Truyện gay: Giấc mơ có thật – Chap 3 : Nhóc đi học
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
* 5 am : Phòng của nhóc
Tôi thức đậy sau một giấc ngủ dài vậy là mình đến đây được một tuần rồi hôm nay mình sẽ đi học ở một ngôi trường mới .Bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt cho tỉnh tao rồi tôi bước ra ngoài bật máy tính lên .
Gửi má yêu !
Má àh con đã quen với cuộc sống mới rồi đó mà , má ở trên dó đùng lo cho con nha . Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới và con cũng trở thành học sinh của trường Anh Khai rồi má . Cái trường mà ngày xưa con luôn mơ ước được học đó má . Ở trên đó má nhớ phù hộ cho con được gặp nhièu may mắn nha . Thôi con đi chuẩn bị cho ngày đầu đến trường đây má .
Con yêu của má.
Trang
Hôm nay có vẻ mình viết cho má hơi it nhỉ không biết má có giận mình không nũa , chác má cũng thông cảm cho con trai của má hôm nay phải chuẩn bị cho ngày đầu học trường mới nên không giận mình đâu ( hehe ) . Thay bộ quần áo ngủ ra ( áo ngắn tay với quần lửng thì đúng hơn ) mặc bộ đồng phục của trường Anh Khai vào tôi trông người lớn hẳn , tôi thích nhất ở bộ đòng phục này là chiếc cà vạt trông như nam sinh Hàn Quốc vậy . Đúng như Hùng nói đồng phục Anh Khai rất style quả không sai . Nhưng tôi muôn mùa đông đến nhanh hơn để được mặc chiếc áo véc ( đồng phục mùa đông mà ) không biêt nhìn mình thế nào vì đồng phục của trường tôi trước đây chỉ là áo gió thôi nhìn thì cũng được nhưng không đẹp cho lắm . Tôi bước xuông nhà thì mọi người bắt đầu ăn sáng.
– Hôm nay đi học có khác dậy sớm , không để người khác phải chờ . Lại là cái tên đó sang ra xui thế không biết , may mà hắn hơn mình 1 lớp chứ không xui cả năm .
– Chuyện , có người hôm nay cũng vậy không để người khác phải gọi mới dậy . Tôi đáp lại
– Ăn sáng đi hai đứa . Mới sáng ra đã cãi nhau rôi . Ba vừa đọc báo vừa nói .
– Àh Trang biết trường chưa con , hay để tý ba chở đi . Ba đọc báo đọc báo một lúc lại quay sang hỏi tôi làm tôi tý nữa bị sạc sữa.
– Dạ không cần đâu ba , hôm trước khi đi mua sách mấy anh chỉ trường cho con rồi con tự đi được mà ba . Con đủ dồi , thưa ba , thưa dì con đi học .
– Sao đi sớm thế con . Ba tôi nói .Chờ 2 anh đi một thể
– Con muốn đi học một mình thoải mái hơn mà ba. Đúng hơn là không muốn đi cùng Hùng
-Sao ăn ít thế con . Dì nhìn đĩa cửa tôi mới ăn hết 1 nửa
– Ăn thêm chắc con thành heo quá dì . Tôi nở một nụ cười
– Đúng rồi có người dữ eo không dám ăn nhiêu , có ngày người không thành heo mà lại thành trèo pheo . Lại cái tên đó làm người ta bực cả mình , nhưng hôm nay là ngày đầu năm học nên tôi không muốn mất vui vì hắn nên đi ra ngoài .
Tý quên tôi chạy như bay lên phòng , vào phòng tôi mở cái hộm trên bàn ra (hộp trang sức của má tôi đó) . Tôi lấy sợi dây đẹp nhất đeo vào cổ cái này là của má cho tôi khi tôi bắt đầu đi học lớ 1 má còn nói :” Cái này sẽ lại may mắn cho con ” . Vì thế tôi thích nó nhất và mỗi khi đi học tôi đều đeo nó . Xong rồi tôi chạy như bay ra ngoài nhà dắt chiết xe của mình rồi phóng ra đường . Nhanh như vạy vì tôi không muốn gặp tên kia vì sẽ xui lắm . Hít thở cái không khí mát mẻ của những ngày cuối thu thật là trong lành .
Không ngờ con đường tôi đi học lại đep đến thế giống phim Hán quá giá như ngày đầu đi học mà gặp anh chàng nào …. Lại nghĩ vớ vẩn rồi đường đến trường tiếp theo đi như thế nào nhỉ xem nào đoạn kia là rẽ phải , tiếp theo rẽ trái , đi thẳng , tiếp theo lại rẽ phải , rồi rẽ trái lòng vòng quá tiếp theo là đi như thế nào nhỉ .Chết rôi không nhớ đường đi muôn mất lại ngày đầu đến trường nũa chứ .Đang không biết đường thì tôi thấy có một anh chàng cũng mặc đồng phục Anh Khai hay quá hỉa hỏi đương mới được . Nhìn từ xa anh ta cũng cao dáo phải nói là dáng người mẫu mới đúng , nếu mình mà cao như anh ta mình cũng đi làm người mẫu từ lâu rồi .
– Anh ơi cho em hỏi trương Anh Khai đi đường nào vây ? Tôi cất tiếng hỏi ngọt một cách lạ thường không biết có ý gì đây .
– Đi thẳng …Đang nói thì anh ta quay lại nhìn tôi .
– Là anh sao ! Tôi giật mình sững sờ không ngờ anh chàng đó lại chính là cái tên đâm vào tôi hôm ở siêu thị. Chạy mau không anh ta nhớ lại thì nguy .
– Thằng nhóc kia dứng lại . Chưa kịp chạy thì anh ta đã kéo xe tôi lại chết chắc rồi .
– Sao định chạy àh . May quá ông trời cho quả có mắt cho tao gặp lại mài .
– Anh … Anh đinh làm gì tôi . Không biết hắn định làm gì mình , trắn lột chắc không nhìn hắn không có vẻ thiếu tiền . Hay hắn định đắnh mình dễ lắm hôm nọ thấy hắn hung dữ lắm , chết dồi khuôn mặt xinh dai của mình không phải nói là rất xinh mới đúng lại còn baby nữa chứ chẳng lẽ ôi không .
– Định làm gì àh haha . Tất nhiên là tao sẽ hành hạ may rồi . Vì mày mà ba tao không cho tao lấy xe đi học mà phải di bộ đây này .
– Cái gì HÀNH HẠ ! Anh vừa nói hành hạ . Chết rồi lầm đầu tiên của mình không lẽ hắn định lấy mât , không mình không muốn thế mình không muốn lần đầu của mình lại dành cho một người không quen biết như hắn .
