Truyện gay: Giấc mơ có thật – Chap 10 : Chia tay
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Alo! cháu nghe đây ạ .
– Bác đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi khi nào cháu mới chịu cho ba cháu biết vậy . Nếu ba bận không có thời gian nói chuyện với con trai mình thì để bác đến gặp ba cháu . Bác sĩ của toi đang rất tức giận .
– Dạ cháu biết . Cuối tuần này cháu sẽ nói cho ba cháu biết . Vì ba cháu hiện giờ đang ở bên Mi cuối tuần này mới về được .
-……
Vậy là 5 tháng đã trôi qua kể từ ngày tôi biết được cái tin buồn ấy . Không biết tôi phải nói dối với bác ấy bao nhiêu lần ràng ba tôi đi công tác . Tôi không muốn ba tôi gặp bác ây , nếu gặp bác ấy lại muốn ba tôi cho tôi làm phẫu thuật thay thủy trong khi tôi không thích . Nếu thay tủy thì tỉ lệ thành công của tôi rất ít và nếu như thất bại tôi sẽ không được găpọ anh lần cuối trước khi chết . Tôi đã lên mạng và tìm hiểu về bệnh này rồi . Kết quả không khả quan cho lắm đa phần đều đẫn đến cái chết . Vì vậy tôi đã không còn sợ chết nữa nên tôi đã chọn cách chữa trị bằng hóa chất như vạy thời gian sống của tôi sẽ được kéo dìa hơn và như vậy tôi sẽ được anh lâu hơn . Và bây giờ tôi đang cố gắng tận dụng hết mọi khoảng thời gian mình dành cho anh .
– Anh cho em cái này nè . Anh lấy trong túi ra một cái kẹo mút vị dâu mà tôi rât thích . Hôm nay đi chơi vui quá .
– Em cũng thấy thế . Em sẽ nhớ mãi ngày hôm này và không bao giờ quên đâu . Tôi nói và cất cây kẹo vào trong túi .
– Em không cần nhớ đâu , ít nữa anh và em cùng đi nhiều nơi đẹp hơn và vui hơn thế này nhiều . Anh quay sang tôi và cười rất tươi .Tôi chỉ gượng cười vì tôi có một quyết định muốn nói với anh .
– Anh Hùng mình ra kia ngồi nghe nhac đi em có bài này cho anh nghe .
– Bài gì vậy ? anh hỏi tôi .
Tôi đưa cho anh một bên tai nghe nhạc của mình .
– Harru harru của bigbang đúng không ! Bài này hay lắm đó nhưng clip của nó hơi buồn.
– Anh có biết nghĩa của nó là gì không ? Anh lắc đàu nhìn tôi . Vậy em dịch cho anh nghe nha .
Cuối cùng anh cũng nhận ra
Anh chẳng là gì khi không có em
Anh quá sai lầm
Tha thứ cho anh
Trái tim anh tan vỡ như con sóng
Trái tim anh rung động như ngọn gió
Tình yêu đôi ta tan biến như làn khói
Nỗi đau không thể xoá nhoà, như hình xăm kia
Anh thở dài như thể tất cả đổ vỡ
Chỉ có tro bụi phủ kín tâm hồn anh
Anh sẽ không thể sống nổi dù chỉ là một ngày khi không có em
Nhưng rồi, anh lại chịu được lâu hơn anh tưởng
Em không trả lời, dù anh thét gào \”Anh nhớ em\”
Anh đã nuôi ảo mộng nhưng giờ tất cả chỉ là hư vô
Người đàn ông bên cạnh em ra sao?
Hắn ta có làm em khóc?
Em yêu, em có nhận ra anh?
Hay em đã lãng quên tất cả?
Anh lo lắng, anh thấy băn khoăn
Anh không thể lại gần
Cũng không thể nói gì với em
Anh ngồi một mình trong đêm dài cố xoá đi mọi thứ, hàng nghìn lần
Đừng nhìn lại và cứ bước đi
Đừng tìm anh và hãy tiếp tục sống
Anh chẳng có gì tiếc nuối vì đã yêu em
– Bài này buồn quá nhỉ ? anh nói với tôi .
– Hùng àh ! Em có chuyện muốn nói với anh .
– Em nói đi. Anh nắm lấy bàn tay tôi .
– Chúng tay chia tay đi . Tôi nói câu nói đó một cách thật dễ dàng lúc đàu tôi nghĩ phải khó khăn lắm mới nói được câu này cơ. Và tôi rút tay ra khỏi tay anh
– Cái … gì em nói cái gì cơ . Em đừng đùa như thế chứ . Giọng rất ngạc nhiên
– Em không đùa đâu . Chúng ta chia tay nhau đi .
– Em đùa hơi quá rồi đấy anh không thích như vậy đâu . Giong anh bắt đầu tưc giận .
– Em đã nói là em không đùa . Tôi cũng gắt lên . Chúng ta chia tay nhau đi . Anh có biết để nói được câu này em phải đau khổ lắm không . Em phải suy nghĩ rất lâu em mới đưa ra được quyết định này anh biết không .
Mặt anh ngây ra và anh không nói gì nữa . Tôi biết tôi không thể ở đây được nữa , nếu ở đây thêm chút nữa chắc chắn tôi sẽ khóc . Như vậy tôi không thể bỏ anh được .
– Em đứng lại . Hãy nói với anh lần cuối là em đang đùa anh đi . Tôi không dám quay lại nhìn vào ành mà nói nên tôi vẫn đúng ở tư thế nhìn ra đằng xa và quay lưng vào anh mà nói .
– Em không yêu anh . Chúng ta chia tay nhau đi . Tôi gắt lên .
Anh đứng dậy đi ra đằng trước tôi hay tay anh nắm lấy tay hai vai tôi vừa lắc vừa nói nhìn anh lúc này thật đáng sợ .
