Truyện gay: Lỡ nghiện anh rồi – Đoạn 12
Tác giả: Jintawee

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Thấy tôi, tên ấy hớn hở hẳn ra, ngại quá chừng.
– Cả ngày hôm qua ko gặp… nhớ quá chừng.
Tên Kaii này điên rồi, điên quá rồi. Ko ngờ tên này mặt dày tới vậy.
– Nè Wee, đây là ba mẹ tui ấy
Oimeoi, nãy giờ họ đứng kế bên chúng tôi luôn ấy, tên này ko….sao?
– À… Con chào hai bác, con tên là Jintawee.
– Chào con, hân hạnh được biết mặt, Kaii nói nhiều về con lắm
Ba của Kaii, ông ấy thân thiện đưa tay ra chào, đậm chất doanh nhân, ông ấy người vừa vặn, khuôn mặt hơi hốc hác.
– Con chào bác
Tôi chào mẹ Kaii, bà ấy đẹp lắm, có vẻ đôi mắt biết cười của Kaii đã hút hồn tôi là được thừa hưởng từ bà.
Họ dễ gần lắm, cả hai người đều toát lên vẻ đẹp hiền từ của minh, họ có nói là tên Kaii hay nhắc tôi với họ lắm..là sao ta? Ko lẽ, hắn nói việc hắn thích tôi luôn rồi, tôi thoáng rùng mình.
– Nãy giờ em ở đây sao?
Sao một hồi lâu nói chuyện thì p’Oab đến rồi choàng tay qua eo tôi, tôi cũng hơi ngạc nhiên, sao anh lại tự nhiên đến vậy, nếu đây là nữ thì nọi chuyện có vẻ bình thường, còn tôi…..
Mặt Kaii tối sầm lại, hắn kéo tay tôi qua chỗ hắn, nhưng chỉ vừa kéo nhẹ là p’Oab đã siết chặt hông tôi lại rồi.
– Có việc gì sao, Kaii?
Tôi thấy anh khẽ nhếch mép với Kaii.
– Hai người…quen nhau sao?
Tôi âp úng hỏi.
– Ừm, anh biết Kaii, công ty của Ba mẹ Kaii là đối tác của anh.
Kaii chỉ im lặng, cậu ấy muốn giật tôi bên cậu ấy, nhưng ko được, tôi cũng muốn đứng bên phía với Kaii, nhưng chẳng lẽ lại gạt tay p’Oab đi à? Tôi hơi đơ người vì khó xử, làm sao đây?
– Em ko khoẻ à? Hay qua bên kia nhé!
P’Oab thấy sắc mặt của tôi ko ổn nên hỏi ngay, có lẽ bây giờ tôi nên lui thì tốt hơn.
– P à, hình như em bị đau dạ dày rồi ah, em xin lỗi p, em cề trước nhé!
– Vậy sao? Được rồi, để anh kêu tài xế đưa em về.
Hay là nhờ Kaii đưa về, như vậy có lẽ dẽ tốt hơn việc bơ Kaii nãy giờ.
– Kaii đưa tôi về nhà nhé!
Tôi cười rồi bước tới chỗ Kaii.
– Để tài xế của p’Oab trở cậu về có lẽ tốt hơn.
Hắn nói bằng một giọng nói bất cần, ko lẽ giận tôi thật sao? Nhưng mà… À cũng đúng.
– Kaii ko đưa tôi về thật sao?
Chỉ còn cách tung chiêu nhỏ giọng thôi, thử xem tên này có còn giận.
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, bực tên này thật, giận ư… Được thôi, tạch luôn.
– P’Oab nhờ tài xế đưa em về nhé.
– Được thôi, em đợi xíu, để anh đưa em xuống.
– Ôi thôi, buổi lễ chưa kết thúc mà, p cứ ở lại tiếp khách.
– Được ko?
– Làm như em là con nít.
– Là “con nít” của anh, được chưa?
Mặt tôi nóng bừng lên, p’Oab rỗ là đang… Đây mà!
Sau đó tôi chào tạm biệt anh ấy rồi về an toàn tới nhà, còn tên Kaii… Đợi coi, giận tôi được bao lâu.