– Đúng tôi vừa nói như thế đấy , sao sợ rồi àh . Nếu biết sợ sao lần trước còn sử ác thế , dám làm dám chịu .
– Anh ơi em còn nhỏ lắm , anh tha cho em . Anh mà làm vậy chắc em tự tử chết mất . Nước mắt tôi bắt đầu chảy ra .
– Đùng có lấy nước mắt ra dọa tôi , tôi nghe bon nó khóc nhiều rồi nhừng tưởng tôi sẽ mủi lòng . Đúng là đồ động vật máu lạnh .
– Thế anh cần bao nhiêu tôi bảo ba tôi gửi cho. Lau nước mắt tôi làm liều nói vậy .
– Tiền àh tôi thiếu gì , mà lần trước cậu bảo tôi đừng tưởng có tiền là có mà muốn làm gì cũng được sao . Chết rồi đây là lí lẽ của mình mà . Cậu tưởng hại tôi dồi cầm 1 nắm tiền quang vào mặt tôi là xong sao . Câu này quen quen , quá quen mới đúng vì đây là câu nói của mình mà .
– Thế bây giờ anh muốn thế nào . Tôi hỏi nhưng lòng lo lắng vô cùng không biêt hắn làm cái gì tiếp theo ôi cái lần đầu của tôi thế là mất .
Đang lo lắng thì hắn có điện thoại ra nghe , nhân lúc này trôn đi đố hắn đuổi được .
– Định chạy hả đừng có mơ .Hắn lôi tôi lại khi tôi định co giò phóng đi .
– Alo ! U`h tao đây đang trên đường đến trường …..Sao không qua đón được hả không sao tao có người đưa đi rồi …ùh … Tao có trò này mới hay lắm tý nưa lên trường tao kể cho nghe …. trông cũng được …..Bye nha .
– Tôi chưa nghĩ ra cách gì để hành hạ cậu cho xứng đáng cả . May qua hắn vẫn chưa nghĩ ra chuyện đó.Vì vậy trước tiên cậu phải đưa tôi đến trường . May nữa vì mình đang cần người đẫn đến trường vì quên đường mà .
Hắn nhảy lên xe tôi làm tôi đi xe loạng choạng .
– Này cậu đi kiểu gì vậy , muôn chết ạh . Hắn hét lên.
– Anh nặng như thế còn tôi thì bé thế nay sao đèo nổi anh . Tôi thanh minh . Tôi cũng không chắc chúng ta có chết hay không nhưng mà cứ như thế này thì dễ lắm .
– Xuống ! Xuống ngay ! Tôi đèo cho , để cậu đèo dễ chết non lắm cuộc đời còn dài chết non phí lắm . Có thê chứ đừng hòng mà tôi chịu đèo .Thế dồi hắn lên đèo còn tôi ngồi sau .
– Nói cho cậu biết nha ở Anh Khai tôi là đầu gấu đấy đừng tưởng chỉ có hôm nay tôi mới gặp cậu . Nếu tôi muốn là tôi có thể bắt cậu bât cứ lúc nào dây .
– Biết dồi , nhìn anh là tôi đủ biết rôi . Không biết là hắn có đánh bonmgs mình lên không nữa. Chúng tôi đi được 1 đoạn thì gặp 1 đám nữ sinh Anh khai (vif tôi nhìn phù hiệu ở áo họ mà ) .
– Bám chặt vào . Hắn ra lênh cho tôi.
– Để làm gì . Tôi hỏi lại nhưng chưa kịp có câu trả lời tôi phải bám vào hắn ngay vì hắn đang đánh võng . Đúng là đò sĩ gái .
*Cổng trường học Anh Khai :
– Đi gửi xe đi . Tên đó ra lệnh cho tôi .
– Anh chạy xe kiểu gì vậy . Tôi vừa nói vừa vỗ ngực . May mà đén trường rồi chứ nếu đii thêm 1 đoạn nữa chắc tôi không chết vì đụng xe thìg cũng chết vì đau tim mất .
Tôi đi gửi xe nhân tiên chuồn luôn nhưng không hiêu hán đi theo tôi hay sao mà hắn vẫn tóm được .
– Định chuồn luôn hả . Không dễ đâu .
– Tôi đâu có muốn chuồn đâu ( điêu ) . Chỉ tại tôi mới đến nên không rõ đường thôi .Tôi thanh minh .
– Vậy sao đi từ nhà xe ra chỉ cần đi thẳng không tới 5 phút là ra tới chỗ vừa nãy vậy mà cậu cũng nhầm kể cũng tài thật . Hắn cười duyên một cái đúng là đồ đáng ghét .
– Ờ đấy tôi định chuồn đấy thì lám sao nào . Mà anh là cái gì của tôi mà đòi quản lý tôi vậy .Nói câu này là tôi tức hắn lắm rồi đó . Ở nhà thì vướng phải tên Hùng đến trường thì là tên này
– Tôi á ! Tôi là chủ nô của cậu được chưa.Hắn lại nở nụ cười vừa nãy sao hán thich cười
-Tôi á ! Tôi là chủ nô của cậu được chưa.Hắn lại nở nụ cười vừa nãy sao hán thich cười thế nhỉ .
– Anh là chủ nô của tôi vậy thì tôi là … Chưa kịp nói hết câu thì hắn cắt lời tôi .
– Thì cậu là nô lệ của tôi chứ sao
– Cái gì …. NÔ LỆ của anh , tôi nói làm nô lệ của anh bao giờ đúng là đồ nói điêu kiếp sau bị câm đó . Anh ta đang nằm mớ giữa ban ngày hay sao ấy tôi được cưng từ bé có bao giờ phải làm cái gì đâu mà đi làm nô lệ của anh ta .
– Không tôi không nằm mơ đâu vì cậu mà tôi bị rơi vào tình thế nào . Nên tôi phải bắt vậu chịu khổ cùng tôi cho đến khi hêt hạn phạt . Để cậu cũng phải chịu cái cảm giác chờ đợi từng ngày từng giờ giống tôi .
– Tôi không chịu thì anh làm sao tôi nào .
– Cậu không làm cũng được . Chắc hắn tỉnh ngủ rồi may quá . Nhưng cậu sẽ bị mất một số thứ
– Mấy cái gì . Tôi hoảng hốt la lên .
– Thứ nhất có thể khuôn mặt khá xinh dai của cậu sẽ bị xây sát khá nhiều dấy ( hắn định đánh mình sao ) và cả cơ thể của cậu với vui . Hoặc là …. hắn cho tay lên vuốt má tôi và nuốt vước bọt cái ực 1 cái . Hắn định làm chuyện đó ở đây sao , chắc không đâu vì đây là trường học mà .