– Em có biết em vừa nói cái gì không ? Anh gắt lên
– Em biết . Em xin lôi vì đã lừa rối anh . Khi gặp anh em đã không nói cho anh biết em đã có người yêu rồi và lúc đó người yêu em đang ở bên Mĩ . Và lúc đó em chỉ coi anh là vật thế thân của Tuấn thôi chứ không yêu anh và dần dần em đã lầm tưởng đó là tình yêu . Nhưng đến khi Tuấn quay về em mới nhận ra Tuấn mới là người em yêu thật sự . Em biết điều này sẽ làm cho anh đau lòng nhưng như vậy còn hơn là em lừa dối anh mãi . Hãy tha thứ cho em .
Đến lúc này dôi bàn tay của anh không còn ở trên vai tôi nữa mà đã buông thõng xuống và nhân cơ hội đó tôi liền thoat khỏit anh và bước đi .
– Em hy vọng chúng ta tuy không kà ngườ yêu được nữa nhưng vẫy có thể làm anh em tốt của nhau .
– Em hẵy nhìn thẳng vào mắt anh và nói em không yêu anh đi .Anh không còn gắt lên nữa nhưng điều này lạm làm tim tôi thêm đau nhói .
Tôi quay lại nhìn thẳng vào mắt anh , ở đôi mắt ấy tôi nhìn thấy được tình yêu của anh dành cho tôi và tôi không thể nào là không yêu anh được khi nhìn vào tôi mắt ây . Nên tôi phải quay đi chỗn khác mơi nói được .
– Em không yêu anh .
Nói xong tồi liền bỏ đi để anh lại ở đó , tôi phải chạy nhanh đến chỗ mà anh không nhìn thấy nữa mới dám dừng lại . lúc bày mắt tôi đã đẫm nước mắt .
– Em xin lỗi . Thực sự em không muốn điều này đâu nhưng đến một ngày em sẽ hiểu . Hay quên em đi . Em không đang để cho anh đau buồn đâu
– Tại sao em phải làm như vậy chứ ? Em biết làm như vậy Hùng sẽ đau lòng lắm không ? Em từng ở hoàn cảnh này thì em phải biết chứ ? Tại sao em không chọn cách nói cho mọi người biết mà lại giấu mọi người như vậy .
– Em biết chứ ! khi nói chia tay em cũng là người đau khổ lắm chứ . Nhưng nếu chop mọi người biết thì soa , bệnh của em có chắc chắn là khỏi bệnh khồng . Nếu như cho mọi người biết mà em không khỏi bệnh mà em vẫn … chết thì chỉ làm mọi người đau khổ thêm mà thôi . Nước mắt tôi bắt đầu trào ra , bao nhiêu sự kìm nén bấy lâu nay của tôi bông nhiên trào ra .
– Trang ….Trang … em làm sao thế tỉnh lại đi chứ . Bông nhiên tôi thấy mắt mình mờ đi mà mọi vật xung quảnh bông nhiên chỏ nên tôi đen .
Xung quanh tôi bây giờ là tât cả lại chỉ còn là màu trắng , màu trắng của ga giường , của chăn , của rèm cửa và một mùi rất đặc trưng mà nhờ nó giúp tôi nhận ra đây chính là bệnh viện chứ không phải nơi nào khác đó là mùi thuốc và đạc biệt là mùi thuốc sát trùng . Bệnh cạnh tôi là Tuấn và bác Khải và cả 2 người đều rất lo lắng cho tôi .
– Em sao rồi ! Tuấn vội vàng ngăn không cho tôi ngồi dậy . Em còn yếu cứ nằm nghỉ đi .
– Có thể khi nghe xong tin này cháu sẽ rất giận bác nhưng bác đành phải làm thế . Bác đã thay cháu nói cho ba cháu về bệnh tình của cháu rồi . Ba cháu sẽ đến đây sau it phút nữa . Câu nói của bác làm tôi choáng hơn cả lúc nãy nữa .
– Sao … sao bác lại làm vậy ? Bác đã hứa với cháu rồi mà sao bác lại nuốt lời …
– Bác biết nhưng bác không giúp cháu nói dối mãi được , ba cháu có quyền được biết chuyện này . Nếu bác tiếp tục giúp cháu bác thấy có lỗi với mẹ cháu lắm . Thà bác có lỗi với cháu còn hơn nhìn thấy cháu chết dần chết mòn như vây . Bác có việc bác đi trước đây .
– Nhưng …. Rồi đột nhiên tôi quay sang Tuấn . Có phải anh cũng biết chuyện này đúng không ?thấy Tuấn không nói gì là tôi biết ngay là anh biết . Tại sao anh không ngăn bác ấy lại …. anh có biết nếu ba em biết chuyện thi Hùng cũng biết chuyện và những gì chúng ta đã làm sẽ trở nên vô ích không ?
– Hùng …. Hùng … lúc nào em cũng nghĩ tới Hùng hết vậy . Tại sao em không nghĩ tới anh chứ ? Không lẽ em chỉ biết co Hùng em thôi không vậy , còn anh thì sao ? Anh cũng yêu em mà … anh cũng giống như Hùng không muốn em chết . Nên anh không thế nhìn người yêu mình chết mà không làm gì được .
Tuấn lúc này rất tức giận , tôi đã quá xúc động mà đã mắng Tuấn hơi quá lời và tôi cũng không ngờ anh lại phản ứng dữ dội như vậy . Tôi lúc này ngây ra như một phong tượng không biết nói gì .
– Anh … anh xin lôi anh hơi mất bình tĩnh …. Anh đi uống nước đây . Rồi Tuấn chạy ra ngoài .
Tại sao vậy , tôi đâu có muốn thế . Tôi đâu có muốn làm mọi người xung quanh tôi bị tôi làm cho tổn thương đâu vậy mà hết người này đến người khác đều bị tôi làm cho tổn thương hết vậy ? tại sao chứ ? Tại sao ?
Cánh của phòng mở ra và người đi vào không phải là Tuấn mà là ba tôi . Tôi chưa nhìn thấy ba trong trang thái như vậy bao giờ .
– Ba . Đó là từ duy nhất mà tôi mà tôi có thể nói ra lúc này .
Ba tiết đến gần tôi và dường như ba đang rất giận dữ .Bét … Ba tát tôi một cái .
– Con biết con làm như vậy là con đã sai lầm rất lớn không ?
