Truyện gay: Giấc mơ có thật – Chap 8B: Đối mặt …
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Đi đâu và vội vậy . Ánh mắt cuat anh ta nhìn kháp người tôi như thể có thể xem trên người tôi có cái gì đó để anh ta biết được hành động mờ ám này của tôi .
– Đi … đi về chứ đi đâu . không hiểu sao hôm nay tôi nói dối mà không chớp mắt mới hay chứ .
– Về hả ? Có cần phải vội thế không . Hay là đi gặp Hùng ? Sao anh ta biết được tôi hốt hoảng nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh .
– Gặp ai tui phải vội về….chư không lỡ sẽ bú thì sao . Mà tôi gặp ai có liên quan gì đến anh chứ .
– Sao lại không . Cậu bây giờ là … người yêu tôi mà . Đi đâu tôi cũng phải biết chứ .
– Cái gì người yêu! Không dám đâu còn lâu mới có chuyện đó . Tránh ra cho tui về không thì đừng trách tui . Tui đe dọa
– Hahaha Hắn cười lớn . Cậu nghĩ tôi là ai ….. Hắn tiếp tục cười .Tui không tránh đó cậu làm gì tui . Mặt hắn lúc này có vẻ vui thì phải nhìn mà thấy ghét .
– này tui không nói đùa đâu đó . Tránh ra trước khi qua muộn . tôi ra tay nè .
– Này vô đây . AAAAAAAAAAAAAAAA. Hắn nằm quàn quại dưới đất tay ôm chặt bộ của mình .
Khi hắn nói tôi cũng sợ lắm nhưng vì sĩ diện nói mà không làm được thì nhục lắm nên tôi nhắm mắt đá bừa ai ngờ hắn không chú ý nên trúng ngay chỗ hiểm . Thất được cơ hội tôi 3 chân 4 cẳng chạy luôn hắn mà dậy được thì chết .
– Cậu ! … câu ! Cậu … đứng lại cho tôi . Á đau quá . Sao dá chỗ hiểm vậy ?
– Còn lâu ngu gì đứng lại . Tôi nói vọng lại .
– Cậu ! Tôi sau này mà không có con thì cậu chết với tôi . Hắn vẫn nằm đó mà hét lên tức tối .
– Không có con ha? Càng tốt . Tồi tôi biến bất khỏi tầm mắt của ahwns ta .
Phù … tôi thở phào nhẹ nhõm vì thoát được tên đó nhưng sao không thấy Hùng . Anh ra khỏi lớp trước tôi mà .Đợi một tý thôi không sao
30 phút …..1 tiếng ….. 2 tiếng ….. 3 tiếng…. sao giờ này anh còn chưa đến , sao lâu quá vậy. Hay anh không đến vậy …? Không chắc là anh có việc bận nên chưa đến được thôi chắc giờ này anh đang đến . Mình cứ chờ thêm tý nữa vậy ….Tự nhủ như vậy nên tôi cố đứng chờ anh dù sao hôm nay tôi phải nói hết mọi chuyện với anh .
– Mưa …Mưa rồi ! Tôi chợt nhận ra khi những nhưng hạt mưa bắt đầu rơi xuống chỗ tôi đang đứng .
Trời hôm nay đẹp lắm vậy mà tối hôm nay lại mưa . Mỗi lúc trời càng mưa to hơn nhưng tôi vân chưa muốn về cho dù tôi biết rằng anh sẽ không đến . Tôi vẫn đứng yên chỗ đó mặc cho mưa đã làm cho tôi ướt sũng . Tôi tự hỏi sao mình ngốc quá vậy anh đã không cần tôi , đã không muốn nhìn thấy tôi tại sao tôi vẫn yêu anh , vẫn nuôi hy vọng anh sẽ quay lại cho dù biết anh đã mãi ra đi … tôi đúng là một đứa ngốc . Bây giờ tôi còn đủ sức để chờ anh để tin vào thứ tình yêu ngu ngốc , mù quáng mà anh dành cho tôi … từ nay tôi sẽ không đợi anh nữa , tôi sẽ sống mà không cần anh . Vết thương dù có đau thế nào thì cũng có thể lành tôi sẽ đứng dậy được tôi sẽ cho anh không có anh tôi vẫn sống vui vẻ . Tôi ra về dưới trời mưa gió tôi muốn mưa sẽ làm cho đầu óc tôi tỉnh táo hơn và sẽ không còn mù quáng như trước nữa . Con đường vắng vẻ chỉ có một mình tôi sao tự nhiên tôi lại cảm thấy mình cô đơn trên cõi đời này thế vậy . Không … không phải chỉ có mình tôi dưới trời mưa mà còn có hai người nữa đang ở phía trước tôi có vẻ họ là một đôi tình nhân thì phải nhưng do trời tôi lại mưa nữa nên tôi không nhìn rõ họ . Bỗng dưng một người có thân hình to lớn ngồi xuống và cõng người còn lại nên có vẻ đây là một cô gái họ và họ cùng nhau đi dưới trời mưa thật hạnh phúc . Nhìn cnahr đó tôi lại thấy tim mình như tan nát thêm một lần nữa vì trước đây trong một trận mưa anh cũng đã cõng tôi về nhà như vậy .Tai sao những kí ức tốt đẹp của tôi và anh lại hiện về trước mắt tôi như vậy .
– Ông trời ! làm người khác khổ là sở thích của ông sao ? Sao ông ác quá vậy !
Không ! Tôi không muốn nhìn thấy tất cả vào lúc này vì nó làm tim tôi đau nhói .Tôi muốn chạt … chạy thật nhanh , vì nếu chạy được thì tôi sẽ không nhìn thấy gì nữa cả vậy mà đôi chân tôi bậy giờ không còn một chút sức lực nào để mà chạy nữa .Thật là đáng ghét ! Tôi ngồi thụp xuống mà khóc , tại sao tôi phải khóc chứ . Vì anh tôi phải khóc quá nhiều vậy mà sao bây giờ tôi vẫn phải khóc vì anh vậy .
