Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyen gay Hãy Là Của Nhau by Hari Shin. Một chàng trai đang ở độ tuổi 23 với lòng nhân hậu của mình, luôn giúp đỡ mọi người xung quanh, không cần nghĩ rằng việc đó sẽ giúp lợi gì cho mình, chỉ cần tạo được niềm vui cho người khác thì anh cảm thấy lòng anh được thanh thản và vui cho chính bản thân mình. Anh là Hoàng Dương – một con người “tài sắc vẹn toàn”.
Truyen gay Hãy Là Của Nhau – Chap 1 Định Mệnh
Tác giả: Hari Shin
Không một cô gái nào có thể làm lơ trước vẻ đẹp của anh. Thân hình cao và cân đối, khuôn mặt chữ điền, sống mũi cao. Ngoài ra, vẻ đẹp tâm hồn của anh cũng được tất cả mọi người quý mến và khâm phục. Không ai cưỡng lại được sự nói chuyện vô cùng duyên của anh, hầu hết tất cả mọi người đều muốn gặp lại anh lần thứ hai và nhiều lần khác nữa sau khi gặp được anh lần đầu tiên.
Hiện tại thì công việc của anh cũng khá ổn định. Anh hoàn thành đại học vài tháng trước, anh đang làm việc cho công ty X, một công ty khá nổi tiếng ở thành phố nơi anh ở, lương tháng thì có dư một chút sau khi đã tính tất cả những phí sinh hoạt. Số tiền còn lại, anh thường gửi vào tiết kiệm để có việc thì lấy ra dùng, hoặc là gửi về cho mẹ anh ở quê.
Với vẻ đẹp trời phú ấy, Hoàng Dương là một mẫu hình người đàn ông lí tưởng mà bao cô gái hằng mong ước. Nhiều lần có những cô gái bày tỏ tình cảm với anh, nhưng tất cả đều bị anh từ chối. Những người xung quanh Hoàng Dương đều nói lời trêu chọc anh với các cô gái ấy rằng anh là Gay, nên không có yêu con gái đâu. Nhiều cô bị từ chối nên lấy cớ ấy ra hỏi Hoàng Dương, anh chỉ cười. Nhưng sự thật thì là như vậy. Đúng, Hoàng Dương là một Gay. Truyen gay Hãy Là Của Nhau by Hari Shin.
Mọi người thì thường bảo rằng, tình yêu của những người đồng tính thì khó có thể bền vững. Quả thật là vậy, trải qua 2 cuộc tình đổ vỡ, Hoàng Dương mất dần niềm tin vào tình yêu khi họ đến với anh chỉ là vì lợi dụng anh về tinh thần cũng như vật chất. Cũng vì thế mà anh từ chối tất cả những người đến sau, dù chưa biết chắc rằng họ sẽ yêu anh có thật lòng hay không, vì anh sợ, một lần nữa, họ sẽ mang lại cho anh sự tổn thương…
Cuộc sống của Hoàng Dương vẫn trôi qua lặng lẽ như vậy. Sáng đi làm, chiều tối về đến nhà, đôi khi thì giao lưu với một số người, cho đến một ngày…
Ngày dần tàn, trời bắt đầu tối đen, trong màn đêm lạnh lẽo với những cơn gió mùa hạ nhẹ lướt qua cùng với những ánh đèn hắt hiu, Hoàng Dương trở về nhà với tâm trạng hơi uể oải vì công việc của ngày hôm nay khá nhiều. Anh ước gì có thể nhanh chóng về nhà để đặt ngay lưng mình xuống giường, thực sự anh đã quá mệt mỏi.