-Anh thử làm coi tôi la lên đó .
– Thích thì cứ la không thấy chỗ này khá vắng vẻ sao .
– Đúng chỗ này vắng vẻ thật .
– Anh đùng có làm liều .
– Tôi cứ làm đấy , nhìn nè…Nói rôi hắn dí sắt mặt hắn vào mặt tôi từ từ … gần chạm rồi .
– Thôi được rồi tôi đồng ý làm nô lệ của anh được chưa. may àm tôi lalên kịp thời nếu không đã mất nụ hôn đầu đời rồi.
– Có thế chứ .Để tránh cậu thất hứa tôi sẽ viết 1 bản hợp đồng và gửi cho cậu .
Có trong mơ tôi cũng không nghĩ ra mình sẽ làm nô lệ cho người khác . Ở nhà ba tôi cưng tôi như là công chúa ý nhầm hoàng tử chứ . Vậy mà hôm nay lại phải làm nô lệ cho người khác .Đang buồn cho xố phận của mình thì có tiếng nói đằng sau
– Đi học quên mang cơm trưa không sợ đói à .Thì ra là Mạnh trên tay đang cầm hộp cơm của tôi sao đãng trí thế nhỉ? Bạn của em đó hả em làm quen nhanh ghê vậy, anh đi trước nha buổi trưa nhớ xuống căng tin lấy cơm. Mạnh đi nhanh đen mức tôi không kịp nói gì nhưng cũng kịp nhận ra ánh mắt của Mạnh nhìn tên kia rất kì lạ.
– Đó là anh trai cậu àh .
– Đúng thì sao , tôi di được trưa .
– Đi đâu vậy .
– Anh định quản lý tôi đấy àh.
– Đúng phải quản lý nô lệ của mình chứ chạy mất thì sao .
– Lên phòng hiêu trửong nhân lớp được chưa .
– Ok ! hẹn gặp lại nha . Không gặp nữa thì tốt hơn đúng là đồ
Trời đất ơi sao tôi khổ thế này đường đường là một công tử con nhà giàu vậy mà phải đi làm nô lệ cho một tên không quen biết nhớ đấy có ngày sẽ biết tay tôi . Vừa đi vừa nghĩ tôi không biết mình đang đi đâu nữa , sao không thấy phòng hiệu trưởng ở đâu thế cái trường vừa to , vừa rộng thế này biết tìm sao cho thấy . Đang lơ ngơ không biết đi đường nào thì ……….Bốp .
– Ui da , đau quá . Tôi la lên . Đi đứng không có mắt àh .
– Thầy xin lỗi tại thầy vô ý quá . Chết rồi thầy giáo đã thế còn nói hõn nữa chứ .
– Em không sao thầy ạ , cũng tại em không để ý mà . Lúc này tôi mới ngẩng lên nhìn mặt thầy “very good lucking ” phải nói thầy rất đẹp trai cứ như diễn viên Hàn vậy . Mải ngắm thầy mà tôi quên mất là trong luc đang lơ ngơ tìm phòng hiệu trưởng thì bị thầy đụng phải .
– Sao em nhìn thầy ghê thế mặt thầy có nhọ àh . Mặt tôi lại đỏ ửng lên vì ngại tại vì thầy đẹp quá nên nhìn thầy hơi kĩ .
– Dạ không , thầy ơi cho em hỏi phòng hiệu trưởng ở đâu vậy . Đánh chống lảng giỏi ghê .
– Em là học sinh mới àh.
– Dạ .
– Thầy hiệu trưởng không có ở trong phòng đâu , vì thầy vào hội trường để làm khai giảng rồi .
– Thế em biết làm sao bây giờ .
– Bây giờ em cứ vào hội trường khai giảng với các bạn như bình thường , khi làm lễ khai giảng xong thì nhận lớp cũng không muộn mà . Mọi năm các hcoj sinh mới đều thê .
– Dạ . Cái dạ thứ 2 rồi sao đứng cạnh thầy tôi lại hồi hộp đến mức không nói được gì thế này , nhưng cái hội trường đó ở đâu mới được cơ chứ .
– Không biết hội trường ở đâu đúng không , đi theo thầy nào thầy cũng đến đó đây .
Mặt tôi lúng túng đến thế sao ? Mà thầy đoán được cũng tài ghê. Nhưng kể cũng hay vì mấy khi được đi cạnh một người như thầy đâu nằm mơ cũng không mơ thây . Ươc gì mình được vào lớp thầy chủ nhiệm nhỉ ( đúng là đồ tham lam ) .
** Hội trường .
– Em ra hàng ghế ở phía kia ngồi nha , khai giảng xong thì tìm phòng thầy hiệu trưởng nhận lớp nha . Thầy đi đây .
Sao đoạn đường đến đây lại ngắn thế nhỉ kể nó dài đai một chút nữa thì có tốt hơn không .Và thầy cũng đi nhanh nữa vừa mới ở đây xong mà giờ đã đi đâu mất tiêu tôi đành lủi thủi một mình vế hàng ghế đầu dãy ở đó cũng có 2 người nữa giống tôi mới đến may mắn là mình không có 1 mình . Hội trường của Anh Khai đúng ra là nhà thể dục của học sinh ( như thế mới chứa hết người chứ ) nhưng hôm nay nó được trang trí thật là trang trọng là tôi tý nữa không nhận ra nếu không để ý thấy 2 cột bóng rổ ở 2 đầu sân . Tôi cũng nhận thấy ở dây khai giảng khác với trường cũ của tôi và các trường khác ở điểm là các học sinh không ngồi thành hàng dài theo lớp mà ngồi hết trên khán đài nhưng cũng theo lớp .
Cuối cùng buổi lễ khai giảng đã kết thúc tôi và 2 đứa kia phải vất vả lắm mới tìm được phòng thầy hiệu trưởng vì chả ai biết phòng thầy ở đâu lên đành phải đi theo thầy ngay sau buổi lễ . Mà đi theo thầy thì quả không phải dễ vì thầy đi rất nhanh cộng thêm nữa là sau buổi lễ học sinh ùa ra khỏi hội trường rất đông nên khó mà theo kịp thầy . Vất vả tìm thầy là thế vậy mà khi lên phòng thây thì thầy chỉ đưa cho mỗi đứa một tờ giấy nhận lớp đúng là chả bõ công gì cả.Tôi được vào lớp 11F do thầy Vũ Hoàng Nam chủ nhiệm và thầy dẫn 3 đứa chúng đi nhận lớp.