– Sao cậu ngốc quá vậy ! Người ta đã không cần cậu nữa vậy sao cậu vẫn cứ níu kéo vậy …Đã biết yêu anh ta là đau khổ sao cậu lại yêu anh ta vậy .
Tôi nhìn lên thấy Hào đang đứng trước mặt tôi , người anh ta cũng giống tôi đang ướt sững như chuột lột vậy .
– Đúng … Tôi là một đứa ngốc . Đã có lúc tôi tự nhủ mình không nên yêu anh nhưng con tim tôi nó không nghe theo lời tôi . Tôi là một đứa đại ngốc mà . Tôi nói mà nước mắt vẫn cứ tuôn rôi .
– Hãy quên anh đi ! Đừng như vậy nữa cậu có biết mỗi lần nhìn thấy cậu con tim tôi nó đau lắm không ? Anh ta ngồi xuống và ôm tôi vào lòng cơ thể tôi bây giờ không còn một chút sức lực nào để kháng cự lại . Hãy về bên tôi ….tôi sẽ không để cậu phải đau khổ như vậy nữa đâu ….
Tôi không nói gì mà chỉ biết khóc trong lòng anh ta ….
– Anh ….anh có thể đưa tôi về được không ….?
– Được !
Và rồi anh ta đặt tôi lên vai và cõng tôi về nhà , trên dường về chúng tôi không ai noi nhau câu nào cả .
-Anh có thể để tôi xuống được rồi . Tôi chợt nhận ra mình đang ở trước cửa nhà. Tôi có thể tự vào nhà được .
Tôi leo xuống khỏi ngươi anh ta .
– Cảm ơn đã đưa tôi về . Rồi tôi bước vào nhà .
-Tôi sẽ chờ câu trả lời của cậu . Rồi anh ta cũng quay bước về .
– Con chào dì.Trong nhà không có ai cả chỉ có mỗi đang ngồi ở phòng khác với
– Trời sao con về muộn vậy ! Dì hoảng hốt hỏi tôi . Quần áo ướt hết rồi mau vào nhà thay quần áo đi con kẻo ốm .
– Dạ .
Tôi lên phòng thay quần áo xong tôi lên giường nằm ngủ luôn nếu mà ngủ có mà không dậy thì tốt quá ….
Reeng…………….eng .
– Cái đồng hồ chết tiệt ! Mới ngủ có một chút thôi mà đã gọi người ta dậy . Tôi lẩm bẩm với tay lên chiếc đồng hồ để tắt đi cái thứ âm thanh đáng ghét .
Tỉnh dậy má sao tôi thấy toàn thân mình mệt mỏi , đầu thì đau như búa bổ nhưng vẫn phải lết vào nhà tắm để chuẩn bị đi học .
– Lại một ngày u ám nữa đây . Tôi chắc nhẩm khi nhìn ra bầu trời u ám .
Mọi thứ đâu vào đấy rồi tôi đeo cặm lên rồi xuống nhà đi học .
– Chào ba , chào dì con đi học . Rồi tôi đi thẳng ra cửa .
– Sao đi sớm vậy ? Ăn sắng chứ đã con . Dì đặt cốc sữa đang uống xuống và nói .
– Dạo này con hay bỏ bữa lắm đó nha ? Ba bỏ tờ báo đang đọc dở xuống nhìn tôi . Dạo này trông con xanh xao lắm đó chắc lại hay bỏ bữa lắm hả ?
– Dạ đâu có . Tôi đâu có bỏ bữa đâu chỉ tại ăn không thấy ngon nên không ăn thôi mà .
– Còn đâu gì nữa . Ngồi xuống ăn đi hẵng còn sớm mà nếu muộn ba chở đi .
– Dạ thôi ba àh . Lên trường con ăn chung cùng bạn cho vui . Con đi đây . Rồi tôi chạy ra ngoài nhưng vẫn còn nghe thấy phần tiếp theo của câu chuyện của dì và ba .
– Hai đứa nhà mình dạo này ăn uống thất thường quá …. Thằng Hùng mấy hôm nay cũng hay bỏ bữa …. em lo cho 2 đứa quá mình àh . Dì thở dài làm cho không khí có phần nặng nề hơn.
– Tôi cũng lo lắm đễ có khi mình phải dnàh nhiều thời gian cho bọn chúng mới được . Thôi ăn đi mình .
Không hiểu sao khi nghe đến tên anh tim tôi lại cảm thấy nhói đau . Mọi sự cố gắng của tôi từ sáng đến giờ đề đổ bể hết ,đôi chân tôi dường như không còn đứng vững nữa mà như muốn khụy xuống . Nhưng tôi phải cố gắng lên mới được .
Đạp xe đến trường mà sao tôi chả cảm thấy thú vị hay vui vẻ gì hết con đường thật vắng vẻ và trống trải . Vậy là nơi đây đã làm cho tôi vui , đã làm cho tôi thấy hạnh phúc … cảnh vật thật u ám . Chắc tại do hôm nay trời sắp mưa nên mới vậy ,đúng rồi tại trời sắp mữa sắp sang đông rồi vậy mà trời còn mưa nhiều vậy thờ tiết thật là thất thường giống như con người vậy . Cuộc đời thật là nhàm chán .