Khi Hoàng Dương khi ngang qua một đoạn đường, chỉ cần rẽ sang trái và đi thêm một chút nữa là sẽ đến nhà anh, nơi này thì ít khi có người qua lại. Thường thì anh sẽ đi đường chính, nhưng hôm nay, có lẽ do quá mệt nơi anh phải đi đường này để có thể về nhà nhanh hơn. Nhưng Hoàng Dương phải dừng xe lại và tạm thời hoãn ý định về nhà. Một cậu thanh niên trẻ đang nằm sóng soài trên vỉa hè. Với bản năng lòng tốt vốn có của anh, Hoàng Dương đến gần, thấy có vết máu trên trán và cậu thanh niên đã bất tỉnh, anh liền cầm điện thoại lên và gọi cho xe cấp cứu đưa cậu vào bệnh viện, và tất nhiên Hoàng Dương cũng đi theo…
…
– Chúng tôi đã cấp cứu bệnh nhân thành công, bây giờ bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng hồi sức, người nhà cùng qua đó để tiện theo dõi. – Bác sĩ trong phòng bước ra và bảo với Hoàng Dương.
Cậu thanh niên được anh cứu đã được chuyển sang phòng hồi sức. Hoàng Dương đang ngồi gần đó, anh đang tìm trong cái ví của cậu thanh niên này một vật hay một thứ gì đó để anh có thể liên lạc được với người thân hoặc địa chỉ của cậu thanh niên này. Và Hoàng Dương tìm được mảnh giấy, hình như là đơn xin việc, nhưng tiếc thay, những phần quan trọng như địa chỉ nhà hoặc số điện thoại thì lại bị rách mất.
Hoàng Dương cố tìm lại thử trong ví, lỡ đâu mảnh giấy còn sót lại trong đó, nhưng vô vọng, trong ví đã hoàn toàn trống rỗng. Cầm mảnh giấy còn lại trên tay, “Tên: Đặng Thanh Duy – Tuổi: 21” và… hết! Hoàng Dương giờ đây cũng chẳng biết phải làm gì. Chỉ biết ngồi đó, chờ cậu ấy tỉnh lại, anh không thể bỏ cậu ấy một mình lúc này được. Ngồi suy nghĩ một lúc lâu, Hoàng Dương dựa đầu vào bìa tường và ngủ thiếp đi…
Sáng hôm sau…
Hoàng Dương thức dậy và gọi điện đến công ty xin nghỉ phép với lí do có công việc đột xuất. Anh chạy đi mua đồ ăn sáng và vài thứ đồ dùng, anh có vẻ đói vì tối qua đến giờ anh chưa được cho cái gì vào bụng. Khi Hoàng Dương trở lại phòng thì Thanh Duy đã tỉnh dậy.
– Dậy rồi à, cậu có đói không, tôi có mua cháo này, để tôi lấy cho cậu.
– Anh là ai, tại sao tôi lại ở đây? – Thanh Duy hỏi.
– Tôi là ai cậu không cần phải biết. Hôm qua tôi thấy cậu bị thương, bất tỉnh trên đường nên tôi đưa cậu vào đây.
– Bất tỉnh? – Thanh Duy đưa tay lên đầu, chạm vào vết băng đang được băng trên trán – Sao tôi thấy nhức đầu quá. AA!
Hoàng Dương chạy nhanh đi gọi bác sĩ… Truyen gay Hãy Là Của Nhau by Hari Shin.
Sau khi bác sĩ đã kiểm tra bệnh tình cho Thanh Duy, bác sĩ có gặp Hoàng Dương và nói:
– Về phần ngoài thì có vẻ ổn, nhưng…
– Nhưng sao thưa bác sĩ? – Hoàng Dương hỏi gấp, hơi lo lắng.
– Hôm qua, khi trong phòng chụp X-quang tổng thể, tôi thấy não cậu ấy có xíu vấn đề, lúc nãy tôi có hỏi cậu ta vài chuyện nhưng cậu ta không nhớ gì cả. Hình như cậu ta đã bị mất trí nhớ.
– Sao ạ? Mất trí nhớ!