** Phòng học 19 , lớp 11F
Tôi đi theo thầy hiệu trưởng đến phòng học 19 , lớp 11F đây là lớp học mà tôi sẽ theo học đây hồi hộp quá . Thầy hiệu trưởng ra hiệu cho thầy chủ nhiệm của tôi không phỉa nói là sắp mới đúng ra ngoài để thầy ” giao học sinh ” .
– Có chuyện gì vậy thầy . Thầy giáo đó nói . Thầy giáo đó là thầy giáo mà tôi đã đụng hồi sáng bất ngờ thiệt hồi sang mới cầu vậy mà giờ lại được thiệt thích ghê. Người ta nói quả không sai trong cái rủi có cái may , hôm nay tuy phải gặp lại tên đáng ghét kia nhưng được học ở một lớp mà thầy giáo chủ nhiệm đẹp trai như vậy thì cũng đỡ đi được phần nào sự không may mắn .
– Àh không có gì quan trọng lắm , em học sinh này sẽ chuyển vào lớp của thầy mong thầy giúp đỡ . Thầy hiệu trưởng nói .
– Không có gì đâu mà thầy phải khách sáo thế thêm 1 học sinh thôi mà .Thầy Nam nở một nụ cười duyên , nụ chười ấy mới quyến dũ làm sao chắc là thầy phải có nhiều người thích và để ý lắm đây .
– Vậy thì tôi không làm phiền thầy nữa tôi về phòng đây chào 2 thầy trò .Nói xong thây hiệu trưởng đi về phòng
– Em chào thầy ạ .
– Thầy và em có vẻ có duyên với nhau đây nhỉ, rât vui khi em vào học lớp của thầy . Nói sau thầy đẩy cửa đi vào.
Thầy đi trước nên không để ý rằng tôi hơi đỏ mặt vì câu nói đùa của thây.Tôi bước vào lớp mà phải có đến gằn 80 con mắt nhìn vào làm tôi không muốn ngại cũng không được và cái lớp đó cũng ồn ào thêm vì có tôi mà . Vô số câu hỏi được đặt ra như: ” Thầy ơi bạn ấy sẽ học ở lớp mình hả thầy?” , ” Bạn ấy dễ xương ghê” ( chuyên tôi là hoàng tử thì tất nhiên phải “dễ xương” rồi ) hay ” Bạn ấy nhìn giống con gái quá” câu này tôi nghe đã quá quen rồi .
– Trật tự . Thầy quả là có uy lực chỉ cần nói một câu mà lớp đã trật tự lại như bình thường và thầy nói tiếp . Bạn Trang mới chuyển đến trường chúng ta năm học này và bạn sẽ học tại lớp ta thầy mong các em sẽ giúp đỡ bạn ấy.
– Mình tên là Bùi Văn Trang mình mới đến nên còn nhiều bỡ ngỡ mong các bạn giúp đỡ mình . Nói xong tôi cúi mình xuống một cái giống như trong phim Hàn ắy mà . Và giống như tôi nghĩ cả lớp đều vỗ tay cho màn làm quen của tôi và lại có thêm mấy tiếng xì xào bên dưới nhưng câu àm tôi nghe rõ nhất là “tên bạn ấy giông con gái quá “.
– Chỗ của em là bàn thứ 3 từ trên xuống , dãy 2 từ ngoài cửa vào ( vì lớp có bốn dãy và mỗi dãy có 10 bàn đơn chỉ dành cho 1 người) . Thầy vừa nói vừa chỉ chỗ cho tôi .
Thôi đi xuống chỗ của mình , chỗ của tôi thật tuyệt không phải bàn đầu dễ bị thầy cô giáo để ý hay cũng không phải bán cuối khó nghe giảng mà ỏ giữa. Tôi thích nhât ngồi giữa vì thỉnh thoảng ngồi học vẫn ” buôn dua” với bạn bè được mà không sợ thầy cô giáo để ý ^^!
– Màn làm quen ấn tượng đấy . Cái giọng này có cái gì đó đáng ghét mà lại quen quen lên tôi quay sang nhìn . TRỜi……là hắn tên đáng ghét ấy hán học cùng lớp với tôi không thể tin được .
– Hi .Hắn vừa cười vừa giơ 2 ngón tay lên chào tôi trêu tôi thì đúng hơn . Sao gặp lại tôi không vui àh . Tôi thì vẫn không tin được sự thật đang hiển hiện trước lên khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác .
– Sao mặt tôi có cái gì àh mà nhìn tôi ngơ ngác vậy . Hắn nói tiêp còn tôi chưa kịp nói thê gì thì có người khác thêm nói chen vào .
– Hào 2 người quen nhau àh . Cậu bạn bàn trên của hắn quay xuông nói với hắn
– Không chỉ quen thôi đâu mà còn rất thân nữa cơ . Hắn nói xong còn quay sang tôi nháy mắt một cái đúng là đồ nói điêu không sợ bị cắt lưỡi đáng ghét.
– Có tin được không đấy . Lần này thì là cậu bàn trên tôi quay xuông nói với hắn lúc này tôi mới để ý khu tôi ngồi hơi nhiều con trai .
– Không tin àh , nói cho mà nghe nha cậu ta là nô lệ riêng của tôi đấy hôm nay con đèo tôi đi học nữa mà .Không tin hỏi cậu ta đi . Hai người kia đột ngột quay sang nhìn tôi và hoi luôn .
– Hào nói có đúng không bạn .
– Cậu ta nói …tôi tính định trả lời lá không nhưng tôi nhìn thấy hắn đang nhìn tôi và hỏi lại tôi .
– Tôi nói vậy đúng không .Giọng của hắn bây giờ giống cái giọng lúc đe dọa tôi làm tôi sợ và trả lời thành có .
Hai tên kia nghe thấy tôi trả vậy tỏ vẻ ngạc nhiên hết nhìn tôi rồi lại nhìn hắn còn tôi thì tức hắn vô cùng .
– Lúc lẫy chưa có thời gian làm quen tôi xin tự giới thiêu tôi tên là Nguyễn Tiến Hào. Tôi thì chẳng để tâm còn 2 tên kia thì lại càng cảm thấy ngạc nhiên hơn .
– 2 người quen nhau vậy sao còn phải làm quen . Tên ngồi bàn trên tôi hỏi .
– Cậu không cần quan tâm đến vấn đề đó. Àh giới thiệu với cậu luôn đây là Bảo . Hắn chỉ tay vào tên ngồi trên hắn . Còn đây là Thắng . Là tên ngồi trên bàn tôi . Giới thiệu xong rồi 2 cậu quay lên cho chúng tôi nói chuyện riêng 1 chút được không .