Mình thật là không có duyên với ngôi trường này lúc nào cũng là tâm điểm của mọi sự chú ý hay giở đều có cả . Không biết sau chuyện hôm qua mọi người sẽ nghĩ mình là người như thế nào nhỉ chắc họ thật vọng về mình lắm vì mình đã làm họ thất vọng . Như mình đâu có làm gì xấu đâu nào cái danh hiệu đó là do họ tự trao cho mình cơ mà và chuyện hôm qua mình cũng không muốn sảy ra …. mọi chuyện chẳng có gì quan trọng với mình. Mình sẽ vượt qua chuyện này được thôi mà . Rồi tôi dắt xe vào nhà gửi xe rồi đi đến lớp học . Quả đúng như mình dự đoán ngay từ khi tôi tôi bước vào trường ai ai cũng nhìn tôi rồi chỉ chỏ may mà mình biết trước mọi chuyện sẽ như vậy nên đã chuẩn bị tinh thần từ trước .
Mấy tiết học buổi sáng trôi qua thật tẻ nhạt: ông thầy hóa thì cứ nhai đi nhai lại mấy cái phương trình cũ rích , cô dạo văn thì toàn nói đến những vấn để trên trời dưới đất chả liên quan đến bài học cả , thầy dạy môn giáo dục công dân thì nói mãi cái đống lý thuyết xuông may mà còn có giờ toán là mình có thể học tập được một cách nghiêm chỉnh . Buổi chiều cũng chẳng khá khẩm hơn do trời không mưa nên chúng tôi phải học hai tiết học thể ngoài trời . Cũng chả co gì phải nói nhưng nếu như tôi biết chơi đánh cầu lông . Mà hơn nữa lúc này tôi không còn chút sứt lực nào để mà học nữa . Bây giờ tôi chỉ muốn nằm xuống ngủ một lát mà thôi .
– Trang cẩn thân! Có ai đó gọi tôi .
Bộp …. tôi chỉ biết mình vừa quay ra thì có cái gì đó đập mạnh vào đầu rồi không còn biết gì nữa cả
Tôi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng toàn màu trắng , đầu thì đau nhức . Tôi sờ tay lên thì thấy đầu mình đã có một lớp băng ỏ bên trên . Tôi định ngồi dậy thì toàn thân không còn chút sự lực nào để đứng dậy cả .
– Em tỉnh rồi hả . Cô y tá nhẹ nhành hỏi tôi .
– Em bị sao vậy cô ?
– Lớp bên cạnh đang tập đá bóng và em vô tình đi vào phần sân của họ nên bị bóng đập trúng đầu . Mấy hôm nay emcó bỏ bữa đúng không . Tôi nhẹ gật đầu và thoáng có chút ngạc nhiên . Chỉ cần bỏ 1 hoạc 2 bữa là cô biết ngay .Có chuyện gì thì cũng cố gắng phải ăn chứ ?Cô trách tôi . Nhưng không sao rồi chỉ cần nghỉ một lát nữa em có thể về nhưng về nhà nhớ phải ăn uống đầy đủ . Em làm nhiều người lo lắng lắm đó họ còn đánh nhau nữa cơ. Nói đến đây cô hơi mỉm cười
– Ai cơ … mà sao lại đánh nhau vì em?
– Tý nữa em biết . Nằm nghỉ đi nha . Rồi cô bước ra ngoài . Các cậu có thể vào được rồi nhưng nhớ phải để yên cho người ta nghỉ đó néu ồn tôi đuổi ra đó .
Chỉ cần đúng 15s sau câu nói của cô thì 4 người nữa bước và tôi chỉ nhận ra 3 người trong số họ : Mạnh , hào ,và…Hùng còn một người nữa thì tôi không biết vì chưa gặp bao giờ .Nhưng họ đều có một điểm chung đó là vẻ mặt lo lắng và họ nhanh chóng vây quanh chiếc giường của tôi .
– Cậu … cậu tỉnh rồi hả ? Hào đột nhiên lao tới cầm tay tôi và nới . Cậu làm tôi sợ quá . Nhưng lời anh ta nói cứ như mình đang là nhân vật nam chính còn tôi là nhân vật nữ chính trong phim hàn Quốc vậy .
– Ya ! (từ “này” trong tiếng Hàn đó )… cái thằng kia mày làm cái …mài làm cái trò gì đó ! Vừa nói Mạnh vừa túm cổ áo và lôi Hào ra khỏi tôi .
– Anh làm cái trò gì vậy ! Hào gắt gỏng .
– Ây … ya ! Cái thằng này láo . Mày định sàm sỡ em tào à . Sau mỗi câu nói của Mạnh là hết thụi rồi đấm dáng vào người Hào.
– Anh là ai mà dám cản tôi vậy …. cậu ấy là người yêu của tôi đó . Hào vùng ra khỏi sự kìm kẹp của Mạnh .
– Tao á … Tao là ai àh … Tao là anh của Trang được chưa …. Mà tao cũng là đan anh của mấy tụi lớp 11 chúng mày đó mới giao quyền cai quản được mấy hôm mà đã láo rồi . Hai câu đầu là Mạnh vừa nói vừa chỉ vào đầu Hào , câu tiếp theo là là anh tự vỗ vào ngực mình còn câu cuối cùng thì anh vừa nói vừa vỗ vào đầu hào .
– Cái đó tui biết rồi . Hào lẩm bẩm .
– Hai cái cậu kia có thôi ngay đi không nào có muốn được ở trong đây nữa không ? Bông nhiên cô y tá của trường xuất hiện làm Mạnh thay đổi tình thế chuyển sang khoắc vai Hào . Tôi mới đi ra ngoài có tý chút mà định làm loạn nơi này rồi àh . Có muốn cho ai ở đây nghỉ ngơi nữa không .
– Tụi em đâu có làm gì đâu … Mà sao cô hay nổi nóng vậy chứ như vậy mất xinh gái đó cô . Sau câu nói đó Mạnh liền nở một nụ cười tươi chưa từng thấy . Phải không nhóc .Rồi Mạnh quay sang Hào .