– Con … con xin lỗi ….Con không muốn như vậy ….
– Con nghĩ con giấu ba để ả đi nhẹ nhàng thì ba sẽ không đau khổ sao ? Con nghĩ ba sẽ vui khi nhìn thấy con mình bị chết mà trong khi đó mình không thể giúp gì sao ? Con nghĩ ba là động vật máu lạnh sao ? Ba khóc , đây là lần đầu tiên tôi thấy ba khóc như vậy
– Con … sai rồi …. Ba ơi con sai rồi … con xin lỗi …
– Không con không có lỗi … tất cả là lỗi của ba … Tại ba … Đừng khóc nữa con . Con không có lỗi tại ba … tất cả là tại ba …. tại ba không quan tâm tới con nên con mới giấu ba ……lỗi không phải ở con mà . Ba xin lỗi vì đã đánh con .
– Không lỗi là tại con , tại con giấu ba mà . Ba không co lỗi đâu
Cộc … cộc
– Con vào được chứ . Tôi gọi ba .
Không thấy tiếng trả lời nhưng tôi biết ba ở bên trong phong nên tôi mở cử đi vào . Ba đang ngồi trên bàn làm việc , nhưng ba không làm việc mà ngắm bức ảnh gia đình tôi chụp trước kia .
– Con mang trà vào cho ba . Vừa nói tôi vừa rót trà cho ba . Ba không làm việc tại sao ba không ra ngoài cho thoáng mà cứ ngồi mãi trong này vậy . Tôi cố tình làm ra vẻ bình thường để cho ba vui
– Ngồi xuống đây con . Ba ra hiệu cho tôi ngồi vào lòng ba .
– Thôi con ngại lắm … con lớn rồi mà .
– Làm sao mà phải ngài trong mắt ba con chỉ là cậu bé 5 tuổi như trong bức ảnh này thôi . Rồi ba kéo tôi ngồi xuống lòng ba . Hồi con còn nhỏ mỗi khi ba làm việc là con đều muốn ngồi vào lòng ba nhwu vậy rồi nghcih luc tung đủ thú của ba . Má phải nói dẫn con đi công viên con mới chịu tah cho ba làm việc . vậy mà bây giờ con đã sắp trưởng thành rồi .
– Dù con có lớn lên nhưng con vẫn là con của ba , con vẫn mãi là cậu bé tinh nghich như ngày xưa mà .Tôi ôm lấy ba như ngày xưa còn bé .
Ngả vào đầu vào vai ba lại càng làm cho tôi nhớ lại những kí ức của ngày xưa . So với ngày ấy ba chả thay đổi là bao nhưng .
– A .. ba ơi ba có tóc bạc kìa . Bỗng nhiên tôi nhìn thấy trên đầu ba có một sợ tóc bạc . Để con nhổ cho .
Không kịp cho ba đồng ý tôi đã đứng đậy và nhổ tóc bạc cho ba .
– Ba ơi lại có thêm vài sợi nữa để con nhổ luôn cho ba nha . Rồi tôi lại tiếp tục với công việc của mình . Nhưng càng nhổ tôi lại thấy ba có nhiều sợi tóc bạc khác … chẳng lẽ ba đã già thật rồi .
– Thôi con đừng nhổ nữa … nhổ nữa con ba sẽ hói đầu thật rồi . Bà cũng đã già rồi chứ còn trẻ gì nữa đâu .
– Không … ba chưa gì mà ba chỉ có bốn mấy tuổi thôi , ba chưa già mà .Tôi cố tình phủ nhận một sự thật hiển nhiên là ba bắt đầu già . Do ba làm việc nhiều quá nên tóc mới bạc nhiều như vậy thôi chứ ba chưa già đâu . Bây giờ ba phải tích cực nghỉ ngơi ăn nhiều đồ bổ là tóc ba lại xnah lại như trước ngay mà . Hay để con nấu đồ bổ cho ba nha .
– Thôi anh đừng có mà líu lo nữa . Rồi ba đi ra bàn uống nước và ngồi xuống tôi cũng đi theo và ngồi lại bên cạnh ba .
Ba lấy bên dưới ngăn bàn một cái phong bì và đưa cho tôi .
– Ba và bác Khải đã tìm hiểu rồi , ba sẽ cho con sang Mĩ để chữa bệnh . Ba và bác Khải cũng đã tìm được bệnh việc Q rất tối và ở đó có rất nhiều bệnh nhân ung thư đã chữa khỏi được . Vì vậy sang tháng con sẽ xang bên đó trước rồi ba sẽ sắp xếp công việc rồi qua với con .
– Không ! Con không muốn sang MĨ đâu con muốn ở lại Việt Nam cơ .
– Ba đã quyết định rồi con đừng cãi lời ba .
– Nhưng tại sao cứ phải sang Mĩ ở Viẹt Nam cũng có nhiều bệnh chữa được ung thư mà .
– Ba biết ở Việt Nam cũng chữa được bệnh đó nhưng đó là với điều kiện thích hợp nhưng đẻ tìm được tủy là rất khơ . Nếu con sang Mĩ thì sẽ có nhiều cơ hội khỏi bệnh hơn .
– Không , con muốn ở Việt Nam với mọi người . Con không muốn sang Mĩ đâu . Ở đâ con còn có gia đình, bạn bè nữa sang đó con chả có ai cả .
– Khi nào khỏi bệnh ba sẽ cho con trở về Việt Nam mà . Lúc đấy con lại được sống với gia đình avf được gặp abnj bè của con mà .
– Không con không thích . Vừa nói tôi vừa chạy ra ngoài .
– Ba xin con hãy đi sang Mĩ đi . Tôi quya lại đã thấy ba đang quỳ dưới san nhà . Má con ra đi là một mất mát lớn nhất của đời ba rồi bây giờ con mà đi nốt nữa chác ba không sống nổi .
– Kìa ba ! Ba sứng dậy đi ba đừng làm thế . Con …
– vậy hãy hứa với ab là con sẽ sang Mĩ đẻ chữa bệnh đi con . ba xin con đó .