– Tôi và cậu có ghì để mà nói đâu . Tôi bực tức nói
– Sao lại không nhiều là đằng khắc ví dụ như về bản hợp đồng nô lệ của chúng ta chẳng hạn .Hắn nói xong là lại nháy mắt 1 cái
– Cậu không thây chúng ta còn phải học sao .
– Ha ha … Đúng là đò ngốc không ngày khai giảng chúng ta được nghỉ buổi sáng chiều mới học sao . Nếu như không biết thì cũng không nhìn thấy thầy ra ngoài rồi àh . Lúc này tôi mới nhìn thấy bục giảng trống trơn.
– Thấy chưa … haha . Hắn lại cười tiếp nhưng đang cười thì hắn có điện thoại .
– A lô , tao đây. Cái điện thoại đó có cái dây trái tim của tôi , thì ra đúng như tôi dự đoán hắn đã lấy .
– Đưa cái đó đây . Tôi nói ngay khi hắn nói chuyện điện thoại xong .
– Đưa cái gì cậu bị điên àh . Hắn cón tỏ vẻ ngạc nhiên .
– Cái dây deo điện thoại của cậu đó,đó là của tôi .
– Cái dây này là của cậu àh .
– Đúng . Tôi trả lời hắn.
-Vậy thì đừng hòng , tôi tịch thu coi như bồi thường cho thiệt hại của tôi .
– Cái gì lạ vậy , tôi đã phải làm nô lệ cho anh 2 tuần rồi mà .
– Đúng vậy tôi sẽ trả lại cậu nếu hết hạn nô lệ .
– Đồ đáng ghét
– Đừng có nói vậy với ông chủ của mình chứ . Nhìn hắn cười đăc thắng mà tôi tức sôi cả ruột .Rồi hắn hí hoáy viết cái gì đó 1 lúc sau hắn đưa cho tôi một tờ giấy .
– Đây kí đi .
– Kí cái gì .Tôi ngơ ngác hỏi
– Đọc thì biết
Thì ra đó là bản hợp đồng nô lệ cậu ta thuật lại chuyên tôi và cậu ta va chạm vơi cậu ta ở siêu thị và tôi đã gây ra cho hắn nhiều chuyện rắn rôi nên tôi phải làm nô lệ cho cậu ta 2 tuần kể từ ngày hôm nay . Và tôi phải làm mọi điều cậu ta muốn trong thời gian đó .
– Tôi phải làm mọi việc . Tôi lo lắng
– Đúng tất cả mọi việc .
– Vậy tôi phải làm cả những việc ……. nếu anh yêu cầu .
– Đúng nếu tôi muốn .
– Không được vậy thì tôi không kí đâu
– Được tôi sẽ cho thêm điều kiện là tôi không được yêu cầu cậu làm những điều đó được chưa.
Nói rồi hắn lấy lại tờ giấy và viết thêm vào rồi đưa cho tôi kí và tôi phải xem sét thật kĩ rồi mới kí . Khi tôi vùa kí xong thì có người bước vào lớp .
– Chào mọi người chúc mọi người mội năm học mới vui vẻ. Người đó nói nhưng đang buồn cho số phận đen đủi của mình nên tôi gục mặt xuông bàn nên không nhìn mặt người đó Và mong cho cho hết giờ đi để còn đi ăn trưa vì dạ dày của tôi đang bắt đầu biểu tình .
– Thằng này khá trốn đến giờ mới vào lớp .Tiếng của ai đó trong lớp hỏi
– Tao có dám trốn đâu tao đi xuông họp đội tuyển bơi của nhà trường mà .
– Bọn tao nói thế chứ đố mày dám trốn học . Mày được ngồi cạnh học sinh mới đó thích nha .
– Vậy hả tao phải đến làm quen mới được .Rôi người đó tiến về chỗ của mình và quay sang tôi gọi .
– Bạn mới đến hả mình làm quen nha. Người đó đề nghị với tôi
Vì tò mò tôi ngẩng dậy xem người đó là ai Và không thể ngờ được đó là……… là …………HÙNG Hùng cũng không kém phần ngạc nhiên .
– Anh Hùng . Tôi nói lớn vì quá ngạc nhiên
– Nhóc …. Sao nhóc lại học lớp này.
Reeng ……………Reeng tiếng chuông bao hế giờ giờ ăn trưa đã đến .
Tôi không tin vào mắt mình nữa , lớp học đã ra hết chỉ còn lại 2 chúng tôi mắt trừng trừng nhìn nhau . Đầu óc tôi như rối tung lên mà chả suy nghĩ gì được hết và cuối cùng sau gần 20 phút tôi mới trẫn tĩnh được mình là tôi không nhìn lầm . Nhưng tại sao Hùng lại học lớp này chỉ có 2 khả năng , 1 là tôi đã vào nhầm lớp nhưng không thể nhầm được vì chính thầy hiệu trưởng dẫn tôi tới lớp này cơ mà sao mà nhầm được loại khả năng này . Chỉ còn khả năng thứ 2 đó là Hùng đã nói dối tôi khả năng này tôi chắc 100% vì giữa Hùng và Mạnh chả có điểm gì gọi là giống nhau như anh em sinh dôi cả và ngay hôm đầu tiên tôi đã thấy có điều gì đó mờ ám về cái vụ hơm tuổi tôi của Hùng rôi .
– Anh nói tôi phải không . Không biết tôi hỏi câu này để làm gì nữa vì tôi đã đoán được phần nào kết quả câu trả lời rồi .
– Anh xin lỗi . Hán lí nhí đúng là đồ đáng ghét lúc nói dối thì nói to lắm vậy mà bây giờ thì lí nhí như bị cắt lưỡi vậy . Thực ra anh không muốn nói dối nhóc đâu chỉ tại vì .
– Vì lí do gì tôi không cần biết nhưng tôi ghét ai làm như vạy với tôi lắm . Hắn chưa kịp nói hết câu thì tôi đã cắt lời hắn và lấy cặp đi ra khỏi phòng học .