– Phải . Hào trả lời với vẻ mặt không hài lòng tý nào . Không hiểu sao hôm nay Hào lại hiền và để người khác bắt nạt vậy .
– Tốt nhất là không nên để hai cậu ở lại đây không cái phòng nát nữa thành bãi chiến trường mất . Hai cậu nên lớp thu xếp đồ cho cậu ấy , tôi xin phép thầy giáo cho về rồi .
– Dạ chúng em đi ngay đây ạ . Rồi Mạnh kéo Hào đi luôn .
– Nhưng … nhưng …. mà . Hào bị kéo đi nên cố sức níu người ở lại .
– Còn nhưng cái gì nữa đi thôi . Rồi cả hai cùng biến mất sau cánh cửa phòng bệnh .
Nhưng tôi không chú ý những sự việc đó mà đang nhìn đến một người khác …. đó là anh . Không hiểu sao anh đã đoạn tuyệt với tôi rồi vậy mà sao mỗi lần nhìn thấy anh tôi lại có một cảm giác rất lạ . Đôi mắt anh sâu thẳm đang nhìn tôi và biết rõ rằng anh đang rất lo lắng cho tôi . Gương mặt anh sao mà trông xanh và gầy đi nhiều quá . Nhưng mà trông anh lúc nào cũng đẹp cả , gương mặt dài đôi lông mày dậm nhìn rất thư sinh cộng thêm làn da trắng nữa trông anh cứ như một thiên thần vậy .
– Anh ơi …. anh có sao không vậy . Bây giờ tôi mới chú ý đến câu nói này là của một cậu bé trông rất dễ thương đang đứng ở góc phòng .Gương mạt cậu tỏ vẻ rất lo lắng và giọng nói của cậu dường như sắp khóc vậy .
– Em là ai vậy ? Sao lại ở đây ?
– Em tên Dương lớp 10a10 … em xin lỗi vì …. đã làm anh bị thương . Giọng cậu càng lúc càng nghẹn ngào .
– Anh không sao đâu …. mà lỗi cũng đâu hoàn toàn là do em đâu tại anh đi nhầm khu vực mà …. Em về lớp đi . Tôi cố nở một nụ cười
– Nhưng mà …..
– Anh đã nói là không soa mà . Sao mặt em ỉu sìu vậy vui lên đi chứ …cười lên như anh đây này . Tôi lấy tay lên kéo mình sao cho nó giống một nụ cười thật … thật tươi .
Không ngờ hiệu quả ngaòi sự mong đợi của tôi không nhưng cậu bé đó mà cả anh cũng đang nhìn tôi mà cười . Nụ cười đã sua tan đi mọi sự lo âu của anh .
– Đó cười như vậy có phải đẹp hơn không . Thôi em về lớp đi anh không sao mà .
– Dạ vậy em về lớp nha .
Rồi thằng bé quay sang chào anh rồi chạy ra ngoài của nhưng như quên điều gì cậu bé lại chạy lạ .
– Anh àh , mấy hôm nay ở trường có rất nhiều biết chuyện anh là … nhưng mà em không quan tâm đến điều đó , em sẽ vẫn yêu quý và hâm mộ anh…. Vì anh rất đẹp và dễ thương…. khônbg chỉ có em mà cũng còn nhiều người nghĩ như em vậy ….Nhưng mà tên đó không hợp với anh đâu vì vậy anh hãy tìm cho mình một người khác họp vơi mình hơn nhé …. anh hãy vui lên vẫn còn có rất nhiều người ủng hộ anh đó … anh hãy luôn vui lên nha .
Rồi thằng bé chạy mất .
– Hai cậu ở đây nhé tôi lên phòng hiệu trưởng có chút việc , tôi quay lại ngay đó nên đừng có phá tan cái phòng này nghe chưa.
Bây giờ trong phòng chỉ có tôi và anh . Tự nhiên tôi tôi đập nhanh liên hồi , các mạch máu thì căng phồng do máu chảy rất nhanh từ tim đến các vùng trên cơ thể và từ những vùng đó về tim . Tôi với tay ra rót cốc nước để uống cho cơ thể trở về trạng thái bình thường . Nhưng không hiểu tay tôi lòng ngóng thế nào lại làm rơi chiếc cốc xuống sàn . Tôi liền cúi xuống nhạt chiếc cốc đó lên thì có một bàn tay ai đó chạm vào tay tôi . Tôi ngẩng lên nhìn người đó là …. anh . Anh cũng đang nhìn tôi một cảm giác ấm áp , thân quen bông dưng tràn ngập trong người tôi . Hơi thở của tôi dàn dàn trở lên gấp gáp hơn , và cũng dàn dần cảm nhận hơi thở nóng ấm của anh cũng vậy . Và từ từ đôi môi anh nhẹ nhàn chạm vào bờ môi của tôi .
– Hạnh ! Em đi đâu vậy . Tiếng Mạnh ở ngoài cửa .
– Nghe tin Trang bị tai nạn nên em đến hỏi thăm . Tiếng nhỏ Hạnh rất gần như cũng đang ở ngoài cửa đó .
– Vậy hả , em tốt quá ta … em vô đi .
– Trang ! Bạn có sao không vậy . Đứng phải cận thận vào chứ . Tiếng cô nàng leo leo trong phòng tôi biết rõ bộ mặt của cô nằng rồi nhưng vẫn cố tỏ ra thân thiện vì ít ra cô ta cũng có lòng tốt đến thăm tôi .
– Mình không sao , cảm ơn vì đã đến thăm mình .
– Hùng bạn cũng ở đây à . Vậy mà mình cứ tưởng bạn đang ở trên lớp cơ . Dường như không đẻ ý đến tôi nữa .
