
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện gay: Khát yêu. Tác giả: Cún Cắn Chuột. Yêu là phải biết nắm giữ, nắm thật chặt, không được buông tay. Hắn yêu rất cuồng nhiệt, cuồng nhiệt đến nỗi chính hắn cũng như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa cuồng nhiệt của mình. Hắn khát khao, ham muốn yêu và được yêu.
Truyên gay: Khát yêu – Chương 1
Tác giả: Cún Cắn Chuột
Đối với một kẻ thiếu thốn sự yêu thương như hắn thì đòi hỏi như vậy là quá đáng sao!? Hắn chỉ muốn có người để hắn đau và đau vì hắn. Như vậy là quá tham lam sao!? Hắn ích kỉ trói buộc người đó, dùng sự ôn nhu cùng bá đạo của hắn để trói buộc người đó. Hắn – Ngô Diệc Phàm, con người của hắc đạo đen tối. Súng trên tay hắn đã xuyên thủng sọ bao kẻ. Thế mà hắn lại có thể dịu dàng với một người đến vậy.
– Lộc Hàm. Tôi nâng em trên tay còn sợ vỡ, ngậm trong miệng còn sợ tan. Tôi đối với em là sủng đến tận trời, em muốn gì tôi cũng có thể cho em. Duy chỉ có duy nhất một chuyện là không thể, đó là rời khỏi tôi. Em đối với tôi chính là tâm, có em tôi mới tồn tại. Đừng cố mang tâm của tôi đi, bởi vì khi đó kẻ không tâm như tôi không biết sẽ biến thành cái dạng gì đâu.
Tình yêu là sự công chiếm. Yêu đối với hắn là thế. Bởi người phụ nữ của cha hắn đã dạy hắn như thế. Yêu là phải độc chiếm, phải bá đạo chiếm hữu, phải buộc chặt người đó bên mình, không cho phép kháng cự, càng không được kháng cự. Tốt nhất là đem người đó thuần phục giáo huấn, đến khi toàn bộ tâm trí người đó chỉ còn mỗi một mình mình mới thôi. Hắn – Ngô Thế Huân, trước nay vốn dĩ là một con quỷ dữ lãnh khốc vô tình, tắm qua không biết bao nhiêu là máu người. Nhưng duy chỉ có một người khiến hắn động tâm, khiến hắn khát vọng, để rồi điên cuồng tự vùi mình vào cái hố gọi là tình yêu.
– Em không được đi! Em phải ở cạnh tôi. Đừng bao giờ thử thách sự nhẫn nại của tôi, tôi không muốn làm em đau. Vì thế đừng cố chống đối tôi, Lộc Hàm. Nếu một ngày nào đó em dám rời bỏ tôi, thì tốt nhất nên trốn cho kĩ, đừng để tôi tóm được. Nếu không, lúc đó em sẽ phải hối hận, chắc chắn em sẽ cực kì hối hận.
Cậu – Lộc Hàm, một con người nhu thuận, trong lành như nước. Ánh mắt to tròn, vô cùng sạch sẽ lúc nào cũng chứa đựng sự ấm áp. Cậu đối với bất kì người nào cũng đều là thật tâm mà lo lắng, thật tâm mà để mắt, mà đau, mà xót. Cũng bởi vì cái tính cách cùng với ánh mắt này của cậu đã vô tình tạo nên sợi dây ràng buộc giữa cậu và 2 người đó.
Lộc Hàm nhất thời mềm lòng cưu mang một người đang gặp nguy hiểm, để rồi bị sự trầm mặc ít lời cũng lại vô cùng ôn nhu của người đó hấp dẫn. Nhưng cuối cùng lại nhận ra hết thảy chỉ là dối lừa.
Vờ như không biết hay là vung đao cắt đứt đoạn tình này? Lộc Hàm thề, muốn vĩnh viễn rời khỏi người này.
Mang theo nỗi đau, Lộc Hàm lại lần nữa động tâm cứu về một người. Người này lai lịch bất minh lại còn mất trí nhớ. Đem tất cả chân tình của mình mạo hiểm giao cho hắn, nhưng vẫn là sau cùng nhận lấy thống khổ, dằn vặt của chính cái chân tình này. Lộc Hàm mệt rồi, muốn từ bỏ, muốn trốn chạy khỏi hắn.
Ngay từ đầu đã sai rồi, hoàn toàn sai rồi…
– Buông tha tôi đi! Cầu xin hai người. Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa. Tình yêu của hai người khiến tôi sợ hãi. Vở kịch này tôi không diễn nữa có được không? Thật sự quá mệt mỏi…
Bị vây quanh bởi tình yêu cuồng bạo, độc chiếm cùng xiềng xích ôn nhu, liệu rằng Lộc Hàm sẽ tiếp tục chạy trốn hay chấp nhận đối mặt? Tình yêu đau đớn như vậy, cả tâm hồn lẫn thể xác đều chịu dằn vặt tàn bạo, Lộc Hàm còn có thế lần nữa quay lại đón nhận?