…
————————–
Truyen gay Hãy Là Của Nhau – Chap 2 – Vị khách bất đắc dĩ
Chắc vì bị thương khá nặng ở bên trong phần não nên Thanh Duy hoàn toàn không nhớ ra một chút gì. Hoàng Dương đành phải đưa Thanh Duy về nhà mình sau vài ngày điều trị ở bệnh viện. Và Thanh Duy bất ngờ trở thành vị khách bất đắc dĩ của Hoàng Dương.
Hoàng Dương cầm mảnh giấy lúc trước anh nhặt được trong ví của Thanh Duy, đưa cho cậu và hỏi:
– Em đọc đi, thử xem có nhớ được gì không?
– Đặng Thanh Duy, ai vậy anh? Tên anh hả?
– Không, anh là Hoàng Dương, đó là tên em đấy.
– Sao em chẳng nhớ gì hết anh à. – Giọng Thanh Duy hơi buồn.
– Thôi, đừng cố gắng. Từ từ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, không sao hết.
Tuy là hơi cực nhọc những Hoàng Dương không hề tỏ vẻ khó chịu hay bực tức, ngoài ra, anh còn chăm sóc cho Thanh Duy rất tận tình và chu đáo. Hoàng Dương đã đi làm trở lại, anh có đăng thông báo trên các báo chí, phương tiện truyền thông, nhưng sao hơn 1 tháng rồi mà chẳng thấy có ai liên lạc…
Từ khi đưa Thanh Duy về nhà, Hoàng Dương đã xem cậu như là em trai của mình. Hoàng Dương có đưa Thanh Duy đi khắp thành phố để xem thử cậu có nhớ được gì không. Nhưng tất cả đều không thành, Thanh Duy vẫn chưa nhớ ra được chuyện gì.
Nhìn kĩ thì cậu Thanh Duy này cũng đẹp trai, dễ thương, nhưng không sánh được với Hoàng Dương. Nhìn vẻ ngoài thì Thanh Duy không có vẻ gì là người xấu. Hằng ngày, Hoàng Dương có dạy cho Thanh Duy cách tính toán sổ sách, ngân quỹ của tài liệu trong công ty anh, để có thể kiếm cho Thanh Duy một việc làm chung công ty với anh. Cũng may là cậu ta cũng thông minh, nói qua vài lần là nhớ. Hoàng Dương quyết định làm lại cuộc sống cho Thanh Duy, còn việc có nhớ lại được kí ức hay không thì cũng không còn cần thiết, nhớ lại thì càng tốt mà không thì cũng chẳng sao. Truyen gay Hãy Là Của Nhau by Hari Shin.
Cả hai ban ngày làm việc ở công ty, gần tối thì về nhà. Tưởng chừng như sự xuất hiện của Thanh Duy sẽ gây phiền toái cho Hoàng Dương, nhưng không, Thanh Duy đã và đang mang lại cho Hoàng Dương những tháng ngày vui vẻ và hạnh phúc. Thay vì cô đơn, lạnh lẽo nơi góc phòng như ngày trước thì bây giờ, Hoàng Dương đã có người kề bên, trò chuyện, quan tâm và sẻ chia mọi điều trong cuộc sống này. Đó là Thanh Duy – người được mệnh danh là “Vị khách bất đắc dĩ” ấy. Thanh Duy thì có cách nói chuyện dễ thương pha chút dí dỏm, mỗi khi Hoàng Dương cảm thấy mệt mỏi hay buồn rầu thì Thanh Duy đều nói chuyện tầm phào, lung tung chuyện để rồi cả hai người cùng cười phá lên…
– Anh Dương này, tại sao lúc đó anh lại giúp em nhỉ? Anh đâu có quen biết gì em đâu.
– Anh cũng chẳng biết nữa. Tính anh là thế, thấy chuyện là giúp thôi à. Mà lạ trước sau quen chứ gì đâu.
– Sao anh không bỏ em đi, hay xem như chưa từng quen biết ấy. Có em hình như cuộc sống của anh thêm rắc rối thì phải.