– À … mình …. Hùng lúc này rất lúng túng .
– Hùng nó đưa Trang vào đây đó , em không biết lúc đó Hùng lo thế nào đâu mặt nó tái xanh ra cơ .Mạnh chen vào câu trả lời lời của Hùng .
– Vậy sao . Trang à lần sau bạn phỉa cẩn thận vào nha không có người lo tái xanh mặt ra vì bạn đó .
– Hạnh à anh nghe thấy trống vào lớp rồi đó em không vô lớp à . Mạnh cứu cánh cho tôi khi thấy vẻ mặt của tôi chứa kịp nói gì .
– Vậy hả ? Vậy thì mọi người ở lại nah em lên lớp nha . Nhớ mau chóng mà khỏe lại và cẩn thận hơn nha Trang . Rồi cô nằng quay gót bước ra khỏi lớp .
– Hạnh này …. Hôm nay mình phải đưa Trang về nên bạn về một mình nha . Hùng nói với Hạnh như vẻ mình rất có nỗi với cô nàng vậy .
– Không sao , mình về một mình cũng được mà . Rồi cô nằng quay sang nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích và như cô nàng muốn nói với tôi rằng dù thế nào thì Hùng cũng sẽ thuộc về cô ta vậy .
– Kìa không chuẩn bị về đi làm gi nữa hả hai đứa . Mạnh giục chúng tôi
Tôi đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện rõ ràng Mạnh vừa bảo là đưa tôi vè nhà mà sao giờ lại đưa tôi vào đây chẳng lẽ tôi mắc bệnh gì sao . Hùng đang ngồi cạnh tôi gương mặt của anh giờ thật xanh xao và đầy nỗ lo lắng dường như anh sắp mất đi cái gì đó quan trọng nhất cuộc đời mình thì phải .
– Em tỉnh rồi hả ? Anh vội quệt vội giọt nước mắt vừa lăn trên má .Có lẽ đây là lần đầu tôi thấy anh khóc thì phải . Em cảm thấy sao rồi .
– Em … không sao . Không hiểu sao giọng nói tôi lại yếu ớt đến vậy . Anh khóc đó hả ?
– Đâu có … đâu có đâu …. anh có chuyện gì buồn đâu mà khóc chứ . Anh vội vàng chối lời tôi .
Tôi đưa tay lau giọt nước mắt lúc nãy anh lau chưa hết .
– Anh đừng nói dối em .Lần sau anh không được khóc nữa nha đừng buồn vì em nữa và hãy vui lên nha . Sau này nếu như không có em bên cạnh anh cũng phải vui lên nha như vậy dù ở nơi xa em cũng cảm thấy yên lòng .
– Không … không … Hùng vội vàng ôm lấy tôi vào lòng như thể nếu như chậm một giây tôi sẽ tan biến mất vậy . Anh sẽ không để em xa anh đâu , anh sẽ luôn bên cạnh che trở và chăm sóc cho em mà . Anh hôn nhẹ lên má tôi .
– Nhưng mà …
– Không nhưng gì hết . Anh ngăn không cho tôi nói những từ còn lại có vẻ anh đang rất sợ điều tôi sắp nói ra . Sẽ không có chuyện gì sảy ra đâu .
Bỗng dưng mọi thứ xung quanh tôi thay đổi tôi không còn ở trong bệnh viện nữa mà anh ở một nơi nào đó mà tôi chưa từng đến . Cảnh vật nơi đây làm người ta ớn lạnh và không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh do một màn sương đang bao phủ nơi đây .Ở đằng xa dường như đang có ai đó đang đứng một mình vậy mà tôi cứ tươnngr mình chỉ có một mình ở đây thôi chứ . Người đó quay lại nhìn tôi và nhưng do trời mù mịt quá nên tôi không nhận ra đó là ai . Cũng may sương cũng tan dần nên tôi cũng dần nhìn rõ người đó và tôi đã nhìn rõ người đó rồi … người đó là anh …. anh đang vẫy tay với tôi . Tôi cố đứng dậy và tiếp đến anh nhưngầm lúc này tôi không còn một chút sức nào để đi tiếp nữa … và anh đang ngày càng dần dần xa tôi ….
– Hùng chờ em với ! Tôi cố gắng nói thật to để anh quay lại nhưng mà mà dường như anh không nghe thấy tôi nói gì mà lại quay lưng bước đi .
– Anh … anh ơi đừng bỏ em … anh Hùng …. quay lại đi . Tôi cố gọi thật to nhưng anh vẫn không nghe thấy gì mà cứ thế bước đi . Lúc này tôi mới nhận ra nước mình ra rơi từ lúc nào mà không hay .
– Không ! Anh ơi chờ em vơi … đừng bỏ em như vậy mà … em sợ lắm . Đừng bỏ em …..
– Không ! Anh đây anh không bỏ em đâu …. anh vẫn luôn bên cạnh em đây mà .
Lúc này tôi mới nhận ra mình không còn ở cái nơi xa xôi , lạnh lẽo đó nữa mà đang ở trong căn phòng yêu quý của mình và đang nằm trong vòng tay ấm áp của anh . Thì ra vừa nãy chỉ là một giấc mơ .
– Em không sao chứ . Anh hỏi tôi nhưng vòng tay của anh vẫn không lỏng ra chút nào . Em gặc ác mộng à .
– Em sợ lắm ! Em mơ thấy anh bỏ em ở một nơi rất đáng sợ mà em chi có một mình . Thự sự thì anh đã bỏ tôi rồi mà , bây giờ tôi có còn gì với anh nữa đau . Chẳng lẽ do quá ảo tưởng mà nghĩ rằng anh vẫn yêu tôi như ngày xưa sao .
– Anh xin lỗi từ nay anh sẽ làm thế nữa …. Từ bây giờ anh sẽ ở bên cạnh em và sẽ không bao giờ xa em nữa .
