rưng rưng…chưa bao giờ anh nhìn thấy nó đau đớn đến như vậy, anh biết mọi lỗi lầm điề do mình mà ra.Lúc này anh mới can đảm nói:
-Anh xin em, hãy cho anh một cở hội để giải thích mọi việc được không em? Đôi mắt anh đầy sự phẩn nộ nhìn nó, đôi tay anh khe khẻ chạm lên gương mặt của nó để cho nó nhìn về phía mình.
-Được……anh muốn nói gì thì cứ nói, tôi sẽ nghe ! Vẫn cái đôi mắt thẩn thờ ấy, nó trả lừoi anh một cách mơ hồ không cảm xúc.
Vũ vui mừng ôm lấy nó vào trong lòng mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve máy tóc của nó như một con mèo đáng yêu….anh bắt đầu kể lại sự việc :
-Hơn 2 năm trước, đúng như lời đã hẹn của mình, anh vẫn đến đón em đi chơi, thế nhưng ông trời lại không thương anh, lúc đi gần đến nhà em thì anh đã bị tai nạn, tai nạn đo sđã làm cho anh bất tỉnh …nhưng khi anh tỉnh dậy thì phát hiện ra mình đã hôn mê hơn 2 tuần rồi! Nhưng ……..điều làm cho anh sôc nhất khi tỉnh đậy chính là anh đang ở Mỹ…Tất cả mọi chuyện sau khi anh bị tai nạn đã được cha anh sắp đặt sẳn, trước giờ ông không thích mối quan hệ của anh và em, ông luôn có một suy nghĩ phong kiến và luôn muốn anh đứng ra kế thừa tài sản của gia đình, và chính cái tai nạn của anh đã giúp ông thực hiện điều đó…………………………….
Nhắc lại quá khứ:
Thời điểm của hơn 2 năm trước, vào đêm Vũ gặp tai nạn:
TÍT………………………
Cánh cửa phòng phẩu thuật bậc mở, vị bác sĩ mệt mỏi bước ra bên ngoài.
-Bác sĩ, tình trạng của con trai tôi như thế nào rồi?
Vừa nhìn thấy bác sĩ, ba và mẹ của Vũ đã hối hả chạy tới hỏi với một ánh mắt lo sợ.
-Rất may là đã đưa nạn nhân đến kịp, nhưng anh ta vẫn còn hôn mê do chấn thương quá mạnh, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi. Vị bác sĩ ôn tồn nói.
Nghe từng lòi của vị bác sĩ, 2 người không ngừng cảm ơn ông đã cứu sống con trai của mình, cuối cũng thì cũng đã tai qua nạn khỏi.
5 phút sau:
-Ông có thể cho tôi biết lý do tại sao ông lại làm như vậy không? Mẹ Vũ hỏi cha Vũ khi 2 người đang ngồi trên hàng ghế bên ngoài bệnh viện.
-Ý của bà là………….cha Vũ ấp úng.
-Tại sao lúc nảy khi gặp con bé Hà ông đã nói là Vũ đã chết? Bộ ông muốn thằng Cường biết chuyện này hay sao?
-Tôi xin lỗi, tôi không thể làm khác được, gia đình chúng ta chỉ có một đứa con trai thôi, bé Trân thì còn quá nhỏ, làm sao có thể gánh vác việc gia đình được, nếu nó cứ sống với một thằng con trai suốt đời thì cả cái tương lai sáng lạng tôi dành riêng cho nó sẽ bị phá hoại…bà hiểu không?
-Vậy ông không hề nghĩ sau khi thằng Vũ tỉnh lại nó sẽ đi tìm thằng Cường sao? Ông cũng thừa biết bản tính của nó mà, trong chuyện tình yêu nó luôn luôn cương quyết.
-Bà yên tâm tôi đã có cách
-CÁCH GÌ?
-Tôi sẽ sắp xếp đưa nó về Mỹ trước khi nó tỉnh lại…..
…………….
2 tuần sau
………………
-Con cầu xin cha, hãy cho con quay trở lại Việt Nam đi, con không thể nào sống khi không có em ấy được.
Vũ đã tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài, điều làm cho anh bất ngờ chính là anh đang ở Mỹ, nhưng anh càng sốc hơn nữa khi cha anh cương quyết chia cát tình cảm của anh và nó, toàn bộ giấy tờ tùy thân,hộ chiếu,ATM…….của anh đã bị ông giữ lấy.
Trong căn phòng, nảy giờ ông vẫn đang ngồi trên chiếc ghế im lặng nghe những lời cầu xin của con trai mình, bây giờ ông mới chịu lên tiếng:
-Con hãy hiểu cho cha, cha không thể làm khác được.
-Tại sao lại không hả cha?con yêu em ấy, con cần có em ấy, và em ấy cũng rất yêu thương con, vậy thì tại sao chúng con không được ở bên nhau hả cha??????????????????????????
-Nhưng tại sao con không đặt mình vào hoàn cảnh của cha? Rồi cha sẽ phải ăn nói thế nào với ông bà tổ tiên đây? Sẽ phải đối diện như thế nào khi đứng trước linh vị của ông nội con????
-Không còn cách nào khác sao cha? Chẳng lẽ phải vì cái quy lực phong kiến ấy mà lại hi sinh hạnh phúc của con sao???????
Ông tiếp tục im lặng, khoảng vài phút sau ông mới khe khẻ trả lời:
-Thôi được, cha sẽ cho con làm nhữung gì mình thích ……nhưng sẽ có một điều kiện.