Làm sao tôi lại như thế chứ ? Làm sao mình phải tức giận vì 1 lý do chảng có gì để nói vậy ? chảng lẽ mình lại trẻ con như vậy sao ? Tấ cả chỉ vì tôi bắt đầu thấy hạnh phúc vì mình có 2 người anh , tuy sáng hùng còn làm tôi bực mình nhưng tôi đã bắt đầu cảm thấy quý Hùng vì Hùng là anh tôi. Trước đây tôi luôn ghen tị với lũ bạn khi chúng nó có anh chị em , tôi thèm cái cảm giác có anh chị em để chia sẻ mọi thứ muốn có anh , chị để được cưng chiều để được cĩa lộn để được bao che , bảo vệ mỗi khi bị ba má la ( cho dù tôi chưa bị ba , má la mắng lặng lời bao giờ ) hay mỗi khi bị bạn bè ăn hiếp . Vậy mà Hùng lại làm vậy đối với tôi , tôi cảmthấy mình như 1 thằng ngốc . Muốn được tôi gọi làm anh không khó đến nỗi phải làm như vậy. Tôi cảm thấy thấy vọng , nước mắt tôi rơi xuống vì tôi cảm thấy mình bị xúc phạm . Tại sao mình phỉa khóc hãy cứng rắn lên nào gạt dòng nước mắt tôi đi theo đám học sinh xuống căng tin .
** Căng tin :
– Hey ! Trang ơi ở đây . Tiếng Mạnh gọi tôi khi tôi vừa bước vào căng tin . Tìm căng tin khó không.
– Anh đến lâu chưa vậy . Tìm căng tin thì không khó vì sau giờ học mọi học sinh đều đến đây mà .
– Vậy em học lớp nào vậy ? Mà anh thấy giọng em hới khác có chuyện gì vậy .
– Không có chuyện gì đâu , em học lớp 11 F .
– 11 F ?
– Đúng em học lớp 11 F , học chung với anh trai mình nữa cơ .
– Em biết chuyện rồi hả . Mạnh dã nhận ra là tôi đã biết hết sự thật rồi .
– Đúng.Anh cũng biết chuyện này phải không .
– Anh xin lỗi thực ra bọn anh không muốn gạt em đâu chỉ tại vì Hùng nó chưa bao giờ được ai gọi nó là anh nên nó mới làm vậy .
– Muốn làm anh thì có quyền được gạt người khác sao , em cũng chưa từng được ai gọi bằng anh thì sao . Ơ sao mình lại nổi khùng với Mạnh trong khi Mạnh chỉ bị Hùng kéo vào thôi mà sao hôm nay mình lại hay nổi nóng vậy . Em xin lỗi vì đã nổi nóng với anh .
– Không sao người nói câu xin lỗi phải là anh mới đúng , em nổi nóng như vậy cũng đúng nếu là anh anh cũng nổi nóng như vậy . Nói xong Mạnh cười một cái . Đừng giận nữa như vậy chóng già lắm vui lên đi .
Tôi mỉm cười một cái và thấy trong lòng dễ chịu hẳn nỗi giận dữ trong lòng dịu hẳn thoải mái .”Đúng là một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ” ông bà ta nói quả không sai .
– Thôi mình ắn cơm thôi , không biết dì chuẩn bị cho anh em mình món gì nhi?
Tôi đựoc ăn 1 bữa trua mà tôi chưa bao giờ mà tôi cảm thấy vui đến thế vì tôi ăn với anh trai tôi mà . Từ anh trai xưa nay đối với tôi vô cùng xa lạ nhưng sao hôm nay nó lại gần gũi và thân thương đến thế . Nhưng cả bữa trưa không thấy Hùng xuống căng tin nhưng sao tôi lại để ý đến Hùng nhỉ , mới vừa rồi còn cãi nhau với người ta mà .
– Sao Hùng không xuống lấy hộp cơm nhỉ cái thằng hay quên sáng đã quên rồi mà giờ lại quên . Mạnh nói đến Hùng làm thôi giật mình vì tôi cũng vừa mới nghĩ đến hắn xong. Tý em cầm cơm cho nó nha .
– Sao lại là em . Tôi ngạc nhiên vì Mạnh bảo tôi cầm cơm cho Hùng vì chúng tôi vừa cãi nhau xong mà
– Không phải em thì còn ai em học chung lớp mới nó mà . Mà chắc là nó thấy có lỗi khi đã nói dối em nên ngại không dám xuống lấy cơm . Em tha lỗi cho nó nha vì không có ý làm vậy đâu chỉ tại nó muốn .
– Em hiểu mà để em cầm cho . Tôi ngắt lời Mạnh vì tôi hiểu Mạnh sẽ nói gì mà . Mạnh nói đúng vì nếu là Hùng có thể tôi cũng làm thế và lời nói dối đó cũng chả hại gì đến tôi lắm . Mà có thêm một người anh nữa thì càng tốt chứ sao .
– Vậy cảm ơn em nah anh lên lớp đây .
– Mình là anh em mà sao anh phải khách sáo thế . Tôi thấy Mạnh cười mà lòng cũng thấy vui có anh em thật tốt , từ nay tôi không còn cô đơn mọt mình nữa dồi tôi đã có ba, có dì lại còn có thềm người anh nũa chứ.
Ngày đầu năm học mà tôi thấy nó như một nắm vì tôi đã trải qua rất nhiều cảm xúc vui có , buồn có giận dữ có , hạnh phúc có . Những suy nghĩ đó làm tôi cảm thấy cuộc sống không còn tẻ nhạt và nó thật đẹp vì tôi không còn cô đơn và nụ cười lại nở trên môi tôi. Nhìn ra ngoài sân tôi thấy hùng đang ngồi một mình dưới gốc cây gần đó có vẻ vẫn còn buồn vì chuyện vừa nãy .
– Không xuống ăn cơm mà ngồi đây một mình đếm lá vàng hả ?
– Nhóc sao biết anh ở đây vậy , àh bây giờ chắc không còn được gọi như vậy nữa rồi . Cho mình xin lỗi nha .
– Biết có ngày hôm nay như vậy sao lúc trước sao còn nói dối .Câu nói của tôi chắc làm cho Hùng cảm thấy có lỗi hơn vì mặt hắn ỉu xìu như bánh đa gặp nước vậy . Thôi em đùa thôi đùng buồn đó nhớ lần sau không được thế nghe chưa .
– Có thật không vậy , nhóc gọi anh xưng em với anh àh anh không nghe nhầm đấy chứ .
– Anh không nghe nhầm đầu nếu không muốn gọi như thế thì thôi
– Không muốn chứ nhưng mà sao em lại tha lỗi cho anh nhanh vậy . Hùng vừa vui vừa ngạc nhiên quay sang hỏi tôi .
– Có gì đâu từ trước đến nay em không có anh em gì nên em muốn anh là anh của em ,và em hiểu cảm giác của anh nên mới thê. Mà làm em thì được các anh cưng chiều nên em chọn làm em đó . mà anh làm anh em thì không được ăn hiếp người ta dó .