– Con …. con đồng ý . Không còn cách nào khác là tôi phải đồng ý .
Nghe thấy vậy ba rất vui và đứng dậy .
– Thôi con về phòng nghỉ đi . Bây giò ba sẽ lien lạc với bác Khải và bệnh viện bên kia .
Lý do duy nhất của tôi không muốn sang Mĩ là sang đó tôi sẽ không được gặp anh . Nếu như sang đó mà không chữa được bệnh thì trước lúc chết tôi sẽ không được gặp anh và không được gặp anh mãi mãi .
– Chào cậu chủ . Chị Lý đi vào phòng của Hùng trên tay bê một cậu nước.
– Có chuyện gì vậy chị . Tôi thấy hơi lo nên gọi chị ấy lại hỏi.
– Chả hiểu cậu Hùng đi ra ngoài có chuyện gì , lúc về dầm mưa ướt sũng giờ đang sốt miên man trong phòng . Tôi bây giờ tôi phải lấy khăn trườm cho cậu ấy đây .
– Bị sốt ! có nặng lắm không ? Chị đã gọi bác sĩ chưa? thảo nào tôi có cảm giác không an tâm , hóa ra anh ấy bị ốm .
– Tôi gọi rồi , bác sĩ bảo cậu ấy chỉ bị cảm thông thường thôi uống thuốc vài ngày là khỏi . Bình thường 2 cậu suốt ngày gây nhau vậy mà khi cậu ấy ốm cậu lại rất quan tâm chả hiểu được 2 cậu . Chị Lý nhận xét một câu xanh dờn .
– Chị biết gì mà nói đưa chậu nứa đây rồi đi xuống nhà đi tôi lo trên này cho .
– Vậy thì cậu mang cái này vào giúp tôi nha . Bây giờ tôi phải đi chợ nên cậu trông cậu ấy dùm tôi luôn nha.Mà người bị sốt ra rất nhiều mồ hôi nên cậu phải để ý và thay quần áo cho cậu ấy nha .
Nói xong chị ta đi xuống nhà còn tôi thì vào phòng anh .
– Trang …. đừng bỏ anh ..
Tôi vừa thay quần áo cho anh xong đang đang định đi ra thì bàn tay anh túm lây tay tôi và nói . Lúc đầu tôi tưởng là anh tỉnh rồi nên giật thót cả tim nhưng về sau mới nhận ra anh đang ngủ mê . Nhưng anh nắm tay tôi chặt quá nên tôi không tháo được ra .
– TRang …… đừng bỏ anh …. anh xin em …. anh xin em …. anh còn yêu em nhiều lắm …… đừng bỏ anh mà ….. Anh xin em …. đừng bỏ anh mà ….
– Lạnh …… lạnh quá …… Anh vẫn nói trong lúc mơ .
Tôi đã lấy 2 cái chăn bông đắp cho anh rồi mà sao anh vẫn kêu lạnh vậy mà trán anh thì vẫn nóng phừng phừng như thế này mà . Làm thế nào bây giờ .
– Lạnh ….. lạnh ….. anh lạnh quá .
Chị Lý lại đi chợ mất rồi còn ba tôi thì lại qua bệnh viện làm sao bây giờ . Chẳng lẽ lại dùng cách đó …. Không được nếu dùng cách đó thì mọi chuyện trước đây tôi làm thì đổ xuống sông xuống bể hết sao . Không được dùng cách đó .
– Lạnh …. Lạnh ….. anh lạnh lắm .
Tôi đã cuống , anh cứ kêu lạnh làm cho tôi lại cang cuống thêm . Đành liều vậy …
– Lạnh….. lạnh quá .
– Em biết rồi …. em sẽ sưởi ấm cho anh ngay đây . Anh sẽ không còn lạnh nữa đâu
Một ngày mới lại đến , có lẽ với mọi người đều thích và đón nhận một ngày với một tâm trạng thật vui vẻ vì một ngày mới đến sẽ đem lại cho họ thật nhiều cơ hội mơi và là một sự khởi đầu mới . Nhưng với tôi thì khác một ngày mới đến lại làm tôi thêm lo lắng , tôi lo lắng không biết mình có sống nổi qua ngày hôm nay hay không . Và chỉ khi một ngày qua đi tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm vì tôi đã sống thêm được một ngày nhưng tôi biết thời gian tôi ở bên cạnh anh sẽ không còn lâu nữa .
Có lẽ do cơn sốt hôm qua đã làm anh mệt nên bây giờ anh vân còn đang chìm trong giấc ngủ . Không biết anh đang mơ thấy gì mà trên môi anh đang nở một nụ cười , nhìn anh trong lúc này giống như một thiên thần . Cho dù cơ thể đang yếu vì ốm mà anh vẫn có thể nở được một nụ cười tươi như vậy .
– Anh ơi ! Anh hãy mãi mãi cười như thế anh nhé . Tôi khe thì thầm vào tai anh . Hãy coi như đây là yêu cầu cuối cùng của em đối với anh . Hãy vì em mà hãy giữ mãi trên môi nụ cười này anh nhé cho dù em không còn ở bên cạnh anh thì anh hãy nhớ lấy điều này anh nhé .
Hôn lên trán anh nụ hôn cuối cùng rồi tôi đi ra ngoài .
Tôi đẩy cánh cửa phòng ba rồi bước vào . Ba đang ngồi trên bàn tiếp khách chờ tôi .
– Con chào ba . Tôi cúi chào ba rôi ngồi xuống đối diện ba .
– Thế nào sức khỏe của con hôm nay vẫn tốt chứ , có còn thấy chóng mặt hay chảy máu mũi không ? Ba hỏi và nhìn tôi với con mắt lo láng .
– Da hôm nay con không bi những thứ đó ba à . Không biết từ bao giờ tôi lại hay phải nói dối đến vậy cho dù không muốn .Sáng nay tôi mới chảy máu mũi xong . Ba gọi con đến đây có chuyện gì vậy ?
– Hôm qua bệnh viện bên kia có gửi fax cho ba , họ nói với tình trạng của con mà đưa sang đó thì tỉ lệ khỏi bệnh sẽ rất cao . Nên vì vậy ba đã sắp xếp cho con ngày 26 tháng 12 sang bên đó .