Ngô Diệc Phàm, Lộc Hàm, Ngô Thế Huân.
Kẻ truy người chạy đến khi nào mới dừng lại?
Đoạn tình của cả 3 rồi sẽ đi đến cái kết thế nào đây!?
Loading……………
Đêm khuya, từ trong tĩnh lặng, tiếng súng rầm rú phẫn nộ xé toạt không khí. Sâu trong cánh rừng thông u ám, những âm thanh rả rích của côn trùng không ngừng vang lên.
Thấp thoáng đâu đó có tiếng thở dốc nặng nề. Bóng người nhỏ bé, chật vật, liều mạng trốn chạy. Phía sau lưng còn văng vẳng tiếng người truy tìm.
Quần áo trên người đã sớm bị cứa rách bươm trong lúc cố gắng chui ra từ cửa sổ xe. Khắp cơ thể, vết thương rỉ máu không ngừng, là do mảnh kính cắt phải, xen kẽ những vết thương đó còn có thể mơ hồ thấy được dấu vết hoan ái mãnh liệt.

Không biết đã vấp ngã bao nhiêu lần. Nhưng một lần ngã là một lần giãy giụa bò lên, lết về phía trước. Không biết có thể chạy đến đâu, chạy về đâu, vẫn chỉ là kiên cường lựa chọn:
Chạy! Chạy thật xa vào!
Không biết đã chạy bao lâu, dưới chân chợt lạc nhịp, cả người lao thẳng xuống sườn dốc. Cơ thể nện vào gốc thông mới chịu dừng lại, đau đến thấu xương. Cắn răng lại vội vã chống người muốn đứng lên, nhưng cơ thể lúc này lại không chịu nghe lời, chỉ có thể nhổm người lên một chút, lại vô lực ngã sấp xuống. Lộc Hàm đuối sức nằm thở dốc, lồng ngực nhấp nhô gấp gáp, mũi kịch liệt hấp khí.
Ánh đèn pin lập lòe như ma trơi, có tiếng bước chân không đồng nhất ngày càng tiến gần, rồi một đôi giày da dừng lại trước mắt cậu. Cậu biết, đã đến đường cùng. Bị phát hiện nhanh như thế sao!? Chẳng thú vị gì cả!
– Tại sao!?
Không có lời đáp, chỉ có âm thanh phát ra từ trên đỉnh đầu truyền xuống. Người đó ngồi xuống vuốt vuốt mái tóc của cậu, lạnh giọng hỏi. Lộc Hàm không phải là không còn sức trả lời mà chính là không thèm trả lời. Cậu với tay chộp lấy cây súng vừa nãy bị văng ra do va chạm vào gốc cây, đặt nó lên đầu toan bóp cò. Bị các người bắt về…thà tôi chết đi còn hơn.
ĐOÀNG!
Viên đạn ghim thẳng vào thân cây bên cạnh. Người kia đã nhanh hơn một bước, đem tay Lộc Hàm chế trụ. Đường bắn bị ép thay đổi lộ trình của nó. Ha! Muốn chết cũng khó khăn đến thế sao!? Lộc Hàm tự giễu, mười đầu ngón tay phẫn hận vùi vào đất đá. Nam nhân mặc âu phục đen tinh tế tức giận đem cả người cậu kéo lên. Vừa nãy, tim của hắn xém chút nữa là nhảy khỏi lồng ngực!
– Điên rồi sao!? Đến nước này mà còn ngoan cố!
Lộc Hàm đến một cái liếc mắt nhìn cũng không màng đến. Rồi lại thêm một người nữa đứng trước mặt cậu, dáng điệu vô cùng đau lòng. Nhìn cậu lại nuôi ý định tự sát, lòng hắn lại thống khổ khôn nguôi.
– Tiểu Lộc, bọn tôi đối xử với em tốt như vậy. Tại sao em lúc nào cũng chỉ nghĩ cách để chạy khỏi bọn tôi!? Tại sao vậy, Tiểu Lộc!?
Nghe người nam nhân này hỏi mà miệng cậu không tự chủ được như có như không nhếch lên đầy châm biếm:
– Tại sao ư!? Tại vì các người quá tốt nên tôi mới bỏ đi. Phải! Tất cả là lỗi tại tôi! Tại tôi ngông cuồng không biết thức thời. Người ta tốt với mình mà lại không chịu nhận. Các người rất tốt nhưng mà Lộc Hàm tôi đây không dám nhận, cũng không muốn nhận. Vì thế tôi lựa chọn bỏ chạy. Như thế đã được chưa?
