Truyện gay: Lỡ nghiện anh rồi – Đoạn 9
Tác giả: Jintawee

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– *Ngủ rồi*
– *Thôi đi, đèn onl sáng tới giờ này luôn đấy hả?*
Ôi thôi, nhắc mới nhớ, bây giờ là 1h 30 sáng luổn rồi, nhưng công việc chưa xong sao ngủ.
– *Có tý việc*
– *Việc gì? Ngủ sớm đi, rồi tui mới ngủ*
– *Chắc có liên quan*
– *Ko liên quan gì? Ngủ đi tui mới ngủ được? Nghe lời đi, tắt đèn onl, ngủ khuya rồi*
– *Nghe nghe, tui ngủ đêy*
Khẽ mỉm cười, tắt Wifi đi là được chứ gì? Hôm nay bày đặt quan tâm, nào là ngủ đi tui mới ngủ.. Ôi thôi lộ ra rồi, có ngốc mới ko hay, thôi kệ, hàng chiều của chùa mà, mai mốt làm cho tới luôn hí hí.
……..
Sáng nay là sáng thứ hai……
Hưmmmm, cái thứ hai đê tiện, ngủ chưa gì hết sáng rồi, tôi cái chủ nhật với ba người kia, mệt quá đi, hôm nay nghĩ được hk?
– Chào anh! Bank
– Ừm, sao trễ vậy, còn 5′ nữa là vào lớp rồi.
– Tối thức khuya quá mà.
– Viết nhạc.
– Thê nào rồi?
– Ko tốt cho lắm anh ạ! Ko có gì tác động cảm xúc.
– Nếu được anh giúp cho!
– Được ko ạ?
– Anh học trước 2 năm đó.
– Ôi trời, vậy anh xem giùm em tý nhé.
Hôm nay mọi thứ ko có gì quan trọng nên anh bơ tiết học mà giúp tôi viết. Cơ mà dạo gần đây anh như người khác ấy, hay nói hay cười với tôi này, hay chat chit hằng đêm, bây giờ thân thiện lắm rồi, ohair chi từ đầu vậy đi, tui thương nhiều. À ý là thương chứ ko phải thương như mấy bạn nghĩ nhé
Truyện gay: Lỡ nghiện anh rồi – Chương 3
– Có vẻ ổn rồi này.
– Cảm ơn P nhiều lắm ạ, sai nhiều nốt quá anh ạ.
– Từ từ thôi, ko sao đâu.
Đã vào giờ ăn trưa rồi, p’Bank có mời tôi ăn cùng, hứa là sẽ trả tiền nữa, thích thật.
– Này! Sao ăn trưa mà ko gọi?
Là Kaii, từ đâu cái mặt hầm hầm giật tay tôi rồi quát.
– Là p’Bank mời tui đi ăn, nếu ko thấy thì xuống căn tin ăn một mình đi.
– Gì… Gì… Jintawee cậu nói thế được hả?
– À… Tôi xin lỗi, vì hôm qua nhờ Wee tý việc nên mời bữa trưa ấy mà.
Lúc này p’Bank lên tiếng, em cảm ơn P nhiều lắm ạ, đây rồi, đây là cơ hội để thử xem này.
Tôi chỉ im lặng, tối mặt lại rồi lôi p’Bank đi.
– Nè.. Ko phải.. Nè…
Hắn gọi ý ới theo, ôi vui quá ạ.
– Em xin lỗi p’Bank ạ.
Tôi rút tay lại, nãy giờ nắm chặt chắc hằn đỏ hết luôn rồi.
– Có gì sao? Cậu ấy còn theo kìa!
– Thôi bơ tên đó đi anh ạ!
Tôi và anh cùng ăn, nói chuyện, rồi sửa lại chút xíu kịch bản nữa.
Nãy giờ Kaii tội lắm nha, ngồi bàn đằng sau tôi, nhìn tôi cười nói với p’Bank chắc tức lắm. Thôi kệ, ráng đi cưng à.
– À.. Nãy giờ mới thấy nha, cái bông tai đẹp lắm.
– Hí hí… Thank P nhiều.
– Sao… Lại đeo bên phai? Có phải….
Lúc này anh chạm vào tai tôi rồi ngắm nghía. Ôi, nóng quá, hình như có một ngọn lửa đang bừng cháy quanh đây.
– Nè… Nói chuyện bình thường đi, sao phải chòm tới áp sát mặt vậy hả?
Ôi, ngọn núi lửa phun trào rồi, hình như hơi sớm, muốn cho hắn tức điên thêm tý nữa cơ mà. Lao tới p’ Bank giật tay anh ấy ra, rồi quát với tôi, hình như hắn giận thật rồi.
– Nè, vừa phải thôi chứ.
Mặt của p’Bank lúc này cũng sầm lại, mọi người đàn đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi.
– Ơ.. Thôi P à, mình về lớp thôi.
Tôi cũng hơi sợ, vội nắm tay p’Bank rồi kéo đi.
– Từ nãy đến giờ tôi thấy cậu lạ lắm, giật tay rồi quát Wee, bây giờ còn đánh vào tay tôi nữa, cậu là ai? Là gì mà xen vào chúng tôi!