– Tất nhiên rồi vì anh chỉ có mỗi mình em anh sẽ không ăn hiếp em đâu anh sẽ bảo vệ em nưa cơ . Nói xong Hùng cười vui vẻ trái với thái độ lúc lẫy .
– Thôi anh ăn cơm đi không tý đói không học được bài đâu đó .
– Ùh , em ăn chưa ăn cùng anh luôn .
– Lúc lẫy em ăn cùng anh Mạnh rồi . Sao anh kiếm được chỗ này để ngồi vậy đẹp thật đó .
– Anh tìm thấy chỗ này từ khi anh mới vào trường cơ , mỗi khi có chuyện gì anh đều ra đây ngồi .
Nhìn thấy Hùng ăn cơm sao tôi lại thấy vui vui trong và có một cảm giác gì đó là lạ mà trước giờ tôi chưa từng cảm thấy bao giờ . Chắc đó là niểm vui khi tôi có liền lúc 2 người anh .
** 5 : 00 pm
Hôm nay là ngày đầu năm học nên kiến thức cũng nhẹ không biết Hùng , Mạnh đâu về cùng cho vui . À h Hùng kia rôi nhưng chưa kịp gọi thì có người chặn trước mặt tôi .
– Sao vui vậy được làm nô lệ một nhười đẹp trai như tôi nên vui vậy hả . Lại là cái tên đáng ghét đó xuất hiện không đúng lúc gì cả . Nếu hắn không xuất hiện tôi cũng không nghĩ là hắn có mật trên co đời này .
– Có tự tin quá không đấy ,làm nô lệ của cậu có khi tôi tổn thọ đến cả 10 tuổi đó .
– Vậy sao , biết là tổn thọ mà vẫn có người đâm đầu vào làm thế mới hay chứ . Đồ đáng ghét nếu không phải anh là đầu gấu thì đừng hòng tôi làm . Chắc hắn thấy tôi đang tức sôi máu nên đổi chủ đề . Vô lấy xe nhanh lên rồi lai tôi về .
– Đừng có mơ đi mà nhờ bạn cậu về đi tôi không dảnh biết chưa .
– Tôi có nô lệ sao phải nhờ người khác làm gì cho tốn công nhỉ . Mà này nói chuyện với tôi thì phải gọi tôi bằng anh nghe chưa đùng có mà gọi tôi là cậu nghe ngứa tai lắm nghe chưa.
– Còn lâu tôi mới gọi bằng anh nha . Cậu ta tưởng cậu ta lớn hơn tôi bao nhiêu thế .
– Không gọi đươc thôi nhưng …. hắn ngừng nói mà bắt đầu xắn tay áo lên …hậu quả thì ráng nhận lấy nha .
– Tôi gọi bằng anh là được chứ gì .
– Có thế chứ thôi vào lấy xe nhanh lên .
Tôi vô lấy xe mà tức anh ách hắn là cái thá gì chứ tưởng đánh nhau giỏi là ăn hiếp ngừoi ta được àh . Cứ chờ một thời gian nữa xem tôi sẽ cho anh ta biết như thế nào là cảm giác bị người khác ăn hiếp , lúc đó tôi sè cả vốn lẫn lãi .
– Cậu lấy có mỗi cái xe thôi mà làm gì mà lâu thê. Hắn cắn nhần
– Anh không thấy là đông học sinh thế kiai àh . Nếu anh lấy xe nhanh được sao không đi mà lấy .
– Đưa xe đây tôi lai.Không để cậu lai tôi sợ lăm. Hắn nói với tôi mình thì đia ẩu hơn người ta lại còn nói người ta .
– Đi xe của tôi thì chạy cẩn thận , anh lạng lách đánh võng hỏng xe tôi là tôi bắt đèn đó .
– Yên tâm đi đi với tôi không phải sợ gì cả . Đúng là đồ tinh tướng .
Về đến nhà hắn là một quãng đường dài đối với tới nơi mặt tôi xanh xao không còn giọt máu . Ngày nào cũng như vậy thì tôi chết chắc hắn xuống xe tôi định đạp xe về thì hắn giữ lại .
– Từ từ đi đâuu mà vội thê, chưa xong việc mà .
– Còn gì nữa đây .
– Phòng tôi hôm nay chưa dọn , ba tôi về mà thấy thì thời gian nô lệ lại kéo dài hơn nên .
– Nên tôi phải dọn phòng cho anh chứ gì .
– Cậu thông minh lắm vậy thì còn đứng đó làm gì lên phòng tôi dọn dẹp đi chưa , 30 phút nữa là ba tôi về đó phòng tôi là phòng đàu tiên lầu 2 đó .
– Thế còn anh làm gì .
– Đương nhiên ong chủ phải ngồi xem ti vi rồi , vừa khen đã ngu đi rồi .
Tôi bước vào căn phòng của hắn mà tôi tưởng nhầm là mình vừa bước nhầm vào bãi giác . Quần áo thì vất lung tung trên giường , trên ghế, bàn học lại còn cả trên sàn nữa chứ . Còn sách vở thì khỏi phỉa nói mỗi nơi một quyển , chăn gối thì lộng tùng phèo cả lên , đồ đạc thì vất lung tung . Trông hắn nhìn trông thế mà ở bẩn ghê . Chết mình để lỡ mất 5 phút quý giá rồi phải bắt tay vào việc ngay thôi không tý nữa hắn kiểm tra không xong thì không biết hậu quả sẽ như thế nào . Khi làm việc phải có tý music mới hứng xem đống đĩa trên bàn học tuy là hơi lộn xộn (nếu không muốn nói là lộn xộn ) nhưng toàn đĩa mới nghe thử ablum của Bao Thy mới được nghe nói hay lắm .
– Bắt tay vào viêc thôi .
Tôi tự nhủ và xắn tay áo lên trước tiên tôi lấy một cái túi nilon to để nhét hết đống quần áo vào và mang xuống nhà cho vào máy giặt . Sau đó tôi dọn dẹp cái bàn cái bàn học , cái bàn để dàn máy CD tiếp theo là cái giường . Sau 25 phút nỗ lực hết mình tôi đã biến cái bãi giác của hắn ta thành một căn phòng vô cùng sạch sẽ . Tôi bước xuống nhà người mồ hôi nhễ nhai .
– Dọn xong chưa mà đã xuống vậy . Hắn nhìn tôi một cái rồi quay vào xem tivi tiếp
– Xong rồi tôi mới xuống chứ .Tôi dọn xong rồi tôi về đây . Tôi lấy cập đeo vào định đi về .
– Khoan . Hắn keo tôi lại . Để tôi kiểm tra xem cậu có làm ẩu không . nếu ẩu tôi bắt dọn lại . Đứng yên ở đó cấm chạy nghe chưa.