– Hôm qua… Em đi tiệc sinh nhật Oab Nithi sao?
Ngay khi ngồi vào bàn thì p’Bank đã hỏi ngay, mặt biểu cảm có vẻ lạ lắm.
– Đúng rồi, có gì ko ạ?
P’Bank bỗng yên lặng, ngồi đó một hồi lâu rồi mới quay sang hỏi tiếp…uầy.
– Thế.. Em và Oab Nithi là gì của nhau?
– Bạn quen khi diễn hôm casting ấy, có sao ko p?
– Ko… Ko có gì.
Hôm nay lạ lắm nhe, tự dưng trầm tư kì lạ, cả buổi học chung cũng chẳng để mắt tới tôi nữa, lạ lắm.
….
– Mày đâu rồi con ch*? Nghĩ trưa gần nữa tiếng rồi sao chưa ra căn tin, tao đợi mày nãy giờ.
Vừa mở máy lên là Kao gọi ngay rồi đưa một màn chửi vào ù cả tai.
Tôi tắt máy thở dài với nhỏ này, rồi bước ra ngoài. À ha, đi được vài bước thì chạm ngay vào bản mặt tên Kaii, hứ, nhìn kìa, ko thèm nhìn mặt nữa…được, từ nay bơ hắn luôn, xem như người lạ, cho biết mặt. Tôi cũng im lặng bước ngang qua hắn.
….
– Hôm qua có vẻ vui há!
Con Kao nó cầm điện thoại mà nói với giọng đầy mỉa mai.
– Ừm, tiệc lớn, cũng vui lắm!
Con Kao uống ngụm nước rồi đặt điện thoại xuống bàn, xoay màn hình về phía tôi…
– Oimeoi, cái giề vại?
Tôi hét lên khi nhìn vào màn hình, ôi tròi, nào là hình p’Oab cười ôm tôi vào lòng, nào là hình anh ấy vuốt tóc tôi, có lẽ lúc tôi chào anh ấy ra về, p’Oab đăng lên IG với cái stt là hình emoji hai cậu bé với một hình trái tim ở giữa. Cái gì chứ, chết tôi rồi, vậy là hồi sáng tên Kaii bơ tôi là vậy, đúng là hơi lố rồi.
– Rồi sao?
Kao lúc này nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Lúc này đầu tôi rối như tơ ấy, p’Oab sao kì vậy? Nó sẽ là bình thường nếu như ko có dòng stt hình trái tim ấy cả những lời bình luận nữa. Tôi cứ im lặng rồi sau đó hết giờ nghỉ trưa.
Lạ lắm nha, p’Bank hôm nay ko cười nhiều như mọi ngày nữa, bây giờ anh ấy im lặng, rồi lạnh lùng như lúc trước ấy.
…..
Jannina thì đi với ba mẹ nó rồi, còn tôi với Kao thôi, ngày mai là lễ Hoàng gia, phải vào chùa. Nhưng từ sáng đến giờ, chuyện ấy cứ làm tôi cảm thấy bức rức mãi, kì vậy trời.
– Lát nữa đừng gọi tao dậy, tao chóng mặt quá rồi.
Hôm nay Kao nó có vẻ mệt mỏi thật, đến cả ăn mà nó cũng ko thèm.
– Mày ăn gì chưa? Đói bụng ko?
– Lúc nãy tao ăn no quá rồi.
Nó hối hả đi lên phòng, chẳng biết hôm nay nó bị gì? Bệnh hả? …đúng rồi, nhắc bệnh mới nhớ, trời ơi, từ tối hôm qua đến bây giờ là buổi trưa rồi mà quên uống thuốc, chuyện thói quen cả mười mấy năm nay mà tự dưng quên cho được.
Hết thuốc luôn rồi, mẹ ko gửi thuốc về nữa, sao giờ, ko biết loại thuốc này ở nhà thuốc gần đây có ko, hay là tìm bác sĩ Bew nhỉ, đúng rồi.
– Bác ơi, thuốc của con ấy, bác biết có loại ấy ko ạ?