– Cái gì ạ ! 26 thnags 12 sang bên đó ạ . Hôm này là 30 tháng 11 rồi vậy là chỉ còn gần một tháng nữa thôi hả ba ? Như vậy có gấp không ba ….hay mình lùi lại ít ngày nữa đi ba .
– Không , như vậy không gấp . Con sang đó sớm bao nhiêu là tốt cho con bấy nhiêu ba sẽ không lùi lại đâu
– Nhưng còn việc học của con thì sao ?
– Ba quên nói với con , ba đã gặp thầy hiệu trưởng của con và xin cho con nghỉ học rồi . Tù mai con sẽ không phải đến trường nữa .
– Sao ạ . Sao ba không nói trước chuyện này cho con mà tự ý quyết định vậy ?
Reeng …… eeng !
-Ba xin lỗi . Rồi ba quay lại bàn làm việc nghe điện thoại . Có chuyện gì thế cô Huyền .
– Dạ thưa ông đã đến giờ đi họp rồi ạ .
– Tôi biết rồi sẽ đến ngay .
– Ba xin lỗi nhé ba phải đi ngay bây giờ rồi . Gặp lại con sau rồi .
– Nhưng mà ba …. chưa kịp nói hết câu thì dáng ba đã khuất sau cánh cửa.
Vậy là chỉ còn chưa đầy một tháng nữa tôi sẽ phải xa nơi này và xa anh . Tai sao lại gấp vậy chứ ? Tôi chỉ còn nhìn thấy anh trong vòng một tháng nữa thôi sao . Sau đó tôi sẽ phải xa anh và rất có thể …mãi mãi không được gặp anh . Ở đây tôi có thể thấy và nghe được những gì Hạnh và Hùng nói ở sân trường
– Để em xem nào . Tồi Hạnh lấy tay mình sờ lên trán Hùng . Hết nòng rồi vậy là anh hết ốm rồi đó .
– Anh đã nói rồi anh hết ốm rồi mà em cứ làm anh như con nít vậy . Hùng tỏ vẻ dỗi nhưng tôi biết là Hùng chỉ giả vờ như vậy mà thôi .
– Tất cả là nhờ công của em hằng ngày đến chăm sóc anh đó . Bây giờ anh tính cảm ơn em thế nào vậy ?
– Ùh biết cảm ơn em thế nào đây . Em thích gì nói đi anh mua cho .
– Em không cần anh mua gì cho em hết , em chỉ cần anh mãi ở bên em để em chăm sóc là được rồi . Rồi Hạnh tựa vào vai anh .
– Mình đi xem phim đi . Rồi Hùng đứng dậy kéo tay Hạnh đi có lẽ do anh đã nhìn thấy tôi nên đã quyết định đi chỗ khác .
Tôi không biết tâm trạng của mình bây giờ như thế nào nữa . Không biết tôi nên buồn vì người yêu mình đi với người khác trước mắt mình hay là nên vui vì người yêu mình đã nghe theo mình tìm một người khác mang lại cho anh hạnh phúc đây .
– Nếu muốn khóc thì hãy khóc đi . Anh cho em muợn vai anh đó . Không biết Tuấn đã xuất hiện bên cạnh tôi từ bao giờ .
– Sao em phải khóc chứ . Đó là điều em muốn mà em nên vui mới đúng chứ .
Tôi cố nở một nụ cười thật tươi cho Tuấn thấy những gì mình nói là đúng . Nhưng điều đó lại làm cho mọi việc xấu đi . Nụ cười của tôi méo đi và nước mắt tôi lại lăn dài trên má .
– Hãy khóc đi . Khóc bao nhiêu cũng được .
– Tại sao chứ ? ……. tại sao em phải ròi xa anh ấy trong khi em vẫn còn rất yêu anh ấy mà …. em không hiểu tại soa ông trời lại bất công với em như vậy ……. Tại sao chứ …. Tai sao ?
– Hôm nay sao không ai về ăn tôi vậy chị Lý . Tôi ngao ngán nhìn một bàn đầy thức ăn mà chỉ có một mình tôi ăn .
– Hôm nay ông bà chủ và cậu 2 đi nhà hằng mà còn cậu cả thì từ ngày vào Đại học thì chỉ có chủ nhật mới về nhà ăn cơm thôi mà . Chị Lý vừa nói vừa đưa cho tôi một ly nước cam . Trước khi ông chủ còn dạn tôi là nhớ nhắc cậu chủ uống cận thận không được bỏ bữa đó .
– Tôi biết rồi , có bao giờ ba tôi quên chuyện đó đâu , tôi tự lo cho mình được mà . Vừa nói tôi vừa cố nhai phần cơm mà mình phải ăn hêt .
– Mà dạo tôi thấy cậu gầy đi nhiều lắm đó , da cũng xanh xao hơn nhìn như người bệnh đó .
– Đâu … đâu có … tôi làm sao mà bệnh được .
– Thì tôi mới nói vậy thôi chứ đã bảo cậu bị bệnh đâu mà cậu phải hốt hoảng nên như thế .
Cuối cùng thì cũng ăn cơm xong cứ như là một cực hình vậy , dạ dày tôi thì nhỏ còn chị ta thì bắt tôi ăn bằng xuất của 2 người .
Tít …. tít
– Alo ! cháu nghe đây bác .
– …..
– Tý nữa ba cháu về cháu sẽ bào ba cháu gọi cho bác .
– ……
– Cháu chào bác .
Dạo này ba tôi và bác Khải cứ như người buôn hàng giả vậy có chuyện gì cũng chỉ nói với nhau mà không nói với tôi một chút gì cả . Tôi chỉ có nhiệm vụ đến bệnh viện chữa trị mà thôi . Vì không muốn ảnh hưởng tới gia đình nhà dì và cũng không muốn cho Hùng biết chuyện tôi đã năn nỉ ba là không nói cho mọi người trong gia đình biết chuyện tôi bi mắc bệnh .
– Thế nào hôm nay lại ngồi xem tivi một mình hả em .