Gằn mạnh từng câu. Lộc Hàm hai mắt trừng lớn đầy phẫn nộ. Người mặc âu phục đen tính tình nóng nảy, dễ dàng bị Lộc Hàm làm cho kích động.
– Em là có ý gì hả?
Hắn thô bạo nắm lấy cằm cậu.
PHỤT!
Một ngụm nước bọt dính lên mặt hắn.
CHÁT!
Điên tiết, hắn không tự chủ giáng lên mặt Lộc Hàm một bạt tay. Sức lực quá mạnh khiến Lộc Hàm té nhào xuống đất, trên má liền hằn lên vết đỏ, khóe miệng chảy ra tơ máu. Cậu chợt ngửa đầu lộ nụ cười quỷ dị, trong mắt xuất hiện tia khoái chí. Đánh hay lắm! Đánh đi! Liền đánh chết tôi cũng được.
Lúc nãy bị ngã, lưng đập mạnh vào gốc cây. Trước đó lại chịu lực tác động lớn do va chạm của chiếc xe với con lươn. “Phốc” một tiếng, máu đã ọc đến tận miệng. Người nam nhân mặc áo sơ mi trắng còn lại vội vã chạy lại đỡ Lộc Hàm, hung tợn nhìn nam nhân áo đen quát lớn:
– Cậu điên sao? Làm gì mạnh tay như vậy!?
Nam nhân áo đen nhìn gương mặt trắng bệnh của Lộc Hàm, trong lòng đã hối hận muốn chết, nhưng ngoài miệng vẫn cứ hung hăng.
– Có gan dám chống đối thì cũng phải có gan hứng chịu.
Nam nhân áo trắng trừng mắt khó chịu nhìn kẻ kia, tay vẫn liên tục giúp Lộc Hàm vuốt vuốt lưng. Qua một lát, hắn chợt ôm siết lấy Lộc Hàm, vẻ mặt khổ sở:
– Tiểu Lộc, chẳng lẽ mấy ngày trước em ngoan ngoãn nghe lời bọn tôi là do sắp đặt cả sao? Là vì mục đích trốn chạy của ngày hôm nay thôi sao!?
Lộc Hàm cười lạnh:
– Ngô Diệc Phàm, anh nghĩ mình có gì tốt đẹp hơn hắn hả!?
Ngô Diệc Phàm vốn gương mặt ôn nhu giờ lại co giãn đến khó coi. Nam nhân áo đen đứng bên hầm hừ:
– Tôi đã nói rồi mà anh không nghe, thứ hạ tiện này cần gì phải đối xử tốt. Cứ trực tiếp lôi ra dạy dỗ một trận cho biết, xem hắn sau này còn dám lì lợm hay không! Còn bày đặt diễn trò tôn trọng này tôn trọng nọ. Nực cười.
Thừa dịp Ngô Diệc Phàm còn đang sững người, nam nhân áo đen đem Lộc Hàm đoạt lại.
– Ngô Thế Huân! Cậu muốn làm gì!? Tiểu Lộc sẽ chịu không nổi đâu!
– Hừ, mấy cái vết thương này chưa thể giết chết hắn được đâu, đừng có mà cuống lên như vậy.
Ngô Thế Huân tàn bạo xé toạt mảnh vải còn lại trên người Lộc Hàm, thân thể trần trụi liền hiện ra dưới ánh đèn pin lè loẹt. Bị hành động bạo lực này khơi gợi ký ức đen tối ngày trước, cậu kinh hoàng vùng vẫy. Nhìn đôi mắt to tròn, long lanh, đầy sợ hãi. Ngô Thế Huân dục vọng bùng nổ.
– Em cũng biết tôi không thể kiềm chế được trước ánh mắt này của em mà. Em đang cố tình câu dẫn tôi sao!? Nhìn đi, nó đã cương lên rồi này.
Ngô Thế Huân mở khóa quần, đem vật thể to lớn kéo ra, nắm lấy đôi chân đang khép chặt của Lộc Hàm tách ra.
Lộc Hàm hốt hoảng đưa tay đẩy Ngô Thế Huân ra nhưng vô dụng. Hắn tóm lấy mảnh áo vụn trên đất cột vào hai tay cậu.
– Buông ra Ngô Thế Huân! Giết tôi đi! Làm ơn giết tôi đi. Đừng tiếp tục hành hạ tôi như vậy! Đừng…A!
Ngô Thế Huân nghe vậy càng thêm tức giận. Hắn không lưu tình mà đẩy thẳng vào. Lộc Hàm điên cuồng giãy giụa, cố sức đem hai chân khép lại, huyệt khẩu ra sức tống cái thứ đang làm loạn kia ra ngoài.
– Khốn kiếp, chặt quá!