– Ừ ha, biết lúc đó tôi để cho cậu nằm đó cho chết luôn đi cho rồi, giúp làm gì để giờ tôi phải khổ sở thế này.
– Thật sao? – Thanh Duy buồn bã hỏi lại.
– Tất nhiên… là không rồi. Em nghĩ anh là loại người như vậy à?
– Hì, biết anh quá mà. Cứ trêu em hoài thôi.
…
Cuối ngày rồi, cả hai ở nhà hoài cũng đâm ra chán, Hoàng Dương rủ Thanh duy đi chơi, một nơi mà mỗi khi buồn thì Hoàng Dương đều đến đó. Đó là một ngọn đồi cao, nơi này tuyệt đẹp. Đứng ở đây ta có thể nhìn thấy một góc thành phố đang ở dưới chân mình và đặc biệt hơn nữa là có thể nhìn thấy mặt trời lặn. Cảnh hoàng hôn bao giờ cũng đượm buồn, mang lại cho những người cô đơn tâm trạng.
– Thôi, chán rồi, đi về! – Hoàng Dương đứng dậy.
Thanh Duy còn ngồi đó, nghe Hoàng Dương nói vậy. cậu cau mày:
– Anh kì ghê! Em chẳng hiểu anh nghĩ gì nữa. Tự nhiên rủ em ra đây, ngắm chưa đã mắt thì anh đã đòi về rồi.
– Vậy em ở đó mà ngắm tiếp cho đã mắt em đi, anh về trước đây.
Hoàng Dương quay ra, dắt xe đi.
– Á, đợi em! Chẳng lẽ anh cho em đi bộ về à? – Thanh Duy chạy theo kéo xe lại.
– Vậy có về không? – Hoàng Dương hỏi với giọng đắc ý.
– Thì về. Ghét anh ghê.
Hoang Dương cốc đầu Thanh Duy một cái:
– Ghét nè. Lẹ lên đi cụ non.
…
– Anh Dương, dừng xe lại xíu đi anh.
Đang chạy xe ngoài đường, Hoàng Dương nghe tiếng Thanh Duy kêu gấp. Anh dừng xe lại:
– Gì vậy em?
Thanh Duy đang chỉ tay mình về phía một trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi phía bên kia đường:
– Em thấy chỗ này quen quen, hình như em đã từng đến đây.
Nghe vậy Hoàng Dương cũng mừng rỡ, cùng Thanh Duy vào đó. Ở đây, họ gặp một sư cô, cô là người hiện đang phụ trách nơi này hơn 20 năm nay.
Hoàng Dương cúi chào và hỏi vị sư cô:
– Thưa sư cô, cô có nhớ cậu này là ai không ạ? – Hoàng Dương quay ra cửa và gọi Thanh Duy vào.
Trong khi Thanh Duy còn lơ ngơ với những kí ức đã bị quên, cố gắng tìm lại những kí ức đã mất, đang bước vào phía trong nhà, nơi sư cô và Hoàng Dương đang đứng thì sư cô đã lên tiếng: Truyen gay Hãy Là Của Nhau by Hari Shin.
– Ê kìa, Thanh Duy, lâu nay con đi đâu, sao không thấy ghé chỗ cô chơi nữa hả, hay là quên sư cô với mấy đứa nhỏ rồi? – Sư cô nhìn Thanh Duy và hỏi với thái đỗi ngạc nhiên.
Thanh Duy và Hoàng Dương ngỡ ngàng…
– Cô biết con ạ? – Thanh Duy lên tiếng.
– Sao lại không! Định đùa cô nữa à. Cô đã chăm con từ nhỏ mà sao lại không biết được.
– Từ nhỏ?
Cả Thanh Duy và Hoàng Dương đều giật mình, trợn mắt nhìn sư cô và quá đổi ngạc nhiên…
…
Mời bạn đọc tiếp Chap 3 truyện gay boy Hãy là của nhau tại diễn đàn truyện gay Việt http://diendan.truyengay.mobi
Leave a Reply