Mạnh ngồi xuông bên cạnh tôi chân anh thì duỗi thẳng để lên chiếc bàn uống nước . Rồi anh với lấy cái điều khiển và bắt đầu chuyển kênh
– Xem mấy cái thời sự này chán lắm! Nghe nhạc có phải hay không .
– Sao anh lại về hôm nay vậy em tưởng cuối tuần mới về mà . Tôi quay sang hỏi anh .
Lâu lắm không gặp anh , hôm nay gặp anh nét thư sinh của anh đã biến đi đâu mất hết mà thay vào đó là một dân chơi thứ thiết . Đúng là không bị gia đình quản có khác .
– Anh nhớ nhà nên về thôi . Ơ mà sao em lại hỏi anh vậy , đây là nhà anh nên anh muốn về lúc nào mà chả được . Tài ăn nói của anh cũng càng ngày càng khá .
– Có thật không đấy ? Nhìn mặt anh tôi thấy không thể nào mà tin anh được .
– Thật mà , anh nhớ nhà nên mới về mà . Anh mà nói điêu anh làm con …
– Con sẽ làm con gì nào nói cho má nghe coi . Chưa kịp nói hết câu anh đã bị dì cắt ngang.
– Thì con … con sẽ làm con của mẹ chứ sao . Phải không Trang . Rồi anh lại quya sang dì . Mẹ đi đường về có mệt không ngồi xuống đây con đấm lưng cho mẹ nào .
– Anh không phải nịnh tôi , tôi mà không gọi anh về thì anh cũng chẳng nhớ đến cái nhà này nữa đâu . Mà dạo này tôi thấy anh ăn chơi hơi quá rồi đấy . Đầu tóc thì xù lên như lông nhím con quần áo thì rách tả tơi không khác gì thằng ăn mà cả .
– Má chả biết gì cả ! cai này bây giờ đang là mốt đó má . Rôi anh quay xung quanh tìm người cầu cứu . Phải không mấy đứa .
Nhìn cái cách thay đổi thái độ của anh làm tôi và dì phì cười . Mải để ý đến dì mà Mạnh mà tôi không để ý đến ba tôi và Hùng đã vào đến nhà và đi cùng họ là Hạnh .
Và chờ khi cả nhà đã ngồi ổn định ba tôi mới bắt đầu nói .
– Lâu lắm rồi hôm nay gia đình chúng ta mới được tụ họp đông đủ như vậy nên hôm nay bà má các con quyết định tổ chức một buổi họp gia đình nho nhỏ để công bố một chuyện như sau .
– Nhưng có người ngoài mà dượng sao gọi là họp gia đình được . Mạnh ám chỉ Hạnh có lẽ chuyện lần trước đã cho anh ấn tượng xấu về cô ta .
– Con ngồi im đi . Bị dì mắng nên Mạnh mới ngồi yến .
Lúc này tôi mới để ý mới thấy Hùng đang trừng mắt nhìn Hạnh . Hạnh thì đang nép vào Hùng tỏ vẻ là mình yếu đuối cần được bào vệ nhưng để ý thì thấy ánh mắt cô ta nhìn mạnh cũng chả kém dì . Thình thoảng Mạnh có nhìn tôi bằng một ánh mắt khó hiêu vì sao tôi và Anh không ngồi cạnh nhau mà để Hạnh ngồi cạnh như vậy . Tôi không dám nhìn anh vì tôi sợ nhìn vào ánh mắt đấy tôi lại không kìm lòng được.
– Chuyện ba muốn nói trước đó là chuyện của Trang . Đó là cuối tháng này tức là 2 tuần nữa Trang sẽ không ở cạnh chúng ta nữa mà sẽ sang Mĩ du học . Tuần trước có giấy báo của đại học A bên đó gửi về
Câu nói của ba vừa dứt mọi ánh mắt ngạc nhiên đều dồn về tôi trừ có ba và dì vì 2 người này đều biết trước rồi mà .
– Cái gì …. em định đu du học sao . Thế sao lúc trước em không muốn sang đó cơ mà .
– Tại vì lúc đó em chưa muốn đi nên nói vậy . Em muốn sang đó sống xa gia đình để học cách tự lập .
– Vậy còn chuyện của em … vì không muốn nói ra chuyện của tôi với Hùng mà không biết nói thế nào nên Mạnh hoa chân múa tao lọan cả lên .
– Đi du học thích quá Trang ha . Mình ganh tỵ với cậu đó . Sang đó học thích lấm anh nha .vừa nói cô ta vừa ngồi sát lại gần Hùng tỏ vẻ 2 người rất thân mật với nhau Không biết cô ta còn có ý gì nữa đây vì với cô ta đi du học chỉ là chuyện nhỏ thôi mà .
Hùng chỉ ừ một tiếng lấy lệ sau đó anh quay sang nhìn tôi . Tôi không dám nhìn anh mà quay đi .
– Thôi cả nhà trật tự nghe ba các con nói tiếp chuyện thứ 2 kìa . Dì nhác làm mọi người lại chú ý đến ba tôi .
– Chuyện thư 2 là chuyện của Hùng và Hạnh , cuối tháng này 2 đứa sẽ làm lễ đính hôn .
Cạch … Câu nói của ba quả là một cú sấm ngang tai tôi . Tôi không còn giữ được bìn tĩnh nữa nên đã làm đổ cốc trả ra bàn . Hành động này làm cả nhà đều chú ý đến tôi và đặc biệt là anh . Anh nhìn tôi bằng con mắt lạnh lùng và có phần khó hiểu , đôi mắt của anh như một con dao đâm nát trái tim tôi vậy .
– Con xin lỗi . Đó là câu nói duy nhất mà tôi có thể nói ra lúc này .
– Dượng vừa nói cái gì ạ ? Ai với ai là lễ đính hôn ? Sau khi há hốc mồm ngạc nhiên thì Mạnh hỏi liền ngay lắp tự
– Dượng vừa nói là cuối tháng này sẽ làm lễ đính hôn . Ba tôi quay lại bên Mạnh và nói . Hôm nay ba vá má các con vừa mới đi gặp gia đình Hạnh xong và quyết định ngày 26 thang 12 này sẽ làm lễ đính hôn tại khách sạn mới Love mới khai trương của gia đình ta .