– Anh nói gì vậy … không phải anh đã quay về với Hanh rồi sao . Tôi ngạc nhiên hỏi lại anh .
– Không ! anh chỉ yêu mình em thôi mấy ngày qua anh không hể quay lại với Hạnh .
– Vậy sao anh lạnh lùng với em và đi cùng cô ấy . Tôi đẩy anh ra và nhớ tới cái cảm giác đau đớn mấy ngày qua và lúc nhìn thấy anh đi với Hạnh . Lúc em hẹn anh thì anh lại không đến
– Anh xin lỗi anh đã sai . Chỉ vì trong lúc tức giận mà anh đã không tin em . Hôm đó anh đang tập thì Hạnh hẹn gặp anh và anh cũng định nhân tiệp dịp này nói rõ mội chuyện với cô ấy luôn nhưng không ngờ khi bọn anh đang đi nói chuyện lại gặp em và Hào . Nhìn cảnh đó tim anh dường như tan nát . Hôm sau , anh đang trên đường đến gặp em thì anh gặp Hào cậu ấy nói là em đã trở thành người yêu của cậu ấy và em hẹn anh ra là để nói lời chia tay . Chuyện tầm trưa đã làm tin em đau lắm nên anh sợ những gì Hào nói với anh là sự thật nên mới không đén gặp em . Anh sợ nghe thấy em nói lời chia tay vơi anh nên mới quyết định như vậy . Nhưng đến tôi hôm đó thấy trời mưa to quá mà em chưa về anh lo quá lúc đó anh mới nghĩ lại những diều Hào nói không phải sự thật thì sao nên anh quyết đinh đến trường . Và cảnh làm anh đau lòng nhất đó là Hào đang cõng em về và lúc đó anh đã tin là em muốn chia tay với anh và yêu Hào thực sự . Nhưng đến hôm nay khi nhìn vào mắt em anh mới biết mình đã sai em vân còn yêu anh yêu anh rất nhiều .
Tôi không biết phải nói gì lúc này anh vẫn còn yêu tôi thật ư . Nhưng tại sao anh yêu tôi mà lại không tin tôi vậy chỉ cần một lời nói của người khác mà anh đã nghĩ như vậy tôi có nên tha thứ cho anh không .
– Em có thể không tha thứ cho anh cũng được nhưng anh chỉ cần em biết một điều đó là anh vẫn yêu em và anh chỉ yêu em mà thôi .
Tôi vẫn không nhìn anh và anh đi ra khỏi phòng tôi từ lúc nào mà tôi không hay .
– Cốc … cốc … Anh vào được chứ ! Tiếng Mạnh ở ngoài cửa và anh bước vào .
– Em không sao chứ .
– Dạ em không sao . Tôi vội lau giọt nước mắt và trả lời anh .
– Em khóc đó à .
– Không em … em đâu có khóc đâu . Tôi vội lấp liếm .
– Đừng có giấu đừng tưởng anh không biết chuyện của 2 đứa . Hai đứa yêu nhau mà sao cứ làm khổ nhau hoài vậy . Anh biết chuyện này Hùng có lỗi thật nhưng mà lỗi không hoàn toàn là do nó mà hai đứa đã bị Hạnh cho vào bẫy đó .
– Cái gì ?Anh nói cái gì cơ . Hạnh cho chúng em vào bẫy ?
– Đúng toán người hôm nọ trêu em đó là do Hạnh nó thuê đó . Lúc đầu nó chỉ định nhờ mấy thằng đó cho em một trận và bào em tránh xa Hùng ra nhưng không ngờ lại có Hòa ở đó nên kế hoạc bị thất bại . Nhưng việc đó lại tạo cho nó một cơ hội khác khi thấy em và Hùng dẫn nhau đi chỗ khác và nó đến tìm Hùng và mọi chuyện về sau thì như em đã thấy đó .
Tôi bất ngờ khi biết được chuyện này và cũng không ngờ khi thấy được Hạnh lại thủ đoạn như vậy . Đúng là con người không nên nhìn bề ngoài .
– Nhưng tại sao anh biết được chuyện này ?
– Cái đó chỉ klà tình cờ thôi . Hôm qua cả đêm Hùng không về sáng nay anh gặp và hỏi thì mới biết chuyện của hai đứa , tầm trưa anh thấy mấy thằng đánh thuê đến trường mình thấy lạ anh đi theo nên biết chuyện nhỏ Hạnh thuê người đánh em .Trang à , thằng Hùng nó buồn về chuyện của em lắm đó . Đếm qua nó đầm mưa cả đêm không về nó cứ nghĩ là bỏ nó .
– Cái gì ? Dầm mưa cả đêm hả anh .
– Ù . …. Này ! em chạy đi đâu đấy hả
Bây giờ tôi phải chạy đi tìm anh thật nhanh vậy ra là chúng tôi bi roi vào cái bẫy của nhỏ Hạnh bậy mà tôi đã trách nhầm anh . Tôi đẩy cửa vào phòng anh mà không cần gõ cửa , anh đang ngồi trên giường và mắt tròn xoe nhìn tôi . Không suy nghĩ tôi lao đến ôm chầm lấy anh .
– Anh ơi ! Em xin lỗi ! Em đã trách nhầm anh .
– Không sao mà mọi chuyện đã qua rồi .
……………
Tối hôm đó tôi lại được ở bên anh và được anh quan tâm chăm sóc như xưa . Và việc đầu tiên mà hôm đấy tôi làm đó là viết entry gửi cho mẹ để nói về anh . Chắc mẹ sẽ vui lắm khi biết được tin này
– Con không ăn nữa đâu ! con đi học đâuy . Rồi tôi vội vàng đứng khỏi bàn chạy lên phòng để đi học .