– Loại thuốc đó hiện giờ bác ko có.
– Dạ, con cảm ơn bác, con chào bác.
Sao giờ, hay chạy ra nhà thuốc mua đại đi, sao có thể quên được chứ, điên quá rồi. Đi lấy tiền cái đã rồi đi.
– Mày mua giùm tao…. Wee, Wee….WEEEEE…
…….
– Cảm ơn trời…
– Gì vậy?
Vừa mới mở mắt ra là thấy Kao ngay trước mặt, hừm, có lẽ tôi lại ngất, quên thuốc 2 cử mà đã ngất tiếp.
– Lại nữa hả?
– Tao sợ quá mày ơi…
Kao nó hét lên rồi gục xuống vai tôi khóc nức nở, tay nó rung bần bật.
– Đừng khóc… Tao chỉ ngất thôi mà.
– Mày còn nói…. Hức hức… Khi tao vừa thấy mày dưới lầu tao định nhờ mày đi mua đồ ăn giùm… Vậy mà… Hức… Mày đổ người xuống sàn, tao… Tao sợ điếng cả người mày biết ko con ch*!
Cả hai chúng tôi im lặng, sao bây giờ, đã mấy năm nay vẫn ko tìm được tuỷ phù hợp, có lẽ kéo dài mãi..tôi chết mất.
….
Hôm nay là ngày lễ rồi, phải vào chùa, tôi và Kao quyết định đến Chùa Phật Vàng, tôi thích tới chùa lắm, nhất là những ngôi chùa ở trên núi, mỗi lần vào chùa tôi như được sống lại, nơi đây thật yên bình, nơi đây thật ấm áp. Chấp tay, quỳ gối. Phật ơi, con là Jintawee Sopheaborin Vathana, lời cầu xin thứ nhất của con, con muốn ba mẹ con luôn dồi dào sức khoẻ, lời cầu xin thứ hai con muốn xin cho tất cả những người yêu thương con, những người con yêu nhất xin người hãy ban phước lành đến cho họ, và lời cầu xin cuối cùng…. Phật ơi…con muốn được sống, con muốn được nhìn thấy ba mẹ con vui khi con được kết quả học tập tốt, con muốn hai người bạn của con thấy con hạnh phúc khi yêu đời…. Và con muốn, con muốn được thấy họ mỗi ngày!
Do là còn công việc ở nhà nên tôi ko thể nán lại lâu hơn, nên tôi và Kao đi ăn uống một tý rồi về.
– Tao gọi ba mẹ mày rồi, hai bác nói là tháng sau sẽ về, họ còn nói là đã gửi thuốc về cho mày rồi, còn dặn là khi nào hết thuốc thì đi mua ngay, đừng để như hôm qua.
– Ừm, tao bất cẩn quá.
Tôi và Kao vào Oishi, đã lâu rồi hai đứa ko đi ăn ở đây.
– Lâu rồi ko thấy hai em đến.
Là chị phục vụ, Tou.
– Em chào chị ạ, công việc nhiều quá chị ơi,
– Hai em xem chon món nhé, cửa hàng đổi chủ nên thực đơn cũ đã được thay mới.
– Dạ.
Chúng tôi vẫn chon món cay, cay là sở thích của tôi, cũng ko ngờ rằng người như mình lại có thể ăn cay nhiều tới như vậy, Kao thì lạ lắm, ko thích ngọt cũng ko thích mặn, nó thích lạt, nó ăn vị hơi lạt, cũng hơi lạ nhỉ, nhưng những món cay thì đã là người Thái thì chắc ai cũng có thể ăn được.
– Hai em đợi xíu.
…
– Lát nữa mày đi mua thuốc với tao, bác gái gọi về đưa tên thuốc cho tao rồi, khổ, bây giờ trong túi của tao toàn thuốc của mày.
——————-
Thuộc truyện: Lỡ nghiện anh rồi – by Jintawee
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 2
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 3
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 4
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 5
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 6
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 7
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 8
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 9
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 10
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 11
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 12
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 13
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 14
Leave a Reply