Ngô Thế Huân mất kiên nhẫn lớn tiếng mắng một câu, rồi nắm lấy hai đùi Lộc Hàm, banh chúng rộng hơn, lại điên cuồng đâm vào. Cho dù Lộc Hàm có kháng cự đến đâu, chỗ giao hợp có máu chảy đầm đìa đến đâu thì hắn cũng sẽ không dừng lại.
– Dám gan lì chống đối, đã cảnh báo rồi mà còn cố tình không nghe. Vậy thì giờ ráng mà chịu lấy!
Vừa nói vừa mãnh liệt thúc vào. Đau đớn như cả cơ thể bị xé toạt khiến Lộc Hàm căng cứng. Cậu ngửa cổ ra sau, thét lên thảm thiết. Mùi máu tanh tưởi càng kích động Ngô Thế Huân, hắn đem eo Lộc Hàm giữ chặt, chuyển động càng kịch liệt.
– A! Làm ơn…chịu không nỗi…đau quá! A! Dừng lại đi! AAAAA!!!!
Cầu xin chỉ đổi lại những cái thúc mạnh bạo hơn, cho đến khi Lộc Hàm kiệt sức không thể phát ra âm thanh nào nữa, chỉ có thể nhắm chặt mắt liều mạng hô hấp, Ngô Thế Huân mới chịu giải phóng ra trong người cậu.
Ngô Thế Huân thỏa mãn đứng dậy, sửa sang lại quần áo cho phẳng phiu. Trên nền đất, Lộc Hàm vô lực nằm bất động, hai chân vẫn còn dang rộng, huyệt khẩu sưng đỏ, tinh dịch trắng đục cùng máu loãng theo kẽ mông chảy xuống nhuộm đỏ một mảng đất, ngón chân vẫn còn co quắp giật giật. Ngô Thế Huân liếc nhìn Ngô Diệc Phàm:
– Đừng nói với tôi là anh không muốn. Chỉ giỏi làm bộ làm tịch.
Ngô Thế Huân cúi quỳ xuống, xốc nách Lộc Hàm lên, đem lưng cậu ép vào lồng ngực. Rồi đưa tay tách ra hai đùi của cậu, đem toàn bộ thân thể trần trụi của cậu khoe ra.
Ngô Diệc Phàm nhìn một màn nóng bỏng ban nãy, hạ thân đã bị kích thích trỗi dậy. Giờ lại bị huyệt khẩu như đóng như mở của Lộc Hàm mời mọc trước mắt làm cho càng khó kiềm chế, bất giác tiến lại gần. Khuôn mặt Lộc Hàm ướt đẫm nước mắt, bất lực dựa vào ngực Ngô Thế Huân, tuyệt vọng lắc đầu.
– Đừng… đừng mà…Làm ơn, dừng lại đi! Dừng lại!
Ngờ đâu bộ dạng yếu đuối thều thào của cậu lại như con mèo nhỏ đang nghêu ngao trong mắt của nam nhân. Ngô Diệc Phàm nghe sợi dây lí trí duy nhất còn sót lại đứt phựt một tiếng. Hai mắt tràn ngập sắc dục, Ngô Diệc Phàm quỳ xuống trước Lộc Hàm, dịu dàng hôn lên môi cậu.
– Tiểu Lộc, xin lỗi em. Xin lỗi.
Miệng thì nói xin lỗi nhưng cự vật dưới thân lại như lưỡi kiếm bén nhọn, một đường đâm thẳng vào.
– A!!!!!!!
Ôm lấy cánh mông Lộc Hàm mãnh liệt xâm chiếm, Ngô Diệc Phàm tìm đến môi cậu mút mát. Tiểu Lộc, em như vậy khiến anh đau lòng đến mức nào em biết không!? Tiếu Lộc, đừng bao giờ rời khỏi anh. Tiểu Lộc.
Ngô Thế Huân khẽ đắc ý, nhưng trong thâm tâm là nặng nề khổ sở. Giữ được một người, sao mà khó đến vậy!?
Trầm luân giữa hai hình ảnh đen trắng, Lộc Hàm chua xót. Chẳng lẽ suốt đời này, cậu mãi mãi không thể được giải thoát sao!? Mãi mãi cũng không thể trốn khỏi xiềng xích của hai người này sao!?
Lộc Hàm cảm thấy mí mắt thật nặng, trước khi lâm vào mê mang, vẫn lãnh đạm thốt ra lời vô tình:
– Nếu có thể…quay về quá khứ…tôi nhất định…sẽ không cứu hai người…nhất định…
——————–
Danh sách các chương:
- Khát yêu - Chương 2
- Khát yêu - Chương 3
- Khát yêu - Chương 4
- Khát yêu - Chương 5
- Khát yêu - Chương 6
- Khát yêu - Chương 7
- Khát yêu - Chương 8
- Khát yêu - Chương 9
kevin says
truyện hay