Nói xong hắn bước lên lầu không biết thái độ của hắn thế nào nếu như nhìn thấy sự thay dổi của căn phòng của hắn nhỉ . Chắc hắn sẽ vô cùng ngạc nhiên có khi còn phải thôt lên rằng :” Cậu dọn sach quá , cậu thật là tài giỏi căn phòng bẩn như vậy cậu mà cậu đã biến nó trở lên vô cùng sạch sẽ . Nhờ có cậu mà tôi không bị ba la mắng nên tôi từ nay cậu không còn là nô lệ của tôi nữa .” Hahaha…… nghĩ đến đó tôi không thể nhịn được cười nữa.
– Có gì mà cậu cười to như điên thế . Hăn xuống lúc nào mà mình không biết nhỉ .
– Cười cái gì kệ tôi . Tuy đã nhin có nhịn nhưng mà tôi vẫn tủm tỉm vì cái ý nghĩ vừa rôi .
– Cậu làm tốt lắm . Biết ngay mà chắc là sắp khen mình đây . Vì thế từ nay …. Chắc là mình không phải làm nô lệ cho anh ta nữa rồi thích quá tôi lại sắp không nhịn được cười nữa dồi … Cứ 2 ngày 1 lần sau khi lai tôi về cậu phải ở lại dọn phòng cho tôi .
Cái gì tôi có nghe nhầm không dấy nụ cười của tôi biến mắt mà thay vào đó là một khuôn mặt nhăn nhó . Chắc là tôi nghe nhâm rồi .
– Anh nói cái gì cơ . Tôi phải hỏi lại rõ ràng mới được .
– Tai cậu có vấn đề àh tôi nói là Cứ 2 ngày 1 lần sau khi lai tôi về cậu phỉa ở lại dọn phòng cho tôi nghe rõ chưa .
– Anh có nhầm không đấy tôi làm tốt lắm mà .
– Đúng cậu làm rất tốt ,mà có một nô lệ chăm chỉ như cậu không bắt làm hơi phí .
Biết thế dọn ẩu cho xong sao số mình lại gặp phải anh ta cơ chứ. Còn những 13 ngày nữa vậy là mình phải dọn phòng cho anh ta 6 lần nữa chết mất. Đành chấp nhận vậy .
– Tôi về được chưa .
– Chưa . Hắn nói một từ mà sao tôi thấy nó khó nghe quá .
– Tôi đã làm xong việc rồi mà .
– Đúng nhưng má tôi vừa gọi điện về nhà là không về nhà nấu cơm nên cậu phải nấu cơm cho tôi ăn .
– Nấu cơm . Lại còn thế quá là anh ta đang bóc lột sức lao động của mình .
– Đúng thôi đi nhanh lên ngồi xem phim từ nãy đến giờ tôi đói lắm . Vừa nói anh ta vừa đẩy tôi vào bếp .
Ngồi xem phim mà cũng đói đúng là . Mình thì làm việc từ nãy tơi giờ còn chưa kêu thì thôi . không biết ở nhà mình đã ăn cơm chưa nhỉ mình cũng đói lắm chứ . Từ nãy đến giờ mải kêu dói mà tôi không để ý cái bếp nhà anh ta rông và đẹp thiệt đúng là nhà giàu có khác , lúc nãy dọn phòng anh ta tôi cũng thấy anh ta dùng toàn đồ hiệu , đồ đạc thì khỏi phải nói . Không biết nấu gì cho anh ta ăn nhỉ tôi mở nồi cơm điện ra thì cơm đã nấu sẵn và có một lời nhắn ở bên cạnh nồi
” Con không biết nấu ăn nên má đã nấu cơm cho con ắn còn thức ăn thì có trong tủ lạnh lấy ra mà hâm lại đi .Chúc con ngon miệng yêu con nhất .
May quá má anh ta quan tâm tới anh ta quá nha nhưng mà nhờ thế mình đỡ mệt hơn chỉ cần hâm thức ăn cho anh ta là được .
Tôi bước ra khỏi bếp sau 15 phút chắc anh ta ngạc nhiên lắm đây .
– Đó tôi dọn sãn cho anh ở trong bếp rồi đó tôi về đây .
– Bye ! Mai nhớ qua đón tôi đi học đấy .
Tôi bước ra ngoài vội vàng lấy xe phóng như điên về nhà chắc là ba lo lắng lắm đây . Về đến nhà thì mọi người đã chuẩn bị ăn cơm thấy tôi về ba liền hỏi .
– Con đi đâu mà giờ này mới về ,mồ hôi nhễ nhại ra kìa .
– Dạ con …. Con đi mua vài thứ linh tinh mà ba .
– Mua cái gì không đẻ mai mua được hay sao .Thái độ ba dịu lại đôi chút vì ba không dám la mắng tôi đâu tôi đi guốc trong bụng ba mà ý phải đi giầy mới đúng con trai ai đi guốc .
– Thôi con lên phòng thay đồ nha ba .
– Lên cất cặp thôi , ăn xong thay đồ cũng được cả nhà đợi con lâu rồi chắc là đói lấm đó.
– Dạ .
Nói xong tôi chạy vèo lên phòng cất cặp rồi xuông nhà ăn cơm cùng cả nhà . Hôm nay ba và dì không thấy tôi và Hùng như mọi khi nên thấy lạ không hỏi . Hùng thì chỉ cười còn tôi thì không biết sao tự nhiên lại đỏ mặt . Ăn xong tôi lên phòng tắm một cái rồi học bài do đầu năm nên bài vở cũng ít nên tôi đi ngủ sớm vì hôm nay là một ngày quá dài mà mệt mỏi đối với tôi . Nhìn qua khung cảnh ngoài cửa sổ phòng tôi chỉ còn những vì sao đang láp lánh thỉnh thoảng có những cơn gió lùa vào phòng tôi và đưa tôi vào giấc ngủ từ khi nào .
—————-
Thuộc truyện: Giấc mơ có thật
- Giấc mơ có thật - Chap 2 : Tình cờ
- Giấc mơ có thật - Chap 3 : Nhóc đi học
- Giấc mơ có thật - Chap 4 : Nhịp đập con tim
- Giấc mơ có thật - Chap 5 : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 5B : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 6A: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6B: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6C: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 7A: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 7B: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 8A: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 8B: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 9A: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 9B: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 10 : Chia tay
- Giấc mơ có thật - Chap 11 : Lễ đính hôn
- Giấc mơ có thật - Chap 12A: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 12B: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 13: Quyết định - Chap cuối
Leave a Reply