– Đứng lại ! Ba bỏ tờ báo xuống nhìn đĩa thức ăn của tôi rồi nói .Hôm nay tôi đã cố hết tốc lực rồi mà hỉ chạy đến cầu thang mà thôi . Ăn hết thức ăn rồi đi học cũng chưa muộn .
– Ba à ! Con lo lắm rồi , con không ăn được nữa đâu . Tôi nhăn mặt à . Ba muốn con thành heo ở cái nhà này à ? Tôi đành bước vào bàn
– Thành heo hay thành vôi gì cũng được …. ngồi vào bàn ăn nốt đi . Rồi ba giơ tời báo lên đọc tiếp .
– Mai dì bảo chị Lý đổi món cho con nha . Thấy tôi ăn có vẻ ngao ngán quá nên dì gợi ý .
– Dạ thôi dì , nếu dì có bảo chị ấy thì bảo chị ấy giảm phần ăn của con xuống là được… Nghe thấy thế ba lườm tôi một cái nên tôi không dám nói tiếp .
– Con ăn xong dồi … con đi học đây . Giọng tôi lúc này đầy vẻ giân dỗi . Con đi học được chưa ba ?
– Được rồi . Ba quyết định khi tôi đã kiểm tra tôi đã ăn xong .
Từ ngày tôi bị thương đến giờ ba đã quản lý tôi chặt hơn . Đặc biệt là trong chuyện ăn uống vì do cô y tá nhiều chuyện có gọi điện về gia đình nói rằng sức khoe của tôi quá yêu và đang trong tình trạng suy nhược do ăn uống thất thường . Thế là mỗi lần đi ăn là một cựu hình với tôi bao giò xuất ăn của tôi cũng nhiều hơn mọi người và đặ biệt là tôi không bao giờ được bỏ bữa nhờ vậy mà tui đã tăng lên được 2 kg trong gần nửa tháng . Cũng may là có chuyện tình ảm kéo lại chứ nếu không thì cuộc sống của tôi thành địa ngục mất . Sau hôm đó Mạnh đã nói chuyện của chúng tôi với Hào và tôi Hào , Hùng đã nói chuyện thẳng thắn với nhau . Và anh ta đã nói là sẽ không theo duổi tôi nữa nhưng mà nếu Hùng làm tôi chịu khổ thì anh ta sẽ quay trở lại và giành lại tôi từ tay Hùng . Và anh ta cũng trả lại cho tôi những gì đã giữ như: bản hợp đồng nô lệ , trái tim tôi (cái này thì tôi đưa cho Hùng rồi ) và bây giờ chúng tôi đã là bạn thân . Và tôi không ngờ răng trước kia Mạnh cũng là đầu gấu ở trường nhưng mà do năm nay anh thi đại Học rồi nên tu chí học hành thào nào mà tôi không hiểu tại sao mà Hào lại nghe lời Mạnh đến thế .Còn Hạnh thì cũng không làm phiền chúng tôi do Mạnh đã gặp cô ta và nói rằng nếu còn muốn được làm bạn với Hùng thì hãy để yên cho chúng tôi còn nếu không anh sẽ nói chuỵen Hạnh đã làm cho Hùng biết.Và hầu như ca trường bây giờ ai cũng biết chuyện tôi và Hùng ( do thai độ quan tâm quá mức của Hùng đó mà ) và tôi cũng không ngờ mọi người lại tán thành đến . Đến lúc đó tôi mới biết ở trường tôi cũng được nhiều bạn trai yêu thầm lắm không ngờ mình lại yêu Hùng sớm thế nêu không thì ….
– Sao lâu vậy . Hùng cằn nhằn khi tôi đi ra ngoài cổng . Mà ăn mặc kiều gì thế kia .
– Tại ba bắt em ăn hết phần ăn đó mà . Rồi tôi nhìn lại mình tôi mặc áo phông bên tróng , áo khoác dạ có mũ bên ngoài mà không kéo khóa để lộ cái cổ mà một phần ngực trắng ngần ra ngoài . Quần jean deo giầy vài ,… nói chung là không có gì phải bàn mà Hùng lại mắc tôi chứ . Em có mặc cái gì quá đáng đâu ? Tôi thắc mắc .
– Đị học mà không mặc đồng phục à … định làm dáng cho ai ngắm vậy . Nên nhớ là em dã có người yêu rồi đó và chỉ cần vào đại học thôi người đó làm chồng của em rùi đó . Hùng gắt lên .
Thì ra là vậy tuy loại Hào ra khỏi cuộc đấu rồi nhưng anh lúc nào cũng lo sợ tôi bị ai nhòm ngó nên đâm ra hay ghen tuông vớ vẩn và đặc biệt là để ý đến cách ăn mặc của tôi . Và chuyện làm chồng thì không khó gì để lý giải vì tôi và Hùng đã bàn với nhau sau khi thi đỗ vào đại học thì luc đó cúng tôi sẽ được dọn ra ngoài ở nên lúc đó chúng tôi sẽ sống chung . Tuy hơi sớm nhưng không sao vì đàng nào chúng tôi mà chả sống chung .
– Em mặc này thì có gì sai đâu hôm nay không phải mặc đồng phục mà . Tôi lý giải . Mà ở trường ai mà dám để ý đến em nữa đâu ai mà chả biết người yêu em là người nổi trội nhất trong dám nam sinh hơn thê nữa anh của người đó lại từng làm đầu gấu của trường nữa chứ … có ăn gan hùm người đó cũng không dám
– Nhưng …
– Còn nhưng gì nữa . Anh cũng mặc vậy mà . Tôi phát hiện ra hôm nay Hùng cũng mặc giống tôi áo phông bên trong áo khoác có mũ màu trắng và có kéo khóa , quần jean ống đứng màu đen giày thể thao mà trăng . Không hiểu sao dạo này chúng tôi hay mặc trùng hợp như vậy quá .