-BẤT CỨ ĐIỀU KIỆN GÌ CON CŨNG ĐỒNG Ý, CHỈ CẦN CHA CHO CON ĐƯỢC QUAY VỀ VỚI CƯỜNG.
-Hiện tại công ty của cha đang gặp khó khăn, nguy cơ phá sản là rất cao, cha muốn con bằng thực lực của mình, cứu lấy cái công ty ấy, nếu con cứu được công ty và đưa nó lên thị trường quốc tế thì cha sẽ cho con quay về với Cường.
Đây đúng là một thử thách vô cùng khó khăn với Vũ……..nhưung vì nó, vì tình yêu mà anh dành cho nó, bất cứ một điều khó khăn gì anh cũng vượt qua được.
-Dạ được, con đồng ý với cha.
-NHƯNG…….vẫn còn một điều, trong suốt thời gian con thực hiện lời hứa của mình thì con tuyệt đối không được liên lạc với thằng Cường, nếu con dám cải lời cha thì nhất định suốt cuộc đời này con đừng hòng gặp lại nó.
1 Năm sau đó………….
Do ý chí kiên cường và quyết tâm của mình, Vũ đã giúp công ty đứng lên một cách vững chắc…….tất cả mọi thứ đã được anh sắp xếp ổn thỏa, và cả một vé máy bay về Việt Nam đã được anh đặt sẳn.
Nhưng nào ngờ mọi thứ đã không như ý anh muốn, cha vũ đã mất ngay vào khoảng thời gian đó vì cơn đau tim bộc phát, cái chết của ông đã làm cho cả gia đình ông suy sụp, suốt mấy tháng trời bé Trân và mẹ anh chỉ biết khó và khóc, còn anh thì cũng không ngoại lệ……và cũng chính vì cái chết của cha anh đã làm cho các đối thủ khác trên thương trường đứng lên và lấn áp công ty, làm cho công ty một lần nữa lâm vào tình hình khủng hoảng.
Như vậy là anh đành phải một lần nữa giúp công ty…………………thời gian trôi qua thật nhanh, một năm sau đó, công ty New World đã đứng dậy mạnh mẽ trên thương trường, nhờ sự giúp đỡ của người bạn của vũ ( Lee Soong)……và mọi thứ đã ổn định hẳn, anh dự định là sau khi giải quyết xong số hợp đồng còn lại sẽ nhanh chóng bay trở lại Việt Nam……..nhưng anh đâu ngờ, thời gian này cũng chính là thời gian mà Cường và Hào chính thức trở thành tình nhân.
Kết thúc quá khứ.
Chuzzz…………….Giaỉ thích xong toàn bộ sự việc, Vũ nhẹ nhàng đặt lên môi nó một nụ hôn ấm nóng.
Từ nảy đến giờ nó vẫn nằm im nghe Vũ nói, từng lời từng chữ Vũ cất ra giống như con dao đâm vào tim nó,làm cho trái tim nó thắt nghẹn từng hồi, thì ra tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm và Vũ vốn không phải là người có lỗi.
-Hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho anh, tha thứ cho anh nha……..anh yêu em nhiều lắm.
Ánh mắt nó đỏ hỏe khi nghe từng lời của Vũ trong lúc này..bây giờ nó mới ngước mắt nhìn lên gương mặt anh, anh vẫn như ngày xưa, không có gì thay đổi, đôi mắt ấm áp, chiếc mũi cao vút, làn da săn chắc…………và cả cơ thể ấm áp của anh nữa…….nhẹ nhàng nhìn anh……nó chỉ nói được 3 từ:
-Em xin lỗi’’
—————
Thuộc truyện: VALENTINE ĐỊNH MỆNH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 2: LỜI CẦU HÔN KHÓ TỪ CHỐI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 3: LÀM SAO ĐỂ EM QUÊN ĐƯỢC ANH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 4: EM BIẾT LÀ ANH RẤT YÊU EM, EM CŨNG VẬY
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 5 : NGÀY CHỦ NHẬT XUI XẺO
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 6: CHÀNG DÂU TUYỆT VỜI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 7: GẶP LẠI EM CHỒNG
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 8: BÀ XÃ ƠI ANH BIẾT LỖI RỒI MÀ
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 9 : CÔNG VIỆC MỚI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 10: NGÀY SINH NHẬT BUỒN
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 11 : EM ĐÃ TIN ANH CÒN SỐNG
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 12: ĐÊM MẶN NỒNG
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 13 : BUỔI SÁNG NGỌT NGÀO
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 13: TÔI GHÉT ANH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 14: TÌNH ĐỊCH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 15: THA CHO ANH ĐI MÀ BÀ XÃ …. HUHU …..
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 16: RẮC RỐI ĐẾN RỒI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - CHƯƠNG 17: KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 18: HIỂU LẦM ĐÃ KHIẾN EM RA ĐI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 19: CUỘC SỐNG MỚI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 20 : THÀNH PHỐ KHÔNG CÓ ANH
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 21: ANH ĐÃ GẶP ĐƯỢC EM
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 22: CAO THIÊN VŨ LÀ ANH SAO?
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 23: HÃY BUÔNG TAY EM
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 24 : ANH YÊU EM
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 25 :EM ẤY LÀ CỦA TÔI
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 26: KHI KHOẢNG CÁCH XA KHÔNG CÒN NỮA?
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 27: HẠNH PHÚC ĐÁNH MẤT
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - Chương 28: Nơi Cuộc Chiến Bắt Đầu
- VALENTINE ĐỊNH MỆNH - CHƯƠNG 29: KẾ HOẠCH THẤT BẠI RỒI !!
Leave a Reply