Anh quay mặt ra nhìn hết nhìn tôi rồi quay sang nhìn Hùng Với một ánh mắt ngạc nhiên và đầy tức giận cả hai chúng tôi đều không dám nhìn anh . Tôi và Hùng đều hiểu cảm giác của Mạnh lúc này vì ở nhà chỉ có anh mới biết chuyện giữa tôi và Hùng mà thôi . Chính vì thế anh tức lúc này cũng phải thôi .
Rầm ! Mạnh đập xuống bàn và đứng dậy. Con phản đối chuyện này .
Cả nhà đều tròn mắt nhìn anh vỉ từ trước chưa bao giờ anh tức giận như vẩy rồi anh quay sang tôi và Hùng.Hùng , Trang đi theo anh . Rồi anh đi lên gác .
– Có chuyện gì vây ? Dì hỏi nhưng Mạnh không nói
Có lẽ dì và ba chắc rất ngạc nhiên vì thái độ của Mạnh
– Hai đứa nói cho anh biết chuyện này là thế nào . Hai đưa giả thích cho anh nghe sao Hùng lại đính hôn với Hùn
– ….
Ngay đến nhìn anh 2 chúng tôi đều không dám chứ nói gì đến việc trả lời anh vào lúc này .
– Hai đứa nói gì đi chứ sao im lặng hết thế ?
– Em yêu Hạnh . Sau này chúng em sẽ cưới nhau nên việc bây giờ chúng em làm lễ đính hôn là lễ đương nhiên có gì đâu mà phải giải thích chứ .
Từng lời nói , từng câu thốt ra từ miệng anh như hàng trăm mũi kim đâm vào trái tim nhỏ bé vốn đã bị tổn thương rất nhiều của tôi. Nước mắt tôi chỉ trực trào ra khi anh nhắc đến 3 chứ ” em yêu Hạnh ” và việc anh sẽ cưới Hạnh . Nhưng tôi không yếu đuối đến thế vì chuyện này do tôi mong muốn mà . Tôi không thể khóc lúc này được .
Mạnh túm lấy cổ áo Hùng và dí sát vào tường mà nói
– Em yêu Hạnh sao . Không phải lúc trước em đã rất yêu Trang sao và có lần em đã nói ” Em rất yêu cậu ấy , em sẽ bảo vệ cậu ấy và tình yêu của em dành cho cậu ấy . Tuy tình yêu của chúng em chưa được xã hội này chấp nhận nhưng em sẽ bảo vệ tình yêu này đến cùng ” . Tại sao bây giờ lại như vậy . Hãy nói cho anh biết tại sao lại như vậy . Hãy nói đi ! Tại sao ? Mạnh gào nên
– ….
Anh không biết nói gì có lẽ anh cũng đang rất đau vì phải nhớ lại những gì lúc xưa . Tôi cảm thấy đôi mắt anh đang long lanh có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc . Tại sao tôi phải bắt anh chịu bị Mạnh mắng như vậy chứ trong khi tôi là người có lỗi mà .
– Anh ấy không có lỗi tất cả là lỗi của em .
Cả hai đều quay sang nhìn tôi bằng một ánh mắt ngạc nhiên .
– Chính em mới là người nói lời chia tay .
Câu nói của tôi có lẽ đã làm Mạnh bất ngờ ,có lẽ anh không nghĩ tới việc tôi là người chia tay Hùng chú không phải anh đòi chia tay tôi .
– Em là người nói lời chia tay ? Manh quay sang hỏi tôi
– Đúng ! Em mới là người nói lời chia tay. Tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Mạnh .Chuyện của em và Hùng là một sai lầm. Từ trước đến nay em chưa bao giờ có tình cảm với anh ấy , chưa bao giờ em yêu anh ấy cả .
Mạnh đã bỏ tay xuống và không còn dí sát anh vào tường nữa chứ .
– Sao em nói sao ? Anh không hiểu gì cả ?
Đã đâm lao thì phải theo lao , tôi đã chọn đóng vai này rồi thì phải đóng cho đạt .Cho dù có phải đâu cũng không sao miễn là anh được hạnh phúc .
– Hùng chỉ là chỗ thế chân của người yêu trước kia thôi . Em chì coi anh ấy như một món đồ chơi trong lúc người yêu em qua ra nước ngoài thôi . Tôi nói bằng một giọng lạnh lùng nhất tôi có thể có lẽ tôi đã diễn đạt vai của mình nên đã làm cho cả 2 người ngạc nhiên vì thái độ bây giờ của tôi . Bây giờ người yêu em đã quay trở lại em không cần anh ấy nữa nên chia tay là điều tất yếu .
– Em nói gì cơ nói lại anh nghe coi . Đôi mắt Mạnh mở to hơn khi nghe tôi nói xong .
– Em không yêu Hùng với em anh ấy chỉ là vật thế chân người ….
Bốp . Bất ngờ Mạnh giơ tay đấm tôi một cái vào mặt làm tôi đau điếng và ngã ra sàn . Có lẽ chính anh cũng không ngờ mình lại làm như vậy .
– Tôi không ngờ cậu lại là một người như vậy . Coi như anh em tôi đã nhìn lầm cậu .Manh nói rồi quay người bước đi .
Anh có lẽ lúc này đang đau lắm vì phải nghe lại những lời nói mà anh không muốn nghe . Tôi đã như một sát thủ máu lạnh đã đâm nát trái tim anh rồi dáng đi của anh xuống nhà mà tim tôi lại đau nhói .
– Em xin lỗi ! em đã làm anh đau nhưng em buộc phải làm như vậy . Em thà để anh khinh ghét em còn hơn là để anh đau khổ vì em . Một ngày nào đó anh sẽ hiểu vì sao em làm như vậy mà tha thứ cho em . Em yêu anh ! Mãi mãi chỉ yêu một mình anh mà thôi .