– Tôi… Tôi
Tôi đã kéo được p’Bank đi rồi, hứ, thích tôi sao? Thấy hay chiều chuộng tôi lắm mà, vậy mà bây giờ cả câu thích tôi giữa chốn đông người như vậy còn ko dám nói, vậy thì tiếp tục thế đi, tôi làm cho hắn tức điên mới thôi.
– Coi như vì em P bỏ qua quên chuyện này đi nhé, em xin lỗi.
– Thôi, ko có gì. Chuyện qua rồi thì thôi.
– Vậy để em mua soda cho P nhé.
– Hữm?
– P vào lớp đi ạ, em mua lên ngay
Tôi chạy đi rồi quay lại nói lớn với p’Bank.
……
Từ chiều đến giờ là tối luôn rồi mà chẳng có tin nhắn nào từ Kaii cả, tên này đang nghĩ gì ko biết, ôi ước gì tôi có thể bay tới chỗ hắn và xem hắn đang làm gì.
– Nhanh đi lợn ơi, con Kao tới rồi kìa.
Ấy chết, ôi trời chuyện Kao về vậy mà cũng quên cho được, bây giờ mà còn chưa chuẩn bị gì hết, phải bắt nhỏ đợi rồi.
…
– Á..ahhhhhhhhhhhh
– Ahhhhhhhhhhhhh
-Ahhhhhhhhhhhh
Vâng và tiếng hét như lợn, như chim lợn, như lợn bị thọc huyết, như tânm thần của ba chúng tôi vang lên, làm mọi người nhìn vào cứ nghĩ đây là ba con dở hơi.
– Tao nhớ này quá.
– Tao nhớ tui bây quá.
Và cả đêm đó chúng tôi đã ăn tại Gold Bay Leaf, sau đó đi đủ nơi hết, chụp choẹ ôi thôi, hết pin cả máy ảnh, tắt nguồn cả điện thoại, kinh thật. Hai đứa đã là người nổi tiếng rồi nên ngồi chọn một tấm nào đó post lên fanpage cả Instagram, tôi chỉ có duy nhất IG thôi. Số lượng ảnh mà chúng tôi có là hơn 1000 tấm, ôi kinh thật vậy mà chúng nó chỉ chọn suy nhất một tấm thôi(-.-‘) phải chọn đi chọn lại, phải sàng lọc phải chỉnh sửa các kiểu.
Còn tôi, tôi chỉ muốn post tất cả lên ấy chứ, tôi muốn cho cả thế giới này biết rằng chúng tôi yêu thương nhau nhiều đến nức nào.
Kao về rồi, Jannina cũng ở đây, Jintawee là tôi, bộ ba này sẽ mãi bên nhau, từ nay tôi ko cô đơn nữa….
– Đi học mấy má ơi, còn mấy phút nữa là trễ rồi đó.
Ôi thôi, giờ học bắt đầu lúc 7h 45 bây giờ 7h30 mấy chị chưa chuẩn bị xong nữa, nào là make up nào là làm tóc nào là ăn sáng, tôi gọi từ lức 6h rưỡi vậy mà còn trễ, mai 5h là gọi.
….
– Mày lái xe đi, tao còn ghi hồ sơ nữa.
– Mày lái giùm đi, bụng tao hơi khó chịu.
Bây giờ còn màn cãi nhau đưa đẩy việc lái xe của hai chế nữa, người thì biện hộ cái này người thì nói bận việc kia.
– Dạ, em lạy hai chị, còn 5’ nữa tới giờ học rồi bây giờ còn trước cổng, hai má cứ làm việc mình thích, tui lái xe.
– Yêu cưng nhất.
Màn đồng thanh đầy mãn nguyện.
Ở Bangkok này kẹt xe cứ xảy ra mỗi ngày, giờ, đã trễ rồi còn gặp kẹt xe, có thể 1 tiếng hoặc hơn mới ra khỏi đám đông này.
– Sao giờ bây? Kẹt xe quá rồi.
Tôi thở dài nhìn hai đứa đang bận bịu với cái laptop.
– Thì chờ, mày làm quá cũng phải chờ, cứ thoải mái đi, dù gì cũng trễ, trễ sớm trễ muộn cũng vậy.
Bây giờ tôi chỉ ước có thiên thần xuất hiện, chứ tôi là sợ tiết của cô Dao hắc ám này lắm.
À, sao quên người này được ta.
– P’Bank này, hôm nay em đi trễ, bây giờ kẹt xe quá rồi, P nói giúp em nhé.
– Bây giờ là giờ cao điểm, có thể tận mấy tiếng mới lưu thông.
– P nói giúp em nhé.
– Ok, để p biện hộ.
– Cảm ơn P nhiều nhé.
Ối may là có ông Bank, dù gì cũng con ông cháu cha trong trường, ít nhất cũng xin phép được.
– Là ai?
Hai con này làm giật mình, mới gọi đt xong là cái mặt nó sát trước mặt rồi.
– Ông ngồi bàn kế bên mấy má ơi.
——————-
Thuộc truyện: Lỡ nghiện anh rồi – by Jintawee
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 2
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 3
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 4
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 5
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 6
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 7
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 8
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 9
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 10
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 11
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 12
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 13
- Lỡ nghiện anh rồi - Đoạn 14
Leave a Reply