– Thôi lên xe đi muộn học bây giờ . Có vẻ anh thấy mình không cãi nổi tôi nên giả vờ nổi nóng còn tôi thì không muốn làm anh giận thật nên làm theo lời anh .
– Nè nhóc ! Giận anh hả ? Vì không muốn anh giận nên khi ngồi lên xe tôi đã không nói gì .
– Đâu dám giận đâu . Tôi giả vờ giận .
– Thôi đừng giận mà . Àh ! hôm nay mình nghỉ học đi .
– Cái gì ! Nghỉ … nghỉ học ! Anh điên à . Ba và dì mà biết được thì có mà biết tay .
– Không phải lo anh chuẩn bị hết rồi . Nếu không muốn đi thì thôi mình di học vậy ?
Nghe đến đây lại bắt đầu thấy ngán ngẩm vì đến trường bây giờ chả có gì để làm cả vì chúng tôi vừa kết thúc học kì I trước trương trình 1 tuần ( trường tớt có khác ).
– Ai bảo không muốn nghỉ chứ .Nhưng mà đi đâu mới điược chứ
– Ok ! Đi xả hơi mà … đến nới thì biết .
Không đền 30 phút sau chúng tôi đã đến khi giải trí Sunsaid , đây là khu vui chơi nổi tiếng nhất thành phố và đứng thứ 2 trong 5 trung tâm giải trí lớn nhất Đông Nam Á . Hùng bảo tôi đứng chờ để anh đi gửi xe rồi chúng tôi cùng vào . Đây là lần thứ 2 tôi được đến nơi đây , lần đầu tiên là đi cùng ba ,má cách đây 4 năm .
– Woa ! Không ngờ mới có 4 năm mà nơi đây thay đổi nhiều quá . Tôi thốt lên với đầy vẻ ngạc nhiên .
– 4 năm rồi em chưa đến đây àh ?
– Đúng vậy . Tuy nói chuyện với Hùng nhưng mắt tôi đảo khắp nới để xem nên chơi chò nào trước không ngờ tôi lại hưng phấn đến vậy . Chúng ta chơi trò kia đi .
– Chò nào …..
Hung chưa kịp nói hết câu thì đã bị tôi kéo đi …
……..
– Thật là thoải mái ! Tôi hét lên đầy sảng khoái trong kia đang mút chiếc kem cốc vị đâu .
– Không ngơ mấy trò đó lại làm em hưng phấn đến vậy . Hùng nói sau khi ăn hết cái kem vani . Làm anh chạy theo mệt muốn chêt .
– Anh Hùng nè ! Tôi thủ thỉ .
– Gì vậy ? Anh nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi .
– Mình chơi tiếp đi .
– Không , anh vẫn còn mệt lắm . Hùng nằm ngửa ra bãi cỏ mà than thở
– Không có không gì hết ….nào đứng dậy đi nào … đi .
– Thật là sai lầm khi đến nơi đây . hùng than thở rồi cũng bị lôi đi .
…..
Cả buổi sang chúng tôi chơi gần hết các chò ở đây , trưa chúng tôi ăn ở KFC , còn buổi chiều thì đi xem phim . Còn buổi tôi thì chúng tôi ăn tối ở một cửa hàng ven đường của một người Hàn Quốc .
– Nhóc này ngày hôm nay vui thật đó .
– Ùh . Tôi trả lời khi vừa ăn cái kem cốc anh vừa mua cho . Giá như ngày nào cũng được như vậy . Bông nhiên tôi dừng lại vì tôi có cảm giác cái gì đó quen quen .
Mùi hương này là …. mùi hoa sữa . Đúng rồi lâu lắm rồi mình không được ngủi mùi này , ngửi thấy nó mình lại nhớ đến …. Mà dường như con đường này quen quen .
– Sao không đi tiếp đi nhóc .Nhanh lên kẻo trễ xe bú mất . Anh giục tôi vì xe đạp anh đã gọi Mạnh đến mang về rồi vì anh muốn chúng tôi đi bộ cho có dịp tâm sự .
Nhưng tôi dường như vẫn không để ý đến câu nói của anh . Vì con đường và mùi hương này làm tôi nhớ đến …. Đúng rồi là con đường này …. Rồi tôi chạy thẳng vào con đương .
– Nhóc …. nhóc …. đi đâu đấy … chờ anh với . Anh chạy theo tôi .
Tôi dừng lại trước một ngôi nhà tắt điện tôi om và nơi đây chính là nơi phát ra mùi hoa sữa . Nơi đây…. sao bây giờ lại cô đơn lạnh lẽo đến vậy . Lúc trước nó không như vậy .
– Có chuyện gì vậy . Anh đã đuổi kịp tôi và đangt thở dốc ở bên cạnh .
– không có gì . Tôi trả lời với giọng nghẹn ngào .
Rồi tôi đi theo anh về nhưng hình ảnh ngôi nhà đó vẫn ám ảnh tôi , làm cho tôi không soa quên được .
—————–
Thuộc truyện: Giấc mơ có thật
- Giấc mơ có thật - Chap 2 : Tình cờ
- Giấc mơ có thật - Chap 3 : Nhóc đi học
- Giấc mơ có thật - Chap 4 : Nhịp đập con tim
- Giấc mơ có thật - Chap 5 : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 5B : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 6A: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6B: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6C: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 7A: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 7B: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 8A: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 8B: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 9A: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 9B: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 10 : Chia tay
- Giấc mơ có thật - Chap 11 : Lễ đính hôn
- Giấc mơ có thật - Chap 12A: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 12B: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 13: Quyết định - Chap cuối
Leave a Reply