Tôi bước về phòng nhưng sao đôi chân của tôi không thể nào đứng vững được nữa phải tì vào tường mới đứng được . Tôi men theo bức tườn tới gần tới phòng thì không đứng vững được nữa cả người gần chạm tới sàn thì có một bàn tay đỡ tôi lại .
**
– Cậu hẹn tôi ra đây có chuyện gì vây? Vẫn cái giọng tiểu thư kênh kiệu của Hạnh làm tôi thấy ghét nhưng tôi vẫn phải chịu đựng cô ta vì tôi có việc cần nhờ tới cô ta .
– Cô cứ uống nước đi rồi tôi sẽ nói . Tôi cố giữ sao cho giọng mình thật bình tĩnh nhất .
– Nói thì nói nhanh nên tôi co nhiều việc lắm không có nhiều thời gian dành cho cậu đâu . Cô ta vẫn tiếp tục cái thái độ đáng ghét đó .
– Tôi muốn hỏi cô có thật sự yêu Hùng không ?
Cô ta nhìn tôi bằng một ánh mắt kì lạ .
– Đó không phải chuyện của cậu .
– Trả lời lời tôi đi . Cô có thực sự yêu anh ấy không ? Tôi gắt lên .
– Tất … tất nhiên rồi . Có lẽ thái độ của tôi làm cô ta sợ nên mới trả lời vì từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi như vậy cả .
– Vậng nếu như bây giờ nếu như cô có anh ấy bên cạnh cô sẽ trân trọng và mãi mãi yêu anh ấy chứ .
– Tất nhiên rồi tôi đâu có điên mà để mất anh ấy đâu . Hôm nay cậu hơi lạ đó? Tự nhiên quan tâm đến tôi như vậy .
– Tôi chưa bao giờ phải cầu xin ai cả nhưng hôm nay vì cô tôi sẽ phá lệ .
Nói xong tôi đứng dậy đi đến trước mặt cô ta . Có lẽ cô ta sợ tôi làm gì cô ta nên mặt mũi xanh mét . Vẻ mặt kênh kiệu , kiêu căng của cô ta đã biến đi đâu mất . Nhưng tôi chả dại mà động đến cô ta .
– Tôi xin cô hãy hứa với tôi một điều . Vừa nói tôi vừa quỳ xuống trước mặt cố ta . Nếu như bây giờ tôi cho cô một cơ hội để có anh ấy thì cô hãy hứa hãy thay tôi yêu thương và ở bên anh ấy mãi mãi được không ? Vừa nói nước mắt tôi vừa trào ra
– Cậu làm cái gì vậy ? Cô ta tròn xoe mắt nhìn tôi . Cậu bị điên à ?Mọi người đang nhìn kìa cậu đứng lên đi .
– Nếu cô không hứa tôi sẽ không đứng đậy. Tôi ngoan cố .
– Được rồi tôi hứa . Cậu đứng dậy đi / Rồi cô ta nâng tôi đậy , tôi không ngờ cô ta lại bối rối trước hành động của tôi như vậy . Không phải cô ta luôn muốn thắng tôi và hạ nhục tôi sao . Hãy nói cho tôi biết vì sao cậu lại làm thế. Vừa nói cô ta vừa đưa cho tôi chiếc khăn giấy để lau nước mắt.
– Chuyện dài lắm rồi sau này cô sẽ biết bây giờ thời gian đã rất gấp rồi không có thời gian giải thích cho cô biết đâu .
– Nhưng ….
Không kịp để Hạnh nói hết câu tôi đã cắt ngang .
– Hãy nhớ là cô đã hứa giúp tôi rồi đó nếu cô không thực hiện được tôi sẽ không để cô yên đâu . Tôi không dọa cô đâu .
**
– Em tỉnh rồi hả ? Em làm anh lo quá .
Tôi lờ mờ nhận ra chủ nhân củ giọng nói đó là Tuấn .
– Em không sao . Sao anh lại ở đây ?
– Tại anh thấy lo cho em nên đến thăm em thôi … ai ngờ .
– Cảm ơn anh . Nếu không có anh thì …
– Đứng nói như thế chứ , em với anh đâu phải người xa lạ gì đâu . Anh lấy nước cho em nha .
Rồi đi ra lấy nước cho tôi , chỉ chưa đầy 3 phút sau anh đã quay lại với một ly nước trên tay . Nhìn thấy anh chă sóc tôi làm tôi cảm thấy có lỗi với anh quá .
– Em xin lỗi . Tôi không kìm lòng được nên lại bắt đầu sụt sịt .Em xin lỗi vì đã lôi anh vào chuyện này .
– Ngốc ! Có gì đâu mà phải xin lỗi , em đâu có làm phiền anh đâu. Giúp được em anh thấy rất vui vì ít ra anh cũng phần nào chuộc lại lỗi lầm mà trước kia anh đã gây ra cho em . Bây giờ anh coi em như em trai mình vậy nên việc anh giúp em là chuyện thường thôi mà .
– Đừng khóc nữa .Vừa nói anh vừa lau nước mắt cho . Hãy vui lên đi nào … cười lên nào … Khóc nhiều sẽ mọc sừng đó .
Tôi bặt cười vì câu nói đó chỉ dành cho con nít vậy mà bây giò anh lại nói với tôi . Ít ra trong lúc này tôi cũng không co đơn vì vẫn có người bên cạnh quan tâm chăm sóc cho tôi . Bây giờ tôi mới thấy cuộc sống này không bất công với tôi lắm .
—————–
Thuộc truyện: Giấc mơ có thật
- Giấc mơ có thật - Chap 2 : Tình cờ
- Giấc mơ có thật - Chap 3 : Nhóc đi học
- Giấc mơ có thật - Chap 4 : Nhịp đập con tim
- Giấc mơ có thật - Chap 5 : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 5B : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 6A: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6B: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6C: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 7A: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 7B: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 8A: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 8B: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 9A: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 9B: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 10 : Chia tay
- Giấc mơ có thật - Chap 11 : Lễ đính hôn
- Giấc mơ có thật - Chap 12A: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 12B: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 13: Quyết định - Chap cuối
Leave a Reply